Chương 46: Hắc Ám Hô Hấp Pháp & Kết Cục

Đứng trước kệ sách chứa công pháp hệ Ám - Hắc Ám Hô Hấp Pháp, trong lòng Nguyễn Trường Sinh có đôi chút hồi hộp.
Mức Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố vô cùng thấp không cho phép hắn chọn ba lấy bốn, nên hiện tại chỉ có thể lựa chọn tu luyện duy nhất một hệ Linh Tố Cơ Sở, hoặc là Ám, hoặc là Âm.


Tu luyện càng nhiều hệ cùng lúc thì tài nguyên tiêu hao càng lớn, thời gian tu luyện cũng bị phân đi càng nhiều.
Nguyễn Trường Sinh đã quyết định xong Linh Tố chủ tu của bản thân, Linh Tố Đồng Vị - Ảnh, mà Ảnh là biến thể của Linh Tố Cơ Sở Ám nên hắn tất nhiên là lựa chọn công pháp hệ Ám rồi.


Cầm lên quyển sách Hắc Ám Hô Hấp Pháp, hắn mở ra và lanh lẹ đọc từng trang một.
Khác đôi chút so với Cảm Ứng Hô Hấp Pháp là hút vào toàn bộ các hệ Linh Tố, Hắc Ám Hô Hấp Pháp có tần số về hô hấp và tinh thần lực hơi khác biệt.


Đồng thời trong sách cũng có chỉ dẫn phương pháp minh tưởng.
Phương pháp này được lấy ý tưởng từ việc mượn tính chất đồng điệu của Linh Tố, thông qua tự thôi miên khiến bản năng và ý chí của bản thân dựa sát vào bản năng và ý chí của Linh Tố Ám.


Cuối cùng Linh Tố Ám sẽ trở nên càng nổi bật hơn, những Linh Tố khác đều bị ẩn đi khỏi bức tranh tinh thần.


Sau khi hoàn thành được tất cả các bước trên, Linh Tố Sư đã có thể liên kết và hấp thu lấy duy nhất Linh Tố Cơ Sở - Ám vào thân thể cũng như Nội Cảnh và chuyển hóa chúng thành linh lực trạng thái khí.




Khi đã đem quyển công pháp hoàn toàn ghi nhớ vào trong đầu, Nguyễn Trường Sinh trả nó về chỗ cũ và cầm lên một quyển sách khác gần bên cạnh: Tam Âm Hô Hấp Pháp.
Tuy rằng trong thời gian gần nhất hắn không có dự định tu luyện thêm Linh Tố khác, nhưng việc chuẩn bị dự phòng vẫn luôn là điều cần thiết.


Vì thời gian nghỉ trưa có hạn, Nguyễn Trường Sinh chỉ lựa đọc và ghi nhớ mấy quyển sách tu luyện, chú giải và từ điển thuật ngữ liên quan đến Linh Tố Ám và Linh Tố Âm.
『Công pháp』:

Hắc Ám Hô Hấp Pháp (Sơ hiểu) (35%)
Tam Âm Hô Hấp Pháp (Sơ hiểu) (12%)


Nhìn bảng trạng thái đã hiện lên hai dòng mới trong khuôn Công pháp, trong lòng hắn dễ chịu một trận.
Sau đó hắn liền bước sang dãy tủ sách khác có phân loại Thuật Thức.
Nơi này đang đứng ba bốn học sinh, trong đó có một người quen.


Bộ tóc dài màu đỏ cùng chiếc cài tóc màu đen đặc trưng của Trần Băng Băng khiến Nguyễn Trường Sinh rất dễ dàng để nhận dạng.
Nhìn thấy thái độ của cô nàng vô cùng chăm chú đồng thời không quan tâm đến xung quanh nên hắn cũng đỡ phải mất thời gian chào hỏi.


Đi tới nhóm Tứ Đại Kỹ Pháp, hắn lật ra một quyển sách có nội dung về phương thức tu luyện Kỹ Pháp.
Vì có rất nhiều học sinh có mục đích mượn sách trùng nhau, nên trên các tủ sách đều có rất nhiều phó bản của mỗi quyển. Còn bản chính đã được lưu giữ ở chỗ khác.


Tuy là phó bản, nhưng những sách này đều chứa đựng linh tính vô cùng cao, có tác dụng rất tốt trong việc trợ giúp người đọc tăng cường khả năng lý giải.


Nguyễn Trường Sinh dự định tối nay sẽ bắt đầu tu luyện công pháp mới, sau đó tập thử cả bốn Kỹ Pháp để xem xem hắn có tài năng về lưu phái nào, cuối cùng mới quyết định thiết lập, xây dựng và phát triển phong cách cùng hệ thống chiến đấu cho riêng mình.


Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi tiếng chuông báo vào lớp vang vọng, Nguyễn Trường Sinh mới giật mình hồi thần.
Nhìn đống sách lưu luyến không rời, hắn vẫn phải cắn răng cất quyển sách trên tay về chỗ cũ và hấp tấp chạy về lớp.


Lớp trưởng Trần Băng Băng đã rời đi lúc nào không hay, Nguyễn Trường Sinh cũng không thèm để ý.
‘Dù sao mục đích hôm nay cũng đã đạt tới, còn những tri thức khác thì những ngày sau tìm đọc cũng không muộn.’


Nghĩ như vậy, cảm giác khao khát tri thức siêu phàm của hắn vơi bớt đi được phần nào.

Khi chuông tan học vang lên, vẻ điềm tĩnh thường thấy trên khuôn mặt của Nguyễn Trường Sinh hiếm khi lại bộc lộ ra sự hồ hởi.
Bước ra khỏi lớp, hắn nhanh chóng di chuyển theo dòng người về nhà.


Trong lúc qua trạm kiểm tr.a tại cổng trường, Nguyễn Trường Sinh lại tình cờ nhìn thấy nam sinh bị bắt nạt buổi sáng.
Người sau đã thay đổi quần áo thành đồng phục thể dục, trên khuôn mặt cùng cánh tay của hắn xuất hiện nhiều vết bầm tím.


Một tay ôm lấy cánh tay kia đang thõng xuống, đôi mắt tràn ngập sự trống rỗng cùng tuyệt vọng, nam sinh lặng lẽ bước từng bước nặng nề đi qua và dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Nguyễn Trường Sinh.


Thở một hơi dài mang theo sương trắng của tiết trời giá rét, hắn hờ hững tiếp tục đi tới trạm dừng xe bus tự động rồi bắt xe trở về nhà.


Lần này chuyến xe không quá suôn sẻ, ngoại trừ một tên có biểu cảm khá gian manh đi cùng chuyến thì động cơ của xe bus cũng xảy ra trục trặc, làm Nguyễn Trường Sinh cùng mọi người phải xuống xe và bắt xe khác.
‘Tự dưng mất thêm mười lăm phút ngơ ngẩn, quá phí phạm!’


Trong lòng có đôi chút buồn bực, nhưng Nguyễn Trường Sinh không biểu hiện ra ngoài mặt, duy có ngốc mao của hắn là hơi dựng lên.
Khi tham gia giao thông, Nguyễn Trường Sinh cần dành nhiều sự chú ý cho vấn đề cảnh giác xung quanh nên không thể tranh thủ thời gian cho học tập và nghiên cứu tri thức được.


Dù sao cũng ăn quả đắng nhiều lần, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, việc cảnh giác những mối nguy cơ đều đã trở thành phản xạ của hắn.
Qua một lúc, xe bus tự động rốt cuộc đã đến điểm dừng gần nhà, Nguyễn Trường Sinh nhanh nhẹn rời khỏi xe.


Hôm qua Gỗ Mun đã xơi đến hộp hạt cuối cùng.
Nên hiện tại hắn cần tới cửa hàng thú cưng mua thêm hộp hạt dự trữ cũng như một số đồ ăn chuyên dụng cho nó.
Đi bộ được năm phút, Nguyễn Trường Sinh đã tới nơi.


Tuy mới đến giữa tháng mười một mà cửa tiệm thú cưng đã được trang hoàng lộng lẫy bởi những tấm vải đỏ cùng những hình bông tuyết trắng.
Phần trên cửa ra vào có treo một vòng cây tựa như cây tầm gửi, giữa vòng là một chiếc lục lạc vàng nhỏ nhắn.


Khi hắn đi qua cửa, tiếng lục lạc tự động rung lên một tiếng đinh ninh.
“Chào quý khách! Quý khách cần giúp đỡ về điều gì ư?”
Một vị nhân viên nữ có ngoại hình bắt mắt đã mở lời trước, nàng cất giọng thanh thoát chào hỏi Nguyễn Trường Sinh.


Không nói nhiều, hắn liền gật đầu và gọn gàng đưa ra danh sách mua hàng.
Nguyễn Trường Sinh đã mấy lần mua đồ ở đây nên không có cảm giác gì bỡ ngỡ.
Trong lúc nhân viên nữ đi lấy đồ ăn cho mèo, hắn tranh thủ ngắm nghía không gian trong cửa hàng.


Mặt tường cùng những kệ hàng đều được đính thêm một số hình trang trí như kim tuyến, bông vải,...
Ngoài những trang phục bình thường cho thú cưng, Nguyễn Trường Sinh còn thấy trong góc phòng có chứa một số lễ phục của mùa đông.


Tò mò bước đến gần, hắn cầm lên một chiếc mũ tam giác dài màu đỏ, sờ sờ phần đỉnh mũ đính một cục bông trắng xù xù mềm mại khiến tâm trạng của Nguyễn Trường Sinh tốt lên đôi chút.
‘Thứ này trông khá hợp với Gỗ Mun, dùng để làm quà sinh nhật cho nó cũng rất được nha!’


Quyết định như vậy, hắn chọn lấy một chiếc mũ tương tự có kích cỡ phù hợp với mèo đen rồi mang ra quầy tính tiền.
Sau khi thanh toán xong tất cả những thứ vừa mua, Nguyễn Trường Sinh xách chúng theo và đi ra ngoài cửa tiểm.
Đang định vươn vai thoải mái một hơi, bỗng nhiên đồng tử của hắn tức tốc co rút lại.


“Ầm!!!”
Tiếng va chạm vang rền, tựa như âm thanh của một vật nặng đập mạnh vào khung kim loại, sau đó là tiếng còi xe báo động inh ỏi.
Trong khoảnh khắc tích tắc, Nguyễn Trường Sinh từ từ xa xa nhìn thấy được một bóng đen rơi xuống từ tòa nhà dân cư cao tầng gần đây.


‘Đó là một…bóng người?!?’
Dùng khả năng ghi nhớ siêu phàm hồi lại và phân tích từng khung hình trong đầu, hắn có chút thảng thốt.
Thậm chí còn giống như một người mà hắn…quen biết!


Tâm trạng hơi hồi hộp, Nguyễn Trường Sinh hấp tấp cùng đám đông chạy tới địa điểm vừa xảy ra vụ việc.
Càng bước tới gần, hắn càng nghe rõ ràng những tiếng xôn xao, sợ hãi của mọi người xung quanh.


Tiếng còi điếc tai đang phát ra từ một chiếc chiếc xe bay tư nhân tự động màu trắng, phía nóc xe đã bị mọp xuống vô cùng lợi hại, từng dòng máu đỏ thẫm chậm rãi lan rộng, chảy qua chiếc xe trắng và rơi từng giọt xuống thềm đá.


Nằm úp sấp trên vũng máu của nóc xe, cơ thể trong tư thế vặn vẹo, hai mắt của người đó vẫn mở trừng trừng vô tình hướng về phía Nguyễn Trường Sinh đang đi tới, trong ánh mắt tràn đầy sự trống rỗng và tuyệt vọng.
‘Là hắn!’


Dù từ độ cao chót vót rơi xuống khiến người này không còn rõ nhân dạng, nhưng nhìn thấy bộ đồng phục thể dục của trường mình cùng một số nét ấn tượng, đặc biệt là đôi mắt kia, Nguyễn Trường Sinh liền ngay lập tức nhận ra.


Nửa tiếng trước hắn còn mới gặp ở cổng trường, hiện tại đã biến thành xác ch.ết trong vũng máu, cô đơn, lạnh lẽo và trơ trọi nằm ở đó.
Nguyễn Trường Sinh bỗng có cảm giác như thứ gì đó đè xuống khiến lòng hắn trở nên vô cùng trầm trọng.


Không tính vụ tai nạn ba năm về trước hắn chỉ được nhìn từ xa và lũ quái vật trong Tro Tàn Giới thì đây là lần đầu tiên Nguyễn Trường Sinh trực tiếp đối mặt với người ch.ết, rõ ràng và gần sát hơn bao giờ hết.
Thẫn thờ trong chốc lát, những cảnh sát đã đến nơi.


Bọn họ đuổi mọi người xung quanh ra xa và bắt đầu phong tỏa hiện trường.
Vì hắn là một trong những người tới hiện trường vụ việc sớm nhất nên bị gọi lại lấy lời khai.
Sau khi trả lời xong một số câu hỏi, cuối cùng Nguyễn Trường Sinh được cảnh sát thả đi.


Địa điểm xảy ra sự việc cách nhà hắn gần năm trăm mét, nhưng không hiểu sao hôm nay Nguyễn Trường Sinh lại cảm thấy nó dài thênh thang đến vậy.
Trên đường trở về, hắn lặng lẽ suy tư.
Đây là tự sát hay bị mưu hại?






Truyện liên quan