Chương 85: Bất Tường Quỷ Vụ - Devilish Mist & Phát Hiện Linh Tố Kỳ Lạ

Tiếng giày da đều bước nhịp nhàng, được phát ra vang vọng từ một người đàn ông có làn da ngăm đen, trên mắt đeo một cặp kính thời trang gọng vàng.


Tóc xoăn dài của hắn có màu tro được buộc đuôi ngựa cao cao, bên trong mặc một bộ đồ tây kẻ sọc vàng trắng, bên ngoài khoác một lớp áo choàng thổ cẩm màu vàng đất, trên cổ đeo một chiếc vòng được chạm khắc từ những chiếc răng nanh.


Mặc dù phong cách trang diện vô cùng kỳ lạ, nhưng ngũ quan đậm vẻ trí thức, ánh mắt cùng động tác khiến khí chất của người đàn ông này không kém phần thanh lịch và trang nhã.
Hắn đang bước vào một cung điện hình tròn.


Không gian trong cung điện rất rộng lớn, kì dị mà huy hoàng, xung quanh được trang trí bởi những tấm thảm làm bằng gấm, những bức phù điêu có tạo hình kỳ quái, mang theo nét mộc mạc nhưng không kém cảm giác thần thánh.
“Nguyện Tapu mãi soi sáng tâm linh của chúng ta, thưa ngài Devilish Mist!”


Hai bàn tay chắp vào nhau thành hình cánh chim, người đàn ông da ngăm đen liền hô lên khẩu hiệu chào hỏi.
Trước mặt hắn, một bóng hình giống như sương mù đen vô cùng mơ hồ bỗng phát ra tiếng nói trầm thấp, mờ ảo:
“Bỏ qua những lễ nghi phiền phức tiếp theo luôn đi, Mr.Wisdom.”


Đang định điểm tay lên hai vai rồi chắp lại thành hình chữ thập, khi nghe âm thanh giống như ra lệnh của vị đang đứng trước mặt này, Mr.Wisdom tức tốc dừng lại động tác.
“Vâng!”




Việc phá bỏ lễ nghi khiến trong lòng hắn tương đối khó chịu, nếu là kẻ khác trong Liên Đoàn Quốc Gia Tapu dám nói với hắn như vậy thì đã bị gõ cho to đầu.
Nhưng ai bảo trước mặt hắn là một vị Bán Thần vô cùng đáng sợ và cay nghiệt cơ chứ.


Đúng vậy, Bán Thần - Krishan Kakkar, một trong Thập Nhị Tôn Tọa với danh hiệu:
Bất Tường Quỷ Vụ - Devilish Mist.
Ngoài ra, hắn còn có những danh hiệu hiển hách khác như Trụ Trời Của Liên Đoàn Tapu Quốc, Cổ Trung Chi Vương, Bất Minh Chi Ám,...


Tất cả đều nói lên vai trò vô cùng quan trọng và sức chiến đầu vô cùng kinh khủng của vị cường giả trước mặt này.
Mr.Wisdom liền buông thõng tay và cúi đầu kính cẩn báo tin:
“Kính thưa các hạ, công tác chuẩn bị cho lễ tế tự cùng cuộc thi tuyển chọn Dũng Sĩ Tapu đã được hoàn tất—”


“Được rồi, Mr.Wisdom - Aarav Hamas, không cần phải báo cáo cho ta những chuyện cỏn con này.
Lộ ra ý đồ chân thực đi, ta không có thời gian để dông dài với ngươi.
Nếu không có chuyện quan trọng, thì cho dù là một trong chín Shaman Wair’ua như ngươi cũng không dám tới đây quấy rầy ta!”


Từ sương mù đen lộ ra đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng mà cay nghiệt, Devilish Mist ngắt lời với vẻ mất kiên nhẫn.
Lấy ngón trỏ đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng, Mr.Wisdom bèn thẳng thắn nói:
“Vâng, có một vấn đề xảy ra tại ba hôm trước.


Một tấm thư mời hợp tác được đặt lên bàn làm việc của ta một cách vô thanh vô tức.
Sau khi đã tr.a xét kỹ càng, chúng ta đã truy đuổi kẻ đứng sau nhưng cuối cùng mất dấu.
Qua một thời gian suy nghĩ, ta quyết định mang thư mời này đến đây để xin chỉ thị của các hạ.”


Vừa nói xong, hắn liền từ Tạo tác hình vòng đeo tay rút ra một tấm thư mời với những hoa văn kỳ lạ rồi kính cẩn dâng nó lên.
Vụ việc trong bức thư thực sự quá phiền phức, cho nên Mr.Wisdom mới âm thầm ném rắc rối này đi ra ngoài, đồng thời tiện thể dò xét thái độ của vị Bán Thần trước mặt.


Một cơn gió chợt thổi khiến lá thư bay vào trong sương mù đen.
Bầu không khí tĩnh lặng diễn ra trong chốc lát.
“...Ta đã biết, ngươi có thể trở về.”
Đọc xong nội dung trong lá thư, Krishan Kakkar không nói gì thêm, mà trực tiếp tiễn khách.
Đôi khi, không trả lời vấn đề cũng là một vấn đề.


Biểu cảm mặt ngoài không chút thay đổi, Mr.Wisdom bèn chắp tay, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi.
Còn lại một mình bản thân trong không gian yên tĩnh, Krishan Kakkar tiếp tục trầm tư.
Bỗng nhiên, cảm giác máy động từ bản thể truyền đến phân thân ở nơi đây.


Tại thời điểm hắn đang ngẫm nghĩ, quy tắc Hắc Ám đột ngột xuất hiện tiếng vọng vô cùng nhỏ bé.


Nhưng làm một vị Bán Thần có khả năng chưởng khống quy tắc của Linh Tố Ám, không có bất cứ biến động gì khi liên quan đến quy tắc Hắc Ám có thể trốn qua cảm tri của hắn, mặc cho đó là đối thủ đồng cấp bậc đi chăng nữa.


Truy tr.a một lát mà vẫn không thấy dấu vết nào, ánh mắt của Devilish Mist chợt có biến hóa hơi nhỏ.
‘Bị xóa đi rồi? Là ai làm?’
Trong lòng có chút nghi vấn, cuối cùng hắn liền lơ đễnh, tạm thời bỏ qua việc này.
Sau đó có rảnh thì hắn mới nghĩ đến chuyện truy tr.a kỹ càng hơn.


Cho dù khả năng cao là những đối thủ cũ vừa tác quái rồi xóa đi dấu vết, bất quá với tiếng vọng nhỏ bé như vậy thì cũng chẳng thể làm nên trò trống gì được cả.
Nhà bao việc!
Không quan tâm nữa, vị Bán Thần này liên tiếp tục bận rộn.


Thời điểm Hắc Ám xuất hiện tiếng vọng, những Bán Thần có quyền hành hệ Ám khác cũng cảm nhận được.
Tương tự với Devilish Mist, sau khi điều tr.a ra vết tích đã bị xóa, tất cả đều không rảnh để ý nhiều…
Nước Nam Ninh, tỉnh Vĩnh An, thành phố Vĩnh Hằng.


Trong phòng tập dưới tầng hầm, qua một thời gian kiểm tr.a kỹ càng, Nguyễn Trường Sinh liền tò mò, ngạc nhiên “quan sát” Linh Tố mới xuất hiện quanh không khí.


Vì bảng trạng thái của Đạo Chủng tạm thời chỉ đo được R2 của mười một loại Linh Tố Cơ Sở, nên giờ này hắn mới biết rằng mình còn có năng khiếu với một loại Linh Tố hoàn toàn lạ lẫm.


Ngoài Linh Tố Ám cùng 10 loại Linh Tố Cơ Sở khác, Linh Tố có “màu” bạc trong suốt này cho hắn một cảm giác vô cùng riêng biệt so với những Linh Tố Cơ Sở bình thường.
Như xa lại như gần, chợt cao lại chợt thấp, như có lại như không, bao trùm nhưng cách biệt vạn sự vạn vật.


Ý chí cùng bản năng mà Linh Tố kỳ lạ phát tán ra gần như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, rất vô cảm cùng hờ hững.
Có lẽ nó vẫn luôn tồn tại trong cảm nhận của hắn.


Bất quá bây giờ mượn nhờ Hắc Ám Hô Hấp Pháp giai đoạn Hoàn mỹ cũng như Linh Tố Ám, Nguyễn Trường Sinh mới phân biệt ra được sự có mặt của Linh Tố kỳ lạ này.


Hắn có thể thông qua Cảm Ứng Hô Hấp Pháp để hấp thu vào Nội cảnh, nhưng như thế cũng sẽ hấp thu toàn bộ mười loại Linh Tố Cơ Sở khác theo cùng.
Biện pháp này không ổn chút nào.
‘Thật kỳ quái…
Đúng rồi! Chẳng lẽ Linh Tố này lại là!!!’


Lật qua ký ức về tất cả các tri thức đã học liên quan đến Linh Tố, nội tâm hắn liên tiếp toát ra vẻ nghi ngờ, khó hiểu, không thể tin cùng mừng rỡ như điên.
‘Chờ đã, chưa thể vội vàng kết luận.


Nếu suy đoán của bản thân mình là đúng, thì tại sao ta lại có thể trực tiếp cảm ứng được nó cơ chứ?’
Đắn đo không ngừng, Nguyễn Trường Sinh bèn quyết định.
Hôm sau hắn sẽ tới thư viện trường để tìm hiểu thêm.
Lúc này, tâm lực của hắn đã rất tiều tụy.


Cho dù có Siêu Trí Lực tăng tốc độ phục hồi tâm thân cùng với việc mượn lòng hưng phấn để che lấp đi một lát, khuôn mặt Nguyễn Trường Sinh đã bắt đầu lộ ra vẻ kiệt quệ.
Bất đắc dĩ tạm dừng lại chương trình tu luyện, hắn lê bước khỏi tầng hầm và nghỉ ngơi hồi sức.


Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, hơn một tiếng sau, Nguyễn Trường Sinh lại đầy máu phục sinh!
Tranh thủ tu luyện nốt Quan Tưởng Đồ xong xuôi, hắn mới yên tâm kết thúc buổi tu hành của sáng chủ nhật này.


Hôm nay là ngày cuối tuần của đầu tháng 3, thời tiết tương đối tốt đẹp, nhiệt độ hơi lạnh, rất phù hợp để thực hiện các phi vụ bắt mèo trộm chó, giết người phóng hỏa— khụ khụ…
Hành động tiến vào chợ đen của hắn sẽ chính thức được bắt đầu!


Tuy nhiên, còn một số việc Nguyễn Trường Sinh cần phải làm.
Đến hẹn lại lên, hắn lôi Gỗ Mun vào phòng tắm.
“Meow meow ô!!!”
Con sen khốn nạn muốn dùng nước ấm cùng sữa tắm ám sát trẫm á! Hộ giá!!!


Một tay vui vẻ chọc chọc khuôn mặt phụng phịu đang ăn ngon uống sướng của Gỗ Mun, Nguyễn Trường Sinh liền cùng hoàng thượng khoan thai thưởng thức bữa ăn sáng ngon lành.


Sau khi nghỉ ngơi, đọc sách và báo điện tử một lát, hắn bắt đầu kiểm tr.a lại các đồ vật đã chuẩn bị một lần nữa để tránh sai sót không đáng có.
Chợ đen sẽ mở cửa và hoạt động từ chiều tối hôm trước cho đến rạng sáng hôm sau.


Cứ nửa tháng, Nguyễn Trường Sinh vẫn đều đặn đi tới khu thương mại mua sắm một lần.
Mỗi lần đều ngâm ở đó nửa tiếng đồng hồ trở lên rồi mới ra về nhằm hình thành cùng giả tạo thói quen trong mắt người xung quanh.


Có như thế, hắn mới yên tâm lẫn vào chợ đen mà không sợ bị người quen hay bộ phận giám sát an ninh nhìn ra mục đích khác thường.
Lúc này, Nguyễn Trường Sinh đang chuẩn bị các loại phục trang bao gồm quần áo, áo khoác dài, găng tay, mặt nạ, giày sai cỡ.


Huyết Tinh Nhận cùng vỏ đao Dưỡng Linh được cố định vào phần cổ tay trái và giấu bên trong ống tay áo rộng thùng thình.
Các loại dược tề như Khử Vị Tề, Hồi Nguyên Tề, Cộng Linh Tề, Trì Dũ Tề,...được phân loại và sắp xếp rõ ràng.


Một phần mang theo để sử dụng, một phần để đem bán đã cất sẵn vào Tạo tác túi balo.
Một Tạo tác túi đeo khác cố định ở hông, được dùng để đựng những trang phục ngụy trang, còn chỗ trống thì để dành cho những thứ cần mua ở chợ đen.


Sau đó, hắn sẽ thay trang phục ngụy trang tại địa điểm thích hợp.
Hoàn thành công việc chuẩn bị các loại đồ vật, Nguyễn Trường Sinh liền liệt kê lại mục đích và danh sách đồ cần mua tại chợ đen theo thứ tự ưu tiên từ cao xuống thấp:


Thứ nhất, thu thập vật liệu siêu phàm để chế tạo rối ngẫu, thu thập hạch tâm hoặc vật liệu chế tạo hạch tâm cho rối ngẫu. Đây là mục đích chủ yếu của lần tham gia chợ đen này, những thứ khác có thể tạm gác lại cho lần sau.
Thứ hai, bán tất cả số Dược tề mà hắn đã luyện chế.


Thứ ba, tìm kiếm phương pháp tăng lên tốc độ tu luyện như tri thức về Phong Thủy Học, cụ thể là Tụ Linh Phong Thủy Trận và các phương pháp tương tự khác.
Thứ tư, thu thập tri thức về kỹ thuật ẩn văn và mã hóa Linh Văn.


Thứ năm, thu thập một số tiêu bản của các loại sinh vật bị cấm hoặc hiểm thấy mà các cửa hàng thông thường không có để phục vụ cho việc nghiên cứu Sinh Vật Học, thông qua đó nhằm tìm kiếm phương pháp giải quyết khác cho vấn đề tăng tốc độ tu luyện.


Và mục đích cuối cùng, là điều tr.a tình báo về thế giới Tro Tàn.
Sáu mục đích cùng danh sách tài liệu đã được hắn ghi nhớ thật kỹ vào trong đầu, đồng thời nhanh chóng xây dựng ra các kế hoạch và phương án dự phòng cho việc quản lý rủi ro trong giao dịch và chạy trốn nếu cần.


Còn phương án chiến đấu, đen ăn đen?
Dường như cũng rất lời nha!
Có câu nói rất hay: giết người phóng hỏa đai lưng vàng, sửa cầu bổ đường ch.ết không thây.
Muốn giàu nhanh, nhanh chóng kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện thì chỉ có ăn cướp cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng là nhanh nhất.


Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó cả.
Lợi ích càng lớn thì rủi ro càng cao.
Mặc dù rất nóng lòng muốn nếm thử “đặc sản” của chợ đen một lần, nhưng Nguyễn Trường Sinh cũng hiểu rằng.
Hiện tại không phải lúc để gây sự.
Hắn còn chưa có thực lực này đâu.


‘Hít…hà! Bình tĩnh nào tôi ơi!’
Trong lòng liên tục thầm nhủ một lúc, Nguyễn Trường Sinh mới dập tắt được ngọn lửa tìm đường ch.ết mới vừa cháy lên.
Công việc lù bù nửa ngày, ấy thế mà đã đến buổi chiều.






Truyện liên quan