Chương 81: Đôi Bên Đàm Phán

Trong lòng điên cuồng chửi bậy, nhưng mặt ngoài của Nguyễn Trường Sinh không hề lộ ra biểu cảm gì:
“Vậy còn Lý Toàn Hưng R2 Đặc Chất song cấp A thì sao? Chẳng lẽ lớp trưởng không coi hắn là đối thủ vừa tầm để đấu tập được à?”
Thiếu nữ lắc đầu:


“Hắn không đủ mạnh, đã thế tính cách quá kém, ta không thích những tên luôn đi bắt nạt kẻ yếu” rồi nhìn Nguyễn Trường Sinh với ánh mắt trong veo và nói tiếp:
“Còn ngươi, tính cách cũng rất hư, luôn muốn lừa gạt ta.
Nhưng đủ mạnh, lại giấu đi rất nhiều chiến lực!


Thêm vào đó, chúng ta còn cùng là một loại người.”
Lần thứ hai nghe được câu này, hắn nghiêm túc hỏi:
“Cùng một loại người…ý ngươi là sao?”
Trần Băng Băng tựa như trầm tư về một chuyện gì đó trong quá khứ, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.


Một lúc sau, nàng mới chịu giải thích vài câu:
“Ta và ngươi đều là người có chấp niệm.
Chấp niệm rất thuần túy mà mạnh mẽ.
Ta không biết chấp niệm của ngươi là gì, nhưng chấp niệm của ta là mạnh lên và chiến đấu, ta rất thích chiến đấu!


Chỉ có những trận chiến với địch thủ đáng gờm, lòng thỏa mãn của ta mới được tạm thời lấp đầy.”
Do gia giáo thấm nhuần, mặt ngoài, Trần Băng Băng vẫn luôn tỏ ra nghiêm túc, lễ phép và có trách nhiệm với tất cả mọi người.
Tuy nhiên, những suy nghĩ trong thâm tâm của nàng lại hoàn toàn khác biệt.


Từ khi sinh ra cho đến nay, bởi thiên tính, đồng thời còn bởi vì ba nàng bồi dưỡng và huấn luyện nàng rất khắc nghiệt từ bé đến lớn.
Cho nên Trần Băng Băng gần như chỉ có hứng thú cũng như đam mê với chiến đấu mà thôi.




Đối với những bạn bè hay những người lớn xung quanh, mượn trực giác nhạy cảm gần như quái thái, thiếu nữ chỉ thấy rằng bọn họ có quá nhiều tạp niệm, dục vọng và toan tính mà dường như quên đi sơ tâm của chính mình.


Bọn họ hoặc có lẽ không biết bản thân thực sự đang muốn gì, hoặc từng biết rõ nhưng lại bị những cám dỗ và dòng chảy của xã hội làm cho mờ mắt, mai một, bị lòng tham vô đáy nuốt gọn trái tim.
Ở trong sâu thẳm tâm hồn của hầu hết tất cả mọi người đều đã đục ngầu và trống rỗng.


Vì thế, làm một người có chấp niệm vô cùng thuần túy và cứng cỏi, nàng vẫn luôn cảm thấy có chút cô độc, lạc loài.
Thời điểm đầu tiên chứng kiến Nguyễn Trường Sinh đánh bại Lý Toàn Hưng, trời sinh trực giác vô cùng mạnh mẽ của nàng đã mách bảo:


Kẻ này cùng với nàng đều là một loại người!
Mặc dù nàng thấy hắn khá thích thú với việc chiến đấu, nhưng chấp niệm của hắn không phải là chiến đấu, mà là một thứ gì đó hoàn toàn khác!


Có chút tương tự với chấp niệm mạnh lên cùng chiến đấu của nàng, nhưng lại kỳ lạ và mông lung hơn rất nhiều…
Bỏ qua tất cả những biểu tượng cũng như lớp mặt nạ bên ngoài, nàng cùng hắn đều là loại người có sơ tâm vô cùng thuần túy.


Bởi vậy, Trần Băng Băng mới bắt đầu chú ý đến Nguyễn Trường Sinh, đồng thời tìm cách để đấu tập với hắn.
Trong tiềm thức của thiếu nữ, việc chiến đấu, đấu tập với nhau luôn là phương pháp rất tốt để làm quen dễ dàng hơn!


Nàng và ba nàng vẫn luôn làm như vậy để tăng tiến tình cảm cha con á! ()
Nhưng bị dính phải mấy lần thất hứa, bị cho leo cây liên tục, đến tượng đất còn có ba phần tức giận.
Trần Băng Băng liền sử dụng biện pháp mạnh, đồng thời phải cảnh giác không ngừng đối với kẻ lừa gạt trước mặt này!


“...”
Nghe Trần Băng Băng lặng lẽ nói ra từng câu từng chữ nghiêm túc mà chân thành, có một khoảnh khắc, Nguyễn Trường Sinh bị lời vấn đáp của nàng đả động đến.
Không biết tại sao, Trần Băng Băng lại có thể hiểu rõ nội tâm của hắn đến vậy.


Bởi chấp niệm với kỳ tích và siêu phàm mạnh mẽ tới mức đáng sợ, nên gần như chưa bao giờ Nguyễn Trường Sinh có cảm giác cô độc hay lạc lõng, mặc dù hắn cũng giống như là một dị loại của xã hội.


Bây giờ có thêm một người bạn “cùng loại” để chia sẻ yêu thích cũng là một chuyện rất không tồi.


Tuy nhiên, bởi thiên tính luôn cẩn thận và cảnh giác, Nguyễn Trường Sinh chỉ tạm thời ghi tạc những câu thiếu nữ từng nói vào trong lòng, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả, hiện tại cũng không cần vội vã để “nhận thân”.
Mặt ngoài vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, hắn nói:


“Lớp trưởng có lẽ đoàn nhầm, ta chỉ là một học sinh vô cùng bình thường mà thôi.
Với cả, ta đã chiến đấu hết sức với ngươi trận tuần trước rồi á, làm gì còn quân bài nào giấu ngươi nữa chứ!
Nữ lớp trưởng lại hừ giọng mũi, yêu kiều nói:
“Ta không tin ta không tin!”


Không biết thiếu nữ không tin chuyện hắn với nàng không phải cùng là một loại ngoài, hay không tin hắn đã đánh hết sức, hay thậm chí cả hai.
Thấy nàng kiên quyết lắc đầu như trống bỏi, một bộ “không nghe cave kể chuyện, không nghe thằng nghiện trình bày” Nguyễn Trường Sinh có chút vô lực.


Được rồi, lại là trực giác của nữ nhân đúng không?
Ngươi không cần phát biểu lý do ta cũng đã biết, thật phiền phức!
Hắn bèn chuyển vấn đề, đã không thể nói lý, vậy thì lấy tình động chi:


“Lớp trưởng, ngươi có biết mình là một trong những tâm bão của trường học, thậm chí của cả thành phố Vĩnh Hằng không?
Ngươi xinh đẹp, có khí chất, thiên phú cũng như tài năng cực cao mà gia thế lại tốt, có ba là chủ của võ quán nổi tiếng tỉnh Vĩnh An.


Bất cứ chuyện gì liên quan đến ngươi đều sẽ bị bàn tán sôi nổi, thậm chí bị nhằm vào.
Ngươi có lẽ sẽ không sao, nhưng những người bình thường liên quan đến ngươi như ta thì có vấn đề rất lớn á!”
Thế là, Nguyễn Trường Sinh quyết định bán thảm!


Hắn bắt đầu trình bày vấn đề với Trần Băng Băng.
Hắn chỉ là một người thiếu niên thuộc tầng lớp bình dân
Không tiền bạc, không địa vị, không có sức phòng vệ, không cha không mẹ.


Mặc dù có trò đùa rằng ai có buff “Mồ côi pháp tắc” thì sau này đều sẽ đứng ở đỉnh cao của thế giới.
Nhưng trò đùa cũng chỉ là trò đùa, thực tế vẫn mãi là thực tế.


Điểm xuất phát của trẻ mồ côi vẫn luôn luôn rất khó có thể bằng được những đứa trẻ có hoàn cảnh bình thường, có ba mẹ dạy dỗ, giáo dục, chứ đừng nói gì đến việc so sánh với những đứa trẻ có gia thế to lớn, hoàn cảnh học tập, tu luyện thừa thãi.


Chính vì vậy, bởi khuyết thiếu nhiều điều kiện tốt đẹp để học tập và tu luyện, nhưng vẫn muốn nhắm tới tương lai có thể vững bước trên con đường Linh Tố Sư đầy bụi gai, Nguyễn Trường Sinh cần tập trung toàn bộ thời gian, công sức, thậm chí là máu và nước mắt cho công cuộc trau dồi và phát triển bản thân.


Hắn không thể lãng phí thời gian một giây, một phút nào hết.
“...Nếu lớp trưởng cứ liên tục chọn ta làm bạn đấu tập định kỳ thì sớm muộn ta cũng sẽ bị mọi người chú ý.
Sau đó sẽ dính vào đủ thứ rắc rối, ảnh hưởng tới quá trình học tập, tu luyện của ta.


Thế nên, mong ngươi hiểu cho, đừng có tìm ta đấu tập nữa á!”
Nghe Nguyễn Trường Sinh lừa gạt cảm tình, nhưng câu câu đều là thật lòng.


Dù có được trực giác và tính cách cũng như chấp niệm rất thuần túy mà mạnh mẽ, thiếu nữ mới trải sự đời liền bị câu chuyện cùng lời khuyên giải của hắn làm cho cảm động rối tinh rối mù.
Nàng vỗ ngực đảm bảo:
“Đừng lo!
Ai gây rắc rối cho ngươi, cứ việc gọi ta!”


Cho dù hai đoàn cao ngất đang xuất hiện gợn sóng trập trùng, trông rất đáng xem, làm hắn đột nhiên bị quáng mắt trong giây lát.
“Nhưng ý ta không phải là như vậy!”
Nguyễn Trường Sinh tuyệt vọng!
Gọi ngươi tới làm gì? Gây thêm rắc rối cho ta đúng không?!?


Nhìn thấy biểu cảm thống khổ của hắn, Trần Băng Băng cảm thấy có chút khó khăn.
Trầm ngâm một lúc, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ mà non nớt của nàng giống như đang suy tư khổ tưởng một vấn đề rất quan trọng.
Mãi hơn hai phút sau, thiếu nữ mới giơ hai ngón tay lên, kiên định nói:


“Vậy hai tuần một lần đấu tập, không thể thương lượng nữa!”
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Quá trình khuyên giải, lấy tình động chi đã thất bại!
Không thể nói lý, không thể động tình, vậy hắn bèn dùng hạ sách!
Trần Băng Băng, ngươi sẽ phải hối hận!


Nguyễn Trường Sinh, ta mới là lớp trưởng! (vạch mất)
Bởi lúc trước chưa xếp danh sách đấu tập, nên điện thoại của hắn vẫn còn ở trong túi, chưa kịp cất đi.
Nguyễn Trường Sinh rút điện thoại và bật màn hình.


Trần Băng Băng hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, bất quá khi hắn giơ màn hình điện thoại tới cho nàng quan sát…
Trần Băng Băng: !!!
Thiếu nữ phá phòng, khuôn mặt đỏ chót, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi:
“Tại sao ngươi lại có thứ này?!? Mau xóa đi!” đồng thời định vung tay giật điện thoại.


Biết trước dự tính của Trần Băng Băng, Nguyễn Trường Sinh đã tức tốc rụt tay về.
Hắn mở miệng từ tốn:
“Ngươi có cướp được điện thoại thì làm sao? Ta đã lưu nó lên dữ liệu đám mây rồi nha.
Lớp trưởng, ngươi cũng không muốn đoạn ghi hình này bị lộ ra ngoài đâu đúng không?”


Biểu cảm giận dữ xen lẫn xấu hổ, hai tay bắt chéo ôm nhẹ lấy thân thể, thiếu nữ cắn cắn môi đỏ:
“Ngươi muốn gì?”
“Cạc cạc cạc, vậy thì mau mau cởi— khục, nói nhầm, là như này.
Ta cũng bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách như thế.


Chỉ cần lớp trưởng không có chủ đích gây ra bất cứ phiền phức hay hành động tương tác nào với ta như đấu tập, nói chuyện riêng, động tay động chân giống việc dìu ta tới phòng y tế vừa nãy trong ba năm học trung học.


Thì ta sẽ sẽ hoàn toàn xóa bỏ nó đi ngay tức khắc, bởi ta rất tin tưởng tín dự của lớp trưởng nha.”
Lắc lắc chiếc điện thoại, Nguyễn Trường Sinh vừa đấm vừa xoa.


Nhìn thấy bản thân mình trong điện thoại đang không ngừng giật giật nhảy popping tại thời điểm mới vào lớp Dược Tề Học Cơ Bản, Trần Băng Băng thẹn quá thành giận.
Lịch sử đen bị người khác nắm trong tay, sau đó mang ra để uy hϊế͙p͙, cảm giác này thực sự khiến tâm tính của nàng muốn nổ tung!


Nhưng mà, nữ lớp trưởng cũng không phải dạng người dễ dàng thỏa hiệp.
Mặt ngoài, nàng vẫn vô cùng mạnh miệng, hai tay thả xuống, ánh mắt của thiếu nữ tóc đỏ hiện lên sát khí rùng mình:


“Đồ hư hỏng Nguyễn Trường Sinh, nếu ngươi dám để người khác xem được đoạn ghi hình này, vậy ngươi liền ch.ết chắc rồi! Ta khẳng định!”
“...”
Hết đồ lưu manh lại đến đồ hư hỏng đúng không?
A…nữ nhân!
Biểu cảm ôn hòa cùng vẻ điềm tĩnh, hắn nhẹ nhàng thuyết phục:


“Nếu trực giác của lớp trưởng đã mách bảo rằng ngươi với ta là cùng một loại người, vậy thì chắc chắn ngươi phải rõ ràng, ta không có một chút hứng thú nào với việc gây thù hằn vô cớ cả, ta còn có rất nhiều việc cần phải làm đây.


Nên ngươi không phải lo lắng vấn đề như vậy sẽ xảy ra, đoạn ghi hình này cũng chỉ là tình cờ quay được mà thôi.
Chỉ cần lớp trưởng đồng ý điều kiện rất ư là dễ dàng của ta, thì bí mật sẽ không có ai biết được hết.”


Nghe Nguyễn Trường Sinh trình bày rõ ràng rành mạch, Trần Băng Băng mới hơi dịu đi.
Tuy nhiên, nàng vẫn không đồng ý:
“Không được, điều kiện quá hà khắc, đổi lại một cái khác!”
Còn hà khắc? Ngươi đùa chơi ta đúng không!?!


Nhìn đôi mắt phượng uy nghiêm màu hồng ngọc đang tỏ ra cực kỳ kiên quyết kia, Nguyễn Trường Sinh bèn cố gắng hy sinh bản thân, giảm đi một chút điều kiện:


“Thế thì, không được gây phiền phức, không được chọn đấu tập và tương tác với ta bằng bất kỳ hình thức trực tiếp nào ở ngoài sáng trong ba năm học.”
Ý gì? Vậy liền có thể tương tác, thậm chí động tay động chân với ngươi tỷ như…
…đấu tập ở trong tối đúng không?!?


Hai gò má hơi đỏ lên, Trần Băng Băng hung tợn lườm hắn một cái và nói:
“Điều kiện này…
…tạm được!
Ngươi có thể đến võ quán tư nhân của ta để đấu tập, bất quá vẫn phải trả bài một tuần một lần.”


Mặc dù đang lườm hắn rất khó chịu, nhưng nốt ruồi son trên khóe mắt trái của thiếu nữ lại làm biểu cảm nghiêm chỉnh, giận dữ của nàng hiện lên phần quyến rũ mà đáng yêu.
Nghe Trần Băng Băng đối đáp, khóe miệng Nguyễn Trường Sinh hơi có giật:
“Ngươi học đâu ra từ “trả bài” vậy?”


“Trên mạng xã hội nha, mặc dù ta cũng chỉ thỉnh thoảng lướt qua.
Trên đó xuất hiện một số những từ tượng hình, tượng thanh khá thú vị, ta liền học để mà dùng luôn á.
“Trả bài” nghĩa đen trở thành nghĩa chuyển, nghe rất có tính nghĩa vụ và trách nhiệm, không phải sao?”


Nhưng nghĩa vụ của nó tương đối kỳ lạ nha! Mà lại là nghĩa vụ và trách nhiệm vô cùng thống khổ của cánh đàn ông nữa chứ!
Lớp trưởng ngươi dùng nhầm hoàn cảnh cùng địa điểm rồi!






Truyện liên quan