Chương 0045 : Ngàn cân treo sợi tóc

Lam Yết Tử cười buồn: “Đợi để làm gì? Từ lúc ngươi đưa cánh tay ra, coi như đã trả hết nợ rồi. Ta tuy là một nữ nhân, nhưng cũng hiểu được hai chữ đạo nghĩa.”


Linh Linh chớp mắt, lại nói xen vào: “Nữ nhân trời sinh yếu đuối, có thể không cần nói đến đạo nghĩa, đó là quyền lợi của nữ nhân. Còn nam nhân trời sinh ra mạnh hơn nữ nhân, nên phải nhường nhịn ít nhiều.”


Lam Yết Tử hỏi: “Đây là danh ngôn của ai vậy?”
Linh Linh đáp: “Dĩ nhiên là của tiểu thư nhà ta.”
Lam Yết Tử hỏi: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời của nó quá nhỉ?”


Linh Linh đáp: “Tiểu thư đã vì toàn thể nữ nhân mà nói, thì bất luận nữ nhân nào cũng nên nghe lời của tiểu thư.”
Đột nhiên, Lam Yết Tử lạng người tới, tát vào mặt nàng mấy cái.


Linh Linh trố mắt nhìn ngơ ngác.
Lam Yết Tử lạnh lùng nói: “Ta cũng như các ngươi, đều không phải là người tốt, nhưng ta vẫn phải đánh ngươi. Ngươi có biết tại sao không?”


Linh Linh nghiến răng đáp: “Tại vì ngươi... ngươi là...”
Nàng nói chưa hết câu, đột nhiên đã đưa tay ôm lấy mặt khóc rấm rứt.




Lam Yết Tử nói: “Chính vì trên thế gian này có hạng người như ngươi, nên nữ nhân mới bị nam nhân khinh rẻ. Cũng chính vì thế mà ta phải báo thù, làm ra những chuyện xấu xa như vậy.”


Giọng nói của Lam Yết Tử dần dần nghẹn lại: “Khi ta làm những chuyện như thế, trong lòng cũng tự biết đó không chỉ là hại người khác mà cũng là hủy hoại chính bản thân mình. Ta đã hủy hoại cuộc đời ta như thế đó.”


Lý Tầm Hoan dịu dàng nói: “Chuyện đã qua là chuyện đã qua. Cô còn rất trẻ, có thể làm lại từ đầu.”


Lam Yết Tử buồn bã thở dài: “Có thể ngươi nói thật, nhưng còn người khác... người khác thì sao...”


Lý Tầm Hoan nói: “Chỉ cần không tự thẹn với mình, lương tâm không cắn rứt thì chẳng cần biết người khác nghĩ gì. Con người phải sống vì chính bản thân mình, đừng vì người khác.”


Lam Yết Tử ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan, nói từng tiếng một: “Còn ngươi, ngươi có sống vì chính bản thân ngươi hay không?”
Lý Tầm Hoan ấp úng: “Ta...”


Lam Yết Tử vẫn chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan, khóe miệng lộ ra nét cười đau khổ, nói chậm: “Bất cứ ai quen biết được một người như ngươi, đều sẽ không hối hận. Tiếc là ta lại không quen ngươi từ mười năm trước.”


Câu nói chưa dứt, nàng đã vọt đi. Giọng nói của nàng còn từ xa xa vọng lại: “Cứ để thi thể của Chí Tôn Bảo đó, ta sẽ quay lại để an bài hậu sự. Trước nay ta không bao giờ để người khác phải lo lắng đến việc ta làm.”


Khi nói đến những chữ cuối cùng, bóng nàng đã mất hút.


Từ nãy Linh Linh vẫn khóc rấm rức, nhưng bây giờ bỗng nín bặt, cười lạnh: “Rõ ràng mình đã làm sai, lại đổ thừa cho người khác. Rõ ràng mình không phải là người tốt, lại tự xưng là anh hùng hảo hán. Mỗi khi muội gặp phải loại người này đều thấy rất khó chịu, chỉ muốn nôn ra.”


Lý Tầm Hoan khẽ thở dài: “Thật ra, cô ta cũng không phải là người như cô tưởng đâu.”
Linh Linh bĩu môi: “Những việc làm của cô ấy, huynh đừng tưởng muội không biết.”


Lý Tầm Hoan nói chầm chậm: “Bất luận là cô ta đã làm những chuyện gì, nhưng bản tính vẫn còn thiện lương, không phải là hết thuốc chữa.


Mắt Linh Linh lại đỏ hoe. Nàng mím chặt môi rồi nói: “Nhất định huynh cho rằng bản tính của muội rất hư hỏng, hết thuốc chữa rồi phải không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, nói rất dịu dàng: “Muội hãy còn là một cô bé chưa biết phân biệt thiện ác, đúng sai. Chỉ cần có một người dạy dỗ đàng hoàng, chắc chắc chưa muộn.”


Linh Linh chớp chớp mắt, hỏi: “Huynh có chịu dạy dỗ muội không.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Chỉ cần có cơ hội, sau này...”
Linh Linh ngắt lời chàng: “Sau này ư? Tại sao phải đợi đến sau này? Bây giờ...”


Lý Tầm Hoan ngắt lời lại: “Muội cũng biết mà, bây giờ ta phải đi tìm Quách Tung Dương. Chỉ cần ta quay lại...”


Linh Linh nói: “Muội biết, lần này huynh ra đi, khó mà quay lại nơi này. Muội chẳng qua chỉ là một đứa bé, một đại hiệp như huynh thì sao có thể vì muội mà quay lại?”


Nàng dụi dụi mắt, nói tiếp: “Huống hồ muội có phải là gì của huynh, tương lai của muội tốt hay xấu thì huynh đâu có quan tâm? Cho dù sau này muội có hư hỏng gấp mười Lam Yết Tử cũng chẳng quan hệ gì đến huynh, cho dù muội bị người ta giết ở dọc đường thì huynh cũng chẳng thèm đến mà vùi xác.”


Càng nói, nàng càng động mối thương tâm, nước mắt chảy dài liên tục như một chuỗi ngọc, cứ như sau này nàng không trở thành người tốt, thì hoàn toàn là lỗi của Lý Tầm Hoan vậy.


Trước mặt một tiểu cô nương như thế, mấy ai không mềm lòng? Lý Tầm Hoan chỉ còn biết gượng cười, khổ sở nói: “Huynh nhất định sẽ trở về đây thăm muội.”


Linh Linh lấy tay che mặt lại, thút thít: “Người bận rộn như huynh, đến khi nghĩ tới muội mà trở về, không chừng muội đã ch.ết rồi, hay đã biến thành một bà già vừa xấu xí vừa hư hỏng.”


Lý Tầm Hoan dỗ: “Huynh đi rất nhanh, nhất định sẽ trở lại ngay.”
Chàng chưa nói dứt câu, Linh Linh đã ngưng khóc: “Rất nhanh ư? Muội phải chờ huynh đến lúc nào?”


Lý Tầm Hoan cười khổ: “Chỉ cần huynh còn sống, gặp được Quách Tung Dương là nhất định trở về lập tức.”


Linh Linh nhảy dựng lên, không khóc nữa mà cười, ôm lấy cổ Lý Tầm Hoan nói: “Huynh thật là tốt. Vì huynh, muội nhất định cũng sẽ làm người tốt. Nhưng huynh không được gạt muội, nếu không thì muội không thể trở thành người tốt được đâu.”


Cái gánh trong lòng Lý Tầm Hoan vốn đã quá nặng rồi, bây giờ lại càng nặng thêm nhiều.


Cuộc đời của Linh Linh là tốt hay xấu, bây giờ lại biến thành trách nhiệm của chàng, bây giờ có muốn giãy ra cũng không được nữa. Chính bản thân chàng cũng không biết, tại sao mình phải cầm củ khoai nóng này trong tay.


Chàng chỉ còn biết cười khổ sở. Trong đời, chàng đã cầm quá nhiều củ khoai nóng rồi.


Chàng thật sự không biết phải sắp xếp cho tiểu cô nương này như thế nào, cũng không rảnh rỗi để lo lắng chuyện này. Hiện nay, trong lòng chàng chỉ có một việc.


Chàng hy vọng, Quách Tung Dương chưa gặp Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng.
Chàng hy vọng, mình đến không quá muộn.
*
* *


Chiều chưa quá muộn. Nắng thu đã khuất dần sau đỉnh núi, nhưng ráng chiều còn sót lại vẫn ánh lên dòng suối trong veo. Nước suối trong vắt óng ánh dưới nắng vàng, vài chiếc lá nhẹ rơi lả tả.


Nhưng trên mặt dòng suối lại nổi nhiều đám mây hồng, do những chiếc lá phong đỏ tươi như máu kết thành.


Thu hãy chưa tàn, sao lá phong lại rụng nhiều như thế? Chẳng lẽ những chiếc lá này đã bị kiếm khí của Kinh Vô Mạng và Quách Tung Dương làm cho tơi tả hay sao?


Trong lòng của Lý Tầm Hoan bỗng thấy nặng nề. Nhìn những chiếc lá ch.ết, chàng nhận ra hai điều.


Cuộc quyết chiến giữa Quách Tung Dương và Kinh Vô Mạng, Thượng Quan Kim Hồng đã bắt đầu. Trận quyết chiến này chắc chắn phải kinh thiên động địa, thảm khốc khó mà tưởng nổi.


Rừng phong bị kiếm khí làm tả tơi như thế, chứng tỏ Quách Tung Dương cũng đã cầm cự được khá lâu.
Nhưng hắn còn chống đỡ được đến lúc này hay không?


Lý Tầm Hoan hận mình không có cánh để bay đến cho nhanh.
*
* *
Trong rừng phong, lá rơi đỏ cả mặt đất.


Lá đỏ trên cành đã bị kiếm khí làm rơi rụng đến bảy tám phần. Mặt đất tràn đầy sát khí, những mảnh lá nhỏ bị gió cuốn lên nhảy múa trông như mưa máu. Nhưng trừ lá bay gió thổi, bốn bề lẳng lặng như tờ.


Trận ác chiến này đã kết thúc rồi ư? Kẻ chiến thắng là ai?


Rừng phong xơ xác không một bóng người. Gió thu không biết nói, không thể giải đáp được những câu hỏi trong lòng của Lý Tầm Hoan, cung cấp những tin tức mà chàng muốn biết. Còn dòng suối chỉ róc rách, rên rỉ như đang thương tiếc người chiến bại.


Nếu Quách Tung Dương đã ch.ết thì thi thể của hắn ở đâu?
Dòng suối cuốn những chiếc lá rụng trôi xa, càng lúc mặt nước càng thưa thớt. Lý Tầm Hoan cúi nhìn dòng suối, rồi khom lưng ho sặc sụa.


Mặt trời đã ẩn sau núi, nhưng chàng cũng phát hiện được nước suối không trong xanh, mà lại có sắc đỏ nhạt. Phải chăng máu của kẻ chiến bại đã nhuộm đỏ dòng suối này?


Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên, bước nhanh về phía đầu nguồn. Nơi đây, một con thác nhỏ đổ từ đỉnh núi xuống, trông như một con rồng dài trăm trượng màu trắng xóa đang vùng vẫy.


Kế bên thác nước cao trăm trượng này, có treo lơ lửng một con người.


Người này cách mặt đất khoảng hai ba trượng, dòng suối đổ từ mấy chục trượng xuống, sức nước rất mạnh nhưng cũng không đủ sức cuốn trôi người này xuống.


Y phục của người này hình như trước kia màu đen, nhưng đã bị dòng suối làm cho rách nát tả tơi, thỉnh thoảng lại có một mảnh vải đen bị bứt ra, theo dòng nước trôi xuống.
Người bị treo hoàn toàn không nhúc nhích.


Lý Tầm Hoan lạc giọng gọi: “Quách Tung Dương... Quách huynh...”


Thân hình chàng vọt đi, dường như nhanh hơn cả tiếng gọi. Trước mắt toàn bụi nước trắng xóa, hơi lạnh ập vào người, nhưng trong lòng chàng lại cảm thấy một luồng nhiệt khí bốc lên không thể kìm hãm được.


Lý Tầm Hoan bay vào giữa thác nước, nắm lấy tay của người đó. Chàng không nhìn lầm, người bị treo ở đó chính là Quách Tung Dương.


Toàn thân của hắn đã lạnh như băng, không còn chút hơi ấm nào, nhưng một cánh tay vẫn nắm chắc chuôi kiếm, quả là đến ch.ết cũng không buông.


Đó chính là thanh Tung Dương Thiết Kiếm vang danh thiên hạ, đâm ngập vào đá núi. Rõ ràng trước khi ch.ết, hắn đã dùng hết tàn lực để đâm thanh kiếm vào trong đá, rồi treo mình lên đó.


Vì sao hắn phải làm như thế?
Lý Tầm Hoan gỡ thi thể của hắn xuống, đặt nằm trên một tảng đá bên bờ suối. Sau lưng chàng bỗng có tiếng hỏi: “Vì sao ông ta phải làm như thế?”


Không cần quay đầu lại, Lý Tầm Hoan cũng biết ngay, đó là Linh Linh. Tiểu cô nương này đã quyết tâm đi theo chàng, bây giờ đã đuổi kịp.


Linh Linh lại hỏi: “Tại sao ông ta phải treo mình ở đó? Chẳng lẽ ông ấy sợ huynh không tìm thấy, hay trước khi ch.ết còn muốn được dòng suối này gột sạch thân thể mình?”


Lý Tầm Hoan thở dài rồi nói: “Con người đã trong sạch mà đến thế gian này, dĩ nhiên khi rời đi cũng muốn sạch sẽ. Nhưng Quách huynh lại còn ý định khác.”
Linh Linh hỏi: “Là ý định gì?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Huynh ấy không muốn người khác chôn cất mình, mà cũng không muốn người khác đem thi thể đi.”
Linh Linh lại hỏi: “Vì sao lại thế? Chẳng lẽ ông ấy muốn ở đây để đợi huynh?”


Lý Tầm Hoan ủ rũ đáp: “Đúng là Quách huynh đang đợi ta.”
Linh Linh hỏi: “Người đã ch.ết, còn đợi huynh làm gì?”


Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời, nói từng tiếng một: “Vì huynh ấy còn có chuyện muốn nói với ta.”


Linh Linh khựng lại, cảm thấy ớn lạnh, muốn giượng cười cũng không nổi, đưa tay muốn nắm tay Lý Tầm Hoan, lại rụt về. Một hồi lâu, nàng mới nói ra tiếng: “Huynh... huynh nói ông ấy còn muốn nói chuyện gì với huynh ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai.”
Linh Linh lại hỏi: “Ông ấy muốn nói với huynh những gì? Chẳng lẽ huynh đã biết rồi ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta đã biết.”
Linh Linh hỏi: “Ông ấy nói những gì?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Nói rất nhiều điều bổ ích.”
Linh Linh ấp úng: “Nhưng... nhưng khi huynh đến đây thì ông ấy đã ch.ết rồi mà?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem