Chương 009 : Biết đến nơi nào để tránh nhau?

Câu nói của Lý Tầm Hoan làm cho gã thiếu niên hơi khựng lại, rồi lạnh lùng cười: “Thật là thú vị, thật là thú vị! Cái áo da điêu của các hạ lại có mắt ư?”


Lý Tầm Hoan lại mỉm cười: “Nếu cái áo của tại hạ không có mắt thì làm sao thấy được bảo kiếm của các hạ? Làm sao mà tại hạ có thể tránh được một chiêu kiếm đâm từ sau lưng?”


Sắc mặt gã thiếu niên lập tức biến đổi, giận đến nỗi tay run lên bần bật.


Long Tiêu Vân ho khan hai tiếng, lớn tiếng cười: “Hai vị thật khéo đùa giỡn. Hà hà! Đời nào thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang lại tiếc một cây kiếm báu, đời nào Lý hiền đệ xem trọng một cái áo da điêu?”


Lý Tầm Hoan hơi thay đổi sắc mặt, nói: “Té ra vị này là Du thiếu trang chủ.”


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Không sai! Du huynh không những là thiếu trang chủ của Tàng Long Lão Nhân, mà còn là truyền nhân duy nhất của Thiên Sơn Tuyết Ưng Tử, đệ nhất kiếm khách đương thời. Hai vị chỉ một lúc hiểu lầm, từ nay về sau nhất định phải thân thiết.”




Cặp mắt của Du Long Sinh vẫn còn nhìn trừng vào Lý Tầm Hoan, cười lạnh nói: “Thân thiết thì không dám, nhưng tại hạ cũng mong được biết cao tính đại danh của vị bằng hữu này.”


Long Tiêu Vân cười nói: “Té ra Du huynh còn chưa biết được vị huynh đệ này của ta. Hắn họ Lý, tên gọi là Lý Tầm Hoan. Thiên hạ hiện nay, e rằng chỉ có Lý hiền đệ đủ tư cách kết giao bằng hữu với Du huynh mà thôi.”


Cái tên “Lý Tầm Hoan” vừa gọi ra, sắc mặt của Du Long Sinh lại biến đổi. Ánh mắt hắn bèn nhìn chằm chằm vào ngọn tiểu đao trong tay của Lý Tầm Hoan, rất lâu sau vẫn chưa chịu rời khỏi.


Hình như Lý Tầm Hoan không nghe họ nói những gì. Trong mắt chàng lộ ra những tia sáng kỳ lạ, chậm rãi nói: “Quả là danh gia đệ tử.”


Lúc đó bỗng có một người xông vào, lớn tiếng hỏi: “Người ở ngoài kia là do ai giết?”


Người này xương gò má rất cao, vẻ mặt rất oai nghi. Hàm râu trắng cũng không rậm lắm, lộ ra một cái miệng rất rộng mà khóe miệng hướng về phía dưới. Sắc diện lão vừa oai nghi vừa trầm tĩnh, bình thường cũng đa có ba phần sát khí. Đây chính là Triệu đại gia Thiết diện vô tư Triệu Chánh Nghĩa, mà người trong giang hồ ai cũng có mấy phần sợ hãi.


Lý Tầm Hoan cười cười: “Ngoài tại hạ ra, còn có ai!”


Triệu Chính Nghĩa quắc đôi mắt sắc như gươm, nhìn trừng vào chàng, lớn tiếng: “Lại là ngươi! Lẽ ra ta phải đoán biết sớm hơn. Ngươi đi đến đâu là đem mùi tanh của máu đến đấy.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Người đó không đáng giết ư?”
Triệu Chính Nghĩa hỏi lại: “Ngươi có biết hắn là ai không?”
Lý Tầm Hoan than thở: “Chỉ tiếc một điều, hắn không phải là Mai Hoa Đạo.”


Triệu Chính Nghĩa phẫn nộ, giận dữ nói: “Ngươi đã biết hắn không phải là Mai Hoa Đạo, sao còn hạ độc thủ?”


Lý Tầm Hoan buồn bã nói: “Tại hạ không muốn giết hắn, nhưng cũng không muốn bị hắn giết. Bất luận thế nào thì giết người cũng tốt hơn bị người giết.”
Triệu Chính Nghĩa hỏi: “Hắn muốn giết ngươi trước ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Phải!”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Vô duyên vô cớ thì tại sao hắn lại muốn giết ngươi?”


Lý Tầm Hoan nói: “Tại hạ cũng cảm thấy ngạc nhiên, đang muốn hỏi hắn. Chỉ tiếc là hắn mặc kệ tại hạ.”
Triệu Chính Nghĩa giận dữ hỏi: “Sao ngươi không để hắn sống để hỏi cho rõ ràng?”


Lý Tầm Hoan nói: “Tại hạ cũng muốn để hắn sống, nhưng tiếc rằng phi đao của tại hạ đã phóng ra thì không điều khiển được nữa, đối phương sống hay ch.ết là ngoài ý muốn của tại hạ.”


Triệu Chính Nghĩa giậm chân: “Ngươi đã xuất quan rồi còn trở về làm chi nữa?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Chỉ vì tại hạ nhớ Triệu đại gia chịu không nổi, nên phải về thăm một chút.”


Triệu Chính Nghĩa tức tối cực điểm, sắc mặt vàng khè, chỉ thẳng mặt Long Tiêu Vân, nói: “Tứ gia thấy không? Hảo huynh đệ của Tứ gia gây chuyện như thế đó, người khác không thể nào chịu được!”


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Có gì thì cứ từ từ mà nói, đại ca hà tất phải nổi cơn thịnh nộ như thế?”


Triệu Chính Nghĩa: “Có gì để nói nữa đâu? Chỉ một Mai Hoa Đạo đã điên đầu rồi, bây giờ lại thêm Thanh ma Y Khốc thì ai chịu nổi.”


Lý Tầm Hoan cười lạnh: “Không sai! Ta giết Khưu Độc, đồ đệ của Thanh ma Y Khốc, hắn nhất định sẽ tìm đến trả thù. Nhưng người mà Y Khốc muốn tìm là chỉ một mình ta mà thôi. Triệu đại gia hà tất lo lắng thay cho ta!”


Long Tiêu Vân nói: “Khưu Độc nửa đêm canh ba đi đến đây, dĩ nhiên cũng không phải vì lòng tốt. Thật ra, đệ giết hắn cũng không oan uổng. Nếu ta mà thấy thì chắc chắn cũng giết hắn mà thôi.”


Triệu Chính Nghĩa không đợi hắn nói xong, giận dữ bỏ đi ngay.


Du Long Sinh cười khẩy: “Triệu đại gia già rồi, tính khí ngày càng dễ nổi nóng mà gan mật ngày càng nhỏ lại. Thanh ma Y Khốc đến thì có sao nào? Tại hạ cũng muốn nhân cơ hội đó mà xem thử phi đao vang danh thiên hạ của Lý Thám Hoa như thế nào!”


Lý Tầm Hoan lãnh đạm cười: “Nếu các hạ đã quan tâm như thế, thì cũng không nhất thiết phải đợi Y Khốc đến!”


Sắc mặt Du Long Sinh lại thay đổi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng hắn lại liếc vào ngọn tiểu đao nơi tay của Lý Tầm Hoan rồi không nói nữa, quay mặt bỏ đi luôn.


Long Tiêu Vân hình như muốn rượt theo, nhưng lại đứng lại lắc đầu than thở: “Hiền đệ! Ngươi hà tất phải làm khổ mình như thế. Cho dù đệ không coi bọn họ ra gì, không muốn kết giao bằng hữu với bọn họ, thì cũng đâu phải đắc tội với bọn họ chứ?”


Lý Tầm Hoan cười: “Họ vốn đã xem đệ là một con người hết thuốc chữa, đắc tội hay không cũng thế thôi. Thà chọc tức cho họ đi ngay, như vậy có thể yên tĩnh một chút.”


Long Tiêu Vân nói: “Dù sao, có thêm bằng hữu vẫn hơn là thêm một kẻ thù.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Nhưng trên đời này, được mấy người không phụ hai chữ bằng hữu? Bằng hữu như đại ca, bất cứ ai có một người cũng thấy là đủ rồi.”


Long Tiêu Vân vỗ vai Lý Tầm Hoan cười ha hả: “Hay lắm! Chỉ cần được nghe câu nói này của đệ, cho dù ta phải đắc tội với những người khác thì cũng đáng!”


Lòng Lý Tầm Hoan hơi xúc động, nhưng lại bắt đầu ho sù sụ.
Long Tiêu Vân chau mày: “Mấy năm nay, chứng ho của hiền đệ... “


Như không muốn nghe chuyện đó, Lý Tầm Hoan ngắt lời: “Đại ca! Bây giờ đệ muốn gặp một người...”
Long Tiêu Vân nói liền: “Ai?”


Lông mày của hắn chớp chớp, không đợi câu trả lời của Lý Tầm Hoan, lại hỏi ngay: “Có phải Lâm Tiên Nhi?”
Lý Tầm Hoan cười: “Đại ca thật xứng đáng là tri kỷ của đệ...”


Long Tiêu Vân rạng rỡ cười to: “Ta cũng đã biết rồi, trước sau gì đệ cũng không nhịn nổi mà muốn gặp cô nàng đó. Nếu mà Lý Tầm Hoan không muốn gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thì đâu có còn là Lý Tầm Hoan nữa?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười không đáp, tựa như nhìn nhận.
Nhưng trong lòng của chàng đang nghĩ gì? Ngoài chính chàng ra, e rằng không ai đoán nổi.


Long Tiêu Vân kéo tay Lý Tầm Hoan đi ra phía ngoài, mỉm cười nói: “Nếu như đệ muốn đến đây để tìm nàng, thì đã tìm sai chỗ rồi. Từ sau khi xảy ra cái chuyện đêm hôm trước, nàng đâu có dám ở lại Lãnh Hương Tiểu Trúc ban đêm?”


Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.


Long Tiêu Vân nói: “Hai đêm nay, nàng luôn luôn ở cạnh Thi Âm. Hiền đệ cũng nên nhân cơ hội này mà qua thăm Thi Âm một chút, vì dù sao nàng cũng là nữ nhân đang xót cho con. Đệ qua đó an ủi nàng mấy câu thì có hay hơn không?”


Hắn thật sự không để ý tới cái sắc diện đau khổ của Lý Tầm Hoan, chỉ thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Thực ra, nàng cũng không phải không biết chỗ đáng ghét của Vân nhi, nhất định sẽ không trách móc đệ đâu.”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Nhưng chúng ta đã đến đây rồi, cũng nên ghé ngang Lãnh Hương Tiểu Trúc xem sao. Không chừng bây giờ Lâm cô nương đã trở về đây rồi...”


Long Tiêu Vân cười nói: “Cũng được. Xem chừng đêm nay mà đệ không gặp được nàng thì ngủ không yên giấc.”
Lý Tầm Hoan vẫn mỉm cười: “Gặp hay không gặp thì có gì khác nhau đâu?”


Nhưng ánh mắt của chàng chợt sáng ngời lên, như đang ẩn tàng một điều bí mật gì đó.
*
* *
Trong Lãnh Hương Tiểu Trúc quả không có một ai.


Lý Tầm Hoan vừa mới bước vào trong, như đã giẫm phải những bước chân kí ức của mười năm về trước.


Tất cả những vật bày biện trong gian phòng này hoàn toàn giống như mười năm trước, không thay đổi một chút nào. Chiếc bàn, chiếc ghế vẫn ở nguyên chỗ mười năm trước, ngay cả nghiên mực, sách vở ở trên bàn vẫn hoàn toàn không có một thay đổi gì. Nếu không phải trong đêm gió tuyết thế này thì ánh trăng trước cửa, ánh tà dương ở góc nhà chắc chắn cũng hoàn toàn không có chi thay đổi.


Lý Tầm Hoan cảm thấy mình đang sống lại những năm về trước. Thời gian đi ngược lại, ngày mà chàng còn có thể cùng Lâm Thi Âm ngồi đếm hoa mai, có thể âu yếm khoác lên vai nàng chiếc áo da hồ ly, có thể cùng vào trong nhà ghi lại những câu thơ vừa mới ngâm ở ngoài hiên, để tránh sau này quên lãng mất.


Nhưng bây giờ Lý Tầm Hoan muốn quên, thì mới biết rằng những kỷ niệm đó hoàn toàn không thể quên được. Nếu biết trước như thế này, thì lúc đó chàng bất tất phải lấy bút mực mà ghi lại làm chi cho khổ.


Ngoài trời tuyết lại nhè nhẹ rơi. Bông tuyết nhè nhẹ đáp bên khung cửa sổ, giống như giọng nói thì thầm của những cặp tình nhân.


Lý Tầm Hoan bất giác thở dài, nói: “Mười năm rồi... cũng có thể còn hơn mười năm. Có lúc thời gian như đi rất chậm, nhưng khi nó trôi qua rồi thì người ta mới phát giác rằng nó nhanh đến kinh ngạc.”


Tựa như Long Tiêu Vân cũng đang có rất nhiều cảm khái. Đột nhiên hắn cười nói: “Hiền đệ có còn nhớ cái ngày đầu tiên mà ngu huynh đặt chân đến nơi này không? Hồi ấy hình như cũng gặp lúc tuyết rơi...”


Lý Tầm Hoan nói: “Đệ... đệ làm sao quên được?”


Long Tiêu Vân cười lớn: “Ta còn rất nhớ cái ngày mà chúng ta uống gần sạch hết rượu trong nhà, đó cũng là cái lần duy nhất ta nhìn thấy đệ say. Nhưng lúc đó đệ vẫn một mực bảo là không say, lại còn đánh cuộc với ta, nói là đệ có thể dùng chữ chân khải để chép ra tám bài thơ Thu Hứng của Đỗ Công Bộ không sai một nét.”


Hắn đột nhiên cầm lấy một cây bút cắm trong ống ở trên bàn, nói: “Ta còn nhớ, cây bút hôm đó đệ dùng chính là cây bút này đây.”


Tiếng cười của Lý Tầm Hoan vẫn đầy đau khổ, song chàng vẫn gắng gượng cười: “Chắc huynh vẫn nhớ, cái lần đánh cuộc ấy đệ đã thắng.”


Long Tiêu Vân cười nói: “Nhưng có lẽ hiền đệ không thể ngờ rằng sau mười năm, cây bút ấy vẫn còn ở chỗ này!”


Lý Tầm Hoan cười nhưng không nói, trong lòng chợt nổi lên những ý niệm thê lương. Bút vẫn còn trong ống, chỉ đổi chủ nhân thôi.


Long Tiêu Vân nói: “Kể ra cũng lạ, hình như Lâm Tiên Nhi đã sớm đoán được rằng hiền đệ sẽ trở về đây. Tuy nàng đã đến đây nhiều lần, nhưng từng gốc cây từng ngọn cỏ ở quanh đây nàng cũng chưa hề động đến.”


Lý Tầm Hoan lãnh đạm nói: “Nàng có cần phải làm thế đâu?”
Long Tiêu Vân mỉm cười nói: “Ta cũng không bảo nàng làm như thế, nhưng nàng lại nói...”
Đột nhiên nghe một người la gọi.


Long Tiêu Vân đẩy cửa sổ ra, chau mày nói: “Ta ở đây. Có việc gì không?”
Người ấy vừa thở hổn hển vừa nói: “Tần đại thiếu gia chắc... không xong. Tần lão gia mời Tứ gia qua đó để xem.”


Sắc mặt của Long Tiêu Vân thay đổi rồi nói: “Hiền đệ...”
Lý Tầm Hoan nói: “Đệ... đệ còn muốn ở đây một lúc, không biết có tiện không?”


Long Tiêu Vân cười nói: “Tất nhiên là tiện. Đây vốn là chỗ của đệ mà, cho dù Lâm Tiên Nhi có trở về thì chỉ có hoan nghênh chứ đâu thể khác?”


Long Tiêu Vân vội vã đi ra, vừa qua ngưỡng cửa thì nụ cười không còn trên mặt nữa.
Lý Tầm Hoan ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ mun phủ da hổ. Tuổi tác của chiếc ghế này còn lớn hơn chàng một chút.


Chàng nhớ lúc mình còn nhỏ, từng rất thích bò trên chiếc ghế này để mài mực cho cha. Lúc bấy giờ chàng chỉ mong mình mau lớn, cao lên một chút để có thể leo lên chiếc ghế này cho dễ. Lúc đó trong lòng của chàng có những suy nghĩ rất kỳ quặc, cứ sợ cái ghế cũng trưởng thành như người, càng ngày càng cao lên.


Cho đến một ngày, chàng có thể ngồi lên chiếc ghế này, lúc đó mới nhận ra chiếc ghế không thể cao lớn lên được. Chàng chợt cảm thấy thương hại, cảm thấy chiếc ghế thật là tội nghiệp.


Nhưng bây giờ chàng lại mong ước mình được như chiếc ghế này, vĩnh viễn không bao giờ lớn lên, không bao giờ đau buồn. Tiếc rằng giờ đây ghế thì vẫn còn đó, mà người thì đã già rồi.
Già rồi... già rồi...


Đột nhiên một người nhẹ nhàng cười nói: “Ai bảo là huynh đã già rồi?”


Người thì vẫn còn ở ngoài cửa sổ, nhưng tiếng cười đã mang hơi ấm áp thanh xuân vào trong phòng giữa trời đông giá tuyết. Tiếng cười đã như thế, dĩ nhiên người thế nào thì có thể đoán biết.


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan lập tức sáng lên, nhưng chàng vẫn im lặng nhìn vào cánh cửa đó, không đứng dậy mà cũng không nói một lời.
Lâm Tiên Nhi chầm chậm bước vào.


Nhân vật võ lâm quả là rất ít người mù, nàng đúng là một tuyệt sắc giai nhân. Nếu có ai dùng hoa mà ví với nàng, thì người ấy đã cố tình bôi nhọ.


Trên đời không có một loài hoa nào có thể làm động lòng người như nàng.


Toàn thân nàng không có một chỗ nào không làm cho người ta bị thu hút, nhưng nơi hút hồn nhất chính là đôi mắt của nàng. Chắc chắn không có nam nhân nào có thể cự tuyệt đôi mắt ấy.


Đôi mắt đó có thể bắt người ta phạm tội.


Nhưng thái độ của nàng lại vừa thân thiết vừa tự nhiên, tuyệt nhiên không có vẻ gì muốn bắt người ta phạm tội. Nàng quả là thiếu nữ dịu dàng nhất, thuần khiết nhất trên thế gian.


Nhưng bất luận nàng như thế nào, cũng không có cách làm thay đổi được ấn tượng của Lý Tầm Hoan, vì đây không phải là lần đầu tiên Lý Tầm Hoan gặp nàng.


Ở dưới nhà bếp, trong một tửu điếm, kế bên thi thể của Tường Vi phu nhân, Lý Tầm Hoan đã từng lãnh giáo vẻ dịu dàng, thuần khiết của nàng.


Thật tình Lý Tầm Hoan cũng khó mà tin được thiếu nữ trước mắt chính là mỹ nhân thần bí muốn tự trao đổi lấy bộ Kim Ty Giáp ngày nào.


Bởi vì, thần sắc của nàng so với ngày đó như là hai người. Nếu không phải Lý Tầm Hoan vốn tin mắt mình không thể nhìn lầm, thì chắc chắn chàng không thể tin nổi cô gái độc ác, ɖâʍ đãng và từng trải đó, lại là thiếu nữ dịu dàng ngây thơ đang cười trước mắt mình.


Lý Tầm Hoan thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Lâm Tiên Nhi khẽ chớp rèm mi, dịu dàng nói: “Sao huynh nhắm mắt lại? Chẳng lẽ huynh không muốn nhìn muội ư?”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta đang hồi tưởng hình dáng của cô ngày ấy, khi không còn xiêm áo trên người.”


Sắc mặt của Lâm Tiên Nhi hình như đỏ lên. Nàng uất ức than thở: “Muội vốn hy vọng huynh không nhận ra, nhưng cũng biết hy vọng đó quá mong manh.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Giả tỉ ta quên cô nhanh như vậy, cô há chẳng thất vọng lắm sao?”
Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Nhưng khi huynh gặp muội thì chẳng kinh ngạc gì. Không lẽ huynh đã biết muội là ai rồi sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Chỉ vì những người được gọi là mỹ nhân, trong võ lâm có lẽ không nhiều lắm.”


Lâm Tiên Nhi cười nói: “Nhưng cũng có lẽ, khi huynh gặp đồ đệ của Y Khốc thì nghĩ tới đôi Thanh Ma Thủ của muội, và khi gặp Du Long Sinh thì lại nhớ tới Ngư Trường Kiếm của muội, có phải không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi lại: “Kỳ lạ thật. Cô đã biết ta ở chỗ này, tại sao còn dám đến để gặp ta?”


Lâm Tiên Nhi cắn môi than thở: “Nàng dâu dù có xấu xí đến thế nào thì cũng không thể không gặp bố mẹ chồng. Có muốn né tránh cũng chẳng ích gì, cho nên khi nghe Long tứ gia gọi là muội lập tức chạy đến đây ngay.”


Lý Tầm Hoan nói: “À, thì ra Long huynh bảo cô đến đây.”


Lâm Tiên Nhi cười: “Chẳng lẽ huynh lại không biết ý của Long tứ gia sao? Long huynh từ trước đến giờ đều muốn tác hợp cho chúng ta. Cũng có thể Long huynh cảm thấy đã có lỗi với huynh... đã giành lấy...”


Nghe đến đây, sắc mặt của Lý Tầm Hoan đột nhiên trầm hẳn xuống, chàng đã biết cái điều mà nàng muốn nói. Nhưng khi sắc mặt chàng vừa trầm xuống thì Lâm Tiên Nhi lập tức ngưng lại không nói tiếp nữa.


Nàng không bao giờ muốn nói những gì mà người ta không muốn nghe.


Lý Tầm Hoan cũng lặng yên, tựa như đang chờ nàng nói tiếp. Qua một hồi lâu, chàng mới nói từng tiếng một: “Long huynh không có lỗi gì với ta cả. Bất cứ người nào cũng không có lỗi với ta, chỉ ta mới có lỗi với người khác thôi.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh đã có lỗi với ai?”
Lý Tầm Hoan lạnh lùng đáp: “Ta có lỗi với rất nhiều người, ngay cả chính ta cũng không nhớ hết.”


Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng nói: “Dù huynh nói thế nào đi nữa, nhưng muội biết chắc rằng huynh không phải là con người như thế.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nếu vậy, cô nghĩ ta là con người như thế nào?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Đương nhiên là muội biết. Từ lúc muội còn nhỏ, rất nhỏ, đã nghe người ta kể về huynh rồi. Vì thế khi muội biết đây là nơi trước đây huynh từng ở, muội đã vui mừng đến nỗi không thể ngủ được.”


Nàng nhẹ nhàng quay người lại nói: “Huynh xem, nơi đây có giống như khi huynh rời đi mười năm về trước hay không? Ngay cả bình rượu mà huynh để trên kệ sách, muội cũng không dời đi. Huynh có biết vì sao muội làm như thế không?”


Lý Tầm Hoan chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh nhạt.


Lâm Tiên Nhi lại tiếp: “Đương nhiên là huynh không thể biết được. Nhưng muội có thể nói cho huynh biết, bởi vì chỉ như thế này muội mới cảm giác được đây là chỗ ở của huynh. Nhiều lúc muội còn cảm thấy huynh vẫn ở trong căn nhà này, đang ngồi trên cái ghế này, chăm chú nhìn muội và nhẹ nhàng trò chuyện với muội.”


Đôi mắt nàng chợt hơi mờ đi, nhỏ nhẹ nói: “Có lúc nửa đêm muội thức dậy, cảm thấy như huynh vừa nằm bên cạnh, trên chăn gối vẫn còn phảng phất hơi thở của huynh.”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan vụt cười lớn rồi nói: “Ngoài ta ra, chắc chắn còn có những người khác nữa chứ?”
Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi rồi đáp: “Huynh tưởng rằng trong ngôi nhà này còn có người khác ra vào hay sao?”


Lý Tầm Hoan điềm nhiên nói: “Nơi đây đã thuộc về muội, thì muội muốn cho ai vào đây cũng đâu có gì trở ngại?”
Lâm Tiên Nhi hỏi lại: “Huynh cho rằng bọn Du Long Sinh, Khưu Độc... đều đã vào đây hay sao?”


Khóe mắt nàng lộ sắc giận, nói tiếp: “Nói cho huynh biết, từ trước đến nay muội chưa từng cho một ai bước qua ngưỡng cửa này cả, vì thế mà bọn họ phải đợi trong rừng mai. Muội mà chịu cho bọn họ vào đây, thì có lẽ Khưu Độc và Tần Trọng chưa bị giết ch.ết.”


Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Đã đến thế này thì sao cô nương không cho họ vào đây?”


Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi: “Bởi vì nơi đây là chỗ của huynh. Muội cần phải thay thế huynh để mà giữ lấy, tuyệt nhiên không để cho nam nhân khác vào đây làm mất mát những... những... của huynh để lại.”


Nàng tựa hồ không biết dùng chữ gì.
Lý Tầm Hoan mỉm cười, nói hộ: “Mùi vị?”
Lâm Tiên Nhi đỏ mặt cúi đầu, hỏi lại: “Ý của muội, huynh có hiểu chưa?”


Lý Tầm Hoan cười: “Đến bây giờ ta mới biết con người của ta có mùi vị... Đó là mùi vị gì vậy? Có thơm tho gì không, hay là ngược lại?”


Lâm Tiên Nhi cúi đầu xuống thấp hơn: “Muội nói ra những chuyện đó, không phải để cho huynh cười nhạo muội đâu.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì vì lẽ gì?”


Lâm Tiên Nhi hỏi lại: “Huynh còn chưa hiểu ý của muội ư?”
Lý Tầm Hoan lại cười rồi hỏi lại: “Nếu thế thì không cần ai mai mối tác hợp, ta cũng có nhiều hy vọng rồi?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nếu không phải muội đã biết... sớm biết huynh đối với muội... thì hôm đó làm sao muội có thể...”


Tuy rằng mỗi câu nàng chỉ nói một nửa, nhưng cũng có những lời nói chỉ nên nói ra một nửa thôi, thì ý tưởng được diễn đạt hiệu quả hơn nhiều, thú vị hơn nhiều.


Lý Tầm Hoan thản nhiên cười: “Té ra hôm đó chỉ vì cô thích ta mà làm như thế. Ta cứ tưởng cô vì Kim Ty Giáp.”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Đương nhiên muội cũng vì Kim Ty Giáp, nhưng nếu đối tượng không phải là huynh thì muội làm sao chịu... làm sao chịu...”
Lý Tầm Hoan nói: “Như vậy là nhất cử lưỡng tiện ư?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh nhất định cũng ngạc nhiên, không hiểu sao muội lại cần cái Kim Ty Giáp đó.”
Lý Tầm Hoan nói: “Thật sự là ta có ngạc nhiên.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Đó chỉ là vì muội muốn chính tay giết ch.ết Mai Hoa Đạo.”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi nói: “Chắc huynh cũng đã biết, bất cứ ai giết ch.ết Mai Hoa Đạo, muội phải lấy người đó. Câu này tuy rằng chính muội nói ra, nhưng muội rất đau khổ trong lòng.”


Lý Tầm Hoan cười: “Cô muốn chính tay giết Mai Hoa Đạo, chẳng lẽ muốn làm vợ chính mình?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội làm như thế chỉ vì không muốn lấy người khác. Nếu chính muội giết ch.ết Mai Hoa Đạo thì không cần phải lấy ai khác cả.”


Nàng chợt ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan, dịu dàng nói: “Bởi vì trong tất cả nam nhân trên thế gian này, không có ai lọt vào mắt muội.”
Lý Tầm Hoan chăm chú nhìn nàng: “Còn ta thì sao?”


Lâm Tiên Nhi đỏ mặt lên rồi mỉm cười: “Huynh đương nhiên là ngoại lệ.”
Lý Tầm Hoan nói: “Tại sao lại thế?”


Lâm Tiên Nhi thì thầm đáp: “Bởi vì huynh hoàn toàn không như những nam nhân khác. Bọn họ không khác gì giống chó, bất cứ muội đối với họ như thế nào, họ cũng cứ lẽo đẽo theo muội. Chỉ có huynh...”


Lý Tầm Hoan lãnh đạm cười: “Tại sao cô không để ta giữ Kim Ty Giáp? Ta giết ch.ết Mai Hoa Đạo, rồi cô lấy ta làm chồng, như thế có phải nhất cử lưỡng tiện không?”


Lâm Tiên Nhi khựng lại, tức khắc lại mỉm cười: “Ý kiến này thật là tuyệt diệu. Sao muội lại không nghĩ ra nhỉ?”
Lý Tầm Hoan chớp chớp mắt: “Ý kiến hay như vậy, thì ngoài ta còn ai nghĩ ra được nữa?”


Lâm Tiên Nhi tựa như không thấy hàm ý chế giễu trong câu nói ấy, nắm tay Lý Tầm Hoan: “Muội biết Mai Hoa Đạo sắp đến. Đêm mai muội sẽ ở đây đợi hắn.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Có phải cô muốn đêm mai ta cũng đến đây không?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Muội sẽ là miếng mồi nhử hắn đến đây. Huynh có Kim Ty Giáp trong mình thì dù không chế ngự được hắn, hắn cũng không đả thương huynh được. Khi huynh đã chế ngự hắn rồi thì...”


Nàng đỏ mặt cúi đầu, đôi mắt hút hồn không ngớt liếc nhìn Lý Tầm Hoan. Nàng không nói bằng miệng, chỉ nói bằng ánh mắt.


Lý Tầm Hoan chớp mắt mỉm cười: “Hay lắm. Đêm mai nhất định ta sẽ đến, nếu không đến thì quả là ngu ngốc.”


Lâm Tiên Nhi khẽ rút tay về, nhưng mấy ngón tay vừa nhỏ vừa xinh lại nhẹ nhàng vẽ trên lưng bàn tay của Lý Tầm Hoan những vòng tròn, tựa như đang vẽ những sợi dây trói buộc tim chàng.


Lý Tầm Hoan bật cười: “Kể ra thì cô đã thông minh hơn một chút.”
Lâm Tiên Nhi đỏ mặt: “Muội vốn thông minh rồi mà.”


Lý Tầm Hoan nói: “Muội đã học được một điều, là phải để nam nhân chủ động.”
Lâm Tiên Nhi thở gấp, run rẩy nói: “Nhưng... nhưng huynh... bây giờ không thể... Phải không?”


Lý Tầm Hoan nhìn thẳng mặt nàng, ánh mắt vẫn điềm đạm như ao nước mùa thu, nhưng nụ cười trên miệng không bình thản lắm: “Sao cô biết bây giờ ta sẽ không thể?”


Lâm Tiên Nhi cố cười: “Bởi vì huynh là người quân tử. Có phải thế không?”
Lý Tầm Hoan cười buồn: “Cho đến nay, ta mới làm quân tử một lần. Lần đó ta đã ân hận suốt ba ngày.”


Lâm Tiên Nhi vẫn cười, nhích chân toan chạy.
Nhưng Lý Tầm Hoan đã kéo nàng lại, cười nói: “Thì ra cô chẳng những học được cách để nam nhân chủ động, mà còn học được cách giả vờ chạy trốn nữa.”


Lâm Tiên Nhi hứ một tiếng, rồi thở gấp: “Đó... đó có phải là biện pháp huynh đã dạy muội không?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem