Chương 54

Một tháng tiếp theo, Cảnh Thời trải qua như bình thường, cậu có thể cảm nhận được bản thân bị nhìn chằm chằm, nhưng có người của Lộ Ý Trí ở xung quanh, nên không sợ hãi.
Nhưng chỉ cần có được thời gian rảnh, cậu sẽ chạy đi nhìn Đô Đô, buổi trưa cũng ăn cùng với Đô Đô.


Cái này khiến bé mập rất vui, chơi một lát sẽ chạy đến cửa ngồi, ngoan ngoãn đợi cha đến.
Dì nói với Cảnh Thời, Cảnh Thời còn rất xót xa, hày, bé mập thật sự dính người.
Nhưng hành động lại rất thành thực, chạy về hướng phòng nhi đồng càng ngày càng cần mẫn.


Tương phản với cậu, Lộ Ý Trí ngày càng bận, mỗi ngày trở về rất muộn, một nhà ba người cũng có một khoảng thời gian khá lâu chưa ăn chung với nhau.


Cảnh Thời biết, cái này thực ra mới là trạng thái bình thường, trước đây mỗi ngày đúng giờ đón cậu và Đô Đô tan làm, cùng nhau ăn cơm, ngủ sớm, đều là giảm bớt thời gian nghỉ trưa của ban ngày để đổi lấy được.


Chẳng qua khoảng thời gian này, vì giải quyết chuyện của Lộ Hoằng Nghị, xác thực càng bận hơn.
Nhưng Cảnh Thời từ trên mặt Lộ Ý Trí, không nhìn ra có gì khác thường, anh như cũ mỗi ngày lật ba cuốn kia, nét mặt trêu đùa chọc ghẹo cậu.


Buổi tối hôm nay, sau khi Đô Đô ngủ, Lộ Ý Trí sờ đầu Cảnh Thời, bỗng nhiên nói: "Ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến."
Cảnh Thời cúi đầu, rồi gật đầu: "Lúc nào về?
"Còn chưa xác định."
Cảnh Thời hiểu rõ, đây có nghĩa là một kích cuối cùng.
"Vậy cần em làm gì không?"




"Chăm sóc tốt bản thân, còn có Đô Đô."
"Còn nữa không?"
"Chăm chỉ học tập." Lộ Ý Trí nhìn về phía ba cuốn sách đầu giường.
Cảnh Thời âm thầm nghiến răng, người đàn ông này thật là, ai muốn nghe cái này.


Thế là cậu dứt khoát chủ động, trực tiếp ấn anh ở trong giường hôn một trận, bảo em học, em học trước cho anh xem.
Lộ Ý Trí cong khóe mắt, ôm lấy eo cậu, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn.


Nhưng lúc anh muốn tiếp tục làm chút gì đó, Cảnh Thời lại ngáp một cái nói buồn ngủ, hơn nữa không phải nói đùa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trình độ ngủ ngon y chang bé mập Đô Đô.
Lộ Ý Trí bật cười, tiến đến hôn lên trán hai cha con, sau khi hôn xong trở về phòng sách tiếp tục làm việc.


Có một vài chuyện, cũng nên kết thúc.
*
Sau khi Lộ Ý Trí rời đi, Cảnh Thời vốn cho rằng bản thân sẽ không dễ thích ứng, kết quả phát hiện, hình như không có tinh lực để nghĩ những cái này.


Buổi tối lúc đi ngủ, cậu kể chuyện cho Đô Đô, còn chưa kể cho Đô Đô buồn ngủ, bản thân cậu lại ngáp trước.
"Cha."
Đô Đô nằm sấp trong lồng ngực Cảnh Thời, ngước gương mặt mũm mĩm nhìn cậu, trong mắt to tròn ướt át đầy nghi ngờ.


Cảnh Thời gắng gượng mở mắt nhìn bé, sờ đầu tròn của bé nói: "Đô Đô, cha có hơi buồn ngủ, con đến nằm trong lòng cha."
Bé mập vừa trở mình đụng vào eo cậu, đây là hành động bé trước đây thường quen làm nũng với cha, nhưng hôm nay Cảnh Thời bỗng cảm thấy eo hơi hơi đau.


Cậu bụm lấy bụng kêu rên một tiếng, dọa đến Đô Đô, giơ hai bàn tay mũm mĩm há miệng ngây ngô gọi:
"Cha, cha."
Còn may đau đớn rất ngắn ngủi, rất nhanh đã khỏi, chuyện vừa xảy ra làm Cảnh Thời tỉnh táo hơn, cậu ôm Đô Đô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán bé.


"Đô Đô, cha dạy con đếm được không?"
Đô Đô thấy cha không sao, lập tức khôi phục nguyên khí, cố gắng giơ tay mình cho cha nhìn.
"1,2, 3...."
Đằng sau ba thì không biết nữa, còn dư lại hai ngón tay ngắn mũm mĩm không biết nên làm thế nào.
Cảnh Thời cười híp mắt giúp bé tách ra: "4,5."
"A..."


Dạy đi dạy lại mấy lần, Đô Đô không làm được, bé giấu tay vào trong lòng, ở lồng ngực cha ủn trái ủn phải chơi xấu.
Qua một lát, bé bỗng chỉ hướng cửa: "Ba."
"Con nhớ ba Lộ rồi?"


Lộ Ý Trí đã đi ba ngày, ba ngày nay mỗi lần đến buổi tối lúc đi ngủ, bé mập đều phải hỏi một lần, chẳng qua Cảnh Thời cũng không qua loa với bé, kiên nhẫn nói: "Ba đi công tác rồi."
"Bay bay."
"Đúng, ba ngồi máy bay ra ngoài, qua mấy ngày nữa mới sẽ quay lại."


Đô Đô có mô hình đồ chơi máy bay, nên vừa nói bay bay bé có lẽ nghĩ đến những thứ đồ chơi kia, cau mày, bộ dáng rất nghi ngờ.


Cảnh Thời nét mặt buồn cười kể sự thật về máy bay cho bé, vốn cho rằng có thể gây ngủ với bé, kết quả bé mập càng nghe càng có tinh thần, mắt to lấp lánh, giống như bóng đèn nhỏ.
Cảnh Thời: "...."
Cậu sắp buồn ngủ ch.ết rồi!


Điện thoại bỗng vang lên, Cảnh Thời còn chưa kịp phản ứng, Đô Đô như con ếch bổ nhào qua, dùng ngón tay ngắn của bé kéo qua, vậy mà để bé nhận điện thoại.
Giờ này gọi đến, ngoại trừ Lộ Ý Trí ra không có người khác, Cảnh Thời tùy ý bé.
"Cảnh Thời?"


Thanh âm quen thuộc thoạt nghe vẫn rất du duong trầm bổng, giọng điệu cố tình đè thấp hơi có mấy phần chọc ghẹo người.
Không biết bởi vì ba ngày không gặp, hay nguyên nhân khác, tim Cảnh Thời đập mãnh liệt.
Nhưng cậu không nói chuyện, chỉ lặng lẽ duỗi tay qua ấn loa ngoài.


Đô Đô gần như đã xác định được là ba, hưng phấn ôm điện thoại gọi: "Ba, ba."
Tiếng cười của Lộ Ý Trí truyền đến rõ ràng: "Đô Đô trễ như vậy sao còn chưa ngủ?"
Đô Đô vỗ bụng nhỏ của mình nói: "Ba, bụng bụng."


Trong phòng rất yên tĩnh, Lộ Ý Trí chắc hẳn nghe thấy, nhưng hai chữ "bụng bụng" của Đô Đô phát âm gần giống với tên bé, nên Cảnh Thời không mở miệng ngăn lại.
:du du
:dù dù
"Đô Đô đói bụng rồi sao?"


Bé mập lắc lư đầu, lại vỗ bụng mình, lần này lại không thầy dậy tự hiểu vén áo ngủ mình lên, logic rõ ràng nói: "Cha, bụng bụng, đau."
Cảnh Thời: "...."
Bé mập có bản lĩnh rồi.
Giọng điệu của Lộ Ý Trí lập tức nghiêm túc hơn, anh trực tiếp nói với Cảnh Thời: "Cảnh Thời, em không thoải mái sao?"


Thực ra phản ứng đầu tiên của anh là Đô Đô không thoải mái, nhưng nghe Đô Đô nói chuyện rất bình thường, ngược lại là Cảnh Thời vẫn luôn không nói chuyện.
Cảnh Thời tựa đầu qua, cười nói: "Vừa rồi bé bổ nhào đến đè trúng bụng, sớm đã không sao rồi."


Có lẽ Đô Đô biết là lỗi của mình, hai tay xoắn vào nhau, mắt to ngập nước.
Cảnh Thời ngồi dậy bế bé vào trong lòng, cúi đầu chụt chụt hôn mạnh hai cái trên trán bé, cười nói: "Đô Đô nhà chúng ta thật ngoan, sau này lúc cha bệnh cũng không cần lo lắng nữa, có Đô Đô ở bên rồi."


"Lúc nào anh về?"
"Có lẽ còn phải một tuần nữa."
"Đô Đô mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải hỏi một lần, em sắp bị bé hỏi phiền rồi."
"Phải không?"
"Phải, bé mập rất phiền, anh nhanh chóng về đi."


Mắt Lộ Ý Trí hàm chứa ý cười tắt máy, người nào đó rõ ràng nhớ anh, nhưng vòng vo không chịu nói.
Chốc lát sau, anh lại gọi cho Tiết Tâm Viễn.
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Thời tan làm, xe Tiết Tâm Viễn đã đến rồi, hơn nữa rất tri kỉ bế Đô Đô ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi đợi cậu.


Có lẽ lúc Lộ Ý Trí gọi đến từng nhắc, cho nên Tiết Tâm Viễn vừa thấy Đô Đô đã khen ngợi bé một lần, chữ gì hay đều dùng không tiếc, sắp khen bé mập thành cục cưng giỏi nhất thiên hạ.


Phần lớn Đô Đô nghe không hiểu, nhưng bé biết ông nội đang khen bé, đuôi sắp vểnh lên trời, cái loại mà kéo cũng kéo không về được.


Cảnh Thời bất lực đi đến bên cạnh hai ông cháu, cậu rất muốn để cho Đô Đô cười nhỏ tiếng một chút, tuy trường hợp không có vấn đề, nhưng thật sự rất chướng mắt.
Chẳng qua ở trước mặt Tiết Tâm Viễn, cậu không dám nói.
"Bụng còn đau không?"


Cảnh Thời điên cuồng lắc đầu, hai cha con này thật sự là, có chút chuyện như vậy thậm chí tuyên duong đến mức ai ai cũng biết.
"Một lát nữa ăn xong cùng chú về nhà, con và Đô Đô chưa từng đến chỗ chú, tranh thủ Lộ Ý Trí không ở nhà, ở mấy ngày."


Cảnh Thời cười gật đầu, trong lòng lại âm thầm nghĩ, này nhất định là chủ ý của Lộ Ý Trí.
Cậu lớn vậy rồi, trước khi gặp Lộ Ý Trí, cậu một mình dắt theo Đô Đô còn không phải sống rất tốt à, sao bây giờ anh còn lo lắng thành như vậy chứ.


Đô Đô biết buổi tối phải đến nhà ông nội, cũng rất vui, dù sao ông nội với bé chính là nói sao là vậy, mặc kệ chuyện gì đều đứng bên bé, mấu chốt luôn khen bé.
Thế là, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cánh cứng rồi.


Cảnh Thời lười quản bé, dựa trên ghế sau chợp mắt, không bao lâu tiếng cười ồn ào bên cạnh nhỏ dần xuống.
Tiết Tâm Viễn cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, có hơi lo lắng: "Tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm, ăn xong mang con đi bệnh viện khám."
Cảnh Thời lắc lắc đầu: "Không sao, chắc bị say nắng."


Tối hôm qua lúc đi ngủ, Đô Đô muốn đắp chăn cho cậu, cậu muốn lấy xuống không cho, ngày nóng như thế, nhưng nghĩ đến Đô Đô, cậu không dám mở điều hòa, thiếu chút nữa bị đắp chảy mồ hôi.
Hôm nay lại ở bên ngoài phòng phơi hơn nửa ngày.


Tiết Tâm Viễn không miễn cưỡng cậu, nhưng trông vẫn có hơi lo lắng.
"Sự tích vĩ đại" của Đô Đô rất nhanh truyền đến trong tai hai cụ nhà họ Tiết, nguyên nhân tự nhiên không cần nói, ngoại trừ ông nội của Đô Đô thì chẳng có ai khác.
Hai cụ nhà họ Tiết gọi đến khen ngợi Đô Đô một trận.


Lúc này không được nữa, bé mập càng lúc càng bành trướng, Cảnh Thời vốn chỉ ôm lý trí xem náo nhiệt, kết quả không ngờ lại trở thành "người bị hại".


Đô Đô trở thành "gián điệp nhỏ" ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu biểu hiện ra một chút không thoải mái, bé mập lập tức lạch bạch lạch bạch chạy đi tìm Tiết Tâm Viễn.
"Ưng ội, cha cha."
Cảnh Thời rất đau đầu, chỉ có thể cố gắng đè bé xuống, tốn sức "tẩy não" cho bé:


"Đô Đô, cha thật sự ổn, con nhìn nhầm rồi."
Như lúc này tẩy mấy lần, chung quy cũng khá hơn, Cảnh Thời vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, vấn đề mới lại đến rồi.


Sáng hôm nay, lúc cậu đang đánh răng rửa mặt bỗng cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn nôn, nhưng nằm sấp trên bồn rửa tay nôn một lát cái gì cũng không nôn ra.
Đô Đô vừa rửa sạch tay, bị dọa đến ngay cả khăn cũng ném đi.
"Cha, cha."


Nghe thanh âm của bé mập đoán chừng sắp bị dọa rồi, Cảnh Thời nhanh chóng ngồi xổm xuống, dỗ dành nói: "Cha không sao, có lẽ bị viêm dạ dày."


Trước đây lúc mang thai Đô Đô, phản ứng mang thai của cậu không nghiêm trọng, thỉnh thoảng có một vài triệu chứng cũng rất nhẹ, lại cộng thêm bị ảnh hưởng 0.1%, nên cậu không nghĩ về phương diện kia.
Đô Đô đưa tay ra sờ bụng Cảnh Thời, mếu miệng, mang theo giọng nghẹn ngào nói: "Cha, bụng bụng."


"Đô Đô sờ sờ thì cha khỏe liền."
"A...."
"Chỉ có thể cho Đô Đô sờ, người khác sờ không có tác dụng."
Đô Đô phồng mặt lên, đưa bàn tay mũm mĩm ra nhẹ nhàng chạm hai cái trên bụng Cảnh Thời, Cảnh Thời cười híp mắt nhìn bé.


Đô Đô được cổ vũ, đưa hai bàn tay mũm mĩm ra, vỗ vỗ lại sờ sờ trên bụng Cảnh Thời, một lát liền ngước gương mặt mũm mĩm nhìn nhìn cha.
Đợi nhận được ánh mắt cổ vũ thì tiếp tục.


Qua một lát, Cảnh Thời có chút chịu không nổi nữa, bế bé đi ra ngoài: "Cha đói rồi, Đô Đô ăn bữa sáng với cha đi."
*
Mấy ngày tiếp theo, Cảnh Thời chỉ sợ lại dọa đến Đô Đô, cho nên ăn uống rất cẩn thận, cố gắng dưỡng dạ dày.


Cũng không biết có phải có tác dụng hay không, mấy ngày tiếp theo không có phản ứng nghiêm trọng như lần đầu, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy thứ dầu mỡ béo ngậy sẽ có hơi khó chịu.


Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm cho Cảnh Thời nhìn, bên trái năm ngón, bên phải phí sức tách hai ngón.
"Ba."


Cảnh Thời mấy hôm nay vẫn luôn dạy bé đếm số, lúc mới đầu còn cho rằng bé tùy tiện đếm, nhưng đợi Đô Đô lại lần nữa gọi ba cậu mới nhớ ra, hôm nay đã là ngày thứ bảy.
Từ sau cuộc điện thoại tối hôm đó, Lộ Ý Trí lại chưa từng gọi thêm cuộc điện thoại nào nữa.


"Đô Đô nhớ ba rồi?"
"A...."
"Ba sẽ trở về rất nhanh."
Trên miệng nói vậy, nhưng trong lòng không chắc chắn, cậu cuối cùng nhịn không được hỏi Tiết Tâm Viễn.
Tiết Tâm Viễn không nói quá nhiều, chỉ nói Lộ Hoằng Nghị có liên quan đến tội phạm kinh tế, Lộ Ý Trí ứng đối rất nhẹ nhàng.


Còn cụ thể thì ha ha, Cảnh Thời không hiểu, dứt khoát không hỏi nữa, dù sao chỉ cần Lộ Ý Trí an toàn là được.
Hôm nay lúc ăn tối, Đô Đô chọn nhà hàng hải sản, vừa tiến vào thì có một mùi tanh xộc vào mặt, Cảnh Thời lập tức lùi ra bên ngoài nhà hàng, ngồi xổm chỗ lùm cỏ nôn mấy cái.


Còn may buổi trưa không ăn gì, bằng không quá xấu hổ rồi.
Nhưng lúc này lại dọa ch.ết Tiết Tâm Viễn, ông lần đầu nhìn thấy Cảnh Thời nôn, sắc mặt cũng bị dọa tái nhợt.
Hải sản hiển nhiên là ăn không được nữa, lên xe trở về, Cảnh Thời nhắm mắt tựa trên ghế sau, kiệt sức.


Ở phương diện này, Tiết Tâm Viễn hiển nhiên mẫn cảm hơn, ông sờ trán Cảnh Thời, hỏi: "Ngoại trừ muốn nôn còn có cái gì khác nữa không?"
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ: "Dễ buồn ngủ, cái khác không có."
Tiết Tâm Viễn càng xem càng cảm thấy giống, dứt khóa trực tiếp nói: "Con có phải mang thai rồi không?"


"Cái gì?"
Thấy Cảnh Thời nét mặt mờ mịt, Tiết Tâm Viễn không thể nào không tức giận, Lộ Ý Trí rốt cục đang làm gì, Cảnh Thời sinh Đô Đô mới bao lâu!
Nhưng trên mặt ông rất bình tĩnh: "Bác sĩ trước đây của con đâu, gọi cho người ta."


Cảnh Thời giống như con rối, cứng ngắc nghe theo lệnh lấy ra điện thoại, cứng ngắc gọi điện thoại cho bác sĩ, toàn bộ quá trình não đều ch.ết máy.
Mang thai là ý gì? Cậu sao lại mang thai nữa?


Nhận được điện thoại của cậu, bác sĩ còn rất kinh ngạc, đợi cậu khó khăn nói rõ ý đồ thì cằm xém chút nữa rớt xuống.
"Cậu nói gì?"
Cảnh Thời hãy còn sững sờ, vẫn là Tiết Tâm Viễn nhận lấy điện thoại nói mấy câu.


Cảnh Thời cách quê rất xa, bác sĩ đề cử cho họ bạn của mình, đang làm việc ở thành phố Khê Chương.
Đô Đô nét mặt mờ mịt nằm sấp trong lòng Cảnh Thời: "Cha."
Cảnh Thời sờ mặt bé, bản thân cũng không biết nên nói gì.


Tiết Tâm Viễn trực tiếp đưa địa chỉ cho tài xế, tài xế liếc nhìn, phát hiện là một bệnh viện vùng ngoại ô, rất nổi danh, nhưng cách rất xa, nhưng hắn không dám hỏi.
Trên đường, Cảnh Thời sợ Đô Đô đói, mua cho bé ít đồ ăn, phân tâm đút cho bé.


"Bản thân con cũng ăn một chút đi, Đô Đô ta đút cho."
"Không có chuyện gì, con ăn không nổi."
Đợi đến bệnh viện, trời đã hoàn toàn tối, lúc Cảnh Thời vào bệnh viện còn tồn tại một phần may mắn, nhưng lúc cầm được kết quả hoàn toàn tỉnh táo.
"Đã 8 tuần, cục cưng xem ra còn rất ổn."


Bác sĩ chỉ thứ giống như hạt đậu đen bé xíu cho cậu và Tiết Tâm Viễn xem, Đô Đô cũng đến gần tò mò đánh giá.
Cảnh Thời gật đầu, không nói gì, nhưng Tiết Tâm Viễn kéo bác sĩ lại hỏi rất nhiều thứ, còn lưu lại phương thức liên hệ của bác sĩ.


Từ bệnh viện đi ra, bụng Cảnh Thời trống rỗng, đói đến khó chịu, nhưng cậu không có khẩu vị, trong lòng hơi khó chịu.
Tiết Tâm Viễn vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng nói: "Tìm thời gian, thương lượng với Lộ Ý Trí."


Tuy rất không muốn để Cảnh Thời sinh đứa nữa, nhưng đây là chuyện vợ chồng hai đứa, ông không thể nói gì.
Cảnh Thời hít sâu mấy hơi, cười nói: "Biết rồi."
"Được rồi, đừng dọa Đô Đô nữa."


Đô Đô ngồi xổm bên chân Cảnh Thời, một cục mũm mĩm tròn vo Đô Đô, Cảnh Thời bế bé lên, hôn lên gương mặt mũm mĩm của bé nói: "Đô Đô ăn no chưa, cha lại dẫn con đi ăn một ít nữa?"


Đô Đô cười ha ha nằm sấp trên bả vai Cảnh Thời, hai bàn tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ cha, dùng sườn mặt đầy thịt của mình cọ cằm Cảnh Thời.
"Cha, cha."
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thời bế Đô Đô vào trong lòng, nhéo tay bé nói: "Đô Đô, cần nói cho ba biết không?"


Đô Đô gật đầu, tay nhỏ vỗ lên điện thoại: "Gọi."
Bé gần đây cũng học không ít từ.
Cảnh Thời cười cười, dứt khoát đưa điện thoại cho bé: "Được thôi, vậy con nói đi."
Lộ Ý Trí nói chuyện vẫn nhẹ nhàng như cũ, nghe không ra tình hình thế nào: "Cảnh Thời?"
"Ba."


"Đô Đô ăn tối chưa?"
"Vâng."
Đô Đô rất nhanh bị Lộ Ý Trí dắt đi, cho đến lúc Cảnh Thời nhéo tay bé mới nhớ ra.
"Cha, em trai."
Cảnh Thời bật cười, Tiết Tâm Viễn rõ ràng nói là em trai hoặc em gái, bé mập chỉ nhớ cái trước.
"Hửm?"
"Em trai."


Thấy hai cha con nói đến nói đi vẫn không rõ, Cảnh Thời dứt khoát đón lấy điện thoại, bất lực nói: "Ngài Lộ, anh thật trâu."
Lộ Ý Trí: "...?"
"Tặng anh bốn chữ lớn, TÀI! NĂNG! THIÊN! BẨM!"
"...Cái gì?"


Lộ Ý Trí lờ mờ có chút suy đoán, nhưng không dám xác nhận, chỉ có điều rất nhanh, Cảnh Thời chứng thực cho anh—
"Em mang thai rồi."
Nói xong bốn chữ này, Cảnh Thời vẫn cảm thấy như mộng ảo, đã nói 0.1% đâu, ông trời phải hay không đang đùa giỡn cậu?!


Lộ Ý Trí sững sờ một lát mới nói: "Bao lâu rồi?"
"8 tuần rồi."
"Vậy là lần trước..."
"Ừ."
Không phải chính là lần trước sao, lúc đó nói có bao nhiêu tự tin, bây giờ có bấy nhiêu hối hận.
"Anh sẽ nhanh chóng giải quyết, đợi anh về."
"Được."


Sau khi tắt máy, Lộ Ý Trí đứng lên đi đến bên cửa sổ, có chút hoảng hốt.
Lâm Hướng Văn cảm thấy tò mò: "Sếp, sao thế?"
Hồi lâu sau—
"Ngày mai đích thân tôi đi."
"Cái gì? Nhưng..."
Lộ Ý Trí xoay đầu qua nhìn hắn: "Hướng Văn, tôi phải nhanh chóng trở về."


Anh xưa nay nói một không nói hai, Lâm Hướng Văn chỉ có thế bất lực gật đầu.
"Sếp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?" Vừa rồi chắc là điện thoại của ngài Cảnh.
"Cảnh Thời mang thai rồi."
"Cái gì?!"


Lâm Hướng Văn kinh ngạc đứng lên, tuy hắn cái gì cũng biết, nhưng dựa theo kiến thức thông thường, đàn ông chắc sẽ không dễ dàng mang thai như vậy chứ.
Hay là nói....bởi vì sếp nhà hắn xác thực quá mức trâu.
Nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không kì lạ, không phải lần đầu tiên cũng là một phát trúng ngay sao?


Ngài Cảnh đáng thương!
Chỗ Cảnh Thời, sau khi cậu cất điện thoại đi liền nói chuyện với Đô Đô: "Đô Đô, con muốn em trai em gái không?"
Bé mập nét mặt mờ mịt: "A..."
Cảnh Thời cười cười, kiên nhẫn nói: "Trong bụng cha có một bé con, sinh ra chính là em trai hoặc em gái Đô Đô, Đô Đô muốn không?"


Đô Đô nét mặt rất nghiêm túc nhìn bụng Cảnh Thời, bàn tay mũm mĩm sờ vào: "Bụng bụng."
Cảnh Thời hôn lên hai bên má bé, bé mập vui vẻ nằm sấp trong lòng cậu cười ha ha.


Thực ra Cảnh Thời không bài xích lại có đứa nhỏ, nhưng nếu có thể, cậu không muốn nhanh như vậy, dù sao Đô Đô còn nhỏ như thế.
Chẳng qua còn may, có nhiều người yêu họ như thế.


Ngày hôm sau, Tiết Tâm Viễn tìm bác sĩ dinh dưỡng và dì bảo mẫu cho cậu, Cảnh Thời nhìn trận này, quả quyết buông xuống cái tay gọi điện thoại cho ông cụ Lộ và hai cụ nhà họ Tiết.
Lại đến thêm hai đợt nữa thật sự ăn không tiêu.
Bỏ đi bỏ đi, đợi Lộ Ý Trí về hẵng nói.


Lần này cậu phản ứng có hơi lớn, buổi sáng nôn rất nghiêm trọng, vì không để dọa đến Đô Đô, mỗi ngày Tiết Tâm Viễn đều sẽ bế Đô Đô đi, đánh răng rửa mặt, thay đồ cho bé.


Tiết Tâm Viễn làm rất đầy đủ, nhưng mỗi lần thấy Cảnh Thời nôn, ông liền lặng lẽ ở trong lòng mắng Lộ Ý Trí.
Ba hôm sau, ông cuối cùng nhịn không được, gọi một cuộc điện thoại qua, chất vấn nói: "Chủ tịch Lộ, cậu phải chăng quên thời gian rồi, sao, muốn đợi Cảnh Thời sinh mới trở về?"


Không biết Lộ Ý Trí nói gì, Tiết Tâm Viễn hừ khẽ một tiếp trực tiếp cúp máy, nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy nét mặt tốt hơn nhiều.


Cảnh Thời không hề biết những cái này, mấy ngày nay lúc cậu đi làm cảm thấy trạng thái không bằng trước đây, thời tiết quá nóng, phần lớn thời gian cậu đều ở bên ngoài phòng.
Còn may gần đây không bận lắm, nhưng nếu xin nghỉ phép về nghỉ ngơi, hình như lại rất nhàm chán.


Cứ như vậy lại trôi qua hai ba ngày, lúc ăn trưa, Cảnh Thời bỗng nhiên nghe thấy tên của Lộ Hoằng Nghị, cậu theo bản năng thả chậm động tác, cẩn thận nghe các đồng nghiệp trò chuyện.
"Cậu nói người có tiền sao cứ phải giày vò thế chứ, trông coi núi vàng núi bạc sống qua ngày không tốt sao?"


"Cậu không hiểu, từ trên đỉnh cao quyền lực bị đuổi xuống, ai chịu được?"
"Cũng phải, chẳng qua Lộ Ý Trí thật sự giỏi, anh ta năm hay hình như chưa đến 30?"
"Đúng vậy, bây giờ anh cả đã vào, anh hai lại đắm chìm trong âm nhạc, cả Lộ thị đều là của một mình anh ta."


"Lời này của cậu, vốn là của một mình anh ta, không có anh ta, nào có Lộ thị như bây giờ?"
"Cậu nói đúng."
"Nghe nói anh ta có một đứa con, chỉ có điều tuổi tác trở thành một câu đố, có người nói ba tuổi, có người nói đã thành niên, còn có người nói là trẻ sơ sinh."


"Tôi nghe nói là bảy tám tuổi..."
Cảnh Thời lặng lẽ nghĩ, bây giờ có hai đứa rồi.
Cũng có người nghe nói Cảnh Thời và Lộ Ý Trí có quen biết, qua chỗ cậu hóng hớt, nhưng Cảnh Thời vẫn luôn pha trò qua loa cho qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: (Giơ ra hai bàn tay mập xoắn vào nhau) Em trai, hay em gái?


Cảnh Thời: Lộ Ý Trí, nhanh lăn trở về.
Lộ Ý Trí: Vợ, chương sau anh về rồi.






Truyện liên quan