Chương 0060 : Tình bằng hữu

A Phi suy nghĩ, rồi hỏi: “Tiểu cô nương khi nãy... cô ấy là ai?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Cô ấy tên là Linh Linh, cũng rất đáng thương.”
A Phi nói: “Ta chỉ biết cô ấy nói dối rất hay.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy sao?”


A Phi nói: “Không phải cô ấy đang thật tâm đợi huynh. Cô ấy đợi huynh, có thể còn những nguyên nhân khác.”
Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Vậy sao?”


A Phi nói: “Nếu cô ấy thật sự đang đợi huynh, đương nhiên sẽ rất quan tâm đến huynh.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Có thể...”


A Phi lại ngắt lời chàng: “Nhìn dáng điệu huynh bây giờ, ai cũng biết huynh vừa bị đày ải rất nhiều, nhưng cô ấy lại không hề hỏi han huynh về chuyện ấy.”
Lý Tầm Hoan điềm đạm: “Có lẽ cô ấy chưa có cơ hội.”


A Phi nói: “Khi một cô gái đã quan tâm đến một người khác, thì tuyệt nhiên không cần chờ đợi cơ hội gì cả.”
Lý Tầm Hoan im lặng một hồi, đột nhiên cười: “Chẳng lẽ ngươi sợ ta bị cô ấy lừa hay sao?”


A Phi nói: “Ta chỉ biết, lời nói của cô ấy không phải thật lòng.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu ngươi muốn sống được vui vẻ hơn, thì đừng bao giờ hy vọng nữ nhân nói thật lòng với mình.”




A Phi hỏi: “Huynh cho rằng nữ nhân nào cũng nói dối ư?”


Lý Tầm Hoan không muốn trả lời thẳng thắn. Chàng nói: “Nếu ngươi là một người thông minh, sau này đừng bao giờ vạch ra lời nói dối của một nữ nhân. Vì nếu bị ngươi vạch mặt, nữ nhân sẽ có nhiều lý do giải thích rất hay. Mặc kệ ngươi có tin cách giải thích đó hay không, cô ấy vẫn không bao giờ thừa nhận là mình đã nói dối.”


Chàng cười, rồi nói tiếp: “Vì thế, nếu ngươi gặp một người phụ nữ hay nói dối, thì tốt nhất là cứ giả bộ hoàn toàn tin tưởng ở nàng. Nếu không, ngươi sẽ tự mình làm khổ lấy mình mà thôi.”


A Phi nhìn đăm đăm Lý Tầm Hoan rất lâu.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi có gì cần nói nữa không?”


A Phi đột nhiên cười rộ: “Dù có, thì cũng không cần phải nói nữa. Những điều ta chưa nói thì huynh đã biết cả rồi.”
*
* *


Nhìn theo sau lưng A Phi, Lý Tầm Hoan cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi vui sướng không sao nói hết. Gã thiếu niên quật cường này, cuối cùng cũng không ngã xuống.


Hơn nữa, lần này hắn nói rất nhiều điều, nhưng hoàn toàn không đề cập đến Lâm Tiên Nhi. Tình yêu rốt cuộc vẫn không thể choán hết cuộc sống của kẻ anh hùng.


A Phi rốt cuộc vẫn là một nam tử. Một khi người nam tử cảm thấy cuộc sống của mình là nhục nhã, thì hắn thà ch.ết chứ không muốn gặp lại nữ nhân mình yêu, cho dù phải lang thang cùng trời cuối đất, cho dù phải ch.ết, cũng không muốn gặp lại nàng.


Nhưng A Phi có thắng được Lữ Phụng Tiên không?
Nếu lần này hắn bại, cho dù Lữ Phụng Tiên không giết hắn, liệu hắn còn dũng khí để sống không?


Lý Tầm Hoan khom mình ho sặc sụa, mỗi lúc một dữ dội hơn. Chàng lại ho ra máu.
*
* *
Lữ Phụng Tiên vẫn đứng đợi, không nói một lời.


Con người này quả thực rất trầm tĩnh. Một đối thủ trầm tĩnh mới là đối thủ đáng sợ.


Đột nhiên A Phi xé rách áo mình, dùng bàn tay nhuộm đầy máu tươi đó chà xát lên người. Những mảnh vụn của cái chén lại cày vào da thịt.


Trong ánh sáng lờ mờ của sương mù thảm đạm, vẫn thấy sắc máu đỏ tươi.


Chỉ có máu mới kích thích được bản tính nguyên thủy, bản tính dã thú của con người. ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cừu hận, hay thứ gì khác cũng có thể kích thích như thế, nhưng máu tươi mới thật là trực tiếp.


A Phi hình như đã trở về nơi hoang dã. Nếu ta muốn sống, thì nhất định ta phải làm cho kẻ địch ch.ết.


Lữ Phụng Tiên nhìn chàng đang bước đến gần, đột nhiên cảm thấy một áp lực không thể hình dung được. Hắn chợt cảm thấy con người đang tiến đến không còn là một con người, mà là một con dã thú, một con dã thú đang bị thương.


Sự khác biệt giữa thù địch và bằng hữu cũng giống như sự phân biệt giữa sống và ch.ết. Nếu có người muốn ta ch.ết, thì ta cũng phải làm cho người đó ch.ết, hoàn toàn không còn chỗ trống để chọn lựa.


Đó chính là qui luật trong hoang dã, và cũng là qui luật sinh tồn. Hai chữ “tha thứ”, vào một lúc một nơi nào đó, hoàn toàn không thực tế.
Máu đang chảy, chảy không dừng.


Trên người A Phi, mọi cơ bắp đều rung lên vì đau đớn, nhưng tay của chàng càng lúc càng vững, mắt của chàng càng lúc càng lạnh.


Lữ Phụng Tiên không thể hiểu được, tại sao gã thiếu niên này chỉ trong chốc lát đã thay đổi hẳn. Nhưng hắn lại rất hiểu kiếm pháp của A Phi.


Cái đáng sợ nhất trong kiếm pháp của A Phi, không phải ở chỗ mau lẹ hay tàn nhẫn, mà là ở ổn định và chính xác. Khi chàng xuất thủ thì phải đoạt mạng đối phương, tối thiểu cũng nắm chắc được bảy phần thì chàng mới ra tay.


Vì thế, chàng phải đợi, đợi cho đến khi đối phương sơ xuất để lộ điểm yếu, đợi đối phương cho mình cơ hội. Chàng có thể đợi lâu hơn bất cứ ai khác trên thế gian.


Nhưng bây giờ, hình như Lữ Phụng Tiên quyết tâm không cho chàng cơ hội. Hắn vẫn đứng đó một cách thoải mái, toàn thân chỗ nào cũng là khoảng trống. Dường như mũi kiếm của A Phi có thể đâm vào bất luận chỗ nào trên người hắn.


Nhưng chỗ trống quá nhiều, lại giống như không có chỗ trống. Toàn bộ con người hắn hình như đã biến thành một khoảng trống rỗng.


Khoảng trống rỗng này như đã thành không linh nửa hư nửa thực, chính là cảnh giới tối cao trong võ học.
Lý Tầm Hoan đứng xa quan sát, mục quang đầy vẻ lo lắng.
Lữ Phụng Tiên thực sự không quá tự cao.


Lý Tầm Hoan không ngờ võ công của hắn lại cao đến thế. Xem chừng A Phi không có chút hy vọng nào thắng được hắn, vì A Phi hoàn toàn không có cơ hội để xuất thủ.
Đêm đã khuya hơn.


Giữa những nấm mồ, chợt có những đốm lửa xanh nhấp nháy, chính là ma trơi.
Mùa này đang có gió tây, mặt của Lữ Phụng Tiên lại đang hướng về phía tây.


Một ngọn gió thổi qua, ngọn lửa ma này theo gió bay đến trước mặt Lữ Phụng Tiên.


Ánh mắt đang trấn tĩnh của Lữ Phụng Tiên đột nhiên chớp một cái, tay trái cũng động đậy một chút, hình như muốn gạt lửa ma đi, nhưng lập tức dừng được ngay.


Trong khi quyết đấu sinh tử, bất cứ động tác không cần thiết nào cũng có thể mang lại hiểm nguy. Tuy tay hắn chưa nhúc nhích nhưng những cơ bắp nơi vai trái và tay trái cũng đã vì ý muốn nhúc nhích mà hơi rút lại, không duy trì được cảnh giới không linh.


Đây đương nhiên không thể coi là một cơ hội tốt, nhưng có cơ hội còn hơn là không có cơ hội.
Chỉ cần có cơ hội, là A Phi không thể bỏ qua. Kiếm của chàng đã vung lên.


Mức độ quan hệ của nhát kiếm này thực là quá lớn. Cuộc đời A Phi từ nay về sau phải thay đổi theo sự thành bại của chiêu kiếm này.


Nếu chiêu kiếm này đắc thủ, A Phi sẽ phấn chấn lên, rửa sạch tất cả những điều nhục nhã của thất bại đã qua.


Nếu chiêu kiếm này thất thủ, thì chàng sẽ còn sa sút, thậm chí còn sa đọa hơn. Cho dù chàng còn sống, thì cũng đúng như lời nói của Lữ Phụng Tiên, sống không bằng ch.ết.


Chiêu kiếm này, thật sự chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Nhưng chiêu kiếm này có đắc thủ không?
*
* *
Kiếm quang vừa nhấp nháy đã tắt hẳn, chỉ nghe một tiếng xoảng, thanh kiếm đã gãy.


A Phi lùi ra, trên tay chỉ còn nửa thanh kiếm.
Nửa thanh kiếm kia bị kẹp dính giữa hai ngón tay của Lữ Phụng Tiên, nhưng mũi kiếm đã ghim vào vai hắn.


Lữ Phụng Tiên tuy kẹp được thanh kiếm của A Phi, nhưng hiển nhiên đã xuất thủ chậm hơn một chút. Máu trên vai hắn đang chảy xuống.


Chiêu kiếm này cuối cùng đã đắc thủ. Trên mặt của A Phi rạng lên một ánh sáng dị thường, ánh sáng thắng lợi.


Vẻ mặt của Lữ Phụng Tiên vẫn thản nhiên. Hắn lạnh lùng nhìn A Phi, mũi kiếm vẫn dính trên vai, không buồn rút ra.
A Phi đứng im lặng, hoàn toàn không định xuất thủ tiếp.


Mọi uất ức và khổ não của chàng, đã theo chiêu kiếm này mà bộc phát ra hết. Điều chàng cần, chỉ là thắng lợi, không phải là mạng sống của người khác.


Lữ Phụng Tiên hình như vẫn đợi chàng xuất thủ. Đợi rất lâu, đột nhiên hắn lên tiếng: “Hay! Hay lắm!”


Mấy chữ này rất rõ ràng. Được nghe mấy chữ này, từ miệng của một người như thế này, là đủ cho người ta phấn chấn lên, kiêu ngạo lên.


Nhưng trước lúc bỏ đi, Lữ Phụng Tiên lại nói thêm một câu: “Lý Tầm Hoan quả nhiên không nói sai, cũng không nhìn lầm ngươi.”
Ý nghĩa câu nói này như thế nào? Lý Tầm Hoan đã nói gì với hắn?
*
* *


Thân hình của Lữ Phụng Tiên đã mất hút trong sương đêm mù mịt.


Mặt Lý Tầm Hoan rạng rỡ. Chàng vỗ vỗ vào vai A Phi, mỉm cười: “Ngươi vẫn là ngươi. Ta đã biết từ lâu, những thất bại đó không thể làm ngươi sa sút được. Trên đời không có vị tướng nào luôn luôn thắng trận, ngay cả thần tiên cũng có lúc phải thất bại, huống chi là con người.”


Nụ cười của Lý Tầm Hoan thêm sảng khoái, nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, ta đối với ngươi càng có lòng tin hơn.”


Đột nhiên A Phi cắt ngang lời nói của Lý Tầm Hoan: “Huynh cho rằng từ nay về sau ta sẽ không thất bại nữa ư?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Võ công của Lữ Phụng Tiên không dưới một ai. Ngay cả hắn cũng không tránh nổi một kiếm của ngươi, thì trên đời này e rằng không còn ai tránh nổi.”


A Phi nói: “Nhưng... ta lại cảm thấy lần thắng này có chỗ miễn cưỡng.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Miễn cưỡng ư?”
A Phi đáp: “Ta xuất thủ không nhanh như trước nữa.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ai nói như thế?”


A Phi đáp: “Không cần ai nói, chính ta đã cảm nhận được...”


Ánh mắt của A Phi vẫn dõi theo hướng đi của Lữ Phụng Tiên, nói thật chậm: “Ta cảm thấy lẽ ra hắn có thể thắng ta. Hắn xuất thủ chắc chắn không chậm hơn ta.”


Lý Tầm Hoan nói: “Võ công của hắn quả là cao, có thể cao hơn ngươi nhiều. Nhưng ngươi lại giỏi về việc nắm bắt cơ hội, đây chính là chỗ mà người khác không so được với ngươi. Vì thế mà ngươi đã thắng.”


Chàng cười, rồi nói tiếp: “Lữ Phụng Tiên thất bại, tâm phục khẩu phục bỏ đi. Ngay cả người như hắn cũng phục ngươi, thì bản thân ngươi chẳng lẽ không thể tự tin hay sao?”
Cuối cùng thì A Phi cũng bật cười.


Đối với một người từng chịu thế gian vùi dập, còn có gì quí trọng hơn sự khích lệ của bằng hữu?


Lý Tầm Hoan lại mỉm cười nói tiếp: “Bất luận thế nào, chuyện này cũng phải chúc mừng. Ngươi thích dùng gì để chúc mừng?”


A Phi cười đáp: “Rượu, đương nhiên là rượu. Ngoài rượu ra, đâu có gì khác được?”


Lý Tầm Hoan cười rộ: “Không sai, đương nhiên là rượu. Chúc mừng mà không có rượu thì giống như nấu canh không nêm muối.”
A Phi mỉm cười: “Không chừng còn vô vị, nhạt nhẽo hơn cả nấu canh không nêm muối.”
*


* *
A Phi đang ngủ vùi.
Rượu quả là kỳ diệu, nó có thể làm cho người ta hưng phấn, lại có thể làm cho người ta ngon giấc.


Mấy ngày nay, A Phi gần như không chợp mắt, có ngủ thì cũng chỉ chập chờn. Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao lúc ở nhà cứ nằm xuống là ngủ như một con heo ch.ết.
Đợi A Phi ngủ say, Lý Tầm Hoan mới ra khỏi khách điếm.


Qua một con đường khác, có một khách sạn khác. Lý Tầm Hoan vòng ra sân sau khách sạn này. Nửa đêm, chàng đột nhiên đi vào khách sạn này để làm gì?


Trời đã sắp sáng, nhưng có một gian phòng vẫn còn thắp đèn. Lý Tầm Hoan gõ nhẹ vào cánh cửa.
Bên trong có tiếng hỏi: “Lý Thám Hoa ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Cửa mở. Người mở cửa là Lữ Phụng Tiên.
Tại sao hắn ở đây? Tại sao Lý Tầm Hoan biết hắn ở đây? Tại sao chàng lại tìm hắn?
Hai người này hẹn hò bí mật gì chăng?


Khóe miệng Lý Phụng Tiên nhếch một nụ cười kỳ dị, nói lạnh nhạt: “Lý Thám Hoa đúng là con người thủ tín, quả nhiên đã đến đây.”


Giọng một thiếu nữ nối theo: “Muội đã nói trước rồi, Lý huynh đã hứa là không bao giờ thất tín.”
Đứng phía sau Lữ Phụng Tiên, lại là Linh Linh.
Tại sao Linh Linh ở đây với Lữ Phụng Tiên? Lý Tầm Hoan đã hứa gì?


Dưới ánh đèn vàng nhạt, sắc mặt của Lý Tầm Hoan trắng bệch. Chàng im lặng đi vào, rồi đột nhiên quay mặt lại, vòng tay thi lễ rất trang trọng: “Đa tạ.”


Lữ Phụng Tiên lạnh lùng nói: “Ngươi không cần phải đa tạ ta. Đây là một vụ giao dịch, không ai phải cảm ơn ai.”


Lý Tầm Hoan cũng cười, bình thản nói: “Chuyện trao đổi này không phải bất cứ ai cũng có thể đồng ý, nên ta phải cảm ơn ngươi.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Đúng là chuyện trao đổi này hết sức đặc biệt. Khi ngươi bảo Linh Linh nói với ta, ta cũng vô cùng kinh ngạc.”
Lý Tầm Hoan nói: “Vì thế nên ta mới nhờ cô ấy giải thích rõ ràng hơn.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Thật ra thì không cần giải thích, ta cũng rất hiểu. Ngươi yêu cầu ta cố ý thua dưới tay A Phi, chẳng qua vì muốn hắn có cơ hội phấn chấn, đừng sa sút trở lại.”


Lý Tầm Hoan nói: “Quả là như vậy, vì hắn là một con người đáng cho ta làm như thế.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Hắn là bằng hữu của ngươi, nhưng không phải là bằng hữu của ta. Ta không tưởng tượng nổi, trên đời lại có người đề xuất với ta một yêu cầu hoang đường đến vậy.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng cuối cùng huynh cũng đã đồng ý.”
Ánh mắt sắc bén của Lữ Phụng Tiên nhìn thẳng Lý Tầm Hoan: “Ngươi đã tin rằng ta sẽ đồng ý ư?”


Lý Tầm Hoan lại mỉm cười: “Ít ra thì ta cũng nắm chắc phần nào, vì ta đã thấy ngươi không phải hạng tầm thường. Chỉ những nhân vật phi phàm như ngươi mới có thể làm chuyện phi phàm.”


Lữ Phụng Tiên vẫn nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt dần dần ôn hòa lại, nói chậm rãi: “Ngươi cũng tin chắc rằng hắn không hại mạng ta ư?”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta biết, hắn chỉ thắng một chiêu rồi sẽ không xuất thủ tiếp.”


Đột nhiên Lữ Phụng Tiên thở ra một hơi: “Quả nhiên ngươi đã không nhìn lầm hắn, cũng không nhìn lầm ta.”


Hắn bỗng cười nhạt: “Ta chỉ đồng ý với ngươi là nhường cho hắn thắng một chiêu, có nghĩa là nếu hắn xuất thủ tiếp, ta sẽ lấy mạng hắn.”
Lý Tầm Hoan chớp mắt: “Ngươi tin chắc như thế sao?”


Lữ Phụng Tiên lớn tiếng: “Ngươi không tin ư?”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc. Đột nhiên Lý Tầm Hoan mỉm cười, lên tiếng: “Bây giờ thì có thể, nhưng sau này chưa chắc.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Vì thế, lẽ ra ta không nên làm theo lời ngươi. Để hắn còn sống, đối với ta cũng là một sự uy hϊế͙p͙.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng lại có những người thích có người khác uy hϊế͙p͙ mình, vì như vậy mới có kích thích, có kích thích mới có tiến bộ. Nếu một ai đến được mức độ dưới mắt không người thực sự, thì sự cô tịch đó chắc không thú vị chút nào.”


Mất một lúc, Lữ Phụng Tiên mới nói chậm rãi: “Có thể là thế. Nhưng ta đã làm theo lời ngươi, không phải là bởi nguyên nhân này.”
Lý Tầm Hoan gật đầu: “Đương nhiên là không phải.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Ta làm vậy, chỉ vì điều kiện trao đổi rất hậu hĩ.”
Lý Tầm Hoan cười: “Nếu không đưa ra điều kiện hậu hĩ, thì sao có thể bàn chuyện giao dịch với người khác?”


Lữ Phụng Tiên nói: “Ngươi đã nói, chỉ cần ta đồng ý việc này thì ngươi cũng đồng ý với ta một chuyện.”
Lý Tầm Hoan nói: “Không sai.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem