Chương 68: Bong Bóng & Dần Thời Thần

Nguyễn Trường Sinh mở màn hình điện thoại.
Bong Bóng: Chúc mừng năm mới! Đầu xuân ngươi có định đi chơi đâu không?
‘Còn tưởng ngươi bỏ nick chat này rồi cơ chứ!’
Hắn lặng lẽ nói thầm.


Đây là một người bạn ẩn danh mà Nguyễn Trường Sinh vô tình quen biết được qua mạng xã hội vào mấy năm trước, sau đó dần dần thành thân thuộc.
Mặc dù hắn rất lười chủ động nhắn tin hay trả lời, khả năng một tuần chỉ nhắn với nhau đôi ba câu.


Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn, thường xuyên chủ động nhắn tin cùng hắn từ lúc đó tới giờ.
Đúng, nàng, là con gái.
Vì phong cách nói chuyện của Bong Bóng khá nữ tính, nàng cũng đã thừa nhận, còn chuyện cú có gai?
Không quan trọng! Có lỗ là được.


Dù sao Nguyễn Trường Sinh chỉ dừng lại ở việc nhắn tin cũng như chia sẻ, giãi bày sở thích và cảm xúc vui buồn để giải tỏa năng lượng tiêu cực mà thôi.
Đặc biệt là khoảng thời gian sau khi ba mẹ qua đời, Nguyễn Trường Sinh luôn bị những tâm tình tiêu cực bao phủ tâm trí vì cảm giác thiếu khuyết sự an toàn.


May mà hắn có được một nơi để bộc lộ cảm xúc chân thật là Bong Bóng.
Chỉ cần không lộ những bí mật riêng tư thì mọi chuyện đều có thể tâm sự.
Bạn trên mạng nha…thông tin cá nhân bị lộ càng ít thì nói chuyện càng thoải mái.


Nguyễn Trường Sinh cũng không có hứng thú quan tâm người đằng sau nick chat là ai.
Bóng Độc Hành: Lạ à nha! Bây giờ mới nhắn tin chúc mừng năm mới.
Bóng Độc Hành: Suốt một tháng không liên lạc, ta còn tưởng ngươi bỏ nick rồi chứ.
Hắn nhanh chóng nhắn tin trả lời.




Nickname này…khụ khụ…dù sao tài khoản mạng xã hội là hắn tạo ra lúc còn bé nha, giờ cũng lười đổi vì chẳng mấy khi sử dụng.
Hồi đó Nguyễn Trường Sinh còn chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước, đồng thời vô cùng hâm mộ năng lực điều khiển bóng tối của ba hắn.


Cuối cùng cái danh hiệu này mới được sinh ra…đây chắc chắn không phải là vấn đề của hắn!
Tất cả đều tại ba!
“...”
Bong Bóng: Có chút việc nên lặn một tháng.
Bóng Bóng: Cơ mà! Ngươi chẳng lẽ không thể chủ động trước nhắn cho ta một câu chúc mừng được sao?!? (◣_◢)


Bóng Độc Hành: (☉ε ⊙ノ)ノ
Bóng Độc Hành: Ladyfirst nha, ta nhường ngươi chúc trước thôi mà!
Nguyễn Trường Sinh ngay lập tức chuyển hướng câu chuyện bằng cách gửi ảnh bướm trắng đậu trên mũi Gỗ Mun.
Bóng Độc Hành: Đang chơi xuân đây.


Bóng Độc Hành: Gỗ Mun siêu cấp đáng yêu vô địch thủ.jpg


Người sau đang chuẩn bị nổi đóa thì bị tấm ảnh hấp dẫn.
Bong Bóng: Oa!!! Thật đẹp, gửi bản full độ phân giải qua đây để ta còn lưu làm ảnh nền! Mau!
“...”
Cùng Bong Bóng nhắn tin thêm một lát, Nguyễn Trường Sinh mới khoan thai tắt máy rồi tiếp tục ôm mèo đen lười biếng nhìn trời.


Nghe tiếng cánh hoa đào giấy khẽ xào xạc, cảm giác mệt mỏi liền dập dìu như từng cơn sóng đánh tới.
Không biết từ lúc nào, hắn đã lặng lẽ thiếp đi…
Gần một tiếng sau.
Khi bị Gỗ Mun cọ mặt, Nguyễn Trường Sinh mới tỉnh giấc.


Cảm giác sung mãn ngập tràn cơ thể, hắn điềm tĩnh nhìn đồng hồ điện thoại.
‘Đã gần một giờ chiều rồi…’
Bọn hắn cũng nên đi thăm quan nốt một số chỗ chưa tới trong Bách Thảo Viên rồi kết thúc chuyến dã ngoại.


Cùng Gỗ Mun dọn dẹp đồ đạc và cất vào balo, Nguyễn Trường Sinh bế hoàng thượng lên vai và tiếp tục hành trình vui chơi.
Một tiếng sau, cả hai thỏa mãn ra xe bus và trở về nhà.
Thấy Gỗ Mun vẫn chưa chơi chán, Nguyễn Trường Sinh bèn vuốt đầu nó, nói:


“Nếu ngươi thích thì năm sau chúng ta lại đi, đồng ý không?”
Không khí và cảnh sắc trong Bách Thảo Viên, nhất là rừng hoa đào giấy thực thơ mộng và yên bình, ngũ giác của hắn đều say đắm vào tự nhiên, rất phù hợp để nghỉ ngơi và giải tỏa áp lực sau một năm mệt nhọc.


Nghe được lời của Nguyễn Trường Sinh, mèo đen làm bộ khinh thường, nhưng không tự chủ được mà gật gật đầu, cái đuôi đằng sau cũng vung vẩy rất vui vẻ.


Về tới nhà, sau khi tốn đủ nhiều thời gian giải trí, tinh thần đã vô cùng nhẹ nhàng, Nguyễn Trường Sinh liền ngay lập tức trở lại nhiệm vụ nghiên cứu và học tập hằng ngày.
Hắn cũng không quên, nguy hiểm đang từng bước áp sát.
Tạo Tác Học của hắn đã sắp vào giai đoạn Tinh thông.


Nguyễn Trường Sinh cần tập trung nhiều thời gian và tinh lực hơn cho ngành phụ trợ này, bởi nó liên quan trực tiếp đến chiến lực cũng như tương lai của hắn về sau.
Chỉ cần bước vào Tinh thông, việc luyện chế Tạo tác loại ưu không còn là vấn đề, kế hoạch Tượng Ngẫu Sư có thể chính thức khởi công.


Ăn bữa tối qua loa xong, hắn lại tiếp tục lao đầu vào chương trình tu luyện.

Ngồi trước bức tranh Tinh Không Vĩ Ngạn, tâm thần của Nguyễn Trường Sinh chìm vào tinh không xanh thẳm.
Hắn quan sát và cẩn thận tính toán kỹ càng tất cả quy luật của ngôi sao.


Sau khi đã hoàn toàn chắc chắn, Nguyễn Trường Sinh mới kích hoạt tăng tốc tư duy của Siêu Trí Lực.
Mượn nhờ tính lực mạnh mẽ, hắn từ từ điều khiển những ngôi sao của tầng trời giờ Sửu trong tinh thần lực.
Từng chút, từng chút một.
Mồ hôi lạnh đọng trên trán ngày càng nhiều.


Mãi tới hơn nửa tiếng, tâm thần đã gần cạn đáy, khuôn mặt hơi trắng bệch, Nguyễn Trường Sinh mới mở mắt ra.
‘Thành công!’ nội tâm hắn mừng rỡ.
Tất cả ngôi sao trong Dần Thời Thần đều đã chuyển động và cộng minh lẫn nhau, khiến tinh thần lực của Nguyễn Trường Sinh đang nhanh chóng tăng vọt gấp bội!


『Công pháp』:

Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Hai (Tinh thông) (100%) → Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Hai (Hoàn mỹ)

Siêu Trí Lực Lv1 (Bị động/Chủ động)


Bị động: Tăng cường tính lực, trí nhớ cùng năng lực học tập nghiên cứu và tốc độ hồi phục tâm thần. Cấp độ năng lực, Tinh thần lực và Linh hồn càng mạnh, năng lực tăng cường càng lớn. (Hệ số tăng cường hiện tại: 16 lần) (↑1.5)


Chủ động: Tiêu hao lượng lớn tâm thần theo thời gian, trong thời gian ngắn tăng cường tốc độ tư duy. Cấp độ năng lực, Tinh thần lực và Linh hồn càng mạnh, năng lực tăng cường càng lớn. (Hệ số tăng cường hiện tại: 5 lần) (↑0.5)


Được nước lên thuyền, Siêu Trí Lực cùng Chưởng Khống Nhập Vi cũng theo đó mà tăng cao.
Nhờ vậy, Nguyễn Trường Sinh có thể bắt tay vào việc nâng cấp hệ thống bạo phát tăng tiết adrenalin được rồi.


Chỉ tăng tiết adrenalin đã không thể khiến hắn trong thời gian ngắn đuổi kịp phản ứng thần kinh cũng như tố chất thân thể của những đối thủ mạnh mẽ nổi nữa, cho nên việc cải tiến và nâng cấp chắc chắn cần phải làm.


Ngoài ra, vừa đạt tới điều kiện thấp nhất về tính lực và ký ức lực, hắn đã có thể bước đầu vận dụng được kỹ xảo Nghe âm biện hình mà không cần phải kích hoạt năng lực chủ động của Siêu Trí Lực nữa!
Mọi thứ đều đang dần dần tiến bộ, thật đáng mừng.


Rèn sắt khi còn nóng, Nguyễn Trường Sinh lập tức hào hứng chuyển sang Tinh Không Quan Tưởng Đồ tầng 3 - Dần Thời Thần.
Khác với tầng trời giờ Tý màu đen và tầng trời giờ Sửu màu xanh sẫm, tầng trời giờ Dần đã xuất hiện những tia sáng trắng.
Tông nền màu đen đã được chuyển dần sang màu xám xanh.


Tựa như bị những tia sáng trắng che giấu đi, các sao trời trong Dần Thời Thần cũng trở nên khó cảm ứng hơn hẳn.
Sau khi nghĩ hóa tầng sao trời thứ ba này, Nguyễn Trường Sinh còn phải tốn gần một tiếng mới cảm ứng được một ngôi sao trong bức sách tranh, nhưng vẫn chưa khắc họa được nó vào tinh thần lực của mình.


『Công pháp』:

Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Hai (Hoàn mỹ) → Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Ba (Sơ hiểu) (69%)

Dù năng lực học tập vừa mới được nâng lên thêm một bậc, nhưng độ khó khăn của Quan Tưởng Đồ tầng ba có chút vượt qua dự tính của hắn.


Mở mắt và khẽ thở dài, Nguyễn Trường Sinh kết thúc buổi tập luyện hôm nay.
Nghỉ ngơi một lát, hắn rời khỏi tầng hầm.
“Meow!”
Trong lúc lên tầng tắm rửa, Nguyễn Trường Sinh tiện thể kéo luôn Gỗ Mun theo cùng.
Đầu tháng rồi, không tắm thì để làm mắm chắc?


Thấy mèo đen giãy nảy không chịu, hắn bèn ra chiêu:
“Mỗi lần đi du ngoạn về là phải tắm nha, nếu không thì ngươi đừng bao giờ đói ra ngoài chơi một lần nào nữa!”
Rất tốt, Gỗ Mun đã héo rũ xuống tỏ vẻ cam chịu.


Thấm nước ấm, xoa sữa tắm, cọ lông, xả nước, chùm khăn, sấy khô - dây chuyền phục vụ một con rồng nhanh chóng hoàn tất!
Thả hoàng thượng ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Trường Sinh lanh lẹ gội rửa mồ hôi, thay quần áo rồi xuống phòng khách đọc sách.
Ngày đầu của năm mới cứ thế lặng lẽ trôi đi…


Những ngày nghỉ tiếp theo, lịch trình hằng ngày vẫn diễn ra như thường lệ, ngoại trừ việc đi chúc năm mới xảy ra chút vấn đề.


Năm nay gia đình Gấu Chó có việc đột xuất phải đi gấp tới tân đô Văn Lĩnh nên không có nhà, kế hoạch vui chơi đầu năm do Khỉ Con lập ra của ba thằng cũng đổ vỡ, cuối cùng bị hoãn lại tới năm sau.
Nguyễn Trường Sinh chỉ tới chơi nhà Khỉ Con một lát rồi lại trở về thói quen sinh hoạt như cũ.


Làm việc nhà, hầu hạ hoàng thượng, kiểm tr.a tin tức trên báo, đọc sách khoa học kỹ thuật, học tập tri thức siêu phàm, khai phát các hình thức chưởng khống thân thể, nghiên cứu thực hành Tạo Tác Học - Dược Tề Học - Sinh Vật Học, tu luyện Hô Hấp Pháp, tu luyện Quan Tưởng Đồ, tu luyện Tứ Đại Kỹ Pháp, tu luyện Thuật thức.


Đối với hắn, ngày nghỉ lễ hay ngày thường thì việc cần làm vẫn nên làm.
Trông tất cả đều có vẻ rất máy móc và nhàm chán, nhưng bọn chúng thực sự khiến Nguyễn Trường Sinh vô cùng thích thú, ermmm…trừ làm việc nhà, ít nhất thì khi hầu hạ hoàng thượng hắn còn được hút mèo xả stress.


Ermmm…bỗng nhiên hắn lại có cảm giác deja vu…
Ngày nghỉ lễ đầu năm cứ như vậy lặng yên kết thúc, mọi người lại trở về nếp sống của chính mình.

Thời khóa biểu ở trường đã bình thường như cũ.
Lớp học được diễn ra rất suôn sẻ.
Giờ nghỉ trưa, phòng căng tin.


Vừa xử lý đống đồ ăn, Khỉ Con vừa hỏi Gấu Chó:
“Mặc dù ngươi đã thông tri qua điện thoại, nhưng ta vẫn muốn tò mò hỏi câu.
Tân đô Văn Lĩnh trông ra sao nha?”
Gấu Chó nhớ lại ký ức của mấy ngày hôm trước và nói:


“Rất khó để miêu tả, bất quá ta có thể diễn đạt như này để các ngươi rõ ràng một chút.
Nếu các ngươi tưởng tượng thành phố Vĩnh Hằng đã phát triển khoa học kỹ thuật thêm một trăm năm, thì đó chính là khung cảnh của tân đô lúc này.


Tân đô Văn Lĩnh thực sự quá hiện đại, những tòa nhà chọc trời đúng nghĩa đen, những máy móc công cộng vô cùng tiên tiến và phổ cập.
Ta còn nhìn thấy được một đống hắc khoa kỹ mà không biết phải sử dụng sao, làm bản thân cứ như thằng nhà quê mới lên tỉnh vậy.”


“Nghe rất tuyệt nha! Ta quyết định phải đến tân đô Văn Lĩnh chơi một lần mới được!”
Khỉ Con đầy vẻ ước ao, Nguyễn Trường Sinh ngồi bên cạnh lại không có mấy hứng thú.
Không có căn cơ gia thế, chưa đủ trình độ, chưa đủ năng lực cũng như sức mạnh.


Định đi tới những nơi phồn hoa mà bon chen đó để chịu tội chắc?
Thấy Cục Đá không quan tâm, Gấu Chó bỗng nhớ ra một điều:
Nghe bảo vì cuộc chiến kỳ này được tổ chức ở tân đô Văn Lĩnh cho nên mọi thứ mới rầm rộ đến vậy.”


Nghe đến Thập Nhân Chúng, tâm lý Nguyễn Trường Sinh mới nổi chút hứng thú:
“Đã được năm năm rồi nha…”
“Đi! Tuy không thể trực tiếp đi xem, nhưng tới lúc đó chúng ta liền tụ tập xem TV cùng nhau được không?”
Khỉ Con vui vẻ đề xuất.


“Tốt! Vậy qua nhà Cục Đá xem cho thoải mái!” Gấu Chó gật đầu tán đồng, thuận tay vung tới Nguyễn Trường Sinh.
“...”
Kẻ sau bất đắc dĩ đồng ý một bộ phận:
“Được rồi, nhưng chỉ tụ tập một buổi để xem trận chung kết thôi.
Mấy trận trước đó thì các ngươi xem cùng gia đình đi.”


Ba thiếu niên bàn tán thêm một lát.
Khi đã ăn xong và đứng dậy dọn dẹp để rời khỏi căng tin, một bóng hình tức tốc chắn trước mặt Nguyễn Trường Sinh.
Ngửi được hương hoa tường vi thoang thoảng trên những sợi tóc dài màu đỏ, hắn biết được rằng.
Phiền phức lại tìm tới rồi!






Truyện liên quan