Chương 67: Dạo Chơi Năm Mới

Ngoài đường phố, thời tiết vẫn tương đối lạnh.
Tuy nhiên, trên bầu trời xanh thẳm đã xuất hiện những tia nắng ban mai ấm áp.
Những hàng cây trên vỉa hè không biết từ lúc nào đã mọc ra chồi non tươi đẹp đầy sức sống.


Ôm Gỗ Mun bước lên xe bus tự động, Nguyễn Trường Sinh ngồi xuống ghế trống và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Có lẽ do hôm qua thức đêm đón năm mới mà ngủ muộn, nên sáng nay mọi người đều chưa thức dậy.
Ngoài ra, một số gia đình đã đi du lịch từ khi kỳ nghỉ lễ bắt đầu.


Bởi vậy mà bóng hình trên xe bus hay bên ngoài con đường đều tương đối vắng vẻ, bọn hắn chỉ thấy lác đác vài người.
Gần nửa tiếng ngồi xe, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc đến nơi.


Cách đó vài chục mét có một cái logo, bên trên ghi “Công Viên Trung Tâm Thành Phố Vĩnh Hằng” với nét chữ tinh xảo, thanh lịch.
Phía dưới logo là cổng vòm màu ngà sữa khổng lồ mà cổ kính.


Hai bên cổng ra vào là dãy tường rào chỉnh tề được làm từ bụi cây xanh mướt bao quanh công viên có diện tích 55 hecta.
Chỉ liếc qua một cái, hắn đã thấy một số lượng tương đối du khách tới đây vui chơi.
Có Gỗ Mun bám trên lưng, Nguyễn Trường Sinh bước xuống xe bus và di chuyển đến gần công viên.


Sau khi xếp hàng, hắn mua được hai vé, một vé bình thường và một vé cho thú cưng, Nguyễn Trường Sinh ôm lấy Gỗ Mun đi qua cổng vòm.
Cho tới bây giờ, những động vật cùng chung sống được với nhân loại đều có trí tuệ khá cao.
Một số vị khách gần bên cạnh hắn cũng mang theo thú cưng vui chơi.




Thêm vào đó, công viên được xây dựng bởi rất nhiều công nghệ khoa học kỹ thuật cao bao gồm cảm ứng, giám sát an ninh và tự động hóa, đồng thời còn kết hợp thêm cả Phong thủy trận giúp điều tiết và bảo vệ hoàn cảnh bên trong.


Mới đi vào được vài bước, không khí bỗng chốc trở nên dễ chịu và tươi mát vô cùng, vô vàn các loại thực vật tranh nhau vươn mình hướng ánh mặt trời.


Công viên trung tâm thành phố chuyên về chủ đề thực vật, các giống cây cỏ nơi đây đều rất đa dạng được chăm sóc một cách cẩn thận và chu đáo, mang tính thẩm mĩ cao.
Cho nên nơi này còn có một tên gọi khác: Bách Thảo Viên.
Cũng hơn bốn năm rồi, Nguyễn Trường Sinh mới lại tới đây một lần.


Di chuyển trên con đường được lát bằng đá hoa cương, bọn hắn hào hứng ngắm nghía thảm cỏ hai bên đường cùng những tán cây rậm rạp.
Hương cỏ non đã tức tốc bao phủ toàn bộ tâm trí của hắn và Gỗ Mun.
Tâm tình khoan khoái, hắn tò mò đếm nhẩm lượng du khách trong tầm mắt.


‘Cũng không nhiều lắm, thậm chí có phần thưa thớt.
Tất cả gần như đều là nhóm gia đình, như thế càng tốt.’
Nội tâm Nguyễn Trường Sinh thầm nhủ.
Không phải tự nhiên hắn lại chọn lựa thời điểm này để đi dã ngoại tại công viên.


Ít người sẽ đại biểu cho việc ít xuất hiện tình huống phức tạp, bầu không khí càng trong lành, bọn hắn càng có thể vui chơi, ngắm cảnh thoải mái hơn.
Hết nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, Nguyễn Trường Sinh cùng Gỗ Mun thăm quan từng khu vực một.


Đến gần những khóm hoa thủy tiên e lệ mà rạng rỡ, hoàng thượng tò mò với tay ra bắt, nhưng đã bị hắn kịp thời ngăn cản:
“Ở nơi này chỉ được ngắm thôi, không được chạm!”
“Meow~”
Nghe vậy, Gỗ Mun mất hứng thả đệm thịt xuống, biểu cảm hơi ủ rũ.
Nguyễn Trường Sinh bèn an ủi:


“Chút nữa tới rừng hoa đào giấy dã ngoại, ngươi khác tha hồ được đụng chạm bay nhảy.
Thế nào? Nghe được tin vui như vậy thì cái mặt phải nhanh vui tươi lên cho ta!”
Thấy mèo đen đã hào hứng trở lại, hắn mỉm cười, tiếp tục mang theo Gỗ Mun ngắm cảnh thiên nhiên tươi đẹp xung quanh.


Trăm hoa đua nở, trăm loài khoe sắc, bước đi trong Bách Thảo Viên, bọn hắn tựa như lạc vào thế giới diệu kỳ.
Thị giác thưởng thức cái đẹp không sao kể xiết.
Thính giác nghe được tiếng chim hót, đan xen cùng với tiếng gió vỗ nhẹ qua từng cánh hoa, mơn trớn qua từng kẽ lá.


Khứu giác chìm trong mùi hương nồng say của hoa cỏ tươi thắm.
Vị giác như cảm nhận được sự thơm ngọt của cỏ non tươi mát.
Xúc giác được không khí thoải mái, dịu nhẹ đang không ngừng vuốt ve…


…Hít lấy một hơi thật dài, nội tâm che giấu sự cấp bách, căng thẳng do những mối nguy hiểm rình rập của Nguyễn Trường Sinh phảng phất như được tiêu tán đi phần nào.


Cùng meo meo vui chơi khắp chốn quên lối về, mãi đến gần mười một giờ, Nguyễn Trường Sinh mới quyết định mang Gỗ Mun đến địa điểm cắm trại của công viên.
Theo hình chiếu chỉ dẫn, bọn họ chậm rãi đi tới một khu rừng nhỏ.
Đạp lên thềm cỏ xanh, Nguyễn Trường Sinh cùng Gỗ Mun bước vào rừng hoa đào giấy.


Cây đào giấy thuộc giống thực vật siêu phàm cấp thấp, là loại cây thân gỗ, trơ trọi không lá.
Nhưng chỉ cần mùa xuân vừa đến, hoa đào liền nở rộ trên khắp các nhánh cây, tỏa ra hương thơm có tác dụng khiến tâm trạng của sinh vật xung quanh trở nên thanh thản, yên bình.


Hoa đào giấy màu hồng nhạt, có năm cánh vuông vức tựa như được gấp từ giấy mà thành.
Theo nhóm du khách bước đi trong biển hoa, tâm thần phấn khởi, khoan khoái của Nguyễn Trường Sinh dần dần trở nên bình lặng.


Một cơn gió xuân chợt thổi, khiến cả rừng hoa đào giấy lay động, các cánh hoa theo làn gió bay phất phới, hóa thành cơn mưa màu trắng hồng, thanh lệ mà duy mỹ.
Hắn thả Gỗ Mun xuống nền cỏ để nó tự đi theo mình, sau đó thong dong giơ bàn tay lên.


Những cánh hoa rơi đều nhẹ nhàng tránh đi lòng bàn tay, làm trong đầu Nguyễn Trường Sinh bỗng nhảy ra câu nói:
"Nếu vận tốc của cánh hoa đào là 5cm/s, chắc chắn nó sẽ không đẹp như thế.
Nếu khoảng cách giữa hai ta là 5cm, thì chỉ cần một giây để đến chạm tới, chứ không phải là một đời người...


Hoa đào giấy vẫn rơi và...
Ta vẫn nắm trượt nó."
Ánh mắt như tinh không thăm thẳm nhìn về phía hoa đào giấy trên cây, hắn lặng lẽ thả tay xuống.
Không nắm được cánh hoa, tức là khả năng cao chuyện tình yêu sau này của Nguyễn Trường Sinh sẽ không thành…
Nghĩ như thế, hắn liền ngạc nhiên thảng thốt:


“Còn có chuyện tốt như vậy!?!
Làm ơn tiếp tục phát huy! Chứ đừng có rơi vào tay của ta!”
Hừ! Nữ nhân chỉ ảnh hướng đến tốc độ rút đao mà thôi!


Không thèm để ý con sen đột nhiên nổi điên nổi khùng, hoàng thượng vui vẻ nhảy nhót, hai chi trước tò mò bắt lấy những cánh hoa đào giấy đang rơi.
Nguyễn Trường Sinh thấy vậy bèn cùng Gỗ Mun vui đùa một lát.
Đồng thời, hắn từ túi quần rút ra điện thoại và chụp nhiều bức ảnh kỷ niệm.


Cảnh sắc mỹ lệ đến ngạt thở như này, không chụp vài tấm để ghi nhớ thì thực sự quá đáng tiếc.
Khi Gỗ Mun đang tung tăng trên trong rừng hoa đào, một con bướm trắng nhỏ chợt vỗ cánh bay tới gần.
Ngoẹo đầu, đôi mắt bích lục to tròn của Gỗ Mun liền tò mò quan sát.


Không đợi hoàng thượng làm ra phản ứng, bướm trắng đã đậu lên chiếc mũi hồng hồng nhỏ xinh của nó.
Ống kính trên điện thoại tia được khoảnh khắc tuyệt vời này, Nguyễn Trường Sinh lập tức bấm nút!
Tách tách!


Trong lúc hắn hài lòng nhìn tấm ảnh, mèo đen đã hắt xì một cái rồi tức giận kêu meo meo đuổi theo con bướm đang bay đi.
“Không được cách ta quá xa đâu đấy Gỗ Mun!”


Cao giọng nhắc nhở mèo đen đang mải mê chơi trò hái hoa bắt bướm, Nguyễn Trường Sinh liền chọn một cây đào giấy gần đó, cách những nhóm du khách khác vài chục mét để làm địa điểm nghỉ ngơi ăn uống.


Lấy chân quét nhẹ một vòng để kiểm tr.a thảm cỏ xanh có côn trùng giấu bên trong hay không, hắn mới yên tâm từ balo cầm ra chiếc thảm caro lớn, phất căng và rải xuống mặt cỏ.
Tiếp theo sau là đặt khay đồ ăn và đồ uống đã chuẩn bị hồi sáng.


Hoàn thành công việc, Nguyễn Trường Sinh mới thoải mái ngồi xuống thảm, một tay nhẹ nhàng phủi đi những cánh hoa đào giấy rơi trên đầu.
Cầm lấy một mảnh hoa, hắn thử sử dụng Kích Linh Pháp để kiểm tr.a dược tính của nó.


‘Cánh hoa tính hàn, vị ngăm đắng, linh tính thấp, khả năng cao có tác dụng an thần, định tâm, còn có chút vi lượng độc tính loại nhẹ…’
Dựa vào trình độ học thức nghèo nàn của hiện tại, Nguyễn Trường Sinh chỉ phân biệt được đại khái tính chất của hoa đào giấy.


Hờ hững thả cánh hoa xuống, hắn cởi áo khoác rồi đặt sang một bên và nhìn về hướng Gỗ Mun.
Trong lúc đang chơi đùa, đồng thời còn làm quen được với mấy thú cưng do các du khách khác mang theo, hoàng thượng bỗng nhiên thấy được con sen đang ra dùng ánh mắt ra hiệu cho mình trở về.


Ngạo kiều kêu meo meo chào tạm biệt lũ bạn mới, Gỗ Mun tức tốc lăng xăng chạy về, đuôi mèo không ngừng đung đưa.
“Chơi đủ rồi, chúng ta mau ăn trưa và nghỉ ngơi thôi.”
Vuốt đầu mèo đen, Nguyễn Trường Sinh liền đưa cho nó đĩa sandwich cá ngừ.
“Meow meow meow!”
Chơi đủ? Không bao giờ a meo!


Bất quá…trên trời dưới đất, đồ ăn vẫn là quan trọng nhất!
Thật ngon á!
Nhìn Gỗ Mun đánh chén ngon lành, hắn nhẹ nhàng cười.
Vừa ăn trưa, Nguyễn Trường Sinh vừa cảm nhận không khí thoải mái của mùa xuân xung quanh.


Những du khách gần cạnh đều túm năm tụm ba ăn uống vui đùa, nụ cười tươi rói vẫn luôn lộ rõ trên khuôn mặt.
‘Dường như…cũng chẳng phải dường như, chỉ có riêng ta đi dã ngoại một mình.’
Một mình hay hai mình không quan trọng, chỉ cần tâm thái của hắn vui vẻ, thoải mái là được.


Ai rảnh mà đi chạy theo thói đời, nhàm chán.
Không đúng! Hắn còn có Gỗ Mun nữa nha!
Ôm lấy Gỗ Mun đã ăn xong vào lòng, Nguyễn Trường Sinh dịu dàng vuốt ve bộ lông đen nhánh, bóng mượt, tiện thể giúp nó tu chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ hình tam giác cho phẳng phiu.
Hắn lấy áo khoác làm gối đầu.


Sau đó cùng mèo đen lười biếng nằm nghỉ trên thảm, ngắm hoa đào giấy và bầu trời.
Những tia nắng của mùa xuân vương vấn trên cành hoa, làm tông nền hồng nhạt trước mắt hắn phảng phất trở nên sáng trắng, rực rỡ và thơ mộng hơn bao giờ hết.


Từng cơn gió mang theo những cánh hoa nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt, khiến những sợi tóc đen trên đầu hơi lay động.
Khung cảnh thật duy mỹ mà an yên.
Có một khoảnh khắc, Nguyễn Trường Sinh bất chợt mong mỏi cảm giác thoải mái, dễ chịu này có thể kéo dài mãi mãi.


Chậm rãi giơ cánh tay trái lên trước mặt tựa như muốn nắm lấy thứ gì, nhưng vô tình, hắn lại nhìn thấy ký hiệu răng nanh màu máu vẫn nằm ở đó…
Điện thoại bỗng nhiên xuất hiện tiếng chuông kéo Nguyễn Trường Sinh trở về hiện thực.






Truyện liên quan