Chương 59: Hắc Ám Hành & Vô Thanh Bộ & Liễm Tức

Ghi nhớ xong ba môn Thuật thức, Nguyễn Trường Sinh cất bọn chúng về ngăn tủ sách của ba.
Bước ra khỏi khu chứa đồ, hắn đi tới sân tập và bắt đầu thử luyện.
Hắc Ám Hành, là một Thuật thức lấy lưu phái Cường Hóa làm chủ, kết hợp với Phóng Xạ làm phụ.


Bằng cách vận chuyển, khống chế tính chất hắc ám và tính chất bí ẩn của Linh Tố Ám dị hóa toàn bộ phần ngoại hình của cơ thể, sau đó mượn Phóng Xạ Pháp đồng hóa và hòa cùng hoàn cảnh bóng tối xung quanh.


Trong môi trường hoặc những góc khuất thiếu ánh sáng, Linh Tố Sư sử dụng Hắc Ám Hành có thể trở nên gần như vô hình, khó bị phát hiện và tăng lên độ nhanh nhẹn của thân thể.
Nói nôm na là core skill Tiềm hành của thích khách.


Để bước đầu tu luyện được Hắc Ám Hành, Nguyễn Trường Sinh tắt hết bóng đèn trong khu luyện tập.
Lấy Linh Tố Ám Dị hóa các bộ phận cơ thể chỉ định, dựa theo tri thức trong sách đã ghi, hắn từ từ đồng hóa bản thân với môi trường hắc ám xung quanh.


Người khác có lẽ sẽ thất bại ở những lần tập đầu, nhưng với hắn thì chuyện ấy gần như không bao giờ xảy ra.
Qua ba phút, Thuật thức cơ bản đã được phát động.
Nguyễn Trường Sinh giơ bàn tay lên trước mặt, vì đôi mắt cũng đã được dị hóa nên hắn có thể nhìn rõ ràng.


Bàn tay của Nguyễn Trường Sinh đã gần như vô hình trong bóng tối, bởi đó là bộ phận thân thể của bản thân nên hắn vẫn cảm giác được nó tồn tại, nhưng dùng mắt nhìn thị lại không thấy rõ.
Di chuyển bàn tay, Nguyễn Trường Sinh không kìm được cảm thán:




“Linh Tố thực sự là một yếu tố siêu phàm thần kỳ mà!”
Nhờ Linh Tố, nhân loại đã có thể tự mình làm được những việc chỉ các công cụ khoa học kỹ thuật mới có thể làm được, thậm chí có những thứ khoa học kỹ thuật cũng không thể đánh đồng.


Trong lòng hắn vô cùng cảm tạ Đạo Chủng đã mang hắn đến kỷ nguyên văn minh siêu phàm hiện tại, nhờ đó mà Nguyễn Trường Sinh mới có cơ hội thực hiện khát vọng của bản thân.
Luyện Hắc Ám Hành thêm một lúc, hắn dừng lại khi linh lực trong Nội Cảnh chỉ còn tí tẹo.


Nguyễn Trường Sinh kiểm tr.a xong hết các tính năng của Thuật thức và kết luận:
‘Hắc Ám Hành rất có lợi trong việc ẩn giấu, tiềm hành và ám sát.
Linh lực tiêu hao cũng không nhiều, nhưng quá ỷ lại vào môi trường xung quanh, tốc độ trong bóng tối cũng chỉ tăng lên một thành.


Luyện tới giai đoạn Thuần thục và giai đoạn Hoàn mỹ sẽ tăng được thêm vài thành nữa, nhưng không nhiều.
Dù sao mục đích chính của Thuật thức này vẫn là che giấu, ẩn nấp và ám tập.’


‘Có lẽ ta nên luyện chế Tạo tác hoặc học tập một loại Thuật thức chế tạo hoàn cảnh hắc ám để phối hợp với Hắc Ám Hành.’
Đã có ý tưởng, hắn liền đưa chúng vào các dòng kế hoạch dự định.


Nửa giờ trôi đi, thông qua Hô Hấp Pháp đã phục hồi đầy linh lực, Nguyễn Trường Sinh chuyển sang thử luyện Thuật thức tiếp theo: Vô Thanh Bộ.
Khá tương tự với Hắc Ám Hành, Vô Thanh Bộ cũng là Thuật thức lưu phái Cường Hóa, tuy nhiên nó lại kết hợp với lưu phái Tố Hình làm phụ.


Theo chỉ dẫn trong sách, hắn cũng vận chuyển Linh Tố Ám dị hóa toàn bộ ngoại hình của cơ thể.
Nhưng lần này không nâng cao cục bộ tính chất hắc ám, mà chú trọng vào tính chất hấp thu, bao phủ cùng cực tốc.


Trong vật lý, lực ma sát với không khí chính là nguyên nhân gây ra hầu hết tất cả các tiếng động của một vật thể khi di chuyển.
Bởi vậy, vì mục đích loại bỏ lực cản của không khí giúp tăng tốc độ cũng như tiêu trừ âm thanh trong lúc chuyển động nên Vô Thanh Bộ mới được sáng tạo ra.


Tố hình thành công, một tấm màng Linh Tố Ám có tác dụng hấp thu lực ma sát cũng như không khí đã xuất hiện trên lớp biểu bì và lớp quần áo, Nguyễn Trường Sinh thử chuyển động thân thể.


Vì là lần đầu tiên thực hiện Thuật thức nên còn nhiều thiếu sót, làn da cùng quần áo của hắn chỉ hấp thu được một bộ phận lực ma sát.
Nhưng âm thanh lúc chuyển động đã giảm đi đáng kể, đồng thời tốc độ chuyển động cũng nhanh hơn trước.


‘Tốc độ tăng lên rất khả quan, đã gấp năm lần so với trạng thái không sử dụng Thuật thức, sau này còn có thể tăng phúc lớn hơn nữa.’


Kết hợp với tụ lực, phát lực và liễm lực hoàn mỹ từ Cơ Sở Thể Thuật của mình, Nguyễn Trường Sinh đã mường tượng ra được năng lực ẩn giấu cùng ám sát của hắn sau này kinh khủng như nào.


Đồng thời Nguyễn Trường Sinh cũng trở nên cảnh giác, chỉ một Thuật thức cấp bậc cơ sở phụ trợ của hệ Linh Tố Ám đã có tác dụng kỳ quỷ như này, vậy những Thuật thức hệ khác hay Thuật thức cao cấp hơn còn khó chơi đến mức nào?
Hắn phải chuẩn bị các phương án phóng trước mới được.


‘Mình nên dành nhiều thời gian hơn để đọc qua các tính chất cũng như Thuật thức của các hệ khác nhằm mở rộng tình báo và tầm mắt, nếu không trong chiến đấu mà bất chợt bị âm thì không biết mình ch.ết như nào.’


Thích thú luyện tập một lát, Nguyễn Trường Sinh chuyển tới Thuật thức còn lại: Liễm Tức.
Món ngon thường để cuối cùng, lần đầu đọc được Thuật thức này hắn đã yêu thích không rời tay.
Đây mới chính là kỹ năng hạch tâm của cẩu đạo giả và các lão âm bức nha.


Tĩnh lại tâm trí, Nguyễn Trường Sinh điều khiển tính chất xâm thực, bí ẩn và ẩn giấu của Linh Tố Ám tạo thành một kết cấu phức tạp bao phủ toàn bộ bên trong cơ thể.


Liễm Tức là Thuật thức loại Cường Hóa thuần túy, được dùng để che giấu khí tức và trạng thái của bản thân nhằm phản trinh sát, qua đó không để cấp bậc của Linh Tố Sư hiện ra ngoài, hoặc chỉ hiện một phần ra ngoài.


Ngoai che giấu cấp bậc Linh Tố Sư hay ẩn giấu khí tức của bản thân trước cảm giác của những sinh vật khác, Nguyễn Trường Sinh thấy Thuật thức này còn có rất nhiều thứ hay ho để khai phát, đặc biệt là khi kết hợp với chiêu điều khiển tin tức tố của hắn.


Trong đầu Nguyễn Trường Sinh lúc này đã nghĩ ra được một đống chiến thuật bẩn nhằm âm ch.ết kẻ địch, cạc cạc cạc…
‘Mặc dù rất muốn khai phát ngay lập tức, nhưng hai giai đoạn đầu của Thuật thức thì bất khả thi rồi.
Đành chờ Liễm Tức ít nhất tới giai đoạn Thuần thục trở lên cái đã.’


Phát động thành công Thuật thức, hắn đã có thể che giấu được linh lực trong Nội cảnh cũng như thân thể của mình.
Vì Liễm Tức là dạng năng lực kéo dài thời gian hiệu lực nên kết cấu của Thuật Thức được ưu hóa tối đa để giảm thiểu lượng linh lực tiêu hao mà uy lực vẫn ổn định.


Hai tiếng lặng lẽ trôi qua, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng kết thúc buổi luyện tập ba môn Thuật thức mới và quan sát khuôn Thuật thức trong bảng trạng thái:
『Thuật thức』:

Hắc Ám Hành - Giai Đoạn Một (Khả dụng) (5%)
Vô Thanh Bộ (Khả dụng) (2%)
Liễm Tức - Giai Đoạn Một (Khả dụng) (2%)


Hắc Ám Hành và Liễm Tức đều có cả nội dung ứng dụng với giai đoạn hai của Cường Hóa Pháp là Nguyên Tố Hóa nên trong dòng trạng thái có thêm từ “Giai Đoạn Một”.
Tuy nhiên Vô Thanh Bộ không có ứng dụng giai đoạn hai của Tứ Pháp.


Mặc dù có thể cứng rắn sử dụng Nguyên Tố Hóa cho Vô Thanh Bộ, nhưng kết cấu hình thành thuật thức lại là tiêu chuẩn của giai đoạn Dị Hóa, nên cuối cùng hiệu suất và uy lực của Thuật thức sẽ không được tăng nhiều.


Đến lúc Vô Thanh Bộ không đuổi theo kịp bước chân của bản thân, Nguyễn Trường Sinh có ba phương thức để giải quyết.
Một là học tập Thuật thức có chức năng tương tự khác nhưng cao cấp hơn.
Hai là tìm được Thuật thức cơ sở giai đoạn hai của Vô Thanh Bộ,


Còn ba là bỏ ra thời gian để tự mình nghiên cứu và sáng tạo giai đoạn hai của Thuật thức, dù sao hắn cũng có năng lực làm chuyện này.
Nhưng tạm thời Nguyễn Trường Sinh vẫn thiên về phương thức thứ nhất hoặc thứ hai hơn.


Hiện tại hắn nên dùng tất cả thời gian cho vấn đề học tập và hấp thu các loại tri thức trụ cột có sẵn, chứ không phải đi tốn thời gian sáng tạo một thứ gì đó, việc này hại lớn hơn lợi.


Chỉ cần trụ cột và tri thức dự trữ của Nguyễn Trường Sinh đầy đủ phong phú, việc nghiên cứu sáng tạo liền chẳng phải dễ dàng, thoải mái và toàn diện hơn nhiều sao?


Với cả Thuật Thức Cơ Sở loại thân pháp, tốc độ thì có nhiều vô vàn, hắn không cần đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm làm gì.
Tắt bảng trạng thái, Nguyễn Trường Sinh quay về phòng khách.

Tháng mười hai đã sắp kết thúc.
Chỉ còn một tuần nữa thôi là năm mới lại bắt đầu.


Thứ hai đầu tuần, Tiết Đại Tuyết đi qua, tiết Đông Chí đã tới, tưởng chừng những đóa hoa trắng bay trên bầu trời đã vơi đi hẳn.
Ai ngờ hôm nay lại có một trận tuyết lớn rơi xuống thành phố Vĩnh Hằng.


Thay đổi đồng phục thể dục mùa đông, Nguyễn Trường Sinh cùng Khỉ Con và các nam sinh trong lớp vừa tán gẫu vừa đi ra thao trường.
Đã sắp tới những ngày nghỉ lễ, nên buổi học ngày hôm nay của môn Cao Đẳng Thể Thuật cũng như các môn học khác đều có bài thi giữa kỳ.


Dù được quét dọn qua một lần, nhưng lượng tuyết đang rơi quá dày lại khiến sân tập bao phủ một lớp trắng xóa.
Khi Con một bên đứng co ro như…con khỉ, một bên than thở với Nguyễn Trường Sinh:


“Nhiệt độ thì xuống âm, tuyết thì chất thành đống, vậy mà giáo viên vẫn bắt chúng ta đứng ướp lạnh ở chỗ này.
Thật quá vô nhân đạo!”
“Buổi học Thể Thuật cuối của năm rồi, thi xong hết các môn là được nghỉ lễ bảy ngày.”


Tựa như không cảm thấy lạnh lẽo tí nào, sắc mặt hờ hững, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục mở miệng an ủi: “Chịu khó chút đi.”
Lưu động lực trong thân thể đang giúp hắn làm nóng người, nên Nguyễn Trường Sinh mới có thể dửng dưng như thế.


“Nói đến nghỉ lễ, mùng ba ngươi vẫn sang nhà ta với Gấu Chó chúc mừng rồi cùng nhau đi chơi như mọi khi chứ?”
Nghe được lời của Cục Đá về những ngày nghỉ sắp tới, Khỉ Con hào hứng trở lại và hỏi.
Nguyễn Trường Sinh gật đầu:
“Ừm. Ngươi chọn địa điểm vui chơi luôn đi.”


“Otoke! Chuyện này cứ để ta lo!”
Đứng xếp hàng được năm phút, giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn đã đến.
Không như bình thường, lần này vị giáo viên đô con còn mang một vị mỹ nhân khá trẻ tuổi theo cùng:
“Giới thiệu với cả lớp, đây là Y sư Hoàng Hồng Duyên của phòng y tế trường ta.


Nguyên nhân nàng xuất hiện hôm nay cũng bởi vì cuộc thi giữa kỳ của các trò.”
Nghe rõ ràng lời giới thiệu của giáo viên, cả lớp hướng ánh mắt về phía Y sư Hoàng Hồng Duyên.


Bên trong mặc áo len cùng quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng, vị Y sư có bộ tóc dài xõa đến vai cùng khuôn mặt thanh tú chỉ lạnh lùng gật đầu chào mọi người mà không nói câu gì.


Thấy thế, giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn bèn tiếp lời, hắn nói chuyện hòa hoãn vài câu với mọi người rồi bắt đầu vào chủ đề chính:
“Không để cả lớp chờ lâu, bài thi giữa kỳ sẽ được diễn ra ngay lập tức.”
Nói tới đây, giọng hắn trở nên vang rền mạnh mẽ:


“Dù sao không sớm thì muộn, Linh Tố Sư sẽ phải đối mặt với các trận chiến sống còn.
Đặc biệt là các trò chỉ có không đến một năm…
Nên hôm nay không còn đấu tập nữa, mà chúng ta chuyển sang...”
“Thực chiến sinh tử!”






Truyện liên quan