Chương 66: Tai Tiếng

Ngày cuối cùng của tháng 12.
Buổi tối.
『Công pháp』:

Hắc Ám Hô Hấp Pháp (Tinh thông) (3%)

Ngồi trong sân tập, Nguyễn Trường Sinh thực hiện từng nhịp hít thở theo Hắc Ám Hô Hấp Pháp, hấp thu Linh Tố Ám vào Nội Cảnh.
Tu luyện hoàn tất, hắn cũng chưa dừng lại mà chỉ mở mắt và đứng dậy.


Trong lúc vẫn đang sử dụng Hô Hấp Pháp, Nguyễn Trường Sinh thử ngưng tụ và phát động Thuật thức.
Ám Cầu xoay tròn nhanh chóng xuất hiện trên lòng bàn tay.
‘Thành công!’


Mặc dù không thể tăng cường tiến độ thăng cấp Linh Tố Sư, hiệu suất thu nạp Linh Tố cũng rất chậm so với khi toàn tâm toàn ý tập trung tu luyện, nhưng hắn đã có thể sử dụng Hắc Ám Hô Hấp Pháp để hồi phục linh lực trong chiến đấu.


Thử nghiệm xong xuôi, Nguyễn Trường Sinh chuyển sang Quan Tưởng Đồ và học tập, nghiên cứu các học thức phụ trợ.
Mãi đến hơn hai tiếng sau, chương trình tu hành hằng ngày mới kết thúc.
Sau khi dọn dẹp, tắm rửa, thay quần áo thì đồng hồ đã điểm mười một giờ tối.


Còn đúng một tiếng nữa thôi là năm mới sẽ đến.
Xuống tầng và đi tới phòng khách, Nguyễn Trường Sinh đã thấy Gỗ Mun nằm đó xem chương trình TV.
Cái đầu quấn khăn quàng đỏ đang buồn ngủ gật gù, hai mắt nó nhẹ nhàng lim dim.


Đã ba tháng hắn chưa sửa móng cho Gỗ Mun, nghĩ đến năm mới chỉ cách có gần một tiếng, Nguyễn Trường Sinh liền tới ngăn tủ lấy ra dụng cụ bấm và mài móng.
Bước đến ghế sofa, khuôn mặt hiện lên nụ cười mỉm, hắn nhẹ nhàng ôm hoàng thượng vào lòng rồi ngồi xuống và bắt đầu hầu hạ cẩn thận.




Dù cảm nhận được bản thân bị ôm cùng những móng chân trong đệm thịt đang được cắt gọt, Gỗ Mun vẫn tiếp tục thoải mái ngủ lim dim, cổ họng thầm ngáy đều đều.
Vừa sửa móng cho hoàng thượng, Nguyễn Trường Sinh vừa nói:
“Như đã dự tính, sáng mai chúng ta sẽ đi dã ngoại rồi nha Gỗ Mun.


Ngươi có mong chờ không?”
“Meow~”
Đáp lại lời của hắn, mèo đen chỉ khẽ kêu một tiếng, đôi tai hơi giật giật tựa như đang gật đầu thừa nhận.
Nguyễn Trường Sinh liền vui vẻ vuốt đầu Gỗ Mun vài cái.


Chăm sóc móng cho hoàng thượng xong, hắn cầm điện thoại lên và mở sách điện tử để đọc như thường lệ.
Mặc dù đã chuẩn bị tới giữa đêm, nhưng hôm nay là dịp đón năm mới nên những thanh âm vô cùng nhộn nhịp từ ngoài đường phố đang thoang thoảng vọng vào căn nhà của Nguyễn Trường Sinh.


Trong bầu không khí rộn ràng này, hắn vẫn dùng mắt chăm chú đọc sách, dùng tai nghe chương trình đón năm mới trên TV và dùng tay nhẹ nhàng hút mèo.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi mau.
11:58
11:59
00:00!
Lịch Khải Linh ngày 1 tháng 1 năm 1136 đã đến.


Vừa nghe MC trên TV gõ vang tiết tấu chúc mừng năm mới, Nguyễn Trường Sinh vừa mở ra tin nhắn nhận được trên điện thoại.
“Chúc mừng năm mới nha Cục Đá!” - Gấu Chó
“Năm mới vui vẻ á thằng bạn đểu!” - Khỉ Con
“Đồ lưu manh! Chúc mừng năm mới!” - Trần Nguyệt Hà


Chỉ có ba tin nhắn cá nhân gửi lời chúc tới hắn, ngoài ra trong các group chat của lớp hay nhóm trên mạng cũng đang nô nức chúc mừng lẫn nhau.
Tuy trong lòng không có một chút cảm giác sung sướng hay hụt hẫng gì, vì lễ phép, Nguyễn Trường Sinh vẫn nhanh chóng nhắn tin chúc mừng trở lại cho mọi người.


‘Một năm nữa lại tới rồi…’
Âm thầm thở dài một hơi, hắn một tay vuốt mèo, một tay tiếp tục mở sách ra đọc.
Bên ngoài con đường, không khí rộn ràng mà lạnh lẽo, tiếng nói cười sum vầy vui vẻ khắp nơi.


Bên trong phòng khách, không khí yên tĩnh mà ấm áp, tiếng ngáy khò khè lặng lẽ nhịp nhàng của Gỗ Mun lan tỏa xung quanh.
Một giờ đêm đã điểm, Nguyễn Trường Sinh khoan thai đánh dấu trang sách rồi tắt máy, sau đó ôm mèo đen lên phòng đi ngủ…
Cuộc sống…
…chẳng phải vẫn luôn tiếp diễn như vậy sao?



Sáng sớm đầu tiên của năm mới.
“Choang!”
Tiếng đổ vỡ vang lên khiến Nguyễn Trường Sinh giật mình choàng tỉnh.
Cơn buồn ngủ bị xóa bỏ trong tức khắc, hắn ngồi dậy, xỏ dép xuống giường và cảnh giác quan sát xung quanh.
Dù mới sáng sớm, tia nắng màu trắng mơ hồ đã chiếu rõ khắp phòng.


Bố cục căn phòng vẫn giống hệt như trước, chỉ có một điều là khác lạ…
…Nguyễn Trường Sinh không thấy Gỗ Mun đâu cả.
Đáng nhẽ lúc này nó phải nằm ngủ kề bên cạnh hắn mới đúng.


Từ dưới gối rút ra Dao Găm Tinh Luyện, vận sức chờ phát động, Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi cẩn thận bước xuống nhà.
Mượn Vô Thanh Bộ hấp thu tất cả tiếng động của bản thân, mượn Liễm Tức và tin tức tố che giấu cảm giác tồn tại, hắn chậm rãi di chuyển trên cầu thang xuống tầng một.


Đi được một nửa, Nguyễn Trường Sinh đã nhìn thấy được khung cảnh của tầng một.
Tất cả được tổng quát bằng một từ: thảm họa!
Những chiếc tủ, chiếc bàn đều bề bộn, ngã đổ xuống sàn.
Đồ đạc trong nhà vốn được hắn cùng Gỗ Mun lau dọn, sửa sang hôm qua nay đã rối tung, tanh bành hết cả.


Thấy cảnh này, huyết áp Nguyễn Trường Sinh chợt tăng vọt!
‘Đứa nào dám phá nhà ông! Khốn nạn!
Chẳng lẽ là Gỗ Mun? Nhưng nó không có tính nghịch ngợm kiểu đó nha!’
Hắn âm thầm nghi ngờ việc này là mèo đen làm, tuy nhiên, cũng có thể là…
…kẻ đột nhập!


Nếu là kẻ đột nhập thì Gỗ Mun đi đâu rồi?
Nhanh áp chế ngọn lửa cuồng nộ cùng lo lắng đang đốt lấy tâm can, tâm lý Nguyễn Trường Sinh đã vào trạng thái phòng bị và chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.


Dò xét phòng khách nhưng không có bóng dáng kẻ địch, hắn bèn men theo tường rồi lặng lẽ bước tới phòng bếp.
Khung cảnh trong phòng bếp cũng không khá khẩm hơn phòng khách là bao.
Xoong nồi bát đĩa, tủ lạnh tủ bếp đều ngã đổ liểng xiểng.


Tránh đi mảnh vỡ văng trên sàn nhà, trong lòng có chút khẩn trương, Nguyễn Trường Sinh quan sát xung quanh.
Đột nhiên, phía sau gian bếp phát ra một tiếng động nhẹ.
Lòng cảnh giác nâng cao tới cực điểm, hắn tức tốc hoạt hóa Dao Găm Tinh Luyện trên tay và tụ lực.


Giây phút căng thẳng lẳng lặng trôi đi, mỗi một giây mà tựa như cả tiếng đồng hồ…
Một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên:
“Meow ô~”
Nghe được tiếng kêu ngạo kiều quen thuộc của Gỗ Mun, nội tâm Nguyễn Trường Sinh như trút được gánh nặng.
Thủ phạm cuối cùng đã xuất hiện!


“Mèo tặc” có chiếc khăn quàng tam giác màu đỏ từ sau gian bếp nhảy lên bàn và đối diện hắn, đôi mắt ngây thơ vô số tội.
“Gỗ Mun! Lần này ngươi ch.ết chắc với ta!
Ai cho phép ngươi phá phách nhà cửa như vậ—”
Nguyễn Trường Sinh cất tiếng giận dữ, nhưng đột ngột dừng lại giữa chừng.


Bởi vì, trước mặt hắn, bộ lông của Gỗ Mun vô cùng khác lạ!
Nó có…
…màu cam!
Mèo cam!
Hú hồn bật người dậy, Nguyễn Trường Sinh thở dốc từng hơi, mồ hôi lạnh ướt đẫm thân thể.
Hắn bàng hoàng quan sát xung quanh.


Khung cảnh phòng ngủ còn tờ mờ sáng, Gỗ Mun vẫn như bình thường đang nằm ngủ ngon lành bên gối.
Qua một lát, Nguyễn Trường Sinh mới xác định rằng…
Hắn vừa gặp phải ác mộng! Tất cả chỉ là mơ ngủ!
“Hóa ra là mơ…”
Nhẹ nhàng cảm thán, Nguyễn Trường Sinh lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán.


Từ khi sử dụng Chưởng Khống Nhập Vi khống chế được tiềm thức, hắn gần như không bao giờ mơ ngủ nữa cả.
Chẳng lẽ đây là điểm gì?
Trong lòng vẫn còn sợ hãi cảnh tượng Gỗ Mun biến thành mèo cam, Nguyễn Trường Sinh im ắng tự nhủ.
Bất quá…mèo cam thì có gì đâu mà hắn lại thất thố cơ chứ!


Có chút thẹn quá thành giận, Nguyễn Trường Sinh giận cá chém thớt, dùng hai tay vò đầu Gỗ Mun một trận!
“Meow~”
Mặc kệ con sen đang tác quái, hoàng thượng vẫn ngủ say như lợn ch.ết.
Một lúc sau, đã xả xong cơn giận nhưng Gỗ Mun không thèm phản ứng lại chút nào, hắn bèn bất đắc dĩ buông tha.


Hiện tại mới hơn ba giờ sáng.
Đáng lẽ bốn giờ mới là thời điểm Nguyễn Trường Sinh thức dậy.
Mặc dù có đôi chút thiếu ngủ, hắn vẫn xuống giường để chuẩn bị công việc buổi sáng hằng ngày.
Mặc kệ ngày nắng hay ngày mưa, ngày thường hay ngày lễ, Nguyễn Trường Sinh sẽ không bao giờ từ bỏ.


Việc thực hiện chương trình tu luyện như bình thường luôn luôn là thứ hắn thích thú nhất, làm sao có thể bỏ đi thói quen này được cơ chứ.

Hai tiếng sau, tại phòng tập luyện.
Cảm nhận toàn bộ tầng trời sao sáng rực trong tinh thần, nội tâm Nguyễn Trường Sinh hân hoan từng trận.
『Công pháp』:


Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Hai (Tinh thông) (100%)

Dự kiến tối nay Quan Tưởng Đồ Sửu Thời Thần sẽ bước vào giai đoạn hoàn mỹ, tinh thần lực của hắn cuối cùng lại được một đợt tăng trưởng bốc phát.
Đúng là tin mừng năm mới, tất cả cùng vui.


Kết thúc buổi tập luyện, Nguyễn Trường Sinh liền đi tắm rửa vệ sinh.
Đồng hồ mới điểm hơn năm giờ sáng, giờ này Gỗ Mun chưa tỉnh giấc.
Nhìn chiếc bàn bếp vẫn chưa xuất hiện hình bóng của hoàng thượng, hắn ngẫm nghĩ vơ vẩn.


Còn thừa khá nhiều thời gian, Nguyễn Trường Sinh quyết định nấu một bữa sáng năm mới mang theo phong cách truyền thống và thật tươm tất, đồng thời chuẩn bị đồ ăn nguội cho chuyến dã ngoại hôm nay mới được.
Mặc vào chiếc tạp dề caro màu xanh trắng, khuôn mặt điềm tĩnh, hắn lanh lẹ chuẩn bị nguyên liệu và nấu ăn.


Thịt kho, bánh chưng, nem rán, xôi gấc, hành muối, giò lụa, canh bóng, phồng tôm,...
Ngốc mao nhẹ nhàng lay động, miệng huýt sáo, Nguyễn Trường Sinh đã nhanh chóng hoàn thành bữa sáng.
Sau đó làm thêm một tổ sandwich đúng khẩu vị cho hắn và Gỗ Mun tại buổi dã ngoại.


Trong thời gian nấu nướng tất bật, mèo đen đã xuất hiện bên cạnh hắn, vừa ɭϊếʍƈ láp khuôn mặt cùng bộ lông đen nhánh, đôi mắt to tròn của nó vừa câu câu trực chờ.
Không để Gỗ Mun đợi lâu, Nguyễn Trường Sinh đã sắp tất cả đồ ăn ra bàn.


Ôm lấy và đặt hoàng thượng xuống ghế ngồi, hút mèo vài cái, hắn không quên chúc mừng một câu:
“Năm mới vui vẻ!”
“Meow ô!”
Cùng Gỗ Mun khoan khoái xử lý hết đống đồ ăn, sau đó là khâu dọn dẹp.
Rồi cuối cùng mới được thoải mái nghỉ ngơi để đọc báo, xem TV.


Khi đồng hồ điểm 8 giờ sáng, bọn hắn bắt đầu hồ hởi chuẩn bị mọi thứ cho chuyến dã ngoại mùa xuân này.
Nguyễn Trường Sinh từ trong tủ lấy ra một bộ đồ mới để thay, đồng thời đổi cho Gỗ Mun một chiếc khăn quàng đỏ tam giác mới tinh do hắn tự làm.


Đây là cái khăn thứ ba mà hắn tặng, mỗi năm thêm một khăn đỏ, nghe rất tuyệt…
Ngồi trên giường, hoàng thượng ngán ngẩm quay đầu, không muốn nhìn mặt con sen ngớ ngẩn.
Áo sơ mi trắng bên trong, áo len gile màu chàm có viền kẻ trắng bên ngoài, phối với chiếc quần dài màu đen.


Vừa quan sát bản thân mình cùng mèo đen ngồi bên cạnh ở trong gương, Nguyễn Trường Sinh vừa thong dong khoác lên một chiếc áo jacket mỏng sáng màu.
Vuốt lại ngốc mao trên đầu, sau đó hắn xách lấy balo không gian, đeo giày thể thao và mang theo hoàng thượng bước ra ngoài cửa…
“Đi chơi xuân thôi, Gỗ Mun!”
“Meow!”






Truyện liên quan