Chương 0061 : Lời hứa

Trong mục quang lạnh nhạt và kiêu ngạo của Lữ Phụng Tiên bỗng lộ ra một vẻ cô liêu. Khi một người lộ vẻ cô đơn, thì dĩ nhiên là hắn đang trông chờ tình bằng hữu. Nhưng khổ nỗi, không phải ai cũng có được tình bằng hữu chân thật.


Lữ Phụng Tiên nói lạnh nhạt: “Ngươi nói rằng ngươi có thể vì hắn mà ch.ết, hắn cũng có thể vì ngươi mà ch.ết. Có phải vậy không?”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Phải.”


Giọng nói của Lữ Phụng Tiên càng lạnh nhạt hơn: “Nhưng ngươi đã đoán được ta không thể giết ngươi, ít ra là không thể giết ngươi lúc này. Có phải vậy không?”


Lý Tầm Hoan im lặng. Sự im lặng, thông thường dùng để nói dứt khoát một trong hai ý, hoặc là chấp nhận, hoặc là phản đối.


Lữ Phụng Tiên nhìn chàng trừng trừng, con ngươi từ từ thả lỏng. Đột nhiên hắn thở ra một hơi, nói tiếp: “Ta thật sự không thể giết ngươi. Ngươi có biết vì cái gì không?”


Lý Tầm Hoan còn chưa đáp, Lữ Phụng Tiên đã nói tiếp: “Bởi vì ta muốn ngươi vĩnh viễn nợ ta, vĩnh viễn thấy ta có ơn với ngươi...”




Rốt cuộc hắn cũng bật cười: “Bởi vì nếu ta cần giết ngươi thì sau này còn có cơ hội, nhưng cơ hội để bắt ngươi nợ ta thì e rằng sau này không thể có nữa.”


Phải chăng hắn đang muốn đổi lấy tình bằng hữu của Lý Tầm Hoan?
Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu, đột nhiên cười: “Huynh còn có cơ hội.”
Lữ Phụng Tiên ngạc nhiên hỏi: “Vậy sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Ta còn muốn huynh giúp một việc nữa.”


Lữ Phụng Tiên nhìn trừng trừng vào Lý Tầm Hoan, cứ như hắn chưa bao giờ gặp một người như thế. Rất lâu, hắn mới hỏi: “Cuộc giao dịch thứ nhất huynh còn chưa thanh toán, lại muốn ta làm việc thứ hai ư? Lần này là giao dịch như thế nào?”


Lý Tầm Hoan nói: “Lần này không phải là trao đổi, mà là ta yêu cầu huynh.”


Sắc mặt của Lữ Phụng Tiên vẫn gườm gườm, nhưng ánh mắt lại sáng lên: “Đã không phải là trao đổi, thì tại sao lại muốn ta đồng ý?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, ánh mắt bệnh hoạn nhưng rất sáng sủa và chân thật của chàng nhìn thẳng vào Lữ Phụng Tiên, đáp: “Bởi vì đây là chuyện ta yêu cầu huynh.”


Câu trả lời này rất cổ quái, thậm chí hơi ngông cuồng. Đây không phải là một câu trả lời bình thường của Lý Tầm Hoan.


Nhưng Lữ Phụng Tiên không giận, lại còn cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ. Trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan, hắn đã nhìn thấy ánh sáng của tình bằng hữu.


Đây có thể là ánh sáng duy nhất có thể giúp con người rời khỏi bóng tối cô đơn.
Đây cũng là ánh sáng vĩnh hằng nhất. Chỉ cần nhân loại chưa bị tiêu diệt, thì tình bằng hữu luôn luôn tồn tại.


Lữ Phụng Tiên nói nhẹ: “Người ta vẫn nói Lý Tầm Hoan không bao giờ yêu cầu ai bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay lại đến yêu cầu ta. Xem chừng thể diện của ta cũng không nhỏ.”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta đã lỡ nợ huynh rồi, thì nợ nhiều hơn cũng có sao đâu?”


Lữ Phụng Tiên nhoẻn cười, nụ cười này thật sự đã xuất phát tận đáy lòng. Hắn đáp: “Có người đã nói, bản lãnh vĩ đại nhất trong buôn bán là phải biết cách thiếu nợ người khác càng nhiều càng tốt. Xem chừng huynh nên đổi sang nghề buôn bán thì hơn.”


Lý Tầm Hoan nói: “Huynh đã bằng lòng rồi ư?”
Lữ Phụng Tiên thở ra một hơi: “Ít nhất ta cũng chưa nghĩ ra cách từ chối huynh. Huynh hãy nhân cơ hội này mà nói nhanh lên đi.”


Lý Tầm Hoan bỗng ho khan vài tiếng, thần sắc có vẻ nặng nề. Chàng nói chậm rãi: “Nếu huynh gặp A Phi hai năm về trước, cho dù ta không nhờ huynh, e rằng huynh cũng thua dưới tay hắn.”


Lữ Phụng Tiên im lặng, không biết im lặng để đồng ý hay để phản đối. Nếu hắn có thể dùng im lặng để biểu thị ý phản đối, thật cũng không phải chuyện dễ dàng.


Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Nếu huynh gặp hắn hai năm trước, có thể thấy hắn là một con người khác hẳn bây giờ.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, tại sao hắn có thể thay đổi nhiều như thế?”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Hắn đã không may, gặp phải một người.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Là nữ nhân?”


Lý Tầm Hoan nói: “Đương nhiên là nữ nhân. Trên thế gian này, không chừng chỉ có nữ nhân mới có khả năng biến nổi nam nhân.”


Lữ Phụng Tiên cười lạnh: “Thế thì hắn không phải thay đổi, mà là sa đọa. Một nam nhân vì nữ nhân mà sa đọa, loại người này không đáng cảm thông, ngu ngốc đến mức đáng cười.”


Lý Tầm Hoan than thở: “Câu này có thể không sai, nhưng huynh chưa gặp phải một nữ nhân như thế.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Nếu ta gặp thì sao?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Nếu huynh gặp được nàng, không chừng sẽ thay đổi giống như A Phi.”
Lữ Phụng Tiên cười khẩy: “Huynh tưởng ta gặp nữ nhân còn ít ư?”


Lý Tầm Hoan nói: “Có thể huynh đã gặp nhiều hạng nữ nhân, nhưng nàng... nàng tuyệt đối không giống những nữ nhân khác.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Vậy sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Có người từng nhận xét nàng rất đúng. Nàng có dáng vẻ tiên nữ, nhưng chuyên môn đưa nam nhân xuống địa ngục.”


Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên chớp lên, đột nhiên nói: “Ta đã biết người mà huynh nói là ai rồi.”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Đáng lẽ huynh phải đoán được sớm hơn, vì trên thế gian này chỉ có một nữ nhân như nàng. Cũng may là chỉ có một, nếu có tới hai ba thì không chừng đại đa số nam nhân không sống nổi nữa.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Những chuyện có liên quan đến con người được gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân này, ta đã từng nghe không ít.”


Lý Tầm Hoan nhìn xuống tay mình, nói chậm: “Bây giờ coi như A Phi đã phấn chấn trở lại, ta không thể nhìn thấy hắn sa sút nữa. Vì thế...”
Lữ Phụng Tiên nói hộ: “Vì thế huynh muốn ta đi giết cô ấy.”


Lý Tầm Hoan thảm đạm nói: “Chỉ mong rằng A Phi mãi mãi đừng gặp lại nàng, Chỉ cần gặp lại, A Phi sẽ không thể đứng dậy nổi nữa.”
Lữ Phụng Tiên im lặng một hồi, rồi nói chậm: “Huynh có thể tự ra tay.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta không thể.”
Lữ Phụng Tiên hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lý Tầm Hoan cười rất thê thảm: “Bởi vì nếu A Phi biết được, chắc chắn hắn sẽ hận ta suốt một đời.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Đáng lẽ hắn phải hiểu rõ, huynh làm như thế là tốt cho hắn.”


Lý Tầm Hoan đau khổ nói: “Bất kể một người thông minh đến đâu, nếu lỡ rơi vào lưới tình mà không rút chân ra được, thì chắc chắn sẽ biến thành một thằng ngốc.”


Lữ Phụng Tiên nhẹ nhàng xoa cằm, hỏi: “Tại sao huynh không tìm người khác làm việc này, mà lại tìm ta?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Người khác, cho dù có đủ sức để giết nàng, nhưng sau khi gặp nàng thì e rằng không nỡ ra tay...”


Chàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lữ Phụng Tiên, chầm chậm nói: “Thật sự, ta khó khăn lắm mới tìm được một người để nhờ cậy.”
Hai người nhìn nhau, Lữ Phụng Tiên chợt cảm thấy lòng mình ấm áp.


Hắn nhìn thấy sự cô đơn và đau khổ của Lý Tầm Hoan trong ánh mắt của chàng. Đó là sự cô đơn và đau khổ chỉ có trong lòng của những bậc anh hùng mà thôi.


Cũng chỉ có anh hùng mới hiểu được sự cô đơn đau khổ này thê thảm đến thế nào, thâm sâu đến thế nào.
Lữ Phụng Tiên đột nhiên hỏi: “Cô ta ở đâu?”


Lý Tầm Hoan nói: “Linh Linh biết chỗ của cô ấy, nhưng...”


Linh Linh đã ngất xỉu từ nãy, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Lý Tầm Hoan nhìn nàng một cái, rồi chậm rãi nói tiếp: “Nếu huynh muốn cô ấy dẫn huynh đi, e rằng không dễ gì.”


Lữ Phụng Tiên cười, rồi nói rất thản nhiên: “Việc này thì không cần huynh phải lo. Dĩ nhiên ta sẽ có biện pháp.”
*
* *


Lúc A Phi thức dậy, Lý Tầm Hoan còn ngủ. Trong cơn mơ, chàng vẫn không dừng ho, mỗi khi ho đến kịch liệt thì toàn thân chàng co giật trông rất đau khổ.


Ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ rọi vào, A Phi thấy rõ tóc bạc trên đầu họ Lý đã nhiều hơn, những nếp nhăn trên mặt cũng đã nhiều hơn.


Chàng chỉ có đôi mắt là còn rất trẻ. Mỗi khi chàng nhắm mắt lại, khuôn mặt chàng trông thật tiều tụy và già cỗi, thậm chí có vẻ ốm yếu. Quần áo chàng cũng rất cũ kỹ và rách nát, đã nhiều ngày chưa được giặt.


Ai có thể nghĩ được, trong thân thể yếu đuối như thế, gầy gò như thế, lại chứa đựng một ý chí kim cương, một nhân cách cao thượng, một tâm hồn vĩ đại.
A Phi nhìn chàng, mắt đã rớm lệ.


Cuộc sống của chàng lúc nào cũng phải nhẫn nại chịu đựng. Rất nhiều chuyện buồn bã, đau khổ cùng lúc giày vò chàng.


Nhưng chàng chưa bao giờ ngã gục, cũng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời là lạnh lẽo và đen tối. Bởi vì, nơi nào có chàng, nơi đó sẽ có hơi ấm và ánh sáng.


Chàng luôn luôn mang lại cho người khác những niềm vui, dồn đau khổ lại cho chính mình.
Những giọt nước mắt nóng bỏng của A Phi đã chảy xuống mặt.


Lý Tầm Hoan vẫn ngủ say. Giấc ngủ đối với chàng, hình như đã trở thành xa xỉ phẩm.


A Phi rất vội ra về, vội nhìn thấy khuôn mặt tươi như hoa xuân, nhưng hắn không dám kinh động chàng, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng rời đi.


Trời hãy còn rất sớm, mặt trời mới ló khỏi nóc nhà, nhưng mọi lữ khách đều đã rời khỏi khách điếm. Trong vườn sau rất yên tĩnh, chỉ còn một cây ngô đồng ngoan cường, độc lập hiên ngang trong gió bấc của mùa thu.


Lý Tầm Hoan cũng giống như cây ngô đồng, tuy biết đã sắp hết mùa thu, mùa đông sắp đến, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng thì dứt khoát chàng không chịu khuất phục.


A Phi thở ra một hơi rất dài, rồi từ từ bước qua khu vườn. Lá ngô đồng lả tả rơi, một mảnh lá bay qua trước mắt A Phi, rơi vào người hắn.
*
* *


Lò lửa để sưởi ấm hãy còn chưa tắt. A Phi đang chậm chạp thưởng thức ly nước đậu nành.


Cách ăn uống của chàng trước giờ vẫn thế, chẳng bao giờ nhanh, cứ chậm rãi để những giọt nước đậu nành ấm áp đi từ đầu lưỡi vào cổ họng, rồi xuống bụng. Khi dạ dày của một người đã đầy đặn, thì trọn con người đó cũng thấy đầy đủ. Chàng rất thích cái cảm giác ấy.


Những người giúp việc trong tiệm này đã bận rộn từ nửa đêm đến giờ, lúc này mới tạm rảnh rỗi. Họ ngồi vây quanh lò sưởi, chậm chạp uống rượu.


Thức nhắm chỉ là mấy cái bánh quẩy nguội ngắt, nước canh cũng chỉ là canh cặn hôm qua còn thừa, nhưng phong thái của họ cứ như đang hưởng thụ những món ăn hảo hạng nhất, đầy đủ nhất trên thế gian. Họ vui vẻ, bởi vì họ đã cảm thấy đầy đủ. Trên đời, chỉ những ai tự cảm thấy đầy đủ mới lĩnh hội được những niềm vui chân thật nhất.


A Phi rất ngưỡng mộ những người như thế. Chàng rất muốn bước sang cùng uống mấy chén. Nhưng chàng đang tự kiềm chế mình.


“Không chừng hôm nay ta được gặp nàng.” Chàng không muốn nàng ngửi thấy mùi rượu trong miệng mình.


Trên thế gian này, đại đa số người phải sống vì người khác, một số sống vì người mình yêu, một số sống vì người mình hận. Những loại người này đều có lúc chịu đau khổ.


Trên thế gian này, không có nhiều người thật sự vui vẻ.
Gió lớn, cát bụi quay cuồng, người đi đường rất thưa thớt. A Phi ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Có hai người đang đi qua.


Hai người này đi không nhanh lắm, nhưng có vẻ vội vã, cúi đầu nhìn thẳng ra trước. Ngay cả mùi thơm của nước đậu nành cũng không thể dụ họ quay đầu lại nhìn một chút.


Người đi trước hơi gù, là một ông già đầu bạc, tay cầm ống điếu, cái áo màu lam trên người đã bạc thếch. Đi sau là một tiểu cô nương có đôi mắt to, tóc thắt bím rất dài.


A Phi nhận ra hai người này. Đó là lão già kể chuyện và cô cháu gái mà chàng đã gặp hai năm trước, hai ông cháu này họ Tôn.


Nhưng họ hoàn toàn không thấy A Phi, bước ngang qua cửa rất nhanh. Giả tỉ họ nhìn thấy A Phi, thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác hẳn đi.
A Phi uống xong chén nước đậu mới ngẩng đầu lên, lại thấy một người đi ngang qua cửa.


Người này thân hình rất cao, mặc trường bào màu vàng, đầu đội chiếc nón rộng vành che khuất trán. Hắn có dáng đi thật kỳ dị, không hề quay đầu lại nhìn, hình như cũng đang vội vã.


Tim của A Phi đột nhiên nhảy rộn lên. Đó là Kinh Vô Mạng.
Ánh mắt của Kinh Vô Mạng như gắn chặt vào lão già kể chuyện đang đi phía trước, không thấy A Phi đang ngồi trong cái tiệm nhỏ bên đường.


A Phi nhìn thấy hắn, nhìn thấy thanh kiếm đang cài vào dây lưng của hắn, nhưng lại không nhìn thấy cánh tay gãy của Kinh Vô Mạng, đang băng bó bằng vải.


Vừa nhìn thấy thanh kiếm này, mắt của A Phi không chứa đựng được thêm gì nữa.
Thanh kiếm này đã cho chàng nếm mùi thất bại và uất nhục lần đầu tiên trong đời. Chính thanh kiếm này đã bắt chàng vĩnh viễn sa sút.


A Phi siết chặt nắm đấm, vết thương trong lòng bàn tay nứt ra, máu lại ứa ra. Cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến tim, mọi cơ bắp của chàng lập tức căng lên.


Chàng đã quên mất cánh tay gãy của Kinh Vô Mạng. Chàng chỉ muốn được quyết đấu lại với Kinh Vô Mạng. Ngoài chuyện này ra, chàng không nghĩ đến gì khác nữa.
Kinh Vô Mạng đi ngang qua cái cửa này rất nhanh.


A Phi chậm rãi đứng dậy, bàn tay nắm càng chặt. Đau khổ càng kịch liệt, thì cảm giác của chàng càng nhạy bén.


Những người phụ bán đang ngồi trước cửa đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh buốt không hình dung nổi ập vào mặt. Họ quay đầu lại, thì thấy ánh mắt của A Phi. Mục quang như đang tóe lửa, nhưng lại làm cho người khác ớn lạnh tận đáy lòng.


Một người run tay để ly rượu rơi xuống. Nhưng cái ly còn chưa rơi tới đất, thì đã lọt vào tay A Phi.
Không ai nhìn rõ làm sao chàng đón được cái ly này. Mọi người đều bị động tác này làm ngơ ngẩn.


A Phi từ từ đặt cái ly trở lên bàn, rót đầy rượu, nâng ly uống cạn. Trong lòng chàng đột nhiên tràn ngập niềm tin.


Chính trong lúc này, lại có một người đi ngang qua cửa. Người này cũng mặc áo vàng, cũng đội nón rộng vành che hết khuôn mặt, tư thế đi đứng cũng rất kỳ quặc. Sắc mặt hắn rất trắng, thấp thoáng dưới vành nón trông như được điêu khắc từ đá vôi vậy.


Thượng Quan Phi!
*
* *
A Phi không biết Thượng Quan Phi, nhưng chỉ thoáng nhìn, trực giác bén nhạy của chàng đã cho biết người này có quan hệ với Kinh Vô Mạng, hơn nữa, đang theo dõi Kinh Vô Mạng.


Thân hình của Thượng Quan Phi thấp hơn Kinh Vô Mạng, tuổi nhỏ hơn, nhưng về thần sắc lạnh nhạt và tư thế đi đứng thì tựa như huynh đệ song sinh của Kinh Vô Mạng.
Tại sao hắn âm thầm theo dõi Kinh Vô Mạng?
*
* *


Nơi này đã là hoang vắng, nhưng rẽ qua một con đường khác, bốn phía càng không thấy bóng người.
A Phi đi rất nhanh, nhưng luôn giữ khoảng cách với Thượng Quan Phi.


Dẫn đầu là ông lão kể chuyện, nhưng bây giờ thì đã khuất rồi. Kinh Vô Mạng thì chỉ còn thấy thấp thoáng bóng áo màu vàng nhạt. Nhưng Thượng Quan Phi vẫn bước rất chậm rãi, tuyệt không vội vã.


A Phi nhận ra gã thiếu niên này rất tinh thông trong chuyện theo dõi. Muốn theo sát một người mà không bị phát hiện thì không thể vội vã, phải biết trầm tĩnh.


Phía trước có một ngọn núi thấp, Kinh Vô Mạng rẽ vào đường lên núi. Đột nhiên bước chân của Thượng Quan Phi nhanh lên, hình như muốn đuổi kịp Kinh Vô Mạng trên ngọn núi đó.


Đến khi thân hình hắn mất hút sau núi, thì A Phi cũng phóng lên ngọn núi đó, bằng tốc độ nhanh nhất.
Chàng biết, trên ngọn núi này có thể thấy được những chuyện rất hứng thú. Quả nhiên chàng không thất vọng.


Kinh Vô Mạng chưa từng biết sợ hãi là gì. Một con người không sợ ngay cả cái ch.ết, thì còn có gì đáng sợ nữa?


Nhưng không biết tại sao, bây giờ trong ánh mắt của hắn chợt hiện rõ nét sợ sệt. Hắn đang sợ cái gì?






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem