Chương 53

Sau khi lễ bế mạc của lễ hội kết thúc, Cảnh Thời nhận được kì nghỉ ba ngày.
Ông cụ Lộ gọi đến, nói đã rất nhiều ngày không nhìn thấy Đô Đô, Cảnh Thời nghĩ, dứt khoát dẫn bé mập về nhà họ Lộ ở một đêm.


Bé mập trí nhớ khá tốt, cũng có mấy phần quen thuộc với nhà cũ, cho nên không sợ, vừa đến đã lái xe hơi nhỏ ông cụ mua cho bé chạy xình xịch khắp nơi.
Dù sao nhà cũ cũng rất lớn, cho nên Cảnh Thời rất yên tâm đi theo sau bé, cũng không nói bé cái gì.


Bé mập chơi nửa ngày, nóng đến đầy mồ hôi, vừa khéo quẹo đến bên cạnh hồ bơi, chỉ hồ bơi nói: "Cha, tắm tắm."
Cảnh Thời bế bé từ trong xe ra, cười nói: "Đây là hồ bơi, không phải chỗ tắm, cha lát nữa dắt con về trong phòng tắm."


Bé mập chưa từng thấy hồ bơi, tò mò di chuyển bàn chân mũm mĩm đi qua, bé gan rất lớn, còn dám vểnh mông đi sờ nước hồ.
Cảnh Thời nhanh chóng đè bé lại, nhưng bé mập đang lúc quá mức vui vẻ, ai khuyên cũng không được, Cảnh Thời chỉ có thể ngồi ở bên hồ với bé, đặt chân mình vào trong hồ.


Nước hồ bơi được chiếu đến ấm áp, bên dưới lại rất mát, ngâm rất thoải mái.
Quản gia thấy hai cha con ngồi xuống, còn bưng cho họ hai dĩa trái cây.


Cha ngâm thoải mái như vậy, nhưng bé mập lại vô cùng gấp, chân bé ngắn không chạm vào được nước, rõ ràng bề ngoài là cha theo bé, thực ra bé chỉ ở bên cạnh nhìn.
Nhưng bản thân Cảnh Thời không biết bơi, không dám thả bé xuống, chỉ có thể dỗ dành bé.
"Đợi ba Lộ đến, để anh ấy theo con xuống."




Nói đến đây, Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ ra, cậu không biết Lộ Ý Trí biết bơi hay không, nhưng cậu cũng ngại hỏi quản gia, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lộ Ý Trí.
"Ngài Lộ, anh biết bơi không?"
"Ừ, sao thế?"
"Con trai anh muốn đến hồ bơi tắm rửa, em ngăn không được, anh nhanh nói với bé."


Lộ Ý Trí cười: "Bên anh có lẽ còn phải hai tiếng nữa, em đưa điện thoại cho bé, để anh nói với bé."
Thời gian gọi một cuộc điện thoại, bé mập đã kéo áo thun trên người mình, lộ ra nửa thân trên trần truồng nhảy nhảy muốn thử.
Cảnh Thời đưa điện thoại đến cho bé.
"Đô Đô?"


Đô Đô vừa nghe thanh âm của Lộ Ý Trí, vui vẻ nắm lấy điện thoại gọi: "Ba, ba."
Lộ Ý Trí thả nhẹ thanh âm, cười nói: "Bé mập lại ở nhà giày vò cha con?"
Cảnh Thời bật cười, Lộ Ý Trí vô luận bất kì tình huống nào cũng theo thói quen ngay lập tức đứng ở bên cậu còn thật sự là...
Rất tốt....


Nhưng bé mập có hơi tủi thân: "Ba, tắm tắm."
"Quà ba mua cho con, đặt trong phòng, con đi xem thử, một lát ba về giúp con tắm."
"Xe xe."
"Không nói trước, con đi xem thử thì biết."


Lộ Ý Trí xưa nay rất biết đối phó với Đô Đô, lần này cũng không ngoại lệ, bé mập lập tức quên chuyện tắm rửa, trở mình bò lên lắc lư như chim cánh cụt đi vào trong phòng.
Cảnh Thời cũng đứng lên đi theo sau bé, tán thưởng nói: "Ngài Lộ, vẫn là anh có biện pháp."


Duy nhất không tốt, là quá thích tiêu tiền lung tung, lần này cũng không biết mua cái gì rồi.
Một đường đi về phòng, lột quà chơi một lát, hai tiếng trôi qua, lúc Cảnh Thời mang Đô Đô xuống lầu vừa khéo nhìn thấy Lộ Ý Trí đang đứng ở phòng khách nói chuyện với ông cụ.


Đô Đô giang cánh tay nhỏ bổ nhào qua: "Ba."
Lộ Ý Trí cười bế bé lên, hôn lên gương mặt mũm mĩm của bé một cái, hỏi: "Có thích quà không?"
Đô Đô vùi đầu lên vai Lộ Ý Trí, thân thiết cọ qua cọ lại.


Ông cụ ở bên cạnh nhìn rất đỗi cảm khái, mới bao lâu, cũng chỉ hơn hai tháng, đứa con trai nhỏ của ông cụ đã trở thành bộ dáng như trước mắt.
Nét mặt dịu dàng, phối thêm nét cười trên khóe môi tuy rất khẽ nhưng đủ dịu dàng, so với trước đây như hai người khác nhau.


Ông cụ nhìn Cảnh Thời và Đô Đô, lắc đầu cười rời đi, vẫn nên để lại không gian trống cho một nhà ba người.
Đô Đô còn nhớ chuyện ba nói sẽ dắt bé đi tắm, giơ bàn tay mũm mĩm vội vàng chỉ hướng bên ngoài.
"Ba ba, tắm tắm."
Lộ Ý Trí vỗ vỗ lưng bé, nhìn về phía Cảnh Thời.


Cảnh Thời tự nhận rất hiểu ngầm nói: "Anh dắt bé đi thay đồ đi, em ở chỗ này đợi hai người." Giày vò một ngày, tranh thủ đi nghỉ ngơi một lát.
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Em không thay sao?"
"Em không biết bơi, ở bên bờ cổ vũ cho hai người cố lên là được rồi."


Nhưng Lộ Ý Trí hiển nhiên không tính bỏ qua cho cậu, một tay bế Đô Đô, một tay khác kéo cậu.
"Cùng nhau."
Cảnh Thời vùng vẫy hai cái, cậu mới không muốn cùng người này ở trong hồ bơi đâu, nghĩ nghĩ cũng biết không an toàn.
Cậu ôm lan can cầu thang giả khóc: "Cứu mạng, bạo lực gia đình."
Lộ Ý Trí: "...."


Anh cúi đầu hôn một cái lên miệng Cảnh Thời, nghiêm túc nói: "Bạo lực gia đình là như thế này sao?"
Cảnh Thời đập anh, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của quản gia: "Ngài Lộ, nước trong hồ bơi đã đổi xong."
"Được, biết rồi."


Đô Đô vừa rồi vẫn luôn nhìn hai cha tương tác, nhìn đến thích thú, Cảnh Thời vừa nhìn nét mặt bé thì đau đầu.
Bé mập cái không nên học lại đang lén lút học, mấy lần rồi, bỗng nhiên làm ra chút chuyện thiêu thân cho cậu, vừa tức vừa muốn cười.


Thế là, cậu nhanh chóng kết thúc lôi kéo, chạy lên tầng trên, cùng nhau thì cùng nhau.
"Cha."
Đô Đô vểnh môi, ngước gương mặt mũm mĩm lên, Lộ Ý Trí nhìn mà buồn cười, cúi đầu đưa sườn mặt mình đến gần cho bé hôn.
Bé mập vui vẻ xoay trái xoay phải.


Nhưng sợ họ ngại, bên cạnh hồ bơi một người cũng không có, chỉ có một nhà ba người họ.
Đô Đô vểnh bụng mập đứng bên hồ, cố gắng giơ một chân ra, nghĩ nghĩ lại co trở về.
"Cha."


Nước hồ bơi thật ra không sâu, Cảnh Thời đứng có thể lộ ra nửa thân trên, cậu giang cánh tay về phía Đô Đô, cười nói: "Đô Đô, xuống nào."
Đô Đô vừa rồi rất dũng cảm, lúc này thật sự sắp xuống nước lại bắt đầu sợ hãi, do dự không dám động đậy.


Hai cánh tay rụt lại trước ngực, nhìn có hơi mắc cười.
Lộ Ý Trí vừa xuống nước liền bơi hai vòng, dáng người anh rất đẹp, cơ bụng từng múi rõ ràng, nhưng không hề khoa trương, bả vai rất rộng, Cảnh Thời chưa từng có giờ phút nào giống như bây giờ, cảm nhận được áp lực trên dáng người kia.


Lộ Ý Trí từ trong nước nhô ra, đứng phía sau cậu, gần như có thể ôm chặt cậu vào trong lòng.
Anh vừa đến thì không giống nữa, bé mập vừa rồi còn đang do dự lập tức dũng cảm, giang rộng cánh tay nện vào trong lòng anh.
Tư thế không đẹp lắm, giống như rùa con.


Lộ Ý Trí một tay đỡ lấy bụng bé mập, một tay giúp hai cái chân ngắn động đậy.
Đô Đô nét mặt nghiêm túc, theo tiết tấu lên xuống của Lộ Ý Trí, thở, thở, thở.


Cảnh Thời ở bên cạnh thiếu chút cười co giật, nhưng đợi đôi mắt sáng lấp lánh của Đô Đô nhìn về phía cậu, cậu vẫn liều mạng khen ngợi: "Đô Đô rất giỏi, sắp bơi nhanh hơn cả ba."
Bé mập cười ha ha tiếp tục cố gắng giẫm chân mập của mình.


Không bao lâu thì mệt, giống như sâu lười được Lộ Ý Trí đỡ lướt trên mặt nước, chọc thế nào cũng kiên quyết không động đậy.
Qua một lát Lộ Ý Trí không biết ấn chỗ nào, quản gia đi qua bế Đô Đô đi.


Trước khi đi còn cười nói với Cảnh Thời và Lộ Ý Trí: "Một lát nữa ăn tối rồi, đừng chơi quá trễ."
Không biết xảy ra chuyện gì, Cảnh Thời luôn cảm thấy nụ cười của quản gia có hàm ý sâu xa.


Cậu giả vờ nét mặt bình tĩnh cười với quản gia, nhưng người vừa đi, cậu nhanh chóng bò lên bờ, nhưng hiển nhiên hành động của Lộ Ý Trí càng nhanh hơn, nhanh chóng ôm người lại, còn nét mặt lo lắng nói: "Chậm chút, đáy hồ trơn trượt."


Cảnh Thời tức giận nghĩ, đáy hồ dù trơn trượt cũng không nguy hiểm bằng anh, đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì.
Lộ Ý Trí bật cười, có lẽ trước đây mình thật sự quá đáng, dọa người thành cái dạng gì rồi.
"Đừng động đậy, anh cái gì cũng không làm, chỉ dạy em bơi."


"Anh chắc chắn?"
"Em không tin?"
Lộ Ý Trí đưa tay qua, Cảnh Thời do dự chốc lát mới nói: "Có thể hay không đừng dùng tư thế giống Đô Đô?"
Nói thật, thật sự có hơi ngố.
Lộ Ý Trí bật cười, anh cũng không biết trong não Cảnh Thời có nhiều cách nghĩ kì lạ như vậy.


Hai người ở trong hồ bơi chơi tầm mười phút, Cảnh Thời miễn cưỡng học được một tí bơi lội, Lộ Ý Trí vỗ cánh tay cậu: "Lên đi."
Cảnh Thời buộc miệng nói: "Thật sự cái gì cũng không làm?"


Lộ Ý Trí ngừng lại, rồi khẽ đẩy người đến bên hồ, không cho cậu cơ hội vùng vẫy, trực tiếp cúi đầu hôn lên.
Cảnh Thời bị anh ôm chặt ở trong lòng, thân trên hai người đều không mặc đồ, lồng ngực trần trụi dán một chỗ, nhiệt độ nhanh chóng tăng nhanh.


Lúc này Cảnh Thời một chữ cũng không dám nói, lại nói sợ cơm tối ăn không được.
Sau khi bị nước làm ướt, quần bơi mỏng dính ở trên người, đường cong thân thể được phát họa rất rõ ràng.
Lộ Ý Trí đứng phía sau cậu, ánh mắt u tối đến đáng sợ.


Sau khi ăn xong cơm tối, ông cụ gọi Cảnh Thời đến phòng sách, nét mặt rất nghiêm túc, Cảnh Thời theo bản năng nhìn Lộ Ý Trí, nhưng Lộ Ý Trí chỉ cười cười với cậu.
Cảnh Thời yên tâm đi theo.
Sau khi đi vào, cậu liếc mắt thì nhìn thấy Lộ Lạc Âm bên bàn sách.


Nét mặt lập tức cứng ngắc, Cảnh Thời trí nhớ bình thường, nhưng những lời lần trước Lộ Lạc Âm nói, cậu không dễ dàng quên.
Ông cụ mở miệng trước: "Cảnh Thời, lời thằng hai trước đây nói, ta lúc này mới biết nó lại làm chuyện khốn nạn như vậy, ta bảo nó nói xin lỗi với con."


Lộ Lạc Âm nét mặt áy náy: "Xin lỗi Cảnh Thời, tôi lúc đó cho rằng cậu tính kế Tiểu Ý, có ý đồ xấu, cái gì cũng không hỏi đã nói những lời quá đáng với cậu, tôi cũng bây giờ mới biết, hóa ra Đô Đô do cậu sinh."


Cảnh Thời không nói chuyện, tuy có thể hiểu, nhưng là người bị mắng, cậu không cách nào nhanh như vậy tha thứ cho đối phương.


Lộ Lạc Âm tiếp tục nói: "Đều trách ông cả, tôi bên này vừa biểu diễn xong, ổng gọi điện thoại đến, nói Tiểu Ý bị người mê hoặc, còn không hiểu sao tạo ra một đứa nhỏ, tôi vừa nghe thì rất sốt ruột."
Cảnh Thời cau mày, sao lại là Lộ Hoằng Nghị?


Trước đây có một vài chuyện, Lộ Ý Trí tuy không nói cho cậu biết, nhưng cậu cũng không ngốc, ít nhiều cũng nhận ra được một ít, hơn nữa cha mẹ cậu từng gọi cho cậu, nói chuyện Lộ Lập Hiên đến nhà cậu.
Đôi cha con này thật sự không ngại mệt.


Lộ Lạc Âm lại nói một lát, Cảnh Thời không nghe vào, ông cụ xua xua tay để Lộ Lạc Âm ra ngoài trước.
Im lặng một lát:
"Chỗ thằng cả có ta và Tiểu Ý, con không cần quản nó, quan tâm mình và Đô Đô là được."


Ông cụ không nói chuyện xin lỗi vừa rồi, Cảnh Thời cũng không chủ động nhắc, dù sao cậu không biết nên trả lời thế nào.
Lúc tối đi ngủ, Cảnh Thời nằm sấp bên cạnh Lộ Ý Trí, oán giận nói: "Anh sao cái gì cũng không nói cho em biết?"


Một số chuyện ông cụ nói với cậu, đều có liên quan đến cậu, nhưng Lộ Ý Trí toàn bộ đều lặng lẽ giải quyết, rất nhiều chuyện cậu đều không biết.
Lộ Ý Trí ôm eo cậu, một tay khác đỡ lấy bé mập bò qua bò lại bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, anh thuận tay giải quyết rồi, không kịp nói cho em biết."


Cảnh Thời: "...."
Anh rất...giỏi?
Nhìn cậu dáng vẻ tức bốc khói, Lộ Ý Trí cười cười, sảng khoái nói: "Anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói cho em biết."
"Thật sự?"
"Thật."
Cảnh Thời cẩn thận nghĩ rồi nghĩ, nghĩ xong hỏi ra mấy cái, Lộ Ý Trí toàn bộ đều thành thật trả lời, Cảnh Thời miễn cưỡng tin anh.


"Anh cả anh và Lộ Lập Hiên bây giờ làm gì?"
Bởi vì lời của Lộ Lạc Âm, Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ ra, cậu hình như có một khoảng thời gian không nghe thấy tin tức của Lộ Lập Hiên.


Lộ Ý Trí ánh mắt thay đổi trong chớp mắt, nhưng rất nhanh thì khôi phục như thường, Cảnh Thời cúi đầu nằm bò lên, nên không nhìn thấy.
"Họ gần đây không thành thật lắm, bản thân kéo người lập công ty mới, còn muốn đào người của Lộ thị đi."


Anh nói nửa thật nửa giả, Cảnh Thời gần như tin tưởng, nếu nói hai người này thành thật giữ tiền sống qua ngày, Cảnh Thời sẽ không tin.
"Vậy Thiệu Thanh, cậu ta thật sự tách ra với Lộ Lập Hiên?"


Là người từng đọc sách gốc, đây là chỗ Cảnh Thời nghi hoặc nhất, tìm hiểu rõ nguyên nhân hậu quả không phải không thể hiểu, chỉ có điều vẫn cảm thấy huyền diệu.
Dù sao hai người này là nhân vật chính trong sách gốc.
Lộ Ý Trí nhéo mặt cậu, nguy hiểm nói: "Hỏi cái này làm gì?"


Cảnh Thời sững sờ, thế mà bỗng nhiên ý thức được—
Lộ Ý Trí đại khái, có thể, có lẽ, ghen rồi.
Cậu trước đây thế nhưng điên cuồng "thích" Lộ Lập Hiên.


Thế là, cậu nhanh chóng giơ tay nghiêm túc nói: "Em phải trịnh trọng thanh minh, em xưa nay chưa từng thích Lộ Lập Hiên, không chỉ Lộ Lập Hiên, em ai cũng chưa từng thích."
Chỉ có anh, chỉ thích anh.
Cậu ngại nói, nhưng Lộ Ý Trí nghe ra được, tuy nói có hơi không thể tưởng tượng nổi, nhưng kì lạ là, anh lại tin.


Rõ ràng tư liệu ban đầu viết như vậy.
Cảnh Thời vì Lộ Lập Hiên từng làm cái gì, anh biết không ít, nhưng rất kì lạ, anh cảm thấy Cảnh Thời trong tư liệu, cùng với người trước mặt trong lòng mình, không giống như cùng một người.


Thoạt nghe rất giống ảo thuật, nhưng Cảnh Thời có thể sinh con, còn có cái gì không thể chứ.
Nhưng trong lòng tin là một chuyện, không gây trở ngại anh nhân cơ hội đòi chỗ tốt.
"Phải không, chứng minh một chút?"
Cảnh Thời nét mặt hoang mang: "Chứng, chứng minh thế nào?"


Lộ Ý Trí kiên nhẫn nói: "Chuyện trước đây từng làm, lật lại làm gấp đôi."
Cảnh Thời: "..."
Cậu thăm dò thử thương lượng với Lộ Ý Trí: "Có thể gợi ý một tí không?"
Lúc cậu đọc sách chỉ nhớ những chuyện xấu nguyên chủ làm, nhưng những cái đó cậu không đọc kĩ.


Lộ Ý Trí cười trừ: "Tự mình hồi tưởng lại."
Cảnh Thời: "....?" Cậu đi chỗ nào hồi tưởng lại?
Chỉ có điều cậu cũng không khổ não quá lâu, không quá mấy ngày Lộ Ý Trí rất tri kỉ đưa tư liệu đến, được gọi là chuyện cậu trước đây từng làm.


Ba cuốn lớn hơi mỏng, mỗi cuốn ước tính có trên trăm trang.
Cảnh Thời tiện tay lật rồi lật, tức đến ném đi.
Thật sự quá đáng!
Ồ cậu không phải nói nguyên chủ, là nói thằng khốn Lộ Ý Trí.
Này nói rốt cuộc bí mật mang theo bao nhiêu hàng lậu!


Thực sự là, Lộ Ý Trí sớm đã ném tư liệu của nguyên chủ, những chuyện bên trong anh một cái cũng không cần, ba cuốn lớn này do anh dày công chọn ra cho Cảnh Thời.
Cảnh Thời cảm thấy, nhiều như vậy, cậu có lẽ cả đời cũng làm không xong.


Cậu lấy ra điện thoại, gửi mấy dấu chấm than cho Lộ Ý Trí, ngắn gọn và rõ ràng, biểu đạt đầy đủ tâm tình tức giận lúc này của cậu.
Rất nhanh, Lộ Ý Trí trả lời cậu bằng một icon cố lên, cái này là lần trước Cảnh Thời gửi cho anh.
Tức xỉu!


Cha nợ thì con trả, Cảnh Thời tức giận nhéo gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, Đô Đô không hiểu gì hết, còn cho rằng cha muốn chơi với bé, cười ha ha lăn vào trong lòng cậu.
*
Thu lại điện thoại, Lộ Ý Trí thu lại nét cười, lại lần nữa nhìn thứ trong tay.


Lâm Hướng Văn tiếp tục nói chuyện vừa rồi chưa nói xong: "Lộ Hoằng Nghị hai ngày nay vẫn luôn liên hệ với nhóm bạn cũ, về phần hiệu quả, cùng với danh sách ngài trước đây dự tính không khác lắm."


Lộ Hoằng Nghị sau khi rời khỏi Lộ thị, cùng với Lộ Lập Hiên hai cha con lại lần nữa thành lập một công ty mới, tốc độ nhanh như thế, rất khó nói không phải đã sớm chuẩn bị xong từ trước.


Ông dù sao ở Lộ thị nhiều năm như vậy, trong tay có nhân mạch của mình, Lộ Ý Trí không can dự, trực tiếp để ông mang người đi, dù sao nhân viên như vậy, giữ ở trong tay cũng là phỏng tay.


Nghiệp vụ của công ty mới không khác lắm với Lộ thị, vì để nhanh chóng khiến công ty vận hành, Lộ Hoằng Nghị bỏ ra rất nhiều công sức, thuyết phục không ít thành viên hội đồng quản trị và quản lý cấp cao, lén lút lặng lẽ đào người.


Ông dù sao cũng họ Lộ, ở công ty nhiều năm, điều kiện cho lại đủ hậu đãi, cho nên trung gian cũng có mấy người thái độ hơi mờ ám.
Chuyện này ở trên kinh doanh thường nhìn thấy, cho nên Lộ Ý Trí cũng không để ý lắm, chỉ là lặng lẽ nhỡ kĩ biểu hiện của các cấp dưới của mình.


Anh quan tâm cái khác.
Phương thức Lộ Ý Trí giải quyết vấn đề từ đầu đến cuối đều giống nhau, trực tiếp giải quyết ngọn nguồn, xưa nay sẽ không chỉ giải quyết phần ngọn.
Chỉ cần giải quyết Lộ Hoằng Nghị, cái khác tự nhiên cũng không còn nữa.


Anh liếc mấy cái, nhanh chóng lật xong thứ trong tay, ngừng một lát, lạnh lùng nói: "Hệ thống an ninh trong nhà tìm người tăng cường, lại tìm thêm mấy người bảo vệ Cảnh Thời và Đô Đô."
"Vâng."
Anh nghĩ rồi nghĩ, vẫn không yên tâm, đứng lên nói: "Tôi tự mình đi một chuyến."


Lâm Hướng Văn bất lực đi theo, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến Cảnh Thời và Đô Đô, sếp nhà hắn hoàn toàn không còn anh minh lý trí như trước kia.
Hoàn toàn là bộ dáng bị tình yêu đánh bại thể xác và tinh thần chua và thối.
*


Tuy rất không muốn nói cho Cảnh Thời biết, nhưng để bản thân cậu cảnh giác hơn cũng là chuyện tốt, cho nên Lộ Ý Trí trở về liền thành thực nói với Cảnh Thời.
Ai biết Cảnh Thời còn rất hưng phấn: "Cũng chính là nói, anh sắp khai chiến với anh cả anh?"
Wow, hào môn tàn sát nhau! Tận mắt nhìn thấy!


Thoạt nghe còn có hơi đẹp trai là chuyện gì nhỉ? Khó trách ngày đó ở phòng sách, ông cụ nét mặt phức tạp, có lẽ không có ai so với ông cụ càng không muốn nhìn thấy một màn này.
Hai đứa con trai ruột của mình, một ngày đi đến bước đối đầu nhau.


Lộ Ý Trí không nặng không nhẹ nhéo mũi cậu: "Nét mặt này của em không đúng, đổi một cái."
Cảnh Thời biết lắng nghe, nhanh chóng thay thành nét mặt sợ hãi.
"Sao lại thành như vậy, họ sẽ bắt cóc em và bé mập sao?"
Lộ Ý Trí: "...."


"Anh yên tâm," Cảnh Thời vỗ lồng ngực mình: "Nếu thật sự bị bắt cóc, em và Đô Đô sẽ cố gắng tự cứu, tuyệt sẽ không gây thêm phiền phức cho anh."
Lộ Ý Trí mặt không cảm xúc nhìn Cảnh Thời diễn sâu, cố gắng không chế bản không đi nhéo mặt cậu.


Phút chốc sau, anh cười ruồi: "Tự cứu thế nào? Ăn sập họ?"
Cảnh Thời: "..."
Lộ Ý Trí bế Đô Đô đang nằm sấp trên thảm chuyên tâm gặm tay mình, cẩn thận lau sạch nước miếng cho bé, rồi cúi đầu hôn lên gương mặt mũm mĩm của bé.
Đô Đô vô cùng vui vẻ, há miệng cười ha ha.


"Đô Đô, nếu gặp phải người xấu phải làm thế nào?"
Đô Đô nét mặt mờ mịt: "A...."
Lộ Ý Trí lặp lại lần nữa.
Bé mập nắm nắm tay, vỗ bịch bịch hai cái xuống ra giường, kích động nói: "Đánh!"


Lộ Ý Trí chọc đầu mũi bé, cười nói: "Lớn rồi mới có thể đánh, bây giờ chỉ có thể chạy."
Đô Đô bĩu môi, thất vọng nói: "Đánh."
Cảnh Thời cười châm chọc bé: "Con bé xíu thế này, con có thể đánh được ai?"


Đô Đô gương mặt mũm mĩm ngây ngốc nghĩ một lát, bỗng nhiên vui vẻ đưa bàn tay mũm mĩm ra kéo Lộ Ý Trí: "Ba, đánh."
Cảnh Thời gật đầu, tán thưởng nói: "Đúng, để cha và ba Lộ của con đi đánh."


Cậu đang muốn chém gió bản lĩnh của mình, kết quả một giây sau Đô Đô quay đầu nhìn cậu, rồi bỗng nhiên nằm sấp vào lồng ngực Lộ Ý Trí, sự ghét bỏ của bé dành cho cha hiển nhiên rất dễ nhìn thấy.
Cảnh Thời: "....?"


Sau khi phản ứng lại, cậu tức giận bế bé mập qua, nhào bụng mập tròn của bé một trận, Đô Đô cười lăn qua lăn lại trên giường.
Lộ Ý Trí bật cười ra tiếng, đưa tay kéo lại người cha nào đó sắp bùng nổ, tách hai cha con ra.
"Khoảng thời gian này anh sẽ tìm người bảo vệ hai người, đừng căng thẳng."


Anh nhìn ra được, Cảnh Thời vừa rồi cố ý quậy để che giấu căng thẳng.
Bị anh nói trúng, Cảnh Thời cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu nằm trong lòng Lộ Ý Trí, đưa tay ra nhéo nhéo tay Đô Đô.
"Em không lo lắng cho bản thân, em chỉ lo lắng cho bé."


Lộ Ý Trí cũng nói không quá nhiều lời an ủi, chỉ đơn giản nói: "Đừng lo lắng, có anh đây."
Nhưng câu này vượt qua ngàn vạn câu.
Cảnh Thời đương nhiên tin tưởng anh, cậu gật đầu, ngước mặt cười nói: "Bản thân anh cũng cẩn thận một chút."
"Ừ."
Lộ Ý Trí cúi đầu hôn lên môi cậu.


Bé mập lại bắt đầu lôi kéo, Lộ Ý Trí cười cũng hôn lên mặt bé, sau khi hôn sau, Đô Đô xoay người bò qua, cố gắng đưa gương mặt mũm mĩm qua cho Cảnh Thời.
Cảnh Thời đến gần dán lên một bên mặt khác của bé.
"Con thật nhiều chuyện."


Lúc này, dưới đáy lòng Cảnh Thời vô cùng mềm mại, cậu hy vọng có thể dừng lại vĩnh viễn ở giờ phút này, cho đến khoảng khắc sinh mệnh kết thúc....
Đợi đã, trong tay Lộ Ý Trí cầm thứ gì đó?
Cảnh Thời nhìn chăm chú, quấy rầy rồi.


Lộ Ý Trí mở ra trang đầu tiên, bắt đầu chậm rãi đọc: "Ở trên giường, chủ động cởi quần áo, trước cởi...."
Cảnh Thời: "....?"
Anh ăn nói lung tung, nguyên chủ ngay cả tay của Lộ Lập Hiên còn chưa cầm, chỗ nào đến trên giường?


Nhưng Lộ Ý Trí xem như lẽ hiển nhiên: "Cái này đều phải làm lại gấp đôi."
Xì, mặt cũng không cần nữa rồi!
"Nhiều như vậy, không tranh thủ thời gian không làm xong, nhanh cởi đi."
"...."
"Anh làm cũng được."
"....!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: (Chảy nước miếng) Ăn sập họ!


Cảnh Thời: Không biết xấu hổ! Khốn nạn!
Lộ Ý Trí: Ừ ba cuốn phải hay không quá ít....






Truyện liên quan