Chương 0056 : Kiếm đã rút ra

Chỉ là một thanh kiếm. Nhưng đây là một thanh kiếm thật mỏng, thật nhẹ. Ngay cả chuôi kiếm cũng làm bằng một loại gỗ dẻo và thật nhẹ.


Kiếm không có vòng chặn ở tay cầm. Bởi vì một khi thanh kiếm này đã phóng ra, thì không một ai còn kịp làm bàn tay cầm kiếm bị thương.


Bất luận thứ binh khí nào cũng có thể đánh gãy thanh kiếm này. Nhưng một khi kiếm của người này đâm ra, thì không một ai kịp đỡ gạt nữa.


Đây là một thanh kiếm rất kỳ lạ. Trên đời chỉ duy nhất một người có thể dùng thanh kiếm ấy, dám dùng thanh kiếm ấy.


Thanh kiếm đặt trên cái bàn thấp kê bên đầu giường, cùng với một bộ y phục màu xanh rất sạch sẽ.


Khi A Phi thức dậy, vật đầu tiên chàng thấy là thanh kiếm đó. Mắt chàng vụt sáng lóe lên. Nhìn thanh kiếm ấy, chàng có cảm tưởng như gặp lại một người bạn đã bao năm xa cách, từ đáy lòng tràn lên một dòng nhiệt huyết.




Chàng chầm chậm với tay cầm lấy thanh kiếm. Tay của chàng như hơi run rẩy, nhưng khi những ngón tay chạm vào thanh kiếm mỏng và bén ngót thì tự nhiên vững lại, gân cốt ổn định lạ thường.


Chàng nhè nhẹ vuốt dọc thân kiếm, ánh mắt đột nhiên xa vời thăm thẳm. Lòng chàng hình như cũng đã bay đến tận nơi thăm thẳm xa vời ấy.


Chàng nhớ lại ngày mới bắt đầu học dùng kiếm, nhớ đến những giọt máu từng bắn ra theo mũi kiếm, nhớ đến không biết bao nhiêu kẻ đã ngã gục dưới thanh kiếm này, đều là những kẻ đáng ch.ết.


Máu trong người chàng đã sôi lên. Thời gian đó, tuy cuộc sống của chàng tràn đầy uất hận và tai nạn, nhưng cũng rất nhiều màu sắc huy hoàng. “Khoái ý ân thù”, bốn chữ này hào khí biết bao nhiêu.


Nhưng rốt cuộc, tất cả đã trở thành quá khứ, một quá khứ xa vời. Chàng đã chiều ý người mà mình yêu quí nhất, vĩnh viễn quên hết những việc trước kia.


Cuộc sống bây giờ tuy bình đạm, thậm chí vắng lặng, nhưng có gì là không tốt đâu? Được sống một cuộc sống bình ổn an nhàn, đó chẳng phải là hy vọng của đại đa số con người trên thế gian này hay sao?


Không nghe tiếng bước chân, nhưng Lâm Tiên Nhi đã xuất hiện trước cửa. Nàng có vẻ hơi mệt mỏi, có chút tiều tụy, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ như những đóa hoa xuân.


Dẫu ai phải hy sinh bất cứ cái gì, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười như đóa hoa xuân đó, là coi như được đền bù tất cả.


A Phi lập tức buông kiếm, mỉm cười: “Hôm nay muội dậy sớm hơn ta nhiều. Hình như ta mỗi ngày một thêm lười biếng.”
Lâm Tiên Nhi không đáp, lại hỏi: “Huynh có thích thanh kiếm đó không?”


A Phi cũng không đáp, vì chàng không thể nói thật, mà lại chưa từng nói dối.
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh có biết thanh kiếm này từ đâu ra hay không?”
A Phi đáp: “Không biết.”


Lâm Tiên Nhi chầm chậm bước lại ngồi xuống sát bên A Phi. Nàng nói: “Đêm hôm qua, muội đã tìm người rèn cho huynh đấy.”
A Phi kinh ngạc: “Muội...”


Lâm Tiên Nhi cầm thanh kiếm lên, dịu dàng: “Huynh xem, thanh kiếm này có giống thanh kiếm của huynh trước kia hay không?”
A Phi im lặng.
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh thích không?”


A Phi im lặng một lúc, mới hỏi lại: “Tại sao muội lại đi rèn kiếm cho ta?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Bởi vì muội muốn huynh dùng kiếm.”


Thân thể của A Phi như tê liệt, cứng ngắt. Chàng ấp úng hỏi: “Muội... muội muốn ta giết người?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Không phải là giết người, mà là cứu người.”
A Phi hỏi: “Cứu người? Cứu ai?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Bằng hữu tốt nhất trong đời...”
Lâm Tiên Nhi chưa nói hết câu, A Phi đã đứng bật dậy, hỏi: “Lý Tầm Hoan?”


Lâm Tiên Nhi im lặng gật đầu. Khuôn mặt trắng nhợt của A Phi đã đỏ ửng lên, hỏi tiếp: “Lý huynh hiện ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”


Lâm Tiên Nhi nắm tay chàng nói: “Huynh ngồi xuống đi, từ từ nghe muội nói. Chuyện này thì vội vàng lo lắng chẳng có ích gì.”
A Phi hít một hơi rất dài, cuối cùng cũng ngồi xuống.


Lâm Tiên Nhi lên tiếng: “Trên đời này ngoài huynh ra, còn có bốn tay cao thủ lợi hại. Huynh có biết là ai không?”
A Phi nói: “Muội nói đi.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Người thứ nhất đương nhiên là Thiên Cơ Lão Nhân, thứ hai là Thượng Quan Kim Hồng. Đương nhiên Lý Tầm Hoan, Lý đại ca của huynh cũng không thua họ.”
A Phi hỏi: “Còn một người nữa là ai?”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi: “Người này tên là Kinh Vô Mạng, tuổi nhỏ hơn những người kia, nhưng là người đáng sợ nhất.”
A Phi hỏi: “Đáng sợ nhất ư?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Bởi vì có thể nói hắn không phải là người, hắn không có nhân tính. Cuộc đời của hắn chỉ có mục đích duy nhất là giết người, thú vui duy nhất cũng là giết người. Ngoài chuyện giết người ra, cái gì hắn cũng không biết, hắn cũng không muốn biết.”


Mục quang A Phi chói sáng lên. Chàng hỏi: “Hắn dùng loại binh khí gì?”
Lâm Tiên Nhi đặt thanh kiếm xuống bàn, đáp gọn: “Kiếm.”
Tay của A Phi không tự chủ được, nắm thật chặt chuôi kiếm.


Lâm Tiên Nhi nói: “Nghe nói kiếm pháp của hắn cũng nhanh và độc như huynh vậy.”
A Phi nói: “Ta không biết kiếm pháp. Ta chỉ biết cách đâm mũi kiếm vào yết hầu của kẻ thù mà thôi.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Đó cũng là kiếm pháp. Bất cứ kiếm pháp nào, mục đích tối hậu cũng chỉ là giết người.”
A Phi nói: “Muội nói là... Lý Tầm Hoan đã lọt vào tay hắn sao?”


Lâm Tiên Nhi than thở: “Không chỉ một mình hắn mà còn có Thượng Quan Kim Hồng. Nhưng có thể Thượng Quan Kim Hồng không có ở đó, huynh chỉ phải đối phó một mình hắn mà thôi.” Nàng không để A Phi nói gì, nói tiếp thật nhanh: “Ai chưa gặp được người này thì không thể hình dung được vẻ đáng sợ của hắn. Kiếm của huynh cũng có thể nhanh hơn hắn, nhưng huynh còn là người.”


A Phi nghiến răng: “Ta chỉ muốn biết người ấy bây giờ ở đâu.”


Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng vuốt ve tay chàng: “Muội không muốn huynh tiếp tục sử kiếm, tiếp tục giết người. Muội càng không muốn cho huynh mạo hiểm, nhưng vì Lý đại ca... muội... muội không thể không để huynh đi, muội không thể ích kỷ như thế.”


A Phi ngơ ngẩn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy cảm kích.


Lâm Tiên Nhi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã: “Muội có thể vâng lời huynh, nói cho huynh biết làm thế nào để tìm được hắn. Nhưng huynh... huynh cũng phải hứa với muội một việc.”
A Phi nói: “Muội nói đi.”


Lâm Tiên Nhi nắm chặt bàn tay chàng, mắt giàn giụa lệ, nói từng tiếng một: “Huynh phải hứa với muội, huynh nhất định phải trở về. Muội vĩnh viễn ở đây đợi huynh.”
*
* *
Thùng xe khá rộng và khá cao.


Long Thiếu Vân ngồi trong góc xe, nhìn một người trước mặt. Người ấy đang đứng.


Đi xe mà hắn cũng không chịu ngồi. Bất luận xe lăn bánh trên đường thẳng hay đổ dốc gập ghềnh, người này vẫn cứ đứng yên như cây trụ.


Long Thiếu Vân chưa thấy người nào như thế, cũng chưa tưởng tượng trên đời lại có người như thế.


Nó quen cảm thấy trên đời chỉ toàn những thằng ngốc, đều có thể bị nó nắm trên tay mà đùa cợt. Nhưng không hiểu sao, đứng trước mặt người này, trong lòng nó phải có mấy phần nể sợ.


Chỉ cần có mặt người này, là nó cảm thấy chung quanh có một luồng sát khí không thể diễn tả được.
Nhưng nó lại vô cùng đắc ý. Điều mà nó yêu cầu, Thượng Quan Kim Hồng đã bằng lòng.


“Anh Hùng Thiếp” đã được phát đi, đã có nhiều người nhận được, ngày đại lễ kết giao đã được định vào ngày mồng một tháng tới. Bây giờ có Kinh Vô Mạng cùng đi với nó, Lý Tầm Hoan nhất định phải ch.ết. Nó nghĩ rằng trên đời này không còn ai cứu được Lý Tầm Hoan nữa.


Nó thở phào, dựa vào thành xe, lim dim đôi mắt. Nó chợt thấy trước mắt mình như hiện lên một khuôn mặt tuyệt vời diễm lệ, đang nằm trong lòng nó, dịu dàng nói với nó: “Ngươi thật không còn là một đứa trẻ nít nữa rồi. Ngươi biết nhiều hơn bất cứ người nào khác, ta thật sự không ngờ. Những chuyện này ngươi học ở đâu vậy?”


Nghĩ đến đây, trên sắc mặt Long Thiếu Vân lộ ra nụ cười: “Có những chuyện không cần phải học, đến một lúc nào đó tự nhiên sẽ biết.”


Hắn cảm thấy mình thật sự đã trở thành người lớn rồi. Cảm giác này đủ làm cho đại đa số trẻ con say sưa, cho nên con nít thường cố gắng làm ra vẻ người lớn. Nhưng những người già thì lại luôn luôn gắng sức làm cho mọi người thấy mình còn trẻ, đó cũng là một trong những chuyện đáng buồn nhất, mà con người không làm sao giải quyết được.


Nếu là một người khác, khi nghĩ đến chuyện ấy chắc chắn phải say sưa, không suy nghĩ gì tiếp. Nhưng Long Thiếu Vân thì lại nghĩ sâu hơn. “Tại sao dì Lâm lại đối xử với ta như thế? Có phải vì muốn dò tin tức của Lý Tầm Hoan?”


Nghĩ đến đây, tinh thần của Long Thiếu Vân chợt tỉnh táo hẳn ra. “Tại sao bà ta lại thăm dò tông tích của Lý Tầm Hoan? Chẳng lẽ bà ta muốn cứu Lý Tầm Hoan?”


Chuyện này đương nhiên không thể nào có được. Nó biết Lâm Tiên Nhi rất căm hận Lý Tầm Hoan, chính bà sắp đặt mưu kế cho Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng giết Lý Tầm Hoan.


Nhưng bà ta làm như thế vì cái gì? Nó không suy nghĩ nữa, vì nghĩ mãi không ra.


Nó cũng không biết tình hình bây giờ đã thay đổi rồi. Lúc đó thì Lâm Tiên Nhi muốn mượn tay Thượng Quan Kim Hồng để giết Lý Tầm Hoan, nhưng bây giờ thì cục diện đã khác biệt vô cùng.


Lâm Tiên Nhi muốn duy trì được thế quân bình với Thượng Quan Kim Hồng, thì không thể để cho Lý Tầm Hoan và A Phi ch.ết được.


Nếu không, Thượng Quan Kim Hồng sẽ đạp trên đầu bà ta, chính lão đã để lộ ra suy nghĩ đó. Ý của Thượng Quan Kim Hồng thì bà ta rất hiểu. “Ta là ta, ta không phải là Kinh Vô Mạng cũng không phải là A Phi, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, đến khi giá trị lợi dụng đã hết thì có thể nói lời tạm biệt.”


Những chuyện trên giang hồ biến hóa như mây như gió, giống như tâm của nữ nhân, không phải bất cứ ai cũng có thể đoán đúng.
*
* *


Cỗ xe ngựa chạy vào khu náo nhiệt, đông vui nhất trong thị trấn, rồi đỗ ngay trước cửa một hiệu buôn tơ lụa lớn nhất trong thành.


Cha con Long Tiêu Vân quả là hạng người lợi hại. Họ hiểu rất rõ câu: “Tiểu ẩn thì ẩn trong núi, còn đại ẩn thì ẩn giữa chợ”. Những nơi càng náo nhiệt thì lại càng dễ trốn tránh việc điều tr.a của người khác.


Long Thiếu Vân đứng lên, mỉm cười: “Xin mời.”
Kinh Vô Mạng nói: “Ngươi hãy đi trước.”


Cho đến bây giờ, hắn mới nói với Long Thiếu Vân một câu. Hắn không bao giờ đi trước một ai, cũng không muốn bất kỳ ai đi theo sau hắn.
Chủ nhân và các người giúp việc trong tiệm đều mỉm cười, tránh lối cho hai người băng qua.


Phía sau cửa tiệm là kho chứa đầy gấm vóc cẩm đoạn. Chẳng lẽ Lý Tầm Hoan bị giấu trong kho tơ lụa này chăng? Đây thực sự là một chỗ giam tốt.


Nhưng Long Thiếu Vân không dừng chân, cứ tiếp tục đi qua cái kho đó, ra đến cửa sau. Bên ngoài cửa sau có sẵn một cỗ xe ngựa.
Lần này Long Thiếu Vân không nói tiếng nào, chỉ vòng tay thi lễ với Kinh Vô Mạng rồi nhảy trước lên xe.


Thì ra Lý Tầm Hoan không bị giam giữ nơi đây, động tác ghé vào đổi xe chỉ là để đánh lạc hướng nếu có người theo dõi.
Hai cha con này quả là suy nghĩ sâu hơn người khác.


Cỗ xe từ cửa sau chạy ra, đi về phía ngoại thành, sau cùng dừng lại trước một kho chứa lúa gạo. Nhưng kho gạo này cũng không phải là nơi giam giữ Lý Tầm Hoan, họ lại đổi một chiếc xe khác ở cửa sau kho gạo.


Lần này họ đổi sang một chiếc xe bò chở gạo vào thành, giữa những bao gạo chỉ còn vừa đủ chỗ cho hai người núp.
Long Thiếu Vân mỉm cười: “Tiên sinh chịu khó một chút.”


Kinh Vô Mạng không nói một tiếng, ngay cả hắng giọng cũng không.
Cỗ xe bò lại vòng trở về thị trấn.


Kế hoạch chu đáo, hành động mau lẹ, lộ trình biến hóa lại càng không ai ngờ được. Cho dù bọn danh bộ trong chín cửa được gọi là Chó Sư Tử Chín Mũi, lừng danh trong việc truy tìm tung tích tội phạm, chưa từng thất thủ, theo dấu đến đây cũng khó mà theo dõi tiếp.


Long Thiếu Vân cũng biết Kinh Vô Mạng sẽ không mở miệng khen mình, chỉ mong rằng trên mặt hắn lộ ra một chút vẻ khen ngợi mà thôi. Đứa trẻ làm được chuyện đắc ý mà mong được người khác khen, cũng giống như nữ nhân mặc y phục đẹp đẽ đi gặp người tình, chỉ mong người tình khen tặng.


Dù sao, Long Thiếu Vân cũng là một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành. Dưới mắt nam nhân, tâm lý của trẻ con và phụ nữ không khác nhau nhiều lắm.
*
* *


Trên mặt của Kinh Vô Mạng hoàn toàn không có chút cảm tình nào.


Chiếc xe bò rẽ vào một con hẻm dài rất yên tĩnh, hẻm này chỉ có bảy căn nhà. Chủ nhân bảy căn nhà này, không phải là vương hầu quí tộc thì cũng là quan lớn đương triều.


Đột nhiên, cánh cửa một căn nhà trong hẻm mở ra. Chiếc xe bò đi thẳng vào bên trong.


Căn nhà này, ai cũng biết là tư gia của Tả lang ngự sử Phan Lâm Tuyền, một vị quan thanh liêm đương triều. Giang hồ hào kiệt vốn không thể giao tiếp với những vị quan thanh liêm như thế.


Chẳng lẽ Lý Tầm Hoan lại bị giam trong ngôi nhà ấy? Hình như chuyện đó là không thể có.
Nhưng người đứng giữa bậc thềm trước đại sảnh đang mỉm cười đón tiếp, lại chính là Long Tiêu Vân.


Kinh Vô Mạng vừa bước xuống xe, Long Tiêu Vân đã bước lại nghênh đón. Họ Long vòng tay mỉm cười: “Đã nghe đại danh của Kinh tiên sinh đã lâu, hôm nay được gặp thật là vạn hạnh. Chỉ vì cuộc hành trình này phải tránh tai mắt nhiều người nên không thể nghênh tiếp xa hơn, xin thứ tội, xin thứ tội!”


Ánh mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng chỉ nhìn vào bàn tay mình, chẳng thèm nhìn Long Tiêu Vân cái nào.


Long Tiêu Vân vẫn tươi cười nói tiếp: “Nhà trên đã bày tiệc rượu đón tiếp, bây giờ xin mời Kinh tiên sinh uống trước mấy chung để tẩy trần.”


Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên không nhúc nhích, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Lý Tầm Hoan ở đây ư?”


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Đây vốn là tư gia của Phan tướng công. Phan lão tiên sinh có hứng đi du ngoạn, nên Hoàng Thượng đặc biệt cho nghỉ ba tháng.”


Nói đến đây, trên sắc mặt hắn không khỏi lộ vẻ đắc ý, lại nói tiếp: “Cả đời Phan tướng công ở đây một mình, nhưng ông ta đã ra ngoài rồi. Quản gia ở đây cũng là chỗ quen biết của tại hạ, nên tại hạ mới có cơ hội mượn tạm chỗ này.”


Nói đúng ra, hắn ta mượn được cái chỗ này đã là kỳ lạ, quả là có tiền thì có thể mướn được ma quỉ để xay bột, người khác thật sự không thể ngờ tới. Cũng khó mà trách được tại sao Long Tiêu Vân tỏ ra đắc ý.


Nhưng Kinh Vô Mạng vẫn chăm chú nhìn vào tay mình, đột nhiên hỏi: “Ngươi cho rằng không ai có thể theo dõi đến đây ư?”


Long Tiêu Vân chợt biến sắc, nhưng lập tức cười ngay: “Nếu thật sự có người theo dõi được đến đây, thì tại hạ xin khấu đầu trước họ để tỏ lòng kính trọng.”


Kinh Vô Mạng lạnh lùng nói: “Hay lắm! Ngươi chuẩn bị lạy đi.”
Long Tiêu Vân mỉm cười: “Giả tỉ...”
Hắn chỉ nói được hai tiếng, nụ cười trên mặt chợt biến mất.


Long Thiếu Vân nhìn theo ánh mắt của phụ thân, đột nhiên sắc mặt vốn đã trắng bệch của nó được pha thêm chút màu xanh.
Ở góc tường, có một người đang đứng.


Không biết người ấy đến từ bao giờ, và từ đâu mà đến.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem