Chương 008 : Làm sao đuổi kịp chuyện đã qua

Đây vốn là gia viên của Lý Tầm Hoan. Nơi này, những ngày còn trẻ, chàng đã sống rất hạnh phúc, từng hưởng những vinh hiển lớn lao, từng tiễn đưa linh cữu song thân và huynh trưởng đi mai táng.


Ai có thể ngờ rằng nơi đây đã trở nên một nơi xa lạ với chàng.
Lý Tầm Hoan nở một nụ cười thiểu não, bên tai văng vẳng những khúc ca đầy vẻ thê lương đã từng nghe.


Chàng tựa như đang gặm nhấm những nỗi bi quan của nhân sinh hợp rồi tan, lại càng cảm thấy cô đơn, bất giác chảy nước mắt.
Đại hán râu ảm đạm nói nhỏ: “Thiếu gia, vào đi.”


Lý Tầm Hoan thở dài, đau khổ cười: “Đã đến rồi thì sớm muộn cũng phải vào, có phải thế không?”


Nào ngờ hai người vừa đặt chân lên bậc tam cấp, chợt nghe tiếng quát lớn: “Ngươi là cái thứ gì mà cả gan đi bừa vào gia trang của Long tứ gia?”


Một gã mặt rỗ, tay xách một lồng chim, mặc áo bào da dê thêu cẩm đoạn, đang bước ra chắn ngang trước mặt.
Lý Tầm Hoan chau mày: “Các hạ là...”




Gã mặt rỗ chống nạnh, lớn tiếng: “Đại gia đây là quản gia của nhà này. Con gái ta là em kết nghĩa của Long phu nhân. Ngươi muốn gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Thì ra là thế, tại hạ xin đợi ở đây vậy.”


Gã mặt rỗ lạnh nhạt nói: “Đợi cũng không được! Trước cổng lớn của Long gia trang há để bọn người tạp nhạp đứng chơi?”
Đại hán râu phẫn nộ, nhưng cũng biết lúc này chỉ còn cách nhẫn nại.


Nào ngờ gã mặt rỗ lại lớn tiếng hơn: “Ta kêu ngươi cút, chẳng lẽ ngươi giả điếc hay sao?”


Lý Tầm Hoan vẫn nhẫn nại được, nhưng đại hán râu thì không dằn nổi nữa, đã toan bước tới giáo huấn gã mặt rỗ này. Đột nhiên phía trong có người dõng dạc kêu gọi: “Tầm Hoan, Tầm Hoan! Hiền đệ đến thật ư?”


Một người mặc áo gấm sang trọng, tướng mạo đường đường, trạc tuổi trung niên, có một chòm râu dưới cằm đang bước ra.


Sắc mặt người ấy vừa hưng phấn vừa kích động, vừa gặp Lý Tầm Hoan đã dùng sức nắm chặt lấy hai vai chàng, lớn tiếng nói: “Không sai! Đúng là Lý hiền đệ. Lý hiền đệ đã về thật rồi...”


Lời chưa dứt, lệ nóng hổi đã tràn khóe mắt.
Chẳng lẽ Lý Tầm Hoan còn kìm nước mắt được nữa ư? Chàng nghẹn ngào gọi: “Đại ca...” rồi không nói nên lời nữa.


Gã mặt rỗ trông thấy cảnh tượng trên, bất giác đứng sững như trời trồng.
Long Tiêu Vân chậm rãi nói: “Lý hiền đệ... Ta nhớ ngươi đến ch.ết được. Ta nhớ ngươi đến ch.ết được...”


Chỉ một câu nói đó, Long Tiêu Vân nói đi nói lại không biết mấy lần. Sau đó, đột nhiên hắn lớn tiếng cười nói: “Huynh đệ ta gặp nhau, đáng lẽ nên vui mới phải! Tại sao cứ đứng ở đây mà chảy nước mắt như mấy bà già vậy?”


Long Tiêu Vân cười lớn, rồi vừa ôm vừa kéo Lý Tầm Hoan đi vào trong, lớn tiếng hô vang: “Mau mời phu nhân lên đây! Tất cả ra đây, tất cả ra đây để gặp hiền đệ của ta. Các ngươi có biết đây là ai không? Ha ha! Nếu ta nói ra chắc chắn các ngươi phải nhảy dựng lên.”


Đại hán râu nhìn vào họ, nước mắt cũng sắp chảy, không biết mình đang chua xót hay đang vui mừng.


Gã mặt rỗ bây giờ mới thở dài, vò đầu bứt tai nói: “Má ơi! Té ra là Lý Thám Hoa. Nghe nói gia tài nhà cửa này đều là của ông ta tặng cho chủ nhân, thế mà mình lại không cho ông ta vào. Ta thật đáng ch.ết!”


Cậu nhóc Hồng hài nhi Long Thiếu Vân đang bị hơn mười gia nhân vây quanh, ngồi trên cái ghế thái sư trong đại sảnh. Cậu ta đã hiểu rõ quan hệ giữa thân phụ và Lý Tầm Hoan, nên sợ sệt không dám khóc nữa.


Khi Long Tiêu Vân khoác vai Lý Tầm Hoan đi vào đại sảnh, hai đại hán đang đứng cạnh Long Thiếu Vân nhảy vọt ra, chỉ vào mặt Lý Tầm Hoan: “Ngươi chính là tên dám đả thương thiếu gia phải không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai.”
Hai đại hán đó phẫn nộ nói: “Hảo tiểu tử! Gan ngươi quả là không nhỏ!”
Hai người một trái một phải hướng vào Lý Tầm Hoan xuất kích.


Lý Tầm Hoan không đánh trả. Chỉ nghe Long Tiêu Vân hét lên, đưa song chưởng ra đỡ, rồi bay lên không trung đá hai gã lăn tuốt ra ngoài cửa, giận dữ nói: “Các ngươi dám xuất thủ với ông ta ư? Gan của các ngươi mới là không nhỏ! Các ngươi có biết ông ta là ai không?”


Hai tên đại hán đều không thể tưởng tượng nổi mình đã vuốt không trúng mông ngựa, lại vuốt nhầm xuống dưới.
Một tên ôm mặt, lắp bắp: “Bọn tiểu nhân bất quá chỉ muốn thay Vân thiếu gia...”


Long Tiêu Vân càng giận dữ hơn, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì? Nói cho các ngươi biết, con của Long Tiêu Vân cũng là con Lý Tầm Hoan. Đừng nói Lý Tầm Hoan bất quá mới chỉ răn dạy nó một lần, cho dù giết ch.ết cái thằng súc sinh ấy cũng là việc nên làm!”


Hắn dõng dạc cất tiếng: “Từ nay về sau, không ai được đề cập đến chuyện ấy. Nếu ai còn nhắc đến thì chính là cố ý chống đối Long Tiêu Vân ta!”


Lý Tầm Hoan đứng cứng đờ như khúc gỗ, cũng không tự biết trong lòng đang có những mùi vị như thế nào.


Giá mà Long Tiêu Vân chửi rủa chàng, thậm chí trở mặt đuổi chàng đi, thì không chừng chàng thấy dễ chịu hơn. Nhưng Long Tiêu Vân lại trọng nghĩa khí đến thế, chàng chỉ còn hổ thẹn, ảm đạm nói: “Đệ... đệ thật sự không biết.”


Long Tiêu Vân vỗ vỗ trên vai chàng, cười nói: “Hiền đệ! Ngươi đổi tính thành yếu đuối như thế này từ lúc nào vậy? Thằng súc sinh đó bị mẫu thân nuông chiều quá mà sinh hư, đáng lẽ ta không nên truyền thụ võ công cho nó.”


Hắn lớn tiếng hô: “Các ngươi mau mau qua đây, mau mau bày tiệc! Trong bọn ngươi, ai có thể tiếp hiền đệ của ta say một bữa thỏa thích, thì ta lập tức tặng cho năm trăm lạng bạc.”


Trong đại sảnh đa số là bọn giang hồ lãng tử. Vô số ánh mắt chợt sáng hẳn lên, đầy vẻ thèm thuồng, hướng về Lý Tầm Hoan để vấn an và cười cầu hòa. Đột nhiên trong nội đường có tiếng người nói: “Mau vén màn lên, phu nhân ra đây rồi.”


Gã đồng tử đứng trước cửa vén rèm cửa lên, Lâm Thi Âm từ bên trong bước ra.
*
* *
Cuối cùng, Lý Tầm Hoan gặp lại Lâm Thi Âm.


Lâm Thi Âm không phải là một mỹ nhân hoàn toàn không có khuyết điểm, nhưng không ai có thể nói nàng không phải là một mỹ nhân.


Sắc mặt của nàng quá trắng, thân thể quá mảnh mai. Ánh mắt nàng thật sáng, nhưng có thể bị chê là hơi lạnh nhạt. Nhưng dù sao, phong tư của nàng, khí chất của nàng vẫn không có ai so sánh được.


Bất cứ trong tình huống nào, nàng cũng toát ra một mê lực đặc biệt. Bất cứ ai nhìn nàng một lần đều không làm sao quên được.


Gương mặt này đã hiện lên trong mộng của Lý Tầm Hoan không biết bao nhiêu ngàn, bao nhiêu vạn lần rồi. Mỗi lần lại thấy nàng chập chờn xa cách, như ẩn như hiện, lãng đãng, lờ mờ. Khoảng cách giữa Lý Tầm Hoan và nàng đã quá xa xôi, xa xôi đến mức không thể với tới được, dù chỉ là trong mộng.


Cứ mỗi lần trong mộng mà Lý Tầm Hoan muốn ôm chặt nàng, đột nhiên lại thức tỉnh. Những lúc như thế, Lý Tầm Hoan chỉ có cách nằm nhìn ra cửa sổ tối đen để run rẩy, để đau khổ chờ trời sáng. Nhưng đến khi trời sáng thì chàng vẫn tiếp tục đau khổ như thế, cô đơn như thế.


Giờ đây thì người trong mộng đã thực sự xuất hiện ngay trước mặt chàng, thậm chí chỉ cần giơ tay ra thì có thể chạm tới. Chàng biết đây không còn là mộng nữa.
Nhưng chàng làm sao có thể giơ tay ra?


Bây giờ chàng lại hy vọng đây cũng là một giấc mộng, vì thực tế lại tàn ác hơn mộng rất nhiều. Chàng muốn chạy trốn nhưng không có cách nào chạy trốn, chỉ còn nụ cười là giấu giếm những nỗi đau khổ trong lòng. Lý Tầm Hoan miễn cưỡng cười, gọi: “Đại tẩu!”


Người hôn thê, người tình nhân trong mộng, mà khi giáp mặt nhau thì lại là “Đại tẩu”.


Đại hán râu quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn tiếp nữa. Chỉ có hắn mới biết được hai tiếng “Đại tẩu” từ cửa miệng của Lý Tầm Hoan gọi ra đã kèm theo bao nhiêu chua cay đau khổ. Hắn không biết nếu bản thân mình rơi vào tình huống như Lý Tầm Hoan, có thể đủ dũng khí để hô lên hai tiếng “Đại tẩu” không, có tiếp nhận nổi những đau khổ sâu đậm như thế hay không.


Nếu hắn không quay đầu nhìn ra tuyết rơi ở ngoài vườn, chỉ sợ rằng cũng đã rơi lệ!
Nhưng Lâm Thi Âm lại không nghe thấy tiếng chào hỏi đó. Tâm trí của nàng đang đặt hết vào đứa con.


Vừa thấy mặt mẹ, cậu bé chợt ré lên, nhảy vào lòng mẹ, vừa khóc rống vừa kể lể: “Mẫu thân... Con không luyện võ được nữa, con đã trở thành tàn phế. Con làm sao sống tiếp được đây?”


Lâm Thi Âm ôm chặt lấy nó: “Ai... ai đã làm cho con phải như thế?”
Hồng Hài Nhi nói: “Chính là hắn.”
Lâm Thi Âm nhìn theo hướng chỉ tay của nó, tia mắt cuối cùng cũng đã chạm vào Lý Tầm Hoan.


Nàng nhìn sững vào Lý Tầm Hoan như nhìn một người xa lạ, chưa từng quen biết. Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt của nàng lộ ra một vẻ oán hận, nói gằn từng chữ: “Là ngươi? Chính là ngươi đả thương con ta?”


Lý Tầm Hoan chỉ thản nhiên gật đầu.
Không ai biết được sức mạnh tinh thần nào đang đỡ cho chàng. Chàng vẫn chưa quÿ xuống trước những câu nói như chùy sắt nện vào đầu...


Lâm Thi Âm nhìn vào mắt chàng không chớp mắt, cắn môi nói: “Được lắm! Ta đã biết ngươi không thể cho ta sống một cách vui vẻ. Một chút hạnh phúc cuối cùng của ta, ngươi cũng đang tâm hủy hoại. Ngươi...ngươi...”


Long Tiêu Vân đằng hắng một tiếng để ngắt lời nàng, lớn tiếng nói: “Muội không nên đối xử với Lý đệ như vậy. Việc này không thể trách Lý đệ, hoàn toàn là do Vân nhi tự gây họa cho mình. Làm sao lúc đó Lý đệ biết nó là con của chúng ta?”


Hồng Hài Nhi đột nhiên lớn tiếng nói: “Hắn biết! Hắn đã biết lâu rồi. Thật ra hắn không đủ sức đả thương con, nhưng khi con nghe nói hắn là bằng hữu của song thân thì dừng tay lại. Nào ngờ hắn lại thừa cơ phóng chưởng ám toán!”


Đại hán râu giận dữ đến nỗi các mạch máu trên đầu đập nghe giần giật, muốn vỡ tung.
Còn Lý Tầm Hoan lại hoàn toàn không có ý biện minh.


Bất luận đau khổ có lớn đến đâu, chàng cũng có thể gánh chịu. Chẳng lẽ chàng lại mặt đỏ tía tai tranh luận với một đứa bé hay sao?
Long Tiêu Vân mắng lớn: “Súc sinh! Ngươi còn dám nói láo ư?”


Hồng Hài Nhi khóc rống lên: “Con không nói láo... Mẫu thân! Con thật sự không nói láo mà!”
Long Tiêu Vân phẫn nộ định kéo Hồng Hài Nhi qua, nhưng Lâm Thi Âm đã cản trước mặt hắn: “Huynh còn muốn làm gì nó nữa?”


Long Tiêu Vân giẫm chân nói: “Thằng súc sinh này hư đốn quá rồi. Nếu ta không trừ bỏ nó thì còn gì là thể diện nữa?”


Sắc mặt trắng bạch của Lâm Thi Âm vì phẫn nộ mà lộ ra một chút màu đỏ, cũng lớn tiếng trả lời: “Thế thì giết luôn ta đi cho xong!”


Ánh mắt của nàng xoáy vào Lý Tầm Hoan, cười lạnh nhạt: “Dù sao thì các ngươi cũng có bản lãnh, muốn giết một đứa con nít thì dễ như trở bàn tay. Giết thêm một nữ nhân nữa thì cũng có sao đâu?”


Long Tiêu Vân nhìn lên trời thở dài một tiếng, giậm chân: “Thi Âm! Tại sao muội lại có thái độ vô lý đến thế?”


Lâm Thi Âm mặc kệ hắn, ôm chặt đứa con đi thẳng vào nhà trong. Bước đi của nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng đã giẫm nát trái tim của Lý Tầm Hoan.


Long Tiêu Vân quay lại vỗ vai chàng, thở dài: “Tầm Hoan! Đệ đừng trách nàng nữa. Nàng vốn không phải là người không biết lý lẽ, nhưng một nữ nhân đã được làm mẹ thì sẽ có thể thay đổi đến mức không thể nói trước được...”


Lý Tầm Hoan thản nhiên nói: “Đệ biết, một người mẹ có thể vì con mà làm bất cứ chuyện gì.”


Chàng gượng cười rồi tiếp: “Dĩ nhiên đệ chưa từng làm người mẹ của một đứa con, nhưng ít ra đệ cũng đã từng làm đứa con của một người mẹ...”
*
* *


“Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu”. Nhấc chén giải sầu, sầu lại càng sầu. Câu thơ này rất nổi tiếng, nhưng không hoàn toàn chính xác.


Khi uống vừa vừa thì đúng là người ta dễ nghĩ đến những chuyện thương tâm, sầu não lại càng tăng. Nhưng đến lúc say mèm rồi thì tư tưởng và cảm giác hoàn toàn tê liệt. Như thế thì trên thế gian không còn việc gì làm cho người ta đau khổ nữa.


Lý Tầm Hoan đã thấu triệt chân lý đó, nên chàng cố uống cho say.
Uống cho say vốn không phải là chuyện khó, nhưng một người đã có nhiều chuyện thương tâm, đã nhiều lần muốn uống say, thì uống đến say không phải dễ.


Đêm đã rất khuya.


Rượu đã cạn nhiều, mà Lý Tầm Hoan vẫn chưa thấy say chút nào. Vì thế mà chàng phát giác ra một chuyện. Mười mấy vị khách giang hồ trong tiệc rượu này đều không ai say cả. Đây thật sự là một chuyện không bình thường.


Đêm càng khuya, sắc mặt của mọi người càng trầm trọng. Ai cũng thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn ra ngoài như chờ đợi một người nào đó.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng trống điểm canh. Đã canh ba rồi.


Sắc diện của mỗi người cũng thay đổi từ từ. Có người kinh ngạc hỏi: “Đã canh ba rồi, mà sao Triệu đại gia chưa về đến đây?”


Lý Tầm Hoan chau mày: “Triệu đại gia là ai? Hình như các vị đợi người ấy rồi mới chịu uống rượu phải không?”


Một người cười, lên tiếng: “Không giấu gì Lý Thám Hoa, nếu Triệu đại gia chưa về thì quả thật bọn tại hạ không thể uống rượu tiếp được.”


Một người khác nói: “Triệu đại gia được xưng tụng là Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, cũng chính là đại ca kết nghĩa của Long tứ gia nhà ta. Chẳng lẽ Lý Thám Hoa còn chưa biết hay sao?”


Lý Tầm Hoan nâng chén cười: “Mười năm không gặp, không ngờ đại ca đã kết nghĩa huynh đệ với nhiều hào kiệt nổi tiếng giang hồ. Tiểu đệ mời đại ca một chén.”


Mặt Long Tiêu Vân hơi đỏ, gượng cười theo: “Huynh đệ của ta, cũng là huynh đệ của đệ. Vậy ta cũng mời Lý đệ một chén.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chuyện đó nghe cũng có lý, không ngờ tiểu đệ lại có thêm mấy vị huynh trưởng. Nhưng không hiểu vị đại anh hùng này có chịu nhận con người xui xẻo như tiểu đệ làm huynh đệ hay không?”


Long Tiêu Vân cười ha hả: “Bọn họ mừng còn không kịp, chẳng có lý gì mà không chịu nhận.”
Lý Tầm Hoan nói: “Chỉ...”


Không biết chàng đang định nói gì, nhưng khi nói ra đến miệng thì lại thay đổi, cười nói tiếp: “Triệu đại gia nổi tiếng Thiết Diện Vô Tư, nghe nói ông ta mấy năm mới cười một lần. Nếu ông ta đến, đệ e rằng sẽ hoảng sợ đến không thể uống tiếp nữa. Không ngờ chư vị lại chờ Triệu đại gia đến mới chịu uống rượu.”


Trầm ngâm một lúc, Long Tiêu Vân chợt nghiêm mặt, nói với Lý Tầm Hoan: “Mai Hoa Đạo đã tái xuất giang hồ.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Việc này đệ cũng đã nghe qua.”


Long Tiêu Vân hỏi: “Nhưng hiền đệ có biết lúc này Mai Hoa Đạo đang ở đâu không?”
Lý Tầm Hoan nói: “Nghe nói người này hành tung rất là kỳ lạ...”


Long Tiêu Vân lại cắt lời chàng: “Đúng, hành động của hắn ẩn hiện khó lường. Nhưng ta biết hiện hắn có mặt tại Bảo Định Thành, không chừng ở gần đây cũng nên.”


Câu nói này làm mọi người không hẹn mà đều so vai lại, lò sưởi đang cháy hừng hực cũng không cản nổi khí lạnh từ bên ngoài ùa vào.


Lý Tầm Hoan bất giác đổi sắc mặt: “Hắn đã lộ diện ở đây rồi sao?”
Long Tiêu Vân đáp: “Đúng. Đại công tử của Tần Hiếu Nghĩa hôm qua đã bị thương trong tay hắn.”


Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Hắn hạ thủ ở đâu?”
Long Tiêu Vân nói từng chữ, từng chữ: “Chính tại hậu viện nhà ta, trong rừng mai trước Lãnh Hương Tiểu Trúc.”


Lý Tầm Hoan rùng mình, lại hỏi: “Hắn có đả thương ai nữa không?”
Long Tiêu Vân nói: “Có lẽ hiền đệ chưa rõ. Tên này mỗi đêm chỉ đả thương một người, và không bao giờ xuất thủ trước canh ba.”


Hắn gượng cười nói tiếp: “Tên này có thói quen giết người như thiên hạ quen uống rượu vậy, vừa quy định về thời gian vừa quy định về số lượng.”


Lý Tầm Hoan cũng cười, nhưng nụ cười đó không làm thần sắc của chàng nhẹ nhàng hơn chút nào. Trầm ngâm một chút, chàng xuống giọng hỏi: “Thế còn đêm hôm qua?”


Long Tiêu Vân nói: “Đêm hôm qua thì vô sự.”
Lý Tầm Hoan nói: “Vậy thì đối tượng ở đây có lẽ chỉ là Tần đại thiếu gia. Như vậy, từ đây về sau có lẽ hắn không đến nữa.”


Long Tiêu Vân lắc đầu đáp: “Sớm muộn gì rồi hắn cũng sẽ đến.”
Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Sao vậy? Hắn có xích mích với đại ca ư?”


Long Tiêu Vân lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Đối tượng của hắn không phải là Tần Trọng, cũng không phải là ta.”
Lý Tầm Hoan lạc giọng hỏi: “Là ai?”
Long Tiêu Vân nói: “Đối tượng của hắn là Lâm...”


Chỉ nghe đến tiếng “Lâm” là Lý Tầm Hoan tái mặt, nhưng Long Tiêu Vân không nói “Lâm Thi Âm” mà nói “Lâm Tiên Nhi”.
Lý Tầm Hoan lén lút thở ra nhẹ nhõm, hỏi lại: “Lâm Tiên Nhi ư? Đó là ai?”


Long Tiêu Vân cười to: “Hiền đệ! Luôn cả Lâm Tiên Nhi mà hiền đệ cũng không biết, quả là hiền đệ đã già rồi. Nếu mười mấy năm trước, e rằng không ai biết rõ hơn hiền đệ.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nói như vậy, người ấy không thể không là một mỹ nhân.”


Long Tiêu Vân nói: “Nàng là một mỹ nhân, hơn nữa còn được thiên hạ công nhận là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Không biết bao nhiêu thiếu hiệp phong lưu trong giang hồ đã vì nàng mà điên đảo thần hồn!”


Hắn chỉ vào mấy người ngồi trong tiệc, cười lớn: “Hiền đệ tưởng các vị này vì thể diện của ta mà đến ư? Nếu không có Lâm Tiên Nhi ở đây, cho dù ngày nào ta cũng đãi tiệc yến sào, chưa chắc đã có ai thèm chiếu cố.”


Nhiều người đỏ mặt, nhất là hai vị thiếu niên áo gấm lại càng đỏ dữ dội.


Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai hai người đó rồi lại cười nói: “Kể ra thì chư vị cũng may mắn nên bây giờ mới còn hy vọng. Nếu như Lý đệ ta trẻ lại mười tuổi, thì không đến phần của chư vị đâu.”


Lý Tầm Hoan cũng cười lớn: “Đại ca cho rằng đệ đã già thật rồi ư? Người già, nhưng lòng chưa già đâu.”


Ánh mắt Long Tiêu Vân lóe lên, cười nói: “Không sai, không sai! Một chút cũng không sai. Những kẻ ngớ ngẩn trông vời áo tiểu thư tuy rằng còn nhiều hơn kiến, nhưng không ai có hy vọng bằng hiền đệ.”


Lý Tầm Hoan cười khổ: “Chỉ tiếc rằng đệ đã bị ngâm trong hũ rượu suốt mười năm rồi, bản lãnh không còn được như trước nữa !”


Nắm chặt tay Lý Tầm Hoan, Long Tiêu Vân nói: “Hiền đệ còn chưa biết, vị Lâm cô nương ấy chẳng những đẹp như thiên tiên mà lại rất có chí khí. Nàng không chịu ưng ai cả, tuyên bố với thiên hạ rằng ai trừ khử được Mai Hoa Đạo thì cho dù là một ông già vừa mặt rỗ vừa thọt chân cũng có thể cưới nàng làm vợ.”


Lý Tầm Hoan nói: “E rằng vì nguyên nhân đó mà Mai Hoa Đạo nhất quyết trừ khử nàng.”


Long Tiêu Vân nói: “Đúng thế. Đêm hôm qua chắc là Mai Hoa Đạo đến Lãnh Hương Tiểu Trúc để tìm nàng, không dè Tần Trọng lại ở đó, làm con ma ch.ết thay...”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan chớp lên, rồi nói: “Có lẽ Tần đại thiếu gia cũng là một người ngớ ngẩn trông vời Lâm cô nương hay sao?”


Long Tiêu Vân cười khổ: “Trước kia thì hắn cũng có chút hy vọng, nhưng bây giờ...”


Lý Tầm Hoan nói: “Lãnh Hương Tiểu Trúc đã tịch mịch nhiều năm, có lẽ bây giờ Lâm cô nương đã mang lại nhiều náo nhiệt. Không chừng có nhiều công tử đa tình thao thức đi qua đi lại đến tận nửa đêm.”


Long Tiêu Vân hơi đỏ mặt, cười khổ: “Lãnh Hương Tiểu Trúc là nơi ở cũ của hiền đệ, đáng lý ta không nên để cho ai ở đó. Nhưng.. nhưng...”


Lý Tầm Hoan cắt lời: “Nhà tranh mà được mỹ nhân chiếu cố thì cũng rạng lên, nếu cây cỏ có hiểu biết thì cũng vui vẻ không lường được. E rằng chúng nhất quyết không cho một kẻ ho lao quay lại mà khạc nhổ lung tung.”


Ánh mắt của chàng sáng ngời, nhìn Long Tiêu Vân cười cười: “Vị Lâm cô nương ấy quan hệ như thế nào với đại ca?”


Long Tiêu Vân ho khan hai tiếng, đáp: “Nhân một cuộc hành hương tại Phổ Đà Sơn mà nàng quen biết với Thi Âm. Hai người gặp nhau tâm đầu ý hợp kết làm tỉ muội, cũng giống như ta và hiền đệ vậy!”


Lý Tầm Hoan hơi khựng lại: “Cha của nàng là vị quản gia khi nãy đệ gặp ở ngoài cổng đó ư?”


Long Tiêu Vân cười gượng: “Hiền đệ không ngờ ư? Thật sự không ai có thể tưởng tượng được người cha thế kia mà sinh được đứa con đẹp thế này. Thế mới đúng là ở trong ổ quạ lại nở ra phượng hoàng!”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ vị Thiết diện vô tư Triệu đại gia cũng đi ước hẹn trợ thủ đến bảo vệ cho nàng? Triệu đại gia bây giờ cũng thay đổi, trở thành thương hương tiếc ngọc đến thế ư?”


Như không nghe thấy ý chế nhạo, Long Tiêu Vân nói: “Ngoài việc bảo vệ cho nàng, Triệu lão đại còn muốn nhân cơ hội để trừ khử Mai Hoa Đạo. Huống chi rất nhiều danh gia vọng tộc Trung Nguyên đã bỏ rất nhiều ngân lượng ra để làm phần thưởng bắt cho được hắn. Số ngân lượng đó hiện đang để ở đây. Nếu có gì thất thoát, chỉ sợ rằng không ai có thể gánh vác nổi.”


Lý Tầm Hoan nghe đến đây bỗng thay đổi sắc mặt: “Sao đại ca phải gánh vác một trọng trách như thế này chứ?”


Long Tiêu Vân thở dài: “Đã có gánh nặng thì phải có người vác chứ biết làm sao? Ta nói có đúng không?”


Lý Tầm Hoan trầm ngâm một hồi lâu rồi từ từ nói: “Bây giờ đã quá canh ba. Không biết đêm nay Mai Hoa Đạo có đến hay không?”


Chàng đột nhiên đứng dậy: “Triệu đại gia chưa về, chư vị cũng ngưng uống rượu, nhân lúc rảnh rỗi tại hạ xin phép ra ngoài hóng mát, nhân tiện thăm hỏi những gốc mai bằng hữu ngày nào.”


Long Tiêu Vân chau mày: “Chắc hiền đệ không phải thăm hỏi hoa mai, mà có lẽ muốn xem Mai Hoa Đạo.”
Lý Tầm Hoan chỉ cười, không đáp.
Long Tiêu Vân hỏi: “Hiền đệ muốn một mình đi vào chỗ nguy hiểm hay sao?”


Lý Tầm Hoan vẫn cười, không đáp.


Long Tiêu Vân nhìn chàng một lúc, vùng cười lớn: “Hay lắm, hay lắm! Ta biết, nếu hiền đệ đã quyết tâm làm một chuyện gì thì không ai ngăn được. Huống chi, nếu Mai Hoa Đạo biết có Lý Thám Hoa ở đây thì e rằng hắn không dám đến nữa.”


*
* *
Những gốc mai ở vườn sau vẫn tươi tốt, hình như lại còn tươi tốt hơn mười năm về trước. Nhưng người của vườn xưa thì sao rồi?


Người tuy vẫn giữ được cốt cách ngạo mạn giống hoa mai, nhưng người có chịu nổi sự giày vò của năm tháng hay chăng?
Hoa tàn rồi lại nở, thế còn người thì sao? Tuổi thanh xuân đã trôi đi làm sao tìm lại được?


Lý Tầm Hoan đứng im lìm ở cạnh vườn hoa, ngơ ngác nhìn ánh đèn lập lòe ở căn lầu nhỏ xa xa.
Mười năm trước, tòa tiểu lâu này thuộc về anh ta, người trong lầu cũng thuộc về chàng, nhưng bây giờ...


Bây giờ thì tất cả đều đã trôi theo năm tháng thanh xuân, vĩnh viễn không thể đuổi theo tìm lại được. Có tìm chăng, chỉ là một chút tâm tư đối cảnh sinh tình.


Tuy tương tư là phiền não nhưng không tương tư thì có lẽ chàng không thể sống nữa.
Bước qua khỏi cây cầu nhỏ đầy tuyết, là đến rừng mai.


Trong rừng mai, lộ ra một tiểu lâu nho nhỏ, chính là nơi mà ngày nào Lý Tầm Hoan đã luyện kiếm đọc sách.


Tiểu lâu này đối diện với một tiểu lâu khác. Ngày xưa mỗi khi tuyết rơi, chàng chỉ cần đẩy cửa sổ là gặp được ánh mắt đa tình của một cô nương đa tình ở bên kia đang nhìn sang bên này.
Nhưng bây giờ...


Tình yêu càng nồng nàn, càng mong manh...


Lý Tầm Hoan lặng lẽ thở dài, phủi tuyết trên người, lặng lẽ bước lên tiểu kiều, bàn chân đạp nát những lớp băng. Hậu viên vắng lặng không một bóng người, không nghe được tiếng nói. Sau canh ba chính là thời gian Mai Hoa Đạo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, còn ai dám lưu lại ở đây?


Lý Tầm Hoan chầm chậm bước vào Lãnh Hương Tiểu Trúc sau rừng mai.
Chàng không định gặp tuyệt thế mỹ nhân Lâm Tiên Nhi, vì biết rằng giờ khắc này nàng không thể còn nơi đó.


Chàng chỉ muốn nhìn lại nơi ở ngày xưa. Con người trong lúc cô đơn, chỉ muốn hướng về ngày xưa mà lưu luyến.
Đột nhiên, trong rừng mai tĩnh lặng lại phát lên một tiếng cười khe khẽ.


Lý Tầm Hoan lập tức thay đổi hẳn. Chỉ trong nháy mắt, thân thể đang biếng nhác đó như có nguồn lực từ đâu tới, nhanh nhẹn như một con thỏ, lao vút về phía có tiếng cười.


Lý Tầm Hoan nghe một tiếng la kinh hoảng của nữ nhân, nhưng tiếng la đó rất nhỏ. Rồi chàng thấy một bóng người màu trắng đang chạy trốn, lại có một bóng người màu đen đang đuổi theo. Thân hình của người áo đen rất to lớn, oai thế cũng rất kinh người. Người còn cách hai ba trượng, đã có một trận hàn phong quạt tới mặt Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan lập tức phát hiện võ công của người này tà môn ngoại đạo, vừa âm hiểm vừa cổ quái. Nhưng chưởng lực rất mạnh, không thể nghi ngờ rằng không phải là cao thủ hạng nhất trong võ lâm.
Mai Hoa Đạo!


Chẳng lẽ người này chính là Mai Hoa Đạo?
*
* *


Lý Tầm Hoan không trực tiếp đón đỡ phát chưởng này. Vạn bất đắc dĩ, chàng mới chịu lãng phí chân lực để đấu sức với người khác mà không suy tính, vì chàng cảm thấy khí lực của mình quí trọng hơn của người khác nhiều.


Có lần Kim cương thủ Đặng Liệt say rượu đã cố ép chàng đấu chưởng, nhưng Lý Tầm Hoan đã cự tuyệt mấy lần. Đặng Liệt có hỏi tại sao chàng không chịu.


Lý Tầm Hoan đã trả lời rất hay. Chàng đáp: “Ta không phải là con bò, sao ngươi muốn chơi trò bò húc với ta? Ta cảm thấy võ công cũng là một nghệ thuật, ngươi không thể đạt đến cảnh giới huyền diệu, nhưng tối thiểu cũng phải tự nhiên và điềm đạm. Nếu chỉ dùng sức lực để đánh nhau thì ngu dốt chẳng khác con bò.”


Đặng Liệt là bạn của chàng, chàng có thể cự tuyệt. Nhưng hiện giờ con người này nhất quyết muốn một chưởng đánh chàng ch.ết ngay, chưởng lực lại rất ác liệt, khống chế hết đường lui của chàng.


Huống hồ thân hình của hai người cùng đang vọt tới trước, bất luận ai trong cái chớp mắt mà cuộc sống treo trên sợi tóc này muốn rút lui tránh né, thì nếu né được cũng sẽ bị đối phương cướp lấy thượng phong. Như thế, đến khi đối phương xuất chưởng thứ hai, muốn tránh né nữa thì còn khó hơn lên trời.


Thế nhưng thân hình của Lý Tầm Hoan đột nhiên giật lùi lại, thân pháp chàng biến hóa linh hoạt như cá bơi dưới nước.
Người áo đen hét lên một tiếng, chưởng lực lại vù vù quạt tới.


Lý Tầm Hoan lùi lại như một mũi tên, thân hình ngửa ra gần song song với mặt đất. Chàng hầu như không có động tác gì nhưng phi đao đã rời khỏi tay.
Ánh đao lóe lên, giống như một ngôi sao băng rạch ngang màn đêm.


Người áo đen đột nhiên la một tiếng, nhảy vọt lên, lộn một vòng trên không trung, sử dụng thân pháp Phi Điểu Đầu Lâm bay vào phía sau rừng mai để chạy trốn.


Chân của Lý Tầm Hoan vừa chống xuống đất thì thân thể đứng thẳng lên ngay. Chàng đứng thoải mái, tựa như rất nhàn rỗi, hoàn toàn không có ý rượt theo.
Người áo đen chưa ra khỏi rừng mai, đã ngã xuống rồi.


Lý Tầm Hoan lắc đầu, thở một hơi dài rồi bước chậm sang. Trên mặt tuyết có một vệt máu tươi, người áo đen đang nằm ở chỗ tận cùng vết máu.


Hai tay của hắn tự nắm lấy yết hầu, máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra giữa các kẽ ngón tay. Ngọn tiểu đao đã được rút ra, nằm cạnh người của hắn, lập lòe trong đêm.


Lý Tầm Hoan cúi xuống nhặt đao, nhìn thấy sắc mặt người áo đen có vẻ rất đau khổ, đang co giật liên hồi. Chàng thất vọng thở dài, từ từ hỏi: “Ngươi không phải là Mai Hoa Đạo, thế thì sao phải ép ta ra tay để chịu khổ như thế?”


Hắn nghiến chặt răng, trong cổ họng nổi lên những tiếng ằng ặc, nhưng không nói tiếng nào.


Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi có thể không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi. Ngươi là đại đệ tử của Y Khốc. Mười năm trước ta từng gặp ngươi. Ta chỉ cần gặp người nào một lần là không bao giờ quên được.”


Hắn giãy giụa, cố hết sức để nói: “Ta... ta cũng nhận ra ngươi.”


Lý Tầm Hoan than thở: “Ngươi đã nhận ra ta thì tại sao lại muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta để diệt khẩu ư? Nhưng cho dù ngươi đến đây để hẹn hò nam nữ, cũng đâu phải là việc không thể đưa ra ánh sáng?”


Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ oán thù, hai mắt lồi ra, vẫn cố gắng giãy giụa để nói gì đó. Nhưng cứ mỗi lần hắn dùng sức thì máu tươi lại rịn ra mạnh thêm một chút.


Lý Tầm Hoan lắc lắc đầu, nói từ từ: “Nhất định ngươi có một bí mật phải giấu, nên bất chấp mọi sự mà muốn giết ta để diệt khẩu. Lúc đó, chỉ sợ rằng ngươi cũng chưa biết người phải giết lại chính là ta.”


Chàng lại thở dài, nói tiếp: “Ngươi muốn giết ta, cho nên ta mới giết ngươi. Ngươi đã chọn sai đối tượng, ta cũng đã nhìn sai người rồi.”


Hắn hú lên được một tiếng, đột nhiên vọt mình xông tới Lý Tầm Hoan.


Nhưng Lý Tầm Hoan chỉ đứng yên lặng nhìn hắn, không động đậy chút nào. Bàn tay của hắn vừa nắm trúng ngực Lý Tầm Hoan, thì lại rơi xuống đất, vĩnh viễn không cất lên được nữa.


Lý Tầm Hoan đứng im lặng nhìn hắn, rất lâu mới chau mày nói: “Đêm qua là con trai của Tần Hiếu Nghĩa, đêm nay lại là đệ tử của Y Khốc. Xem ra cô nàng Lâm Tiên Nhi này cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi. Tầm mắt cũng không thấp, người đến hẹn hò toàn là đệ tử danh gia. Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, thiếu niên nào mà không đa tình? Đây không phải là một việc gì phạm pháp, sao người này lại sợ người ta bắt gặp? Chẳng lẽ ở trong đó còn có một bí mật gì chăng?”


Ánh đèn trong Lãnh Hương Tiểu Trúc vẫn sáng, vừa rồi bóng trắng chính là chạy về phía đó. Bóng người này thoáng trông rất yểu điệu, có phải là Lâm Tiên Nhi hay không?


Lý Tầm Hoan trầm tư, từ từ tiến về phía Lãnh Hương Tiểu Trúc. Mắt chàng đang nhấp nháy, tựa như đang phát hiện một việc gì rất hứng thú. Gió thổi xuyên qua rừng mai, từng mảng tuyết rơi xuống đất.


Bỗng nhiên một mảng tuyết đang rơi bỗng vỡ tan tành như bị kình lực nào đó quét trúng, rồi hàn quang nhoáng lên. Tuy Lý Tầm Hoan mặc áo choàng bằng da điêu, mà vẫn bị hàn khí làm ớn lạnh thấu xương. Kiếm quang đã quét rách cái áo da điêu của Lý Tầm Hoan.


Đêm lạnh rất vắng lặng, vườn mai rất vắng vẻ, nhưng hình như bất cứ nơi nào cũng có một người muốn đẩy chàng vào chỗ ch.ết. Chàng lưu lạc mười năm, vừa về tới nhà, chẳng lẽ đây chính là cách tiếp đón du tử hồi gia hay sao?


Nếu Lý Tầm Hoan né sang bên trái, thì sườn phải nhất định bị chiêu kiếm đó đâm thủng. Nếu chàng né sang bên phải, thì sườn trái bị thủng. Nếu chàng vọt về phía trước thì chính giữa lưng phải có thêm một cái lỗ, vì bất kể thân pháp nào cũng không thể nhanh hơn chiêu kiếm này.


Tuy chàng đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng chưa từng gặp chiêu kiếm nào nhanh đến thế.
*
* *
Nghe “soạt” một tiếng, kiếm đã đâm thủng cái áo bằng da điêu của Lý Tầm Hoan.


Nhưng trong nửa cái chớp mắt, thân thể của Lý Tầm Hoan đã xoay lại, ép sát vào lưỡi kiếm để rời khỏi. Lúc thanh kiếm lạnh lẽo đang chạm vào da, chàng cảm thấy toàn thân run bắn lên.


Tuy chàng đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng chưa bao giờ gần với cái ch.ết đến thế.


Đối phương đâm hụt một kiếm, hình như cảm thấy rất kinh hãi. Thanh kiếm rung lên một cái rồi toan quét ngang qua, nhưng ngọn tiểu đao ở trong tay của Lý Tầm Hoan đã vội lia vào cổ tay của hắn.


Ngọn đao này đủ nhanh để đối phương không thể biến hóa kiếm chiêu.
Hắn kinh hãi buông kiếm rời khỏi tay, nhảy vọt lên trên không, xoay mình một cái toan chuồn đi.
Phi đao của Lý Tầm Hoan đã ra đến đầu ngón tay.


Trên thế gian, không có thân pháp nào nhanh hơn phi đao Tiểu Lý.
Nào ngờ, ngay trong lúc đó đột nhiên nghe một người lớn tiếng hét: “Hiền đệ! Ngừng tay!”
Đó chính là thanh âm của Long Tiêu Vân.


Lý Tầm Hoan khựng lại. Long Tiêu Vân đã xông vào trong vườn mai. Đối phương cũng đã từ trên không rơi xuống, thì ra là một thiếu niên áo gấm, sắc mặt trắng bệch.


Long Tiêu Vân đứng chen giữa hắn và Lý Tầm Hoan để can ngăn, giậm chân nói: “Tại sao hai vị lại giao đấu?”


Thiếu niên trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, rồi nói: “Ở ngoài rừng có một người ch.ết. Dĩ nhiên ta nghĩ người đang ở trong rừng phải là Mai Hoa Đạo.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười rồi hỏi lại: “Sao các hạ không nghĩ cái người ch.ết đó là Mai Hoa Đạo?”
Thiếu niên cười lạnh, đáp: “E rằng Mai Hoa Đạo không dễ dàng ch.ết dưới tay của người khác.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chẳng lẽ Mai Hoa Đạo nhất định phải đợi để được ch.ết dưới tay của các hạ hay sao? Chỉ đáng tiếc là...”


Long Tiêu Vân cười lớn, cướp lời: “Hai vị đừng tranh luận nữa, đây là hiểu lầm mà thôi. May mà ta đến kịp thời, nếu không thì lưỡng hổ tương tranh, chắc chắn có người bị thương. Lúc đó không hay lắm!”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, gỡ thanh kiếm đang dính vào cái áo da điêu ra, búng một cái. Thanh kiếm ngân lên một tiếng như long ngâm. Lý Tầm Hoan mỉm cười nói: “Kiếm tốt!”


Chàng đưa trả thanh kiếm, miệng nói: “Kiếm đã là danh kiếm, người chắc chắn cũng là danh gia. Cuộc hội ngộ hôm nay lại là chuyện hiểu lầm, nhưng tại hạ cũng cảm thấy thật là vinh dự. Bởi vì không phải người nào cũng có dịp thưởng thức kiếm chiêu của danh gia.”


Sắc mặt của thiếu niên vốn trắng bệch, hình như đã đỏ lên một chút. Đột nhiên hắn giành lấy kiếm, bẻ một cái, chỉ nghe một tiếng ngân dài, thanh kiếm đã gãy thành hai đoạn.


Lý Tầm Hoan than thở: “Kiếm tốt như thế, há chẳng đáng tiếc ư?”


Thiếu niên lớn tiếng nói, mắt vẫn không rời Lý Tầm Hoan: “Không dùng cây kiếm này, tại hạ vẫn có thể giết người. Chuyện này không cần phiền đến các hạ quan tâm.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu biết trước như vậy, thì tại hạ cũng không cần trả thanh kiếm đó lại cho các hạ. Đem thanh kiếm đi đổi lấy vài cái áo để mặc cho đỡ lạnh cũng là việc tốt.”


Thiếu niên lạnh lùng nói: “Chuyện này cũng không cần các hạ phải lo lắng. Đừng nói là chỉ đâm thủng một cái áo da điêu, cho dù làm hư đến mười cái thì ta cũng bồi thường không thiếu chút nào.”


Lý Tầm Hoan nói: “Cái áo da điêu này của tại hạ, chỉ sợ là các hạ không thể tìm ra cái thứ hai.”
Thiếu niên đáp: “Cái áo da điêu của các hạ lại còn có chỗ khác lạ hay sao?”


Lý Tầm Hoan nghiêm chỉnh nói: “Cũng không đặc biệt lắm, nhưng những cái áo thông thường không có một đôi mắt như cái áo này.”
8 - Làm sao đuổi kịp chuyện đã qua


Đây vốn là gia viên của Lý Tầm Hoan. Nơi này, những ngày còn trẻ, chàng đã sống rất hạnh phúc, từng hưởng những vinh hiển lớn lao, từng tiễn đưa linh cữu song thân và huynh trưởng đi mai táng.


Ai có thể ngờ rằng nơi đây đã trở nên một nơi xa lạ với chàng.
Lý Tầm Hoan nở một nụ cười thiểu não, bên tai văng vẳng những khúc ca đầy vẻ thê lương đã từng nghe.


Chàng tựa như đang gặm nhấm những nỗi bi quan của nhân sinh hợp rồi tan, lại càng cảm thấy cô đơn, bất giác chảy nước mắt.
Đại hán râu ảm đạm nói nhỏ: “Thiếu gia, vào đi.”


Lý Tầm Hoan thở dài, đau khổ cười: “Đã đến rồi thì sớm muộn cũng phải vào, có phải thế không?”


Nào ngờ hai người vừa đặt chân lên bậc tam cấp, chợt nghe tiếng quát lớn: “Ngươi là cái thứ gì mà cả gan đi bừa vào gia trang của Long tứ gia?”


Một gã mặt rỗ, tay xách một lồng chim, mặc áo bào da dê thêu cẩm đoạn, đang bước ra chắn ngang trước mặt.
Lý Tầm Hoan chau mày: “Các hạ là...”


Gã mặt rỗ chống nạnh, lớn tiếng: “Đại gia đây là quản gia của nhà này. Con gái ta là em kết nghĩa của Long phu nhân. Ngươi muốn gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Thì ra là thế, tại hạ xin đợi ở đây vậy.”


Gã mặt rỗ lạnh nhạt nói: “Đợi cũng không được! Trước cổng lớn của Long gia trang há để bọn người tạp nhạp đứng chơi?”
Đại hán râu phẫn nộ, nhưng cũng biết lúc này chỉ còn cách nhẫn nại.


Nào ngờ gã mặt rỗ lại lớn tiếng hơn: “Ta kêu ngươi cút, chẳng lẽ ngươi giả điếc hay sao?”


Lý Tầm Hoan vẫn nhẫn nại được, nhưng đại hán râu thì không dằn nổi nữa, đã toan bước tới giáo huấn gã mặt rỗ này. Đột nhiên phía trong có người dõng dạc kêu gọi: “Tầm Hoan, Tầm Hoan! Hiền đệ đến thật ư?”


Một người mặc áo gấm sang trọng, tướng mạo đường đường, trạc tuổi trung niên, có một chòm râu dưới cằm đang bước ra.


Sắc mặt người ấy vừa hưng phấn vừa kích động, vừa gặp Lý Tầm Hoan đã dùng sức nắm chặt lấy hai vai chàng, lớn tiếng nói: “Không sai! Đúng là Lý hiền đệ. Lý hiền đệ đã về thật rồi...”


Lời chưa dứt, lệ nóng hổi đã tràn khóe mắt.
Chẳng lẽ Lý Tầm Hoan còn kìm nước mắt được nữa ư? Chàng nghẹn ngào gọi: “Đại ca...” rồi không nói nên lời nữa.


Gã mặt rỗ trông thấy cảnh tượng trên, bất giác đứng sững như trời trồng.
Long Tiêu Vân chậm rãi nói: “Lý hiền đệ... Ta nhớ ngươi đến ch.ết được. Ta nhớ ngươi đến ch.ết được...”


Chỉ một câu nói đó, Long Tiêu Vân nói đi nói lại không biết mấy lần. Sau đó, đột nhiên hắn lớn tiếng cười nói: “Huynh đệ ta gặp nhau, đáng lẽ nên vui mới phải! Tại sao cứ đứng ở đây mà chảy nước mắt như mấy bà già vậy?”


Long Tiêu Vân cười lớn, rồi vừa ôm vừa kéo Lý Tầm Hoan đi vào trong, lớn tiếng hô vang: “Mau mời phu nhân lên đây! Tất cả ra đây, tất cả ra đây để gặp hiền đệ của ta. Các ngươi có biết đây là ai không? Ha ha! Nếu ta nói ra chắc chắn các ngươi phải nhảy dựng lên.”


Đại hán râu nhìn vào họ, nước mắt cũng sắp chảy, không biết mình đang chua xót hay đang vui mừng.


Gã mặt rỗ bây giờ mới thở dài, vò đầu bứt tai nói: “Má ơi! Té ra là Lý Thám Hoa. Nghe nói gia tài nhà cửa này đều là của ông ta tặng cho chủ nhân, thế mà mình lại không cho ông ta vào. Ta thật đáng ch.ết!”


Cậu nhóc Hồng hài nhi Long Thiếu Vân đang bị hơn mười gia nhân vây quanh, ngồi trên cái ghế thái sư trong đại sảnh. Cậu ta đã hiểu rõ quan hệ giữa thân phụ và Lý Tầm Hoan, nên sợ sệt không dám khóc nữa.


Khi Long Tiêu Vân khoác vai Lý Tầm Hoan đi vào đại sảnh, hai đại hán đang đứng cạnh Long Thiếu Vân nhảy vọt ra, chỉ vào mặt Lý Tầm Hoan: “Ngươi chính là tên dám đả thương thiếu gia phải không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai.”
Hai đại hán đó phẫn nộ nói: “Hảo tiểu tử! Gan ngươi quả là không nhỏ!”
Hai người một trái một phải hướng vào Lý Tầm Hoan xuất kích.


Lý Tầm Hoan không đánh trả. Chỉ nghe Long Tiêu Vân hét lên, đưa song chưởng ra đỡ, rồi bay lên không trung đá hai gã lăn tuốt ra ngoài cửa, giận dữ nói: “Các ngươi dám xuất thủ với ông ta ư? Gan của các ngươi mới là không nhỏ! Các ngươi có biết ông ta là ai không?”


Hai tên đại hán đều không thể tưởng tượng nổi mình đã vuốt không trúng mông ngựa, lại vuốt nhầm xuống dưới.
Một tên ôm mặt, lắp bắp: “Bọn tiểu nhân bất quá chỉ muốn thay Vân thiếu gia...”


Long Tiêu Vân càng giận dữ hơn, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì? Nói cho các ngươi biết, con của Long Tiêu Vân cũng là con Lý Tầm Hoan. Đừng nói Lý Tầm Hoan bất quá mới chỉ răn dạy nó một lần, cho dù giết ch.ết cái thằng súc sinh ấy cũng là việc nên làm!”


Hắn dõng dạc cất tiếng: “Từ nay về sau, không ai được đề cập đến chuyện ấy. Nếu ai còn nhắc đến thì chính là cố ý chống đối Long Tiêu Vân ta!”


Lý Tầm Hoan đứng cứng đờ như khúc gỗ, cũng không tự biết trong lòng đang có những mùi vị như thế nào.


Giá mà Long Tiêu Vân chửi rủa chàng, thậm chí trở mặt đuổi chàng đi, thì không chừng chàng thấy dễ chịu hơn. Nhưng Long Tiêu Vân lại trọng nghĩa khí đến thế, chàng chỉ còn hổ thẹn, ảm đạm nói: “Đệ... đệ thật sự không biết.”


Long Tiêu Vân vỗ vỗ trên vai chàng, cười nói: “Hiền đệ! Ngươi đổi tính thành yếu đuối như thế này từ lúc nào vậy? Thằng súc sinh đó bị mẫu thân nuông chiều quá mà sinh hư, đáng lẽ ta không nên truyền thụ võ công cho nó.”


Hắn lớn tiếng hô: “Các ngươi mau mau qua đây, mau mau bày tiệc! Trong bọn ngươi, ai có thể tiếp hiền đệ của ta say một bữa thỏa thích, thì ta lập tức tặng cho năm trăm lạng bạc.”


Trong đại sảnh đa số là bọn giang hồ lãng tử. Vô số ánh mắt chợt sáng hẳn lên, đầy vẻ thèm thuồng, hướng về Lý Tầm Hoan để vấn an và cười cầu hòa. Đột nhiên trong nội đường có tiếng người nói: “Mau vén màn lên, phu nhân ra đây rồi.”


Gã đồng tử đứng trước cửa vén rèm cửa lên, Lâm Thi Âm từ bên trong bước ra.
*
* *
Cuối cùng, Lý Tầm Hoan gặp lại Lâm Thi Âm.


Lâm Thi Âm không phải là một mỹ nhân hoàn toàn không có khuyết điểm, nhưng không ai có thể nói nàng không phải là một mỹ nhân.


Sắc mặt của nàng quá trắng, thân thể quá mảnh mai. Ánh mắt nàng thật sáng, nhưng có thể bị chê là hơi lạnh nhạt. Nhưng dù sao, phong tư của nàng, khí chất của nàng vẫn không có ai so sánh được.


Bất cứ trong tình huống nào, nàng cũng toát ra một mê lực đặc biệt. Bất cứ ai nhìn nàng một lần đều không làm sao quên được.


Gương mặt này đã hiện lên trong mộng của Lý Tầm Hoan không biết bao nhiêu ngàn, bao nhiêu vạn lần rồi. Mỗi lần lại thấy nàng chập chờn xa cách, như ẩn như hiện, lãng đãng, lờ mờ. Khoảng cách giữa Lý Tầm Hoan và nàng đã quá xa xôi, xa xôi đến mức không thể với tới được, dù chỉ là trong mộng.


Cứ mỗi lần trong mộng mà Lý Tầm Hoan muốn ôm chặt nàng, đột nhiên lại thức tỉnh. Những lúc như thế, Lý Tầm Hoan chỉ có cách nằm nhìn ra cửa sổ tối đen để run rẩy, để đau khổ chờ trời sáng. Nhưng đến khi trời sáng thì chàng vẫn tiếp tục đau khổ như thế, cô đơn như thế.


Giờ đây thì người trong mộng đã thực sự xuất hiện ngay trước mặt chàng, thậm chí chỉ cần giơ tay ra thì có thể chạm tới. Chàng biết đây không còn là mộng nữa.
Nhưng chàng làm sao có thể giơ tay ra?


Bây giờ chàng lại hy vọng đây cũng là một giấc mộng, vì thực tế lại tàn ác hơn mộng rất nhiều. Chàng muốn chạy trốn nhưng không có cách nào chạy trốn, chỉ còn nụ cười là giấu giếm những nỗi đau khổ trong lòng. Lý Tầm Hoan miễn cưỡng cười, gọi: “Đại tẩu!”


Người hôn thê, người tình nhân trong mộng, mà khi giáp mặt nhau thì lại là “Đại tẩu”.


Đại hán râu quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn tiếp nữa. Chỉ có hắn mới biết được hai tiếng “Đại tẩu” từ cửa miệng của Lý Tầm Hoan gọi ra đã kèm theo bao nhiêu chua cay đau khổ. Hắn không biết nếu bản thân mình rơi vào tình huống như Lý Tầm Hoan, có thể đủ dũng khí để hô lên hai tiếng “Đại tẩu” không, có tiếp nhận nổi những đau khổ sâu đậm như thế hay không.


Nếu hắn không quay đầu nhìn ra tuyết rơi ở ngoài vườn, chỉ sợ rằng cũng đã rơi lệ!
Nhưng Lâm Thi Âm lại không nghe thấy tiếng chào hỏi đó. Tâm trí của nàng đang đặt hết vào đứa con.


Vừa thấy mặt mẹ, cậu bé chợt ré lên, nhảy vào lòng mẹ, vừa khóc rống vừa kể lể: “Mẫu thân... Con không luyện võ được nữa, con đã trở thành tàn phế. Con làm sao sống tiếp được đây?”


Lâm Thi Âm ôm chặt lấy nó: “Ai... ai đã làm cho con phải như thế?”
Hồng Hài Nhi nói: “Chính là hắn.”
Lâm Thi Âm nhìn theo hướng chỉ tay của nó, tia mắt cuối cùng cũng đã chạm vào Lý Tầm Hoan.


Nàng nhìn sững vào Lý Tầm Hoan như nhìn một người xa lạ, chưa từng quen biết. Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt của nàng lộ ra một vẻ oán hận, nói gằn từng chữ: “Là ngươi? Chính là ngươi đả thương con ta?”


Lý Tầm Hoan chỉ thản nhiên gật đầu.
Không ai biết được sức mạnh tinh thần nào đang đỡ cho chàng. Chàng vẫn chưa quÿ xuống trước những câu nói như chùy sắt nện vào đầu...


Lâm Thi Âm nhìn vào mắt chàng không chớp mắt, cắn môi nói: “Được lắm! Ta đã biết ngươi không thể cho ta sống một cách vui vẻ. Một chút hạnh phúc cuối cùng của ta, ngươi cũng đang tâm hủy hoại. Ngươi...ngươi...”


Long Tiêu Vân đằng hắng một tiếng để ngắt lời nàng, lớn tiếng nói: “Muội không nên đối xử với Lý đệ như vậy. Việc này không thể trách Lý đệ, hoàn toàn là do Vân nhi tự gây họa cho mình. Làm sao lúc đó Lý đệ biết nó là con của chúng ta?”


Hồng Hài Nhi đột nhiên lớn tiếng nói: “Hắn biết! Hắn đã biết lâu rồi. Thật ra hắn không đủ sức đả thương con, nhưng khi con nghe nói hắn là bằng hữu của song thân thì dừng tay lại. Nào ngờ hắn lại thừa cơ phóng chưởng ám toán!”


Đại hán râu giận dữ đến nỗi các mạch máu trên đầu đập nghe giần giật, muốn vỡ tung.
Còn Lý Tầm Hoan lại hoàn toàn không có ý biện minh.


Bất luận đau khổ có lớn đến đâu, chàng cũng có thể gánh chịu. Chẳng lẽ chàng lại mặt đỏ tía tai tranh luận với một đứa bé hay sao?
Long Tiêu Vân mắng lớn: “Súc sinh! Ngươi còn dám nói láo ư?”


Hồng Hài Nhi khóc rống lên: “Con không nói láo... Mẫu thân! Con thật sự không nói láo mà!”
Long Tiêu Vân phẫn nộ định kéo Hồng Hài Nhi qua, nhưng Lâm Thi Âm đã cản trước mặt hắn: “Huynh còn muốn làm gì nó nữa?”


Long Tiêu Vân giẫm chân nói: “Thằng súc sinh này hư đốn quá rồi. Nếu ta không trừ bỏ nó thì còn gì là thể diện nữa?”


Sắc mặt trắng bạch của Lâm Thi Âm vì phẫn nộ mà lộ ra một chút màu đỏ, cũng lớn tiếng trả lời: “Thế thì giết luôn ta đi cho xong!”


Ánh mắt của nàng xoáy vào Lý Tầm Hoan, cười lạnh nhạt: “Dù sao thì các ngươi cũng có bản lãnh, muốn giết một đứa con nít thì dễ như trở bàn tay. Giết thêm một nữ nhân nữa thì cũng có sao đâu?”


Long Tiêu Vân nhìn lên trời thở dài một tiếng, giậm chân: “Thi Âm! Tại sao muội lại có thái độ vô lý đến thế?”


Lâm Thi Âm mặc kệ hắn, ôm chặt đứa con đi thẳng vào nhà trong. Bước đi của nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng đã giẫm nát trái tim của Lý Tầm Hoan.


Long Tiêu Vân quay lại vỗ vai chàng, thở dài: “Tầm Hoan! Đệ đừng trách nàng nữa. Nàng vốn không phải là người không biết lý lẽ, nhưng một nữ nhân đã được làm mẹ thì sẽ có thể thay đổi đến mức không thể nói trước được...”


Lý Tầm Hoan thản nhiên nói: “Đệ biết, một người mẹ có thể vì con mà làm bất cứ chuyện gì.”


Chàng gượng cười rồi tiếp: “Dĩ nhiên đệ chưa từng làm người mẹ của một đứa con, nhưng ít ra đệ cũng đã từng làm đứa con của một người mẹ...”
*
* *


“Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu”. Nhấc chén giải sầu, sầu lại càng sầu. Câu thơ này rất nổi tiếng, nhưng không hoàn toàn chính xác.


Khi uống vừa vừa thì đúng là người ta dễ nghĩ đến những chuyện thương tâm, sầu não lại càng tăng. Nhưng đến lúc say mèm rồi thì tư tưởng và cảm giác hoàn toàn tê liệt. Như thế thì trên thế gian không còn việc gì làm cho người ta đau khổ nữa.


Lý Tầm Hoan đã thấu triệt chân lý đó, nên chàng cố uống cho say.
Uống cho say vốn không phải là chuyện khó, nhưng một người đã có nhiều chuyện thương tâm, đã nhiều lần muốn uống say, thì uống đến say không phải dễ.


Đêm đã rất khuya.


Rượu đã cạn nhiều, mà Lý Tầm Hoan vẫn chưa thấy say chút nào. Vì thế mà chàng phát giác ra một chuyện. Mười mấy vị khách giang hồ trong tiệc rượu này đều không ai say cả. Đây thật sự là một chuyện không bình thường.


Đêm càng khuya, sắc mặt của mọi người càng trầm trọng. Ai cũng thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn ra ngoài như chờ đợi một người nào đó.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng trống điểm canh. Đã canh ba rồi.


Sắc diện của mỗi người cũng thay đổi từ từ. Có người kinh ngạc hỏi: “Đã canh ba rồi, mà sao Triệu đại gia chưa về đến đây?”


Lý Tầm Hoan chau mày: “Triệu đại gia là ai? Hình như các vị đợi người ấy rồi mới chịu uống rượu phải không?”


Một người cười, lên tiếng: “Không giấu gì Lý Thám Hoa, nếu Triệu đại gia chưa về thì quả thật bọn tại hạ không thể uống rượu tiếp được.”


Một người khác nói: “Triệu đại gia được xưng tụng là Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, cũng chính là đại ca kết nghĩa của Long tứ gia nhà ta. Chẳng lẽ Lý Thám Hoa còn chưa biết hay sao?”


Lý Tầm Hoan nâng chén cười: “Mười năm không gặp, không ngờ đại ca đã kết nghĩa huynh đệ với nhiều hào kiệt nổi tiếng giang hồ. Tiểu đệ mời đại ca một chén.”


Mặt Long Tiêu Vân hơi đỏ, gượng cười theo: “Huynh đệ của ta, cũng là huynh đệ của đệ. Vậy ta cũng mời Lý đệ một chén.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chuyện đó nghe cũng có lý, không ngờ tiểu đệ lại có thêm mấy vị huynh trưởng. Nhưng không hiểu vị đại anh hùng này có chịu nhận con người xui xẻo như tiểu đệ làm huynh đệ hay không?”


Long Tiêu Vân cười ha hả: “Bọn họ mừng còn không kịp, chẳng có lý gì mà không chịu nhận.”
Lý Tầm Hoan nói: “Chỉ...”


Không biết chàng đang định nói gì, nhưng khi nói ra đến miệng thì lại thay đổi, cười nói tiếp: “Triệu đại gia nổi tiếng Thiết Diện Vô Tư, nghe nói ông ta mấy năm mới cười một lần. Nếu ông ta đến, đệ e rằng sẽ hoảng sợ đến không thể uống tiếp nữa. Không ngờ chư vị lại chờ Triệu đại gia đến mới chịu uống rượu.”


Trầm ngâm một lúc, Long Tiêu Vân chợt nghiêm mặt, nói với Lý Tầm Hoan: “Mai Hoa Đạo đã tái xuất giang hồ.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Việc này đệ cũng đã nghe qua.”


Long Tiêu Vân hỏi: “Nhưng hiền đệ có biết lúc này Mai Hoa Đạo đang ở đâu không?”
Lý Tầm Hoan nói: “Nghe nói người này hành tung rất là kỳ lạ...”


Long Tiêu Vân lại cắt lời chàng: “Đúng, hành động của hắn ẩn hiện khó lường. Nhưng ta biết hiện hắn có mặt tại Bảo Định Thành, không chừng ở gần đây cũng nên.”


Câu nói này làm mọi người không hẹn mà đều so vai lại, lò sưởi đang cháy hừng hực cũng không cản nổi khí lạnh từ bên ngoài ùa vào.


Lý Tầm Hoan bất giác đổi sắc mặt: “Hắn đã lộ diện ở đây rồi sao?”
Long Tiêu Vân đáp: “Đúng. Đại công tử của Tần Hiếu Nghĩa hôm qua đã bị thương trong tay hắn.”


Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Hắn hạ thủ ở đâu?”
Long Tiêu Vân nói từng chữ, từng chữ: “Chính tại hậu viện nhà ta, trong rừng mai trước Lãnh Hương Tiểu Trúc.”


Lý Tầm Hoan rùng mình, lại hỏi: “Hắn có đả thương ai nữa không?”
Long Tiêu Vân nói: “Có lẽ hiền đệ chưa rõ. Tên này mỗi đêm chỉ đả thương một người, và không bao giờ xuất thủ trước canh ba.”


Hắn gượng cười nói tiếp: “Tên này có thói quen giết người như thiên hạ quen uống rượu vậy, vừa quy định về thời gian vừa quy định về số lượng.”


Lý Tầm Hoan cũng cười, nhưng nụ cười đó không làm thần sắc của chàng nhẹ nhàng hơn chút nào. Trầm ngâm một chút, chàng xuống giọng hỏi: “Thế còn đêm hôm qua?”


Long Tiêu Vân nói: “Đêm hôm qua thì vô sự.”
Lý Tầm Hoan nói: “Vậy thì đối tượng ở đây có lẽ chỉ là Tần đại thiếu gia. Như vậy, từ đây về sau có lẽ hắn không đến nữa.”


Long Tiêu Vân lắc đầu đáp: “Sớm muộn gì rồi hắn cũng sẽ đến.”
Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Sao vậy? Hắn có xích mích với đại ca ư?”


Long Tiêu Vân lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Đối tượng của hắn không phải là Tần Trọng, cũng không phải là ta.”
Lý Tầm Hoan lạc giọng hỏi: “Là ai?”
Long Tiêu Vân nói: “Đối tượng của hắn là Lâm...”


Chỉ nghe đến tiếng “Lâm” là Lý Tầm Hoan tái mặt, nhưng Long Tiêu Vân không nói “Lâm Thi Âm” mà nói “Lâm Tiên Nhi”.
Lý Tầm Hoan lén lút thở ra nhẹ nhõm, hỏi lại: “Lâm Tiên Nhi ư? Đó là ai?”


Long Tiêu Vân cười to: “Hiền đệ! Luôn cả Lâm Tiên Nhi mà hiền đệ cũng không biết, quả là hiền đệ đã già rồi. Nếu mười mấy năm trước, e rằng không ai biết rõ hơn hiền đệ.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nói như vậy, người ấy không thể không là một mỹ nhân.”


Long Tiêu Vân nói: “Nàng là một mỹ nhân, hơn nữa còn được thiên hạ công nhận là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Không biết bao nhiêu thiếu hiệp phong lưu trong giang hồ đã vì nàng mà điên đảo thần hồn!”


Hắn chỉ vào mấy người ngồi trong tiệc, cười lớn: “Hiền đệ tưởng các vị này vì thể diện của ta mà đến ư? Nếu không có Lâm Tiên Nhi ở đây, cho dù ngày nào ta cũng đãi tiệc yến sào, chưa chắc đã có ai thèm chiếu cố.”


Nhiều người đỏ mặt, nhất là hai vị thiếu niên áo gấm lại càng đỏ dữ dội.


Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai hai người đó rồi lại cười nói: “Kể ra thì chư vị cũng may mắn nên bây giờ mới còn hy vọng. Nếu như Lý đệ ta trẻ lại mười tuổi, thì không đến phần của chư vị đâu.”


Lý Tầm Hoan cũng cười lớn: “Đại ca cho rằng đệ đã già thật rồi ư? Người già, nhưng lòng chưa già đâu.”


Ánh mắt Long Tiêu Vân lóe lên, cười nói: “Không sai, không sai! Một chút cũng không sai. Những kẻ ngớ ngẩn trông vời áo tiểu thư tuy rằng còn nhiều hơn kiến, nhưng không ai có hy vọng bằng hiền đệ.”


Lý Tầm Hoan cười khổ: “Chỉ tiếc rằng đệ đã bị ngâm trong hũ rượu suốt mười năm rồi, bản lãnh không còn được như trước nữa !”


Nắm chặt tay Lý Tầm Hoan, Long Tiêu Vân nói: “Hiền đệ còn chưa biết, vị Lâm cô nương ấy chẳng những đẹp như thiên tiên mà lại rất có chí khí. Nàng không chịu ưng ai cả, tuyên bố với thiên hạ rằng ai trừ khử được Mai Hoa Đạo thì cho dù là một ông già vừa mặt rỗ vừa thọt chân cũng có thể cưới nàng làm vợ.”


Lý Tầm Hoan nói: “E rằng vì nguyên nhân đó mà Mai Hoa Đạo nhất quyết trừ khử nàng.”


Long Tiêu Vân nói: “Đúng thế. Đêm hôm qua chắc là Mai Hoa Đạo đến Lãnh Hương Tiểu Trúc để tìm nàng, không dè Tần Trọng lại ở đó, làm con ma ch.ết thay...”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan chớp lên, rồi nói: “Có lẽ Tần đại thiếu gia cũng là một người ngớ ngẩn trông vời Lâm cô nương hay sao?”


Long Tiêu Vân cười khổ: “Trước kia thì hắn cũng có chút hy vọng, nhưng bây giờ...”


Lý Tầm Hoan nói: “Lãnh Hương Tiểu Trúc đã tịch mịch nhiều năm, có lẽ bây giờ Lâm cô nương đã mang lại nhiều náo nhiệt. Không chừng có nhiều công tử đa tình thao thức đi qua đi lại đến tận nửa đêm.”


Long Tiêu Vân hơi đỏ mặt, cười khổ: “Lãnh Hương Tiểu Trúc là nơi ở cũ của hiền đệ, đáng lý ta không nên để cho ai ở đó. Nhưng.. nhưng...”


Lý Tầm Hoan cắt lời: “Nhà tranh mà được mỹ nhân chiếu cố thì cũng rạng lên, nếu cây cỏ có hiểu biết thì cũng vui vẻ không lường được. E rằng chúng nhất quyết không cho một kẻ ho lao quay lại mà khạc nhổ lung tung.”


Ánh mắt của chàng sáng ngời, nhìn Long Tiêu Vân cười cười: “Vị Lâm cô nương ấy quan hệ như thế nào với đại ca?”


Long Tiêu Vân ho khan hai tiếng, đáp: “Nhân một cuộc hành hương tại Phổ Đà Sơn mà nàng quen biết với Thi Âm. Hai người gặp nhau tâm đầu ý hợp kết làm tỉ muội, cũng giống như ta và hiền đệ vậy!”


Lý Tầm Hoan hơi khựng lại: “Cha của nàng là vị quản gia khi nãy đệ gặp ở ngoài cổng đó ư?”


Long Tiêu Vân cười gượng: “Hiền đệ không ngờ ư? Thật sự không ai có thể tưởng tượng được người cha thế kia mà sinh được đứa con đẹp thế này. Thế mới đúng là ở trong ổ quạ lại nở ra phượng hoàng!”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ vị Thiết diện vô tư Triệu đại gia cũng đi ước hẹn trợ thủ đến bảo vệ cho nàng? Triệu đại gia bây giờ cũng thay đổi, trở thành thương hương tiếc ngọc đến thế ư?”


Như không nghe thấy ý chế nhạo, Long Tiêu Vân nói: “Ngoài việc bảo vệ cho nàng, Triệu lão đại còn muốn nhân cơ hội để trừ khử Mai Hoa Đạo. Huống chi rất nhiều danh gia vọng tộc Trung Nguyên đã bỏ rất nhiều ngân lượng ra để làm phần thưởng bắt cho được hắn. Số ngân lượng đó hiện đang để ở đây. Nếu có gì thất thoát, chỉ sợ rằng không ai có thể gánh vác nổi.”


Lý Tầm Hoan nghe đến đây bỗng thay đổi sắc mặt: “Sao đại ca phải gánh vác một trọng trách như thế này chứ?”


Long Tiêu Vân thở dài: “Đã có gánh nặng thì phải có người vác chứ biết làm sao? Ta nói có đúng không?”


Lý Tầm Hoan trầm ngâm một hồi lâu rồi từ từ nói: “Bây giờ đã quá canh ba. Không biết đêm nay Mai Hoa Đạo có đến hay không?”


Chàng đột nhiên đứng dậy: “Triệu đại gia chưa về, chư vị cũng ngưng uống rượu, nhân lúc rảnh rỗi tại hạ xin phép ra ngoài hóng mát, nhân tiện thăm hỏi những gốc mai bằng hữu ngày nào.”


Long Tiêu Vân chau mày: “Chắc hiền đệ không phải thăm hỏi hoa mai, mà có lẽ muốn xem Mai Hoa Đạo.”
Lý Tầm Hoan chỉ cười, không đáp.
Long Tiêu Vân hỏi: “Hiền đệ muốn một mình đi vào chỗ nguy hiểm hay sao?”


Lý Tầm Hoan vẫn cười, không đáp.


Long Tiêu Vân nhìn chàng một lúc, vùng cười lớn: “Hay lắm, hay lắm! Ta biết, nếu hiền đệ đã quyết tâm làm một chuyện gì thì không ai ngăn được. Huống chi, nếu Mai Hoa Đạo biết có Lý Thám Hoa ở đây thì e rằng hắn không dám đến nữa.”


*
* *
Những gốc mai ở vườn sau vẫn tươi tốt, hình như lại còn tươi tốt hơn mười năm về trước. Nhưng người của vườn xưa thì sao rồi?


Người tuy vẫn giữ được cốt cách ngạo mạn giống hoa mai, nhưng người có chịu nổi sự giày vò của năm tháng hay chăng?
Hoa tàn rồi lại nở, thế còn người thì sao? Tuổi thanh xuân đã trôi đi làm sao tìm lại được?


Lý Tầm Hoan đứng im lìm ở cạnh vườn hoa, ngơ ngác nhìn ánh đèn lập lòe ở căn lầu nhỏ xa xa.
Mười năm trước, tòa tiểu lâu này thuộc về anh ta, người trong lầu cũng thuộc về chàng, nhưng bây giờ...


Bây giờ thì tất cả đều đã trôi theo năm tháng thanh xuân, vĩnh viễn không thể đuổi theo tìm lại được. Có tìm chăng, chỉ là một chút tâm tư đối cảnh sinh tình.


Tuy tương tư là phiền não nhưng không tương tư thì có lẽ chàng không thể sống nữa.
Bước qua khỏi cây cầu nhỏ đầy tuyết, là đến rừng mai.


Trong rừng mai, lộ ra một tiểu lâu nho nhỏ, chính là nơi mà ngày nào Lý Tầm Hoan đã luyện kiếm đọc sách.


Tiểu lâu này đối diện với một tiểu lâu khác. Ngày xưa mỗi khi tuyết rơi, chàng chỉ cần đẩy cửa sổ là gặp được ánh mắt đa tình của một cô nương đa tình ở bên kia đang nhìn sang bên này.
Nhưng bây giờ...


Tình yêu càng nồng nàn, càng mong manh...


Lý Tầm Hoan lặng lẽ thở dài, phủi tuyết trên người, lặng lẽ bước lên tiểu kiều, bàn chân đạp nát những lớp băng. Hậu viên vắng lặng không một bóng người, không nghe được tiếng nói. Sau canh ba chính là thời gian Mai Hoa Đạo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, còn ai dám lưu lại ở đây?


Lý Tầm Hoan chầm chậm bước vào Lãnh Hương Tiểu Trúc sau rừng mai.
Chàng không định gặp tuyệt thế mỹ nhân Lâm Tiên Nhi, vì biết rằng giờ khắc này nàng không thể còn nơi đó.


Chàng chỉ muốn nhìn lại nơi ở ngày xưa. Con người trong lúc cô đơn, chỉ muốn hướng về ngày xưa mà lưu luyến.
Đột nhiên, trong rừng mai tĩnh lặng lại phát lên một tiếng cười khe khẽ.


Lý Tầm Hoan lập tức thay đổi hẳn. Chỉ trong nháy mắt, thân thể đang biếng nhác đó như có nguồn lực từ đâu tới, nhanh nhẹn như một con thỏ, lao vút về phía có tiếng cười.


Lý Tầm Hoan nghe một tiếng la kinh hoảng của nữ nhân, nhưng tiếng la đó rất nhỏ. Rồi chàng thấy một bóng người màu trắng đang chạy trốn, lại có một bóng người màu đen đang đuổi theo. Thân hình của người áo đen rất to lớn, oai thế cũng rất kinh người. Người còn cách hai ba trượng, đã có một trận hàn phong quạt tới mặt Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan lập tức phát hiện võ công của người này tà môn ngoại đạo, vừa âm hiểm vừa cổ quái. Nhưng chưởng lực rất mạnh, không thể nghi ngờ rằng không phải là cao thủ hạng nhất trong võ lâm.
Mai Hoa Đạo!


Chẳng lẽ người này chính là Mai Hoa Đạo?
*
* *


Lý Tầm Hoan không trực tiếp đón đỡ phát chưởng này. Vạn bất đắc dĩ, chàng mới chịu lãng phí chân lực để đấu sức với người khác mà không suy tính, vì chàng cảm thấy khí lực của mình quí trọng hơn của người khác nhiều.


Có lần Kim cương thủ Đặng Liệt say rượu đã cố ép chàng đấu chưởng, nhưng Lý Tầm Hoan đã cự tuyệt mấy lần. Đặng Liệt có hỏi tại sao chàng không chịu.


Lý Tầm Hoan đã trả lời rất hay. Chàng đáp: “Ta không phải là con bò, sao ngươi muốn chơi trò bò húc với ta? Ta cảm thấy võ công cũng là một nghệ thuật, ngươi không thể đạt đến cảnh giới huyền diệu, nhưng tối thiểu cũng phải tự nhiên và điềm đạm. Nếu chỉ dùng sức lực để đánh nhau thì ngu dốt chẳng khác con bò.”


Đặng Liệt là bạn của chàng, chàng có thể cự tuyệt. Nhưng hiện giờ con người này nhất quyết muốn một chưởng đánh chàng ch.ết ngay, chưởng lực lại rất ác liệt, khống chế hết đường lui của chàng.


Huống hồ thân hình của hai người cùng đang vọt tới trước, bất luận ai trong cái chớp mắt mà cuộc sống treo trên sợi tóc này muốn rút lui tránh né, thì nếu né được cũng sẽ bị đối phương cướp lấy thượng phong. Như thế, đến khi đối phương xuất chưởng thứ hai, muốn tránh né nữa thì còn khó hơn lên trời.


Thế nhưng thân hình của Lý Tầm Hoan đột nhiên giật lùi lại, thân pháp chàng biến hóa linh hoạt như cá bơi dưới nước.
Người áo đen hét lên một tiếng, chưởng lực lại vù vù quạt tới.


Lý Tầm Hoan lùi lại như một mũi tên, thân hình ngửa ra gần song song với mặt đất. Chàng hầu như không có động tác gì nhưng phi đao đã rời khỏi tay.
Ánh đao lóe lên, giống như một ngôi sao băng rạch ngang màn đêm.


Người áo đen đột nhiên la một tiếng, nhảy vọt lên, lộn một vòng trên không trung, sử dụng thân pháp Phi Điểu Đầu Lâm bay vào phía sau rừng mai để chạy trốn.


Chân của Lý Tầm Hoan vừa chống xuống đất thì thân thể đứng thẳng lên ngay. Chàng đứng thoải mái, tựa như rất nhàn rỗi, hoàn toàn không có ý rượt theo.
Người áo đen chưa ra khỏi rừng mai, đã ngã xuống rồi.


Lý Tầm Hoan lắc đầu, thở một hơi dài rồi bước chậm sang. Trên mặt tuyết có một vệt máu tươi, người áo đen đang nằm ở chỗ tận cùng vết máu.


Hai tay của hắn tự nắm lấy yết hầu, máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra giữa các kẽ ngón tay. Ngọn tiểu đao đã được rút ra, nằm cạnh người của hắn, lập lòe trong đêm.


Lý Tầm Hoan cúi xuống nhặt đao, nhìn thấy sắc mặt người áo đen có vẻ rất đau khổ, đang co giật liên hồi. Chàng thất vọng thở dài, từ từ hỏi: “Ngươi không phải là Mai Hoa Đạo, thế thì sao phải ép ta ra tay để chịu khổ như thế?”


Hắn nghiến chặt răng, trong cổ họng nổi lên những tiếng ằng ặc, nhưng không nói tiếng nào.


Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi có thể không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi. Ngươi là đại đệ tử của Y Khốc. Mười năm trước ta từng gặp ngươi. Ta chỉ cần gặp người nào một lần là không bao giờ quên được.”


Hắn giãy giụa, cố hết sức để nói: “Ta... ta cũng nhận ra ngươi.”


Lý Tầm Hoan than thở: “Ngươi đã nhận ra ta thì tại sao lại muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta để diệt khẩu ư? Nhưng cho dù ngươi đến đây để hẹn hò nam nữ, cũng đâu phải là việc không thể đưa ra ánh sáng?”


Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ oán thù, hai mắt lồi ra, vẫn cố gắng giãy giụa để nói gì đó. Nhưng cứ mỗi lần hắn dùng sức thì máu tươi lại rịn ra mạnh thêm một chút.


Lý Tầm Hoan lắc lắc đầu, nói từ từ: “Nhất định ngươi có một bí mật phải giấu, nên bất chấp mọi sự mà muốn giết ta để diệt khẩu. Lúc đó, chỉ sợ rằng ngươi cũng chưa biết người phải giết lại chính là ta.”


Chàng lại thở dài, nói tiếp: “Ngươi muốn giết ta, cho nên ta mới giết ngươi. Ngươi đã chọn sai đối tượng, ta cũng đã nhìn sai người rồi.”


Hắn hú lên được một tiếng, đột nhiên vọt mình xông tới Lý Tầm Hoan.


Nhưng Lý Tầm Hoan chỉ đứng yên lặng nhìn hắn, không động đậy chút nào. Bàn tay của hắn vừa nắm trúng ngực Lý Tầm Hoan, thì lại rơi xuống đất, vĩnh viễn không cất lên được nữa.


Lý Tầm Hoan đứng im lặng nhìn hắn, rất lâu mới chau mày nói: “Đêm qua là con trai của Tần Hiếu Nghĩa, đêm nay lại là đệ tử của Y Khốc. Xem ra cô nàng Lâm Tiên Nhi này cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi. Tầm mắt cũng không thấp, người đến hẹn hò toàn là đệ tử danh gia. Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, thiếu niên nào mà không đa tình? Đây không phải là một việc gì phạm pháp, sao người này lại sợ người ta bắt gặp? Chẳng lẽ ở trong đó còn có một bí mật gì chăng?”


Ánh đèn trong Lãnh Hương Tiểu Trúc vẫn sáng, vừa rồi bóng trắng chính là chạy về phía đó. Bóng người này thoáng trông rất yểu điệu, có phải là Lâm Tiên Nhi hay không?


Lý Tầm Hoan trầm tư, từ từ tiến về phía Lãnh Hương Tiểu Trúc. Mắt chàng đang nhấp nháy, tựa như đang phát hiện một việc gì rất hứng thú. Gió thổi xuyên qua rừng mai, từng mảng tuyết rơi xuống đất.


Bỗng nhiên một mảng tuyết đang rơi bỗng vỡ tan tành như bị kình lực nào đó quét trúng, rồi hàn quang nhoáng lên. Tuy Lý Tầm Hoan mặc áo choàng bằng da điêu, mà vẫn bị hàn khí làm ớn lạnh thấu xương. Kiếm quang đã quét rách cái áo da điêu của Lý Tầm Hoan.


Đêm lạnh rất vắng lặng, vườn mai rất vắng vẻ, nhưng hình như bất cứ nơi nào cũng có một người muốn đẩy chàng vào chỗ ch.ết. Chàng lưu lạc mười năm, vừa về tới nhà, chẳng lẽ đây chính là cách tiếp đón du tử hồi gia hay sao?


Nếu Lý Tầm Hoan né sang bên trái, thì sườn phải nhất định bị chiêu kiếm đó đâm thủng. Nếu chàng né sang bên phải, thì sườn trái bị thủng. Nếu chàng vọt về phía trước thì chính giữa lưng phải có thêm một cái lỗ, vì bất kể thân pháp nào cũng không thể nhanh hơn chiêu kiếm này.


Tuy chàng đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng chưa từng gặp chiêu kiếm nào nhanh đến thế.
*
* *
Nghe “soạt” một tiếng, kiếm đã đâm thủng cái áo bằng da điêu của Lý Tầm Hoan.


Nhưng trong nửa cái chớp mắt, thân thể của Lý Tầm Hoan đã xoay lại, ép sát vào lưỡi kiếm để rời khỏi. Lúc thanh kiếm lạnh lẽo đang chạm vào da, chàng cảm thấy toàn thân run bắn lên.


Tuy chàng đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng chưa bao giờ gần với cái ch.ết đến thế.


Đối phương đâm hụt một kiếm, hình như cảm thấy rất kinh hãi. Thanh kiếm rung lên một cái rồi toan quét ngang qua, nhưng ngọn tiểu đao ở trong tay của Lý Tầm Hoan đã vội lia vào cổ tay của hắn.


Ngọn đao này đủ nhanh để đối phương không thể biến hóa kiếm chiêu.
Hắn kinh hãi buông kiếm rời khỏi tay, nhảy vọt lên trên không, xoay mình một cái toan chuồn đi.
Phi đao của Lý Tầm Hoan đã ra đến đầu ngón tay.


Trên thế gian, không có thân pháp nào nhanh hơn phi đao Tiểu Lý.
Nào ngờ, ngay trong lúc đó đột nhiên nghe một người lớn tiếng hét: “Hiền đệ! Ngừng tay!”
Đó chính là thanh âm của Long Tiêu Vân.


Lý Tầm Hoan khựng lại. Long Tiêu Vân đã xông vào trong vườn mai. Đối phương cũng đã từ trên không rơi xuống, thì ra là một thiếu niên áo gấm, sắc mặt trắng bệch.


Long Tiêu Vân đứng chen giữa hắn và Lý Tầm Hoan để can ngăn, giậm chân nói: “Tại sao hai vị lại giao đấu?”


Thiếu niên trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, rồi nói: “Ở ngoài rừng có một người ch.ết. Dĩ nhiên ta nghĩ người đang ở trong rừng phải là Mai Hoa Đạo.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười rồi hỏi lại: “Sao các hạ không nghĩ cái người ch.ết đó là Mai Hoa Đạo?”
Thiếu niên cười lạnh, đáp: “E rằng Mai Hoa Đạo không dễ dàng ch.ết dưới tay của người khác.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chẳng lẽ Mai Hoa Đạo nhất định phải đợi để được ch.ết dưới tay của các hạ hay sao? Chỉ đáng tiếc là...”


Long Tiêu Vân cười lớn, cướp lời: “Hai vị đừng tranh luận nữa, đây là hiểu lầm mà thôi. May mà ta đến kịp thời, nếu không thì lưỡng hổ tương tranh, chắc chắn có người bị thương. Lúc đó không hay lắm!”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, gỡ thanh kiếm đang dính vào cái áo da điêu ra, búng một cái. Thanh kiếm ngân lên một tiếng như long ngâm. Lý Tầm Hoan mỉm cười nói: “Kiếm tốt!”


Chàng đưa trả thanh kiếm, miệng nói: “Kiếm đã là danh kiếm, người chắc chắn cũng là danh gia. Cuộc hội ngộ hôm nay lại là chuyện hiểu lầm, nhưng tại hạ cũng cảm thấy thật là vinh dự. Bởi vì không phải người nào cũng có dịp thưởng thức kiếm chiêu của danh gia.”


Sắc mặt của thiếu niên vốn trắng bệch, hình như đã đỏ lên một chút. Đột nhiên hắn giành lấy kiếm, bẻ một cái, chỉ nghe một tiếng ngân dài, thanh kiếm đã gãy thành hai đoạn.


Lý Tầm Hoan than thở: “Kiếm tốt như thế, há chẳng đáng tiếc ư?”


Thiếu niên lớn tiếng nói, mắt vẫn không rời Lý Tầm Hoan: “Không dùng cây kiếm này, tại hạ vẫn có thể giết người. Chuyện này không cần phiền đến các hạ quan tâm.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu biết trước như vậy, thì tại hạ cũng không cần trả thanh kiếm đó lại cho các hạ. Đem thanh kiếm đi đổi lấy vài cái áo để mặc cho đỡ lạnh cũng là việc tốt.”


Thiếu niên lạnh lùng nói: “Chuyện này cũng không cần các hạ phải lo lắng. Đừng nói là chỉ đâm thủng một cái áo da điêu, cho dù làm hư đến mười cái thì ta cũng bồi thường không thiếu chút nào.”


Lý Tầm Hoan nói: “Cái áo da điêu này của tại hạ, chỉ sợ là các hạ không thể tìm ra cái thứ hai.”
Thiếu niên đáp: “Cái áo da điêu của các hạ lại còn có chỗ khác lạ hay sao?”


Lý Tầm Hoan nghiêm chỉnh nói: “Cũng không đặc biệt lắm, nhưng những cái áo thông thường không có một đôi mắt như cái áo này.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem