Chương 47: Tu Luyện Công Pháp Mới

Nghe tiếng cửa nhà mở ra nhưng không nghe được tiếng chào của Nguyễn Trường Sinh như mọi khi, Gỗ Mun nghi ngờ quay đầu nhìn.


Thấy hắn đã yên lặng đi vào bếp cất chiếc túi đang cầm, sau đó bước lên phòng ngủ cất đồ đạc và thay quần áo, dù trên khuôn mặt của Nguyễn Trường Sinh không có biểu cảm buồn bã gì, linh cảm vẫn mách bảo cho Gỗ Mun biết khả năng cao con sen có vấn đề.


Bỏ qua bộ phim hoạt hình đang xem giang dở, nó nhảy xuống ghế và lanh lẹ trèo lên tầng.
Lúc chui vào phòng ngủ, Gỗ Mun đã nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh ngã ngửa trên giường, hai mắt hơi thẫn thờ nhìn trần nhà.
“Meow~”
Cảm giác hơi lo lắng, mèo đen bèn nhảy lên người và ɭϊếʍƈ mặt an ủi hắn.


Giơ tay vuốt ve Gỗ Mun, tâm trạng của Nguyễn Trường Sinh khá hơn phần nào, hắn nở nụ cười:
“Yên tâm đi, ta không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.”
Ôm lấy Gỗ Mun, Nguyễn Trường Sinh ngẫm nghĩ về chuyện ban nãy.


Cái ch.ết cùng ánh mắt trống rỗng của nam sinh bị bắt nạt khiến hắn cảm thấy đôi chút khó chịu, cũng làm hắn nghĩ đến nhiều thứ.


Có lẽ do nhiều loại nguyên nhân mới khiến nam sinh đó nghĩ quẩn, nhưng Nguyễn Trường Sinh chắc chắn một điều rằng, tình trạng bị bắt nạt ngày hôm nay mới là giọt nước làm tràn ly.




Mặc dù hắn đã hiểu rõ một phần mặt tối của xã hội như thế nào, nhưng khi biết đầu đuôi câu chuyện đồng thời tận mắt nhìn thấy người đó ch.ết ngay trước mặt mình, Nguyễn Trường Sinh vẫn không thể không cảm thán ‘xã hội này thật gay go thấu!’


Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị bắt nạt. Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm. Xã hội vốn dĩ vẫn như thế.
Những đạo lý này đối với kẻ sống hai đời người như hắn đã quá mức rõ ràng và thấm sâu trong tận tiềm thức.


‘Nếu ngươi không muốn thích nghi với xã hội, vậy ngươi phải khiến xã hội thích nghi với ngươi.’
Nhưng nói nghe thì dễ, để làm được lại là chuyện gần như không tưởng.


Một người không quyền không thế muốn trèo lên đỉnh của một xã hội, thì việc đầu tiên hắn phải làm lại chính là thích nghi và hòa mình vào xã hội này.


Giả sử ngươi có thể nằm gai nếm mật, làm tất cả mọi thứ trái với lương tâm để đạt được mục đích, cuối cùng bước tới đỉnh cao và có quyền lực thay đổi bất kỳ điều gì.


Xã hội chính là thùng thuốc nhuộm, lúc này thân thể ngươi, tâm của ngươi, linh hồn của ngươi đều đã nhuộm đủ thứ màu đặc trưng của xã hội đó.
Ngươi đã hoàn toàn thích nghi với xã hội, vậy sơ tâm để xã hội thích nghi với ngươi còn có tác dụng gì?


Nguyễn Trường Sinh không quan tâm bản thân mình rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu, nhưng hắn không muốn giá trị quan, nhân sinh quan của chính mình bị những thứ đạo lý không tốt của xã hội nhân loại mài mòn, hắn không cam tâm!


Thế nên Nguyễn Trường Sinh mới khao khát chạm tới siêu phàm, khao khát chạm tới kỳ tích đến như vậy.
Chỉ có nắm giữ kỳ tích siêu phàm, hắn mới có thể hoàn toàn quán triệt được quan niệm của bản thân:


“Lấy trí tuệ tìm tòi tri thức, lấy tri thức khiêu động sức mạnh, lấy sức mạnh chưởng khống vận mệnh vĩnh hằng.”
Mở miệng nói thì thào, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh dần trở nên sáng rõ.


Ở kiếp trước, bởi năng lực của bản thân cũng như vấn đề xã hội không hề có yếu tố siêu phàm, quan niệm này mới không thể thực hiện.


Nhưng hiện hại thì khác, tại đây, tại văn minh siêu phàm Linh Tố Sư này, tri thức chính là sức mạnh, câu trên không còn là nghĩa bóng, mà là chân chân chính chính nghĩa đen.


Có Đạo Chủng phụ trợ, chỉ cần không ngừng chịu khó hấp thu và nghiên cứu, phát triển tri thức, hắn sẽ không ngừng mạnh lên cho tới khi chính thức chưởng khống được vận mệnh của bản thân, cuối cùng bước vào con đường tiêu dao vĩnh hằng.


Cho dù đã trở thành con chốt thí, làm công cụ chiến tranh giữa hai đại vị diện, nhưng Nguyễn Trường Sinh vẫn kiên định rằng:
Bằng mọi giá, hắn phải sống sót!
Không chỉ tiếp tục sống sót, mà còn phải sống thật tốt hơn, phát triển bản thân một cách mạnh mẽ hơn nữa!


Tâm lý vững vàng trở lại, thậm chí quyết tâm trở nên kiên định hơn bao giờ hết, Nguyễn Trường Sinh mạnh mẽ hút mèo một trận:
“Cảm ơn ngươi nha, Gỗ Mun!


Chặng đường kế tiếp của chúng ta còn rất dài, trên con đường còn có rất nhiều phong cảnh đẹp mà ta muốn thấy, cho nên không thể để lãng phí một phút giây chần chừ nào được!”
Bế Gỗ Mun lên rồi đứng dậy, Nguyễn Trường Sinh ngay lập tức phấn khởi bắt tay vào…làm việc nhà.


Gỗ Mun thấy hắn trở lại bình thường, thậm chí có chút tăng động bèn khinh bỉ kêu một tiếng “Meow!” nó tiếp tục trở lại ghế sofa xem hoạt hình.
Sau khi cùng mèo đen ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một lát, hắn thay trang phục huấn luyện và bước xuống hầm ngầm.


Tới khu luyện tập, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu chương trình tu luyện bằng Hắc Ám Hô Hấp Pháp.
Ngồi xuống sân, thoáng cái hắn liền vào trạng thái minh tưởng.


Sử dụng khả năng điều khiển tinh vi của mình, dựa theo chỉ dẫn của công pháp, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng thay đổi tần suất hô hấp và rung động của tinh thần lực.


Có Cảm Ứng Hô Hấp Pháp đã đạt tới giai đoạn Hoàn mỹ làm cơ sở, nên việc thay đổi Công pháp diễn ra vô cùng nhanh chóng mà không có trục trặc gì xảy ra.
Dùng Chưởng Khống Nhập Vi khống chế tiềm thức, rất nhanh Nguyễn Trường Sinh đã tự thôi miên thành công ý chí và bản năng của mình.


Trong cảm giác của hắn lúc này, Linh Tố Cơ Sở Ám đã trở nên vô cùng thân thiết, sinh động và rõ ràng, từng dòng chảy màu đen đang bao quanh, theo hô hấp của hắn từng bước di chuyển vào trong thân thể, cuối cùng hoàn toàn chui vào Nội Cảnh.


Nguyễn Trường Sinh chợt cảm nhận được bản thân đã có thể điều khiển được những Linh Tố Ám này trong Nội Cảnh.
‘Bước cuối tới rồi!’


Thủ vững tâm thần, hắn cẩn thận từng li từng tí điều khiển tất cả Linh Tố Ám chậm rãi xoay tròn trong Nội Cảnh rồi dần dần hư thực chuyển hóa, biến thành linh lực.


Cảnh giới Nạp Linh lấy việc thu nạp Linh Tố vào Nội Cảnh và biến đổi chúng thành dạng linh lực trạng thái khí, đây là quá trình tích lũy mà Linh Tố Sư nào cũng phải trải qua, sau khi Nội Cảnh đã nạp đầy linh lực trạng thái khí thì Linh Tố Sư mới có thể bước vào cấp 2 - Trúc Linh Cảnh.


Thành công chuyển hóa xong Linh Tố Ám mà không có sai sót gì, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục tu luyện thêm nửa giờ.
Khi Nội Cảnh có cảm giác căng cứng sau một khoảng thời gian phải chịu áp lực từ việc chuyển hóa Linh Tố, hắn lập tức dừng việc tu luyện và nhìn dòng trạng thái Linh Tố Sư:
Linh Tố Sư: Cấp 1 (Nạp Linh) (0.04%) (↑0.04)


Nguyễn Trường Sinh: “...”
Hắn có xúc động muốn chửi tục, một ngày chỉ có thể tu luyện hai lần, như vậy nếu tu luyện chay thì phải mất hơn một ngàn ngày hắn mới nạp đầy được linh lực cho Nội Cảnh.


Đợi đến lúc ấy thì chắc thiếu nữ cũng hóa thành thiếu phụ, bên tai đang vang lên lời nhạc “giờ em đã là vợ người ta…”.
Còn hơn hai năm nữa là thi tốt nghiệp, nếu Nguyễn Trường Sinh muốn con đường siêu phàm của mình rộng mở thì ít nhất khi đó hắn phải đạt tới Linh Tố Sư Cấp 2 thâm niên.


‘Phải tìm cách tăng nhanh tốc độ tu luyện mới được!’
Tạm thời bỏ qua chuyện này, Nguyễn Trường Sinh chuyển sang vấn đề tiếp theo: Tứ Đại Kỹ Pháp.
Đây là tri thức tập luyện mới tinh nên hắn rất có hào hứng, chúng bao gồm: Cường Hóa Pháp, Tố Hình Pháp, Phóng Xạ Pháp, Kích Linh Pháp.


Tứ Pháp đều được bắt nguồn từ bốn tính chất chung quan trọng nhất của Linh Tố: tính Phản ứng, tính Đồng điệu, tính Linh hoạt, tính Tương tác.
Theo những gì trong sách ghi chép, mỗi Kỹ Pháp đều có từng giai đoạn khác biệt từ thấp đến cao.
Cường Hóa: Dị hóa - Nguyên tố hóa - Trọng tố


Tố Hình: Cơ sở hóa - Cụ thể hóa - Đặc tính hoá
Phóng Xạ: Phát xạ - Khuếch tán - Linh vực
Kích Linh: Hoạt hóa - Cộng minh - Thủy giải
Hắn không rõ liệu còn có giai đoạn cao hơn nữa không, nhưng hiện tại chỉ cần biết đến như thế là đã đủ.


Vì không biết mình có tài năng thiên bẩm với pháp nào, nên Nguyễn Trường Sinh đứng dậy và chuẩn bị thử từ Kỹ Pháp đầu tiên - Cường Hóa.


Giai đoạn thứ nhất của Cường Hóa - Dị hóa, là sử dụng Linh Tố cũng như tính chất phản ứng và linh hoạt của Linh Tố đồng hóa khiến bất kỳ bộ phận trên cơ thể mang theo năng lực của tính chất Linh Tố đó, đồng thời thân thể cũng được tăng phúc.


Tùy vào hệ Linh Tố khác nhau mà năng lực của bộ phận hay toàn bộ cơ thể được Dị hóa cũng khác nhau, ví dụ khi dùng Linh Tố Hỏa dị hóa cánh tay sẽ có nhiệt độ cao và tính bùng nổ cũng như sức bật vô cùng mạnh mẽ, dùng Linh Tố Thổ dị hóa thì cánh tay trở nên vô cùng cứng rắn và trầm trọng, dùng Linh Tố Thủy dị hóa thì cánh tay linh xảo, mềm mại và đàn hồi, dùng Linh Tố Lôi thì cánh tay có sức bật vô cùng nhanh và mạnh đồng thời thêm hiệu ứng tê liệt,...


Dựa theo chỉ dẫn cùng chú ý mà hắn đã ghi nhớ trong đầu, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu điều khiển một tia linh lực rời khỏi Nội Cảnh.
Ngay sau khi ra khỏi Nội Cảnh, linh lực liền lập tức hóa thành Linh Tố và di chuyển tới phần da trên mu bàn tay của hắn.


Nếu phần da trên tay hắn nhanh chóng thích ứng và xuất hiện dị hóa trong vòng dưới ba mươi giây thì chứng tỏ Nguyễn Trường Sinh có tài năng với Cường Hóa Pháp, còn ngược lại nếu ngoài ba mươi giây hoặc Dị hóa thất bại thì hắn liền không có duyên với Kỹ Pháp này, nhiều nhất chỉ dùng để phụ tu và kết hợp cùng Kỹ Pháp khác.


Chưa đến mười giây, phần da được Linh Tố Ám đồng hóa đã có dấu hiệu Dị hóa, nó trở nên bền dẻo và tối màu đi.
Khuôn mặt Nguyễn Trường Sinh cũng tối màu theo, thiên thọ nha!


Lý tưởng của hắn là có thể núp từ xa úp ch.ết kẻ địch, nên hắn thích Phóng Xạ hoặc Kích Linh hơn, khoảng cách chiến đấu càng xa càng có lợi với tốc độ tư duy cao nhưng phản phản ứng thân thể, thần kinh lại “chậm chạp” như hắn.


Mặc dù Nguyễn Trường Sinh có chút thích thú với chiến đấu sinh tử, nhưng không có nghĩa là hắn muốn theo phong cách cận chiến, quá nguy hiểm á!
Nguyễn Trường Sinh nhìn bảng trạng thái, trên bảng đã xuất hiện khuôn mới:
『Kỹ Pháp』:
Cường Hóa - Dị hóa (Sơ hiểu) (1%)


Tuy đã biết rõ tài năng của mình thuộc lưu phái Cường Hóa, hắn vẫn thử luyện nốt ba Kỹ Pháp còn lại.


Giai đoạn thứ nhất của Tố Hình - Cơ sở hóa có nguồn gốc từ tính chất linh hoạt và tính chất tương tác của Linh Tố, sau đó khống chế và nhào nhặn Linh Tố thành các hình dạng đơn giản như hình vuông, lăng trụ, hình tròn, đa giác,...


Nếu Linh Tố Sư chủ lưu pháp này đồng thời kết hợp phụ tu với pháp khác, Thuật thức từ lưu phái Tố Hình sẽ vô cùng đa dạng và mạnh mẽ, tỷ như Thổ Tường, Hỏa Cầu, Thủy Đạn, Băng Thứ, Phong Nhận,...
Giơ tay ra phía trước, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu khống chế Linh Tố di chuyển tới bàn tay.


Quá trình tạo hình nếu diễn ra sai lầm có thể ném ra ngoài ngay lập tức để tránh khỏi vấn đề thương tổn.
Nếu trong vòng năm phút không thể biến hóa hình thái của Linh Tố thành hình cầu thì chứng tỏ hắn không có tài năng.
‘Coi như luyện thêm làm phụ tu cũng tốt.’


Trong khi suy nghĩ và quyết định, những Linh Tố Ám đang nhảy nhót trên lòng bàn tay của hắn đã dần được tạo hình thành một viên cầu.
Nguyễn Trường Sinh tính qua thời gian tạo hình…






Truyện liên quan