Chương 45: Tấn Thăng Cảnh Giới Nạp Linh

Nội Cảnh, tức nội chi cương giới, là địa phương thu nạp và tích trữ Linh Tố dưới hình dạng linh lực trạng thái khí.
Nó chỉ được khai mở khi thân thể của sinh vật có linh tính đã hoàn toàn thích nghi và phản ứng với Linh Tố, lúc đó Nội Cảnh mới xuất hiện.


Hiện tại Nguyễn Trường Sinh đã đạt điều kiện, hắn cũng lờ mờ cảm nhận được có đồ vật gì đó đang nảy sinh trong thân thể.
Sau vài phút, khi được các Linh Tố thông qua hô hấp đi vào cơ thể và gây kích thích, cuối cùng thời cơ cũng đã chín muồi, thứ đồ vật này liền nở rộ.


‘Đây là Nội Cảnh ư?’ tâm trí Nguyễn Trường Sinh bỗng nhiên chui vào một vùng không gian trừu tượng giữa hư và thực, hắn đã có thể thông qua nội cảnh thu nạp và khống chế Linh Tố.


Nhưng nếu sử dụng Cảm Ứng Hô Hấp Pháp, Nguyễn Trường Sinh sẽ hấp thu toàn bộ mười một loại Linh Tố Cơ Sở dẫn đến các Linh Tố xung đột, Nội Cảnh trở nên tạp nham hỗn loạn, được không bù mất.


Tri thức dự trữ chưa đủ để hắn làm rõ ràng Nội Cảnh tồn tại ra sao, nhưng Nguyễn Trường Sinh biết mình đã chính thức tấn thăng Linh Tố Sư Cấp 1.


Cảm giác như xiềng xích giới hạn thân thể đã được đánh phá, Nội Cảnh cải tạo khiến thể chất từ lâu đã dậm chân tại chỗ của hắn nhanh chóng tăng lên gần gấp rưỡi.
Khi thử cảm nhận xem vị trí của Nội Cảnh ở đâu, Nguyễn Trường Sinh liền bị bất ngờ.




Nội Cảnh không xuất hiện từ thân thể và cũng không xuất hiện từ ở ngoài thân thể. Nó phải xuất hiện trong thân thể và đồng thời không phải trong thân thể.
Toàn bộ thân thể của hắn là Nội Cảnh, nhưng Nội Cảnh lại không phải là thân thể của hắn, khục khục—


Nói chung mấy đoạn trên đều là nói nhảm, Nguyễn Trường Sinh cũng chưa hoàn toàn xác định được vị trí của Nội Cảnh, mặc dù rất tò mò nhưng đành phải chờ có cơ hội sau vậy.


Hắn chỉ cần biết Linh Tố có thể ngay lập tức từ Nội Cảnh xuất hiện tại bất kỳ vị trí nào quanh thân thể là được.
Dùng nửa tiếng để quen thuộc tình trạng hiện hữu, Nguyễn Trường Sinh dừng tu luyện và nhìn bảng trạng thái:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100
Trạng thái: Khỏe mạnh
Đạo Chủng: Cấp 1 (38%)


『Năng lực』:
Cấp 1: Siêu Trí Lực Lv1
Cấp 2: (Chưa mở khóa)
Cấp 3: (Chưa mở khóa)

Linh Tố Sư: Cấp 1 (Nạp Linh) (0%)
R2: Ám (35%) Âm (27%)...
Đặc Chất: Chưởng Khống Nhập Vi (Cấp B)
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Hoàn mỹ)
Cảm Ứng Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)


Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Hai (Khả dụng) (3%) → Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Hai (Tinh thông) (5%)
『Thuật thức』:
Cơ Sở Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Cao Đẳng Thể Thuật (Hoàn mỹ)
『Học thức』:
Tạo Tác Học Cơ Sở (Khả dụng) (16%) (↑15)
Dược Tề Học Cơ Sở (Sơ hiểu) (58%) (↑18)


Linh Văn Cơ Sở (Sơ hiểu) (81%) → Linh Văn Cơ Sở (Khả dụng) (1%)
Luyện Kim Cơ Sở (Khả dụng) (25%) (↑18)
Bạch Dược Cơ Sở (Sơ hiểu) (33%) (↑11)

Siêu Trí Lực Lv1 (Bị động/Chủ động)


Bị động: Tăng cường tính lực, trí nhớ cùng năng lực học tập nghiên cứu và tốc độ hồi phục tâm thần. Cấp độ năng lực, Tinh thần lực và Linh hồn càng mạnh, năng lực tăng cường càng lớn. (Mức độ tăng cường hiện tại: 14.5 lần) (↑1.5)


Chủ động: Tiêu hao lượng lớn tâm thần theo thời gian, trong thời gian ngắn tăng cường tốc độ tư duy. Cấp độ năng lực, Tinh thần lực và Linh hồn càng mạnh, năng lực tăng cường càng lớn. (Mức độ tăng cường hiện tại: 4.5 lần) (↑0.5)


Chấp niệm, mục tiêu suốt bấy lâu về con đường siêu phàm của Nguyễn Trường Sinh cuối cùng đã được thực hiện một phần nhỏ.
Điều đó đã đủ khiến hắn vô cùng vui vẻ và thỏa mãn đến mức muốn lăn một vòng quanh sân.


Trong một tuần chạy nước rút này, Quan Tưởng Đồ đã đạt tới giai đoạn Tinh thông khiến tinh thần lực của hắn tăng thêm một đoạn, nhờ đó mà Siêu Trí Lực và Đặc Chất đều trở nên mạnh mẽ hơn, thời gian sử dụng năng lực chủ động cũng dài hơn trước.


Nguyễn Trường Sinh đem hầu hết tinh lực vào tu luyện nên phần Học thức không có tiến triển gì lớn, nhưng Linh Văn Cơ Sở rốt cuộc cũng có thể sử dụng được trong thực hành, không còn là lý thuyết suông.
Sau khi xem xét xong tất cả, hắn đóng lại bảng trạng thái rồi rời khỏi khu tập luyện.


Vừa bước từng bước tới phòng khách vừa ngâm nga giai điệu không tên, Nguyễn Trường Sinh tiện tay ôm lấy Gỗ Mun đang xem TV lên cao và thích thú xoay người vài vòng.
“Meow!”
Bỏ trẫm xuống a meo!
Bớ người ta! Con sen bị điên rồi!
Gỗ Mun giãy dụa nhưng không thoát được, nó bèn meo meo gọi bậy nạt lấy hắn.


“Haha, hôm nay là một ngày vô cùng đáng để ghi khắc, để chúc mừng cho việc đột phá, ta quyết định tặng cho ngươi một hộp hạt để ăn vặt.”
Hộp…hộp hạt?!?
Nghe được từ này, đôi tai mèo đen khẽ rung, cái đuôi đã cong ngoắt lên.
“Meow~”


Chúc mừng tốt, chúc mừng rất tốt! Trẫm rất thích chúc mừng á!
Hai mắt Gỗ Mun trở nên long lanh, nó liền thay đổi thái độ và vui vẻ chơi đùa cùng Nguyễn Trường Sinh.


Trong khi hoàng thượng ảo tưởng bản thân đang bơi trong hạt, mũi của Nguyễn Trường Sinh bỗng hơi nháy, hắn cúi đầu tới sát mèo đen để ngửi ngửi.
“A? Gỗ Mun ngươi lại bắt đầu hôi rồi nha, suýt nữa thì ta quên thời gian định kỳ hàng tháng.
Yos! Quyết định!


Để sẵn sàng cho việc chúc mừng, ta phải tắm cho ngươi thật sạch sẽ và thơm tho mới được!”
Như bị tạt một chậu nước lạnh, Gỗ Mun bừng tỉnh, khuôn mặt của nó từ vui vẻ chuyển thành hoảng sợ.
“Meow ô!”
Không! Ngươi không được làm như vậy a meo! Không!!!...
Sáng hôm sau, thứ Hai.


Nguyễn Trường Sinh phấn khởi đến trường từ sớm, ngốc mao cũng vui vẻ lắc lư.
Vì thời tiết đã chuyển rét, nên hiện tại trên người hắn có thêm một chiếc áo khoác đồng phục khá dày cùng một đôi găng tay để che đi ký hiệu răng nanh máu.


Bước xuống xe bus và thở ra một hơi sương trắng, Nguyễn Trường Sinh theo dòng người di chuyển vào trường học.
Lần này hắn không lên lớp trước tiên, mà đi tới phòng Hỗ trợ học sinh để báo cáo rằng bản thân đã đạt cấp một Linh Tố Sư.


Qua một thời gian ngắn, khi hoàn thành các bước kiểm tr.a đồng thời giáo viên chủ nhiệm Phạm Đình Thi tới xác nhận, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng đã có thể như ý nguyện lấy được chiếc thẻ thư viện, cùng với đó là một phần tài nguyên tu luyện cấp 1.


Đợi lúc nghỉ trưa, hắn sẽ đến thư viện trường để tìm đọc công pháp tu luyện cũng như các sách tri thức siêu phàm khác.
Sau khi tạ ơn chủ nhiệm cùng nhân viên trong phòng Hỗ trợ học sinh, Nguyễn Trường Sinh nhanh nhẹn trở về lớp.


Khi đang đi qua lớp 10-5, hắn tình cờ nghe được tiếng nhốn nháo, chê cười khoái trá từ trong lớp vang vọng ra ngoài.
‘Đây là lớp học của Trần Nguyệt Hà thì phải, có vẻ nàng không ở trong lớp.’


Tò mò ngoái lại, Nguyễn Trường Sinh nhìn thấy một nam sinh vóc dáng hơi gầy đã bị một chậu nước xối ướt sũng, từng giọt nước chảy tí tách xuống nền đất.


Cơ thể hắn đứng đó co ro bởi sự rét buốt của nước lạnh đang thấm vào da thịt, khuôn mặt hắn trắng bệch, hai mắt hiện lên vẻ sợ sệt xen lẫn căm phẫn trừng mắt về phía một nhóm học sinh ngả ngớn trong lớp học.


Những kẻ bị người nam sinh trừng mắt đều tỏ vẻ thích thú, mỉa mai nhìn lại hắn, thậm chí có kẻ còn nói ra những lời xỉa xói, cười chê.
‘Lũ trẻ trâu này vẫn còn có thời gian rảnh rỗi để chơi trò bắt nạt bạn học sao?


Ai…ở bất cứ đâu cũng có bạo lực học đường nha. Hỏi sao trên thế giới này có nhiều tội phạm phản xã hội tới vậy.’
Quan sát ở xa xa, Nguyễn Trường Sinh ngán ngẩm lắc đầu.


Hắn không phải người tốt lành gì, nhưng nếu tiện tay thì hắn có thể trợ giúp đôi chút, tuy nhiên bây giờ Nguyễn Trường Sinh có lòng mà không đủ lực.


Nếu không thể giải quyết dứt điểm khiến những kẻ bắt nạt không bao giờ dám tái phạm, thì hiện tại hắn có nhảy vào can thiệp cũng chỉ trì hoãn được nhất thời.
Sau đó người học sinh kia sẽ bị đối xử càng tàn độc hơn mà thôi, xong hắn cũng dính phiền phức lây.


Cách giải quyết tốt nhất mà tên nam sinh bị bắt nạt cần phải làm là vực lại tinh thần, ý chí và tự cứu bản thân.


‘Hắn nên sớm hiểu rằng, trên đời này thứ duy nhất đáng tin cậy có thể dựa vào chỉ là chính mình, sau đó mau chóng tìm cách để trở nên mạnh mẽ và thích nghi với xã hội đi thôi!’ nghĩ như vậy, Nguyễn Trường Sinh quay đầu trở về lớp.


Khi hắn ngồi vào chỗ của mình, tiếng chuông liền đúng giờ vang lên, chỉ kịp chào Khỉ Con một câu thì giáo viên đã tới.

Nhân cơ hội nghỉ trưa, Nguyễn Trường Sinh tức tốc giải quyết đồ ăn rồi tạm biệt hai thằng bạn thân và chạy ào tới thư viện trường.


Khu thư viện của trường Trần Phóng được xây dựng riêng thành một tòa nhà rộng lớn với phong cách thư viện hiện đại, mặt ngoài được trang trí bởi những họa tiết xen kẽ các dấu vết của Linh Văn.


Bởi những Linh Văn này đều được sử dụng kỹ thuật mã hóa nên hắn không rõ ràng bọn chúng có tác dụng gì, nhưng ít nhất Nguyễn Trường Sinh đoán được trong này phái có mấy loại tác dụng cơ bản như phòng thủ, cảnh giới, phong ấn.


Lấy thẻ thư viện vượt qua cửa kiểm tra, hắn nhanh chân đi vào trong tòa nhà.
Mặc dù đang nghỉ trưa, phòng thư viện trường vẫn có khá nhiều các học sinh, chủ yếu là các đàn anh đàn chị khối trên.


Bọn họ hoặc đang ngồi trên bàn đọc sách, hoặc đang đi xung quanh tủ sách để chọn đọc, nơi đây đầy ắp không khí học thuật cùng sự yên tĩnh làm Nguyễn Trường Sinh cảm thấy vô cùng thoải mái.


Bước trên nền gạch men trắng được trang trí hoa văn tinh xảo, Nguyễn Trường Sinh dựa theo bảng chỉ dẫn cạnh cửa thư viện, bắt đầu đi qua từng dãy phòng màu phấn trắng, cuối cùng dừng lại tại các tầng tủ sách Công Pháp.


Trong dãy tủ sách này có phân loại thành ba nhóm: công pháp, chú giải và từ điển thuật ngữ.


Công pháp là mười một loại Linh Tố Cơ Sở Hô Hấp Pháp cùng các công pháp hỗn hợp hai loại Linh Tố Hô Hấp Pháp, hắn còn nhìn thấy một vài quyển Hô Hấp Pháp chuyên dành cho những Linh Tố Sư có khả năng trực tiếp thu nạp Linh Tố Đồng Vị, Cực Vị từ môi trường như Viêm Linh Hô Hấp Pháp, Băng Cực Hô Hấp Pháp, Đại Địa Hô Hấp Pháp,...


Còn sách về chú giải và từ điển thuật ngữ được dùng để giúp các học sinh tự mình giải quyết khó khăn học tập công pháp chuyên chúc.
Đã có mục đích từ ban đầu, Nguyễn Trường Sinh dứt khoát bước đến địa điểm…






Truyện liên quan