Chương 0046 : Anh hùng gặp gian hùng

Lý Tầm Hoan nhìn thi thể của Quách Tung Dương, thở dài: “Đúng lắm! Ta đã đến quá muộn.”
Linh Linh hỏi: “Chẳng lẽ người ch.ết còn nói chuyện được ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Có những chuyện không cần nói bằng lời, nhưng người ta có thể nghe thấy.”
Linh Linh hỏi: “Nhưng... nhưng sao muội không nghe thấy?”


Càng lúc nàng càng run rẩy, hình như đã sợ hãi thật rồi. Con người gặp phải những việc mình không hiểu, ít nhiều cũng thấy sợ hãi.


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Muội có muốn biết Quách Tung Dương nói những gì không?”
Linh Linh cắn môi, khẽ gật đầu.


Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Thật ra thì Quách huynh cũng có nói với muội, chỉ vì muội không chú ý nghe mà thôi. Phải biết rằng, những điều người ch.ết muốn nói luôn luôn là quí nhất, vì những điều đó được đổi từ sinh mạng của chính họ. Nếu muội học được cách nghe người ch.ết nói, chắc chắn sẽ rất tốt.”


Đôi môi trắng bệch của Linh Linh mấp máy: “Nhưng người ch.ết nói thì làm sao mà nghe được?”




Lý Tầm Hoan đáp: “Học được cách nghe người ch.ết nói chuyện, dĩ nhiên không phải là chuyện dễ. Nhưng nếu muội muốn sống lâu thì cần phải học cho hiểu.”


Sắc mặt của Lý Tầm Hoan hết sức trịnh trọng, hết sức nghiêm chỉnh.
Linh Linh run rẩy nói: “Muội... muội không biết phải học như thế nào. Huynh có thể dạy muội không?”
Lý Tầm Hoan nói: “Muội hãy nghe kỹ xem.”


Linh Linh nhắm mắt lại. Nàng chăm chú lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì, dù chỉ một chữ.
Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Không chỉ nghe bằng tai, phải dùng cả mắt nữa.”


Linh Linh mở mắt ra. Nàng thấy y phục trên thi thể Quách Tung Dương đã bị kiếm phong xé rách nhiều chỗ, sau đó lại bị nước cuốn mạnh, bây giờ không còn chỗ nào nguyên vẹn.


Da của hắn đã tái xanh, huyết tích trên người đã bị trôi sạch, lại ngâm lâu trong nước, nên những vết thương trên người đều không còn chút máu nào.


Thật lâu sau, Lý Tầm Hoan mới hỏi: “Muội đã nghe thấy gì chưa? Đã nhìn thấy gì chưa?”
Linh Linh đáp: “Muội... Muội đã thấy trên người ông ấy có rất nhiều vết thương, tất cả là mười... mười chín vết.”


Lý Tầm Hoan nói: “Không sai.”
Linh Linh tiếp: “Những vết thương này đều do mũi kiếm. Hình như đó là một thanh kiếm thật mỏng, thật bén.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Sao muội đoán chắc đó là mũi kiếm mà không phải lưỡi kiếm?”
Linh Linh đáp: “Bởi vì những vết thương của ông ấy đều rất ngắn, rất hẹp.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao nhất định là mũi kiếm?”
Linh Linh đáp: “Bởi vì mũi đao hoặc mũi thương đều không thể sắc bén như vậy.”
Lý Tầm Hoan gật đầu: “Tốt lắm. Muội đã học được rất nhiều.”


Linh Linh mỉm cười, nói tiếp: “Như vậy kẻ đả thương ông ấy nhất định là Kinh Vô Mạng, vì Thượng Quan Kim Hồng dùng long phụng hoàn chứ không dùng kiếm. Có thể Thượng Quan Kim Hồng cũng không đến đây.”


Lý Tầm Hoan nói: “Có thể hắn cũng đến đây, nhưng chưa ra tay.”
Linh Linh gật đầu, lại tiếp: “Những vết kiếm thương này hơi xéo, dưới sâu, trên cạn.”
Lý Tầm Hoan khen: “Đúng lắm.”


Linh Linh nói: “Do đó có thể thấy đường kiếm của đối phương thường từ dưới xốc lên, thật là kỳ lạ. Muội đã nghe nói kiếm pháp của Kinh Vô Mạng vừa kỳ bí vừa mau lẹ võ lâm hiếm thấy, quả nhiên không sai.”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Không sai! Kiếm pháp của Kinh Vô Mạng không những vô cùng bí hiểm mà còn tà môn ngoại đạo. Mỗi chiêu kiếm khi xuất thủ đều đâm vào bộ vị mà đối phương không ngờ tới được.”


Chàng chỉ vào một vết thương ở đầu gối của Quách Tung Dương, nói tiếp: “Muội hãy xem nhát kiếm này. Nếu chém từ trên xuống thì chẳng có chi kỳ lạ, nhưng vết thương này cũng dưới sâu trên cạn, nên rõ ràng nhát kiếm này cũng từ dưới xéo lên.”


Linh Linh nói: “Đúng là như thế.”


Lý Tầm Hoan nói: “Kinh Vô Mạng xuất thủ từ phía dưới đầu gối, chắc chắn chỉ dùng sức của cổ tay. Nếu ta không nhìn thấy vết thương này, thật không ngờ có người lại xuất chiêu đánh vào bộ vị đó.”


Linh Linh chỉ biết gật đầu.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Muội chỉ mới thấy ở chính diện. Sau lưng Quách Tung Dương còn có bảy vết thương, mà với võ công của Quách huynh thì nhất định không để hở lưng cho đối phương được.”


Linh Linh hưởng ứng: “Không sai! Ngay cả muội mà đánh nhau với ai cũng không đến nỗi đưa lưng cho họ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Thế thì những vết thương sau lưng Quách huynh nhất định là trúng phải khi hai người lướt sát qua nhau, đường kiếm của Kinh Vô Mạng phát ra từ dưới nách.”


Chàng thở dài, nói tiếp: “Kiếm chiêu từ dưới nách phóng ra, đúng là chưa từng nghe thấy. Còn lạ ở chỗ những đường kiếm này cũng từ dưới xốc lên, rõ ràng khi hai người lướt ngang nhau, Kinh Vô Mạng đã đổi tư thế cầm kiếm, thừa thế phóng ngược kiếm ra. Hắn biến thế để xuất kiếm chỉ trong một động tác, tốc độ này thật là dễ sợ.”


Linh Linh nghe đến ngẩn người. Qua một lúc lâu, nàng mới thở dài nói: “Thì ra Quách tiên sinh sau khi ch.ết còn nói cho huynh biết nhiều điều như thế.”


Lý Tầm Hoan buồn bã nói: “Nếu không phải vì thế, thì Quách huynh không thể bị nhiều vết thương như vậy.”
Linh Linh hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Khi cao thủ quyết đấu, thường thắng bại chỉ trong một chiêu, vì nhất định không ai chịu bỏ qua sơ hở của đối phương.”
Linh Linh nói: “Muội hiểu.”


Lý Tầm Hoa tiếp: “Muội nghĩ xem, Tung Dương Thiết Kiếm đã nổi danh hơn hai chục năm nay, kiếm pháp của ông ấy cao thâm nhất nhì võ lâm hiện tại, thế thì sao trong một trận quyết đấu lại để lộ đến hai mươi sáu chỗ sơ hở? Sao Quách huynh lại để đối phương đâm bị thương đến hai mươi sáu chỗ?”


Linh Linh nói: “Chuyện này... chuyện này hết sức lạ lùng.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chưa hết lạ đâu. Kiếm pháp của Kinh Vô Mạng hiểm độc đến thế, tại sao cả hai mươi sáu vết thương của Quách Tung Dương đều cạn chứ không sâu? Tại sao cả hai mươi sáu lần sơ hở đó, Kinh Vô Mạng đều không thể phóng kiếm đâm ch.ết huynh ấy?”


Linh Linh ấp úng: “Đúng vậy... Thế thì tại sao?”
Lý Tầm Hoan thở ra một hơi, nặng nề đáp: “Bởi vì cả hai mươi sáu chỗ sơ hở này đều do Quách Tung Dương cố ý để lộ ra.”


Linh Linh tròn xoe mắt, ngạc nhiên nói: “Cố ý để lộ ư? Chẳng lẽ ông ấy cố ý để cho Kinh Vô Mạng đâm trúng mình?”


Lý Tầm Hoan nói: “Không sai! Bởi vì Quách huynh cố ý để sơ hở, nên mới kịp tránh né, không cho mũi kiếm đâm sâu vào thân thể.”
Linh Linh vẫn chưa hiểu, lại hỏi: “Nhưng vì sao ông ấy lại làm như thế?”


Lý Tầm Hoan buồn rầu đáp: “Vì Quách huynh muốn nói cho ta biết tất cả những điểm lạ trong kiếm pháp của Kinh Vô Mạng.”


Đến đây thì Linh Linh không nói ra lời được nữa. Qua một hồi lâu, nàng rơi lệ, cúi đầu nói: “Trước nay muội vẫn tưởng trên đời này không thể có người tốt, người ta giao du chỉ vì quyền lợi, để lợi dụng lẫn nhau. Con người muốn sống thì đầu tiên là phải học bí quyết lợi dụng kẻ khác, lừa gạt kẻ khác, tuyệt đối không nên tính đến đạo nghĩa, nếu không thì nhất định bản thân mình phải thua thiệt.”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Đương nhiên là muội đã nghe những câu này từ miệng Lâm Tiên Nhi.”


Linh Linh lặng lẽ gật đầu: “Nhưng bây giờ thì muội đã biết, trên thế gian này vẫn có người tốt, trên giang hồ thật sự có những người vì trọng nghĩa khí mà coi nhẹ điều sinh tử.”


Đột nhiên nàng quì xuống bên thi thể của Quách Tung Dương, nức nở nói: “Quách tiên sinh! Tiên sinh ch.ết đi, nhưng đã giúp được bằng hữu, cũng đã giúp muội hiểu được đạo lý làm người. Dưới cửu tuyền chắc huynh cũng yên lòng nhắm mắt.”


*
* *
Màn đêm sắp buông xuống.
Trên con đường vắng bên triền núi, có hai người lặng lẽ bước đi. Ráng chiều còn rớt lại, thỉnh thoảng ánh lên màu vàng kỳ dị trên y phục họ.


Họ cùng đội nón rộng vành, che khuất mặt. Một người đi trước, một người đi sát phía sau.


Họ đi không nhanh nhưng cũng không chậm, có vẻ thong thả, không nói với nhau một tiếng nào, cũng hoàn toàn không có một động tác nào dư thừa.


Nhưng toàn thân họ như bốc ra sát khí vô hình. Họ chưa vào tới trong rừng mà những con quạ trong rừng đã như cảm giác thấy sát khí mà hoảng hốt bay tán loạn.


Có mấy con quạ bay sượt qua đầu họ, người đi sau bỗng hất tay lên. Kiếm quang nhấp nháy, một con quạ ré lên, đâm xuống đất như một mũi tên.


Người ấy không thèm ngẩng đầu lên nhìn, bước chân vẫn cứ đều đều, theo sát người đi phía trước.


Hắn như không biết gì ngoài việc bước đi. Ngay cả sinh mạng của mình, hắn cũng không coi trọng. Nhưng hắn không chấp nhận bất cứ một sinh vật nào khác đè trên đầu hắn.
Trong rừng đã rất tối.


Người đi trước đột nhiên dừng lại. Bước chân của người đi sau cũng ngưng, hầu như cùng một lúc.
Ngọn gió Tây thổi mạnh, cuộn lá bay tứ tung trông thật đìu hiu.


Người đi trước đương nhiên là Thượng Quan Kim Hồng. Hắn bỗng hỏi: “Kiếm pháp của Quách Tung Dương như thế nào?”
Kinh Vô Mạng đáp: “Rất cao.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Rất cao ư?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Rất cao. Cao hơn các chưởng môn của Thất Đại Kiếm Phái.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Lúc hắn giao đấu với ngươi, hai mươi sáu lần để lộ sơ hở.”


Kinh Vô Mạng nói: “Hai mươi chín lần. Có ba lần tôi không xuất thủ.”
Thượng Quan Kim Hồng nhẹ gật đầu: “Không sai, có ba lần ngươi không xuất thủ. Tại sao?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Vì trong ba lần đó, nếu tôi xuất thủ thì hắn phải ch.ết ngay.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi đã thấy hắn cố ý để lộ sơ hở?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Đúng thế! Tôi không muốn hắn ch.ết quá nhanh, vì muốn dùng hắn để luyện kiếm.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi có biết tại sao hắn cố ý để lộ sơ hở như thế không?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Tôi không biết, mà cũng không nghĩ về chuyện đó.”
Ngoài kiếm pháp giết người ra, hắn không buồn suy nghĩ đến bất cứ chuyện nào khác.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hắn cố ý để lộ sơ hở, chính vì muốn ngươi đả thương hắn.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Thế ư?”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hắn tự biết chắc chắn không phải là đối thủ của chúng ta, nên mới làm như vậy. Hắn muốn Lý Tầm Hoan quan sát những vết thương của hắn để biết rõ bộ vị xuất thủ của ngươi.”


Thượng Quan Kim Hồng ngẩng mặt lên, nhìn xa xa phía chân núi, thản nhiên nói tiếp: “Vậy là hắn biết Lý Tầm Hoan sẽ tìm đến. Nếu bây giờ ta và ngươi trở lại, chắc chắn sẽ gặp Lý Tầm Hoan.”
*
* *


Trong gian nhà gỗ của A Phi, Lý Tầm Hoan tìm được một cái búa chẻ củi, hì hục đào huyệt. ch.ết ở đâu chôn ở đó, chính là điểm dừng của đại đa số nhân vật giang hồ.


Linh Linh đứng cạnh nhìn Lý Tầm Hoan, vì chàng không chịu để nàng giúp một tay đào cái huyệt này. Trước nay, chàng vẫn không muốn để người khác nhúng tay vào việc của mình.


Đột nhiên Linh Linh hỏi: “Huynh thật sự muốn an táng Quách tiên sinh ở đây hay sao?”
Lý Tầm Hoan không nói gì, chỉ gật đầu.


Linh Linh chậm rãi nói: “Một con người chỉ cần ch.ết vinh quang, còn an táng thì bất luận ở nơi nào cũng thế thôi. Có phải vậy không?”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Phải.”


Linh Linh nói tiếp: “Thế thì huynh không nên an táng ông ấy ở đây.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì nên chôn ở chỗ nào?”


Linh Linh đáp: “Huynh nên để thây của Quách tiên sinh ở chỗ cũ, tức là cứ treo giữa thác nước như lúc nãy.”
Lý Tầm Hoan im lặng, không lộ vẻ bằng lòng mà cũng không phản đối.


Linh Linh nói tiếp: “Những kẻ như Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng, thì trước sau gì cũng nhận ra dụng ý của Quách tiên sinh. Có phải thế không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Linh Linh nói: “Dĩ nhiên Kinh Vô Mạng không muốn để huynh thấy bộ vị xuất thủ kiếm pháp của hắn. Chỉ cần họ nhận ra dụng ý Quách tiên sinh, lập tức sẽ trở lại đây.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai.”


Linh Linh nói: “Khi họ trở lại, phát hiện thi thể của Quách tiên sinh không có ở đó, nhất định sẽ biết huynh đã đến.”
Lý Tầm Hoan gật đầu.


Linh Linh tiếp: “Thế thì đến khi hắn giao đấu với huynh, nhất định sẽ cải biến kiếm pháp. Có phải thế không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai.”


Linh Linh hỏi: “Như thế thì dụng ý của Quách tiên sinh lại trở thành vô ích hay sao?”
Lý Tầm Hoan không nói gì, tiếp tục dùng búa đào cho xong cái huyệt.


Linh Linh nói: “Huynh đã là bằng hữu tốt của Quách tiên sinh, thì nên giữ cho cái ch.ết của ông ấy có giá trị. Huynh không nên an táng ông ấy ở đây.”


Lý Tầm Hoan nói, thật chậm rãi: “Những điều muội nói, ta đã nghĩ tới.”
Linh Linh hỏi: “Thế thì sao huynh không để thi thể của Quách tiên sinh ở chỗ cũ?”


Lý Tầm Hoan nói từng tiếng một: “Ta không thể làm như thế. Quách huynh vì ta mà ch.ết, ta...”


Linh Linh lớn tiếng ngắt lời: “Chính vì ông ấy đã vì huynh mà ch.ết, nên huynh nhất định phải làm như thế, nếu không cái ch.ết của ông ấy trở thành uổng phí. Làm sao ông ấy yên lòng mà nhắm mắt?”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi đáp: “Ta đoán rằng Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng sẽ không quay lại đây.”
*
* *
Kinh Vô Mạng định quay lại.


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi muốn trở lại tìm Lý Tầm Hoan ư?”
Kinh Vô Mạng đáp: “Đúng thế.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta biết, từ lâu ngươi đã muốn tử chiến một trận với Lý Tầm Hoan, nhưng bây giờ thì ngươi nhất định không thể trở lại.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Nếu bây giờ ngươi gặp hắn thì phải thất bại, không nghi ngờ gì nữa.”
Tay của Kinh Vô Mạng bỗng siết chặt chuôi kiếm, giọng nói khàn khàn: “Tại sao ông biết tôi chắc chắn phải thất bại?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ngươi đã giết Quách Tung Dương, sát khí đã giảm, còn Lý Tầm Hoan đang nung nấu căm hờn. Nếu ngươi giao đấu với hắn lúc này, thì khí thế ngươi kém hắn ba phần.”


Kinh Vô Mạng “À” một tiếng.


Thượng Quan Kim Hồng nói tiếp: “Ngươi vừa qua một trận chiến, lại phải đi một khoảng đường xa, thể lực nhất định có giảm sút. Lý Tầm Hoan đang ở thế dĩ dật đãi lao, thế là lại lợi thêm ba phần nữa.”


Kinh Vô Mạng nói: “Nhưng ông...”


Thượng Quan Kim Hồng ngắt lời: “Nếu ta và ngươi liên thủ, nhất định sẽ lấy được mạng của Lý Tầm Hoan. Nhưng làm sao ngươi biết là hắn tới đó một mình? Nếu hắn đi cùng lão già họ Tôn đó thì sao?”


Kinh Vô Mạng nói: “Hai người họ cũng chưa chắc...”


Thượng Quan Kim Hồng lại ngắt lời hắn, lớn tiếng: “Ta đã nói với ngươi rồi, tái xuất giang hồ lần này phải thắng chứ không được bại, nhất định phải chắc cả mười phần mới nên xuất thủ.”
Kinh Vô Mạng im lặng.


Thượng Quan Kim Hồng lạnh nhạt nói tiếp: “Con người của ngươi bây giờ không giống hôm qua nữa.”
Kinh Vô Mạng đáp: “Tôi vẫn là tôi.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Thể xác của ngươi thì vẫn là ngươi, nhưng đầu óc của ngươi đã khác, bây giờ ngươi đã có tình cảm.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Có tình ư?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Cái thế tất thắng của người, phần lớn nhờ sự vô tình. Nay ngươi đã có tình, thì kiếm pháp và sát khí của ngươi nhất định phải suy giảm.”


Bàn tay cầm chuôi kiếm của Kinh Vô Mạng dần dần lỏng ra. Hình như hắn đã bị nói trúng tim đen.


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Lòng ngươi từ trước đến giờ vẫn không hề động, sao hôm nay ngươi đã có tình? Ai là người đã khuấy động lòng ngươi?”
Kinh Vô Mạng quay lại, đáp: “Không có ai.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta cũng không muốn hỏi người ấy là ai. Nhưng nếu ngươi muốn phục hồi bản lãnh ngày trước, muốn thắng được người khác, muốn thắng được Lý Tầm Hoan, thì phải giết ch.ết nữ nhân đã làm động lòng ngươi.”


Nói đến đây, Thượng Quan Kim Hồng xoay mình đi vào trong rừng, vẫn không nhanh không chậm. Kinh Vô Mạng khựng lại một chút, rồi bước theo Thượng Quan Kim Hồng vào rừng. Tay của hắn lại siết chặt vào chuôi kiếm.
*
* *


Đêm. Đêm thu. Đêm đã rất khuya.
Tâm tình của Lý Tầm Hoan cũng nặng nề như bước chân của chàng.


Quách Tung Dương đã được an táng xong. Chỗ yên nghỉ cuối cùng của kiếm khách vang danh thiên hạ cũng chỉ như muôn người bình thường khác, cũng chỉ một nấm đất.


Cái ch.ết của ông ta có giá trị hơn cái ch.ết của người khác không?


Lý Tầm Hoan ảm đạm, một phần vì chính chàng cũng không thể trả lời câu hỏi đó. Chàng chỉ nghĩ rằng lẽ ra Quách Tung Dương không cần phải ch.ết. Không cần ch.ết mà lại ch.ết, như thế có phải là si dại không?


Có lẽ, xưa nay anh hùng đều ít nhiều si dại. Lý Tầm Hoan cũng đâu phải không có lúc nào si dại?
Linh Linh theo sát bên chàng, đột nhiên hỏi: “Sao huynh biết chắc là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng không trở lại?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Bởi vì họ là gian hùng. Phương pháp hành động của gian hùng có chỗ khác với người thường.”
Linh Linh chớp chớp mắt, lại hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Khi họ đã xuất thủ, dù trúng hay không cũng lập tức lùi lại, đợi đến cơ hội sau, tìm lúc thuận lợi hơn. Họ tuyệt nhiên không làm những việc không nắm chắc.”


Chàng thở dài, rồi gượng cười: “Họ nhất định không bao giờ si dại. Gian hùng khác với anh hùng chỗ đó.”
Linh Linh hỏi: “Anh hùng thì phải si dại hay sao?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem