Chương 48: Tứ Pháp Toàn Tài?

Ba mươi giây.
Thời gian Nguyễn Trường Sinh tạo hình Linh Tố chỉ mất ba mươi giây.
Kinh ngạc vô cùng, để chắc chắn hắn liền thử lại một lần nữa.
Tán đi viên cầu trên tay, Nguyễn Trường Sinh khống chế Tố hình lại từ đầu.
Vì đã có chút quen tay nên lần này hắn chỉ mất có hai mươi tám giây.


‘Chẳng có nhẽ…’
Nguyễn Trường Sinh trực tiếp chuyển qua thử luyện giai đoạn thứ nhất của Phóng Xạ và Kích Linh: Phát xạ và Hoạt hóa.


Phát xạ, là sử dụng Linh Tố của bản thân cũng như tính chất phản ứng và tính chất tương tác của Linh Tố đồng hóa môi trường xung quanh sau đó phóng ra ngoài, lần đầu Linh Tố bị phóng ra xa mười mét mà không bị nhanh chóng tiêu tán thì có nghĩa Linh Tố Sư có tài năng với Phóng Xạ Pháp.


Hoạt hóa, là sử dụng Linh Tố của bản thân cũng như tính chất phản ứng và tính chất đồng điệu đồng hóa đồ vật siêu phàm cấp cơ sở có linh tính cao để kích hoạt sức mạnh và tiềm năng vốn có của vật đó.


Sau khi đã đồng hóa xong, bước tiếp theo là thông qua Linh Tố cảm nhận ý chí và bản năng của vật thể rồi kích hoạt nó.
Nếu trong vòng năm phút Hoạt hóa được vật phẩm siêu phàm cấp cơ sở thì chúc mừng, ngươi đã thành công mở khóa được thành tựu “Khắc Kim Linh Tố Sư”.


Dựa vào tri thức trong sách, Nguyễn Trường Sinh tạo ra đốm nhỏ Linh Tố Ám rồi ném nó ra xa, đồng thời tâm trạng của hắn cũng có chút hồi hộp.
‘Được đi nào! Được đi nào!’
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện, cuối cùng đốm nhỏ đã vượt qua khoảng cách mười mét.




Sau khoảng ba giây nó mới chịu tiêu tán.
Không kìm được lòng, Nguyễn Trường Sinh giơ hai tay làm động tác oh yeah!
Nhất cổ tác khí, hắn ngay lập tức chạy tới khu chế tạo, cầm lên một vật liệu siêu phàm cấp cơ sở và bắt đầu lấy Linh Tố của bản thân đồng hóa.


Qua gần một phút, Nguyễn Trường Sinh đặt vật liệu xuống bàn và cười to sảng khoái:
“Hahahahahaha, cạc cạc cạc cạc cạc—nấc!”
Xin lỗi, hắn không nhịn được nên thất thố chút, bởi vì hắn có được tất cả tài năng thiên bẩm của toàn bộ Tứ Đại Kỹ Pháp!
Toàn bộ!


Không biết trên đời này còn có người như vậy hay không, nhưng rõ ràng trong lời giảng của giáo viên hay trên sách vở đều chưa từng phát hiện được tiền lệ này.
Khi đã bình tâm trở lại, Nguyễn Trường Sinh có chút suy tư về lý do.


Tại sao hắn lại có được thiên phú Tứ Pháp toàn tài, Nguyễn Trường Sinh tự nhận rằng tài năng bản thân chỉ nhỉnh hơn người bình thường đôi chút, nhưng không thể nào đạt tới mức độ đó.


Để nói rằng điểm khác biệt của hắn so với mọi người thì chỉ có hai thứ, một là xuyên không chuyển sinh, hai là Tri Thức Và Trí Tuệ Đạo Chủng.
Tuy nhiên việc xuyên không cũng bắt nguồn từ Đạo Chủng mà ra, thế nên lý do cuối cùng đều chỉ về một hướng.


Lấy ý chí câu thông với viên hạch đào trong sâu thẳm tâm trí, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc biết được đáp án.
Tri Thức Và Trí Tuệ, đây là quyền năng mà Đạo Chủng của hắn vốn có, Nguyễn Trường Sinh là chủ thể cộng sinh nên được hưởng sái là điều tất nhiên.


Bất kể loại tri thức nào chỉ cần hắn có thể đạt tới điều kiện học tập, thì tri thức đó đều sẽ trở thành tài năng của hắn, trở thành mùn cưa củi gỗ giúp hắn đốt sáng con đường siêu phàm phía trước.
『Kỹ Pháp』:
Cường Hóa - Dị hóa (Sơ hiểu) (1%)


Tố Hình - Cơ sở hóa (Sơ hiểu) (1%)
Phóng Xạ - Phát xạ (Sơ hiểu) (1%)
Kích Linh - Hoạt hóa (Sơ hiểu) (1%)
Nhìn khuôn Kỹ pháp đầy đủ bốn dòng, trong lòng Nguyễn Trường Sinh vô cùng thỏa mãn.
Như vậy kế hoạch xây dựng phong cách và hệ thống chiến đấu của hắn cũng cần điều chỉnh.


Việc hắn có toàn bộ tài năng với Tứ Pháp phải được giữ bí mật, dù sao mang ngọc có tội, nếu bị phát hiện thì một trăm phần trăm tự do và tính mạng của Nguyễn Trường Sinh sẽ không còn là của chính mình nữa.


Thế nên ngoài sáng hắn sẽ biểu hiện mình chỉ chủ tu một pháp và phụ tu các pháp còn lại.
Còn biểu hiện pháp nào thì tùy theo hoàn cảnh sắp tới mà quyết định.


Sau khi chỉnh lý xong tất cả thông tin, Nguyễn Trường Sinh cầm theo vật liệu siêu phàm trở lại khu tập luyện và tiếp tục tu hành Tứ Đại Kỹ Pháp cùng Quan Tưởng Đồ.

Sáng hôm sau, trên lớp học.
“Cục Đá ngươi biết tin gì chưa?
Lớp 10-5 có học sinh tự sát đấy.”


Khi thấy Nguyễn Trường Sinh tới lớp và ngồi vào bàn học, Khỉ Con liền rời khỏi nhóm bạn đang bàn tán và nhanh nhảu chạy lại.
Không muốn nghĩ lại chuyện chiều qua, Nguyễn Trường Sinh giả vờ không hay biết:
“Không biết, ngươi kể rõ hơn xem nào.”


“Ài…ngươi cập nhật thông tin trường thật chậm, lần nào cũng vậy.”
Nghe Khỉ Con phàn nàn, Nguyễn Trường Sinh hờ hững đáp lời:
“Vậy ta xin lỗi ngươi á! Ta thà dùng thời gian ấy để đọc sách còn sung sướng hơn.
Thế nào? Mau kể đi!”
Đọc sách mà thấy sướng? Ngươi là ma quỷ sao?


Nội tâm Khỉ Con điên cuồng phun khí.
Dù sao cũng biết tính thằng bạn thân của mình khá quái dị, hắn bèn kể:
“Được rồi, chuyện là như này, chiều hôm qua sau khi tan học, có nam sinh bởi vì bị bắt nạt nên nhảy lầu tự sát tại khu dân cư ngay gần nhà ngươi, thế mà ngươi lại không để ý!


Sáng nay phụ huynh của nam sinh đó tới đây làm náo loạn hết cả trường học, yêu cầu tất cả những học sinh đã bắt nạt con của bọn họ phải chịu trừng phạt thích đáng.”
Nguyễn Trường Sinh hỏi lại:
“Nhà trường xử lý thế nào? Thế cuối cùng những kẻ bắt nạt kia có bị xử mạnh tay không?”


Khỉ Con lắc đầu:
“Còn chưa rõ ràng, nhà trường đã gọi tất cả phụ huynh của hai phía vào phòng giám hiệu rồi.
Khả năng cao đến trưa mới có kết quả, nhưng ta đoán chuyện này cũng chẳng đi đến đâu.


Dù sao cái ch.ết của người nam sinh kia đã được cảnh sát chứng thực là hành vi tự sát, mà ta nghe được rằng phụ huynh của những kẻ bắt nạt đều có vị thế rất khá,...”
Thông qua Khỉ Con, Nguyễn Trường Sinh biết được nam sinh đã ch.ết có tên Trình Đại, R2 cấp E và Đặc Chất cấp D.


Xuất thân bình dân, từ bé ba hắn đã bỏ mẹ con hắn mà đi theo hạnh phúc mới và biến mất biệt tăm.
Mẹ hắn bị phản bội nên từ đó tính tình biến đổi, bắt đầu đem con mình ra làm thùng rác để trút giận, bạo lực tinh thần mỗi ngày.


Cũng bởi thế mà Trình Đại sinh ra tính cách trầm mặc và mềm yếu, nên luôn bị nhóm học sinh trong lớp bắt nạt.


Thêm vào đó là thiên phú siêu phàm vô cùng thấp khiến con đường Linh Tố Sư của hắn gần như vô vọng, nên khả năng sống sót khi dịch chuyển đến Tro Tàn Giới ở lần sau thấp đến đáng thương.
Cuối cùng mới dẫn đến kết cục như vậy xảy ra.


Lặng lẽ thở dài, Nguyễn Trường Sinh không muốn phán xét điều gì.
Hoàn cảnh tạo nên con người, không phải ai cũng có thể từ trong nghịch cảnh mạnh mẽ tiến lên.
Và không phải ai cũng có chấp niệm có thể bất chấp tất cả để tìm kiếm siêu phàm như hắn.


Trong khi nói chuyện phiếm với Khỉ Con, chuông vào lớp đã vang lên.

Giờ nghỉ trưa, đúng như những gì Khỉ Con đoán, cuộc tranh chấp rốt cuộc chẳng đi tới đâu.
Những kẻ bắt nạt bị đình chỉ học một tuần.


Mẹ của Trình Đại chỉ được phía nhà trường và phụ huynh bên kia đền bù cho một khoản phí an ủi.


Nhìn nàng vừa đi vừa khóc lóc, khuôn mặt hiện đầy vẻ uất ức, phẫn hận nhưng không thấy một chút sự hối lỗi vì cách dạy con sai lầm của bản thân mình, Nguyễn Trường Sinh chỉ cảm thấy kẻ này vừa đáng thương vừa đáng hận.


Đáng thương vì sự nhỏ yếu trong xã hội này chính là cái tội, nên cuối cùng những kẻ độc ác vẫn thường sống thảnh thơi.
Đáng hận vì nàng là một trong những nguyên nhân chính dẫn tới Trinh Đại thành ra như vậy mà cố tình không hay biết.


Nguyễn Trường Sinh chán ghét nhỏ yếu, để không bị bắt nạt ở trường học, không bị bắt nạt ở xã hội, hắn nhất quyết phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ về cả thực lực và tâm thái.
Nếu không tấm gương trước mặt sớm muộn cũng sẽ chiếu vào người hắn.


Ý chí tựa như càng trở nên cứng rắn hơn, Nguyễn Trường Sinh không còn để tâm tới chuyện này nữa mà tiếp tục cùng dòng người đi vào căng tin ăn trưa, sau đó lấy tinh thần và thái độ nghiêm túc nhất để tập trung cho buổi học chiều nay.


Tối đến, sau khi vừa ăn xong, hắn liền nhận được tin nhắn từ máy bay giao hàng tự động.
Đi ra ký nhận và đem theo một thùng carton trở lại phòng khách, Gỗ Mun tò mò kêu lên:
“Meow meow?”
Con sen mới mua thứ gì vậy? Cho trẫm xem với a meo!
“Không phải đồ của ngươi, xem TV tiếp đi.”


Dập tắt tính manh động của mèo đen, Nguyễn Trường Sinh lên phòng thay trang phục huấn luận rồi cầm cả hộp xuống tầng hầm.
Mở chiếc hộp, hắn từ trong đó lấy ra một tổ gồm trăm chi dược tề và cất vào khay chứa chuyên dụng trong khu trữ vật, trên tay chỉ để lại duy nhất một chi.


Lắc lắc lọ dược tề, trong lòng Nguyễn Trường Sinh co rúm.
‘Mới chỉ là Cộng Linh Dược Tề loại ưu chuyên phụ trợ cho Linh Tố Sư cấp một tu luyện đã đặt thế này, không sớm thì muộn ta cũng phải cạp đất mà ăn.’


Hắn tính toán ra bản thân cần mất ít nhất một năm mới có thể tu luyện lên cấp hai, nên số lượng Cộng Linh Dược Tề phải dùng tới là một ngàn chi trở lên.
Ngoại trừ mỗi tuần Nguyễn Trường Sinh được nhà trường cấp cho mười lọ, số lượng còn lại hắn đều phải tự dùng tiền mua.


Dược tề loại ưu có hiệu năng 90~99% tỉ lệ kháng thuốc 0.07~0.1% với giá thị trường 600 điểm khoán một chi, đắt gấp sáu lần Hoán Linh Tề loại chuẩn.
Còn muốn mua dược tề loại hoàn mỹ? Có mỡ ấy mà húp!


Chưa nói đến giá thị trường loại hoàn mỹ đắt gấp mấy lần loại ưu, ngươi muốn tìm mua cũng chẳng có chỗ bán, vì Dược Tề Sư luyện chế được dược tề loại hoàn mỹ đều đã bị các Tổ chức, Tập đoàn, Gia tộc lớn trói chặt, gần như không có chuyện dược tề loại hoàn mỹ bị tuôn ra ngoài thị trường.


Mà Nguyễn Trường Sinh còn phải mua thêm tầm ngàn chỉ, mới tính sơ sơ thôi hắn đã xây xẩm cả mặt mày.
‘Không được, không thể miệng ăn núi lở như này.
Ta phải tìm cách kiếm tiền, hoặc là ít nhất là tự mình luyện chế dược tề!’


Dược liệu luyện chế các loại dược tề cơ sở không hề đắt, trái lại còn khá rẻ.
600 điểm khoán liền có thể mua được mười hai đến mười lăm tổ dược liệu Cộng Linh Dược Tề, dù sao năng lực của hắn rất phù hợp với các ngành phụ trợ, nếu không lợi dụng triệt để thì quá phí phạm.


Quyết định như vậy, Nguyễn Trường Sinh bèn quy hoạch, sắp xếp lại chương trình học tập, nghiên cứu và tu luyện hàng ngày.
Trong đó hắn kéo thời gian học tập, nghiên cứu Dược Tề Học thêm ra một tiếng, sau đó giảm bớt thời gian đọc sách khoa học tự nhiên và báo chí.


Nhìn bảng lịch trình vô cùng dày đặc kéo dài từ sáng đến đêm của mình, hắn nở nụ cười thỏa mãn.
Cầm theo Cộng Linh Dược Tề, Nguyễn Trường Sinh đi tới khu tập luyện và bắt đầu chương trình tu luyện.






Truyện liên quan