Chương 0055 : Nữ nhân dâm đãng

Đêm, thật tối. Trong màn đêm chỉ có tiếng rên rỉ và hơi thở dập dồn. Sau đó, tất cả âm thanh đều im bặt.


Qua một hồi lâu, rất lâu, một giọng nói nữ nhân rất nhẹ cất lên: “Đã nhiều lần muội muốn hỏi một câu, bây giờ nhịn không nổi...”


Giọng nói tuy nhẹ nhưng thật dịu ngọt, thật êm tai, bất luận nam nhân nào nghe thấy cũng biến thành si ngốc.
Tiếng nam nhân nói: “Sao cô không hỏi?”


Giọng nói của nam nhân này cũng rất kỳ lạ. Nếu ở gần mà nghe, thì âm thanh đó như từ xa xôi vọng đến. Còn ở xa mà nghe thấy, thì âm thanh đó dường như lại ở kế bên tai.


Nữ nhân hỏi: “Thật ra, thân thể huynh bằng xương thịt, hay đúc bằng sắt thép?”
Nam nhân hỏi lại: “Cô còn chưa biết thân thể ta ư?”


Giọng nói của nữ nhân càng ngọt ngào hơn: “Nếu huynh thật sự là một con người, sao lại không biết mệt?”
Nam nhân hỏi: “Muội chịu không nổi rồi ư?”




Nữ nhân cười khúc khích: “Huynh tưởng muội sẽ xin tha ư? Huynh có dám tiếp tục không?”
Nam nhân đáp: “Bây giờ thì không được.”
Nữ nhân hỏi: “Sao lại không được?”


Nam nhân nói: “Vì bây giờ ta cần cô đi làm một việc.”
Nữ nhân nói: “Huynh bảo muội đi làm bất cứ chuyện gì, muội cũng bằng lòng.”
Nam nhân nói: “Bây giờ cô đi giết A Phi đi.”


Hình như nữ nhân khựng lại một chút, rồi thở dài đáp: “Muội đã nói với huynh từ lâu rồi, còn chưa đến lúc giết hắn.”
Nam nhân nói: “Đã đến lúc rồi.”


Nữ nhân kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại thế? Chẳng lẽ Lý Tầm Hoan đã ch.ết rồi ư?”
Nam nhân đáp: “Hắn chưa ch.ết, nhưng sắp ch.ết rồi.”
Nữ nhân lắp bắp hỏi: “Hắn... hắn đang ở đâu?”


Nam nhân đáp: “Ở trong tay ta.”
Nữ nhân cười: “Mấy đêm nay, đêm nào muội cũng ở chung với huynh. Chẳng lẽ huynh dùng phép phân thân để đi bắt hắn?”


Nam nhân nói: “Không cần ta phải đích thân động thủ, những thứ ta cần đều có người đưa tới.”
Nữ nhân ngạc nhiên hỏi: “Ai mang đến? Ai đủ bản lãnh bắt được Lý Tầm Hoan?”


Nam nhân đáp: “Long Tiêu Vân.”


Nữ nhân giật mình, nhưng trấn tĩnh được ngay: “Không sai, đương nhiên là Long Tiêu Vân. Chỉ có bằng hữu của Lý Tầm Hoan mới hại được hắn mà thôi. Muốn đánh ngã hắn, thứ binh khí lợi hại nào cũng thành vô dụng, chỉ tình cảm mới thắng.”


Nam nhân nói lạnh nhạt: “Cô thật là hiểu hắn.”


Nữ nhân mỉm cười: “Đối với kẻ địch thì phải hiểu rõ ràng hơn bằng hữu. Ví như... muội không thể nào hiểu được huynh.” Nàng lập tức thay đổi vấn đề, chuyển sang chuyện khác: “Nhưng muội cũng rất hiểu con người Long Tiêu Vân. Nhất định hắn không giao Lý Tầm Hoan mà không có lý do.”


Nam nhân hỏi: “Vậy sao?”
Nữ nhân đáp: “Hắn không muốn tự tay giết Lý Tầm Hoan, nên phải mượn đao giết người.”
Nam nhân hỏi: “Cô cho rằng hắn chỉ có mục đích này thôi ư?”


Nữ nhân hỏi lại: “Hắn còn muốn gì nữa?”
Nam nhân đáp: “Hắn muốn kết giao bằng hữu với ta.”
Nữ nhân thở dài rồi nói: “Người này quả nhiên biết cách kiếm lợi. Nhưng huynh... chẳng lẽ huynh đã đồng ý?”


Nam nhân đáp: “Ta đã đồng ý.”
Nữ nhân hỏi: “Huynh không biết là hắn muốn lợi dụng huynh ư?”


Người nam nhân chỉ “hừ” mà không nói gì, nhưng một lúc sau hắn bật cười rồi nói: “Hắn suy nghĩ quá ngây thơ.”
Nữ nhân ngạc nhiên hỏi: “Ngây thơ ư?”


Nam nhân nói: “Hắn tưởng rằng đã là huynh đệ kết nghĩa của ta, thì ta sẽ không động tới hắn. Đừng nói là em kết nghĩa, dù là em ruột thì đã làm sao?”


Nữ nhân mỉm cười: “Không sai! Hắn đã có thể bán đứt Lý Tầm Hoan, thì sao huynh lại không thể vứt hắn đi?”


Nam nhân nói: “Trong mắt ta thì Long Tiêu Vân không đáng một đồng xu, nhưng con của hắn lại là một cái gai rất nhọn.”
Nữ nhân hỏi: “Huynh đã gặp thằng tiểu quỉ đó rồi ư?”


Nam nhân đáp: “Lần này Long Tiêu Vân không đến, con của hắn đến.”
Nữ nhân nhẹ thở dài rồi nói: “Thằng nhóc đó còn nhỏ tuổi mà đã cực kỳ ma quái.”


Nam nhân im lặng một chút, rồi lên tiếng: “Được rồi. Cô đi đi.”
Nữ nhân hỏi: “Huynh không giữ lại muội thêm một chút nữa sao?”
Nam nhân đáp gọn: “Không muốn.”


Nữ nhân dịu dàng nói: “Những nam nhân khác khi đã ở cùng với muội thì không nỡ rời đi, cứ cố kéo thêm chút xíu thời gian. Còn huynh, mỗi lần xong việc là lại đuổi muội đi ngay.”


Nam nhân lạnh nhạt nói: “Ta không phải là những nam nhân khác, không phải là bằng hữu của cô, chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng nhau. Trong lòng đã hiểu thì hà tất phải đóng kịch làm gì.”
*
* *


Trong phòng tối om, nhưng bên ngoài có ánh sao rất nhạt.


Dưới ánh sáng lờ mờ của bầu trời sao, một người đang đứng sững như khúc gỗ, canh gác ngoài phòng. Ánh mắt xám xịt như ch.ết của hắn nhìn vào một điểm vô định nào đó, xa vô bờ bến.


Con người này vốn giống như một pho tượng đá. Nhưng bây giờ, ánh mắt xám xịt đó lại chứa một nỗi đau khổ khó mà hình dung được.


Lẽ ra hắn không thể đứng yên nơi đó. Lẽ ra hắn không thể chịu nổi những âm thanh phát ra từ trong nhà. Nhưng hắn bắt buộc phải nhẫn nại.


Trên thế gian này, hắn chỉ trung thành với một người, đó là Thượng Quan Kim Hồng. Sinh mạng của hắn, thậm chí linh hồn của hắn, đều thuộc về Thượng Quan Kim Hồng.
Cánh cửa chợt mở.


Một bóng dáng yểu điệu nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn.
Dưới ánh sao, gương mặt nàng cực kỳ rạng rỡ, ngây thơ trong sáng. Nhìn vào gương mặt ấy, không ai có thể tưởng tượng nổi những chuyện nàng vừa làm xong.


Dáng tiên nữ, hồn yêu tinh, ngoài Lâm Tiên Nhi, không thể có người thứ hai.
Kinh Vô Mạng không quay đầu lại.


Lâm Tiên Nhi đi vòng ra trước mặt, nhìn chăm chú vào hắn. Mắt nàng êm dịu như màn đêm, sáng dịu như sao đêm.
Ánh mắt của Kinh Vô Mạng vẫn dõi về phía chân trời, như không hề có nàng che khuất.


Bàn tay mềm mại của Lâm Tiên Nhi khẽ đặt lên vai hắn, từ từ lướt đi, nhẹ vuốt lên má, lên tai. Nàng đã biết tất cả những bộ phận mẫn cảm trên thân thể nam nhân.


Kinh Vô Mạng không nhúc nhích, hình như đã bị tê liệt.


Lâm Tiên Nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn huynh đã vì muội mà bảo vệ bên ngoài. Chỉ cần biết là huynh ở bên ngoài, thì muội có cảm giác an toàn, bất cứ làm chuyện gì cũng thấy hứng thú hơn.”


Đột nhiên nàng kề miệng vào tai hắn, khẽ nói: “Muội nói cho huynh biết một bí mật. Huynh ấy tuy hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất cường tráng, còn kinh nghiệm thì nhiều hơn bất cứ ai.”


Nàng cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân. Sau đó nàng quay lưng bước đi.
Kinh Vô Mạng vẫn không nhúc nhích, nhưng từng thớ thịt trong người hắn đang rung động.
*
* *


Như Vân Khách điếm là khách điếm lớn nhất thị trấn này, dành cho những ai sang trọng nhất, nhiều tiền nhất.
Trú trong khách sạn này, chỉ cần có đủ tiền thì không cần phải ra ngoài, cũng được hưởng thụ tối đa.


Khách trọ chỉ cần mở miệng, sẽ có người đem những món ăn ngon nhất, những ca kỹ nổi danh nhất, những nữ nhân đẹp nhất vào phòng.


Nơi đây, ban ngày cửa đóng kín mít, gần như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Nhưng trời vừa sụp tối thì mọi cánh cửa đều được mở ra.


Đầu tiên là tiếng nước súc miệng rửa ráy, rồi đến tiếng gọi người làm, tiếng gõ cửa khi đem rượu và thức ăn đến, rồi những tiếng dịu dàng vấn an Trương tam gia, Vương tam gia của những cô gái.


Sau đó là những tiếng đoán ngón tay uống rượu, những tiếng cụng ly, tiếng cười khanh khách của nữ nhân, tiếng ca hát. Có cả tiếng cười hô hố của những tay chơi bài vận đỏ, và tiếng văng tục của những kẻ đang xúi quẩy.


Ban đêm ở đây, có thể nghe thấy mọi âm thanh hỗn tạp nhất trên thế gian.


Nhưng có một gian phòng không phát ra tiếng động nào cả. Nếu có, chỉ thỉnh thoảng mới truyền ra một hai tiếng rên, những tiếng rên rỉ của nữ nhân đang không còn chịu đựng nổi.


Gian phòng đó đóng cửa kín mít, đêm cũng như ngày.
Cứ mỗi buổi hoàng hôn, người ta đưa vào đó một tiểu cô nương. Dĩ nhiên những tiểu cô nương này đều rất đẹp, rất trẻ, rất nhỏ nhắn.


Khi họ đi vào, dĩ nhiên đã trang điểm rất đẹp, rất sạch sẽ. Hơn nữa, trên mặt họ luôn có nụ cười. Tuy những nụ cười này có tính chuyên nghiệp, được huấn luyện bài bản, nhưng dù sao thì nụ cười trên mặt thiếu nữ cũng không làm cho người ta chán ghét, lại có thể động lòng người.


Nhưng chỉ đến sáng hôm sau, những tiểu cô nương bước ra khỏi căn phòng này đều trông khác hẳn.


Tóc tai vốn ngay ngắn, giờ đã rối bù, thậm chí còn bị dứt đứt ít nhiều. Đôi mắt long lanh chiều hôm trước, giờ đã hõm sâu, thâm quầng, ngay cả mí mắt cũng nặng nề sụp xuống. Khuôn mặt vốn tràn đầy thanh xuân, bây giờ trở nên tiều tụy, có khi còn đẫm lệ.


Đã bảy ngày, bảy tiểu cô nương đều như thế này.


Lúc đầu thì chưa ai để ý, nhưng về sau, mọi người đều cảm thấy có gì kỳ lạ. Loại người thích vung tiền ra tìm khoái lạc, thường rất lưu ý đến những việc như thế này.


Ai cũng đoán mò, không hiểu người trong phòng này là người như thế nào mà lợi hại đến thế. Họ đoán rằng đây phải là một đại hán to cao, khỏe như trâu.


Vì thế mà người ta bắt đầu để ý dò hỏi. Kết quả làm ai cũng phải kinh hãi.
Thì ra người trong phòng này chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành hẳn.


Mọi người càng hiếu kỳ, có người cho tiền những tiểu cô nương đi ra từ gian phòng ấy để dò hỏi. Chỉ cần hỏi đến việc này là cô nào cũng run rẩy, nước mắt tuôn ra, hỏi thế nào cũng không chịu nói một chữ.


Khi bị ép phải nói, thì họ chỉ nói một câu: “Hắn không phải là người... Hắn không phải là người...”
*
* *
Lại là một buổi hoàng hôn. Cửa gian phòng này vẫn đóng kín.


Đối diện với cửa lớn có một cửa sổ. Một đứa bé da trắng bệch, đang đứng nhìn một cây ngô đồng ngoài cửa sổ, đã lâu không cử động.


Ánh mắt của nó có vẻ khờ khạo, nhưng đôi lúc lại lóe lên những tia hiểm độc và xảo trá.
Đây là Long Thiếu Vân.
Rượu và thức ăn trên bàn hầu như chưa bị động đến.


Nó ăn rất ít, nó chỉ chờ đợi, chờ đợi những hưởng thụ khoái lạc hơn. Nó không có tâm hồn ăn uống, nó cho rằng người ăn quá nhiều thì đầu óc sẽ bị chậm chạp.
Cuối cùng, đã có tiếng gõ cửa.


Long Thiếu Vân không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cửa đang mở, ngươi cứ vào.”
Có tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân thật nhẹ, thật chậm.


Người vào phòng là một cô nương nhỏ nhắn, lại còn có vẻ sợ hãi.


Đây chính là loại nữ nhân mà Long Thiếu Vân rất thích. Vì sức lực nó rất yếu nên nó thích làm kẻ mạnh. Chỉ trước mặt những tiểu cô nương như thế này, nó mới cảm thấy mình là kẻ mạnh.


Tiếng chân dừng lại cạnh cái bàn. Long Thiếu Vân hỏi: “Người đưa cô đến đã nói giá cả với cô rồi chứ?”
Cô gái “Vâng” một tiếng.


Long Thiếu Vân lại hỏi: “Giá cao gấp đôi bình thường, có phải không?”
Cô gái “Vâng” một tiếng nữa.


Long Thiếu Vân lại hỏi: “Vì thế nên ngươi phải nghe lời ta, tuyệt đối không được phản kháng, có hiểu không?”
Cô gái lại “Vâng” một tiếng nữa.


Long Thiếu Vân nói: “Được lắm. Ngươi hãy cởi bỏ y phục, cởi hết ra.”
Cô gái đó im lặng một chút, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Trong lúc tôi cởi y phục, công tử có nhìn không?”


Tiếng nói ngọt ngào đến lạ kỳ, hết sức lọt tai. Long Thiếu Vân hơi sửng sốt.
Cô gái dịu dàng nói tiếp: “Xem nữ nhân thoát y cũng là một cách hưởng thụ, tại sao công tử lại bỏ qua chuyện ấy?”


Long Thiếu Vân chợt cảm thấy lạ, đột nhiên quay đầu lại. Nó giật bắn người.
Cô gái này lại là Lâm Tiên Nhi.


Trên mặt của Lâm Tiên Nhi vẫn có nụ cười đẹp như tiên nữ, nhưng mặt của Long Thiếu Vân thì cứng đờ như khúc gỗ.


Nhưng chỉ nháy mắt là nó đứng dậy, mỉm cười: “Thì ra dì Lâm đang đùa giỡn với cháu.”
Lâm Tiên Nhi cười càng khêu gợi hơn. “Đến bây giờ mà ngươi còn gọi ta là dì ư?”


Long Thiếu Vân lại mỉm cười: “Dì, thì phải gọi bằng dì thôi.”


Lâm Tiên Nhi liếc nhìn nó, hỏi: “Nhưng bây giờ thì ngươi đã lớn rồi, có phải không?” Nàng thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Mới hai ba năm không gặp, ngươi đã lớn đến thế rồi.”


Long Thiếu Vân cố tránh chuyện tuổi tác, lên tiếng: “Mấy năm nay cả nhà đều trông ngóng tin tức của dì, ai cũng nhớ dì hết sức.”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Ta đã nghe rất nhiều chuyện về ngươi. Nghe nói... đối với nữ nhân thì ngươi còn lợi hại hơn những nam nhân thành thục rất nhiều.”


Long Thiếu Vân cúi đầu xuống, cười khẽ: “Nhưng trước mặt dì, cháu vẫn là một đứa con nít.”
Lâm Tiên Nhi trừng mắt, nhưng cười rất đẹp: “Ngươi gọi ta là dì mãi, chẳng lẽ ta già rồi thật ư?”


Long Thiếu Vân nhịn không nổi, ngẩng đầu lên, Lâm Tiên Nhi đứng ngay trước mặt hắn, dáng đứng quyến rũ không sao tả nổi, e rằng trong mười triệu nữ nhân cũng không tìm được một người quyến rũ bằng.


Đôi mắt làm bộ khờ khạo của Long Thiếu Vân cũng phải sáng lên.
Lâm Tiên Nhi cắn môi nói: “Nghe nói ngươi chỉ thích những tiểu cô nương, còn ta... ta đã là một lão bà bà rồi.”


Long Thiếu Vân nghe trái tim của mình đập rộn lên loạn nhịp. Nó nhịn không nổi, nói: “Dì chẳng già chút xíu nào.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Thật sao?”


Long Thiếu Vân đáp: “Ai mà nói dì đã già, thì người đó nếu không khờ khạo ắt phải đui mù.”
Lâm Tiên Nhi cười khêu gợi, hỏi nữa: “Ngươi có đui mù không? Có khờ khạo không?”
*
* *


Dĩ nhiên Long Thiếu Vân không đui mù, cũng không khờ khạo.


Lúc Lâm Tiên Nhi rời khỏi hắn, nàng cũng cảm thấy mệt nhọc. Thằng bé này không còn trẻ con, cũng không đui mù, lại càng không khờ khạo, nhưng lại là một thằng điên.
Một thằng điên rất đáng sợ!


Ngay cả Lâm Tiên Nhi cũng chưa từng gặp ai điên khùng đến thế. Trong mắt nàng ánh lên một tia sáng đắc ý, vui vẻ.


Cuối cùng, nàng đã lấy được những tin tức mà nàng muốn lấy. Đối với nam nhân, nàng chưa từng thất bại, bất luận nam nhân đó là kẻ khờ khạo, quân tử, hoặc điên khùng.


Trời đã sáng, nhưng trong những gian phòng trong khách sạn vẫn còn người đang uống rượu.
Một người cười rộ rồi nói: “Uống rượu, không uống thì thôi, uống thì phải uống xả láng, uống đến ch.ết tại bàn...”


Hắn ta chưa nói hết câu, quả nhiên đã gục xuống “ch.ết” tại bàn.
Nghe cái giọng lè nhè này, Lâm Tiên Nhi đột nhiên nhớ đến một người. Bên tai nàng như vẳng lên tiếng ho quen thuộc của người ấy.


Nghĩ đến người này, nàng rất hận. Bởi vì nàng biết, nàng có thể chinh phục được gần hết nam nhân trên thế gian này, nhưng nhất định không thể chinh phục được người ấy.


Bởi vì nàng không được người ấy, nên trong lòng chỉ còn muốn hủy hoại người ấy. Cái gì nàng không có được, thì nàng không muốn người khác có được.


Nàng nghiến răng, trong lòng thầm nói: “Ta muốn ngươi ch.ết, nhưng không để ngươi ch.ết bây giờ, cũng không thể để ngươi ch.ết trong tay Thượng Quan Kim Hồng. Nếu không, trên thế gian này chẳng còn vấn đề gì khiến hắn ta phải lo lắng nữa. Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ để ngươi ch.ết dưới tay ta, ch.ết một cách từ từ... từ từ...”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem