Chương 87: Chợ Đen & Ấn Tượng Ban Đầu

Toàn bộ nhà máy công nghiệp vô cùng to lớn chính là khu vực mở ra chợ đen, nơi này đều được bao phủ bởi một loại Phong thủy trận.
Hay nói đúng hơn là kết giới, một kỹ thuật đặc biệt của Phong Thủy Học giúp ngăn cách giữa không gian trong ngoài, bất quá Nguyễn Trường Sinh không biết mà thôi.


Kết giới sẽ che giấu động tĩnh, đồng thời phòng hộ và ngăn trở tất cả các loại hình dò xét của khoa học hay thần bí học từ cả hai phía bên trong và bên ngoài chợ đen, tùy vào cấp bậc và tác dụng của kết giới có đủ mạnh hay không.


Trong không gian vô cùng rộng lớn của nhà máy đã qua cải tạo, từng khu vực được phân bố rất rõ ràng và khoáng đạt.
Số lượng người giao dịch trong chợ đen khá lớn, hắn chỉ liếc sơ qua xung quanh đã đếm được mấy trăm người, ngoài ra còn có rất nhiều người đang ở khu vực hoặc tầng khác nữa.


Tất cả những người này đều che giấu dưới lớp áo choàng hoặc dưới những Thuật thức mờ ảo.
Không có bất cứ ai lộ ra danh tính thật sự của bản thân.
Việc chợ đen đông đúc như vậy, âu cũng là điều dễ hiểu.


Dù đang sống ở xã hội văn mình, nơi mà khoa học và thần bí học cùng tồn tại, thì giai cấp phân tầng vẫn luôn luôn hiện hữu và đã dần dần cố hóa.
Gia cảnh, năng lực cùng thiên phú tu luyện của Linh Tố Sư là những yếu tố chính quyết định hầu hết tất cả vị thế của mỗi người trong xã hội.


Dù ngươi có cố gắng đến mấy, may mắn đến mấy mà khuyết thiếu hai trong ba yếu tố chính trên thì rốt cuộc cũng khó có thể đi được xa trên con đường siêu phàm.
Kết quả cuối cùng chính là trở thành bàn đạp, chất dinh dưỡng cho kẻ khác nghiền ép để bước lên cao hơn mà thôi.




Khi Linh Tố Sư không có yếu tố gia cảnh, chính là dạng xuất thân bình dân như Nguyễn Trường Sinh và những người thường khác, muốn từ đáy xã hội bò lên cao vì nguyên nhân sức mạnh, vì địa vị hay vì bất kỳ điều gì, thì bọn hắn phải vượt qua được hai điều kiện khó.


Một là tiềm năng cũng như hạn mức cao nhất, tức R2, từ khi sinh ra đã bị cố định ch.ết.
R2 cũng như thiên phú tu luyện tại giai đoạn Linh Tố Sư cấp thấp gần như không có khả năng thay đổi.


Và hai là tài nguyên tu luyện. Thứ này tại cấp bậc thấp có thể thông qua nhà trường cung cấp miễn phí tri thức học tập và dùng tiền bạc để mua sắm các đồ vật phụ trợ cơ bản.


Nhưng những loại tài nguyên đặc biệt, hiếm có và cao cấp hơn, cũng như những tri thức và công nghệ lõi đều đã bị quốc gia, tổ chức và gia tộc lớn hạn chế, lũng đoạn đến mức chẳng khác nào có một sợi thòng lọng vô hình đang thắt ở cổ mỗi người.


Nếu một học sinh cấp ba không thể thi được chứng chỉ Linh Tố Sư tại thời điểm tốt nghiệp trung học, thì kết cục của người đó gần như đã định sẵn sẽ phải theo con đường hậu cần.
Từ đây càng khó mà tiếp cận với những tài nguyên tu luyện.


Con đường siêu phàm cùng ước mơ nhảy vọt giai cấp cũng bị bịt kín, mãi mãi chỉ có thể từ đáy xã hội ngước vọng lên cao.
Sống trong thế giới siêu phàm đầy kỳ tích như vậy, ai mà chẳng có ước mơ được đăng đỉnh Linh Tố Sư, trở thành Thần thoại, truyền thuyết cơ chứ?


Như vậy, liệu còn có con đường, cơ hội nào khiến những Linh Tố Sư bình dân không gia cảnh cũng như thiếu tài nguyên, thiếu năng lực và thiếu thiên phú tu luyện, nhưng lại không cam tâm này có thể bước tiếp con đường siêu phàm đâu?
Tất nhiên là chợ đen, khu giao dịch ngầm và các tổ chức ngầm rồi!


Có cầu ắt có cung, để phục vụ (lợi dụng) cho các nhu cầu của những Linh Tố Sư “ba thiếu” cùng những kẻ có mục đích tương tự không thể cho ai biết.


Thì ngoại trừ những thành phần trên tại chợ đen, nơi này còn là địa điểm thuận lợi cho việc bán hàng giả, buôn lậu, buôn bán hàng cấm, giao dịch tình báo, thuê chân chạy làm các công việc bẩn thỉu và phi tang tang vật,...thật muôn hình muôn vẻ, ngũ thải ban lan hắc.


Cơ cấu của chợ đen thực sự vô cùng to lớn và đa dạng.
Một địa điểm phi pháp, là nơi bí mật công khai, lại có thể phát triển đến tình trạng đồ sộ và ghê gớm như thế.


Dùng chân để nghĩ, Nguyễn Trường Sinh cũng biết phía sau chủ đạo, quản lý chợ đen chắc chắn có liên quan đến những gia tộc, tổ chức lớn, thậm chí là một số nhân viên quan trọng của phía chính thức cũng nên.


Lấy công mập tư hay nhu cầu xử lý các phi vụ bẩn thỉu, găng tay đen lúc nào cũng sẽ tồn tại nha, dù địa vị cao hay địa vị thấp thì ai cũng có nhu cầu và cần đến những khu vực màu xám đen như này.
Trên có chính sách, dưới có đối sách.


Nếu nhìn theo chiều hướng khách quan của xã hội và bản tính tự tư của nhân loại, thì việc chợ đen và các địa điểm giao dịch ngầm khác xuất hiện là kết quả tất yếu, không thể tránh khỏi.


Theo như chỉ dẫn trong deepweb, hắn đi vào một căn phòng lớn, đây là khu vực đổi tiền của chợ đen ngay gần cửa ra vào nhà máy.
Vừa mới bước tới của, Nguyễn Trường Sinh đã thấy được hai nhân viên bảo an canh gác hai bên đều đang cầm trên tay một khẩu súng, lạnh lùng quan sát những kẻ ra vào phòng như hắn.


Khẩu súng có hình dáng tương tự đôi chút với súng tiểu liên, nhưng kỹ thuật chế tạo và vật liệu chế tạo lại tiên tiến hơn rất nhiều.
Chỉ liếc qua một cái, trong lòng hắn đã sinh ra cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Mặc dù thứ vũ khí trên tay của hai người này không phải là Tạo tác.


Đối với văn minh siêu phàm thì vũ khí thuần khoa học không còn có tác dụng lớn như trước kia, nhưng một số súng ống có lực sát thương mạnh mẽ vẫn là một tồn tại mang tính uy hϊế͙p͙ rất cao đối với những Linh Tố Sư cấp thấp như Nguyễn Trường Sinh.


Tại quốc gia Nam Ninh, nhiều loại súng bị đặt vào danh sách cấm mua bán, giao dịch nếu không có sự cấp phép của ban ngành chính phủ.
Bất quá, hàng cấm nha…ở chợ đen có hàng cấm là đúng rồi…
Ngoài nhân viên bảo an, trong này có khá nhiều nhân viên đang thực hiện công việc của mình.


Không giống với những Linh Tố Sư tới chợ đen để giao dịch, buôn bán không muốn để lộ danh tính cùng ngoại hình thật của bản thân, những nhân viên quản lý của chợ đen đều lộ ra khuôn mặt và mặc chế phục thống nhất.


Bất quá Nguyễn Trường Sinh tin rằng, những khuôn mắt này chắc chắn không phải là khuôn mặt thật, có lẽ bọn họ đã thông qua trang điểm dịch dung hoặc sử dụng màng mặt nạ sinh học để thay đổi.


Dù sao hiện tại tất cả các quốc gia đã và đang phát triển đều có công nghệ khoa học trong việc quản lý công dân rất nghiêm ngặt và tinh vi.


Dám lộ mặt ở chợ đen, bất kể là người giao dịch hay nhân viên, thì kết cục tốt đẹp nhất là bị ban ngành chính phủ bắt được, sau đó cho đi cuốc đất trồng rau đạp máy may.
Còn không may mắn lắm thì bình thường đều bị cướp giết, sau đó đem xác chìm đáy sông hết cả.


Khi hắn đi tới gần, một nhân viên đã đứng dậy chào hỏi:
“Chào ngài! Ngài cần đổi thẻ đen, điểm khoán hay cả hai?”
“Cả hai.”
Nguyễn Trường Sinh ngắn gọn đối đáp với giọng lạnh tanh.
“Vậy mời ngài lấy ra vật phẩm giao dịch và để lên bàn.”


Tiếp đó, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhân viên rồi từ balo cầm ra mấy tổ dược tề loại chuẩn.
Nhân viên liền cẩn thận nhận lấy và dùng công cụ kiểm tr.a giá trị từng loại vật phẩm.


Bởi mỗi lần thực hiện giao dịch, thẻ tín dụng cá nhân và điểm khoán bên trong thẻ tín dụng đều sẽ ghi lại lịch sử rồi truyền thẳng vào kho dữ liệu quốc gia.
Những lịch sử giao dịch bất minh đều trăm phần trăm bị cảnh sát và ban ngành liên quan điều tra.


Cho nên trong chợ đen không sử dụng thẻ tín dụng cá nhân, mà là một loại thẻ đen có nguồn gốc cùng hệ thống thanh toán hoàn toàn tách biệt, được tích hợp sẵn lượng điểm khoán tùy theo số dư còn lại từ giá trị vật phẩm đã đổi với nhiên viên chợ đen.


Người sử dụng có thể yên tâm dùng thẻ đen để giao dịch trong chợ đen mà không sợ bị nguy hiểm.
Trong lúc đổi thẻ, bao bọc bởi lớp Ám Ảnh Áo Choàng đang cắn nuốt tia sáng xung quanh, Nguyễn Trường Sinh im lặng không nói cũng không hỏi nhiều.


Hai đời làm người, việc nói chuyện làm quen không phải là thế mạnh của hắn.
Vì thế khi tới những khu vực rồng rắn lẫn lộn như này thì nói càng ít, lộ càng ít, chỉ cần lộ vẻ lạnh lùng, người sống chớ gần là được.


Cuối cùng, nhân viên đã kiểm tr.a đã kiểm tr.a xong và hoàn tất việc chuyển đổi giá trị thành thành thẻ đen cùng điểm khoán bên trong thẻ.
Cầm lấy thẻ đen, Nguyễn Trường Sinh dứt khoát đứng dậy và rời khỏi căn phòng.


Mười tổ Cộng Linh Tề loại chuẩn ngoại thị trường có giá 22 nghìn điểm khoán, mà tại bộ phận đổi thẻ chỉ có thể đổi được bảy nghìn điểm khoán!
Phí làm thẻ đã tốn năm nghìn.
Nhìn bên trong thẻ đen chỉ có 2000 điểm, hắn thầm hô xúi quẩy:
“Thật cmn hắc!”


Chân đạp bước nhưng không phát ra một chút tiếng động, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu đi loanh quanh các gian chợ khu vực sảnh tại từng tầng.
Ngoài những căn phòng làm khu vực dành cho nhân viên, nơi này còn có những gian phòng, khu vực nhỏ đã được phân công những chức năng khác nhau.


Một số được cố định cho những cửa hàng liên kết với tầng quản lý của chợ đen, còn đâu khu vực sảnh là địa điểm của rất nhiều gian hàng nhỏ.
Chúng được chợ đen mở ra và đem đi cho thuê.


Người nào muốn tự mình bán đồ thì chỉ cần đăng ký với nhân viên quản lý và trả tiền là được.
Tất nhiên, đây là chợ đen, nên phía chủ sự sau màn cũng không quan tâm ngươi mở gian hàng để bán thứ gì.


Đồ vật của những gian hàng nhỏ đa phần hoặc là vàng thau lẫn lộn, hoặc là lừa đảo, nếu bị lừa thì chỉ có thể tự trách mình quá ngu ngơ mà thôi, chợ đen không chịu trách nhiệm cho vấn đề trên.
Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng tiền mặt.


Nhưng nếu dám xảy ra tranh chấp, đánh nhau tại trong chợ đen thì đừng hỏi tại sao bông hoa lại có màu hồng, thanh gươm lại có màu máu.
Khác với những gian hàng nhỏ lẻ, những cửa hàng lớn trong này bán đồ với giá thành khá đắt, nhưng độ tin cậy tương đối cao.


Ít nhất sẽ không lấy đồ giả ra để lừa gạt, nhiều nhất là bán đồ đểu, chất lượng thấp…
Theo dòng người di chuyển, đã ngắm nghía qua các gian hàng trên sảnh, Nguyễn Trường Sinh âm thầm lắc đầu.


Hắn vừa mới tưởng tượng bản thân có thể mò được chỗ tốt từ những đống “đồng nát sắt vụn” như trong mấy bộ tiểu thuyết Nguyễn Trường Sinh từng đọc.
Bất quá thực tế vẫn luôn là thực tế, dù có chỗ tốt thì cũng không đến lượt hắn.


Lắc nhẹ đầu một cái, Nguyễn Trường Sinh liền nhanh chóng di chuyển tới những cửa hàng lớn của chợ đen chuyên về dược tề.
Trong thẻ đen của hắn chỉ có 2000 điểm khoán.


Nếu không bán đi số dược tề đang cất trong balo mà hắn đã từng luyện chế, thì hắn chỉ có nước giương mắt nhìn các loại đồ tốt mà không mua được gì.
Bước vào trong căn phòng của cửa hàng dược, Nguyễn Trường Sinh đã ngửi được mùi dược liệu cùng hương thơm thoang thoảng xung quanh.


Tại nơi thu ngân, một người đàn ông đứng tuổi có vẻ là chủ cửa hàng với khuôn mặt hiền hòa đang trả giá với một khách hàng cũng che chắn kín mít như hắn.
Gần đó còn có mười nhân viên trẻ tuổi đều đã tiếp đón khách hàng khác.


Tranh thủ lúc mọi người đang bận bịu, hắn làm bộ hờ hững ngắm nghía nội thất của cửa hàng.
Cửa hàng khá rộng lớn, số lượng và các loại hàng hóa rất đa dạng được sắp xếp và phân loại tương đối gọn gàng.


Trên từng giá hàng bày các loại dược liệu và dược tề khác nhau, Nguyễn Trường Sinh thấy được một số loại dược liệu cùng dược tề mà hắn chưa bao giờ thấy tận mắt, thậm chí còn có một vài lọ dược tề thuộc chi nhánh Hắc Tề.
Ngoài ra, cửa hàng còn bán cả dược phương!


Trong lòng hơi ngạc nhiên, Nguyễn Trường Sinh bước tới gần để xem xét.
Tuy số lượng các loại dược phương rất ít, bất quá ít nhất đều là những dược phương không có trong thư viện trường.


Quan sát trong thoáng chốc, hắn liền bình tĩnh quay đầu giả bộ không quan tâm lắm và tiếp tục thăm thú những dãy hàng khác.
Trong mua bán giao dịch, người mua có thể lộ ra hứng thú, nhưng không thể lộ ra cảm giác bức thiết, ham muốn với bất cứ vật phẩm giao dịch nào.


Nếu không quá trình trả giá sẽ bị bắt chẹt vô cùng thảm.
Mặc dù cửa hàng không có dược phương luyện thể, nhưng trong đó lại có dược phương của Trì Dũ Tề!
Hiện tại đang phải liên tục thử lỗi công pháp Khoa Học Luyện Thể, nên Nguyễn Trường Sinh rất hay bị nội thương.


Số lượng Trì Dũ Tề cần dùng đến đang dần gia tăng.
Vì thế, thay vì tốn nhiều tiền mua dược tề, hắn muốn tự tay luyện chế để tiết kiệm chi phí.
Chờ lúc nữa Nguyễn Trường Sinh sẽ tìm cách hỏi giá sau.






Truyện liên quan