Chương 0059 : Dũng khí

Cô bé áo đỏ nhìn theo ánh mắt của người áo trắng, quay đầu lại. Nàng vừa nhìn thấy Lý Tầm Hoan, lập tức như một con chim sẻ, bay vọt qua nắm chặt tay Lý Tầm Hoan, mỉm cười nói: “Muội biết huynh nhất định sẽ đến. Muội biết huynh nhất định không thể quên muội.”


Quả nhiên Linh Linh đang chờ đợi ở đây.
Lý Tầm Hoan hơi cảm động, cũng nắm chặt tay Linh Linh mà nói: “Muội... muội vẫn ở đây đợi huynh sao?”


Linh Linh gật đầu, hai mắt hơi ửng đỏ, cắn chặt môi nói: “Sao huynh lại đến trễ như thế? Người ta đợi huynh, lo muốn ch.ết...”
Đột nhiên A Phi nói: “Cô đang đợi anh ta thật à?”


Bây giờ Linh Linh mới nhìn thấy A Phi, nét mặt nàng lập tức thay đổi. Đương nhiên nàng biết A Phi, nhưng A Phi lại không biết nàng.


Không những hắn chưa từng lên căn lầu nhỏ đó, thậm chí nằm mơ cũng chưa nghĩ tới là có một căn lầu như vậy.
Linh Linh chớp chớp mắt: “Nếu không đợi huynh ấy, thì ta ngồi ở đây làm chi?”


A Phi nói lạnh nhạt: “Không đợi, thì có rất nhiều việc để làm. Nhưng nếu đang đợi người thì mắt phải luôn luôn nhìn ra cửa. Bất cứ ai đang đợi người khác đều không thể quay lưng ra cửa.”




Lý Tầm Hoan không ngờ A Phi lại nói một câu như vậy.
Bình thường, hắn là một con người không bao giờ dùng lời nói để làm đau lòng người khác, nhưng bây giờ lại đột nhiên sắc bén, sắc bén đến dễ sợ.


Chỉ vì hắn không thể chịu được cảnh bằng hữu của hắn bị lừa gạt.
Lý Tầm Hoan thầm than thở.


Cách nhìn của A Phi không những sắc bén mà còn có chỗ độc đáo không giống ai. Đối với đại đa số sự việc, hắn thường nhìn thấu triệt hơn người khác, rõ ràng hơn người khác. Nhưng trước mặt Lâm Tiên Nhi, tại sao hắn lại trở thành đui mù?


Mắt của Linh Linh lại đỏ lên, hình như nước mắt sắp chảy ra. Nàng nói buồn rầu: “Nếu huynh phải đợi một người đến mười mấy ngày, thì huynh sẽ hiểu tại sao muội lại ngồi quay lưng ra cửa.”


Nàng nhẹ lau nước mắt, nhẹ nhàng nói tiếp: “Những ngày đầu tiên, cứ có người vào quán là muội lại muốn nhảy lên vì tưởng là huynh ấy. Mấy ngày sau muội mới hiểu ra, nếu người mình chờ đợi mà không đến thì mình nhìn đến rớt tròng mắt ra cũng vô dụng. Chăm chú nhìn ra cửa chỉ khiến cho người ta lo lắng hơn. Nếu không quay lưng lại thì e rằng muội đã bị điên mất rồi.”


A Phi im lặng, không nói gì.
Linh Linh cúi đầu thấp hơn chút nữa, tiếp: “Nếu không nhờ vị Lữ... Lữ đại ca đã đợi cùng với muội, e rằng muội đã phát điên rồi.”


Lý Tầm Hoan nhìn sang người áo trắng, lập tức bắt gặp ánh mắt của người đó. Chàng mỉm cười, bước đến nói: “Đa tạ...”


Người áo trắng đột nhiên cắt lời chàng, nói thật bình tĩnh: “Huynh không cần thay cô nương này để cảm tạ ta. Ta ở lại đây không phải để giúp cô ấy, mà để đợi huynh.”


Lý Tầm Hoan kinh ngạc hỏi: “Đợi ta ư?”
Người áo trắng đáp: “Không sai! Chính là đợi huynh.”


Hắn cười, trong nụ cười cũng có ngạo khí ép người, rồi nói chậm rãi: “Trên đời có rất ít người đáng để ta đợi. Tiểu Lý Phi Đao là một trong số đó.”


Lý Tầm Hoan còn chưa kịp phác một cử chỉ ngạc nhiên, Linh Linh đã nói trước: “Muội hoàn toàn chưa nói với huynh, người mà muội đợi trông như thế nào. Huynh biết huynh ấy ư?”


Người áo trắng điềm đạm nói: “Nếu muội muốn sống trong giang hồ, lại muốn sống được lâu hơn, thì nhất định không thể không biết vài người. Trong những người ấy, Tiểu Lý Phi Đao là một.”


Đột nhiên A Phi hỏi: “Còn mấy người nữa là ai?”
Người áo trắng nhìn thẳng A Phi: “Những người khác thì không cần nói, ít nhất cũng phải có ta và huynh.”


A Phi nhìn xuống bàn tay mình, mục quang đột nhiên lộ vẻ thê lương, từ từ quay lưng lại, ngồi vào bàn kế bên rồi gọi: “Rượu, rượu trắng.”


Tiểu nhị cúi đầu hỏi: “Quí khách có gọi món gì để nhắm rượu không?”
A Phi đáp: “Rượu, rượu vàng.”
*
* *


Những người uống rượu đều biết, khi một người muốn say cho lẹ thì khi uống rượu, họ lại dùng rượu để đưa cay, dùng rượu vàng để nhắm với rượu trắng. Đây là cách mà ai cũng biết, nhưng ít ai dùng, vì khi trong lòng người ta không đau khổ sâu đậm lắm, thì ai cũng mong mình say càng chậm càng tốt.


Người áo trắng nhìn A Phi không rời mắt. Ánh mắt sắc bén của hắn từ từ chùng xuống, thậm chí còn lộ vẻ thất vọng, nhưng khi hắn nhìn qua Lý Tầm Hoan thì con ngươi lập tức co rút lại.


Lý Tầm Hoan cũng đang nhìn hắn, lên tiếng hỏi: “Đại danh của các hạ là...”
Người áo trắng đáp: “Lữ Phụng Tiên.”
Đây là một tên tuổi hiển hách, có thể bắt người ta kính nể.


Nhưng Lý Tầm Hoan không lộ vẻ ngạc nhiên, mỉm cười điềm đạm: “Quả nhiên là Ngân kích ôn hầu Lữ đại hiệp.”
Lữ Phụng Tiên lạnh lùng nói: “Ngân Kích Ôn Hầu đã ch.ết mười năm về trước.”


Lần này thì Lý Tầm Hoan mới thấy có chút ngạc nhiên. Nhưng chàng không hỏi tiếp, vì biết câu này của Lữ Phụng Tiên chắc chắn còn tiếp.


Quả nhiên Lữ Phụng Tiên nói tiếp: “Ngân Kích Ôn Hầu đã ch.ết, nhưng Lữ Phụng Tiên chưa ch.ết.”
Lý Tầm Hoan im lặng, cố đoán hiểu thâm ý trong câu nói đó.


Lữ Phụng Tiên là một con người rất kiêu ngạo. Binh Khí Phổ của Bá Hiểu Sinh đã liệt Ngân Kích của hắn vào hàng thứ năm. Với người khác thì đó là một điều vinh quang, nhưng với hắn thì đó vẫn còn là một điều nhục nhã.


Hắn không muốn đứng dưới ai, nhưng cũng tự biết Bá Hiểu Sinh không nhìn lầm. Vì thế mà hắn đã hủy hoại Ngân Kích của mình để luyện một môn võ công khác lợi hại hơn, có lẽ thế.


Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu: “Không sai! Ta cũng đã đoán rằng Ngân Kích Ôn Hầu đã ch.ết.”
Lữ Phụng Tiên nhìn chàng, nói lạnh nhạt: “Lữ Phụng Tiên cũng đã ch.ết mười năm, bây giờ mới sống lại.”


Lý Tầm Hoan chớp mắt: “Việc gì đã khiến Lữ đại hiệp sống lại?”
Lữ Phụng Tiên chầm chậm đưa bàn tay phải lên, rồi để bàn tay này trên mặt bàn, nói từng chữ một: “Ta sống lại, chính vì bàn tay này.”


Dưới con mắt mọi người thì bàn tay này không có gì kỳ lạ. Ngón tay rất dài, móng tay cắt sạch sẽ, da dẻ mịn màng mềm mại. Bàn tay rất hợp với vóc dáng của Lữ Phụng Tiên.


Nhưng ai biết cách nhìn tỉ mỉ hơn, thì phát hiện bàn tay này có chỗ đặc biệt khác thường.


Ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay này, màu da không giống những nơi khác trong bàn tay. Ba ngón tay này tuy cũng rất trắng, rất mềm mại, nhưng có ánh kim kỳ lạ. Chúng không phải là xương là thịt, mà hình như do một loại kim loại nào đó rèn đúc nên.


Nhưng ba ngón tay này rõ ràng nằm trong bàn tay của hắn. Một bàn tay có da có thịt, sao lại có ba ngón tay kim loại?
Lữ Phụng Tiên chăm chú nhìn bàn tay mình, chợt thở dài: “Tiếc là Bá Hiểu Sinh đã ch.ết.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Nếu lão chưa ch.ết thì sao?”
Lữ Phụng Tiên đáp: “Nếu lão chưa ch.ết, thì ta sẽ hỏi lão, bàn tay có thể coi là binh khí hay không.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Hôm nay, ta vừa nghe được một câu nói rất thú vị.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Câu nói đó như thế nào?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Người đó nói, vật gì có thể giết người thì có thể gọi là lợi khí.”


Chàng tiếp: “Tay vốn không phải là binh khí, nhưng một bàn tay có thể giết người thì không những là binh khí, mà còn là lợi khí.”


Lữ Phụng Tiên im lặng, hắn không nói mà hình như cũng không cử động. Nhưng ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ trên bàn tay hắn đột nhiên ấn sâu xuống mặt bàn.


Không một âm thanh nào phát ra, ngay cả chén rượu đầy tràn cũng không sóng sánh. Ngón tay của hắn lún ngập xuống mặt bàn, giống như dao bén cắt vào đậu hũ vậy.


Lữ Phụng Tiên chậm rãi nói: “Nếu bàn tay này có thể gọi là binh khí, thì không biết Binh Khí Phổ sẽ liệt nó vào hàng thứ mấy?”
Lý Tầm Hoan bình tĩnh đáp: “Bây giờ còn rất khó nói.”


Lữ Phụng Tiên hỏi: “Tại sao?”
Lý Tầm Hoan nói: “Bởi vì binh khí là để đối phó với con người, chứ không phải với cái bàn.”


Đột nhiên Lữ Phụng Tiên bật cười. Giọng cười của hắn rất ngạo nghễ, mà cũng thật là lạnh nhạt.
Hắn nói. “Dưới mắt ta, thì người đời so với cái bàn này cũng không hơn không kém.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy ư?”
Lữ Phụng Tiên nói chậm rãi: “Đương nhiên, cũng có vài người là ngoại lệ.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Là những ai?”


Lữ Phụng Tiên nói lạnh nhạt: “Ta vốn nghĩ rằng có sáu người, nhưng bây giờ thì biết chỉ có bốn người.”


Hắn liếc mắt về phía A Phi, nói tiếp: “Bởi vì Quách Tung Dương đã ch.ết, còn một người nữa tuy còn sống nhưng chẳng khác gì đã ch.ết.”
*
* *


A Phi ngồi quay lưng về phía Lữ Phụng Tiên, nên không thấy được sắc mặt. Nhưng có thể biết, lúc này sắc mặt của hắn phải tái đi. Đương nhiên hắn đã nghe rõ, và hiểu rõ, hàm ý trong câu nói của Lữ Phụng Tiên.


Đột nhiên Lý Tầm Hoan cười: “Người đó cũng có thể sống lại, nhưng không cần đợi đến mười năm.”
Lữ Phụng Tiên nói: “E rằng khó lắm.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi có thể sống lại được, thì sao người khác không thể sống lại được?”
Lữ Phụng Tiên đáp: “Khác nhau xa lắm.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”


Lữ Phụng Tiên đáp lạnh: “Bởi vì ta không ch.ết dưới tay nữ nhân, hơn nữa, lòng ta chưa hề ch.ết.”
Nghe rốp một tiếng, chén rượu trong tay của A Phi vỡ ra. Nhưng hắn vẫn ngồi đó, im lặng, hoàn toàn không nhúc nhích.


Lữ Phụng Tiên vẫn không nhìn hắn, ánh mắt vẫn chiếu thẳng vào Lý Tầm Hoan: “Lần này ta tái xuất giang hồ, vì muốn tìm bốn người để chứng nghiệm bàn tay này là lợi khí hay không. Vì thế ta mới ở đây đợi ngươi.”


Lý Tầm Hoan im lặng hồi lâu, rồi nói chậm rãi: “Ngươi nhất định phải chứng nghiệm?”
Lữ Phụng Tiên đáp: “Nhất định.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi muốn chứng nghiệm cho ai thấy?”


Lữ Phụng Tiên đáp: “Cho chính ta.”
Đột nhiên Lý Tầm Hoan cười: “Không sai! Bất cứ ai cũng có thể lừa gạt được, chỉ chính mình là không lừa gạt được...”


Đột nhiên Lữ Phụng Tiên đứng lên, nói từng tiếng một: “Ta ra ngoài đợi ngươi.”
*
* *
Khách trong tiệm sủi cảo này không biết đã đi hết từ lúc nào. Linh Linh cắn chặt môi, hình như hoảng sợ đến ngơ ngẩn.


Lý Tầm Hoan chậm rãi đứng lên. Linh Linh vụt kéo tay chàng, nói khe khẽ: “Huynh... huynh nhất định phải ra ngoài sao?”


Lý Tầm Hoan cười cay đắng: “Trong đời người, có những chuyện đã gặp phải thì không thể tránh né được.”
Ánh mắt của chàng hướng sang A Phi. A Phi không quay đầu lại.
Lữ Phụng Tiên đã đi ra ngoài cửa.


A Phi đột nhiên nói: “Khoan đã.”
Bước chân của Lữ Phụng Tiên dừng lại, nhưng hắn không quay mặt lại, chỉ cười lạnh nhạt: “Ngươi cũng có chuyện muốn nói sao?”


A Phi nói: “Đúng thế! Ta cũng muốn chứng nghiệm một việc.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Ngươi muốn chứng nghiệm cái gì?”
Tay A Phi siết cứng mấy mảnh vỡ của chén rượu. Máu đang nhỏ giọt từ tay hắn xuống đất.


A Phi nói chậm rãi, từng tiếng một: “Ta muốn chứng nghiệm là ta đang sống hay đã ch.ết.”
Lữ Phụng Tiên đột nhiên quay người lại. Hắn nhìn, cứ như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con người của A Phi.


Sau đó con ngươi của hắn từ từ co rút lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Được! Ta cũng đợi ngươi.”
*
* *
Đây là một khu mộ địa.


Trong giang hồ, ngày nào cũng có những trận quyết đấu. Đủ loại người, đủ loại nguyên nhân, đủ loại cách thức quyết đấu. Nhưng chỗ để quyết đấu chỉ có vài nơi.


Đó là đồng hoang, rừng rậm, và mộ địa. Nếu thật sự là quyết đấu không ch.ết không thôi, thì mười phần chắc chín là người ta sẽ lựa chọn những nơi này. Hình như chỉ những nơi này mới có sắc thái ch.ết chóc.


Đêm đã về khuya. Sương mù rơi xuống.


Lữ Phụng Tiên mặc áo trắng như tuyết, đứng im lìm trước một nấm mộ cao, cạnh tấm mộ bia màu xám. Trong đêm sương đầy vẻ thê lương, hắn giống như một sứ giả đến từ địa ngục, đang muốn đem tin báo tử đến với người đời.


Linh Linh vẫn đứng sát Lý Tầm Hoan, đang run rẩy. Vì lạnh hay vì sợ?
A Phi đột nhiên nói: “Đi ra chỗ khác.”
Linh Linh thụt lại, nấp sau lưng Lý Tầm Hoan, nói: “Muội ư?”
A Phi gằn giọng: “Ta nói với cô!”


Linh Linh cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn Lý Tầm Hoan.
Ánh mắt của Lý Tầm Hoan đang hướng về một nơi nào xa lắm. Chàng nghĩ xa xôi, hay sương mù dày quá?


Linh Linh cúi đầu xuống, run giọng: “Điều các huynh cần nói, muội không thể nghe hay sao?”
A Phi nói: “Cô không được nghe. Bất cứ ai cũng không được nghe.”


Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng thở ra, nói dịu dàng: “Lữ huynh đã ở cạnh muội bao nhiêu ngày rồi, ít ra muội cũng nên sang với người ta một chút.”


Linh Linh cúi đầu ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên giậm chân nói lớn: “Thật lòng huynh không muốn đến đây cơ mà? Những người như các huynh, không biết làm gì cả, chỉ biết giết người. Ngươi giết ta, ta giết ngươi, rốt cuộc là vì cái gì, ngay cả các huynh cũng không biết. Nếu như thế mới gọi là anh hùng, thì tốt nhất là hết thảy anh hùng trong thiên hạ đều ch.ết sạch đi.”


Lý Tầm Hoan, A Phi và Lữ Phụng Tiên im lặng đứng nghe. Họ cũng im lặng đứng nhìn cô bé bỏ chạy.


Thậm chí A Phi còn không nhìn, đợi nàng chạy khá xa mới ngẩng đầu đối diện với Lý Tầm Hoan, lên tiếng: “Trước giờ ta chưa yêu cầu huynh chuyện gì, có phải thế không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ngươi chưa hề yêu cầu ai cả.”
A Phi nói: “Bây giờ ta có việc yêu cầu huynh.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi nói đi.”


A Phi nghiến răng: “Lần này bất luận thế nào, huynh cũng đừng ngăn cản ta, nhất định phải để ta đi. Nếu huynh ngăn cản, ta... ta sẽ ch.ết.”


Ánh mắt Lý Tầm Hoan lộ vẻ đau khổ, ảm đạm nói: “Ngươi không cần phải làm như thế.”
A Phi nói: “Ta nhất định phải làm như thế bởi vì...”


Thần sắc của hắn còn đau khổ hơn, nói tiếp: “Bởi vì Lữ Phụng Tiên đã nói không sai, cứ tiếp tục thế này thì ta sống mà không khác gì đã ch.ết. Ta không thể bỏ qua cơ hội này.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Cơ hội ư?”
A Phi nói: “Nếu ta muốn sống lại, muốn sống một cuộc sống mới, đây chính là cơ hội cuối cùng của ta.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ sau này không còn cơ hội nào khác ư?”


A Phi lắc đầu: “Có lẽ sau này vẫn còn cơ hội. Nhưng... nhưng nếu hôm nay ta mất đi dũng khí, thì sau này vĩnh viễn dũng khí không trở lại nữa.”


Khi một con người bị vùi dập quá, thì sẽ trở thành bi quan. Còn nếu bi quan quá lâu thì bất luận là người kiên cường đến đâu cũng sẽ trở thành yếu đuối, dũng khí nhất định sẽ mất đi.


Lý Tầm Hoan im lặng hồi lâu rồi mới than thở: “Ý của ngươi, ta rất hiểu. Nhưng...”


A Phi ngắt lời chàng: “Ta biết, ta xuất thủ đã chậm rồi. Hai năm nay ta cũng cảm thấy phản ứng của mình dần dần trở nên chậm chạp, thậm chí có lúc tê liệt.”


Lý Tầm Hoan nói dịu dàng: “Chỉ cần ngươi có quyết tâm thì tất cả đều có thể khôi phục, nhưng bây giờ chưa đúng lúc.”
A Phi đáp: “Bây giờ là đúng lúc.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao phải là bây giờ?”
A Phi từ từ xòe tay ra. Máu đã nhuộm đỏ bàn tay hắn, những mảnh vụn của chén rượu vẫn còn ghim trong da thịt bàn tay.


A Phi nói: “Bởi vì ta bỗng phát hiện ra, sự đau đớn thể xác có thể làm giảm bớt sự đau đớn trong lòng, lại còn có thể kích thích người ta phấn chấn lên, nhạy bén hơn.”


Lời nói của hắn không sai. Sự đau đớn thể xác có thể kích thích thần kinh, làm cho con người phản ứng bén nhạy, phát xuất được tiềm lực. Con ngựa khi mà bị quất đau, sẽ chạy nhanh hơn. Dã thú khi bị thương cũng đáng sợ hơn lúc bình thường.


Lý Tầm Hoan trầm ngâm hỏi: “Ngươi tự tin rồi ư?”
A Phi hỏi lại: “Huynh không tin ta ư?”
Đột nhiên Lý Tầm Hoan cười rộ, vỗ vỗ vào vai A Phi rồi nói: “Được! Ngươi đi đi.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem