Chương 80: Cùng Trần Băng Băng Ở Trong Phòng

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Băng Băng tỏa ra ham muốn chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, trong lòng Nguyễn Trường Sinh co rút từng trận.
‘Không phải đâu…tuần trước mới đánh một trận vô cùng thỏa mãn rồi cơ mà!’


Chẳng lẽ nàng lại định lấy công mưu tư, tiếp tục kéo hắn lên đánh cùng thêm lần nữa?!?
Vị lớp trưởng nghiêm túc, có trách nhiệm của lớp hắn đã đi đâu rồi?
Chắc chắn đây là lớp trưởng giả!
Không thể! Nhất quyết không thể để cho âm mưu của nàng thành công thực hiện!


Quan sát nàng càng lâu, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Đầu não vận động hết công suất, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng nảy ra một ý.
Cắn răng một cái, hắn khởi động tác dụng chủ động khiến Chưởng Khống Nhập Vi tăng lên gấp bội, sau đó tinh tế vận lực vào chân!
Răng rắc!


Tự đánh nứt vỡ xương chân của chính mình, Nguyễn Trường Sinh nhịn đau giơ tay báo cáo với giáo viên Vũ Anh Tuấn:
“Thưa giáo viên!”
Nghe được Nguyễn Trường Sinh gọi mình, thân thể vạm vỡ của giáo viên liền quay đầu.


“...Do hôm qua tập luyện không cẩn thận nên đầu gối bị trúng đạn, hiện tại vết thương lại tái phát.
Xin phép thầy giáo hôm nay cho học sinh nghỉ tập một hôm ạ!”
Thấy Nguyễn Trường Sinh lấy lý do để tạm nghỉ, biểu cảm của giáo viên thể chất liền lạ kỳ.


Đầu gối trúng đạn, vết thương tái phát?
Mọi người xung quanh cũng hướng mắt về phía hắn, đặc biệt là Khỉ Con và Trần Băng Băng.
Nội tâm Khi Con ngạc nhiên tột cùng:
‘Không đúng nha, buổi sáng thằng này vẫn đi lại bình thường, hắn cũng không nhắc đến việc bản thân bị thương gì cả á.




Thậm chí trong lúc ta trêu chọc, còn bị hắn dùng chân đá cho một cái cơ mà…’
Tương tự với Khỉ Con, trong lòng nữ lớp trưởng cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Ngay khi nàng chuẩn bị sắp xếp hắn đấu tập cùng thì lại xảy ra chuyện, chắc chắn có vấn đề!
Trần Băng Băng liền ghét bỏ:


‘Lừa gạt quỷ đâu, rõ ràng ta để ý nãy giờ hắn vẫn đi đứng rất bình thường!"
Bị Nguyễn Trường Sinh lấy cớ nhiều lần, cho nên lần này Trần Băng Băng vô cùng cảnh giác!
Không đợi mọi người có phản ứng, giáo viên Tuấn đã chủ động đi tới bên người Nguyễn Trường Sinh để kiểm tra.


Có chút im lặng khi quan sát vết thương tựa như mới xảy ra này, hắn thâm ý nhìn học trò cưng của mình, bất quá cũng không tìm hiểu sâu thêm làm gì.
Dù sao hiện tại, kỹ xảo Cao Đẳng Thể Thuật của Nguyễn Trường Sinh thậm chí chỉ kém hắn nửa bậc, việc có hay không có đấu tập đã không còn quan trọng.


Trong thô có mảnh, giáo viên thể chất vừa tạm chiều theo mà nói:
“Ừm, vết thương…trên đầu gối khá nặng, để ta đưa trò tới phòng y tế.”
Giả bộ không nhìn ánh mắt của giáo viên, Nguyễn Trường Sinh vội gật đầu cảm tạ thì bị một giọng nói thanh thúy đánh gãy.


“Để ta thay ngài đưa bạn học tới phòng y tế, đây là trách nhiệm mà lớp trưởng cần phải làm.”
Bước tới gần và đỡ lấy tay Nguyễn Trường Sinh, Trần Băng Băng tức tốc nhận việc và xin phép giáo viên Vũ Anh Tuấn.
Ẩn ý quan sát hai người, hắn bèn cười cười, gật đầu cho phép.


Sau đó quay lại nói với cả lớp:
“Được rồi, trận đấu tập chuẩn bị bắt đầu, ta sẽ gọi tên theo danh sách…”
Trong ánh mắt ghen ghét, khó chịu đến mức xanh lét của lũ nam sinh bao gồm Lý Toàn Hưng, Nguyễn Trường Sinh đã “bị” nữ lớp trưởng dìu đi.


Rời khỏi thao trường, thầm nghĩ phiền phức, hắn liền nhẹ nhàng gạt tay của Trần Băng Băng và mở miệng khách sáo:
“Lớp trưởng để ta một mình là được rồi, không cần thiết phải mất công như vậy.”


“Không được, chăm sóc bạn học bị thương là trách nhiệm của ta, ngươi đừng có vùng vằng, không lại ảnh hưởng đến vết thương!” vừa trả lời, nàng vừa âm thầm nghĩ:
‘Hừ, để xem hôm nay tên lừa gạt ngươi định thoát kiểu gì!


Muốn bỏ dở trận đấu tập với ta? Không dễ dàng vậy đâu!’
Bám chặt, không cho hắn thoát khỏi lòng bàn tay, thiếu nữ mạnh mẽ bác bỏ lời nói của Nguyễn Trường Sinh.
Hương hoa tường vi chợt thoang thoảng bên mũi khiến hắn có chút không thích ứng.


Được thiếu nữ đỡ đi, trong lòng Nguyễn Trường Sinh phun khí:
‘Trách nhiệm chăm sóc bạn học bị thương? Sao ta không thấy ngươi chăm sóc các học sinh khác sau mỗi trận đấu tập đi cơ chứ?
Rõ ràng là muốn đi cùng để theo dõi, dò xét mình đây mà!’


Trong lòng đều có quỷ, hai người chậm rãi bước vào phòng y tế của trường.
Bọn hắn ngay lập tức gặp được người quen.
Hôm nay là ngày trực của y sư Hoàng Hồng Duyên.
Với khuôn mặt lạnh lùng, nàng vừa ghi chép xong gì đó trên tập giấy báo cáo.


Nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh và Trần Băng Băng đi vào, y sư liền cất giấy đi, đứng dậy kiểm tr.a vết thương của học sinh và hỏi nguyên do.


Thời điểm y sư dùng Linh Tố Cực Vị - Sinh Mệnh truyền vào đầu gối để dò xét và phát động Thuật thức chữa trị cho Nguyễn Trường Sinh, nàng chợt ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt là lạ.


Nối liền xong tất cả những mảnh xương rồi cho Nguyễn Trường Sinh uống một lọ Bổ Cốt Tề, nàng không đề cập đến ẩn ý đằng sau vết thương, mà chỉ kiệm lời dặn dò một câu:
“Ngươi nằm nghỉ ở giường bệnh đi, chờ đến lúc tan học thì ra về.


Vết thương rất nặng, dù đã được chữa trị nhưng phải chú ý là không được vận động mạnh trong vòng ba ngày…”
Chần chừ một lát, nữ y sư Hoàng Hồng Duyên dặn dò thêm một câu khiến hai người giống như nhà sư sờ mãi không thấy tóc:
“Nơi này có camera an ninh, các ngươi cẩn thận chút.”


Sau đó y sư cầm theo tập giấy báo cáo bước ra khỏi phòng y tế, nội tâm không ngừng cảm thán:
‘Đúng là, nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò…’
Đứng bên cạnh Nguyễn Trường Sinh nãy giờ, nữ lớp trưởng mới ngồi xuống ghế, ánh mắt xem kỹ hắn:


“Bạn học Trường Sinh, chiêu trò lừa gạt của ngươi càng ngày càng tinh vi rồi nha!”
Nghe vậy, hắn lộ ra vẻ không hiểu:
“Lớp trưởng nói gì ta không hiểu.
Ngươi không thấy y sư còn phải dặn dò ta không được hoạt động mạnh trong ba ngày sao?”


Nhưng trong lòng lại âm thầm tự nhủ: ‘Nếu dùng Chưởng Khống Nhập Vi điều khiển và dẫn dắt, nối liền vết thương thì chỉ cần chưa đến nửa ngày.’
Chỉ coi lời biện giải của Nguyễn Trường Sinh là gió thoảng mây bay, cái mũi của thiếu nữ khẽ hừ, biểu cảm của nàng lạnh tanh:


“Ta không tin, dù sao ngươi đã dùng rất nhiều trò để tránh chiến với ta, không phải chỉ mỗi lần này.
Bất quá một chiêu chỉ có tác dụng một hai lần mà thôi, đừng hòng có lần sau!”
Không muốn tiếp lời thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh từ thủ chuyển công, chất vấn:


“Ngươi còn nhớ những gì mình đã hứa hẹn trong trận đấu tập lần trước không?”
“Sao không? Ta đã bỏ qua tất cả những chuyện ngươi cho ta leo cây rồi nha!”
“Vậy tại sao hôm nay lớp trưởng vẫn muốn sắp xếp danh sách để kéo ta đánh cùng?”


Nghe tới đây, khuôn mặt tựa như bạch ngọc của Trần Băng Băng hiện lên vẻ giống như ngạc nhiên lắm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở miệng:
“Chẳng lẽ ngươi không thấy việc sắp xếp như vậy rất hợp lý sao?
Chỉ những đối thủ ngang tầm đối đầu với nhau thì việc tập luyện mới có thể tiến bộ nhanh chóng.


Ngươi là người đầu tiên trong lớp có thể khiến ta chiến đấu thoải mái hết cỡ.
Cho nên chuyện ta đấu tập với ngươi từ bây giờ, thậm chí đến cả sau này là điều rất là bình thường.”
Thiếu nữ giải thích có lý có cứ, nhưng hắn vẫn cố gắng dãy dụa một hồi:


“Mặc dù ta có chút tài năng về Thể thuật, nhưng R2 của ta rất yếu, chỉ ở cấp D.
Lớp trưởng không thấy việc sắp xếp của ngươi rất thiếu công bằng sao?”
Đôi mắt màu hồng ngọc nhìn thẳng Nguyễn Trường Sinh liền toát ra chiến ý, Trần Băng Băng gật đầu khẳng định:
“Rất công bằng! Ta nói!”


Nguyễn Trường Sinh liền im lặng tột cùng.
Hắn không biết nên nói rằng nữ lớp trưởng là người rất có lý hay rất vô lý đây…
Người sau đã nói tiếp:
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ ngồi đây canh chừng một lát, tiện thể “chăm sóc” thật tốt cho ngươi mới được.”


Ngươi có ý gì? Canh chừng ai? Canh chừng ta sao!?!
Ta muốn tập trung tự mình chữa thương, ngươi còn ngồi đây thì sao ta dám làm!?!
Nghe vậy, Nguyễn Trường Sinh vội từ chối:
“Không cần phiền phức như thế.


Mình ta nằm nghỉ ở phòng y tế là được rồi, lớp trưởng mau về lớp để chỉ huy và tiếp tục đấu tập đi.”
“Không đi. Không đánh được với ngươi thì việc đấu tập gần như chẳng có ý nghĩa gì.”
Trần Băng Băng kiên quyết lắc đầu.


Tinh thần trách nhiệm của nàng đi đâu hết rồi? Sao nàng lại có thể nói ra một câu bỏ gánh thẳng thừng, hùng hồn như vậy?!?
Không thể khuyên bảo nổi Trần Băng Băng, Nguyễn Trường Sinh bèn mặc kệ.
Hắn nằm trên giường, hai mắt khẽ nhắm.
Bầu không khí yên ắng trong một thời gian ngắn.


Đã đi ra ngoài được một lúc lâu, y sư Hoàng Hồng Duyên vẫn chưa trở về phòng y tế.
Cho dù đã nhắm mắt lại, Nguyễn Trường Sinh có thể cảm nhận được thiếu nữ tóc đỏ đang nhìn mình chằm chằm.
Bất đắc dĩ mở mắt ra, Nguyễn Trường Sinh tìm chuyện để hỏi:


“Lớp trưởng, ngươi rất thích chiến đấu sao?”
“Đúng” thiếu nữ lạnh lùng trả lời.
Sau đó nàng tiếp tục mở miệng:
“Nhưng mà ta chỉ thích chiến đấu với những đối thủ mạnh mẽ, giống như ngươi.”
“Ta thì có gì mạnh mẽ để lớp trưởng luôn muốn chiến đấu với ta cơ chứ?”


Nghe hắn hỏi thế, Trần Băng Băng liền chậm rãi lấy tay vuốt lại từng sợi tóc mai lên vành tai và khẳng định với giọng chắc nịch:
“Trực giác bảo ta rằng, ngươi rất mạnh!”
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Lại là trực giác của nữ nhân đúng không!?!
Ta ghét trực giác của nữ nhân!!!






Truyện liên quan