Chương 35: Học Tập Khiến Ta Nghiện Ngập

Sau khi thấy sinh vật kia bắt được và cắn xé con mồi, nó vừa nghĩ vừa nóng lòng muốn thử.
Giơ đệm thịt của mình lên nhìn, cái đuôi nhẹ nhàng ngoe nguẩy, Gỗ Mun đột nhiên nhớ đến ngoài sân nhà có rất nhiều chim chóc côn trùng để thử nha.
Quyết định!
Ngày mai liền thực hiện.


Đang vui vẻ ngẫm nghĩ, Gỗ Mun chợt cảm thấy rùng mình.
Chưa kịp nhìn ngó xung quanh, nó liền bị hai bàn tay từ đằng sau túm lấy.

“Meow~”
“Biết rồi biết rồi, ta đang tắm nhanh cho ngươi đây, đứng im nào.”


Sau một hồi phản kháng kịch liệt nhưng bất thành, Gỗ Mun cam chịu để Nguyễn Trường Sinh dùng sữa tắm cho mèo xoa đều thân thể nó.
Sau đó hắn dùng vòi tắm cọ rửa cho mèo đen, đồng thời sờ sờ bụng mèo đen và nói:
“Ngươi có thấy mình béo hơn không, Gỗ Mun?”
“Meow ô!”


Gỗ Mun lập tức quay ngoắt đầu về phía hắn, biểu cảm giận giữ kêu to.
Trẫm đang còn đang ở độ tuổi phát triển, không phải béo, con sen hỗn xược cấm được nói trẫm béo, ngao ô!
“Haha, là ta nhầm được chưa.”

“Sắp xong rồi đấy, đứng yên để ta sấy lông cho ngươi.”


Cầm tới máy sấy, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục thực hiện vai trò “con ở” của mình.
Khi thân thể Gỗ Mun đã khô ráo, hắn ôm nó lên và sấy nốt bốn bàn chân, rồi lấy chiếc khăn màu đỏ quàng lại lên cổ Gỗ Mun, Nguyễn Trường Sinh nhắc nhở:


“Đã hoàn thành chương trình đầu tháng, nhìn ngươi rạng rỡ hẳn lên luôn nha Gỗ Mun.
Nhớ không được nghịch bẩn đâu đấy!”
Không thèm để ý hắn, Gỗ Mun lao vút ra khỏi phòng tắm.
Bản thân tắm rửa xong xuôi, hắn thay quần áo và đi tới phòng ngủ.




Ngồi xuống bàn học, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng hoàn thiện tất cả bài tập về nhà trong vòng nửa tiếng.
Thời kỳ nào của xã hội thì đi học về vẫn phải có bài tập về nhà, không bao giờ chạy thoát.
Việc học rất quan trọng— khục.


Lúc trước có lẽ hắn sẽ than thở đôi chút. Nhưng bây giờ nha, chẳng phải có tay là được.
Thuấn • Diệu Bút Sinh Hoa!
Chiếc bút trên tay Nguyễn Trường Sinh không ngừng xoạt xoạt với tốc độ bàn thờ, trong khi làm bài hắn còn tiện thể phân tâm, ngẫm nghĩ vơ vẩn.


Làm xong bài tập, hắn dọn dẹp bàn học và chuẩn bị vật dụng cho ngày mai, sau đó cầm lấy điện thoại bước xuống phòng khách.
Ôm mèo đen vào lòng, hắn ngồi lên ghế sofa, bật điện thoại và bắt đầu chương trình hàng ngày tiếp theo: đọc các cuốn sách điện tử chuyên môn về tự nhiên và xã hội.


Hiện tại hắn chỉ cần ngủ ba tiếng một ngày, nên bình thường Nguyễn Trường Sinh đều thức tới một giờ đêm để đọc sách và giải trí.
Tuy trước kia chưa có Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực, hắn chỉ đọc sách chuyên môn để…du ngủ (vạch rơi) phong phú hiểu biết.


Nhưng bây giờ nha, những tri thức này hắn đều có thể hấp thu, tiêu hóa dễ dàng, thậm chí suy một ra ba khiến Nguyễn Trường Sinh có cảm giác nghiện vô cùng, thân thể đều sắp hưng phấn tới mức co giật, ngốc mao dựng thẳng đứng.


‘Khục— nào, bình tĩnh đi tôi ơi’ Nguyễn Trường Sinh nghiêm chỉnh tự nhủ, nhanh chóng điều chỉnh lại tác phong.
Dù sao thì, làm học bá thật sảng khoái a, chỉ những ai từng tự mình cảm nhận được sự chênh lệch này mới có thể hiểu được cảm giác sung sướng của hắn.
Cạc cạc cạc.


Học tập và hấp thu nhiều loại tri thức giúp Nguyễn Trường Sinh mở rộng tầm mắt, tăng cường được tri thức dự trữ, tăng tốc tiến độ thăng cấp Đạo Chủng và đặc biệt là phụ trợ cho vấn đề khai phát kỹ xảo chưởng khống thân thể.
Một hòn đá trúng nhiều con chim nha.


Nếu như trận đấu với Lý Toàn Hưng hôm nọ hắn không khống chế được việc cấp tốc tăng tiết adrenalin, thì có dùng Siêu Trí Lực tăng cao tốc độ tư duy đi nữa cũng chưa chắc thân thể Nguyễn Trường Sinh đã phản ứng theo kịp.


Trong khi nhắn câu được câu không với hai thằng bạn thân, đồng thời thỉnh thoảng dòm chút nhóm chat của lớp, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục đọc lấy sách.


Lúc đồng hồ sắp chỉ một giờ đêm, hắn ôm theo Gỗ Mun đã say giấc lên phòng ngủ, những chiếc đèn cảm ứng tự động xung quanh đều hình bóng của hắn mà tắt dần.
Khống chế thân thể và tiềm thức, Nguyễn Trường Sinh chìm vào giấc ngủ say.


Gần tám giờ, sau khi thực hiện chương trình buổi sáng hàng ngày ở nhà, Nguyễn Trường Sinh đi tới trường.
Hắn lặng lẽ bước chân vào lớp học trong khi mọi người trong lớp tựa như lờ đi hắn.
Nguyễn Trường Sinh tới gần Khỉ Con vừa từ nhóm bạn bàn tán trở về chỗ ngồi. Hắn vỗ vai chào.


Người sau giật mình, quay lại nhìn hắn mà thảng thốt:
“Cục Đá ngươi tới từ khi nào, sao ta không biết.”
“Do ngươi không để ý thôi, mà nói đi cũng phải nói lại, chiêu Thính âm của ngươi thật phế.”
Nguyễn Trường Sinh lắc đầu bình luận.


“Không đúng, ta đã sử dụng khá quen thuộc năng lực của mình, làm sao có thể không nghe thấy ai đến gần cơ chứ!”
Khỉ Con phản bác, đồng thời nghi ngờ soi mói Nguyễn Trường Sinh.
“Là ngươi giở trò đúng không?”
Nguyễn Trường Sinh lắc đầu, giọng nói chắc nịch:


“Ta không biết gì nha, chắc do ngươi đang nghĩ linh tinh nên không để ý thôi.”
Thật ra đúng là hắn làm.
Thông qua học tập tri thức tự nhiên xã hội, hắn tình cờ phát hiện trong lĩnh vực sinh học, tâm lý học và vật lý có đề cập đến một khái niệm có tên “tin tức tố”.


Nó là sự tổng hợp của các thuật ngữ như “tin tức cảm xúc” hay “cảm giác tố” “hormone dẫn truyền ngoại” “hiệu ứng quan sát”...


Khi một người xuất hiện trong tầm cảm quan của người khác, thân thể người đó sẽ vô thức thả ra ngoài các loại tin tức tố, dẫn tới sự biến động của nội tại bản thân và sự chú ý của những người xung quanh.


Từ tuần trước, Nguyễn Trường Sinh đã thông qua nhận tri về kiến thức tin tức tố, nên bắt đầu tự chủ tìm cách khống chế và che giấu tin tức tố bản thân mình.
Đến hôm nay, dường như hắn đã có thành quả.


Mặc dù vẫn rất dễ dàng bị phát hiện khi hắn ở một mình, phát ra âm thanh, bị người chỉ mặt gọi tên hoặc làm động tác bất thường trước bất kỳ ai.


Đợi sau này điều khiển được Linh Tố, học được những Thuật thức ẩn độn như Hắc Ám Hành, Liễm Tức, Vô Thanh Bộ,...Nguyễn Trường Sinh sẽ khai nó phát sâu hơn.
Hắn thấy tin tức tố thực sự có tiềm năng rất lớn.
Trong lúc nói chuyện câu được câu không với Khỉ Con, chuông trường đã phát ra tiếng vang.


Mọi người trong lớp cầm theo đồ đạc của mình di chuyển tới phòng Tạo Tác.
Hôm nay trời nắng nhẹ, mặt đất đã bắt đầu bay lên từng trận sương mù nhợt nhạt.
Xuống tầng, lên tầng, rẽ ngoặt qua ba bốn chặng, cả lớp cuối cùng đã tới nơi.


Trước bục giảng, một người đàn ông hơi thấp có khuôn mặt già dặn, đầu tóc chải vuốt gọn gàng, mặc bên trong là quần áo chính thức, khoác lấy chiếc áo gile xám bên ngoài.
Nhìn cả lớp vừa bước tới cửa, với ánh mắt nghiêm khắc, hắn lạnh lùng nói:


“Lớp 10-2 đúng không, động tác nhanh nhẹn vào chỗ đi, các ngươi tới chậm hai phút.
Nhớ, không có lần thứ hai!”
Cả lớp nghe được lời của giáo viên liền biết vị này không phải loại thân thiện, nên nhanh chóng hấp tấp đi vào phòng và tìm chỗ ngồi.


Phòng Tạo Tác có diện tích rất rộng, bên trong là nhiều loại thiết bị có tạo hình kỳ lạ.
Nguyễn Trường Sinh quan sát qua liền rõ ràng, đây là những dụng cụ hỗ trợ luyện chế Tạo Tác.
Hắn đều biết bọn chúng, bởi vì khu chế tác của mẹ hắn cũng có những dụng cụ này.


Phía góc phòng học có một dãy tủ trữ vật liệu, bên cạnh là một tủ kính trưng bày những huy hiệu và một số thứ mà Nguyễn Trường Sinh không rõ là gì.
Giữa phòng là những chiếc bàn ghế dài được xếp từng hàng cách nhau.


Sau khi mọi người đã an vị, giáo viên đứng trên bục giảng giới thiệu tên của mình là Phạm Minh Đức, một trong những vị giáo viên dạy môn Tạo Tác Học Cơ Bản, rồi bắt đầu giảng bài.
“Tạo Tác Học là một ngành phụ trợ thiết yếu của văn minh nhân loại cũng như siêu phàm Linh Tố Sư.


Từ khi nhân loại tiến hóa và phát triển, khả năng sáng tạo công cụ đã là nền tảng cho sự tồn tại và tiến bộ của loài người.
Công cụ không chỉ đơn thuần là những đối tượng vật lý mà con người tạo ra để phục vụ nhu cầu hàng ngày.


Chúng còn là biểu tượng của sự thông minh và khả năng sáng tạo của loài người.


Từ những công cụ đơn giản như cây gậy, đá, đến những phát minh tiên tiến như máy tính, robot, con người luôn tìm cách để cải tiến và sáng tạo ra những công cụ mới, phục vụ cho mọi mục đích từ việc lao động đến giải trí, từ sự sinh tồn đến sự tiện lợi trong cuộc sống hàng ngày.


Cho đến hiện tại, khi kỷ nguyên Khải Linh tiến tới, sự phát triển trong việc sáng tạo công cụ cũng được chính thức bước sang một trang mới: công cụ siêu phàm - Tạo Tác.”
Vừa mở lời dạo đầu, giáo viên vừa cầm lên một đồ vậy có dạng con thoi và tiếp tục nói:


“Những năm đầu của văn minh Linh Tố Sư, từ khi chúng ta tình cờ phát hiện Linh Tố của bản thân có thể đồng hóa và kích hoạt linh tính của vật liệu siêu phàm.


Nhân loại mới bắt tay vào nghiên cứu phương thức chế tạo công cụ siêu phàm, nhưng vào lịch Khải Linh năm 444, trước khi vết nứt thời không kết nối với các vị diện khác xuất hiện, con người mới chỉ sáng tạo ra được các loại kỹ thuật luyện chế và hợp thành vật liệu siêu phàm bao gồm năm đại chi nhánh: Công trình, Luyện kim, Rèn chú, Gia công châu báu và Dệt may.


Mãi cho đến năm 500, thế giới của chúng ta giao thoa văn hóa với văn minh Lâm Linh Tộc của đại vị diện Divine Tree thì Linh Văn mới được sáng tạo.
Cuối cùng, khi kết hợp Linh Văn với kỹ thuật hợp thành vật liệu siêu phàm, nhân loại mới chính thức sáng chế ra được Tạo Tác.”


Nói rồi, con thoi trên tay Phạm Minh Đức tỏa ra tia sáng nhạt, những đường vân xuất hiện trên bề mặt và từ từ lơ lửng giữa không trung.
Trước ánh mắt thảng thốt của mọi người, nó phân ra thành trăm ngàn mảnh rồi kết hợp với nhau, dần dần biến thành một phân thân giống y hệt vị giáo viên đứng bên cạnh.






Truyện liên quan