Chương 58: Quà Cho Gỗ Mun & Nghịch Tuyết

Sau khi hoàn thành tất cả các khâu chuẩn bị cùng sơ chế dược liệu bằng các loại công cụ hỗ trợ như…lò vi ba, Nguyễn Trường Sinh đốt nóng lên vạc luyện dược.


Khá tương tự với Tạo Tác Học, Linh Tố Sư cũng cần có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm về vấn đề khống chế nhiệt độ cùng thời gian của từng chủ liệu và phụ liệu.
Đồng thời phải thuần thục phương pháp, kỹ xảo phân tách đặc tính mặt trái cùng dung luyện các loại dược liệu với nhau.


Trong quá trình luyện chế, đặc biệt là những thời điểm cuối cùng của phân đoạn kết thúc, việc truyền vào Linh Tố cùng tính chất của Linh Tố khiến dược liệu phản ứng liên động và xúc tác với nhau để hóa thành Dược Tề cũng là một khâu rất phức tạp và quan trọng.


Vì tính chất riêng của mỗi Linh Tố đều gần như khác biệt nên khâu này yêu cầu người luyện dược phải có lượng tri thức và kiến thức dự trữ vô cùng lớn.
Có một cách cực tốt để tăng độ thành thạo.
Muốn có kiến thức, muốn có kinh nghiệm, muốn có trải nghiệm?
Vậy nhanh thực hành thôi!


Nói chung là:
Đốt tiền!
Quá đốt cmn tiền!
Đốt tiền đốt đến nhà bà ngoại!
Không giống với vật liệu luyện chế Tạo tác là luyện hỏng vẫn có khả năng tái sử dụng, dược liệu chỉ có thể phối trộn được đúng duy nhất một lần.


Đối với người bình thường, nếu không có lương sư chỉ bảo tận tay mà dám tự mình nghiên cứu luyện chế Dược tề, thì thời gian, công sức và tiền bạc đều gần như đổ hết xuống sông xuống biển.




Cũng may là năng lực học tập và năng lực khống chế của Nguyễn Trường Sinh đã được Siêu Trí Lực và Chưởng Khống Nhập Vi tăng cường lên trình độ xấp xỉ với thiên tài, nên hắn mới dám chơi chiêu đóng cửa làm xe như này.


Nếu bây giờ đây là thế giới game thì chắc trên đầu hắn phải có một đống danh hiệu “Thiên Tài Dược Tề” “Thiên Tài Tạo Tác” “Thiên Tài Thuật Thức” “Tứ Pháp Toàn Tài” “Phế Tài R2” “Thiên Tài Thể Thuật”...
Erm…hình như vừa bị lẫn vào thứ gì đó khác lạ.


Mà thôi kệ.
Không nghĩ lung tung nữa, Nguyễn Trường Sinh bèn tập trung tinh thần luyện chế Cộng Linh Dược Tề.
Nửa canh giờ trôi qua, nhìn một chỉ Cộng Linh Dược Tề trước mặt, Nguyễn Trường Sinh im lặng không nói gì.
Gần một giờ đồng hồ chế luyện tổng cộng mười tổ dược liệu mà chỉ thành công một tổ.


Dù biết vấn đề tự nghiên cứu Dược Tề Học rất khó khăn, nhưng không ngờ giá phải trả lại chua chát đến vậy.
Đặc biệt là khâu sử dụng Linh Tố khiến dược liệu kích thích phản ứng.


Trong tất cả những cuốn sách của thư viện đều không nhắc mấy đến Linh Tố Ám của hắn, đa phần vẫn là phương pháp sử dụng Linh Tố Hỏa, Thủy, Mộc, Thổ trong phản ứng Dược Tề Học.


Có lẽ dùng Linh Tố Ám cho việc luyện dược cũng không được tốt hoặc khá hi hữu, nên bây giờ Nguyễn Trường Sinh phải tự mình mày mò.
Vốn dĩ được Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực tăng cường khiến tâm thái của hắn có chút lâng lâng bay bổng.


Nhưng hiện thực đã đánh cho hắn một đòn điếng người, khiến hắn ngay lập tức thu liễm tâm tính tung bay và cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Sau khi tự nhủ bản thân cùng nghiêm túc tổng kết lại các vấn đề, Nguyễn Trường Sinh mới đưa chỉ Dược Tề vào máy đánh giá.


‘Đúng như dự đoán, là loại thường.’
Vì Mức Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố của hắn thấp nên ít nhất phải cần dùng dược tề loại Ưu trở lên.
Loại thường không được, tỉ lệ kháng không ổn chút nào.


Nếu tỉ lệ kháng thuốc của dược tề mà cao thì rất nhanh dược tề đó sẽ giảm tác dụng, thậm chí mất tác dụng với Nguyễn Trường Sinh.
Kiểm tr.a xong chất lượng dược tề, hắn kết thúc buổi thực nghiệm hôm nay, dọn dẹp bàn làm việc và quay về phòng ngủ.


Như nhớ ra điều gì, Nguyễn Trường Sinh đi tới chiếc tủ gần giường.
Từ trong tủ cầm lên một vật, hắn thầm nghĩ:
‘Cũng đến lúc lấy ra để tặng quà cho Gỗ Mun rồi.’
Đồng hồ đã điểm chín giờ sáng.


Liếc ra ngoài ban công, Nguyễn Trường Sinh liền thấy một vật thể màu đen phối đỏ đang tung tẩy trước sân nhà.
Hôm nay trời quang, tuyết cũng ngừng rơi.
Bởi chúng đọng lại và tạo thành từng lớp rất dày nên phần sân đã trắng muốt.


Mặc thêm quần áo ấm, găng tay cùng ủng giữ nhiệt, hắn xuống nhà mở cửa và bước ra sân.
Mượn các loại Thể thuật hoàn mỹ cùng năng lực khống chế thân thể tinh xảo, Nguyễn Trường Sinh có thể dễ dàng làm được việc “đạp tuyết vô ngân” và bước tới gần mèo đen.


“Vầy tuyết bẩn hết cả lông rồi á Gỗ Mun!”
Hắn bất thình lình chộp lấy mèo đen đang nghịch ngợm rồi phủi đi lớp tuyết dính trên thân thể nó, đồng thời cho ra đề nghị:
“Chúng ta cùng chơi trò khác đi, lăn cầu tạo người tuyết thì sao?”


Gỗ Mun vừa muốn dãy dụa nhảy ra khỏi tay Nguyễn Trường Sinh thì nghe được lời nói này, đuôi nó liền vểnh lên.
“Meow ô~”
Được nha được nha, con sen lăn cầu, trẫm tạo người tuyết!
Vui vẻ nhìn lấy hoàng thượng đang gật đầu ngạo kiều, hắn tiếp tục mở miệng:


“Nhưng trước hết, có một món quà ta muốn tặng cho ngươi đây.
Có muốn không?”
“Meow?”
Món quà? Trẫm rất thích quà! Là pate hay hộp hạt loại đặc biệt?
Lâu rồi trẫm không được ăn loại đặc biệt!


Bình thường nói đến quà thì Nguyễn Trường Sinh đều tặng cho nó các loại đồ ăn vặt, nên bây giờ mèo đen mới nghĩ ngay đến bọn chúng.
Thấy ánh mắt của Gỗ Mun vô cùng háo hức, nước miếng đang chảy ra và sắp đóng thành băng, hắn cười trộm trong lòng.


Không để nó chờ lâu, Nguyễn Trường Sinh liền lấy ra từ túi áo.
Là một chiếc mũ tam giác dài màu đỏ, phần đỉnh được đính một cục bông trắng.
Gỗ Mun:
Biểu cảm của nó dại đi.
Pate đâu? Hộp hạt đâu? Tại sao lại là thứ mũ kỳ lạ này?!?


Nhân lúc Gỗ Mun thẫn thờ, hắn nhanh tay đội ngay chiếc mũ vào đầu của hoàng thượng.
“Meow meow!”
Giữ chặt mèo đen đang phản kháng, Nguyễn Trường Sinh cầm điện thoại bật chế độ soi gương cho nó nhìn.


Đôi mắt bích lục to tròn, chiếc khăn quàng tam giác nhỏ màu đỏ phối với chiếc mũ tam giác dài cùng tông màu khiến Gỗ Mun càng trở nên ngộ nghĩnh và đáng yêu.
“Trông rất hợp với ngươi đúng không nào.
Mong ngươi sẽ thích món quà ta tặng, cuối năm an lành, Gỗ Mun!”


Cảm nhận được sự chân thành và an yên trong lời chúc của Nguyễn Trường Sinh, mèo đen ngưng dãy dụa.
Ngắm nghía bản thân trước ống kính, Gỗ Mun tạm chấp nhận ngoại hình mới của mình.
Nó dụi đầu vào người hắn và kêu meo meo cảm ơn, nhưng vẫn không quên cho Nguyễn Trường Sinh một cái ánh mắt khinh bỉ.


Vui vẻ vuốt ve mèo đen một lát, hắn thả nó xuống và bắt đầu lăn cầu tuyết.
Cùng Gỗ Mun lăn cầu và tạo hình người tuyết được nửa tiếng, bọn hắn liền quan sát thành quả ban đầu của mình.
Người tuyết của Nguyễn Trường Sinh cao hơn hai mét, được tạo thành từ ba viên cầu tuyết.


Mũ cao trên đầu, khăn quàng cổ, khuy áo điểm thành mắt mũi miệng, trông tròn tròn mà ngộ nghĩnh.
Còn người tuyết, không đúng, mèo tuyết của Gỗ Mun chỉ cao đến chân của người tuyết bên cạnh, được tạo thành từ hai viên cầu tuyết nhỏ nhỏ méo méo, có cả tai và đuôi.


Khuôn mặt cũng được tạo từ khuy áo, thậm chí còn có râu mèo, phần cổ mèo tuyết được quàng lên một chiếc khăn tam giác đỏ dự phòng của hoàng thượng.
Nhưng bởi viên cầu tuyết bị Gỗ Mun lăn quá không đều nên nhìn rất buồn cười, thậm chí có phần xấu manh xấu manh.


“Hahaha, đề nghị Gỗ Mun ngươi mau mau viên tròn lại mèo tuyết, nếu không ta phải cười cả ngày mất.
Khục…ta đi dọn tuyết trên sân, ngươi ở đây chơi tiếp đi.”
Thấy hoàng thượng đã thẹn quá thành giận, móng vuốt sắp bật ra khỏi đệm thịt, hắn bèn cố gắng nhịn cười rồi chuồn vội.


Từ trong nhà lấy ra bộ dụng cụ dọn tuyết, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu hì hục làm việc.
Một bên đang tất bật dọn lấy đống tuyết, một bên thì nhàn nhã chơi tuyết.
Qua một lát, yên lặng ngó ngó Gỗ Mun đang loay hoay vo tròn lại “đống đồ vật” của mình, tính ác thú vị của hắn chợt trỗi dậy.


Tuy ngoài mặt không biểu cảm, ngốc mao của hắn đã dựng thành dấu chấm than.
m thầm vò lại nắm tuyết, trong lòng Nguyễn Trường Sinh không ngừng cười cạc cạc.

Hoàng thượng nhìn mèo tuyết trước mặt, ánh mắt vẫn hiện lên sắc thái không hài lòng.


So sánh với người tuyết to cao bên cạnh, mèo tuyết của nó vẫn có chút không cân đối.
Gỗ Mun bèn quyết định sửa lại thêm lần nữa.
Trong lúc đang chuẩn bị bắt tay vào làm, bỗng một vật thể lạ bay tới đầu nó.
Bụp!
Dù lực tác động không mạnh, nhưng Gỗ Mun vẫn bị ngã dúi xuống mặt tuyết.


“Meow meow!”
Rũ đi phần tuyết đang dính trên gáy, lung lay chiếc mũ đỏ, hoàng thượng tức giận kêu ngao ngao.
Kẻ nào!!! Là kẻ nào?!?
Là con sen đúng không a meo?
Gỗ Mun nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Trường Sinh, tuy nhiên kẻ sau vẫn đang hì hục dọn tuyết mà dường như không biết chuyện gì vừa xảy ra.


Chẳng lẽ không phải?
Nghi ngờ quan sát xung quanh một lúc nhưng không thấy có gì khả nghi.
Nghĩ rằng chuyện vừa nãy có lẽ là tình cờ, hoàng thượng bèn quay trở lại việc chỉnh sửa mèo tuyết.
Bụp!
Lại ngã dúi xuống, miệng ngậm phải đống tuyết, Gỗ Mun giận dữ kêu to:
“Meow!!!”


Chắc chắn không phải tình cờ!!!
Mèo đen quay ngoắt đầu, tiếp tục hướng ánh mắt hằm hằm về phía Nguyễn Trường Sinh.
Kẻ sau vẫn hì hục dọn dẹp sân nhà, thậm chí còn đang lơ đãng huýt sáo xùy xoẹt.
Thấy mèo đen gào thét giận dữ, hắn liền dừng lại rồi ngạc nhiên hỏi:
“Sao thế Gỗ Mun?”


Gỗ Mun biểu hiện khó chịu, lấy chân chỉ chỉ vào phần tuyết đọng trên gáy mình, sau đó chỉ vào hắn.
“Meow ô?”
Là ngươi đúng không?
“A? Tuyết rơi vào thân à?
Ngươi phải cẩn thận chứ, trên cành cây với mái nhà còn tích nhiều tuyết lắm đấy.”


Giả bộ không hiểu nó chỉ gì, Nguyễn Trường Sinh chững chạc đàng hoàng, biểu cảm tỏ vẻ quan tâm, sau đó tiếp tục dọn tuyết.
Cảnh giác xung quanh rồi đồng thời nhìn chằm chằm Nguyễn Trường Sinh, cuối cùng Gỗ Mun âm thầm quyết tâm:
‘Chắc chắn lần này trẫm sẽ bắt được thủ phạm!’


Giả bộ tin tưởng con sen, hoàng thượng quay về vo tròn mèo tuyết, nhưng đôi tai vẫn nghiêm túc vểnh lên, thân thể căng cứng trong trạng thái săn mồi.
Vụt…
Nghe thấy tiếng động vô cùng nhỏ bé phát ra từ một vật thể đang phi tới, Gỗ Mun lập tức quay đầu.
Bụp!
Là hướng đó! Khốn nạn!


Cảm nhận được viên tuyết cầu dán mặt, Gỗ Mun điên cuồng loạn kêu meo meo.
Con sen ch.ết bầm, trẫm liều mạng với ngươi!!!
Xem chiêu!
Miêu miêu trảo!
Nhìn thấy hoàng thượng lao đến, rốt cuộc không giả vờ được nữa, Nguyễn Trường Sinh liền cười haha tiếp đòn của Gỗ Mun và ném tuyết tới nó.


Âm thanh cùng không khí vui vẻ không ngừng tiếp diễn trong sân nhà của Nguyễn Trường Sinh và Gỗ Mun…
Trời xanh mây trắng chiếu lên khuôn mặt tươi cười của người tuyết, nó cũng tựa như vô cùng thích thú, vui vẻ khi ngắm nhìn hai bóng hình đang nô đùa trên sân.
Thời gian lặng lẽ an bình trôi qua buổi trưa.


Đến chiều chủ nhật.
Sau khi nghịch tuyết, hắn liền khao hoàng thượng một bữa.
Thấy thời gian bản thân dành cho thư giãn đã đủ nhiều rồi, Nguyễn Trường Sinh bèn tiếp tục chương trình tu luyện và học tập theo kế hoạch đã định.
Hắn đi xuống khu chứa đồ.
Bước tới trước tủ sách, hắn suy tư:


‘Hắc Ám Chi Thủ và Ám Cầu đều đã bước vào giai đoạn Thuần thục.
Năng lực tiến công tạm thời đầy đủ, nên bây giờ ta cần Thuật thức chuyên về di động bảo mệnh và các loại công năng đặc biệt khác.’


Linh Tố Ám khá kém về mặt phòng thủ chính diện, đặc biệt là đối với những Linh Tố Sư có R2 thấp như Nguyễn Trường Sinh.
Nên thay vì tốn công sức, mất thời gian cho việc học tập các loại Thuật thức phòng thủ, hắn nên tập trung vào khả năng né tránh hoặc là luyện chế Tạo tác có chức năng phòng hộ.


Như thế thì tỷ suất giữa lợi ích và chi phí cao hơn nhiều.
Cho nên trong lịch trình hôm nay, Nguyễn Trường Sinh sẽ học tập thêm ba loại Thuật thức mới.
Ba Thuật thức này hiện tại đều rất hữu dụng với hắn, đó là:
Hắc Ám Hành, Vô Thanh Bộ và Liễm Tức.






Truyện liên quan