Chương 65: Tảo Mộ & Tổng Vệ Sinh

Trong khi Gỗ Mun bám trên lưng, Nguyễn Trường Sinh bước vào siêu thị mini quen thuộc.
“Chào mừng— ồ, Trường Sinh cùng Gỗ Mun đấy à! Sao hôm nay tới đây mua đồ sớm thế?”
Bà chủ siêu thị vừa thấy bọn hắn liền chào hỏi niềm nở.
“Meow~”
Mèo đen nhìn bà chủ rồi giơ tay chào lại.


Nguyễn Trường Sinh cũng lễ phép chào và đáp lời:
“Hôm nay chúng ta có việc nên cần mua đồ sớm, ngài cứ làm việc tự nhiên đi ạ.”
Nói chuyện xã giao với bà chủ thêm vài câu, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu mua đồ.


Sau khi đã mua xong gần hết tất cả những thứ dự định, hắn di chuyển tới tại gian hàng hoa rồi chọn lấy một bó cúc trắng.
Đi tới quầy thu ngân và quẹt thẻ trả tiền, bà chủ chợt nhìn thấy bó cúc trắng trong giỏ mua hàng, nàng tựa như hiểu rõ.
“Hai đứa tính đi tảo mộ nha?”


Bà chủ siêu thị nói xong liền lặng lẽ thở dài.
Dù sao ở vụ tai nạn ba năm trước, nàng cũng là người chứng kiến cảnh thành phố Vĩnh Hằng bị phá hoại tàn bạo.
Chỉ trong một đêm mà có tới một phần mười dân số thương vong, may là gia đình nàng chỉ bị thương tổn, chứ không có ai mất mạng.


Nhưng gia đình của Nguyễn Trường Sinh hay gia đình của những người khác thì không may mắn đến vậy…
Nghĩ tới đây, khuôn mặt phúc hậu của bà chủ bỗng cười mỉm và nói:
“Thế thì đồ đã mua của hai đứa ta đều miễn phí, giúp ta gửi lời tới ba mẹ của ngươi.”


“Không cần phải như vậy đâu, ngài có tâm ý là đã đủ rồi.”
Nguyễn Trường Sinh lắc đầu kiên quyết, mèo đen cũng lắc lắc theo.
Nhìn hắn nhất quyết không chịu, bà chủ bèn cười bất đắc dĩ:
“Thế coi như bó hoa cúc trắng này là tấm lòng của ta đi, đừng có tiếp tục từ chối!”




“Vậy thì…tạ ơn ngài.”
Nghĩ nghĩ, bà chủ đã tỏ lòng chân thành như thế, Nguyễn Trường Sinh cũng không tiện tiếp tục chối bỏ.
Cảm ơn và nhận lấy bó hoa cúc, hắn quẹt thẻ rồi cùng Gỗ Mun chào tạm biệt bà chủ siêu thị và bước ra ngoài cửa.


Đi tới điểm dừng xe bus tự động, Nguyễn Trường Sinh bắt lấy chuyến xe tới nghĩa trang thành phố.
Ôm lấy hoàng thượng vào trong lòng và vuốt ve, hắn ngoái nhìn khung cảnh bên ngoài.
Dù thời tiết còn rất lạnh, nhưng nhiệt độ đã ấm lên phần nào.


Bóng người đông đúc cùng những chiếc xe bay nhộn nhịp lướt qua tầm mắt của Nguyễn Trường Sinh.
Từng tia nắng ban mai đang lấp ló qua từng nhánh cây, từng khung nhà khiến những bông tuyết còn đọng đang dần dần tan ra.
Tuyết trắng trên các con đường cũng đã được dọn dẹp gần hết.


Sau một kỳ ngủ đông, các hàng cây xung quanh phố phường như chợt thức dậy, có dấu hiệu đâm chồi nảy lộc.
Sắc xanh tươi đẹp đã bắt đầu hiện lên trên tông màu đen trắng của bức tranh tổng thể.


Gỗ Mun cũng cùng hắn ngắm nhìn khung cảnh mĩ lệ trên phố, đồng thời không ngừng tò mò quan sát mọi người trên xe bus.
Đây không phải là lần đầu Nguyễn Trường Sinh dẫn nó ngồi xe, nhưng một năm chỉ được mấy dịp nên Gỗ Mun vẫn cảm thấy có chút mới lạ.


Bởi nghỉ lễ vào thời điểm cuối năm nên ai ai cũng tất bật chuẩn bị cho năm mới, nhưng đối với ngươi dân ở tỉnh Vĩnh An nói chung hay thành phố Vĩnh Hằng nói riêng, những ngày này luôn là thời gian để mọi người tưởng niệm người đã khuất.


Vì thế chuyến xe bus qua nghĩa trang thành phố này đều gần như chật kín lượng khách.
Gần nửa tiếng trôi qua, bước xuống nền gạch đỏ trên vỉa hè, Nguyễn Trường Sinh và Gỗ Mun theo dòng người đi tới địa điểm cần tới.


Đứng trước khung kính đã được người máy trí năng lau dọn tự động theo định kỳ, bên trong là bài vị, ảnh thờ cùng hũ ngọc đựng tro cốt của ba mẹ hắn, Nguyễn Trường Sinh đặt đồ cúng và bó hóa vào một chiếc lọ cạnh bên.
Sắp xếp xong xuôi, hắn nhắm mắt, chắp tay lặng lẽ vái vài lần.


Hai chân trước chắp tay tỏ vẻ bé ngoan, Gỗ Mun cũng đã bắt chước làm theo.
Nguyễn Trường Sinh mở mắt, yên tĩnh nhìn chân dung ba mẹ mình thêm một lát.
Kiếp trước từng là trẻ mồ côi, còn kiếp này hắn được sống một cuộc sống gia đình thực sự trọn vẹn suốt mười hai năm đầu đời.


Nguyễn Trường Sinh cảm nhận được tình thương yêu đích thực của bọn họ đối với hắn, hắn cũng đích thực chấp nhận bọn họ là một phần máu thịt, một phần cuộc sống của chính mình.
Tuy nhiên, bánh xe vận mệnh vẫn luôn đem tất cả kẻ yếu ra làm trò đùa cợt.


Tưởng chừng như cuộc sống sau này sẽ thực sự hạnh phúc, mỹ mãn làm sao…
Thở hắt ra một hơi, Nguyễn Trường Sinh lẩm bẩm:
“Ba, mẹ! Gia đình đã có thêm một thành viên mới là Gỗ Mun, ta cũng sẽ không còn cô đơn một mình, các ngươi không cần phải lo lắng gì cho ta hết nữa cả.


Đồng thời, ước muốn bấy lâu nay của ta đã thành sự thật, không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì có thể cản được bước tiến của ta trên con đường truy tìm tri thức cùng sức mạnh!”
Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng xoa lấy ký hiệu răng nanh màu máu đằng sau lớp găng tay rồi tiếp tục kiên định:


“Ba mẹ cứ việc yên tâm, ta sẽ luôn tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Thời gian im lặng trong chốc lát, chỉ có cánh hoa cúc trắng đang nhẹ nhàng lay động…


Sau khi thổ lộ hết tiếng lòng, ánh mắt trong vắt mà thuần túy, Nguyễn Trường Sinh ôm hoàng thượng và tiến vào phòng quản lý nghĩa trang để đóng tiền giữ gìn mộ phần hằng năm.
Thời điểm trở về nhà, “Meow~”
Gỗ Mun đã không thể chờ đợi được, nó nhanh chóng leo lên ghế sofa và bật TV.


Bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo của ngày đầu tiên trong thời gian nghỉ lễ, Nguyễn Trường Sinh mặc lấy quần áo bảo hộ lao động rồi xách ra một đống công cụ vệ sinh chuyên dụng.
Hắn không có tiền mua máy móc trí năng dọn dẹp tổng hợp, nên đánh phải tự thân vận động.


Lúc đang chuẩn bị bắt tay vào dọn dẹp, tầm nhìn của hắn chợt quét đến con mồn lèo ngoe nguẩy đuôi trên sofa, đang vô cùng nhàn nhã xem chương trình thế giới động vật.
Trong lòng Nguyễn Trường Sinh liền nảy ra một sáng ý.
Mười phút sau…


Ngắm nghía lấy chiếc khăn lau quấn quanh thân thể, phần bụng của Gỗ Mun được cố định một chiếc bông lau nhà, biểu cảm của nó đã dại ra.
“Hôm nay chúng ta phải tổng vệ sinh toàn bộ nhà cửa.
Là một thành viên của gia đình này, ngươi cũng phải có trách nhiệm góp một phần công sức của chính mình!”


Nghe Nguyễn Trường Sinh đang không ngừng mở miệng bắt cóc đạo đức, mèo đen dần hoài nghi mèo sinh.
“!@#$%^&...
Được rồi, nhìn ngươi đã ngộ ra chân lý lao động là vinh quang, ta liền bắt đầu phân công công việc.”
Sau khi hack não một thôi một hồi, hắn vào vấn đề:


“Như vậy đi, vì phần tầng hầm rất rộng và khó lau dọn nên ta nhận làm, còn Gỗ Mun ngươi lau dọn toàn bộ căn nhà, ok?
Tại sao lại nhìn ta như vậy, ta phân công rất hợp lý rồi nha!”
Dùng ánh mắt ngờ nghệch liếc con sen khốn nạn trước mặt, hoàng thượng khẳng định chắc chắn:


Ta thật không phải người, nhưng ngươi thực sự chó!
“Meow ô!”
Gỗ Mun kiên quyết lắc đầu.
Không làm! Bỏ gánh không làm!
Ngươi đang bóc lột sức lao động của mèo vị thành niên!
Trong lúc tranh luận kịch liệt, hoàng thượng liền giở bài một khóc, hai nháo, ba treo ngược.


Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng đáp trả một pate, hai hộp hạt, ba cỏ mèo.
Cuối cùng, Gỗ Mun vẫn ngậm ngùi chấp nhận công việc dọn sàn và lau cửa kính.
Ai…miếng ăn miếng nhục nha, mèo dưới mái hiên không thể không cúi đầu…
Thời gian tổng vệ sinh nhà ở cứ thế mà vui vẻ () diễn ra.


Gần năm giờ chiều, hoàn thành việc dọn tuyết trên mái nhà xong, Nguyễn Trường Sinh mệt mỏi duỗi vai.
“Cuối cùng cũng kết thúc!”
Từ trên cao linh xảo nhảy xuống ban công, hắn cầm theo chiếc chổi quét tuyết vào trong nhà.
Tại trên sàn phòng khách, Gỗ Mun nằm ngửa, thè lưỡi như động vật ch.ết trôi.


Đạp đạp nó nhưng không thấy có phản ứng, Nguyễn Trường Sinh buồn cười:
“Không cần diễn, mau vào bếp đi, những món đã đáp ứng ngươi đều sẽ có đủ.”
Nghe được câu này, Gỗ Mun ngẩng đầu.
“Meow!”


Hoàng thượng ngạo kiều kêu một tiếng nhằm vãn hồi chút mặt mũi, nhưng mà…đồ ăn vẫn quan trọng hơn!
Bật thoắt dậy, nó ngay lập tức chạy vào phòng bếp.
Khuôn mặt vui vẻ, hắn cũng đi theo sau.


Ăn uống cùng hầu hạ hoàng thượng nhấm nháp ngự thiện xong xuôi, nghỉ ngơi nửa tiếng, Nguyễn Trường Sinh đi xuống khu tập luyện dưới tầng hầm.
Vận động mấy chiêu Thể thuật cùng Thể thuật diễn sinh làm nóng người, hắn tức tốc thay đổi động tác, chuyển sang tu luyện Tứ Pháp cùng các loại Thuật thức.


Bật lên máy bắn đạn hơi và người nộm chiến đấu, hắn bắt đầu chương trình tập luyện hằng ngày.
Thân thể như chim én linh động xuyên qua từng hình nộm, vừa né đạn, hai tay vừa hiện lên Hắc Ám Chi Thủ chỉ trong chớp nhoáng.
Oanh!


Một đấm đánh gục kẻ địch, tán đi Hắc Ám Chi Thủ, Nguyễn Trường Sinh phát động Vô Thanh Bộ cùng Hắc Ám Hành.
Lặng lẽ biến mất vô tung vô ảnh, hắn ngay lập tức đã xuất hiện phía sau người nộm khác và ra đòn.
Cánh tay lại chợt xuất hiện Thuật thức Hắc Ám Chi Thủ.
Bồng!


Đánh ngã kẻ địch, cứ thế Nguyễn Trường Sinh đã dần dần giải quyết lanh lẹ tất cả máy bắn và người nộm trên sân tập trong vòng một phút.
Đứng giữa sân, hắn hơi khó chịu:
‘Dụng cụ đối chiến đều đã không theo kịp bước chân của mình nữa rồi, phải cải tiến.


Cơ mà…lại dính đến tiền nha!’
Mặc kệ, trăng đến rằm thì trăng khác tròn, việc gì cần làm thì vẫn phải làm, cuối cùng rồi sẽ có cách kiếm tiền.
Không nghĩ thêm nữa, Nguyễn Trường Sinh liền hào hứng liếc khuôn Kỹ Pháp trong bảng trạng thái:
『Kỹ Pháp』:


Cường Hóa - Dị hóa (Thuần thục) (90%) → Cường Hóa - Dị hóa (Tinh thông) (4%)
Tố Hình - Cơ sở hóa (Thuần thục) (95%) → Tố Hình - Cơ sở hóa (Tinh thông) (7%)
Phóng Xạ - Phát xạ (Thuần thục) (88%) → Phóng Xạ - Phát xạ (Tinh thông) (2%)
Kích Linh - Hoạt hóa (Thuần thục) (88%) → Kích Linh - Hoạt hóa (Tinh thông) (2%)


Bước vào giai đoạn Tinh thông của Tứ Đại Kỹ Pháp, Nguyễn Trường Sinh đã có thể bước đầu vận dụng Tứ Pháp thu phát tự nhiên.
Thêm vào đó, thời gian ngưng tụ Linh Tố được rút ngắn rất nhiều lần so với trước kia, nhờ vậy mà tốc độ khởi động Thuật thức cũng tăng nhanh vô cùng.


Hiện tại, hắn đã có thể tiết kiệm một lượng lớn linh lực, không cần lúc nào cũng phải truyền linh lực để duy trì Thuật thức nữa, như thế cũng khiến các Thuật thức có tính bất ngờ, tính âm hiể— khục, chiến thuật hơn trong quá trình chiến đấu.


Nhưng có một thứ đặc biệt hơn hết, đó là tác dụng mới của Kỹ Pháp Tinh Thông!
Thông qua Kỹ Pháp, Nguyễn Trường Sinh có thể thay đổi được bộ phận hình thái mặt ngoài của các Thuật thức liên quan!


Chẳng hạn như Hắc Ám Chi Thủ vốn dĩ chỉ bao quanh được cánh tay, nay đã bọc tới cả phần vai, hay chỉ duy nhất bao quanh bàn tay, ngón tay,...thậm chí hắn có thể dùng chân để sử dụng Hắc Ám Chi Thủ!
Đều là ngũ chi— khụ khụ, tứ chi nha! Có thể loại suy được.


Ngoài ra, khi Tứ Pháp tinh thông thì hạn mức cao nhất của các Thuật thức mới lên được giai đoạn Tinh thông, đồng thời tốc độ tu luyện Thuật thức cũng tăng nhanh hơn nhiều.
Tổng kết xong tác dụng, Nguyễn Trường Sinh chuyển sang Hắc Ám Hô Hấp Pháp.


Trước khi năm mới sắp sang, hắn cũng muốn Hô Hấp Pháp nhất cổ tác khí bước vào giai đoạn mới!






Truyện liên quan