Chương 52

Sau khi ăn xong trở về, cửa lớn trong nhà vừa mở, Cảnh Thời há hốc mồm, bé mập vốn bởi vì bị ba lén ăn kẹo ồn áo cáu giận lập tức xoay người xuống dưới, vừa xuống đất giang hai cánh tay nhỏ lắc lư nhào vào trong.
Cảnh Thời nét mặt không thể tin được nhìn Lộ Ý Trí: "Đây là anh mua?"


Lộ Ý Trí gật đầu, giọng điệu rất dửng dưng: "Đô Đô thích."
Cảnh Thời: "...."
Cậu vốn cho rằng Lộ Ý Trí chỉ mua cho Đô Đô mấy cái xe đồ chơi, kết quả anh mua cả một hàng máy gắp thú bông?
Cảnh Thời đếm rồi đếm, vậy mà có 10 cái.


Lộ Ý Trí kéo tay cậu đi xem, 10 cái máy này đều làm theo độ cao thích hợp với Đô Đô, bé mập bộp bộp ấn lên ấn xuống trên nút tròn, nhưng máy không có phản ứng.
Bé xoay đầu mờ mịt nhìn Lộ Ý Trí: "Ba."


Lộ Ý Trí đi đến bên cạnh, cầm mấy cái đầu cắm vào, mở điện cho máy, 10 cái máy lập tức đồng loạt sáng lên.
Bé mập vui vẻ dậm dậm chân, rồi xông lên ấn một trận.


Cảnh Thời cuối cùng tỉnh táo lại, cậu dứt khoát ngồi trên sàn, dạy Đô Đô gắp những xe ô tô bên trong, còn có vịt bên cạnh cùng với các loại đồ chơi và búp bê khác.
Cũng không biết chỉ thời gian ăn một bữa cơm, Lộ Ý Trí làm sao chuẩn bị được nhiều như vậy.


Bé mập vô cùng vui vẻ, máy Lộ Ý Trí mua không giống trong trung tâm thương mại, xác xuất bắt trúng rất cao, ngay cả thủ nghệ tệ như Cảnh Thời cũng nhanh chóng bắt được mấy cái.
"Ba."
Lúc này trong mắt Đô Đô, ba có lẽ là cấp bậc anh hùng.




Lộ Ý Trí từ đầu đến cuối đứng ở một bên nhìn họ, khóe môi chứa ý cười.
Sau khi tắm xong đi ra, bé mập còn muốn chạy ra phòng khách, bị Cảnh Thời nhanh tay lẹ mắt đè lại: "Đô Đô ngoan, con phải đi ngủ."


Khó lắm mới khuyên được bé mập vui vẻ quá mức quay lại, Cảnh Thời mệt đến mức muốn đánh người.
Bị đánh tự nhiên chỉ có Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời hùng hổ đè lên người anh, hung ác nói: "Ai bảo anh mua máy gắp thú bông, ngày mai, trả về cho em!"


Đô Đô có lẽ cảm thấy chơi vui, xoay thân thể mũm mĩm nằm sấp trên lồng ngực Lộ Ý Trí, học bộ dáng hung dữ của cha bé nói: "A...."
Cảnh Thời đẩy đẩy bé: "Không có chuyện của con, đi ngủ đi."
"Cha."
Lộ Ý Trí mỗi bên ôm một người, ý cười trong mắt đều sắp tràn ra khỏi khóe mắt.


Đợi sau khi Đô Đô ngủ, Lộ Ý Trí bỗng nhiên khẽ cau mày, Cảnh Thời cho rằng anh không thoải mái, căng thẳng nói: "Sao thế?"
Lộ Ý Trí tạm ngừng một lát: "Luôn cảm thấy vị kẹo trong miệng vẫn còn."
Cảnh Thời: "..."
Cậu hừ khẽ một tiếng: "Ngài Lộ, anh bây giờ lừa người, còn chẳng thèm động não nữa?"


Lộ Ý Trí híp mắt cười hôn cậu một cái: "Dù sao mặc kệ như thế nào, mục đích cuối cùng đều như nhau, cần gì phải lãng phí quá nhiều thời gian."
"Anh cho rằng em sẽ bị anh lừa sao?"
"Anh thành tâm thành ý."
"Anh thành tâm thành ý cũng vô dụng, trong nhà không có bao."
"Sao có thể?"


Cảnh Thời chỉ chỉ Đô Đô ngủ ngon lành bên cạnh: "Anh hỏi bé, bé sáng sớm lật đổ tủ, mấy hộp đó đều bị bé dẫm nát bét."
Lộ Ý Trí: "...."
Im lặng rất lâu, Lộ Ý Trí hít sâu mấy hơi, không cam lòng hôn mạnh một cái trên miệng Cảnh Thời.
"Ngày mai đi mua."


Cảnh Thời kéo anh, do dự một lát mới nói: "Anh làm đi."
"Hửm?"
"Lúc em sinh Đô Đô, bác sĩ nói sau này chắc sẽ không mang thai nữa, dù sao đàn ông sinh con vốn chính là chuyện hiếm lạ."
Lộ Ý Trí sờ sườn mặt cậu, không nói chuyện.


"Bác sĩ nói, xác suất lần thứ hai mang thai chỉ có 0.1%, cho nên ngoại trừ anh tài năng đặc biệt, bằng không chắc chắn sẽ an toàn."
"Làm đi."


Thực ra Cảnh Thời vốn không muốn nói, nhìn mức độ say mê của Lộ Ý Trí với chuyện này, nếu cậu nói, sợ sau này không có ngày tháng tốt lành, chẳng qua hôm nay không biết tại sao sẽ nói ra.
Này có lẽ là một chút bí mật cuối cùng của cậu.
*


Thiệu Hưng Học và Châu Thục lặng lẽ đến khu vui chơi, thậm chí trước khi ra khỏi cửa xem thử có người nhìn chằm chằm họ không, còn đặc biệt quan sát rất lâu.
Kết quả không tìm được Cảnh Thời không nói, đến tối bị Tiết Tâm Viễn tìm đến cửa.


Lúc này đối diện với gương mặt lạnh như sương giá của Tiết Tâm Viễn, Thiệu Hưng Học bị dọa đến nói không ra lời, lão xưa nay chưa từng có giờ phút nào giống như lúc này ý thức rõ ràng, Tiết Tâm Viễn rất đáng sợ.


Nhưng Tiết Tâm Viễn không nổi giận, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng càng lạnh lùng, càng nói rõ trong lòng tích lũy lửa giận rất lớn.
"Tại sao đi tìm Cảnh Thời?"
"Tao, tụi tao đi thăm nó, dù sao cũng là cháu trai của tụi tao."
Tiết Tâm Viễn không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn: "Nói thật."


Thiệu Hưng Học không dám nói, vẫn là Châu Thục nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Viễn, con lấy đi nhà của chúng ta, chúng ta không có chỗ đi, chỉ có thể đi tìm Cảnh Thời nhờ giúp đỡ."
Tiết Tâm Viễn hừ nhẹ một tiếng.


"Tiền hơn hai mươi năm trước tôi gửi về, đối chiếu với giá cả lúc đó, sợ là có thể mua được ba căn nhà."
Thực ra không cần Thiệu Hưng Học nói, Tiết Tâm Viễn cũng biết, số tiền này phần lớn tiêu trên người Thiệu Minh, mua nhà, kết hôn, sinh con, nhiều năm như vậy Thiệu Minh gần như chưa từng đi làm.


Đương nhiên, bản thân Thiệu Hưng Học cũng tiêu một phần.
"Bây giờ các người không có chỗ ở, so với lãng phí thời gian đi tìm Cảnh Thời, không bằng sống ở chỗ này." Tiết Tâm Viễn nhìn một vòng, tiếp tục nói: "Trải qua tuổi già thanh thản."


Thiệu Hưng Học chảy nước mũi nước mắt, nhưng lão không dám đi qua kéo lấy Tiết Tâm Viễn.
"Tiểu Viễn, con trả lại nhà cho cha mẹ đi, chúng ta, chúng ta ở chỗ của Thiệu Minh thật sự sống không nổi nữa."


"Phải đó Tiểu Viễn." Châu Thục khóc còn thương tâm hơn Thiệu Hưng Học: "Thiệu Minh và vợ nó mỗi ngày đều muốn đuổi chúng ta đi, Thiệu Thanh cũng không hoan nghênh chúng ta, mỗi ngày đều bày sắc mặt cho vợ chồng chúng ta nhìn."


Tiết Tâm Viễn cúi đầu nhìn hai người già, hơn hai mươi năm trước họ cũng như thế, khóc năn nỉ mình rời khỏi Tiểu Hàng, tuy ông không đồng ý nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng, thế nhưng vừa xoay người họ đã đi tìm Tiểu Hàng.


Tiết Tâm Viễn xoay người qua, nhìn cửa phòng chính đóng chặt, nhưng ông biết Thiệu Minh nhất định nằm sấp nghe lén trên ván cửa.
"Nếu như các người lại đi tìm Cảnh Thời gây phiền phức, vậy đừng nói nhà của hai người, ngay cả căn nhà này của Thiệu Minh, tôi cũng sẽ lấy về."


Sau khi nói xong, ông trực tiếp xoay người rời đi.
Đợi sau khi ông rời đi, Hà Trác khom lưng, đè thấp thanh âm nói với Thiệu Hưng Học và Châu Thục: "Ngài Thiệu, bà Thiệu, giấy chứng nhận bỏ tiền ra mua căn phòng này còn trong tay không, bằng không cầm đi tìm luật sư xem thử?"


Thiệu Hưng Học trừng to mắt nhìn hắn, Hà Trác mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Ngài Thiệu, bà Thiệu, bảo trọng."


Đợi sau khi hắn cũng rời đi, cửa phòng chính lập tức mở ra, Thiệu Minh nét mặt hoảng hốt đi ra, tức giận nói: "Anh ta nói gì, cái gì gọi là căn phòng này cũng thu lại, căn nhà này viết tên tui, có quan hệ gì với anh ta?"
Tôn Dung một bên hát phụ họa, mà Thiệu Thanh cũng là nét mặt âm u.


Thiệu Hưng Học và Châu Thục không nói chuyện, im lặng đi về phòng.
Hà Trác bước nhanh đi theo sau Tiết Tâm Viễn, Tiết Tâm Viễn liếc nhìn hắn, thờ ơ nói: "Nói cái gì rồi?"
"Nhắc nhở họ một chút."
Tiết Tâm Viễn cười lạnh một tiếng: "Sẽ có cãi nhau."


Ông quay đầu nhìn, cái nhà này sợ là không an ổn nữa.
May mà không có quan hệ gì với ông.
"Sếp, đưa ngài về nhà?"
"....Đi căn nhà cũ kia đi."


Căn nhà cũ này là ông nội Tiết Tâm Viễn năm đó để lại, không biết có phải dự liệu được cái gì hay không, ông cụ trước khi đi, khăng khăng sửa tên thành một mình Tiết Tâm Viễn.


Chẳng qua sau khi ông cụ đi không lâu, Tiết Tâm Viễn và Thiệu Hưng Học quậy long trời, cuối cùng vẫn là phụ đi dụng tâm của ông cụ.
Di ảnh của ông nội ông còn treo ở trong nhà, lúc Tiết Tâm Viễn bảo người đến dọn dẹp, tất cả mọi thứ đều dọn sạch, chỉ để lại tấm di ảnh này.


"Ông nội, cháu về rồi."
Hơn hai mươi năm, ông cuối cùng về rồi, ông mất đi rất nhiều, nhưng còn may cũng nhận được rất nhiều.
Nói với ông nội chuyện của Cảnh Thời và Đô Đô, lại tán gẫu mấy câu, Tiết Tâm Viễn nhấc chân đi phòng ngủ năm đó của mình.


Căn phòng này có lẽ hơn hai mươi năm không có người ở, sớm bị Thiệu Hưng Học và Châu Thục coi thành nơi chất đồ linh tinh.
Lúc đó Tiểu Hàng cũng từng đến một lần, hai thiếu niên lén lút trốn ở trong phòng, đợi người lớn ra khỏi nhà mới dám làm chút chuyện quá giới hạn.


Đáng tiếc, nháy mắt thoáng qua.
Tiết Tâm Viễn dựa trên tường, ngửa đầu mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn rất lâu.
"Sếp, thời gian không còn sớm nữa." Hà Trác gõ cửa, khẽ nói.
"Được, đi thôi."
Lúc Tiết Tâm Viễn đi, mang theo di ảnh của ông nội ông.
Nơi đây, sau này không đến nữa.


Từ cầu thang đi xuống, bên ngoài cảnh đêm mênh mông, nhưng Tiết Tâm Viễn lại dường như nhìn thấy cảnh ngày nắng chói chang.
"Tâm Viễn, tầng nhà anh thật cao, em leo lên có hơi mệt."
"Mới ba tầng, sao mà mệt được, em nói thật đi, có phải vừa rồi anh làm quá lâu?"


"Anh rõ ràng biết rõ, em nói cho anh biết không có lần sau."
"Được rồi, lát nữa về trường, anh lén giúp em xoa bóp được không?"
"Cái gì gọi là lén giúp em xoa bóp?"
"Chuyện xoa bóp này sao có thể để người khác nhìn thấy?"
"Thiệu Tâm Viễn, anh muốn bị đánh phải không?"
"Ha ha ha."
....


"Sếp, ngài sao thế?"
"Không có gì, bỗng nhiên nhớ đến trước đây?"
"Sếp, ngài lại nhớ ngài Tiết?"
Tiết Tâm Viễn cười cười: "Phải, nhiều năm không đi thăm em ấy, mai theo tôi đi một chuyến."
"Được."
Năm đó, anh và em đều là thiếu niên, mỗi giờ mỗi phút bên nhau đều cho rằng là vĩnh viễn.


Nhưng bây giờ xa cách nhiều năm, em vẫn là bộ dáng thanh xuân lúc thiếu niên, mà anh trải qua và nhìn thấy nhiều chuyện đời thăng trầm, cũng không biết em còn có thể nhận ra anh không.


Tuy biết tất cả đã thành kết cục, nhưng anh vẫn sẽ nghĩ, nếu năm đó anh thông minh một chút, cẩn thận tỉ mỉ một chút, em phải chăng sẽ không rời đi sớm như thế.


Tiểu Hàng, đứa nhỏ năm đó em sinh đã trưởng thành, nó tên là Cảnh Thời, rất cao, rất giống em, nó còn sinh một bé cưng đáng yêu, tên là Đô Đô, đáng tiếc chỉ có hai phần giống Cảnh Thời.
Ngày khác anh mang tụi nó đến thăm em.


Nhật kí của em anh đã xem ba lần, không dám xem nữa, cảm ơn em đến cuối cùng cũng không trách anh, cảm ơn em yêu anh.
Nhiều năm như vậy, anh không có một ngày ngừng nhớ em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em!


Lúc làm tới đoạn này mình không kiềm được nước mắt, thà chia tay cũng được, cả đời không gặp lại nhau cũng được, chứ đừng âm duong cách biệt.






Truyện liên quan