Chương 0057 : Tia lửa

Người ấy mặc một bộ y phục màu xanh còn mới, nhưng bết đầy bùn đất và mồ hôi, hai ống quần đã rách nát từ đầu gối. Thân thể hắn rất dơ, đầu tóc lại càng bù xù.


Hắn còn đứng xa xa, Long Tiêu Vân đã cảm thấy một luồng sát khí xông đến bên mình.
Toàn bộ con người hắn như giống như thanh kiếm đang cài bên hông hắn, một thanh kiếm không có vỏ.
Đó là A Phi.


Cuối cùng, A Phi đã đến đây. Trên thế gian, có lẽ chỉ một mình A Phi có thể theo dõi đến đây.


Con cáo là động vật gian xảo nhất, biết cách lẩn trốn nhất. Chó săn được huấn luyện nghiêm khắc đàng hoàng nhất cũng chưa chắc đã truy đuổi được những con cáo già. Nhưng vào lúc mười một tuổi, A Phi đã tay không bắt được một con cáo già.


Con đường theo dõi đương nhiên rất cực khổ, nên chàng mới bẩn thỉu đến thế.


Đây mới thật sự là A Phi. Phải như thế này, chàng mới biểu lộ được cá tính lạnh lùng, dã tính khác người. Dã tính như loài thú hoang, cá tính kỳ quặc khác người.




Long Tiêu Vân trấn tĩnh lại rất nhanh, mỉm cười: “Thì ra là A Phi. Đã lâu không gặp.”
A Phi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Long Tiêu Vân tiếp: “Ngươi đã theo dõi được đến đây, ta vô cùng khâm phục.”


A Phi vẫn nhìn thẳng vào hắn, mục quang thật sáng, thật bén. Qua hai ngày đêm theo dõi, hình như chàng đã khôi phục được phần nào ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm đó.


Ánh mắt này và ánh mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng quả là đối nghịch rất mãnh liệt.


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Bản lãnh theo dõi của ngươi quả thật cao minh. Chỉ tiếc là dù cao minh, nhưng vẫn sớm bị Kinh tiên sinh đây phát giác.”
Ánh mắt của A Phi quét qua mặt Kinh Vô Mạng. Kinh Vô Mạng cũng đang nhìn hắn.


Ánh mắt của hai người chạm nhau, y như một tảng đá ngàn năm bị một thanh bảo kiếm chém lên. Không ai đoán nổi mũi kiếm cứng hơn hay tảng đá rắn hơn.


Hai người tuy không nói lời nào, nhưng trong mục quang cả hai tóe ra những tia lửa.


Long Tiêu Vân nhìn Kinh Vô Mạng rồi lại nhìn A Phi, lại lên tiếng: “Kinh tiên sinh đã phát giác ngươi, nhưng trước sau vẫn không nói một lời. Ngươi có biết tại sao không?”


Ánh mắt của A Phi như bị hút vào mắt của Kinh Vô Mạng, trước sau vẫn không di chuyển chút nào.
Long Tiêu Vân lại mỉm cười, rồi nói rất tự nhiên: “Bởi vì Kinh tiên sinh muốn ngươi đến đây.”


Hắn quay sang Kinh Vô Mạng hỏi: “Kinh tiên sinh! Chắc tại hạ đoán không sai chứ?”
Ánh mắt của Kinh Vô Mạng cũng đã bị hút vào mắt của A Phi, không hề di chuyển chút nào cả.


Qua một lúc lâu, đột nhiên Long Tiêu Vân cười ha hả: “Kinh tiên sinh muốn ngươi đến, chỉ có một nguyên nhân. Tại vì Kinh tiên sinh muốn giết ngươi.”


Long Tiêu Vân nói tiếp: “Người mà Kinh tiên sinh muốn giết, trước đến giờ chưa một ai sống sót.”


Ánh mắt của A Phi bây giờ mới dời đi, nhìn vào thanh kiếm của Kinh Vô Mạng. Gần như đồng thời, tia mắt của Kinh Vô Mạng cũng chiếu vào thanh kiếm đeo bên hông A Phi.


Có lẽ trên đời này chưa có hai thanh kiếm nào giống nhau đến thế. Hai thanh kiếm này không phải là thần binh lợi khí, cũng không phải do danh gia rèn đúc. Chúng rất bén, rất mỏng, rất giòn, đều rất dễ gãy.


Kiếm tuy giống nhau, nhưng cách giắt kiếm của hai người hoàn toàn lại khác nhau.
Kiếm của A Phi giắt chính giữa thắt lưng, chuôi kiếm xéo về bên phải. Kiếm của Kinh Vô Mạng giắt một bên, chuôi kiếm quay sang trái.


Hai thanh kiếm này hình như cũng có một sức hấp dẫn kỳ lạ, hấp dẫn đến mức không ai giải thích được. Khi ánh mắt của hai người chạm vào thanh kiếm của nhau, chân họ cùng tiến lên, nhưng mắt vẫn không rời thanh kiếm của đối phương.


Đến khi khoảng cách chỉ còn năm thước, đột nhiên cả hai cùng dừng lại. Họ giống như hai cây cột bị chôn cứng vào mặt đất.


Cái áo vàng mặc trên người Kinh Vô Mạng rất ngắn, vạt áo chỉ phủ đến đầu gối, tay áo được buộc chặt. Những ngón tay hắn nhỏ và dài, những đốt xương lồi cao chứng tỏ con người nhiều sức mạnh.


Áo của A Phi ngắn hơn, ống tay áo như đã bị xé ra, ngón tay cũng rất nhỏ và dài, nhưng có phần hơi thô, trông như tạc bằng đá.


Hai người đều không trau chuốt chút nào, nhưng móng tay đều rất ngắn, tựa như đều muốn không bị vướng víu chút nào khi rút kiếm.
*
* *


Cuối cùng, hai người này cũng gặp nhau. Đến khi họ đứng đối diện nhau, người ta mới thấy sắc mặt họ rất giống nhau, nhưng về cơ bản thì khí chất lại hoàn toàn khác nhau.


Sắc mặt của Kinh Vô Mạng trơ trơ như đeo mặt nạ, vĩnh viễn không biểu lộ chút biến hóa tình cảm nào. Sắc mặt của A Phi tuy cũng rất trầm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng mục quang chàng lúc nào cũng như đang cháy rực, cứ như dù bị đốt cháy cả sinh mạng lẫn linh hồn, chàng cũng không hối tiếc.


Toàn thân Kinh Vô Mạng giống như một đống tro. Có thể khi cuộc sống của hắn còn chưa bắt đầu, hắn đã bị đốt thành tro.


A Phi có thể nhẫn nại, có thể chờ đợi, nhưng tuyệt nhiên không thể chịu đựng người khác coi thường mình. Kinh Vô Mạng có thể chỉ vì một lời nói mà giết người, thậm chí có thể vì một ánh mắt mà giết người, nhưng lúc cần thiết lại có thể chịu đựng bất cứ uẩn khúc nào.


Cả hai đều rất kỳ dị, rất đáng sợ. Người ta phải thầm nghĩ, không hiểu tại sao tạo hóa lại sinh ra hai con người giống nhau như thế, lại để cho họ gặp nhau.
*
* *
Thu đã tàn. Cây lá thật tiêu sơ.


Gió không mạnh, nhưng những chiếc lá vàng vẫn rơi xào xạc. Dường như chính sát khí của hai người làm lá cây rơi rụng.
Trời đất tiêu điều, vẻ thê lương không sao nói hết.


Thanh kiếm của hai người hãy còn giắt trong lưng, không ngón tay nào động đậy, nhưng cha con Long Tiêu Vân đã thấy lo lắng đến nghẹt thở.


Đột nhiên, những tia sáng chớp lên. Mười mấy tia hàn quang, kèm theo tiếng gió rít veo véo, nhằm vào A Phi.


Long Tiêu Vân đã xuất thủ trước. Hắn cũng không hy vọng có thể dùng ám khí đánh trúng A Phi, nhưng chỉ mong A Phi hơi phân tâm để thanh kiếm của Kinh Vô Mạng có thể cắm vào yết hầu của chàng.


Kiếm quang lóe lên rất nhanh. Sau một loạt tiếng leng keng, những tia hàn quang chớp đầy trời như mưa sao đã rơi xuống hết.


Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng đã phóng ra, lưỡi kiếm bay lượn cạnh tai của A Phi. Tay của A Phi đã nắm cứng chuôi kiếm, nhưng mũi kiếm chưa rời khỏi thắt lưng.


Loạt ám khí đó đã bị kiếm của Kinh Vô Mạng đánh rơi. Sắc mặt của cha con Long Tiêu Vân thay đổi hoàn toàn.


Ánh mắt của Kinh Vô Mạng và A Phi vẫn chăm chú nhìn nhau, trên mặt cả hai không biểu lộ gì. Sau đó, Kinh Vô Mạng từ từ cài lại kiếm vào thắt lưng. Bàn tay của A Phi cũng rời chuôi kiếm.


Qua một lúc lâu, đột nhiên Kinh Vô Mạng nói: “Ngươi đã thấy thanh kiếm của ta nhằm vào ám khí chứ không nhằm vào ngươi.”
A Phi đáp: “Đúng thế.”
Kinh Vô Mạng nói: “Ngươi rất bình tĩnh.”


Khi cả ám khí cùng lưỡi kiếm của Kinh Vô Mạng vọt tới mình, A Phi đưa tay định rút kiếm, hoàn toàn không hoang mang tránh né, vẫn đủ bình tĩnh nhận định để không rút hẳn kiếm ra.


Kinh Vô Mạng không đợi A Phi trả lời, lại nói tiếp: “Nhưng phản ứng của ngươi đã chậm mất rồi.”
A Phi im lặng một hồi, ánh mắt lộ vẻ đau khổ thê lương, cuối cùng nói: “Đúng thế.”


Kinh Vô Mạng nói: “Ta có thể giết ngươi.”
A Phi không cần suy nghĩ nữa, đáp ngay: “Đúng thế.”
Nghe đến đây, cha con Long Tiêu Vân đảo mắt nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.


Đột nhiên Kinh Vô Mạng nói: “Nhưng ta không giết ngươi.”
Sắc mặt hai cha con Long Tiêu Vân lại thay đổi hẳn.


A Phi nhìn thẳng vào đôi mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng một hồi, rồi chầm chậm hỏi: “Sao ngươi không giết ta?”
Kinh Vô Mạng đáp: “Ta không giết ngươi, vì ngươi là A Phi.”


Đôi mắt xám xịt như ch.ết của hắn đột nhiên cũng lộ ra vẻ đau khổ không thể hình dung được. Ánh mắt của hắn lúc này, thậm chí còn đau khổ hơn cả ánh mắt của A Phi.


Mắt hắn nhìn vào khoảng trống, cứ như ở đó có một người đang đứng. Một người vừa là tiên nữ vừa là ma quỉ.


Qua một lúc lâu, hắn nói rất chậm: “Nếu ngươi là ta, thì hôm nay ngươi cũng không thể giết ta.”
Câu nói này, có thể ngay cả A Phi cũng không hiểu. Chỉ trong lòng Kinh Vô Mạng tự hiểu mà thôi.


Bất luận là ai, nếu phải sống hai năm một cuộc sống như A Phi, đương nhiên phải trở thành khờ dại. Huống hồ, đêm nào chàng cũng bị cho uống thuốc ngủ.


Bất cứ loại thuốc ngủ nào cũng làm cho phản ứng của người ta chậm chạp đi.


Kinh Vô Mạng không giết A Phi, tuyệt nhiên không phải đồng tình hay trắc ẩn. Chỉ vì hắn rất hiểu sự đau khổ của A Phi, chính hắn cũng có nỗi đau khổ giống như của A Phi. Hắn muốn A Phi sống, có thể chỉ vì muốn A Phi chịu đau khổ chung với mình.


Một kẻ bị phụ tình, nếu biết một người cũng bị bỏ rơi như mình, đương nhiên nỗi đau khổ sẽ giảm nhẹ đi. Một người thua bạc, nếu thấy một người khác thua đậm hơn mình, tức khắc sẽ thấy thoải mái hơn.


A Phi đứng như trời trồng, hình như vẫn đang nghiền ngẫm câu nói của Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng nói: “Ngươi có thể đi.”
A Phi đột nhiên ngẩng lên, nói rất dứt khoát: “Ta không đi.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi không đi? Ngươi muốn ta giết ngươi?”
A Phi đáp: “Đúng thế.”
Kinh Vô Mạng im lặng một hồi lâu mới nói chậm rãi: “Ngươi đến đây vì Lý Tầm Hoan.”


A Phi nói: “Phải. Khi ta còn sống, ta quyết không để Lý huynh ch.ết dưới tay ngươi.”
Long Thiếu Vân đột nhiên lớn tiếng: “Thế còn Lâm Tiên Nhi? Ngươi nhẫn tâm để cho nàng đau khổ vì ngươi sao?”


Trái tim của A Phi như bị đâm một mũi kim. Chàng cảm thấy lồng ngực co rút lại.


Kinh Vô Mạng không nhìn chàng, quay lại nhìn Long Tiêu Vân, nói từng tiếng một: “Ta thích giết người. Nhưng ta thích chính tay ta giết. Ngươi hiểu rõ hay không?”
Long Tiêu Vân cố mỉm cười: “Hiểu.”


Kinh Vô Mạng nói: “Tốt nhất là ngươi hiểu. Nếu không, ta sẽ giết ngươi.”
Hắn quay hẳn lưng lại A Phi, hỏi: “Lý Tầm Hoan ở đâu? Hãy đưa ta đến đó.”
Long Tiêu Vân khẽ liếc A Phi, nói: “Còn hắn...”


Kinh Vô Mạng lạnh lùng nói: “Bất cứ lúc nào ta cũng có thể giết hắn.”
*
* *
A Phi cảm thấy ruột gan mình co rút lại như một miếng bọt bể bị người ta vắt. Đột nhiên chàng khom mình xuống, nôn mửa.


Chàng nôn ra rất nhiều nước đắng, chỉ có nước đắng. Đã hai ngày nay, chàng chưa ăn gì.


“Huynh phải hứa với muội, huynh nhất định phải trở về. Muội vĩnh viễn ở đây đợi huynh.” Đây là lời dặn của người mà chàng yêu nhất. Vì câu nói này, bất luận sự tình diễn biến ra sao, chàng cũng không thể ch.ết.


Nhưng còn Lý Tầm Hoan... Lý Tầm Hoan không những là bằng hữu tốt nhất trong đời chàng, mà còn là người có nhân cách vĩ đại nhất. Chàng có thể đứng đây nhìn người ta giết Lý Tầm Hoan không?


Chàng tiếp tục khom mình nôn mửa. Nhưng lần này là nôn ra máu.
*
* *


Lý Tầm Hoan thật sự không biết mình đang ở đâu, mà cũng không muốn biết mình đang ở đâu. Chàng cũng không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm.


Chàng không thể cựa quậy được khớp xương nào, mọi huyệt đạo đều đã bị điểm.


Không có thức ăn, cũng không có nước. Chàng bị giam giữ nơi đây đã mười mấy ngày rồi. Cho dù huyệt đạo không bị điểm, thì đói khát cũng đủ làm cho chàng kiệt lực.


Kinh Vô Mạng đang lạnh lùng nhìn chàng. Chàng nằm cong queo ở một góc tường, mềm oặt như một cái bong bóng xì hơi.


Trong phòng rất âm u, không thấy rõ sắc mặt chàng. Chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ y phục lam lũ và bẩn thỉu, thần thái tiều tụy mệt mỏi, đôi mắt tràn đầy bi thương tuyệt vọng.


Kinh Vô Mạng đột nhiên hỏi: “Đây chính là Lý Tầm Hoan?”
Long Tiêu Vân đáp: “Chính hắn.”
Kinh Vô Mạng dường như hơi thất vọng, chưa tin hẳn, hỏi thêm một câu: “Đây chính là Tiểu Lý Phi Đao?”


Long Tiểu Vân mỉm cười: “Cho dù là mãnh sư hay lão hổ, phải chịu đói mười mấy ngày trời thì chắc chắn cũng biến thành như thế.” Hắn thở dài, nói tiếp: “Thực ra, ta không muốn đối xử với hắn như thế. Nhưng... dù người không muốn giết cọp thì cọp vẫn muốn hại người. Qua bài học lần trước, ta không muốn giẫm lên vết cũ.”


Kinh Vô Mạng im lặng rất lâu, đột nhiên nói: “Dao của hắn đâu?”
Long Tiêu Vân do dự, khẽ hỏi: “Kinh tiên sinh muốn xem con dao của hắn à?”
Kinh Vô Mạng không trả lời, vì đây thật sự là một câu hỏi thừa.


Cuối cùng, Long Tiêu Vân cũng lấy trong bọc ra một con dao. Con dao rất nhẹ, rất ngắn, rất mỏng, chỉ như một cái lá liễu.
Kinh Vô Mạng nhẹ nhàng vuốt lên mũi dao, hình như không nỡ buông tay.


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Thật ra nó chỉ là một ngọn đao rất bình thường, không thể coi là lợi khí.”
Kinh Vô Mạng nói: “Lợi khí... Con người như ngươi mà cũng xứng đáng nói về lợi khí ư?”


Mục quang hắn đột nhiên chiếu vào Long Tiêu Vân, nói lạnh lùng: “Ngươi biết lợi khí là gì không?”


Ánh mắt của hắn tuy ảm đạm không có ánh sáng, nhưng lại mang một uy lực lạ lùng không thể hình dung được, giống như đôi mắt của ma quỉ, ai lỡ nằm mơ thấy thì khi choàng tỉnh vẫn còn ớn lạnh.


Long Tiêu Vân cảm thấy hơi thở của mình tắc nghẽn, gượng cười: “Xin chỉ giáo.”


Ánh mắt Kinh Vô Mạng quay lại mũi dao, nói chậm rãi: “Thứ có thể giết người, đó chính là lợi khí. Dù là Can Tương Mạc Gia, nằm trên tay hạng người như ngươi, cũng không thể coi là lợi khí.”


Long Tiêu Vân gượng đáp: “Vâng, vâng... Kinh tiên sinh lý giải tinh tường xác đáng, khiến cho người ta...”


Kinh Vô Mạng không thèm nghe hắn nói gì, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết tính đến nay đã có bao nhiêu người ch.ết dưới ngọn dao này không?”
Long Tiêu Vân nói: “Hình như... e rằng không thể đếm được.”


Kinh Vô Mạng đáp gọn: “Đếm được.”


Kim Tiền Bang mới sáng lập vẻn vẹn hai năm, nhưng không biết thời gian chuẩn bị trước khi sáng lập đã là bao lâu. Hai câu nói mà Thượng Quan Kim Hồng đắc ý nhất chính là: “Bất cứ chuyện gì, suy tính thì được, không suy tính thì mất”, “Một phần canh tác thì sẽ có một phần thu hoạch”.


Kim Tiền Bang chỉ trong vòng hai năm mà danh trấn thiên hạ, không phải do may mắn mà nên.


Long Tiêu Vân cũng đã nghe nói, khi chưa sáng lập, Kim Tiền Bang đã dò hỏi tỉ mỉ lai lịch của từng nhân vật có danh trong giang hồ. Chuyện này phải tốn rất nhiều nhân lực và vật lực.


Long Tiêu Vân trước nay vẫn chưa tin chuyện đó, bây giờ nhịn không nổi phải hỏi: “Đếm được thật ư? Có bao nhiêu người?”


Kinh Vô Mạng nói: “Bảy mươi sáu.” Hắn lạnh lùng nói tiếp: “Trong bảy mươi sáu người này, không có ai võ công thấp kém hơn ngươi.”


Long Tiêu Vân đành cười trừ, ánh mắt quay sang Lý Tầm Hoan. Hình như hắn mong chàng cho biết con số của Kinh Vô Mạng đưa ra có đúng hay không.


Nhưng bây giờ, có lẽ Lý Tầm Hoan không còn đủ sức để gật đầu hay lắc đầu một cái nữa.


Long Tiêu Vân chớp mắt, đột nhiên mỉm cười: “Nếu Lý Tầm Hoan phải ch.ết dưới ngọn đao này, mới đúng là chuyện thống khoái nhất...”


Câu này chưa nói xong, ánh thép vụt chớp lên, xẹt thẳng về phía Lý Tầm Hoan. Long Tiểu Vân vui mừng đến mức sắp phải la lên.


Mũi đao này hướng thẳng vào cổ họng Lý Tầm Hoan, nhưng giữa đường đột nhiên vòng xuống, rơi vào một phiến đá cạnh tay Lý Tầm Hoan, vang lên một tiếng keng. Thì ra thủ pháp sử dụng ám khí của Kinh Vô Mạng cũng không phải tệ.


Đột nhiên Kinh Vô Mạng nói: “Giải khai huyệt đạo cho hắn.”
Long Tiêu Vân kinh ngạc hỏi: “Nhưng...”
Kinh Vô Mạng không để hắn nói, lớn tiếng hơn: “Ta nói, giải khai huyệt đạo cho hắn.”


Cha con Long Tiêu Vân nhìn nhau, chợt hiểu ý họ Kinh.
Long Tiêu Vân nói: “Thượng Quan bang chủ chỉ cần Lý Tầm Hoan, không cần biết hắn sống hay ch.ết.”


Long Thiếu Vân nói: “Thượng Quan lão bá không thích uống rượu, đương nhiên là rất ghét bọn bợm rượu. Chỉ có bợm rượu đã ch.ết mới không còn uống rượu, có thể làm lão bá thuận mắt hơn.”


Long Tiêu Vân chớp mắt mấy cái: “Huống hồ, đưa một xác ch.ết đi thì dễ hơn đưa người sống, thuận tiện hơn nhiều, tuyệt nhiên không xảy ra việc ngoài ý muốn.”


Long Thiếu Vân tiếp: “Nhưng dĩ nhiên Kinh tiên sinh không xuất thủ với một người không có sức phản kháng, cho nên...”
Kinh Vô Mạng quát lớn: “Các ngươi nói quá nhiều rồi.”


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Vâng, vâng! Tại hạ sẽ giải khai huyệt đạo cho hắn ngay.”
Chính tay hắn xuất thủ điểm huyệt, việc giải khai đương nhiên rất dễ dàng.


Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai Lý Tầm Hoan, dịu dàng nói: “Huynh đệ! Hình như Kinh tiên sinh muốn cùng huynh đệ phân cao thấp một phen. Kiếm pháp của Kinh tiên sinh cao nhất thiên hạ, khi huynh đệ xuất thủ nhất định không nên sơ ý.”


Đến bây giờ hắn vẫn có thể gọi hai tiếng “huynh đệ” bằng một giọng thân tình, quan thiết. Loại người như thế này có đáng phục không?


Lý Tầm Hoan không nói gì cả, vì không có gì để nói. Chàng chỉ mỉm cười chua xót, rồi từ từ nhặt ngọn đao lên. Chàng nhìn chăm chú ngọn đao trong tay, đôi mắt hình như rớm lệ.


Đây đúng là nhân vật lừng danh thiên hạ: Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào.
Bây giờ đao đã trở về tay chàng, nhưng chàng còn đủ sức để phóng đao hay không?
*
* *


Người đẹp bạc đầu, anh hùng mạt lộ, đó cũng là một nỗi bi ai mà người đời không làm gì được. Những nỗi đau khổ này dễ làm người ta xúc động, cũng dễ làm người ta luyến tiếc.


Nhưng ở đây không có ai đồng tình với chàng, cũng không có ai tiếc cho chàng.


Ánh mắt của Long Thiếu Vân ngời vẻ khoái trá. Hắn nói bằng một giọng dịu dàng: “Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào, Lần này không biết còn linh nghiệm hay không?”


Lý Tầm Hoan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi từ từ cúi đầu xuống.


Kinh Vô Mạng chậm rãi nói: “Khi ta cần giết người, nhất định sẽ cho người một cơ hội. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Ngươi hiểu không?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười, nụ cười rất thê thiết.


Kinh Vô Mạng nói: “Được! Ngươi đứng lên đi.”
Lý Tầm Hoan thở hổn hển, ôm ngực ho sặc sụa.


Long Thiếu Vân dịu dàng nói: “Nếu Lý thúc thúc đứng không nổi, tiểu điệt có thể đến dìu đại thúc một chút.” Nó chớp mắt, mỉm cười nói tiếp: “Mà chắc cũng không cần. Nghe nói phi đao của Lý thúc thúc không những có thể ngồi mà phóng ra, thậm chí lúc nằm cũng có thể phát ra tuyệt đối chính xác.”


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi dài, hình như muốn nói gì đó. Nhưng lời chưa nói, đã có một người xông vào.
A Phi.
*
* *
Sắc mặt A Phi thì cắt không ra máu, nhưng ở khóe miệng lại có vết máu vừa chảy ra.


Chỉ trong chốc lát, hình như chàng đã già đi rất nhiều. Chàng xông vào như bay, nhưng lập tức thân hình đã dừng lại, khi đã dừng lại thì bình tịnh như núi đá.
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi vẫn không yên lòng?”


Đầu Lý Tầm Hoan ngẩng lên, trong mắt lại tràn đầy những giọt nước mắt nóng bỏng.


A Phi liếc nhanh về Lý Tầm Hoan. Chàng liếc thật nhanh, rồi lại nhìn thẳng mặt Kinh Vô Mạng, nói từng tiếng một: “Muốn giết Lý huynh thì phải giết ta trước.”


Chàng nói bằng một giọng thật trầm tĩnh, hoàn toàn không xúc động. Giọng nói biểu thị rất rõ quyết tâm.


Ánh mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng bỗng gợn lên những rung động kỳ lạ. Hắn hỏi: “Ngươi không cần quan tâm đến nàng nữa sao?”
A Phi đáp: “Ta ch.ết rồi, nàng vẫn có thể sống tiếp.”


Khi chàng nói câu này, tuy giọng vẫn bình tĩnh, nhưng mục quang không giấu được vẻ đau khổ, hơi thở cũng có phần khó khăn.


Điều này hoàn toàn không thể giấu được Kinh Vô Mạng. Hình như trong lòng của Kinh Vô Mạng được an ủi lạ lùng. Hắn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi không sợ nàng đau lòng?”


A Phi nói: “Sống mà không yên tâm thì không bằng ch.ết. Hôm nay mà ta không ch.ết, nàng càng đau lòng hơn.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi cho rằng nàng là người như thế ư?”
A Phi đáp: “Đương nhiên.”


Trong mắt A Phi, Lâm Tiên Nhi không những là Tiên Nữ mà còn là Thánh Nữ.
Khóe miệng Kinh Vô Mạng chợt nhếch một nụ cười, thật nhẹ.


Chưa ai từng thấy hắn cười. Chính hắn cũng đã quên mất, lần trước mình cười là vào lúc nào. Hắn cười rất kỳ dị, vì hình như những cơ bắp để cười trên mặt hắn đã bị tê liệt.


Hắn không muốn cười, vì cười có thể làm cho lòng người ta mềm đi. Nhưng nụ cười của hắn lúc này hoàn toàn khác hẳn. Nụ cười này như một thanh kiếm, chỉ có điều, kiếm làm cho da chảy máu, còn nụ cười này làm cho tim chảy máu.


A Phi hoàn toàn không biết tại sao hắn lại cười. Chàng nói lạnh nhạt: “Ngươi không cần cười. Ngươi có tám phần cơ hội giết được ta, nhưng cũng còn hai phần cơ hội ch.ết dưới kiếm của ta.”


Nụ cười của Kinh Vô Mạng đã tắt. Hắn nói: “Ta đã nói là không giết ngươi, thì chắc chắn là để lại mạng sống cho ngươi.”
A Phi nói: “Không cần.”
Kinh Vô Mạng nói: “Ta muốn ngươi sống để nhìn...”


Câu nói này chưa nói xong, kiếm quang đã lóe lên. Hai thanh kiếm chớp lên, như hai tia chớp.
Nhưng lại còn một tia sáng, chưa biết là gì, nhanh hơn kiếm.


Chỉ trong nháy mắt, mọi tia sáng đều tắt ngấm. Mọi cử động cũng ngưng lại hẳn.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem