Chương 34: Tâm Điểm Chú Ý

“ch.ết đi!”
Nắm đấm đỏ lừ mang theo gợn sóng rùng rợn tới gần hơn bao giờ hết!
Trong tích tắc này, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút…vui vẻ.
‘Một cuộc chiến sinh tử thật sự thú vị nha...’
Thời khắc cuối cùng!


Đồng bộ kích hoạt Chưởng Khống Nhập Vi cùng Siêu Trí Lực!
Kích hoạt chế độ siêu tốc tăng tiết adrenalin!
Theo đó, mọi thứ xung quanh Nguyễn Trường Sinh như chậm lại, hắn liền bắt đầu phản kích.
Chân vừa chạm đất, hắn ngay lập tức trùng đầu gối xuống, toàn bộ thân thể mềm mại như giọt nước.


Xoay tròn hai tay!
Cơ bắp cùng gân mạch trên toàn bộ thân thể co vào hết cỡ, Nguyễn Trường Sinh phát lực!
Nhu • Đấu Chuyển Càn Khôn!


Cảm giác được sự đau đớn của nắm đấm truyền tới, hắn tức tốc hấp thu lấy lực lượng của Lý Toàn Hưng, sau đó kéo căng toàn bộ thân thể, thuận theo lực đẩy mà xoay một vòng, lấy đòn đánh của kẻ địch trả lại chính kẻ địch.
“Tặng ngươi nha! Ngày thứ Hai vui vẻ!”


Không nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng hoảng sợ của đối thủ, nắm đấm mang theo toàn bộ lực lượng của Nguyễn Trường Sinh và đòn Kính • Phá Quân dứt khoát đập thẳng vào ngực Lý Toàn Hưng!
Cờ rắc!
Tiếng xương nứt vỡ, cùng với nó là thân thể khôi ngô của Lý Toàn Hưng lăn về phía sau năm mét!


Giáo viên thể chất ngay lập tức bắn người tới đỡ và kiểm tr.a vết thương: xương ức rạn nứt, đồng thời những xương sườn xung quanh có trình độ tổn thương nhất định.




Thương thế không nặng, nhưng thật đủ hung ác! Dù y tế phát triển vô cùng tiên tiến nhưng với vết thương như này chắc chắn phải nghỉ ngơi ít nhất một ngày.
May là đến cuối cùng, Nguyễn Trường Sinh đã kịp thời thu lại, chỉ phát ra lực lượng của chính Lý Toàn Hưng.


Vì cú lội ngược dòng ban nãy của Nguyễn Trường Sinh khiến hắn khiếp sợ mà thất thần, nếu không hắn đã chạy tới can thiệp kịp thời.
“Cả lớp tạm thời nghỉ một lát, ta đem học trò này tới phòng y tế chữa trị, lớp trưởng nhớ giữ các cho cả lớp trật tự.”


Nói xong, hắn liếc nhìn Nguyễn Trường Sinh với ánh mắt khá phức tạp, rồi bế Lý Toàn Hưng lên và chạy vội, để lại tàn ảnh dần dần tiêu biến.
Trong khoảnh khắc kết thúc, Nguyễn Trường Sinh lập tức giải trừ tất cả năng lực phụ tải.


Tuy thời gian chiến đấu ngắn ngủi, nhưng chênh lệch thể chất thật sự quá lớn.


Nếu không phải hắn lợi dụng lấy điểm yếu trong tính cách của đối thủ đề bày sẵn chiến thuật, thêm vào đó là các loại năng lực phụ tải cùng chiêu thức thể thuật diễn sinh Nhu • Tá Lực Đả Lực của hắn bắn ngược tất cả lực lượng của kẻ địch, gậy ông đập lưng ông, thì kết quả trận chiến này khó mà nói trước được điều gì.


Mặc dù đã chiến thắng, nhưng việc kéo căng hết cỡ sức đàn hồi và dẻo dai của thân thể nhằm hấp thu đòn cuồng bạo từ Lý Toàn Hưng, cộng thêm di chứng từ việc khống chế tăng tiết adrenalin quá nhiều khiến toàn bộ cơ thể hắn đau đớn, mỏi mệt rã rời.


Nguyễn Trường Sinh nhân lúc rảnh rỗi liền bắt đầu nghỉ ngơi, đồng thời khống chế thương thế và tăng cường tốc độ hồi phục của cơ thể.
Cuộc “đấu tập” tưởng chừng vô cùng dài dòng, nhưng thực sự chỉ diễn ra trong khoảng chưa đầy ba phút.


Lúc này đây, mọi người đều đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Nguyễn Trường Sinh, cứ như hắn là loại sinh vật quỷ quái nào đó mới xuất hiện trên Trạm Lam Tinh vậy.
“Vô danh tiểu tốt chiến thắng ác bá học đường!”
“Đánh bại đối thủ có thiên phú song cấp A, thật mạnh đâu!”


“Tạm thôi, dù sao đều là cảnh giới Dưỡng Thể, không điều khiển được Linh Tố nên Đặc chất cấp A chưa thể hiển lộ ra hết.”
“...”
Nguyễn Trường Sinh cũng đang nhìn lại chính mình, hắn thật có chút…hối hận!
Cẩu đâu? Điệu thấp đâu? Cẩn thận đâu?


Tại sao lúc đánh nhau hắn lại không nhớ tới được cơ chứ!
Bỏ qua Khỉ Con đang nhếch mép giơ ngón tay cái, Nguyễn Trường Sinh thấy được lớp trưởng Trần Băng Băng đang nhìn hắn mỉm cười với ánh mắt hứng thú và tán đồng, nốt ruồi son bên khóe mắt trái chập chờn vũ mị.
Mỉm cười? Tán đồng?


Ngươi tán đồng ta cái gì a, để ta còn biết mà sửa đổi!
Nghĩ thêm tới tên Lý Toàn Hưng còn đang nằm cáng, đầu hắn đau muốn nứt.
Ngày tháng sau này thật sự rất không ổn!
Cực kỳ không ổn!
Hắn phải nghĩ biện pháp tránh đầu sóng ngọn gió mới được.


Mười lăm phút sau, Nguyễn Trường Sinh bị gọi vào phòng giám hiệu viết bản tường trình, ngồi bên cạnh là giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn…
Sau khi báo cáo xong sự việc, giáo viên của hắn đã rời đi từ lâu.


Trước lúc đi, hắn còn nói thầm với Nguyễn Trường Sinh “Thiên phú thể thuật rất xuất sắc, nhớ chăm chỉ cố gắng” và vỗ vai.

Bước ra khỏi phòng giám hiệu, Nguyễn Trường Sinh thở phào một hơi.
Mặc dù ăn một “gậy” cảnh cáo, nhưng hắn cũng không bị ảnh hưởng xấu gì.


Giáo viên thể chất và cả lớp đều có thể làm chứng việc hắn phản đòn trong chiến đấu, gây thương tích cho Lý Toàn Hưng là tình huống tự vệ, kẻ đang nằm trên cáng kia mới là người gây ra mọi chuyện.
Trên đường trở về thao trường, tâm hắn đã bình tĩnh trở lại.


Sự tình “bốc lửa” ngày hôm nay khiến hắn bại lộ thiên phú thể thuật thực ra không có gì quá đáng ngại, nó chỉ khiến kế hoạch thi vào Ban Năng Khiếu của hắn phải hơi thay đổi một chút mà thôi.


Ý định ban đầu của Nguyễn Trường Sinh là dựa vào Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực bộc lộ khả năng xuất chúng về ngành phụ trợ Tạo Tác Học, hiện giờ có thêm một cái mác “nhân tài thể thuật” cũng không ảnh hưởng nhiều.


Dù sao R2 cấp D của Nguyễn Trường Sinh cũng là điểm trừ khá lớn, nếu không thể hiện ra một số năng lực vượt trội khác, chưa chắc hắn đã có thể thành công vào Ban Năng Khiếu.
Hiện tại có hai việc quan trọng hơn cần hắn tìm cách giải quyết.


Việc thứ nhất là danh tiếng của bản thân, hắn đã trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp sau vụ vừa nãy.
Nguyễn Trường Sinh đã nghĩ ra được một vài phương pháp giảm bớt độ chú ý.


Đồng thời, mọi người đang phải vì tính mạng của bản thân để tập trung vào học tập, tu luyện, hơi đâu mà quan tâm mấy chuyện bên lề, nên việc này tạm ổn.
Còn việc thứ hai lửa sém lông mày mới làm hắn đau đầu!


Rốt cuộc từ giờ trở đi, Nguyễn Trường Sinh đã chính thức kết thù với Lý Toàn Hưng.
Chỉ mỗi Lý Toàn Hưng hắn còn không thèm để vào mắt, nhưng ba mẹ của Lý Toàn Hưng là quản lý cấp trung của tập đoàn lớn tại tỉnh Vĩnh An này.


Nhỡ Lý Toàn Hưng nhờ đến mối quan hệ của ba mẹ hắn, dù không nguy hiểm tính mạng nhưng Nguyễn Trường Sinh sẽ gặp phải phiền phức lớn rồi.
Hắn chưa có kế sách gì nhằm giải quyết vấn đề trên, tuy nhiên, trước hết vẫn cần thu thập tin tình báo cái đã, mới có thể mưu định sau động.


Trong lúc suy nghĩ, Nguyễn Trường Sinh đã về tới sân lớp.
Nhìn thấy phía sân tập đã có hai người đang chiến đấu, sau khi xin phép giáo viên cho vào lớp, hắn liền bước nhanh tới vị trí xếp hàng bên cạnh Khỉ Con trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Khỉ Con nhanh nhẹn hỏi:
“Cục Đá, ngươi có làm sao không?


Ta nghe nói phòng giám hiệu rất đáng sợ á.”
“Không có gì, chỉ bị cảnh cáo miệng thôi, dù sao lỗi không phải từ ta nha.”
Nguyễn Trường Sinh điềm tĩnh trả lời.
“Thế là tốt rồi, vừa nãy trông tên Lý Toàn Hưng phát điên lên thật đáng sợ.


Ta còn tưởng bản thân sẽ không gặp được ngươi nữa, ô ô ô…”
Khỉ con khoác lấy vai hắn, làm bộ khóc lóc khổ sở.
Nguyễn Trường Sinh nghe mà nổi da gà, hắn gạt tay của Khỉ Con và mỉm cười vô cảm:
“Vậy ta cảm ơn ngươi a…”


Cảm nhận được mọi người xung quanh đang dỏng tai nghe lén, hắn bất động thanh sắc, hơi cất cao giọng nói tiếp:


“Trận đấu lúc nãy đúng là nguy hiểm thật, cũng may gần cuối trận tên Lý Toàn Hưng kia bị ta đá vào đầu khiến hắn xuất hiện tình trạng mất lý trí, nhìn hắn ghê gớm vậy thôi, nhưng do đầu não choáng váng nên lực chiến đã giảm ba phần.


Nếu không ta cũng không có cơ hội mượn sơ hở để chiến thắng Lý Toàn Hưng.”
Vừa nói, Nguyễn Trường Sinh vừa làm biểu cảm nghĩ lại chuyện cũ mà kinh.
Hắn dùng lời giải thích nửa thật nửa giả nhằm lẫn lộn và giảm bớt danh tiếng của mình, nghe thì rất xả đảm, nhưng lại có tác dụng khá tốt.


Không phải ai trên đời này cũng là người thông tuệ.
Dù sao mọi người chỉ tin những gì họ muốn nghe, muốn thấy mà thôi, ở đâu cũng vậy.
Các học sinh đứng cạnh nghe thấy thế, đa phần đều tin tưởng hoặc bán tín bán nghi.


Chỉ còn lại số ít người nhìn Nguyễn Trường Sinh với ánh mắt “ngươi lừa gạt quỷ đâu” điển hình là lớp trưởng Trần Băng Băng, mắt nàng đều muốn trợn trắng lên rồi!
Thấy kế hoạch của mình đã thành công một nửa, Nguyễn Trường Sinh thở nhẹ nhàng.


Ít ra đã lẫn lộn được phần nào mức độ chú ý, nửa còn lại là tự hắn phải tìm phương pháp tiêu giảm hiện diện của bản thân nữa là xong.


Môn học Cao Đẳng Thể Thuật của buổi sáng lặng lẽ kết thúc, buổi chiều lớp Nguyễn Trường Sinh được chủ nhiệm Phạm Đình Thi giảng giải về tích chất của Linh Tố Cơ Sở - Thổ.
Thời gian cứ thế trôi qua…
Đầu tháng 10, tiết Hàn Lộ, thành phố Vĩnh Hằng chính thức bước vào cuối thu.


Tối Chủ Nhật, trong khu chứa đồ.
Nguyễn Trường Sinh đang lật lại từng quyển sách về Tạo Tác Cơ Sở với tốc độ vô cùng nhanh.
Dùng Siêu Trí Lực tăng tốc tư duy, dù chưa hiểu rõ được tri thức trong sách, hắn vẫn có thể dễ dàng ghi nhớ hết tất cả vào đầu.


Ngày mai là buổi học đầu tiên của hai môn học mới: Tạo Tác Học Cơ Bản và Dược Tề Học Cơ Bản, Nguyễn Trường Sinh thấy mình nên chuẩn bị sẵn sàng.
Vì khi bắt đầu học tập tri thức cơ bản về Tạo Tác Học, hắn liền có thể thuận tiện từ trong trí nhớ hấp thu lấy tri thức.


Sau khi ghi nhớ hết thảy, Nguyễn Trường Sinh đi sang khu khu tập luyện và tu luyện chương trình hàng ngày.
Đầu tiên là bốn thức Cao Đẳng Thể Thuật, tiếp theo là Hô Hấp Pháp, cuối cùng là Quan Tưởng Đồ.
Qua một canh giờ, hắn kết thúc tu luyện và nhìn bảng trạng thái:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100


Trạng thái: Khỏe mạnh
Đạo Chủng: Cấp 1 (20%) (↑4)
『Năng lực』:
Cấp 1: Siêu Trí Lực Lv1
Cấp 2: (Chưa mở khóa)

Linh Tố Sư: Cấp 0 (Dưỡng Thể) (39%) (↑22)
R2: Ám (35%) Âm (27%)...
Đặc Chất: Chưởng Khống Nhập Vi (Cấp B)
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Hoàn mỹ)
Cảm Ứng Hô Hấp Pháp (Tinh thông) (83%) (↑51)


Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Một (Tinh thông) (58%) (↑44)
『Thuật thức』:
Cơ Sở Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Cao Đẳng Thể Thuật • Kính (Tinh thông) (42%) (↑40)
Cao Đẳng Thể Thuật • Thuấn (Tinh thông) (57%) (↑45)
Cao Đẳng Thể Thuật • Nhu (Tinh thông) (42%) (↑41)
Cao Đẳng Thể Thuật • Ám (Tinh thông) (42%) (↑41)
『Học thức』:


Luyện Kim Cơ Sở (Sơ hiểu) (10%)

Trong hai tuần tu luyện, Nguyễn Trường Sinh đạt được thành quả khả quan.
Nhưng bởi tri thức siêu phàm chủ yếu học được từ Cao Đẳng Thể Thuật, nên tiến độ Đạo Chủng mới chỉ tăng lên 4%.


Hoán Linh Dược Hoàn đã bắt đầu xảy xuất hiện kháng tính nên hiệu năng thuốc đang giảm dần, nhưng ít ra tháng 11 này hắn đã có thể bước vào Linh Tố Sư cấp 1.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Trường Sinh không kìm được vui vẻ, bước chân vô thức trở nên nhẹ nhàng.


Đi qua phòng khách, hắn nhìn thấy Gỗ Mun đang ngồi xem TV, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến:
“A, có vẻ như tháng này mình chưa tắm cho nó.”
Cạc cạc cạc.
Nguyễn Trường Sinh im lặng mò tới gần…






Truyện liên quan