Chương 0058 : Anh hùng

Kiếm của Kinh Vô Mạng đã đâm vào vai của A Phi, nhưng chỉ sâu độ hai phân.
Mũi kiếm của A Phi còn cách cổ họng của Kinh Vô Mạng bốn tấc. Máu trên vai chàng đã bắt đầu ứa ra, thấm vào áo, đỏ một khoảng.


Nhưng tại sao mũi kiếm của Kinh Vô Mạng không thể cắm sâu hơn?
Nơi bả vai của Kinh Vô Mạng đang cắm một ngọn phi đao. Tiểu Lý Phi Đao.
Ma lực kỳ dị nào đã khiến Lý Tầm Hoan phóng nổi ngọn phi đao?


Sắc mặt của hai cha con Long Tiêu Vân trắng bệch, tay run rẩy, từng bước một lùi ra sau, lùi đến sát tường. Hai cha con hắn cũng không hiểu được sức lực để phóng phi đao của Lý Tầm Hoan từ đâu mà đến.


Lý Tầm Hoan đã đứng dậy.


Kinh Vô Mạng từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan, ánh mắt xám xịt như ch.ết đó vẫn không hề biểu lộ chút tình cảm nào. Không biết sau bao lâu, đột nhiên hắn nói: “Đao pháp rất hay!”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Cũng không hay lắm. Chỉ vì ngươi khinh suất, hoàn toàn không để ta vào mắt. Nếu không, chưa chắc ta đả thương được ngươi.”




Kinh Vô Mạng cười lạnh: “Ngươi có thể lừa gạt ta, đó cũng là bản lãnh của ngươi. Ngươi đã mạnh hơn ta.”


Lý Tầm Hoan điềm đạm nói: “Ta không lừa gạt ngươi. Ta chưa hề nói ta không thể phóng đao, đó là do tự ngươi nghĩ như thế. Mắt của ngươi lừa gạt ngươi.”


Kinh Vô Mạng im lặng một lúc, rồi nói từng tiếng một: “Đúng! Lỗi của ta, không phải do ngươi.”
Lý Tầm Hoan thở ra một hơi rồi nói: “Hay lắm! Ngươi tuy là độc thủ, nhưng không phải là tiểu nhân.”


Kinh Vô Mạng đảo mắt nhìn hai cha con Long Tiêu Vân, nói lạnh nhạt: “Tiểu nhân không xứng là độc thủ.”
Lý Tầm Hoan nói: “Được! Ngươi đi đi.”
Kinh Vô Mạng lớn tiếng: “Sao ngươi không giết ta?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Vì ngươi cũng không có ý giết bằng hữu của ta.”
Kinh Vô Mạng cúi đầu nhìn ngọn phi đao trên vai mình, nói chậm rãi: “Chiêu kiếm vừa rồi của ta, cố ý phế bỏ một cánh tay của hắn.”


Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Ta biết.”
Kinh Vô Mạng nói: “Nhưng ngọn đao của ngươi lại rất nhẹ.”
Lý Tầm Hoan nói: “Người cho ta một, ta phải trả lại ba.”


Kinh Vô Mạng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan. Tuy hắn không nói lời nào, nhưng ánh mắt thay đổi rất kỳ dị, bây giờ tương tự như lúc hắn nhìn Thượng Quan Kim Hồng.


Lý Tầm Hoan nói chậm rãi: “Ta còn hai việc muốn nói với ngươi.”
Kinh Vô Mạng đáp: “Nói đi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Đúng là ta đã phóng ngọn đao này vào bảy mươi sáu người, nhưng trong đó có hai mươi tám người không ch.ết. Những người ch.ết đều thật đáng ch.ết.”
Kinh Vô Mạng im lặng.


Lý Tầm Hoan ho khẽ mấy tiếng rồi tiếp: “Trong đời ta chưa hề giết lầm người nào. Vì thế... ta mong rằng sau này, trước khi ngươi giết người sẽ tính toán suy xét nhiều hơn.”


Lại im lặng một lúc, rồi Kinh Vô Mạng nói chậm rãi: “Ta cũng có một việc muốn nói với ngươi.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta đang muốn nghe.”


Kinh Vô Mạng nói: “Trước nay, ta không muốn nhận ân tình của người khác, lại càng không chịu nghe lời giáo huấn của người khác.”


Nói đến đây, hắn dùng sức đập vào con dao cắm trên vai mình. Phần lưỡi dao còn lộ ra ngoài đã đâm thẳng vào thịt, lút đến cán.
Máu từ vai hắn vọt ra. Nghe một tiếng xoảng, thanh kiếm rơi xuống đất.


Thân hình của Kinh Vô Mạng hơi lảo đảo nhưng mặt vẫn lạnh như băng, cứng như đá, hoàn toàn không tỏ ra chút đau khổ nào, thậm chí những cơ bắp nhỏ nhất cũng hoàn toàn không run rẩy.


Hắn không nói thêm một tiếng nào, cũng không thèm ngó đến ai, bước nhanh ra cửa.
*
* *
Anh hùng? Thế nào là anh hùng? Chẳng lẽ anh hùng là như thế?


Ý nghĩa của anh hùng, có phải luôn luôn là lạnh nhạt, là tàn nhẫn, là cô đơn, là vô tình?


Cũng có người định nghĩa hai tiếng Anh Hùng khác hẳn, đó là giết người như nhổ cỏ, đánh bạc như khùng điên, uống rượu như uống nước, và hiếu sắc như tính mạng.


Đương nhiên đây cũng không tuyệt đối đúng, cũng có một loại anh hùng khác. Nhưng anh hùng như Lý Tầm Hoan thì trên đời có được mấy người?


Không chừng các loại anh hùng cũng có một điểm chung, làm anh hùng bất cứ loại nào cũng không phải là một việc dễ chịu.


Thần sắc của A Phi hết sức tiêu điều. Chàng thở dài một hơi rồi nói: “Suốt đời hắn, e rằng vĩnh viễn không thể sử kiếm nữa.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Hắn còn tay phải.”


A Phi nói: “Nhưng hắn quen dùng tay trái, nếu dùng tay phải nhất định sẽ chậm hơn nhiều.”
Chàng lại thở dài, nói tiếp: “Đối với người sử kiếm thì Chậm đồng nghĩa với ch.ết.”


A Phi là con người rất ít khi than thở. Bây giờ, chàng than thở không chỉ riêng cho Kinh Vô Mạng, mà còn cho cả chính mình.


Lý Tầm Hoan nhìn chàng ta đăm đăm, mục quang lộ ra những tia sáng, nói chậm rãi: “Nếu một con người có quyết tâm, thì cho dù mất hẳn hai cánh tay, phải dùng miệng cắn chuôi kiếm, vẫn có thể xuất kiếm nhanh. Chỉ sợ thần khí của hắn không còn nữa, thì dù còn hai tay vẫn kể như vô dụng.”


Chàng mỉm cười nói tiếp: “Trong đời này, người còn đủ hai tay rất nhiều, nhưng xuất kiếm nhanh thì được mấy người?”


A Phi im lặng lắng nghe, cuối cùng thì trong ánh mắt ảm đạm của chàng bỗng lộ ra thần sắc ép người.
Đột nhiên chàng ta vụt bước nhanh tới nắm chặt tay Lý Tầm Hoan, nói thật xúc động: “Ta đã hiểu rõ ý của huynh.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ hiểu.”
Nói xong câu nói này, nước mắt cả hai đều tuôn ra. Nếu có người thứ ba chứng kiến, nhất định cũng sẽ vô cùng cảm động, cũng phải chảy nước mắt.


Nhưng tiếc rằng hai cha con Long Tiêu Vân lại không phải là người. Họ đang lén lút để chuồn ra ngoài.
Lý Tầm Hoan đứng quay lưng về phía họ, hình như không để ý. A Phi nhìn thấy, nhưng không nói tiếng nào.


Mãi đến khi hai cha con đã khuất sau cánh cửa, A Phi mới thở dài rồi nói: “Ta biết huynh muốn tha cho họ.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Họ từng cứu ta.”


A Phi nói: “Hắn cứu huynh một lần, nhưng đã hại huynh không biết bao nhiêu lần.”
Lý Tầm Hoan cười, nụ cười rất thê lương: “Có những chuyện khó mà nhớ được, cũng có những chuyện suốt đời không thể nào quên.”


A Phi đáp: “Chẳng qua là có những chuyện huynh không muốn nhớ mà thôi.”


Chàng ta dù sao cũng còn ít tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm về chuyện đời, nên cách nhìn về một số việc cũng chưa được sâu sát và nhạy bén lắm.


Lý Tầm Hoan không nén nổi phải thở dài, rồi nói chậm: “Cũng có những chuyện mà mình không muốn nghĩ đến, nhưng lúc nào cũng hiện ra trong đầu. Con người vĩnh viễn không thể khống chế được tư tưởng của chính mình, đó cũng chính là một trong những nỗi đau khổ lớn nhất của thân phận con người.”


A Phi hỏi: “Còn huynh thì sao? Huynh chỉ nhớ chuyện người ta cứu huynh, còn bao nhiêu thì quên hết ư?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, nói một cách bình tĩnh: “Cũng không phải là ta quên hết, nhưng ta hoàn toàn không giữ mối hận trong lòng, vì hắn cũng có nỗi thống khổ của hắn.”


A Phi im lặng rất lâu, đột nhiên mỉm cười: “Bây giờ ta mới biết, trong đời người thật sự có rất nhiều chuyện không công bằng.”
Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi: “Không công bằng ư?”


A Phi nói: “Có những người suốt đời rất hiền lành, nhưng không may làm sai một việc. Việc này ám ảnh hắn suốt cả cuộc đời, không những người khác không thể tha lỗi cho hắn, mà ngay bản thân hắn cũng không thể tự tha thứ cho mình.”


Lý Tầm Hoan im lặng. Chàng rất thông cảm cái cảnh “sai một bước, hận ngàn năm”, một lần sẩy chân thì ân hận suốt đời.


A Phi nói tiếp: “Còn người như Long Tiêu Vân thì suốt đời chỉ làm được một chuyện tốt, cứu huynh một lần. Vì thế mà huynh không khi nào cảm thấy hắn là con người xấu.”


Thanh âm của chàng ta vô cùng cảm khái. Đột nhiên Lý Tầm Hoan chợt hiểu rõ ý chàng.


Có thể chàng đang bào chữa cho Lâm Tiên Nhi. Mãi đến bây giờ, chàng vẫn cho rằng suốt đời Lâm Tiên Nhi chỉ sai có một việc, mà sao Lý Tầm Hoan không chịu bỏ qua cho nàng.


Tình yêu thật là đơn giản mà kỳ diệu, có lúc thật êm đềm, có lúc thật đau đớn, cũng có lúc thật đáng sợ. Nó không chỉ có thể biến người thông minh thành ngu ngốc, còn có thể biến người sáng mắt thành đui mù.


*
* *
Hai cha con Long Tiêu Vân thoát được ra ngoài, đang rất vui vẻ, rất đắc ý.


Long Tiêu Vân không dằn được, bật cười: “Con hãy nhớ, nhược điểm của người khác tức là cơ hội của mình. Người biết nắm vững cơ hội sẽ không bao giờ thất bại.”


Long Thiếu Vân nói: “Nhược điểm của Lý Tầm Hoan là gì, bây giờ hài nhi đã hoàn toàn biết rõ.”
Long Tiêu Vân nói: “Vì thế nên sớm muộn gì hắn cũng sẽ ch.ết dưới tay chúng ta.”


Hắn chợt nghe tiếng cười của ai đó. Tiếng cười từ trên mái nhà vọng xuống.
Một người đang ngồi trên mái nhà, miệng cắn chiếc đùi gà, đó chính là lão Hồ điên.


Mắt của Hồ Bất Quy dán chặt vào chiếc đùi gà, hoàn toàn không nhìn cha con Long Tiêu Vân. Hình như lão thấy chiếc đùi gà này còn quí hơn hai cha con họ.


Lão cười lạnh nhạt, nói: “Các ngươi không cần chạy nhanh như thế, Lý Tầm Hoan nhất định sẽ không đuổi theo. Nếu không thì làm sao hai cha con ngươi ra khỏi cửa?”


Sắc mặt của Long Tiêu Vân tái mét. Hắn đã hiểu được sức mạnh của Lý Tầm Hoan từ đâu mà đến. Nhưng hắn cũng không dám làm phật lòng lão Hồ điên.


Đột nhiên Long Tiêu Vân mỉm cười, ôm quyền nói: “Mấy ngày nay, may là có đại hiệp chiếu cố cho huynh đệ của ta, thật đã làm phiền.”


Lão Hồ điên trả lời một cách bình thản: “Chẳng đáng gì, Lý Tầm Hoan ăn cũng không nhiều lắm, mỗi ngày chỉ cần hai cái đùi gà và mấy cái bánh bao là đủ. Tên giữ cửa của ngươi lại là một thằng ngốc, mỗi lần ta điểm huyệt ngủ của hắn, hắn cứ cho rằng do mình mệt mỏi mà ngủ.”


Long Tiêu Vân thầm nghiến răng, chỉ hận đến nỗi muốn lập tức cho tên kia ngủ một giấc ngủ thiên thu, không bao giờ tỉnh dậy nữa.


Hồ Bất Quy nói tiếp: “Ngươi đã từng giúp đỡ ta, và ta cũng đã giúp lại ngươi, như vậy chúng ta hoàn toàn không nợ nần gì nữa. Đối với loại người như ngươi, đáng lẽ ta không thèm nói thêm một lời nào nữa.”


Long Tiêu Vân chỉ còn cách cười để giấu nỗi thẹn.
Hồ Bất Quy lại tiếp: “Nhưng có một câu cuối cùng, ta không thể không nói.”
Long Tiêu Vân nói: “Tại hạ xin nghe.”


Hồ Bất Quy nói: “Tuy ngươi là một thằng khốn nạn, Thượng Quan Kim Hồng càng khốn nạn hơn. Nếu ngươi thật sự muốn cùng hắn kết bái huynh đệ, thì ngươi nên đi kiếm một sợi dây tự treo cổ mình lên trước còn hơn.”


Đây quả nhiên là câu nói cuối cùng của lão. Nói xong câu này, lão không nói thêm tiếng nào, nhún chân nhảy vọt lên nóc nhà rồi mất hút ra sau.


Long Tiêu Vân nhìn theo, nở một nụ cười đắc ý, bình tĩnh nói: “Không ngờ chuyện kết bái giữa ta và Thượng Quan Kim Hồng, trong giang hồ đã có nhiều người biết đến.”
*
* *


Hai người men theo chân tường, chầm chậm bước đi. Lý Tầm Hoan và A Phi không nói một lời.
Họ đều biết, cái im lặng bao giờ cũng chân thành hơn là ngôn ngữ, có lúc quí trọng hơn ngôn ngữ.
Trời đã hoàng hôn.


Sau một bức tường cao, tiếng sáo bỗng cất lên réo rắt. Tiếng sáo đượm đầy vẻ tiêu điều của mùa thu. Tiếng sáo dặt dìu dụ dỗ người ta nhớ đến những chuyện đã qua, cũng dễ dàng khơi gợi lên nỗi tương tư.


A Phi đột nhiên nói: “Ta phải về thôi.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Nàng đang đợi ngươi ư?”
A Phi đáp: “Đúng thế.”


Lý Tầm Hoan định im lặng, nhưng cuối cùng không nhịn nổi phải hỏi: “Ngươi cho rằng cô ấy nhất định đang đợi ngươi?”


Sắc mặt của A Phi hơi trắng hơn một chút, im lặng hồi lâu mới nói chậm rãi: “Lần này là nàng yêu cầu ta đến cứu huynh.”


Lý Tầm Hoan lặng thinh, không nói một lời. Trước giờ chàng rất hiểu Lâm Tiên Nhi, nhưng phen này thật không thể đoán ra dụng ý của nàng.


A Phi nói: “Trong đời ta chỉ có hai người thân cận nhất. Ta hy vọng... hai người... có thể... thành bằng hữu.”


Câu nói này không dài, nhưng chàng phải ngắc ngứ mấy lần mới nói hết, trước khi nói cũng rất khó khăn. Đương nhiên trong lòng chàng đang rất đau khổ.


Lý Tầm Hoan nhìn vào ánh mắt bi thương của chàng, biết mình không thể nói ra những điều gây nên buồn bã và tiếc nuối.


Chỉ có những người thật sự từng yêu, biết yêu, mới có thể thấy được mãnh lực của tình yêu đáng sợ đến dường nào.


Tiếng sáo chỉ còn thoang thoảng, nhưng chính cái nửa mơ hồ ấy càng khiến cho lòng người nghe nặng trĩu thương tâm.
Lý Tầm Hoan bỗng nhiên nói: “Ta cũng muốn gặp nàng.”
Miệng của A Phi mím lại, thật chặt.


Lý Tầm Hoan cười: “Nếu không tiện, thì ngươi hãy thay ta mà cảm tạ nàng.”
Cuối cùng A Phi cũng nói: “Ta... ta chỉ mong huynh đừng làm nàng bị tổn thương.”


Đáng lẽ A Phi không thể nói câu này, vì hắn biết Lý Tầm Hoan chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào. Nếu có, thì chàng chỉ làm tổn thương chính bản thân mình mà thôi.


Nhưng vì Lâm Tiên Nhi, hắn đã nói ra câu đó.
Ngẩng mặt nhìn lên, phía trước đèn đuốc sáng trưng.
Không biết từ lúc nào, Lý Tầm Hoan và A Phi đã bước trên một con đường lớn.


Con đường này về đêm còn ồn ào náo nhiệt hơn ban ngày. Vô số gánh hàng rong, quán nhỏ, cửa hiệu, chỗ nào cũng treo lồng đèn rất sáng. Ai cũng gân cổ lên la hét để mời chào hàng hóa.


Dưới ánh đèn, một xâu kẹo hồ lô óng ánh lên, trông như những hạt đá quí. Đột nhiên bước chân của Lý Tầm Hoan dừng hẳn lại.


Mỗi hạt kẹo hồ lô như đang ánh lên một khuôn mặt. Một khuôn mặt của một tiểu cô nương mặc áo đỏ, mắt to, khi cười thì má hiện lúm đồng tiền rất rõ.


Sau đó, họ đã nhìn thấy cái tiệm nhỏ bán bánh bao và sủi cảo.
Linh Linh còn ở đó hay không? Đột nhiên Lý Tầm Hoan cảm thấy xấu hổ, vì chàng đã quên bẵng chuyện này.


Ánh mắt của A Phi lúc này rạng rỡ như ánh mắt của Linh Linh lúc cùng chàng lần đầu tiên đi đến chỗ này. A Phi cũng chưa từng đến những nơi như thế.


Lý Tầm Hoan cười thành tiếng. Được thấy bằng hữu của mình chưa mất đi tính trẻ con, thật cũng là một chuyện vui mừng.
Đột nhiên A Phi nói: “Đã rất lâu, chúng ta không cùng uống vài ly.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ngươi muốn uống sao?”
A Phi đáp: “Không biết tại sao, cứ ở cạnh huynh là ta thấy muốn uống rượu.”
Trên sắc mặt của chàng cũng đã nở nụ cười.


Bây giờ thì Lý Tầm Hoan nghe lòng còn rộn rã hơn, mỉm cười nói: “Dùng sủi cảo để nhắm rượu cũng tốt. Chúng ta vào tiệm bán sủi cảo kia được không?”


A Phi cười: “Được lắm! Chỉ sợ chỗ nào sang trọng quá, ta không mời huynh nổi.”
*
* *


Trên đời có rất nhiều chuyện lạ. Chẳng hạn, thiếu nữ càng xấu xí lại càng thích làm dáng, kẻ nghèo mạt rệp thì lại ưa mời khách.


Người mời khách so với người được mời thì khoan khoái hơn nhiều, nhưng tiếc là cái khoan khoái ấy không phải ai cũng biết hưởng thụ.


Tiệm sủi cảo này cũng không phát đạt gì, vì những hàng gánh bên ngoài đã kéo bớt khách khá nhiều. Bây giờ là đúng giờ ăn tối, nhưng trong quán chỉ có bốn năm bàn có khách.


Ở bàn trong góc quán, một người áo trắng đang ngồi. Lý Tầm Hoan vừa bước vào là thấy ngay người ấy.


Bất cứ ai đi vào trong này, ánh mắt đầu tiên chắc chắn là nhìn về phía hắn. Tuy đang ngồi trong một cái tiệm nhỏ đầy khói và mùi dầu mỡ, nhưng cả người hắn hoàn toàn không dính chút bụi bặm, bộ y phục trắng xóa cứ như vừa được giặt sạch và ủi thẳng.


Cách ăn mặc của hắn đơn giản, nhưng rất sang trọng. Nhưng đó cũng không phải là điểm mà hắn thu hút người khác. Cái thu hút nhất, chính là khí chất của hắn.


Đó là một loại ngạo khí không thể nào hình dung được.


Mấy chiếc ghế cạnh bàn đó để trống, vì bất cứ ai ngồi chung với hắn cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. Chỉ cần có hắn ở đâu, thì giọng điệu của những người khác đều nhỏ lại.


Đây chính là người áo trắng đứng dưới mái hiên đã dùng nén bạc đánh gãy cây đòn gánh của đại hán mặc áo xanh, rồi đã dùng hai ngón tay như lưỡi kéo bén để cắt cây côn bạc của gã thầy bói mù thành từng khúc.


Tại sao hắn còn ở đây? Chẳng lẽ đang đợi người?
Hắn vừa nâng chén thì Lý Tầm Hoan và A Phi bước vào. Hắn vội dừng tay lại, chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan.


Đối diện với hắn còn có một người. Đó là một tiểu cô nương mặc áo đỏ, bím tóc thắt rất dài.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem