Chương 61: Kẻ Mỉm Cười Cuối Cùng

Nhìn thấy hơi nước dần dần tụ lại xung quanh Triệu Trấn Hải, Nguyễn Trường Sinh hơi không chắc chắn:
‘Đây là…Thuật thức Tụ Thủy?!?’
Hắn từng đọc lướt qua tất cả nội dung giới thiệu của từng Thuật thức cơ sở có trong thư viện trường.


Thuật thức Tụ Thủy thuộc lưu phái Phóng Xạ thuần túy, thông qua tính chất hòa hợp và liên kết của Linh Tố Thủy để ngưng tụ hơi nước trong môi trường thành giọt nước.
Tụ Thủy là một Thuật thức vô cùng cơ bản và dễ học.


Nhưng nó không có bất kỳ tác dụng có lợi nào khác như quấy nhiễu, kiềm chế, cản trở kẻ địch hay tăng phúc, cường hóa bản thân.
Nên Tụ Thủy không phải Thuật thức chế tạo hoàn cảnh, mà chỉ được thường xuyên sử dụng trong sinh hoạt.
Chức năng duy nhất của nó là…tạo ra nước.


Bởi tuyết đang rơi rất dày nên không cần tốn quá nhiều linh lực, hơi nước xung quanh Triệu Trấn Hải đã được hình thành với một lượng khá lớn.
Nguyễn Trường Sinh có chút kinh ngạc.
Lần đầu đầu tiên hắn thấy được một Linh Tố Sư phát động Thuật thức dạng sinh hoạt trong chiến đấu.


Tuy nhiên, Triệu Trấn Hải lại không ngưng tụ hơi nước thành giọt nước mà vẫn để hơi nước bay xung quanh mình.
Rít!
Đao gió hình bán nguyệt lại phá không bay tới!


Khác với biểu hiện chật vật như mọi khi, đạp nhẹ Thủy Thượng Phiêu như chuồn chuồn đạp nước, Triệu Trấn Hải dễ dàng né tránh được Phong Nhận của Khỉ Con và nhanh chóng áp sát kẻ địch với tốc độ vô cùng đột ngột.
Não bộ Nguyễn Trường Sinh tức tốc phân tích và cho ra ngay kết quả:




‘Tốc độ tổng thể của Triệu Trấn Hải đều nâng lên gấp rưỡi so với trước kia.’
Kết hợp với hành động sử dụng Thuật thức Tụ Thủy khá kỳ lạ ban nãy cùng danh sách Đặc Chất mà hắn ghi nhớ, Nguyễn Trường Sinh xác định được.
‘Là Đặc Chất Cấp C - Vũ Hành Giả! Khỉ Con nguy rồi.’


Vũ Hành Giả chỉ có duy nhất một tác dụng, đó là môi trường xung quanh có nồng độ Linh Tố Thủy cũng như nồng độ hơi nước càng cao, thì tốc độ tổng hợp của chủ thể càng nhanh, cao nhất tăng lên hai lần.


Nghe gấp hai lần thì có vẻ bình thường, các Thuật thức khác đều đã tăng phúc sức mạnh hay tốc độ gấp chín, mười lần đổ lên.
Nhưng gấp hai này là gấp hai toàn bộ tốc độ của chủ thể sau khi đã sử dụng tất cả các loại Thuật thức, Thể thuật!


Đồng thời tốc độ tổng hợp còn bao gồm cả tốc độ phản ứng tổng thể, tốc độ phản ứng thần kinh, tốc độ vận chuyển linh lực, tốc độ tư duy,...
Tóm lại một câu, nếu Đặc Chất cấp C Vũ Hành Giả không bị hoàn cảnh khống chế thì năng lực tăng phúc của nó không kém đặc chất cấp A tí tẹo nào.


Hôm nay trời có tuyết lớn nên nồng độ nước cũng như Linh Tố Thủy trong không khí đã vô cùng cao, giờ lại thêm cả Thuật thức Tụ Thủy khiến hơi nước xung quanh Triệu Trấn Hải càng dày đặc.
Tốc độ tăng phúc tổng thể của Đặc Chất Vũ Hành Giả bây giờ đã được nâng lên hạn mức cao nhất.


Nhìn thân thể Triệu Trấn Hải tránh né đao gió mà lướt đi linh động như quỷ mị, nếu không phải đã biết rõ hắn là Linh Tố Sư hệ Thủy từ ban đầu, Nguyễn Trường Sinh sẽ tin chắc thằng này Linh Tố Sư hệ Phong mới đúng.
Trên sân đấu, trong lòng Khỉ Con cũng đang toát mồ hôi.


‘Đặc Chất Cấp C gì mà tăng phúc khủng bố vậy?
Chắc chắn phải có điểm hạn chế vô cùng lớn mới đúng!’
Mặc dù đã cố gắng tăng tốc di chuyển để giữ khoảng cách, nhưng kẻ địch vẫn đang ngày một tiếp cận.
Quan sát được hơi nước tích tụ quanh Triệu Trấn Hải, Khỉ Con nảy ra một ý.


Hắn vận chuyển, ngưng tụ Phong Nhận trên đầu ngón tay nhưng kéo dài thời gian trước phát động, sau đó tay kia sử dụng Phóng Xạ Pháp vận chuyển Linh Tố Phong hình thành cơn gió.
Phán đoán và nhắm chuẩn tuyến di động của kẻ địch, trước tiên Khi Con thả ra cơn gió mạnh.


Liên tiếp ngay đằng sau là hàn mang của Phong Nhận phi tới!
Rít!
Cơn gió mạnh có phạm vi bao trùm khá lớn nên Triệu Trấn Hải không tránh được.
Bị gió thổi tạt đi một bộ phận hơi nước xung quanh khiến tốc độ sụt giảm bất chợt, bởi vậy hắn không kịp thích ứng được.


Nhưng đao gió đã đến trước mặt!
Hai chân trầm xuống đất, Triệu Trấn Hải bèn dùng Linh Tố Chi Thủ đón đỡ.
Xoẹt!
Mặc dù sử dụng cả ba Thuật thức cùng một lúc nên cường độ của Linh Tố Chi Thủ bị cắt giảm đôi chút, nhưng phía Khỉ Con cũng tương tự không khác gì.


Nên vết thương trên tay Triệu Trấn Hải vẫn giống như lần đỡ đòn Phong Nhận đầu tiên.
Ngã một lần khôn ra, hắn không còn sốt ruột áp sát Khỉ Con mà bắt đầu quen thuộc trạng thái tốc độ lên xuống bất chợt của bản thân, trong khi vẫn đang tránh các đòn xạ kích và vững bước tới gần đối thủ.


“Clm thời tiết ch.ết tiệt!”
Nhìn tình thế ngày một chuyển biến xấu, tính khí lạc quan của Khỉ Con cũng không nhịn được mà chửi thề.
Bởi tuyết rơi quá lớn, nồng độ nước trong không khí lại cao vô cùng nên cơn gió mạnh của hắn không có nhiều tác dụng.


Thêm nữa, việc không thông qua Thuật thức ưu hóa mà đơn thuần sử dụng Kỹ Pháp cũng rất hao tổn linh lực.
Linh lực hệ Phong trong Nội Cảnh của Khỉ Con đã sắp thấy đáy.
‘Có dùng Phong Nhận đánh trúng thêm vài phát cũng chỉ làm tên kia thương nặng thêm đôi chút.


Vậy thì thử chiêu khác! Cơ mà chiêu này của mình chưa chắc đã một đòn đánh gục được Triệu Trấn Hải.
Thế nên trước hết phải khiến kẻ địch giảm phòng thủ và không thể né tránh mới được!’
Hắn chỉ có duy nhất một cơ hội cuối cùng.


Thấy Triệu Trấn Hải còn cách bản thân có mười mét, Khỉ Con bèn cắn răng:
‘Được rồi! Liều mạng!
Thắng làm vua, thua làm phim! Chơi!’


Sau khi lần lượt ngưng tụ Phong Nhận cùng cơn gió tạo thành từ Linh Tố Phong trên ngón tay và…miệng, Khỉ Con không tiếp tục lùi lại mà giải trừ Phong Chi Khinh Linh và đứng yên tại chỗ.
Thuật thức có thể phát động tại bất cứ vị trí nào trên thân thể nha! Căn bản là ngươi có quen thuộc hay không mà thôi!


‘Muốn giải quyết dứt khoát sao? Hay có trò gì mờ ám?’
Quan sát hành động của đối thủ, dù có mờ ám đi nữa thì Triệu Trấn Hải cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Hắn không chần chừ chút nào mà lao tới trước mặt Khỉ Con.
Trùng gối!
Nắm quyền!
Linh Tố Chi Thủ • Kính!


Nắm đấm cứng rắn mang theo Linh Tố Thủy của Triệu Trấn Hải phần phật đánh tới!
Không chùn chân, Khỉ Con cũng ngay lập tức phóng chiêu.
Hai ngón tay mạnh mẽ vạch chéo!
Phong Nhận!
Hình đao bán nguyệt màu xanh nhạt chớp lóe, không khí tựa như bị xé rách làm đôi!
Xoẹt!


Nắm đấm đã tung tóe máu tươi, nhưng thế đi của nó vẫn không ngừng.
Khỉ Con liền giơ tay kia lên dùng thức Kính đỡ đòn.
Bồng! Crắc!
“Aaa!”


Cảm giác như bản thân vừa bị sóng thần vỗ một cái, cả người như tan ra thành từng mảnh, đặc biệt là cánh tay vừa đón đỡ nắm đấm của kẻ địch.
Trong lúc thân thể bay rớt về phía sau, Khỉ Con há miệng kêu rên, cơn gió mạnh từ miệng cũng ngay lập tức được phát động.


Cố gắng nhịn lấy đau đớn, cánh tay còn chút lành lặn của hắn tức tốc khởi động Thuật thức!
Toàn lực vận chuyển Linh Tố!
“Kết thúc đi!”
Một lưỡi đao gió cuối cùng dài gần hai mét phá không bay ngang tới người Triệu Trấn Hải!


Kẻ sau bị thương không quá lớn, nhưng Linh Tố Chi Thủ trên cánh tay mới tu bổ được một nửa.
Đồng thời Triệu Trấn Hải cũng bị gió mạnh thổi tạt đi hơi nước khiến tốc độ sụt giảm.
Khoảng cách quá gần dẫn đến việc không thể né tránh, hắn bèn nhẫn nại chịu đựng thêm một đòn của Khỉ Con.


Dù sao chỉ thương tổn nặng thêm vài phần, mà kẻ địch cũng đã ngã xuống, sau đó chắc chắn Triệu Trấn Hải liền có thể giải quyết đối thủ.
Nâng hai tay làm động tác đón đỡ, trong tiếng rít lên của đao gió, hắn đã cảm nhận được chiến thắng đang vẫy gọi lấy mình.


Triệu Trấn Hải nở nụ cười.
Xoẹt!
Bành!
Một bóng hình bỗng chốc bị đánh bay ra ngoài!
Theo sau là hai cánh tay đứt lìa cũng bay tứ tung!
Nằm trên nền tuyết, vết cắt sâu ở ngực cùng máu đỏ thẫm ướt cả người, nụ cười đang vô cùng rạng rỡ trên khuôn mặt Triệu Trấn Hải trở nên cương cứng.


Cả lớp cũng nhìn được một màn quỷ dị này.
“...”
Hắn uất ức thở ra từng cầu:
“Thật…cmn…âm hiểm!”
Đây chắc chắn không phải là Phong Nhận!
Hắn bị lừa thật thảm á!
“Aaa…”
Rên hừ hừ được vài tiếng, Triệu Trấn Hải lịm đi!


Cả lớp đều chưa rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra, đáng nhẽ như bình thường Triệu Trấn Hải phải đỡ được Phong Nhận của Khỉ Con mới đúng.
Chỉ có một số người phát hiện vấn đề, trong đó tất nhiên bao gồm Nguyễn Trường Sinh.


‘Không phải Phong Nhận, là Linh Tố Phi Nhận chi nhánh hệ Âm Thanh - Cao Tần Âm Nhận!
Nhưng thằng này thật kê tặc, lại dùng Phóng Xạ Pháp bọc một lớp Linh Tố Phong ở bên ngoài Cao Tần Âm Nhận.’


Màu sắc của hai loại Linh Tố cũng như Thuật thức khá giống nhau, nên nếu Linh Tố Sư phía đối thủ không có cảm giác hay năng lực nhận biết nhạy bén thì rất dễ bị lẫn lộn.
Bởi vậy mà Triệu Trấn Hải mới bị hố thảm rồi.


‘Không biết thằng bạn thân của mình học được từ ai? Rất có tính âm—khụ khụ, tính chiến thuật á!’
Nhưng chắc chắn là không phải học từ hắn, chắc chắn!
Nguyễn Trường Sinh đinh ninh trong lòng.






Truyện liên quan