Chương 88: Hố Nhiều Vô Số

Khi giao dịch phía bên kia hoàn thành, chủ cửa hàng liền niềm nở chào đón Nguyễn Trường Sinh.
Hắn cười híp mắt:
“Rất xin lỗi phải để khách hàng này phải chờ lâu.
Ngài muốn mua gì, nơi đây của chúng ta có rất nhiều mặt hàng hiếm thấy…”


Chủ cửa hàng bắt đầu khua môi múa mép giới thiệu vật phẩm của cửa hàng.
Nói đến một nửa, Nguyễn Trường Sinh bèn đánh gãy:
“Từ từ hẵng nói đến mua hàng.
Ta có số nhiều Dược tề cần bán, nơi đây có thu không?”


Giọng nói trầm thấp của hắn lạnh như băng, phảng phất khiến không khí xung quanh giảm xuống chục độ.
“Tất nhiên, mời đi qua nơi này.”
Không để ý đến thái độ của Nguyễn Trường Sinh, chủ cửa hàng vẫn nở ra nụ cười với khuôn mặt phúc hậu.


Đến bộ phận chứa các loại máy móc, Tạo tác kiểm định, hắn liền khoan thai từ balo lấy ra tất cả hàng tồn muốn bán.
Sau khi hoàn tất việc kiểm tr.a và tính toán, chủ cửa hàng há miệng chèn ép:
“Bởi tất cả những dược tề này đều là hàng không chứng minh, không nhãn mác.


Nên cửa hàng chỉ có thể mua được bằng nửa giá ngoài thị trường.”
Lượng dược tề mà Nguyễn Trường Sinh bán có một nửa là Dược tề loại thường và loại chuẩn, một nửa là các loại Dược tề loại ưu, trong đó số lượng Cộng Linh Tề nhiều nhất.


Tất cả đều có chất lượng rất tốt, nhưng đều bị ép giá xuống một nửa.
Không chấp nhận, hắn tiếp tục đàm phán với chủ cửa hàng.




Cuối cùng lấy được giá 400 điểm/chỉ đối với Cộng Linh Tề loại ưu, thấp hơn 200 so với ngoài thị trường, những cửa hàng trong chợ đen cũng bán Cộng Linh Tề loại ưu với giá 500 đến 550 điểm khoán.
Các loại dược tề khác cũng không khác mấy, thậm chí bị ép ác hơn nhiều.


Dù sao Nguyễn Trường Sinh cũng không có thời gian mở gian hàng nhỏ để bán, quá phiền phức.
Trước khi tới chợ đen, hắn đã thông qua rất nhiều nguồn tin để điều tr.a giá thành các mặt hàng.


Một số mặt hàng thường thấy, các cửa hàng chính thức cũng có bán thì giá thành thu vào và bán ra đều rẻ hơn ngoài thị trường, còn các mặt hàng hiếm hoặc bị cấm sẽ bán đắt hơn ngoài thị trường
Cho nên giá này đã tương đối phù hợp với tâm ý của hắn.


Thấy Nguyễn Trường Sinh gật đầu, chủ cửa hàng liên lập tức kết toán.
Giao dịch thành công, thẻ đen trên tay hắn lập tức tăng lên 200 ngàn điểm khoán.
Thu được tiền, hắn liền lơ đãng hỏi các loại dược phương.
Chủ cửa hàng lập tức cười híp mắt trả lời và nhiệt tình giới thiệu cho hắn.


Qua một lát, Nguyễn Trường Sinh chợt hào hứng hỏi:
“...Như vậy thì, dược phương của Trì Dũ Tề có giá bao nhiêu?”
Kẻ sau liền giơ một ngón tay và nói:
“Một triệu điểm khoán.


Nếu ngài là Dược Tề Sư, chúng ta có thể thương lượng việc hợp tác, đồng thời cửa hàng sẽ bán dược phương cho ngài chỉ với nửa giá.”
Một triệu? Thật đắt!
Nếu chịu thương lượng thì giá tiền sẽ giảm đi một ít, nhưng biết giá tiền đắt như vậy, hắn đã bỏ đi nhu cầu mua sắm.


Phải chế ít nhất 250 tổ Cộng Linh Tề loại ưu mới đủ tiền mua, mà nhiều nhất một ngày hắn chỉ dành ra được hai đến ba tiếng để luyện chế.
Với năng lực cùng tri thức, kinh nghiệm hiện tại của hắn, số lượng dược tề loại ưu luyện được cũng sẽ không quá mười tổ một ngày.


Tức là ít nhất hai mươi lăm ngày Nguyễn Trường Sinh mới tích đủ một triệu điểm khoán.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là lý thuyết.
Chưa nói đến việc một ngày có thể hoàn mỹ luyện chế ra mười tổ dược tề loại ưu hay không.


Nếu hắn dám lấy danh nghĩa cá nhân tuồn vào chợ đen 250 tổ Cộng Linh Tề loại ưu trong một tháng, thì kết cục của hắn liền xác định.
Ngoài ra, Nguyễn Trường Sinh còn phải dùng tiền cho nhiều thứ khác, nên việc vứt đi một triệu điểm khoán để mua dược phương Trì Dũ Tề là vấn đề hại lớn hơn lợi.


Bất quá…giảm nửa giá dược phương?
Nghe được câu dụ dỗ ngon ngọt của chủ cửa hàng, lòng cảnh giác đã vang lên thanh âm báo động, hắn bèn cẩn thận đối đáp với vẻ âm trầm, bực bội:
“Ta là Dược Tề Sư thì đã tốt.


Liền không cần chật vật đến như này, cuối cùng phải làm kiếp chân chạy.
Dược phương thật đắt, ta cũng chỉ định hỏi chút thôi.”
Muốn thăm dò hắn? Không có cửa.


Ánh mắt nhìn qua các tủ chứa dược liệu siêu phàm, vì giá thành rẻ hơn bên ngoài thị trường, Nguyễn Trường Sinh định chọn mua một vài tổ dược liệu về để luyện chế dược tề thông dụng.
Nhưng dò xét một lúc, đồng tử đột nhiên co rút lại, hắn nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng!


Các nhóm dược liệu được bán đều có chất lượng không đồng đều, mà còn được cố tình làm che lấp, ngụy trang khá kỹ.


Tại cửa hàng này, mua đồ phải biết chọn, dù không dính phải hàng giả như quầy hàng nhỏ, nhưng trong nhóm dược liệu sẽ có rất nhiều mặt hàng mang theo chút vấn đề từ nhỏ đến lớn.


Nếu Dược Tề Học Cơ Sở của hắn không bước vào giai đoạn Tinh thông, khả năng nhận biết, phân biệt chất lượng cùng dược tính của dược liệu siêu phàm cấp thấp đều trở nên vô cùng điêu luyện thì Nguyễn Trường Sinh cũng sẽ bị lừa như bao người khác.
Đây chính là vấn đề rất nghiêm trọng.


Bởi chỉ có những người cực kỳ thành thạo với Dược Tề Học hoặc Sinh Vật Học mới có thể phát hiện và chọn lọc ra những dược liệu có chất lượng tốt để mua!
Nếu mua phải dược liệu kém chất lượng thì phía cửa hàng kiếm lời nhỏ, còn nếu biết chọn dược liệu, thì bọn họ lời càng to!


Vì điều này sẽ dẫn đến tin tức trọng yếu của hắn bị bại lộ.
Bọn họ liền có thể xác nhận, Nguyễn Trường Sinh chính là một vị Dược tề sư thâm niên hoặc rất có tài!


Dược Tề Sư chính thức dưới trướng tổ chức hay gia tộc đều có con đường riêng để thu thập dược phương cùng dược liệu chất lượng tốt.
Nếu còn phải tới chợ đen để mua dược phương cùng dược liệu thì gần như chắc chắn là thân phận tự do, không thể lộ ra ngoài ánh sáng giống như hắn.


Từ đó bọn chúng sẽ bắt đầu khai thác các loại âm mưu và kế hoạch để theo dõi, lợi dụng, thậm chí là bắt chẹt, khống chế và cướp giết Nguyễn Trường Sinh!
Mặc dù trong chợ đen cấm chiến đấu, bắt cóc, giết người, nhưng bên ngoài chợ đen là vùng ngoại thành lại có thể nha!


Suy đoán tới đây, nội tâm hắn đã ứa ra mồ hôi lạnh.
Hắn chửi thầm: “Cmn! Hố to!”
Có lẽ là do quá cả nghĩ, nhưng biểu hiện thăm dò ban nãy của chủ cửa hàng khiến Nguyễn Trường Sinh không thể không cẩn thận đề phòng từng li từng tí.


Không tiếp tục có ý định mua đồ, hắn liền lập tức rời khỏi cửa hàng trong nụ cười thân thiện của chủ cửa hàng.
Nhìn Nguyễn Trường Sinh rời đi, sâu thẳm dưới đáy mắt đang híp híp của kẻ sau tựa như có điều suy nghĩ.


Để nghiệm chứng suy đoán của mình, hắn bèn đi dò xét mấy cửa hàng dược tề khác ở gần đó.
Kết quả vẫn đúng như thế.
Tất cả đều đang câu cá, im ắng ngồi chờ con mồi vào tròng.


Có cửa hàng còn quá quắt hơn, nhân viên cùng chủ cửa hàng còn chủ động niềm nở cầm bó dược liệu ra cho hắn chọn thoải mái, thậm chí giở chiêu bài mua một tặng hai…
Giả bộ như không có chuyện gì xảy, Nguyễn Trường Sinh liền lanh lẹ chuồn thẳng.


Sau khi di chuyển qua khu vực khác, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi dài.
Tuy là lần đầu tới chợ đen, Nguyễn Trường Sinh chưa thực sự rõ ràng được tính nguy hiểm và hỗn loạn của nơi này, bất quá lòng cảnh giác với mọi thứ xung quanh ngấm vào tiềm thức đã lại cứu hắn một lần.


‘Chợ đen...đúng là, thật mẹ nó đen!’
Trong lòng yên lăng chửi bậy, trí nhớ siêu phàm của hắn nhanh chóng tua lại quá trình từ lúc đi vào những cửa hàng dược tề cho đến thời điểm đi ra.


Ngoài những chiêu trò trên, Nguyễn Trường Sinh còn phân tích và phát hiện hương thơm của một số cửa hàng cũng rất có vấn đề, bất quá đã bị Ám Ảnh Áo Choàng ngăn cách.
Tuy trò vặt ấy không có gì đáng kể so với những chiêu trò tinh vi kia, nhưng phải thừa nhận rằng.


Hắn đã bị bọn gian thương kiêm chức trộm cướp này làm cho buồn nôn.
Nếu một thời gian sau, năng lực tự vệ và chạy trốn của Nguyễn Trường Sinh đầy đủ, hắn xin thề!
Lũ chó ch.ết này dám câu cá hắn, hắn liền dám đen ăn đen!


Bắt nạt người cô đơn đúng không? Để rồi xem, rốt cuộc ai là gà ai là thóc!
Trong lúc đi tới cửa hàng bán vật liệu siêu phàm, Nguyễn Trường Sinh bỗng nhìn thấy một bảng hiệu của một cửa hàng thú vị, kích thích lòng tò mò của hắn.
‘Chợ đen cũng có tiệm sách?!?


Được nha! Trong rừng chim gì cũng có.’
Mang theo cảm xúc hào hứng, hắn liền vào xem.
Căn phòng của tiệm sách khá nhỏ, nhưng trữ lượng sách bên trong không hề nhỏ chút nào.
Phất tay bảo nhân viên không cần phải để ý hắn, Nguyễn Trường Sinh đã bắt đầu vui vẻ thăm thú.


Các cuốn sách trong này đa phần là những loại tri thức siêu phàm tương đối tiểu chúng và kỳ dị, thậm chí Nguyên Trường Sinh còn thấy giới thiệu của một cuốn sách miêu tả cách thức sùng bái một vị Tà Thần.


Bởi linh tính của tri thức về Tà Thần đã đồng hóa giấy cùng bìa sách, nên trông nó có vẻ khá bất tường.
Bản năng cẩn thận nên hắn không dám động vào mà trực tiếp bỏ qua.
Tất cả các sách đều bị loại Thuật thức hoặc năng lực nào đó khóa lại.


Khách hàng chỉ có thể đọc được giới thiệu chung trên khung để sách cùng một hai trang đầu, nếu muốn đọc thêm nữa thì phải mua cả cuốn.


Tuy đã lướt qua tất cả tiệm sách một lần, Nguyễn Trường Sinh cũng không tìm được cuốn sách cũng như tri thức nào đủ “sạch sẽ” để tăng hiệu suất tu luyện như Phong Thủy Học - Tụ Linh Phong Thủy Trận mà hắn dự kiến mưu đồ.


Đa phần đều là những tri thức có mặt hạn chế rất lớn, tương đối máu tanh hoặc phải trả giá quá khủng khiếp.
Tỉ như tuổi thọ, tiềm năng, linh hồn, tự do,...chứ đừng nói gì đến tăng lên cơ sở R2.


Mặc dù phần giới thiệu chỉ ghi qua loa một phần những tác dụng trái chiều, nhưng tiệm sách này đang được mở ở đâu vậy? Chợ đen á!
Tất cả đều là hố to.


Rất may, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc tìm được tri thức hữu ích, đó là một cuốn sách giảng giải về kỹ thuật ẩn Văn cơ bản - cũng là một trong những mục tiêu hắn tới chợ đen.
Nó có giá cố định luôn từ ban đầu: 500 nghìn điểm khoán.


Nhìn giá niêm yết trên khung sách, Nguyễn Trường Sinh đột nhiên cảm thấy cuộc đời này không thơm.
Mình thật cmn nghèo, mà các loại tri thức thì quá cmn đắt!
Được rồi, ngươi nhớ chờ ta nhé sách, lần sau ta sẽ nhất định đem ngươi mang về!


Âm thầm lau đi nước mắt rơm rớm từ khóe miệng, hắn tạm thời không mua mà rời khỏi tiệm sách.
Cuối cùng đi tới mấy cửa hàng giao dịch vật liệu siêu phàm, Nguyễn Trường Sinh bình tĩnh bước vào.






Truyện liên quan