Chương 60: Thực Chiến

“Bỏ qua những quy tắc an toàn của đấu tập, hôm nay cả lớp sẽ chính thức thực chiến với nhau.”
Giáo viên Tuấn quan sát cả lớp: có người hoang mang, có người e ngại, có người háo hức, có người lo lắng,...


Khi Nguyễn Trường Sinh biết được lần này là buổi kiểm tr.a thực chiến, hắn liền rõ ràng mọi chuyện và liếc mắt về phía Y sư Hoàng Hồng Duyên.
‘Hóa ra mục đích là đây.’
Chờ cho đạn bay một hồi, vị giáo viên mới ra hiệu cho mọi người im lặng và nói tiếp:


“Các trò yên tâm, chính vì thực chiến rất nguy hiểm, nên hiện tại mới có vị Y sư ở đây phụ trợ.
Chỉ cần ch.ết lâm sàng chưa quá mười giây, y sư Hoàng Hồng Duyên sẽ ngay lập tức giúp các ngươi sinh long hoạt hổ trở lại.


Cho nên lần này nếu đánh không ch.ết, mọi người cứ vào chỗ ch.ết mà đánh cho ta!
Chỉ khi một người gục xuống thì cuộc chiến mới chính thức kết thúc!”
Nghe được lời nói hùng hổ của giáo viên thể chất, cả lớp tập thể im lặng.
Gì chứ? Cổ vũ bạo lực quá nha!


“Nhưng tất nhiên, đây là môn học Cao Đẳng Thể Thuật.
Các trò có thể sử dụng Thuật thức phụ trợ trong việc chiến đấu, nhưng ta sẽ chỉ chấm điểm biểu hiện về Thể thuật của các trò, cho nên thắng thua không hề quan trọng.
Ta bắt đầu gọi tên hai người lên một để tạo thành cặp đấu.”


Nói xong, giáo viên Tuấn bật danh sách học sinh trên điện thoại và gọi từng người.

Nhìn từng học sinh bước lên liều mạng chiến đấu, máu đỏ văng khắp trên nền tuyết trắng phau, biểu cảm của Nguyễn Trường vẫn hờ hững như không.




Bước trên con đường siêu phàm, dù sao cũng sẽ phải đối mặt chuyện này.
Vậy nên hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, đặc biệt là sau khi vượt qua mười hai tiếng đuổi giết trong Tro Tàn Giới rồi đến việc phải tận mắt chứng kiến nam sinh Trình Đại ch.ết tại ngay trước mặt mình.


Yếu đuối chính là nguyên tội.
Theo dõi lớp trưởng Trần Băng Băng vừa mới tung đòn kết liễu hạ gục kẻ địch, tóc đuôi ngựa như ngọn lửa tung bay trong gió tuyết, Nguyễn Trường Sinh âm thầm gật đầu:


‘Rất mạnh, Cao Đẳng Thể Thuật của nàng ta đã bước vào giai đoạn Tinh thông, có thể thu phát tự nhiên và khai phá Thể thuật diễn sinh.
Đúng là thiên tài cấp S có khác.’
Còn hắn thì không thể làm thước đo để so sánh với ai được, vì hắn vừa bật hack, vừa nạp vip, vừa cày cuốc nha!


Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Đạo Chủng trợ giúp, chắc bây giờ Nguyễn Trường Sinh vẫn đang lẹt đẹt ở giai đoạn Thuần thục của Cao Đẳng Thể Thuật.
Bởi vậy bản thân hắn phải luôn luôn tự biết khiêm tốn cùng không ngừng cố gắng, như thế mới xứng đáng với những gì mà mình có được.


Liếc qua thấy Khỉ Con đang khá bồn chồn, Nguyễn Trường Sinh mở lời:
“Thức Thuấn của ngươi đã sắp sang giai đoạn Tinh thông, kết hợp với Linh Tố Phong nổi tiếng về phương diện tốc độ cùng linh hoạt thì ngươi còn lo cái gì?
Đánh không lại thì chơi diều hoặc chạy nha, dù sao thắng thua không quan trọng.”


“Nói thì nói thế, nhưng ta phải lo lắng một chút cho có không khí của kỳ thi chứ!”
Nghe Khỉ Con lấp ɭϊếʍƈ xạo ke, đôi mắt Nguyễn Trường Sinh lật lên tựa như cá ch.ết.
Thằng này đúng là không biết xấu hổ, có hắn chỉ đạo Thể thuật suốt ba tháng liền mà vẫn giả bộ hư hư thực thực ngáo ngơ như vậy.


Khỉ Con nói tiếp:
“Với cả ta cũng muốn thắng một lần đẹp đẽ á, nếu không thì thực sự có chút mất mặt.”
Nguyễn Trường Sinh định chuẩn bị phun cho một trận thì giáo viên thể chất gọi tên:
“Nguyễn Minh Hoàng, Triệu Trấn Hải!”


Khỉ Con nghe thấy tên mình liền sốt sắng chạy lên sân đấu, hắn chỉ kịp làm động tác tay “cố lên” để cổ vũ.
Trận chiến này có chút đáng xem nha, hai tên vừa được gọi đều là những học sinh có thiên phú top đầu lớp 10-2.


Đối thủ của Khỉ Con, Triệu Trấn Hải, là Linh Tố Sư hệ Thủy có R2 cấp B và Đặc Chất cấp C.
Chi tiết Đặc Chất cùng lưu phái chủ tu chưa rõ ràng.
Nguyễn Trường Sinh không thân thiết với Triệu Trấn Hải nên không biết tính cách hắn như nào, nhưng ít nhất không tai tiếng như Lý Toàn Hưng.


Hắn tin Khỉ Con có thể xử lý được.
Dù sao thằng này có tài làm thân với bất kỳ ai.
Ở trong lớp học, Nguyễn Trường Sinh đều thấy Khỉ Con có thể nói chuyện rất vui vẻ cùng tất cả mọi người, chỉ trừ mấy thành phần quá mức bất hảo.


Đã đứng đối diện nhau trên sân đấu, Khỉ Con liền bắt chuyện rôm rả với Triệu Trấn Hải.
Trông hai người đều vui vẻ thân thiện, Nguyễn Trường Sinh không khỏi cảm thán:
‘Đúng là xã hội trâu bò có khác, bạn bè tại tứ phương.’


Qua gần một phút, thấy Triệu Trấn Hải sắp bị Khỉ Con mang lệch, giáo viên thể chất thật nhịn không nổi, nên ra hiệu hai tên đang tám chuyện trên sân:
“Thực chiến chuẩn bị bắt đầu, các ngươi mau im lặng và điều chỉnh trạng thái cho ta!”


Cầm lấy đồng tiền càn khôn và đứng vào vị trí giữa hai bên, giáo viên Tuấn nhắc nhở lần cuối:
“Ghi nhớ là trận chiến này lấy Thể thuật làm chủ, Thuật thức làm phụ.
Nếu các ngươi lạm dụng Thuật thức mà biểu hiện Thể thuật không tốt thì đừng trách tại sao ta lại cho điểm kém!”


Nói xong, hắn vứt đồng tiền lên cao và bước ra khỏi sân đấu.
Khi nó vừa chạm xuống mặt tuyết, Khỉ Con cùng Triệu Trấn Hải đồng thời phát động Thuật thức.
Phong Chi Khinh Linh!
Thân thể tựa như được bao phủ một lớp thanh phong, chân Khỉ Con đạp mạnh xuống mặt tuyết, theo thức Thuấn lao vụt tới trước mặt đối thủ.


Tuy hắn chủ tu Phóng Xạ Pháp, nhưng vì trận chiến yêu cầu biểu diễn Cao Đẳng Thể Thuật nên Khỉ Con bèn vận dụng trúc trắc Thuật thức lưu phái Cường hóa để tăng phúc tốc độ.
Phía đối diện, trong khi vừa đạp bước áp sát, Thuật thức của Triệu Trấn Hải cũng đã nhanh chóng hoàn thành.


Hai cánh tay của hắn đã bọc lên một lớp Linh Tố Thủy màu xanh lam rất dày.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Khỉ Con kêu rên:
“Holy shit! Là giai đoạn Thuần thục của Linh Tố Chi Thủ!
Chẳng lẽ hôm nay mình bước chân trái ra khỏi cửa, nên mới gặp phải một tên chủ lưu Cường Hóa Pháp.
Thật cmn đen đủi!”


Biết rằng bản thân sẽ cực kỳ thua thiệt nếu đánh sáp lá cà với lưu phái Cường Hóa, Khỉ Con vội giảm tốc và định lùi lại.
Nhìn ra ý đồ của kẻ địch, Triệu Trấn Hải đã lập tức tiến tới!
Trùng quyền!
Ra đòn!


Nắm đấm màu lam mang theo lực lượng mạnh mẽ sắp áp sát mặt mình, Khỉ Con cũng rõ ràng bản thân chắc chắn không thể đỡ nổi.
‘Không đỡ thì không đỡ, vậy ta liền dùng nhanh nhẹn áp chế kẻ địch!’


Dựa vào thân thể thấp nhỏ, hắn ngay lập tức cúi người né tránh, lấy cơ hoành làm điểm phát lực đồng thời cực tốc phản đòn.
Tuy nhiên, Triệu Trấn Hải đã kịp thời nâng lên cánh tay kia, sử dụng Linh Tố Chi Thủ cùng thức Nhu dễ dàng đỡ được đòn đánh của đối thủ.


Đồng thời Triệu Trấn Hải mượn tính mềm dẻo và linh động của Linh Tố Thủy cùng thức Nhu, định xoay cổ tay bắt lấy nắm đấm của Khỉ Con thì bị kẻ sau lanh lẹ thu về.
Toàn lực điều động Linh Tố Phong tăng lên tốc độ, Khỉ Con liên tục ra đòn chớp nhoáng, khóa chặt hành động của đối thủ.


Dưới cơn mưa tuyết, nhìn hai bóng hình người tới ta đi trên sân đấu, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ suy tư:
‘Chưa rõ ràng tình báo của kẻ địch mà đã lao tới cận chiến… thằng này phải bị đánh đập thêm nhiều trận nữa thì mới bỏ cái tính nhanh nhảu đi được.’


Nhưng cũng khá kỳ lạ, Khỉ Con mượn tính chất cực tốc của Linh Tố Phong để phát động thuật thức cường hóa thân thể.
Cho nên tốc độ của Khỉ Con nhanh hơn nhiều so với Linh Tố Sư hệ Thủy là điều dễ hiểu.
Trong trận đấu, Triệu Trấn Hải mới chỉ sử dụng duy nhất Thuật thức Linh Tố Chi Thủ.


Mà tại sao tốc độ của kẻ này lại gần như đuổi kịp Khỉ Con?
‘Chẳng lẽ là năng lực của Đặc Chất?’
Có cùng suy đoán tương tự với Nguyễn Trường Sinh, hiểu ra vấn đề nên lúc này Khỉ Con đã chuẩn bị tìm đối sách khác.
Biết còn tiếp tục cận chiến thì mình thua chắc rồi.


Dùng sở đoản của bản thân đi đánh sở trường của người khác, thật quá cmn thiệt thòi.
‘Từ nãy đến giờ biểu hiện Thể thuật cũng đủ rồi, nên bắt đầu vận dụng thế mạnh thôi.’


Miễn cưỡng bật lùi về sau hai mét để né tránh một cú đấm thẳng siêu tốc bằng thức Thuấn của Triệu Trấn Hải, Khỉ Con ngưng tụ chiêu bài Thuật thức của mình.
Bàn tay chụm lại như hình cây súng, Linh Tố trên ngón tay hắn đã hình thành tia khí lưu.


Thấy đối thủ hành động khác lạ, Triệu Trấn Hải tính lao tới áp chế, nhưng Khỉ Con đã thành công phát động Thuật thức chỉ trong vòng chưa đến một giây.
Hai ngón tay vạch chéo!
Phong Nhận!
Lưỡi đao gió mỏng tang hình bán nguyệt phi thẳng tới kẻ địch, hàn mang rít lên trận trận!


Con ngươi Triệu Trấn Hải chợt co rút thành kim châm, khoảng cách quá gần nên không kịp né tránh.
Hắn chỉ kịp vội vàng giơ hai tay lên, vận chuyển toàn bộ lực lượng cùng linh lực vào Linh Tố Chi Thủ để đón đỡ.
Xoẹt!


Lớp vỏ Linh Tố Thủy màu lam trên cánh tay gần như bị nứt vỡ làm đôi, bên trong chảy ra một chút máu.
Khỉ Con vừa hoàn thành bắn ra Thuật thức Linh Tố Phi Nhận chi nhánh hệ Phong - Phong Nhận.
Hiểu rằng đánh rắn phải đánh dập đầu, vừa lùi lại, hắn tiếp tục sử dụng Thuật thức xạ kích.
Bàn tay mạnh mẽ vạch ngang!


Hàn mang lại lóe lên!
Lần này Triệu Trấn Hải đã kịp cấp tốc phản ứng.
Thủy Thượng Phiêu!


Thân thể buông lỏng, bàn chân như đạp nhẹ nhàng trên mặt nước, Triệu Trấn Hải sử dụng Thuật thức Thủy Thượng Phiêu lưu phái Cường Hóa kết hợp Phóng Xạ, lấy tính chất linh hoạt và lưu động của Linh Tố Thủy né được đao gió lướt qua trong gang tấc.


Cùng với đó, Linh Tố Chi Thủ trên cánh tay hắn đã hoàn toàn được linh lực tu bổ.
Triệu Trấn Hải kết hợp thức Thuấn cùng Thủy Thượng Phiêu, từng bước né tránh Phong Nhận và áp sát đối thủ.


Đã quyết định dùng chiến thuật chơi diều đến cùng, trong khi đang phát xạ Phong Nhận, Khỉ Con vẫn vận chuyển Phong Chi Khinh Linh cùng Thuấn để giữ khoảng cách.


Qua một lát, lại bất đắc dĩ ăn phải một phát đao gió mà vẫn không thể tiếp cận được kẻ địch, Triệu Trấn Hải biết rằng cứ thế này thì kiểu gì cũng thua.
Hắn bèn phát động át chủ bài.
Đang quan sát trận chiến, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh bất chợt nhíu lại, khuôn mặt hiện vẻ nghi ngờ.






Truyện liên quan