Chương 0047 : Đại hoan hỉ nữ bồ tát

Lý Tầm Hoan nói: “Si không đáng cười, vì chỉ những kẻ chí tình mới học được cách si.”
Linh Linh mỉm cười: “Si mà cũng phải học ư?”


Lý Tầm Hoan nói: “Đương nhiên là phải học, mà muốn học được chữ si cũng không phải là chuyện dễ. Si không phải là ngốc, chỉ có những kẻ si kiếm pháp mới luyện được kiếm pháp tuyệt diệu, chỉ những kẻ si tình mới chinh phục được chân tình của kẻ khác. Những chuyện đó, nếu không phải là kẻ si thì không sao hiểu được.”


Linh Linh cúi đầu xuống. Môi nàng hơi động đậy, hình như đang lẩm nhẩm lại mấy câu này.


Thật lâu sau, nàng thở dài, nói rất nhẹ: “Được ở cạnh huynh, muội đã học được rất nhiều. Chỉ tiếc là... huynh lại phải đi rồi, và chắc chắn sẽ không dẫn muội theo.”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc rồi đáp: “Ít nhất, ta cũng còn đưa muội về hết quãng đường này.”
Linh Linh hỏi: “Sao chúng ta không đi theo địa đạo? Con đường đó gần hơn rất nhiều.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Huynh không phải là con chuột, sao phải chui vào hang?”




Chàng mỉm cười rồi dịu dàng nói tiếp: “Chỉ có những kẻ không thích ánh dương quang mới thích đi bằng địa đạo. Trừ những lúc vạn bất đắc dĩ, người ta không dùng địa đạo thì vẫn hay hơn.”


Chàng nói chuyện rất trịnh trọng, nhưng cũng khiến người nghe cảm thấy vui hơn.
Quả nhiên, Linh Linh bật cười: “Được, muội sẽ nghe lời huynh, từ đây về sau sẽ không muốn làm con chuột.”


Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời, hít một hơi dài rồi nói: “Muội xem, ở đây có gió mát trăng thanh, suối trong leo lẻo. Những người thích chui vào hang làm sao có thể hưởng thụ được?”


Linh Linh cười: “Lúc này muội chỉ thích mặt trăng biến thành chiếc bánh trung thu, còn dòng suối kia lại đầy mỹ tửu...”


Nàng nuốt nước bọt, rồi tiếp: “Nói thật, bây giờ muội đói quá rồi, đói muốn ch.ết được. Về đến nhà, chuyện trước nhất là muội phải xuống bếp làm mấy món ăn ngon miệng...”


Nhưng câu nói của nàng chợt ngừng bặt, vì mũi nàng vừa bắt gặp mùi thức ăn theo gió đưa tới. Giữa rừng núi như thế này, loại mùi đó có thể bay đi rất xa.


Lý Tầm Hoan lên tiếng: “Gà nướng, thịt nướng có ướp gia vị... lại có cả rượu hoa điêu lâu năm nữa.”
Linh Linh hỏi: “Huynh cũng nghe thấy những mùi ấy rồi ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Khi người ta lớn tuổi thì tai có thể hơi lãng, mắt có thể hơi mờ, nhưng mũi thì còn thính được lâu hơn.”
Linh Linh hỏi: “Huynh có đoán được mùi thơm này từ đâu bay đến không?”


Lý Tầm Hoan lắc đầu: “Huynh chỉ biết một cái quán nhỏ trên thị trấn, nhưng ở đó không có rượu ngon, mà cũng không nấu được thức ăn có mùi vị thơm ngon như vậy.”


Linh Linh nói: “Huống hồ, quán rượu ấy cũng đã dẹp rồi.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Không chừng có nhà nào đó đang nấu ăn khuya.”


Linh Linh lắc đầu: “Chắc chắn là không. Mấy chục nóc nhà trong cái xứ đèo heo hút gió này muội đều biết hết. Cuộc sống của họ kham khổ, ăn uống dè xẻn, dù có ăn khuya cũng chỉ mấy chén mì với một hai quả trứng là cùng.”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc rồi nói: “Không chừng nhà họ có khách xa mới tới, nên nấu mấy món ngon để tiếp đãi.”


Linh Linh nói: “Không phải đâu. Ở đây chẳng có cô dâu nhà nào có thể nấu ăn ngon như thế.”
Nàng mỉm cười thật tươi, nói tiếp: “Ở vùng này, chỉ có một người làm được những món ăn ngon như vậy.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi: “Là ai thế?”
Linh Linh chỉ vào mũi mình, cười đáp: “Chính là muội.”


Nàng chau mày, nói tiếp: “Chính vì thế nên muội mới thấy lạ. Muội còn chưa xuống bếp, thì mùi rượu thịt này từ đâu bay tới đây?”
Lúc này hai người đã ra khỏi rừng.


Lý Tầm Hoan đột nhiên nói: “Mùi thơm hấp dẫn này bay tới chính từ ngôi tiểu lâu của muội.”
*
* *
Con đường thật vắng lặng. Người vùng núi có thói quen ngủ rất sớm, nhà nào cũng tắt đèn tối om.


Nhưng khi hai người vừa ra khỏi rừng phong, đã thấy ngôi lầu nhỏ vẫn đèn đuốc sáng choang. Chẳng những từ trên lầu tỏa xuống mùi thơm của thức ăn và rượu, mà còn tiếng cười đùa của nữ nhân lẫn nam nhân.


Linh Linh khựng lại.
Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư của muội đã về rồi ư?”
Linh Linh đáp: “Nhất định không phải, cô ta nói ít nhất cũng năm ba tháng sau mới trở về.”


Lý Tầm Hoan nói: “Khách của nhà muội cũng không ít, có thể có những người khách ở xa, chủ nhân không có nhà nên họ tự xuống bếp mà nấu nướng.”
Linh Linh nói: “Để muội lên xem thử, huynh...”


Lý Tầm Hoan ngắt lời: “Để ta lên trước thì hay hơn.”


Linh Linh hỏi: “Tại sao lại thế? Họ ở trên lầu nấu ăn, uống rượu, đùa giỡn vui vẻ như thế, đương nhiên là không có ác ý. Chẳng lẽ huynh sợ muội lên đó có gì nguy hiểm hay sao?”


Lý Tầm Hoan cười: “Chỉ vì ta quá đói đó thôi.”


Chàng không đợi Linh Linh nói thêm gì nữa, bước nhanh tới, đi thẳng lên lầu. Chàng đi rất cẩn thận, như linh cảm rằng có những cái bẫy đang giăng trên đó để đợi chàng.


Không phải mùi thơm của thức ăn và rượu đã dẫn dụ chàng lên.
Cửa lầu đang mở. Lý Tầm Hoan vừa tới cửa thì chợt khựng lại, đứng yên.


Chàng chưa từng thấy nhiều nữ nhân mập đến thế. Cộng hết lại những nữ nhân mập trong đời chàng đã gặp, cũng không bằng một nửa lúc này.


Ngôi tiểu lâu không rộng lắm, nhưng cũng không phải là hẹp, phải hơn một trăm người ngồi mới cảm thấy chật chội. Nhưng hiện giờ chỉ có hai mươi mấy người, mà đã chật ních. Lý Tầm Hoan muốn len vào trong đó cũng rất khó khăn.


Ngôi lầu này vốn được ngăn làm mấy gian bằng xà ngang và ván dày, nhưng bây giờ đã được tháo gỡ hết. Mỗi phòng vốn có một hai chiếc bàn, nhưng bây giờ những bàn lớn nhỏ này đều được dồn vào một góc, trên bàn bày đủ thứ thức ăn và rượu, trông như một ngọn núi.


Trong phòng có chừng mười mấy nữ nhân đang ngồi. Họ ngồi bệt dưới sàn, vì dù ghế có lớn hơn thì họ cũng không ngồi lọt, mà có ngồi lọt vào ghế thì ghế nhất định cũng bị gãy.


Không thể nói họ mập như heo. Trên đời tuy có rất nhiều heo, nhưng rất ít con heo mập được như họ, mà cũng không thể hay ăn chóng lớn như họ.


Lúc Lý Tầm Hoan vào tới cửa phòng thì mâm gà nướng vừa được bưng lên. Họ xúm nhau lại, bốc nhai ngồm ngoàm.


Tiếng nhai thịt của họ thật là kinh khủng, trên đời này không có tiếng động nào ghê rợn hơn được nữa. Chỉ cần nghe thấy một lần, người cứng bóng vía đến đâu cũng phải ngủ thấy ác mộng.


Xích vào trong một chút, sau chiếc bàn bày rượu thịt còn có bảy tám tấm nệm. Một nữ nhân mập nhất đang ngồi trong đó, xung quanh bà còn có năm sáu nam nhân.


Những nam nhân này đều mặc y phục màu mè hoa lệ, tuổi tác rất trẻ, mặt mũi xinh trai, có người còn tô son trát phấn.


Thân hình của họ cũng không gầy yếu gì, nhưng ngồi quanh nữ nhân này thì trông như một bầy khỉ đói. Nữ nhân này không những to cao mập mạp mà còn cường tráng, chân bà to hơn cả chân voi. Đôi giày của bà chắc phải may bằng bảy tám thước gấm đỏ.


Năm sáu nam nhân đó đang phục vụ bà. Có người bóp đùi, có người đấm lưng, có người cầm quạt phe phẩy liền tay, có người cầm một bình rượu bằng vàng để rót cho bà uống.


Lại còn hai nam nhân nữa, mặt trang điểm lòe loẹt, nằm ưỡn ẹo dưới chân bà như hai con mèo. Bà đang xé thịt gà ăn, lúc nào cao hứng lại đút một miếng vào miệng hai người này.


Cũng may là Lý Tầm Hoan đã lâu chưa ăn uống gì, nếu không thì lúc này phải nôn hết ra. Suốt đời chàng chưa từng thấy cảnh tượng nào dễ làm người ta ói mửa như thế.


Nhưng chàng vẫn không quay đầu lại, cứ sải bước tiến vào.
Mọi âm thanh đều ngưng bặt, mọi cặp mắt đều dồn lại, nhìn chằm chằm vào chàng.


Bị mười mấy cặp mắt nữ nhân nhìn xói vào mình, đã là một chuyện rất khó chịu. Hơn nữa, những nữ nhân này nhìn Lý Tầm Hoan giống như đang nhìn miếng gà quay vậy, như chỉ muốn vồ lấy chàng, xé ra nuốt sống.


Bất cứ một ai trong hoàn cảnh này, nhất định sẽ có vẻ khó chịu bất an. Nhưng Lý Tầm Hoan thì không.


Dù trong lòng chàng có cảm giác như thế nào, chàng cũng không để lộ ra ngoài. Dù là đi vào cung điện của vua chúa, chàng cũng vẫn ngang nhiên như thế. Bất cứ ai cũng không thể khiến chàng thay đổi.


Cặp mắt của nữ nhân vĩ đại nhất đã nhìn lên.
Mắt của bà không phải là nhỏ, nhưng bị mí mắt đè thành một sợi chỉ, cổ của bà không phải là ngắn, nhưng bị thịt mỡ quấn đầy.


Bà ngồi sừng sững như một ngọn núi, một ngọn núi bằng thịt.
Lý Tầm Hoan im lặng đến trước mặt bà, khẽ cười: “Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát.”
Mắt của bà sáng lên, hỏi: “Ngươi cũng biết ta ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Đã biết từ rất lâu rồi.”
Nữ Bồ Tát hỏi: “Sao ngươi không chạy trốn?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Tại sao ta phải chạy trốn?”


Nữ Bồ Tát cũng cười. Lúc bà bắt đầu cười thì không có gì đặc biệt, nhưng một lát sau thì thịt mỡ trên người bà bắt đầu rung lên.


Mọi người trên lầu đều bị chấn động theo. Một nam nhân mặc áo xanh đang đeo vào lưng bà bị hất bắn ra ngoài. Chén bát ly đĩa trên bàn cũng va chạm lách cách, giống như động đất.


Cũng may bà đã ngưng cười, nhìn Lý Tầm Hoan nói: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng đã biết vì sao ngươi đến đây.”
Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.


Nữ Bồ Tát hỏi: “Ngươi có phải vì Lam Yết Tử mà đến đây không?”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Đúng.”


Nữ Bồ Tát tiếp: “Nó đã giết ch.ết đứa đồ đệ bảo bối của ta, chính là vì ngươi.”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Đúng.”
Nữ Bồ Tát tiếp: “Vì thế, ngươi đến đây để cứu nó.”


Lý Tầm Hoan lại đáp gọn: “Đúng.”


Ánh mắt của Nữ Bồ Tát sáng lên, như mang theo một nụ cười. Bà nói: “Không ngờ ngươi là nam nhân mà cũng có lương tâm, chẳng trách nó đã vì ngươi mà giết người.”


Bà đưa ngón tay cái lên khen ngợi, nói tiếp: “Nhưng Lam Yết Tử cũng là một nữ nhân nghĩa khí, đã giết đồ đệ của ta mà không chạy trốn, lại còn dám đến gặp ta. Trước nay ta chưa từng gặp ai như thế cả, cùng với ngươi quả là một cặp trời sinh.”


Lý Tầm Hoan không cãi, lại mỉm cười: “Nếu được Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát tác hợp, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Nữ Bồ Tát hỏi: “Ngươi muốn đưa nó đi ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Nữ Bồ Tát hỏi tiếp: “Nếu ta đã giết nó rồi thì sao?”
Lý Tầm Hoan nói chậm rãi: “Thế thì... có thể ta sẽ báo thù cho cô ấy.”


Nữ Bồ Tát lại cười: “Hay lắm! Ngươi không những có lương tâm mà còn rất can đảm. Thật sự ta không nỡ giết ngươi.”


Chân của bà duỗi ra, một nam nhân đang nằm gọn trên đùi bà lăn xuống đất. Bà nói: “Thay ta mời rượu vị khách này.”


Nam nhân này đang mặc một áo màu tím có thêu hoa, thân hình không thấp nhưng co đầu rút cổ đã quen, trên mặt có trát một lớp phấn rất dày.


Cứ nhìn đường nét trên mặt, có thể biết trước kia hắn cũng là một nam nhân tuấn tú. Nhưng dáng vẻ bây giờ, thì e rằng ai đã gặp hắn trước đây cũng không thể nhận ra nữa.


Hắn bưng cái ly vàng bằng cả hai tay, đến trước mặt Lý Tầm Hoan cười hì hì nói: “Xin mời.”
Không ngờ một người đã đến tình cảnh này mà vẫn còn cười được ra tiếng.


Lý Tầm Hoan thầm than, dùng cả hai tay đón lấy cái ly vàng mà nói: “Đa tạ.”


Đối với bất cứ người nào chàng cũng rất là khách sáo, cố tránh làm tổn thương người khác, cho dù người đó đang tự làm nhục chính mình.


Cái ly này rất lớn, chứa được đến nửa hũ rượu. Lý Tầm Hoan nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.


Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát cười: “Hay lắm! Nam nhân có tửu lượng khá mới là hảo nam tử. Bọn nam nhân ở đây của ta, không tên nào sánh được với ngươi.”


Nam nhân áo tím đó lại bưng tới một ly nữa, cười hì hì: “Lý Thám Hoa ngàn chén chưa say, xin cạn thêm chén nữa.”
Lý Tầm Hoan sửng sốt. Tên này mà nhận ra chàng ư?


Nữ Bồ Tát cau mày lại hỏi: “Ngươi gọi hắn là Lý Thám Hoa à? Lý Thám Hoa nào?”
Nam nhân đó mỉm cười: “Chỉ có một Lý Thám Hoa, chính là Lý Tầm Hoan có ngọn Tiểu Lý Phi Đao oai danh lừng lẫy.”


Nữ Bồ Tát sững sờ. Mọi cặp mắt trong gian lầu này đều quay lại nhìn.
Tiểu Lý Phi Đao!
Mười mấy năm nay, trong giang hồ không có ai nổi tiếng hơn chàng.


Nữ Bồ Tát bật cười khanh khách: “Hay lắm! Từ lâu ta đã nghe nói Tiểu Lý Thám Hoa chẳng những hiếu sắc, hiếu rượu mà còn can đảm hơn người. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Trừ Tiểu Lý Thám Hoa ra, không còn ai có gan đến đây.”


Nam nhân áo tím lại mỉm cười: “Tiểu Lý Phi Đao phóng ra không trật đao nào, bản lãnh đã cao thì gan mật phải lớn.”
Lý Tầm Hoan cứ nhìn hắn, nhịn không nổi phải hỏi: “Các hạ là...”


Hắn cười nói: “Lý Thám Hoa là bậc quý nhân nên dễ quên chuyện cũ, ngay cả bạn cũ mà cũng chẳng nhận ra.”


Nữ Bồ Tát chớp mắt một cái, cười nói: “Mặt mũi ngươi thì Thám Hoa quên, nhưng kiếm pháp của ngươi thì chắc Lý Thám Hoa chưa quên.”


Nam nhân áo tím cười khanh khách: “Kiếm pháp của tôi... Kiếm pháp của tôi... Ngay cả chính tôi cũng quên mất rồi.”
Nữ Bồ Tát nói chậm rãi: “Ngươi chưa quên đâu. Lấy kiếm của ngươi ra đây, nhanh lên.”


Nam nhân đó quả rất biết nghe lời, ngoan ngoãn đi ra sau.
Ở phía sau đang nghe tiếng dao thớt vang động, mùi thơm cũng từ dưới đó bay lên. Bây giờ là mùi giò heo xào, chính là một món ăn ngon có tiếng ở vùng Quí Dương này.


Nam nhân này tuy đi đứng có vẻ cóm róm, nhưng thân thủ không hề chậm chạp. Thời gian chưa uống được nửa chung trà, hắn đã bưng cái hộp đựng kiếm ra.


Nữ Bồ Tát cười bảo: “Ngươi biểu diễn một chiêu cho Lý huynh xem thử.”
Trong tiếng cười, bà ta quăng nửa con gà nướng về phía hắn.


Nghe soạt một tiếng, kiếm quang nhấp nháy. Nam nhân này xoay mình một cái rút kiếm ra, xuất thủ rất điêu luyện, kiếm hoa nở ra từng nụ trông vô cùng diễm lệ.


Chỉ trong nháy mắt, nửa con gà nướng đã bị chặt thành bốn mảnh rất đều, xỏ xâu vào lưỡi kiếm.
Lý Tầm Hoan hô lớn: “Kiếm pháp tuyệt diệu.”


Chàng thật không ngờ nam nhân này có kiếm pháp cao minh như thế, xuất thủ rất nhanh. Kỳ lạ nhất là chiêu kiếm của hắn lại rất quen thuộc với Lý Tầm Hoan, hình như chàng từng gặp ở đâu đó, mà cũng hình như đã từng phải đón tiếp.


Nam nhân áo tím lại mỉm cười, bước tới trước mặt Lý Tầm Hoan nói: “Món gà nướng này cũng không tồi, xin mời Lý Thám Hoa dùng thử.”


Màu vàng ruộm của gà nướng nổi trên màu xanh thẳm của thanh kiếm, thật là hấp dẫn. Nước thép kiếm màu xanh ngắt, giống như mặt nước hồ thu.
Lý Tầm Hoan nhịn không nổi, lạc giọng kêu lên: “Đoạt Tình Kiếm!”
*
* *


Thanh kiếm trên tay của nam nhân này chính là Đoạt Tình Kiếm.
Nhìn lại nam nhân này, Lý Tầm Hoan hơi run giọng, nói rất nhẹ: “Du Long Sinh! Các hạ là Du Long Sinh, thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang.”


Nam nhân đó mỉm cười đáp: “Bạn cũ đúng là bạn cũ, cuối cùng thì huynh cũng nhận ra ta.”
Khi hắn cười, son phấn trên mặt như cũng rơi rụng bớt đi.


Đây chính là Du Long Sinh, đây chính là một thiếu niên hào kiệt tuấn tú hơn người, mới hai năm trước còn xem thiên hạ chẳng ra gì.


Lý Tầm Hoan thấy dựng tóc gáy, dù nằm mơ cũng không thể ngờ được thiếu niên này đã thay đổi đến như thế. Chàng không những đau lòng, mà còn rất tiếc cho hắn.


Chính Du Long Sinh thì như mất cảm giác, trên mặt vẫn có nụ cười, từ từ lấy những miếng gà nướng trên mũi kiếm xuống, lựa miếng ngon nhất bỏ vào miệng, chậm rãi nói: “Ngon lắm, mùi vị khác thường. Phải có phúc lớn mới được ăn miếng gà nướng này.”


Nữ Bồ Tát mỉm cười hỏi: “Bọn đầu bếp của Tàng Kiếm Sơn Trang có làm được những miếng gà nướng như thế hay không?”
Du Long Sanh thở dài, đáp: “Những miếng gà của chúng nướng, chẳng khác nào miếng gỗ.”


Nữ Bồ Tát hỏi: “Nếu không đi theo ta, ngươi có được ăn những miếng thịt ngon như thế hay không?”
Du Long Sanh đáp: “Không được.”
Nữ Bồ Tát hỏi: “Thời gian ngươi đi theo ta có vui hay không?”


Du Long Sanh mỉm cười: “Vui đến ch.ết được.”
Nữ Bồ Tát hỏi: “Nếu phải chọn giữa Lam Yết Tử và ta, thì ngươi chọn ai?”


Du Long Sanh quì mọp xuống chân bà, cười nói: “Nhất định là phải chọn Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát.”


Nữ Bồ Tát xoa xoa cái bụng phì nhiêu của mình, cười ha hả: “Hay lắm! Tiểu tử này quả nhiên có mắt, ta thương ngươi thật là không uổng.”


Đột nhiên bà ta chỉ vào cổ mình, nói: “Ngươi đến đây, đâm vào chỗ này, để Lý Thám Hoa xem thử.”


Du Long Sanh nói: “Không được, nhất định không được! Nếu lỡ đả thương Nữ Bồ Tát thì sao? Tại hạ chắc phải đau lòng đến ch.ết.”


Nữ Bồ Tát mỉm cười, mắng yêu: “Thằng ranh con này, ngươi mà đả thương được ta ư? Mạnh dạn đâm vào đi.”
Bà ta ngửa cổ lên chờ đợi.


Du Long Sanh đứng ngẩn ra, đột nhiên ánh mắt chớp lên, cất tiếng: “Được.”
Âm thanh vừa ra khỏi miệng, thanh kiếm cũng phóng ra. Hào quang chớp lên, trông như điện xẹt.


Du Long Sinh tuy kiếm pháp không bằng A Phi, nhưng cũng có thể gọi là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ. Lý Tầm Hoan đã từng giao đấu với hắn, hiểu kiếm pháp của hắn rất rõ.


Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát vẫn ngồi ngay ngắn, hình như không nhúc nhích gì. Nếu bà là nam nhân, thì giống y như tượng Phật Di Lặc.
Kiếm quang như điện chớp, đâm trúng cổ bà.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem