Chương 62: Oan Oan Tương Báo

Phía bên kia, sau khi phát động Thuật thức tại thời điểm đang rơi tự do, Khỉ Con cũng đã nằm xuống, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo và cố gắng ngồi dậy.
Cuộc chiến đã xuất hiện người thắng cuộc, giáo viên Vũ Anh Tuấn ra hiệu kết thúc trận đấu.


Y sư Hoàng Hồng Duyên liền nhanh chóng bước tới chữa trị cho hai người.
Không đến một phút, thương nặng như Triệu Trấn Hải đã thoải mái đứng lên, hai cánh tay đều được nối liền.


Cất giọng nữ khàn khàn dặn dò Triệu Trấn Hải cùng Khỉ Con không được vận động mạnh trong ít nhất bảy ngày, đặc biệt là Triệu Trấn Hải, y sư cũng đưa cho kẻ trước một bình Bổ Huyết Tề rồi đuổi cả hai về phòng thay đồ.


Quần áo mặc trên người đều đã rách te tua, nên bọn họ đều cần phải rửa vết máu trên thân và thay trang phục dự phòng.
Mới chém giết sinh tử xong, Khỉ Con đã lại thân thiết quàng vai, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả với Triệu Trấn Hải như không có gì.
Tuy mặt Triệu Trấn Hải vẫn đen kịt.


Bị hố thảm như vậy nha, không đen không được.
Nhưng cái miệng rộng của Khỉ Con đang không ngừng líu lo giảng hòa nên không tiện phát tác.
Qua năm phút, sau khi trở về hàng, hắn cười nói vui vẻ với Nguyễn Trường Sinh:
“Cục Đá ngươi thấy chiêu cuối của ta không?


Rất được chân truyền từ ngươi nha—hự!”
Nghe được câu này, mọi người xung quanh liền nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh với ánh mắt kỳ dị.
Suýt chút nữa thì bị phá phòng, hắn vội vàng cho Khỉ Con một phát cùi chỏ, khuôn mặt giả vờ điềm tĩnh như không có gì liền phản bác:
“Nói bậy!




Thuật thức của ngươi thì liên quan gì đến ta?”
Khỉ Con sực nhớ ra thằng bạn mình không thích trở thành tiêu điểm bàn tán.
Biết bản thân lỡ lời, một tay Khỉ Con xoa xoa bụng, tay kia gãi đầu giả bộ:
“Nói đùa tí thôi mà, làm gì căng!” sau đó nhỏ giọng dùng Truyền âm:


“Nhưng đúng là được ngươi chỉ đạo nha!
Trong lúc luyện Cao Đẳng Thể Thuật cùng Gấu Chó, không phải chính ngươi dạy chúng ta phải biết dùng chiến thuật sao?
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng thôi, hihihaha!”


Thấy Khỉ Con cười như con khỉ, Nguyễn Trường Sinh chỉ lườm hắn một cái mà không đáp lời.
Mặc dù mặt ngoài không muốn thừa nhận, nhưng xác thực là Khỉ Con đã vận dụng được rất tốt những gì hắn chỉ đạo.


Ngoài ra còn mày mò cùng thuần thục được kỹ xảo Thuật Thức Đồng Khởi bản thấp phối trong chiến đấu, rất đáng khen ngợi.
Cùng tên mồm rộng này câu được câu chăng, thời gian của cuộc thi cũng nhanh chóng trôi mau.
Tuy chưa được gọi tên, nhưng càng về cuối, Nguyễn Trường Sinh càng có cảm giác bất tường.


Thấy hầu hết các học sinh trong lớp đã lên thi đấu.
Chỉ còn lại vài ba người chưa lên, trong đó có Lý Toàn Hưng, hắn càng cảm thấy sắp có chuyện không ổn xảy ra.
Lặng lẽ lườm vị giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn, Nguyễn Trường Sinh thì thầm:


‘Ngài thật biết chơi nha…chẳng phải có câu oan gia nên giải không nên kết sao?
Tội gì phải khiến chúng ta oan oan tương báo như vậy chứ!’
Đúng như hắn dự đoán, sau khi trận chiến trên sân vừa kết thúc, giáo viên liền gọi tên trong danh sách:
“Lý Toàn Hưng, Nguyễn Trường Sinh!”


Cả lớp nghe được hai cái tên này liền ngay lập tức ồ lên, bầu không khí chợt nhộn nhịp hẳn.
Dù sự kiện trước đó đã trôi qua ba tháng, bất quá trận đấu của hai người vẫn để lại ấn tượng khó phai.


Tuy hiện tại Lý Toàn Hưng cùng Nguyễn Trường Sinh đều đã tấn thăng Linh Tố Sư level 1, sự cách biệt về cấp bậc R2 đã trở nên vô cùng rõ ràng.


Việc Nguyễn Trường Sinh có thể chiến thắng được Lý Toàn Hưng trong trận chiến sắp diễn ra là điều rất xa vời, nhưng bản năng cá cược cùng tính hóng hớt vẫn khiến mọi người có chút hưng phấn.


Trước khi đi ra khỏi hàng, hắn liếc lại một lần khuôn Kỹ Pháp, Thuật Thức trong bảng trạng thái, đồng thời suy nghĩ các loại chiến thuật:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100
Trạng thái: Khỏe mạnh

『Kỹ Pháp』:
Cường Hóa - Dị hóa (Thuần thục) (90%) (↑73)
Tố Hình - Cơ sở hóa (Thuần thục) (95%) (↑76)


Phóng Xạ - Phát xạ (Thuần thục) (88%) (↑73)
Kích Linh - Hoạt hóa (Thuần thục) (88%) (↑73)
『Thuật thức』:
Cơ Sở Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Cao Đẳng Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Hắc Ám Chi Thủ - Giai Đoạn Một (Thuần thục) (49%) (↑42)
Ám Cầu - Giai Đoạn Một (Thuần thục) (44%) (↑40)


Hắc Ám Hành - Giai Đoạn Một (Khả dụng) (5%) → Hắc Ám Hành - Giai Đoạn Một (Thuần thục) (1%)
Vô Thanh Bộ (Khả dụng) (2%) → Vô Thanh Bộ (Thuần thục) (5%)
Liễm Tức - Giai Đoạn Một (Khả dụng) (2%) → Liễm Tức - Giai Đoạn Một (Thuần thục) (12%)

Thành quả tu luyện suốt một tháng cũng không quá tệ.


Trong một tuần, ba môn Thuật thức mới học đều được Nguyễn Trường Sinh tập trung tinh lực luyện đến giai đoạn Thuần thục, đã có thể phát ra hiệu suất và uy lực cao nhất của Thuật thức.
Hắn cũng dựng sẵn ra được một số chiến thuật khá thú vị.


‘Dùng thế thắng hay dùng thế thua một bậc đây? Nên lộ bao nhiêu phần thì phù hợp?
Nếu lộ ít quá thì khả năng cao ta sẽ bị đánh rất thảm.’
Dù sao chênh lệch R2 cao như vậy, nếu không biểu hiện ra ít đồ thì trận chiến này thực sự quá khó nhằn.


Đóng bảng và bước tới sân đấu, Nguyễn Trường Sinh điềm tĩnh quan sát phía đối diện.
Khác với biểu cảm càn rỡ trong trận đấu tại ba tháng trước, bây giờ Lý Toàn Hưng đã trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.


Vẻ hung ác tuy không lộ ra ngoài, nhưng hắn vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được đôi chút.
Đứng giữa hai người, vị giáo viên vạm vỡ dặn dò vài lời về quy chế trận đấu rồi cầm ra đồng tiền càn khôn:
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng!”
Viên tiền đồng được tung lên.


Lúc nó rơi xuống nền tuyết, cả hai bên đã bắt đầu vào tư thế chiến đấu.
Vừa chậm rãi đi về phía trước, Lý Toàn Hưng vừa tật tốc phát động Thuật thức.
Đôi bàn tay được bọc lên một lớp vỏ cứng màu vàng cam sáng rực.
Thái duong Chi Thủ!


Phía đối diện, Nguyễn Trường Sinh cũng giả bộ trúc trắc sử dụng Busoshoku— khục, Thuật thức Hắc Ám Chi Thủ.
Sau khi lớp màn đen bám quanh hai cánh tay, hắn nhìn kẻ địch đang khoan thai bước từng bước, khí thế cùng áp lực ngày một kéo căng:
‘Đã biết chơi chiến thuật tâm lý rồi nha!’


Rất tiếc là trò này không có tác dụng gì đối với hắn cả.
Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc có quyết định, mặt ngoài hắn sẽ biểu hiện tài năng về Kích Linh Pháp nhằm tăng điểm cho chuyên ngành Tạo Tác Học, đồng thời tỏ vẻ phụ tu Cường Hóa Pháp cùng Tố Hình Pháp trợ giúp cho việc chiến đấu.


Nhân lúc Lý Toàn Hưng đang đi bộ vuốt râu, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ tranh thủ phát động Thuật thức thứ hai.
Vô Thanh Bộ!
Như bọc lên một lớp quần áo vô hình, hắn quyết định sử dụng lợi thế tốc độ để tiến công thăm dò trước tiên.


Bởi Linh Tố duong không có tính chất cực tốc như Linh Tố Ám của hắn, tốc độ sẽ không phải là sở trường của kẻ địch.
Nghiêng người về phía trước!
Cong chân, bắn vọt!
Thuấn • Vô Thanh Tập Sát!
Trong cơn mưa tuyết bao phủ, Nguyễn Trường Sinh biến mất không một tiếng động…


Chỉ trong chớp mắt, một nắm đấm đen nhánh đã xuất hiện bên phía cánh phải của kẻ địch!
Bành!
Quyền phong va chạm, Lý Toàn Hưng đã nâng khuỷu tay đón đỡ, đồng thời bàn tay tạo thành thủ đao quẹt ngang!


‘Phản ứng thần kinh thật nhanh, chứng tỏ tố chất thân thể của kẻ này lại mạnh lên rất nhiều.’
Nhẹ nhàng lùi lại và né được đòn đánh xẹt qua mặt, Linh Tố Ám bao quanh thân thể Nguyễn Trường Sinh chợt có dấu hiệu tán loạn.


Trong cùng một cấp bậc, Linh Tố Quang và Linh Tố Ám đặc công lẫn nhau, nhưng Linh Tố Quang sẽ bị Linh Tố Âm khắc chế sít sao.
Linh Tố Ám cũng vậy, Linh Tố duong của đối thủ rất khắc chế Linh Tố Ám của hắn, làm Nguyễn Trường Sinh không thể không hạn chế việc chiến đấu sáp lá cà.


Thêm vào đó R2 kẻ địch ở cấp A, tức là cường độ Thuật thức tổng hợp cao hơn hắn tận ba bốn lần.
Quá mức áp đảo.


Bởi uy lực chênh lệch như thế, nên đối với Thái duong Chi Thủ thì Hắc Ám Chi Thủ hay Linh Tố Ám bám quanh hắn đều mỏng như giấy vậy, vì thế Nguyễn Trường Sinh không thể cường chống.


Tiếp tục thăm dò thêm vài chiêu, thân thể hơi nghiêng né đi cú đấm thẳng của Lý Toàn Hưng, hắn tìm được cơ hội ra đòn chí mạng.


Trùng gối xuống, cánh tay Nguyễn Trường Sinh co lại, từng ngón tay đen nhánh mà tinh xảo làm động tác hồ điệp múa, tựa như đạn lên từng dây đàn vô hình trùng điệp vỗ lấy nhau.
Bàn tay hắn chợt hóa thành chưởng!
Phát lực!
Bắn vọt!
Ám • Điệp Vũ Tồi Tâm!


Thể thuật diễn sinh thức Ám kết hợp Hắc Ám Chi Thủ cùng Vô Thanh Bộ đập thẳng vào ngực trái kẻ địch!
Bộp!
Lý Toàn Hưng khẽ rên một tiếng rồi lùi lại hai bước.
Biểu hiện của hắn liền lộ rõ vẻ đau đớn.


Đứng ngoài quan sát trận chiến, lông mày của Y sư Hoàng Hồng Duyên khẽ lay động, giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn tại bên cũng không kìm được ngợi khen:
“Chiêu thức thật tinh diệu làm sao.


Mượn gợn sóng cộng minh, điệp gia cùng tích tụ xung lực qua các ngón tay để tăng cường lực phá hoại và xuyên thấu của đòn đánh.
Nếu đối thủ là học sinh khác thì trận chiến này có lẽ đã kết thúc chóng vánh luôn rồi.”


Tâm lý giáo viên xuất hiện cảm giác may mắn khôn nguôi, may là hắn anh minh thần võ chọn hai tên oan gia tiếp tục chạm trán với nhau.
Nếu không thì làm sao Nguyễn Trường Sinh có thể bị ép biểu hiện ra nhiều chiêu thức Thể thuật diễn sinh thú vị như thế cơ chứ!


Bình thường thằng này rất điệu thấp, trong lớp học cứ im lìm kín tiếng, làm giáo viên như hắn nhìn mà gấp trong lòng.
Giờ thì tha hồ mãn nhãn, khặc khặc khặc…
Trên sân đấu, dù kịp thời dị hóa ngực trái cùng trái tim khiến cơ năng và phòng thủ của bọn chúng tăng mạnh.


Nhưng Lý Toàn Hưng vẫn cảm thấy ẩn ẩn đau.
Khuôn mặt hắn âm trầm, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng Thể thuật của bản thân vẫn thua kém Nguyễn Trường Sinh quá nhiều.
Thêm vào đó là đã thăm dò được cường độ sức mạnh của kẻ địch, Lý Toàn Hưng quyết định vận dụng toàn lực.


“Thể thuật có tinh xảo đến mấy cũng không thể che giấu được sức mạnh yếu ớt.
Ta sẽ cho loại dế nhũi như ngươi rõ ràng được, cách biệt R2 càng lớn thì sức mạnh cũng cách biệt kinh khủng như thế nào!”


Sâu trong ánh mắt được Lý Toàn Hưng che giấu đi chợt lóe lên sự miệt thị, hung hăng và tàn bạo.
Nói giọng khinh khỉnh, thậm chí có chút thẹn quá thành giận, hắn từ Nội Cảnh vận lên Linh Tố Cực Vị - Thể.


Theo lưu phái Cường Hóa chủ tu, Lý Toàn Hưng bắt đầu dị hóa tăng cường sức mạnh của toàn bộ thân thể, đồng thời phát động thêm một môn Thuật thức.
Vận dụng tính chất lực lượng của Linh Tố Thể và tụ vào hai bàn chân.
Sải bước, hắn dứt khoát đạp mạnh!
Phản Lực Bộ!
Oành!


Tiếng nổ lớn tại bàn chân phát ra, mặt đất nứt toác, tuyết trắng trên thềm xung quanh bay tứ tung, thân thể gần hai mét vô cùng khôi ngô của Lý Toàn Hưng hung hăng vọt tới với tốc độ khủng khiếp!
Làm Nguyễn Trường Sinh có cảm giác tựa như mình sắp đang bị xe ủi đất tông vào đến nơi.






Truyện liên quan