Chương 86: Thực Thi Kế Hoạch & Ngoại Thành

Sau khi ăn tối sớm và dặn dò Gỗ Mun xong, Nguyễn Trường Sinh mang theo hai chiếc túi đeo rời khỏi nhà.
Bắt xe bus tự động, hắn đã tới khu thương mại Cy-Epermart.
Khung cảnh kiến trúc mô phỏng Cyberpunk vô cùng quen thuộc đã hiện ra trước mặt.


Bây giờ trời đã sẩm tối, ánh sáng trên các lồng đèn của con đường cùng những nhánh cây xanh trong khu thương mại bắt đầu trở nên lung linh huyền ảo giữa khoảng không u tối.


Ánh đèn neon đa sắc phân bố tại khắp nơi, chúng liên tục nhấp nháy khiến tông màu của cả Cy-Epermart trở nên đối lập, sắc nét mà duy mỹ.


Hiện tại là thời điểm tan tầm, mà còn là cuối tuần, nên lượng người qua lại đã vô cùng rộn ràng, những chiếc xe bay tự động lao vút, để lại những dải ánh sáng nhàn nhạt từ khung đèn.
Theo dòng người náo nhiệt mà ầm ĩ đi vào khu thương mại, Nguyễn Trường Sinh giả bộ đi mua sắm một số thứ.


Sau đó, được khoảng gần năm phút, mượn thân hình của mọi người xung quanh và các góc khuất, điểm mù để che lấp, hắn nhanh chóng tránh đi tầm mắt camera an ninh và di chuyển tới một con đường dẫn ra ngoại thành.
Kỹ xảo che tin tức tố của hắn vẫn luôn hoạt động hai tư trên bảy.


Cảm giác tồn tại của Nguyễn Trường Sinh trong mắt người khác đã thấp vô cùng.
Vừa thong dong đạp bước, hắn vừa lanh lẹ tắt nguồn của tất cả các thiết bị điện tử trên người nhằm tránh bị định vị hoặc ghi vào lịch sử di chuyển.




Tới phòng vệ sinh công cộng ngay bên cạnh lối đi đến ngoại thành, hắn liền lập tức đi vào phòng để thay đồ.
Sau khi kiểm tr.a không thấy có thiết bị theo dõi, quay trộm nào ở quanh đây, Nguyễn Trường Sinh mới cởi bỏ quần áo trên người rồi mặc trang phục đã chuẩn bị sẵn trong túi.


Quần áo, áo khoác dài, găng tay, mặt nạ, giày sai cỡ,...
Đã che kín mít thân thể, hắn chuyển sang khâu tiếp theo.
Tinh tế khống chế cơ bắp và khung xương để thay đổi ngũ quan và chiều cao thân thể.
Chỉnh âm của dây thanh quản để đổi giọng.


Thay đổi thói quen, tác phong cũng như khí chất để trở thành một người hoàn toàn khác.


Nghe đến khí chất thì có vẻ rất tâm linh, huyền ảo, nhưng thật ra nó chỉ là một loại sản phẩm được tổng hợp từ nhiều yếu tố bao gồm: động tác cơ thể, nét mặt, biểu cảm, ánh mắt, cách thức phát âm và nói chuyện.


Nói trắng ra là khi ngôn ngữ cơ thể đặc trưng trở thành bản năng, thì nó chính là khí chất, không hơn không kém.
Tất cả các vấn đề điều chỉnh đã được Chưởng Khống Nhập Vi nhanh chóng hoàn thành.


Hiện tại dù có người quen đang đứng ở đây, thì cũng không ai có thể nhận ra được Nguyễn Trường Sinh.
Từ balo lấy ra Khử Vị Tề rồi xịt khắp người để xóa hết tất cả các loại mùi vị, sau đó cất đi và đeo lại hai chiếc túi mở rộng không gian lên người.


Cuối cùng, hắn triển khai Thuật thức Liễm Tức và Ám Ảnh Áo Choàng với công suất cực tiểu.
Giống như mặc thêm lên người một lớp áo choàng màu đen bao trùm lấy thân thể, tóc tai cùng khuôn mặt, Nguyễn Trường Sinh lập tức bước ra khỏi phòng vệ sinh công cộng.


Hắc Ám Hô Hấp Pháp đã trở thành bản năng, dù đang làm bất cứ việc gì, Linh Tố Ám cũng như linh lực trong Nội cảnh của hắn đều đang hồi phục cực kỳ nhanh chóng.
Chỉ với mức tiêu hao như lúc này, Nguyễn Trường Sinh còn có thể chịu được thêm hai tiếng nữa.


Con đường rộng hơn năm mét bằng đất trông vô cùng đơn sơ, toàn bộ xung quanh là cây cối rậm rạp, nhưng vẫn có một số bóng người di chuyển trên con đường.
Tất cả đều giống hắn, đã giấu đi bản thân, đồng thời lấy ánh mắt đầy cảnh giác quan sát cạnh bên và giữ khoảng cách lẫn nhau.


Nơi này không hổ là bí mật công khai, lượng người qua lại cũng không nhỏ chút nào
Chạy chậm gần hai cây số, Nguyễn Trường Sinh mới chính thức ra đến vùng ngoại thành.
Ấn tượng đầu tiên mà hắn cảm nhận được khi chứng kiến vùng ngoại thành, đó là…lạc hậu.


So với nội thành, nơi đây giống như là văn minh đang đi lùi vài thập kỷ.
Tất cả cơ sở hạ tầng đều tương đối kém cỏi, tại nơi này không mấy nhìn thấy được những lối kiến trúc khoa huyễn hay những tòa cao ốc chọc trời.


Các dãy cây cối trên vỉa hè có phần đìu hiu, cao thấp không đồng đều, có vẻ như bọn chúng không được bộ phận quản lý môi trường xanh chăm sóc thường xuyên nên mới vậy.


Nguyễn Trường Sinh còn thấy được một số đống rác, thứ mà nội thành thành phố Vĩnh Hằng không bao giờ tồn tại được quá ba giây.


Bên cạnh cổng của mỗi nhà dân trong nội thành đều có hệ thống trí năng đổ rác và xử lý rác thải qua đường đất ngầm, nhưng dường như vùng ngoại thành cũng không có hệ thống này…
Vừa tăng tốc độ di chuyển, hắn vừa âm thầm quan sát con đường xung quanh.


Tỉ lệ bao phủ thiết bị giám sát an ninh tại ngoại thành đã giảm đi rất nhiều, Nguyễn Trường Sinh cũng đỡ sợ việc mình bị bại lộ.
Tuy nhiên, có lợi thì cũng có hại, hệ số nguy hiểm liền tăng lên rất nhiều.
Tỷ lệ an ninh ở đây thực sự không quá tốt đẹp, tỷ lệ phạm tội cao tới 10%!


Tức là cứ mười người thì có một người là kẻ phạm pháp.
Vì thế, số lượng người dân ngoại thành đi lại vào buổi chiều tối hầu như rất ít.
Hắn đã cảm giác được một số đôi mắt không có hảo ý tại trong những góc khuất đang nhìn lấy chính mình.


Ánh mắt không hề có bất cứ thay đổi gì, Nguyễn Trường Sinh thong dong, tự tin vững bước.
Phải tăng tốc lên một bậc nữa, hắn mới có thể trong vòng năm phút di chuyển tới khu công nghiệp của ngoại thành.
Từ xa xa, Nguyễn Trường Sinh chỉ có thể nhìn thấy được ánh đèn của những nhà máy công nghiệp.


Nghe đến khu công nghiệp, chắc hẳn nhiều người liền nghĩ số lượng công nhân chỗ này phải rất đông đúc.
Nhưng hành tinh Trạm Lam là văn minh siêu phàm kết hợp giữa khoa học với thần bí học.


Cho đến lịch Khải Linh năm 1136 hiện nay, tất cả các ngành nghề lao động sơ cấp bằng chân tay đều đã được thay thế bởi các máy móc trí năng nhân tạo.
Các loại dây chuyền sản xuất đồ vật thuần khoa học, không phải phân loại siêu phàm đều đã được tự động hóa hoàn toàn.


Chỉ những nhà máy có Tạo tác dây chuyền sản xuất các mặt hàng liên quan đến siêu phàm mới cần đến Linh Tố Sư level 1 hoặc level 2 sử dụng Kích Linh Pháp để truyền linh lực và điều khiển đôi chút.
Cho nên, khu công nghiệp thực sự vô cùng vắng vẻ, đặc biệt là vào buổi tối.


Còn tại sao dây chuyền sản xuất các mặt hàng liên quan đến siêu phàm lại không thể tự động hóa hoàn toàn như mặt hàng thuần khoa học?
Rất đơn giản, gốc rễ của siêu phàm trong thế giới này là linh tính, cụ thể là Linh Tố.
Linh Tố có bản năng cùng ý chí, nhưng không có linh hồn cùng trí tuệ.


Bởi vậy, chỉ những tồn tại có linh hồn cùng trí tuệ mới có khả năng khống chế, điều khiển được Linh Tố, nếu không thì Linh Tố sẽ chỉ hoạt động và tuân theo bản năng của chính mình.
Mà trí năng, trí tuệ nhân tạo lại không có linh hồn.
Vì thế, việc toàn bộ tự động hóa là điều bất thành.


Nguyễn Trường Sinh không biết liệu trên đời này có máy móc trí năng nào xuất hiện linh hồn cùng trí tuệ thực thụ không, nhưng chắc chắn trong khu công nghiệp này là không có rồi.
Thứ hiếm có như vậy không phải Linh Tố Sư cấp thấp, thậm chí cũng không phải Linh Tố Sư cấp trung có thể nhúng chàm.


Trong lúc dành ra một chút tâm thần để suy tư, hắn đã đi vào địa phận của một nhà máy công nghiệp vô cùng to lớn đã bị “bỏ hoang”.
Nguyên nhân bị bỏ hoang thì Nguyễn Trường Sinh không biết, nhưng hắn cũng đoán được phần nào.
Xung quanh khu vực này có một số bóng hình.


Tại phần cửa ra vào nhà máy, Nghe âm biện hình của hắn vốn vẫn đang kích hoạt liền nhận biết được vô số thiết bị trinh sát.
Đồng thời còn có một số người núp ở trong góc khuất để theo dõi người ra vào như Nguyễn Trường Sinh.
‘Ghê gớm nha!’ hắn âm thầm cảm thán.


Cường độ giám sát thật mãnh liệt làm sao.
Một số vị trí cũng xuất hiện cảm giác không hài hòa.
Không cẩn thận điều tr.a kỹ càng, Nguyễn Trường Sinh sẽ không phát hiện được sự bất thường này.


Có lẽ đang đứng ở những địa điểm đó là các Linh Tố Sư cao thủ về mặt tiềm hành, ẩn nấp.
Nếu những Thuật thức ẩn ấp, phản trinh sát ấy đạt đến giai đoạn Hoàn mỹ, chắc chắn kỹ xảo Nghe âm biện hình của Nguyễn Trường Sinh sẽ không thể phát hiện được bọn họ.


Tuy nhiên, nếu có Linh Tố Sư luyện được Thuật thức tới Hoàn mỹ thì cũng không phải nhận nhiệm vụ canh gác ở đây, thuần túy lãng phí tài năng.


Toàn bộ thân thể giấu trong lớp áo choàng, tựa như tử thần trong bóng đêm, mang theo khí chất lạnh lùng cùng cường thế, hắn bước từng bước dứt khoát, ra vẻ quen thuộc di chuyển tới cánh cửa rộng lớn của nhà máy bỏ hoang.


Những kẻ giám sát xung quanh chỉ lặng lẽ quan sát mà không nói bất cứ điều gì, chỉ có tiếng kêu của quạ đen đang vọng lại từ phía xa xăm…
Đi vào trong nhà máy, không gian yên tĩnh đột ngột thay đổi bằng những âm thanh náo nhiệt vô cùng.


Không gian bên ngoài nhà máy cũng bên trong nhà máy dường như là hai thế giới hoàn toàn tách biệt.
Nghe âm biện hình của Nguyễn Trường Sinh đã không thể thu thập được sóng phản hồi từ bên ngoài nhà máy.
‘Đây là...phong thủy trận, hay khoa học kỹ thuật làm ra?’
Trong lòng hắn nổi lên nghi vấn.






Truyện liên quan