Chương 69: Tai Tinh

Đứng đối diện ba người, vóc dáng ngạo nhận, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt hồng ngọc của nữ lớp trưởng Trần Băng Băng hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, khóe miệng hơi vểnh lên:
“Bạn học Nguyễn Trường Sinh, tìm cơ hội để bắt được ngươi thật khó nha!


Bạn học Nguyễn Trường Sinh có bao giờ tự mình đếm xem, bản thân ngươi đã cho ta leo cây bao nhiêu lần rồi không?!?”
Những học sinh xung quanh thấy thế vội nhao nhao xúm lại hóng hớt.
Khỉ Con và Gấu Chó đứng cạnh cũng im thin thít, ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, tỏ vẻ muốn xem cuộc vui.


Nghe Trần Băng Băng chất vấn, “thủ phạm” liền bất đắc dĩ trả lời:
“Rất xin lỗi lớp trưởng, nhưng dù sao mới qua năm mới nha, ngài cũng phải cho ta chút thời gian để chuẩn bị chứ!”
Đồng thời trong lòng hắn nghĩ thầm:


‘Kỹ xảo che đậy tin tức tố của mình ngày càng mạnh mẽ, nhưng vẫn bị nàng túm được.
Kỹ xảo này sẽ mất tác dụng nếu trong đầu ai đó luôn đánh chủ ý và tập trung theo dõi mình, như vậy là…Trần Băng Băng vẫn luôn theo dõi ta nãy giờ!?!’


Nàng có bị bệnh không? Chỉ có mỗi chuyện khách sáo hứa miệng đấu tập với nhau thôi mà phải nhớ mãi không quên đến như thế sao!
Chẳng lẽ nàng không còn chuyện gì khác để làm!?!
Nguyễn Trường Sinh đau hết cả đầu.
“Vậy ngươi mau cho cái hẹn đi, đừng để ta phải mong chờ mòn mỏi!”


Trần Băng Băng nói bằng giọng mũi, mi mắt cong vút lên.
Dù sao nữ lớp trưởng cũng là người từng đứng ra trợ giúp hắn, nên phần đuổi lý vẫn thuộc về phía Nguyễn Trường Sinh.
Bị trở thành trung tâm của sự chú ý, che đậy tin tức tố đang dần mất tác dụng.




“Kia là ai nha? Sao hắn lại có thể tán gẫu với thiên tài cấp S Trần Băng Băng ở giữa căng tin như vậy?!?”
“Dường như là bạn cùng lớp.”
“Ta nghe rõ Trần Băng Băng vừa nói rằng tên nam sinh kia làm nàng leo cây nhiều lần, còn mong chờ mòn mỏi, chẳng lẽ bọn họ đang hẹn hò?”
“Không thể nào!”


“...”
Những ánh mắt soi mói, ghen ghét, đố kỵ, phẫn hận bắt đầu bao phủ lấy Nguyễn Trường Sinh.
Biết là không thể tiếp tục để cuộc nói chuyện này kéo dài thêm nữa, hắn vội vã cao giọng minh oan và kết thúc:


“Lớp trưởng đã trợ giúp ta, thì tất nhiên ta phải nghiêm chỉnh thực hiện hứa hẹn của mình rồi.
Vậy cuối tuần sau đi, chắc chắn!”
“Thôi được, cấm ngươi lừa ta thêm một lần nào nữa đấy!
Không thì đừng có trách— khoan đã, ta đã nói xong đâu, ngươi đừng có chạy!”


Miễn cưỡng gật đầu đồng ý lời hứa hẹn của Nguyễn Trường Sinh, nữ lớp trưởng đang định đòi thông tin liên lạc và tiếp tục uy hϊế͙p͙ thì kẻ trước mặt đã chạy trốn mất.
Vô Thanh Bộ tăng tốc, tiêu âm. Liễm Tức gián đoạn khí tức. Hắc Ám Hành men theo các góc tối.


Để lại hai thằng bạn đều và sử hết các chiêu thức bảo mệnh, Nguyễn Trường Sinh thành công thoát thân.
Đứng trước cánh cửa thư viện trường, hắn thở ra một hơi thật dài.
‘Tạm thời bỏ qua được phiền phức.’


Đang chuẩn bị bước vào thư viện, điện thoại trong túi quần bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo.
Mở điện thoại, hắn đọc được tin nhắn không đầu không đuôi của một nữ sinh cũng phiền phức không kém là bao.
Trần Nguyệt Hà: Ngươi thân với thiên tài cấp S Trần Băng Băng à?
Nguyễn Trường Sinh:


Không hiểu ra sao, hắn bèn thành thực trả lời vậy.
Nguyễn Trường Sinh nhắn thêm một câu “Không thân, mà có vấn đề gì sao?” sau đó không thấy nàng nhắn lại.
Gì đây? Hỏi câu cụt lủn xong lại vứt đó.
Bệnh tâm thần!


Nếu không phải có khả năng còn tiếp tục hợp tác trong Tro Tàn Giới, Nguyễn Trường Sinh cũng lười liên lạc với nàng.
Thật quá mẹ nó phiền phức!

Sau gần mười ngày, chín giờ sáng chủ nhật.
Trần Băng Bằng lại một lần nữa được hắn cho leo cây.


Tâm tính bạo tạc, nàng điên cuồng tìm cách bắt lấy Nguyễn Trường Sinh mỗi thời điểm nghỉ giữa giờ.
Nhưng tất cả đều bất thành, bởi một khi hắn đã cẩn thận trốn tránh thì Trần Băng Băng chỉ có thể cố gắng bắt hắn bằng niềm tin!


Dù sao chẳng ai có khả năng luôn luôn chăm chú vào một người 24/24 được, chỉ cần nữ lớp trưởng xao nhãng một cái, Nguyễn Trường Sinh sẽ thừa cơ gián đoạn tin tức rồi “mất tích”.
Chẳng lẽ nàng còn chắn được cửa nhà hắn chắc?


Khụ khụ…cái này chỉ là ý nghĩ, chứ Nguyễn Trường Sinh vẫn chưa nói ra mồm, nên không thể tính là cắm flag được!
Lúc này, tại khu chế tác trong tầng hầm.
Dọn dẹp qua bàn làm việc một chút, hắn nhìn khuôn học thức trong bảng trạng thái:
『Học thức』:


Linh Văn Cơ Sở (Thuần thục) (4%) → Linh Văn Cơ Sở (Tinh thông) (2%)
Tạo Tác Học Cơ Sở (Thuần thục) (2%) → Tạo Tác Học Cơ Sở (Tinh thông) (1%)
Luyện Kim Cơ Sở (Thuần thục) (4%) → Luyện Kim Cơ Sở (Tinh thông) (2%)
Công Trình Cơ Sở (Khả dụng) (12%) → Công Trình Cơ Sở (Thuần thục) (57%)


Rèn Chú Cơ Sở (Khả dụng) (10%) → Rèn Chú Cơ Sở (Thuần thục) (48%)
Gia Công Châu Báu Cơ Sở (Khả dụng) (5%) → Gia Công Châu Báu Cơ Sở (Thuần thục) (47%)
Dệt May Cơ Sở (Khả dụng) (70%) → Dệt May Cơ Sở (Thuần thục) (60%)
Dược Tề Học Cơ Sở (Khả dụng) (2%) → Dược Tề Học Cơ Sở (Thuần thục) (42%)


Bạch Dược Cơ Sở (Khả dụng) (1%) → Bạch Dược Cơ Sở (Thuần thục) (51%)
Hắc Tề Cơ Sở (Sơ hiểu) (21%) → Hắc Tề Cơ Sở (Khả dụng) (1%)
Xám Chất Cơ Sở (Sơ hiểu) (41%) → Xám Chất Cơ Sở (Thuần thục) (4%)
Sinh Vật Học Cơ Sở (Sơ hiểu) (66%) → Sinh Vật Học Cơ Sở (Thuần thục) (12%)


Động Vật Cơ Sở (Sơ hiểu) (44%) → Động Vật Cơ Sở (Thuần thục) (14%)
Thực Vật Cơ Sở (Sơ hiểu) (52%) → Thực Vật Cơ Sở (Thuần thục) (10%)

Thành quả học tập nghiên cứu suốt hai tháng trời không kể ngày đêm, cuối cùng đã dần hái được trái ngọt.


Tri thức nào đang cần thiết và quan trọng hơn thì Nguyễn Trường Sinh dành nhiều thời gian cho tri thức đó.
Vì thế Linh Văn, Tạo Tác Học tổng cương, chi nhánh Luyện Kim của Tạo Tác Học đều bước vào giai đoạn Tinh thông, các chi nhánh khác đạt Thuần thục.


Ngoại trừ chi nhánh Hắc Tề Cơ Sở là do không có phương pháp luyện chế Hắc tề cụ thể nên dừng lại ở Khả dụng 1% còn đâu Dược Tề Học đều đạt đến giai đoạn Thuần thục, đã có thể chế tác được dược tề loại chuẩn.


Sinh Vật Học còn có thể liên quan đến vấn đề và phương pháp giải quyết tình trạng hiệu suất tu luyện cũng như R2 thấp, nên hắn vẫn tốn chút thời gian để kéo bọn chúng nhảy vọt lên giai đoạn Thuần thục.


Đóng lại bảng trạng thái, Nguyễn Trường Sinh rời khỏi tầng hầm, sau đó thay quần áo và mang Tạo tác túi đeo cùng balo theo người.
Luyện Kim Cơ Sở tinh thông đã đủ điều kiện để luyện chế Tạo tác chuyên môn loại ưu và Rối Ngẫu cơ bản.


Thế nên hắn cần tới khu thương mại Cy-Epermart để mua thêm vật liệu cho việc học tập, nghiên cứu và vật liệu chế Tạo tác loại ưu mới được.
Đồng thời phải dò xét lại ba con đường vào chợ đen thêm một lần nữa.


Bước xuống điểm dừng gần cổng thương mại, xe nhẹ đường quen, Nguyễn Trường Sinh di chuyển lanh lẹ dưới ánh đèn neon.


Hai tháng một lần, hắn vẫn thường xuyên đi tới khu thương mại mua đồ nhằm giả tạo thói quen cũng như đề phòng trường hợp có cá nhân hoặc tổ chức muốn điều tr.a dấu vết, danh tính của những người vào chợ đen.
Nếu không làm như vậy, hắn sẽ rất dễ bị người khác phát hiện ra dị thường


Đi qua các dãy kiến trúc phong cách cyberpunk, Nguyễn Trường Sinh lần lượt mua đủ các loại vật liệu, tiện thể lơ đãng ngó qua con đường vào chợ đen.
Tất cả vẫn diễn ra như bình thường, không có gì thay đổi.
Âm thầm gật đầu, Nguyễn Trường Sinh kết thúc chuyến mua sắm và chuẩn bị rời khỏi khu thương mại.


Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú có dáng người thẳng tắp đang bước vào một cửa hàng ở đằng xa.
‘Võ Tiểu Phàm? Chẳng lẽ hắn cũng định…mà thôi, không quan trọng.’
Ngẫm nghĩ vu vơ trong giây lát, Nguyễn Trường Sinh liền bỏ qua không quan tâm.


Đã mua xong đồ, hắn nhanh chóng trở về nhà.
Sau khi ăn uống cùng Gỗ Mun và nghỉ trưa nhằm thư giãn tinh thần, Nguyễn Trường Sinh tranh thủ đọc báo.
Lướt đến báo điện tử địa phương, hắn tình cờ thấy một tiêu đề ở ngay dòng đầu.


“Ừm?!? Vào lúc mười một giờ trưa nay, khu thương mại Cy-Epermart xảy ra chiến đấu 12 người thương vong, một bộ phận cơ sở vật chất bị phá hoại!”
Tâm lý có hơi giật mình, rất may là Nguyễn Trường Sinh rời khỏi đó lúc mười giờ hơn.


“...Thủ phạm là một Linh Tố Sư level 2 thâm niên có vấn đề về tâm thần, sau khi gây án hắn đã tự sát tại chỗ.”
Tâm thần? Tự sát? Các ngươi lừa gạt trẻ con lên ba chắc?


“...Nhờ có một vị nam sinh tên V.T.P của trường trung học Trần Phóng sớm phát hiện, cảnh báo và tìm cách ngăn cản tên tội phạm nên sự việc không gây thêm nhiều vấn đề đáng tiếc xảy ra.
Cảnh sát thành phố Vĩnh Hằng đang lập hồ sơ để điều tr.a kỹ hơn về vụ việc này…”


Đọc tới đây, trong đầu hắn chợt xẹt qua một gương mặt.
‘V.T.P? Là Võ Tiểu Phàm sao!?!’
Rất có mùi vị của nhân vật chính tai tinh nha, đi tới đâu sự kiện xảy ra đến đó, may mà hắn nhanh chân chuồn kịp.
Nguyễn Trường Sinh ác thú vị nghĩ.


Đã thế mới vào Linh Tố Sư level 1 có R2 cấp D, Đặc chất phế thải cấp F mà lại ngăn cản được Linh Tố Sư level 2 thâm niên.
Cho dù là dùng chiến thuật, mưu kế để ngăn cản đi nữa thì cũng có vấn đề! Rất rất có vấn đề!


Hóng hớt thì hóng hớt, Nguyễn Trường Sinh cũng không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác, trừ khi đó là kẻ thù hoặc kẻ thù tiềm ẩn.
Bí mật nha, ai mà chẳng có! Hắn còn có bí mật lớn đây này!


Nói đi phải nói lại, khu thương mại Cy-epermart nằm giữa nội thành và ngoại thành, ngoài ra còn tiếp nối với chợ đen,
Có lẽ khu thương mại này chưa nguy hiểm và rối loạn như vùng ngoại thành, bất quá vấn đề an ninh an toàn cũng cần đánh một dấu hỏi chấm…
‘Ai…bên ngoài thật đáng sợ.


Trạch ở nhà vẫn là an toàn nhất á!’
Nếu không phải bất đắc dĩ, Nguyễn Trường Sinh cũng muốn cẩu đến thiên hoang địa lão, đợi đến vô địch mới chịu xuất sơn.
Lắc lắc đầu, hắn tắt máy rồi đứng dậy, đi xuống phòng chế tác.


Sắp xếp các loại vật liệu cần dùng xong, Nguyễn Trường Sinh ngồi vào ghế và tĩnh tâm.
Hôm nay hắn sẽ luyện chế một thanh dao găm và một chiếc bao đựng dao găm loại ưu.


Sau khi mô phỏng lại tất cả các chi tiết về vấn đề thiết kế hai Tạo tác ở trong đầu, thấy không có sai sót nào nữa, Nguyễn Trường Sinh liền điều chỉnh trạng thái đến mức đỉnh phong và tức tốc khởi công!


Ánh mắt chuyên chú, hắn bắt đầu bật lò luyện kim và thực hiện khâu đầu tiên: chế tạo vật liệu hợp thành cho dao găm và bao đựng dao bao gồm Ảm Minh Thạch, Huyết Vân Tinh Thiết và Dưỡng Linh Mộc.
Cả ba đều là vật liệu hợp thành cấp bậc cơ sở, nhưng đặc điểm của ba thứ này rất chuyên tinh và mạnh mẽ.


Ảm Minh Thạch có đặc tính ẩn nấp, chứa đựng và dẫn truyền cao đối với Linh Tố Ám và các đồng vị của Linh Tố Ám.
Huyết Vân Tinh Thiết có đặc tính sắc bén, xuyên thấu cao và khấp huyết tạo ra vết thương sâu khó hồi phục. Nguyễn Trường Sinh sẽ lấy nó làm nguyên liệu chính để luyện chế dao găm.


Còn Dưỡng Linh Mộc có đặc tính chứa đựng, bảo dưỡng và tích tụ linh lực rất thuần túy. Vật liệu này rất phù hợp để làm thành bao đựng dao găm.
Không giống với Dao Găm Tinh Luyện chỉ cần một vật liệu hợp thành, hai Tạo Tác sắp được chế tạo đều cần hai vật liệu hợp thành phối hợp lẫn nhau.


Nên bây giờ hắn phải sử dụng linh lực để kích thích phản ứng của hai vật liệu giống như quá trình luyện chế dược tề vậy.
Nhưng ít ra vật liệu hợp thành có thể tái sử dụng nhiều lần, vì thế Nguyễn Trường Sinh không quá lo về vấn đề trên.


Chia Ảm Minh Thạch làm hai phần, hắn bắt đầu cần thận truyền linh lực rồi phối hợp Huyết Vân Tinh Tiết và Ảm Minh Thạch với nhau.
Nửa tiếng sau, khi mồ hôi đã ướt đẫm người, hai vật liệu rốt cuộc kết hợp và trở thành khuôn.
Nhân lúc còn hoạt tính, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng tạo hình dao găm.






Truyện liên quan