Chương 0010 : Mười tám năm oán cũ

Lý Tầm Hoan thở dài: “Ta đã dạy quá nhiều, mà cô học cũng quá nhanh.”


Chàng bỗng xô nhẹ nàng ra, phủi phủi quần áo đứng dậy, rồi quay mặt ra cửa sổ, lên tiếng: “Chương trình hôm nay đến đây là hết. Nếu các hạ thấy xem chưa đã, thì đêm mai xin đến sớm hơn.”


Ngoài cửa sổ có tiếng cười khẩy: “Thủ đoạn của các hạ quả thật cao minh. Mong rằng phi đao của các hạ cũng cao minh như thế!”
Thanh âm càng lúc càng xa, đến chữ cuối cùng đã ngoài mười trượng.


Lâm Tiên Nhi biến sắc hỏi: “Du Long Sinh ư?”
Lý Tầm Hoan điềm nhiên: “Cô sợ hắn ghen ư?”


Ánh mắt Lâm Tiên Nhi lộ vẻ ác độc. Nàng lạnh lùng cười nói: “Hắn là cái thứ gì mà dám ghen? Hừ! Không ngờ thế gia đệ tử mà làm những chuyện đê tiện như thế. Từ nay về sau, nếu muội có đếm xỉa đến hắn thì mới là chuyện lạ.”


Lý Tầm Hoan cười: “Cô không sợ hắn đòi lại thanh Ngư Trường Kiếm ư?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Cho dù muội vứt thanh Ngư Trường Kiếm trước mặt hắn, chưa chắc hắn đã dám nhặt.”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.




Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói tiếp: “Muội đã nói rồi mà. Loại người như hắn, trời sinh cốt cách giống như loài chó. Người ta càng đánh càng mắng, chó càng cố đi theo vẫy đuôi nịnh bợ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Có một con chó theo sau vẫy đuôi, cũng hứng thú lắm chứ?”
Lâm Tiên Nhi kéo tay Lý Tầm Hoan lại: “Huynh phải đi ngay ư? Không thể ngồi đây một lúc nữa sao?”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta mà ngồi đây một lúc nữa, e rằng con chó kia quay lại cắn thì mất cả hứng thú.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Hừ! Hắn dám...”


Nàng chưa nói hết, đã nghe tiếng Du Long Sinh từ xa vẳng tới: “Chương trình bên này đã kết thúc, nhưng chương trình bên kia lại bắt đầu. Các hạ không đi xem ư?”


Lý Tầm Hoan bật cười: “Cô thấy đấy! Ta nói có sai đâu, hắn quyết không cho ta ngồi yên.”
Lâm Tiên Nhi cả giận: “Thật là đáng ghét.”


Đột nhiên nàng lại cười, kéo tay Lý Tầm Hoan, nói tiếp: “Đêm nay không được ngồi yên thì hãy còn đêm mai. Đêm mai, huynh nhớ đến sớm hơn.”
*
* *


Du Long Sinh đã đi thật. Lý Tầm Hoan vừa ra khỏi rừng mai thì nghe xa xa có tiếng quát tháo đánh nhau ầm ĩ.


Trong tiếng ồn ào đó, Lý Tầm Hoan nghe thấy giọng của đại hán đánh xe râu quai nón. Chàng bèn lập tức thi triển thân pháp Yến Tử Tam Sao Thủy, chỉ ba cái giậm chân là đến nơi phát ra tiếng động.


Sau hòn giả sơn có ba gian nhà, trên mặt sân trước nhà đang diễn ra trận đấu. Quyền phong mãnh liệt của hai đối thủ hất tuyết trên sân bay mù mịt đầy trời.


Đại hán râu giận dữ hét lớn: “Họ Tần kia! Ngươi tự xưng là hiệp nghĩa, thực ra không đáng một đồng. Con của ngươi không trị được thì có phải là lỗi của người ta đâu, sao ngươi lại hạ độc thủ với người ta?”


Đối thủ của hắn, chính là Thiết đảm chấn bát phương Tần Hiếu Nghĩa, cũng giận dữ đáp: “Ngươi là cái thứ gì? Đã không tự biết thân phận đầy tớ, lại đến đây can thiệp vào chuyện của lão phu. Lão phu phải giết ngươi luôn cho gọn.”


Long Tiêu Vân đang đứng một bên, cố gắng khuyên giải. Còn Du Long Sinh chắp tay sau lưng đứng nhìn.


Lý Tầm Hoan vừa như chim yến lượn tới, Long Tiêu Vân lập tức đứng lên đón lại, giậm chân nói: “Hiền đệ, mau mau khuyên can họ đi. Mai Hoa Đạo chưa hiện thân mà người trong nhà đã va chạm nhau trước rồi, còn làm được gì nữa chứ?”


Du Long Sinh cười nhạt: “Quả là dưới tay tướng giỏi không có quân hèn. Không ngờ bản lãnh thủ hạ của Lý Thám Hoa đến như vậy, tính tình lại cực kỳ hung hãn.”


Lý Tầm Hoan điềm nhiên đáp: “Không sai. Hắn có thể rất hung hãn dữ tợn. Nhưng nếu đừng ai chọc đến hắn, thì nhất định hắn chẳng biết hung hãn là gì.”


Lý Tầm Hoan không đợi Du Long Sinh đáp, đã quay sang hỏi Long Tiêu Vân : “Tại sao lại thế này?”
Long Tiêu Vân nói: “Vì Tần Trọng bị thương không chữa được, nên Tần tam ca...”


Lý Tầm Hoan chau mày: “Con của lão trọng thương không chữa được, lão lại trút giận lên đầu Mai Nhị tiên sinh ư?”


Long Tiêu Vân cười khổ: “Phụ tử tình thâm, Tần tam ca không tránh khỏi đau lòng, nhất thời lỡ tay đả thương Mai Nhị tiên sinh, nhưng vết thương không nặng lắm đâu!”
Lý Tầm Hoan cười lạnh, không nói gì.


Long Tiêu Vân nói: “Hiền đệ khuyên can hắn đi. Ta biết hắn chỉ nghe một mình hiền đệ thôi.”
Lý Tầm Hoan lạnh lùng đáp: “Sao lại phải khuyên hắn? Nếu hắn không ra tay thì tiểu đệ cũng phải ra tay.”


Long Tiêu Vân nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Quyền phong của đại hán râu cuộn gió vù vù, chiêu thức tuy không tinh diệu lắm, nhưng sát khí đủ hớp hồn đối thủ. Tần Hiếu Nghĩa bị ép đến gần hết hơi.


Du Long Sinh cười khẩy: “Đấu pháp của tên này quả là hiếm thấy.”
Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.


Du Long Sinh tiếp: “Hắn không cần phòng thủ, mỗi khi xuất quyền đều chấp nhận cho người ta đánh trả một chiêu. Thứ quyền pháp đó thật sự khó hiểu.”


Lý Tầm Hoan chầm chậm đáp: “Thực ra thì chuyện đó lại rất dễ hiểu.”
Du Long Sinh lại “À” một tiếng.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Chỉ vì người ta đánh hắn một quyền thì hắn coi như phủi bụi, nhưng hắn đánh trúng ai một quyền thì không chừng người đó nát ra như bụi.”


Du Long Sinh biến sắc, nhưng chưa kịp nói gì thì bỗng nghe một tiếng quát đầy phẫn nộ: “Cái thứ chó cậy oai chủ, đồ đầy tớ dám phạm thượng. Lão phu phải giáo huấn ngươi một phen.”


Cùng với tiếng quát, Triệu Chính Nghĩa bay tới.


Lão đang tính xông vào đánh đại hán râu, chợt thanh âm của Lý Tầm Hoan lạnh lùng vang lên: “Nếu ai muốn lấy hai đánh một, lấy nhiều hϊế͙p͙ ít, phi đao của tại hạ buộc phải phóng ra.”


Thân hình Triệu Chính Nghĩa lập tức khựng lại, quyền không dám tung ra. Nhưng miệng lão ta vẫn quát: “Đầy tớ của ngươi cả gan phạm thượng, ngươi đã không dạy dỗ mà còn bênh vực. Chẳng lẽ giang hồ không có công đạo hay sao?”


Lý Tầm Hoan lạnh lùng hỏi lại: “Công đạo trong giang hồ là sao? Hai người đánh một mới là công đạo ư?”


Triệu Chính Nghĩa lớn tiếng quát: “Ngươi phải hiểu, đây không phải là giao đấu tỉ võ, mà là chúng ta dạy dỗ đầy tớ giùm ngươi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Từ trước đến nay, hắn không cần ai dạy dỗ cả. Nhưng nếu Triệu đại gia muốn tỉ thí mấy chiêu với hắn thì có thể đổi phiên, gọi Tần tam gia lùi ra, rồi chính mình tiến lên động thủ.”


Triệu Chính Nghĩa giận dữ: “Hắn là cái thứ gì mà đáng tỉ thí với ta?”
Lý Tầm Hoan điềm nhiên: “Đúng lắm. Hắn không phải là cái thứ gì cả, hắn là người.”


Rồi chàng nhìn thẳng, cười vào mặt Triệu Chính Nghĩa: “Thế Triệu đại gia có phải là cái thứ gì không?”


Triệu Chính Nghĩa giận đến méo mặt, sắc diện đổi từ xanh qua vàng rồi lại từ vàng qua xanh. Đến lúc này Long Tiêu Vân không thể không lên tiếng, nhưng hắn cũng chưa biết phải nói gì.


May mà ngay lúc đó chợt nghe một tiếng “binh” thật lớn, hai quyền chạm trúng vào nhau. Tần Hiếu Nghĩa bị chấn động, văng ra té xuống đất.
Long Tiêu Vân và Triệu Chính Nghĩa tranh nhau chạy tới đỡ hắn dậy.


Đại hán râu cười gằn: “Còn ai muốn dạy dỗ ta nữa không? Cứ việc xuất thủ đi.”
Du Long Sinh vẫn chắp tay sau lưng, cười khẩy: “Thì ra hôm nay chủ nhân không dạy dỗ đầy tớ, mà là đầy tớ dạy dỗ chủ nhân.”


Tần Hiếu Nghĩa vừa thở hổn hển vừa thì thầm vào tai Triệu Chính Nghĩa. Họ Triệu đứng bật dậy, mắt sáng lên, nhìn trừng trừng đại hán râu, lên tiếng: “Không ngờ ngươi đã luyện được công phu hoành luyện giang hồ ít thấy, thế mà ta lại xem thường. Chẳng trách gì Tần tam gia thiếu đề phòng, bị ngươi ám toán.”


Đại hán râu cười khẩy: “Mình thua vì bị ám toán, người khác thua vì học nghệ không tinh. Lý lẽ đó ta nghe đã quá nhàm, ngươi khỏi phải nói thêm.”


Triệu Chính Nghĩa cả giận quát: “Họ Thiết kia! Lão phu niệm tình ngươi cũng là hảo hán, nên có ý bảo vệ cho, thế mà ngươi lại không biết tốt xấu.”


Đại hán râu hơi biến sắc, ngang nhiên đáp: “Thiết mỗ chẳng cần Triệu đại gia bảo vệ mà vẫn sống đến ngày nay. Thiết mỗ không nghe ngươi nói nổi nữa. Nếu ngươi có bản lãnh gì hay thì cứ đưa ra xem thử.”


Triệu Chính Nghĩa trừng trừng nhìn hắn, cái nhìn như phun lửa, cười lạnh: “Hay lắm, hay lắm...”
Lão nói một lúc năm sáu câu “hay lắm”, nhưng vừa nói vừa dìu Tần Hiếu Nghĩa bỏ đi.


Long Tiêu Vân vội chạy theo, vừa cười dàn hòa vừa xin lỗi: “Quí vị có gì thì nói, hà tất...”


Tần Hiếu Nghĩa nhìn trời, cười thê thảm một tràng, rồi đáp: “Cha con ta đều thảm bại ở đây, còn gì để nói?”


Long Tiêu Vân lùi một bước, cúi đầu xuống, không ngớt lau mồ hôi trán. Đến lúc hắn ngẩng lên thì Tần Hiếu Nghĩa và Triệu Chính Nghĩa đã đi xa rồi.


Lý Tầm Hoan thở dài: “Đại ca! Tiểu đệ vừa trở về đã gây ra nhiều phiền phức như thế. Nếu tiểu đệ sớm biết...”


Long Tiêu Vân bỗng cười lớn: “Hiền đệ đừng nói như vậy. Chúng ta có bao giờ sợ phiền phức đâu?”
Lý Tầm Hoan gượng cười: “Nhưng tiểu đệ biết đại ca rất khó xử...”


Long Tiêu Vân lại cười: “Hiền đệ đừng lo lắng gì cả. Bất luận hiền đệ làm chuyện gì, ngu huynh cũng đứng về phía hiền đệ.”


Lý Tầm Hoan nghe một luồng nhiệt khí dâng lên trong ngực, lệ ứ trong khóe mắt như sắp tràn ra.


Long Tiêu Vân nhìn gã đại hán râu như định nói gì, nhưng rồi lại nói lảng sang chuyện khác: “Trời sắp sáng rồi, có lẽ đêm nay Mai Hoa Đạo không đến. Hiền đệ đi đường xa mệt mỏi, nên nghỉ sớm một chút.”


Lý Tầm Hoan gật đầu đáp: “Phải lắm.”
Long Tiêu Vân tiếp: “Huynh đã sai người quét dọn Thính Trúc Hiên cho đệ rồi, nhưng nếu hiền đệ thích ở chỗ cũ thì huynh sẽ bảo Tiên Nhi dọn qua ở chung với Thi Âm.”


Lý Tầm Hoan nói: “Không cần đâu. Thính Trúc Hiên cũng rất tốt.”
Long Tiêu Vân lại nhìn gã đại hán râu, nhưng vẫn không nói một lời. Sắc mặt gã họ Thiết hiện vẻ buồn buồn, tựa như có rất nhiều tâm sự.
*


* *
Gió mạnh thổi vào bụi trúc nghe như tiếng sóng biển.


Nửa đêm nghe tiếng gió xào xạc trong rừng tre, dù là một người đang vui vẻ cũng phải cảm thấy thê lương cô độc, huống chi Lý Tầm Hoan là người đã nản lòng thối chí mười mấy năm trời.


Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn đèn rất nhỏ, những vết nhăn trên trán của Lý Tầm Hoan càng rõ ràng hơn.


Đại hán râu đang ngồi im lặng, lòng nặng trĩu đầy tâm sự. Không biết đã bao lâu, đột nhiên hắn nghiến răng đứng dậy, như đã hạ một quyết tâm rất lớn, rồi lên tiếng: “Thiếu gia! Đã đến lúc tại hạ buộc phải đi.”


Lý Tầm Hoan thay đổi sắc mặt: “Ngươi muốn đi ư? Ngươi muốn đi đâu?”


Đại hán râu ảm đạm nói: “Tại hạ đã mang nặng đại ân đại đức của phụ tử thiếu gia, đáng lẽ phải dành trọn cuộc đời tàn tạ sau kiếp nạn để báo đáp ân tình. Nhưng bây giờ...”


Đêm vắng tĩnh lặng, ngoài xa văng vẳng nghe tiếng ngựa hí.


Đại hán râu buồn bã nói tiếp: “Bọn Triệu Chính Nghĩa đã biết lai lịch của tại hạ rồi, chỉ sợ bây giờ chúng đã đi báo cho bọn cừu nhân của tại hạ. Thật ra tại hạ không để chuyện sinh tử vào lòng, cũng không sợ bọn họ, nhưng...”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng ngươi sợ liên lụy đến ta, có phải thế không?”


Đại hán râu than thở: “Tại hạ cũng biết thiếu gia không phải là người sợ bị liên lụy. Nhưng vụ án mười tám năm về trước, thủ phạm chỉ là tại hạ, sao lại để cho thiếu gia phải nghe người ta xỉ vả?”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Đó cũng chỉ là sai lầm nhất thời của ngươi trong lúc vô tâm. Suốt mười tám năm qua, ngươi nhẫn nại chịu khổ cũng đã đủ bù đắp rồi, họ cũng không nên ép người quá đáng.”


Đại hán râu cười thê thảm: “Tuy thiếu gia nghĩ thế, nhưng người ta lại không chịu nghĩ như thế. Nợ máu trong giang hồ nhất định phải dùng máu mới rửa sạch được.”


Không đợi Lý Tầm Hoan nói, hắn tiếp luôn: “Huống chi tại hạ còn phải đi thăm Mai Nhị tiên sinh. Sau khi bị thương, lão đã giận dữ bỏ đi, không biết có đi xa được không? Dù sao lão đến đây cũng là vì chúng ta.”


Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu, rồi mới nói bằng một giọng thản nhiên: “Ngươi muốn đi đâu?”
Đại hán râu buồn rầu nói: “Bây giờ tại hạ cũng chưa biết nên đi đâu nhưng...”


Hắn chợt mỉm cười: “Nhưng tại hạ nhất định không đi quá xa. Mỗi khi đêm thanh trăng sáng, không chừng tại hạ sẽ mang rượu đến đây để say cùng thiếu gia.”


Lý Tầm Hoan đột nhiên đứng dậy lên tiếng: “Được rồi. Nói cho chắc nhé.”
Đại hán râu gật đầu: “Chúng ta cứ như thế!”


Họ bất giác nhìn nhau, bất giác cùng rơi những giọt lệ nóng. Rồi sau đó họ đều quay mặt đi.
Anh hùng ly biệt có lúc rất lâm ly đoạn trường, nhưng chẳng ai muốn nói thành lời.


Lý Tầm Hoan lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi, ta cũng không cản ngươi. Nhưng ngươi phải để ta tiễn chân một đoạn chứ?”


Con đường sạch sẽ như vừa được rửa, tuyết rơi xuống đêm qua cũng đã được quét ra hai bên.
Từng phiến đá xanh xù xì cũng được ánh sáng chiếu rọi trông như những miếng ngọc màu xanh.


Xa xa, tiếng chợ họp ồn ào, cả mặt đất như thức tỉnh trở lại. Trời chưa sáng hẳn, xem ra hôm nay chắc không có nắng.


Con đường vắng lặng, chỉ ở xa xa có văng vẳng vang lên tiếng gà gáy. Những tiếng ho của Lý Tầm Hoan cũng không đánh thức nổi sự vắng lặng đến nghẹt thở này.


Đại hán râu chợt đứng lại, gượng cười: “Ngàn dặm đưa nhau, rồi cũng tới lúc chia tay. Thiếu gia trở về đi.”


Bước thêm mấy bước nữa, Lý Tầm Hoan mới dừng lại, nhìn vào một cành cây khô lẻ loi ở cuối con đường, ngơ ngác xuất thần một lúc lâu mới chầm chậm quay lưng: “Được, ta về đây. Ngươi bảo trọng.”


Đại hán râu gật đầu, nói nhỏ nhẹ: “Thiếu gia cũng nên bảo trọng.”


Hắn không nhìn Lý Tầm Hoan, chỉ cúi đầu đi về phía trước. Đi được mười mấy bước, hắn đột nhiên dừng chân, quay lại nói: “Thiếu gia, nếu không xảy ra chuyện gì khác, hãy tạm ở lại ít lâu. Dù sao Long đại gia cũng là một hảo hán tử, là một bằng hữu tốt!”


Lý Tầm Hoan ngửng lên trời than: “Được một bằng hữu như Long Tiêu Vân, ta còn mong gì hơn nữa?”
Đại hán râu nói: “Thiếu gia quyết định ở lại, thì không chừng tại hạ cũng sẽ sớm trở về tìm thiếu gia.”


Lý Tầm Hoan cười: “Có thể ta sẽ ở lại đây. Dù sao thì ta cũng không còn nơi nào để đi nữa.”
Tuy chàng đang cười, nhưng nụ cười lại rất thê lương.


Đại hán râu quay mình lại, cắn răng, đi những bước dài rời khỏi đó.
*
* *
Trời dần dần sáng tỏ, nhưng tuyết rơi càng lúc càng dày.


Cả bầu trời toàn một màu xám ch.ết, nặng trĩu như muốn đè bẹp hẳn xuống. Nhưng tâm tính của đại hán râu lại còn u ám, còn nặng nề hơn cả bầu trời.


Bất luận vì sao hắn phải chạy trốn, thì hắn cũng đang bắt đầu một cuộc chạy trốn cô độc.


Hắn đã từng chạy trốn với Lý Tầm Hoan suốt mười năm trời. Không ai hiểu rõ hơn hắn nỗi đau khổ của một cuộc sống chạy trốn, giống như một cơn ác mộng không bao giờ có thể tỉnh lại được.


Nhưng trong mười năm đó, ít nhất hắn cũng ở chung với Lý Tầm Hoan, còn có một người để dựa dẫm hay để chiếu cố. Tối thiểu, tâm tình của hắn cũng còn có một nơi để mà gửi gắm. Còn bây giờ hắn lại hoàn toàn cô độc.


Nếu hắn là một người yếu đuối thì không chừng lại không chạy trốn nữa. Vì hắn biết, trên thế gian này không có gì đau khổ hơn, cô độc hơn là một cuộc sống chạy trốn như thế này. Ngay cả sự ch.ết chóc cũng không đau khổ bằng.


Sự tuyệt vọng cô đơn thật sự có thể ép con người phát điên lên được.


Nhưng hắn buộc phải chạy trốn, vì hắn thấy Lý Tầm Hoan có thể ở lại một cách yên ổn. Hắn phải chạy trốn một mình, vì hắn có thể chịu đựng nổi bất cứ đau khổ nào, nhưng nhất định không để liên lụy đến Lý Tầm Hoan.


Bây giờ là lúc hắn cần phải suy nghĩ kỹ càng phương hướng sau này, nhưng hắn lại không dám để bản thân mình yên tĩnh lại. Hắn cứ tìm đến những nơi đông người nhất.


Chân hắn cứ bước đều, không có mục đích, cũng không biết đã đi được bao xa, chợt thấy mình đã đi tới một cái chợ. Bất giác hắn cảm thấy mình rất buồn cười.


Cuộc đời hắn đã đi qua không biết bao nhiêu chỗ, đã sống ở nhiều nơi. Từ những chỗ thế gia vọng tộc cho đến nơi mạt hạng cùng đinh, từ nơi khuê các của thiên kim tiểu thư cho đến những kỹ viện rẻ tiền, chỉ mấy chục đồng là có thể ở lại một đêm. Từ Hắc Long Giang quanh năm lạnh lẽo cho đến vùng nóng bỏng nhất của Thổ Lỗ Phồn, chỉ cần vùi một quả trứng xuống đất là chín ngay.


Hắn đã từng ngủ trên đỉnh Thái Sơn để đón mặt trời lên, cũng từng ở ngoài bờ bể không một bóng người để xem mặt trời lặn. Hắn từng ướt đẫm cả người trong sóng Tiền Đường, cũng từng bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt đến nứt môi khan họng giữa sa mạc. Thậm chí hắn đã từng ở trong núi vắng, ăn thịt sống còn đầy máu tươi với những thổ dân man rợ chốn hoang sơ.


Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời, hắn đi vào một cái chợ như thế này.


Vào một buổi sáng mùa đông, trên thế gian có lẽ không có nơi nào đông người bằng cái chợ. Bất cứ một ai vào nơi náo nhiệt đó đều không còn cảm thấy cô độc nữa.


Ở đây có những thiếu phụ địu con, những mụ già chống gậy, những người đầu bếp mình đầy dầu mỡ, những thiếu nữ bán nước hoa cho người ta chải tóc...


Muôn người muôn vẻ khác nhau, ai cũng xách giỏ bên mình, chen qua lấn lại. Những phụ nữ ở nông thôn đi mua thức ăn, chỉ vì một đồng tiền mà cãi nhau với người bán thịt đến đỏ mặt tía tai.


Không khí sực nức mùi tanh hôi của thịt cá, mùi dầu chiên quẩy, mùi hơi đất của củ cải trắng, những mùi khó tả bốc ra từ gà vịt.


Những người chưa từng đi chợ sẽ không bao giờ hình dung được một loại mùi vị tổng hợp từ rất nhiều mùi vị như thế. Bất kể ai đi đến đây, không bao lâu thì mũi cũng bị tê liệt.


Tâm tình của đại hán râu đã cởi mở rất nhiều, bởi vì tất cả những mùi vị, những âm thanh kia đều rất rõ ràng, sinh động và tràn đầy sức sống.


Trên thế gian này có rất nhiều người ch.ết vì không muốn sống, có người thì nhảy lầu, có người treo cổ, có người cắt cổ, cũng có người uống bả chuột...


Nhưng tuyệt nhiên chưa có ai tự tử ngay giữa chợ đông đúc, có phải thế chăng?


Nơi đây, đại hán râu tựa hồ đã quên hết những ân oán đầy mùi máu tanh trong chốn giang hồ. Hắn lấy ra hai đồng tiền, đang định mua một cái bánh hun khói ăn thử.


Đột nhiên phía trước có tiếng rao hàng như rống lên: “Bán thịt! Bán thịt... tươi...!”


Tiếng rao vừa cất lên, bỗng có những tiếng kêu thét kinh hãi, rồi mọi người phía trước đều hô hoán tranh nhau lùi lại phía sau. Người lớn thì sắc mặt trắng bệch như sắp ch.ết, con nít thì khóc la ỏm tỏi.


Những người phía sau láo nháo hỏi: “Chuyện gì thế? Chuyện gì mà hoảng sợ đến thế?”
Những người phía trước vẫn chạy trốn, vừa thở hổn hển vừa nói: “Có một người đang bán thịt...”


Những người phía sau cười rộ: “Ở đây cũng có mấy chục người đang bán thịt, có gì đáng sợ đâu?”


Những người phía trước thở như muốn đứt hơi: “Thịt của người này khác hẳn. Hắn đang bán thịt người!”
Ở trong chợ mà có kẻ bán thịt người, việc này làm cho đại hán râu cũng phải kinh sợ.


Người mỗi lúc mỗi đông hơn, tất cả đều sợ hãi, thế mà ai cũng muốn xem. Có rất nhiều phụ nữ đi chợ không chỉ để mua thức ăn, mà còn để gặp gỡ những đại cô nương, những tiểu cô nương, những nô tì nhà nọ, nàng dâu nhà kia, chuyện phiếm với nhau để biết được những bí mật nho nhỏ của thiên hạ, để thóc mách những chuyện riêng tư của người khác.


Bây giờ có chuyện lạ xảy ra, còn ai lại muốn rời khỏi?
Đại hán râu khẽ cau mày, dùng tay rẽ đám đông đi tới.
Mặt hắn lập tức đổi màu, xem ra hắn còn hoảng sợ hơn nhiều người khác.
*
* *


Ở trong chợ, thịt luôn luôn được bày ở một nơi tương đối khô ráo sạch sẽ nhất. Những người bán thịt tay cầm dao, đứng trước thớt, trên mặt thường mang một vẻ tự cao.


Bởi vì họ cảm thấy cái mà mình đang bán là hàng tốt, cao cấp hơn, đắt giá hơn những thứ rau xanh, đậu hủ. Tình cảnh này giống như minh tinh nhìn đào kép phụ không ra gì.


Nhưng họ lại quên rằng mình cũng là người bán, người khác cũng là người bán, hoàn toàn không có gì khác nhau.


Lúc đó, bọn đồ tể thường ngày cao ngạo cũng đang hoảng sợ đến rúm người lại. Mọi người đều rụt cổ lại, trố mắt nhìn, thở mạnh cũng không dám.


Quầy thịt lớn nhất khu đó đang treo một tấm bảng, trên đó viết: “Thịt bò, thịt dê! Mổ ra bán ngay!”


Sau quầy thịt là một người đàn bà độc nhãn mập mạp, tay cầm một con dao to bằng nửa cái bánh xe đẩy. Trên cái mặt nung núc thịt của mụ ta có một vết sẹo chạy dài từ mắt phải xuống khóe miệng, con mắt chột che bằng một miếng vải. Những lúc mụ không cười, trên mặt vẫn có những nét cười vừa xảo trá vừa bí hiểm, giống như một hung thần chứ hoàn toàn không giống một nữ nhân.


Trên quầy thịt không phải là thịt bò, cũng không phải là thịt dê, mà lại là một con người.
Một người còn thở.


Người này bị lột sạch quần áo, phô ra làn da trắng nhợt trông thật đáng thương. Hai dãy xương sườn đang run lên, hai cánh tay ốm yếu đang ôm lấy đầu, cổ rụt vào vai, nằm yên trên quầy thịt. Toàn thân người này dường như không có một lạng thịt nào, chỉ có da bọc xương.


Tay trái mụ chột nắm lấy cổ nạn nhân, tay phải cầm con dao to bản múa trên cao, con mắt còn lại lóe lên những tia sáng hung hãn, tràn đầy độc ác mà cũng tràn đầy sát khí.


Đại hán râu vừa nhìn thấy mụ ta, trên mặt bỗng không còn một chút máu, tựa như đang nhìn thấy một con quỉ cái vậy. Trong chốc lát, mồ hôi hắn đã thấm ướt hết quần áo.


Mụ chột vừa thấy hắn thì vết sẹo ở trên mặt đột nhiên biến thành đỏ như máu. Mụ trừng mắt nhìn hắn, rồi nở một nụ cười dữ tợn: “Đại gia đến mua thịt ư?”


Đại hán râu đứng ngơ ngác, hoàn toàn không nghe thấy mụ nói gì.


Mụ chột cười sằng sặc: “Hàng hiếm chỉ bán cho người biết hàng. Ta đã biết, miếng thịt này ngoài đại gia ra, người khác không ai mua hết, vì thế nên ta mới đứng đây đợi đại gia từ sớm.”


Đại hán râu thở ra một hơi dài, cười khổ: “Mười năm không gặp, đại tẩu làm gì phải khổ như thế...”
Mụ chột đột nhiên nhổ một bãi nước bọt nhanh như một viên đạn, trúng ngay vào mặt đại hán râu.


Đại hán râu không né tránh mà cũng không lấy tay chùi, cứ đứng lẳng lặng cúi đầu.


Mụ chột giận dữ thét lên: “Đại tẩu ư? Ai là đại tẩu của thằng súc sinh bán bạn cầu vinh? Ngươi mà dám gọi một tiếng đại tẩu nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi lập tức.”


Đại hán râu mặt chợt trắng chợt xanh, cúi mặt làm thinh.


Mụ chột cười nhạt: “Ngươi đã bán đứng Ông Thiên Kiệt, bao nhiêu năm nay chắc đã trở thành đại phú đại quí rồi. Người phát tài giàu sang như thế, chẳng lẽ mấy cân thịt này cũng không mua nổi sao?”


Đột nhiên mụ túm lấy tóc nạn nhân, kéo mặt ngẩng lên rồi cười sằng sặc: “Ngươi mà không mua thì ta chỉ còn cách băm nhỏ hắn ra nuôi chó mà thôi.”


Đại hán râu liếc qua một cái, thất thanh kêu lên: “Mai Nhị tiên sinh! Là ngươi ư?”


Người nằm trên quầy thịt hình như đã tê liệt vì hoảng sợ, đôi mắt ngơ ngác lạc thần, nước dãi chảy ròng ròng từ khóe miệng ra, không nói được tiếng nào.


Đại hán râu nhìn thấy dáng vẻ của lão như thế, không nén nổi đau xót, nhẹ giọng hỏi: “Mai Nhị tiên sinh! Sao lão lại gặp phải cảnh như thế này?”


Mụ chột giận dữ quát lớn: “Đừng có nhiều lời. Ta chỉ hỏi ngươi, mua hay không mua?”
Đại hán râu thở dài một hơi, cười khổ: “Không biết ngươi bán như thế nào?”


Mụ chột đáp: “Còn tùy ngươi mua bao nhiêu. Một cân thì có giá của một cân, mười cân thì có giá của mười cân.”
Con dao phay trên tay mụ bỗng chém xuống.


Chỉ nghe phập một tiếng, con dao lớn bằng nửa bánh xe đã ngập lút xuống bàn, chỉ dịch đi nửa tấc thì thủ cấp của Mai Nhị tiên sinh chắc chắn phải văng đi mất.


Mụ chột trừng mắt, nói từng tiếng một: “Nếu ngươi mua một cân, thì phải đổi bằng một cân thịt của ngươi. Tay dao của ta rất chính xác, đảm bảo chỉ chặt một nhát là không dư không thiếu.”


Đại hán râu hạ thấp giọng, hỏi: “Nếu ta muốn mua hết thì sao?”
Mụ chột giận dữ nói: “Nếu ngươi muốn mua nguyên cả con người của hắn, thì phải đi theo ta.”


Đại hán râu mím chặt môi, nói qua kẽ răng: “Được! Ta đi theo ngươi.”


Mụ chột nhìn hắn một hồi lâu, rồi cười một cách độc ác: “Ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo ta. Dù ngươi thông minh mấy đi nữa, ta cũng nhất định không để cho ngươi chạy thoát. Ta đã tìm ngươi mất mười bảy năm tám tháng rồi.”


Đại hán râu ngửa mặt lên trời, thở dài: “Ta đã bị ngươi tìm thấy, thật sự cũng không muốn chạy trốn nữa.”
*
* *


Cạnh một ngôi mộ dưới chân núi, có một gian nhà gỗ nho nhỏ, chắc đó là nơi ở của người coi mộ. Nhưng trong mùa đông lạnh giá này, chỉ sợ rằng cô hồn dã quỷ cũng lạnh đến nỗi phải núp trong quan tài không dám chui ra. Đương nhiên người coi mộ cũng không cần phải chạy đi đâu.


Dưới mái hiên nhà có lơ lửng mấy trụ băng, gió lạnh luồn qua những khe gỗ trên vách ùa vào, lạnh như dao cắt. Trong thời tiết này thì chẳng ai có thể ở trong căn nhà này được tới nửa giờ.


Nhưng có một người ở trong căn nhà này đã lâu.
Trong nhà có một chiếc bàn gỗ đã cũ kỹ hư nát, trên bàn đặt một chiếc hũ màu đen.


Người này ngồi xếp bằng dưới đất, mắt nhìn chằm chằm vào cái hũ đến xuất thần.


Hắn mặc áo ngắn, đầu đội nón rách, lưng giắt búa, ở một góc nhà còn có nửa gánh củi. Nhìn đồ vật, thì xem ra đây là một tiều phu.


Nhưng mặt hắn đen xì, lưỡng quyền nhô cao, đôi mày rậm, miệng rộng, ánh mắt sáng ngời tinh nhanh. Nhìn người, thì hắn không giống tiều phu chút nào cả.


Lúc này ánh mắt của hắn tràn đầy căm phẫn và oán hận, ngồi lặng im, không hiểu đang tưởng nhớ điều gì.
Trên mặt đất cũng đã kết thành băng, nhưng hắn hầu như không cảm thấy lạnh.


Một lúc sau, bên ngoài chợt nghe tiếng bước chân sào sạo. Tay của gã tiều phu lập tức nắm lấy cán búa, trầm giọng hỏi: “Ai?”
Tiếng nói khàn khàn dữ dằn của mụ chột từ ngoài nhà gỗ vọng vào: “Là ta!”


Thần sắc gã tiều phu lập tức khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hắn đang ở trong thành không?”
Mụ chột trả lời: “Tin tức của lão Ô Qui rất chính xác. Ta đã đem hắn trở về đây.”


Gã tiều phu đứng bật dậy, mở cửa ra.
Mụ chột đã đem đại hán râu bước vào, thân thể cả hai phủ đầy bông tuyết.
Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi.


Gã tiều phu nhìn chằm chằm vào đại hán râu, hầm hầm giận dữ, ánh mắt như tóe lửa.
Đại hán râu cúi mặt lặng thinh.


Qua một lúc lâu, gã tiều phu đột nhiên quay người lại, quì thụp xuống đất, trong mắt đầy lệ, rất lâu không đứng dậy.
Đột nhiên phía trước cửa lại có tiếng chân người.
Mụ chột trầm giọng hỏi: “Là ai?”


Ngoài cửa có tiếng như thanh la bể vọng vào “Ta và lão Thất đây mà”.
Tiếng nói chưa dứt, đã có hai người đẩy cửa bước vào.


Một người là đại hán mặt rỗ, vai gánh một gánh đầy rau cải, một gã ốm yếu gánh đậu hủ. Từ ngoài chợ, hai gã này đã theo sát đại hán râu, chỉ vì hắn đang đầy tâm sự nên không để ý gì đến bọn chúng.


Cả hai cũng nhìn hắn trừng trừng. Gã mặt rỗ bán rau túm lấy áo hắn, từng nốt rỗ trên mặt cũng như đang bốc lửa, giận dữ nói: “Họ Thiết kia! Ngươi còn gì để nói không?”


Mụ chột trầm giọng: “Buông hắn ra. Có gì thì hãy đợi đến đầy đủ rồi sẽ nói cũng không muộn.”


Gã mặt rỗ cắn răng rồi buông tay ra, quay lại cái hũ màu đen trên bàn, cung kính khấu đầu ba cái, rưng rưng nước mắt.


Trong vòng nửa giờ sau, lại có thêm ba người nữa tới. Một người trên lưng mang thùng thuốc, cầm một cái bàn tay cọp, rõ ràng là một thầy lang bán thuốc rong trên giang hồ.


Một người dầu mỡ đầy mình, đang gánh một gánh, phía trước là một hũ rượu, phía sau là một cái tủ đựng vài cái chén thô lậu và mười mấy cái chân vịt cùng cánh vịt.


Một người nữa, là một gã thầy bói mù.
Ba người này nhìn thấy đại hán râu thì vẻ mặt cũng rất giận dữ, nhưng không ai nói gì mà chỉ cung kính hướng về chiếc hũ màu đen trên bàn, khấu đầu ba cái.


Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, trời cũng không hẳn là sáng, trong nhà tối mờ mờ, tràn đầy một vẻ âm u đáng sợ. Bảy người này đều ngồi xếp bằng dưới đất, người nào sắc mặt cũng xanh như tàu lá, răng cắn lại, trông như một bầy quỷ mới từ địa ngục lên để chuẩn bị phục thù.


Đại hán râu sắc mặt rất bi thảm, cúi đầu lặng thinh.
Mụ chột lên tiếng: “Lão Ngũ! Theo ngươi thì lão Tam có đến kịp không?”


Gã mập bán rượu nói: “Nhất định đến kịp. Ta đã nhận được tin của hắn rồi.”
Mụ chột cau mày hỏi lại: “Vậy sao đến bây giờ mà hắn vẫn chưa tới?”


Gã thầy bói mù thở dài, nói chậm rãi: “Chúng ta đã đợi mười bảy năm rồi, chẳng lẽ không đợi thêm một giờ nửa khắc được hay sao?”


Mụ chột cũng thở dài, rồi nói: “Mười bảy năm... Mười bảy năm...”
Mụ ta lập lại tới bảy tám lần, càng nói càng tỏ ra bi thảm hơn.


Hiển nhiên trong suốt mười bảy năm qua, mỗi ngày mỗi tháng đều thật là khó sống, không biết đã trải qua bao nhiêu chua cay, bao nhiêu máu và nước mắt. Ánh mắt của ba người này đều nhìn trừng vào đại hán râu, dường như trong mắt có phun ra lửa.


Gã thầy bói mù nói: “Mười bảy năm nay, ngày nào ta cũng mong gặp lại tên họ Thiết này. Tiếc rằng bây giờ...”


Mỗi thớ thịt trên mặt của gã đều giần giật, nhưng gã chỉ nhỏ nhẹ nói: “Lão Tứ! Bây giờ trông hắn ra sao, nói cho ta biết!”


Gã thầy lang bán thuốc dạo nghiến răng: “Hắn không khác gì mười bảy năm về trước, chỉ có râu ria rậm rạp hơn, người cũng mập hơn một chút.”


Gã thầy bói mù ngửng mặt lên trời, cười đầy vẻ thê lương: “Được, được... Họ Thiết kia, ngươi phải biết mười bảy năm nay ngày đêm ta luôn cầu trời phù hộ cho ngươi mạnh khỏe không đau không bệnh... May mà ông trời không để ta thất vọng.”


Mụ chột nghiến răng: “Hắn bán đứng Ông Thiên Kiệt, đương nhiên đã đại phú đại quí từ lâu. Hắn đâu có trải qua cuộc sống không bằng con heo con chó như chúng ta...”


Mụ ta chỉ vào gã bán rượu nói tiếp: “An Lạc công tử Trương lão ngũ lại phải gánh rượu rao bán ở ngoài chợ, Dịch nhị ca trở thành thầy bói mù... Những chuyện đó chắc ngươi không bao giờ nghĩ đến.”


Gã tiều phu lạnh nhạt nói: “Tất cả chuyện ấy đều do bàn tay hắn gây nên, thì sao hắn lại không nghĩ đến?”
Đại hán râu nhắm nghiền đôi mắt không dám mở ra. Hắn chỉ sợ mi mắt mở ra là lệ sẽ trào ra theo.


Mười bảy năm... mười bảy năm...
Mười bảy năm nay hắn đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ, nhưng điều ấy có ai thèm biết đến?
Chợt bên ngoài có tiếng hô lớn: “Đại tẩu! Đại tẩu! Ta có tin mừng đây...”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem