Chương 31: Cao Đẳng Thể Thuật (1)

Trường trung học Trần Phóng, trong phòng thay đồ nam.
Nguyễn Trường Sinh cởi áo khoác và đồng phục trên thân, lộ ra làn da khỏe khoắn, vóc người cân xứng cùng cơ bắp thon dài, toàn bộ múi cơ có hình giọt nước mạnh mẽ mà linh xảo.


Sau đó hắn nhanh chóng thay đổi bộ đồng phục thể dục có gang màu trắng làm chủ đạo, xen kẽ là màu đỏ cùng những đường kẻ đen.
Khỉ Con ở bên cạnh cũng vừa thay đồ xong, hai người liền cùng các nam sinh trong lớp bàn tán náo nhiệt, lần lượt bước ra thao trường chờ đợi giáo viên tới.


Lớp trưởng Trần Băng Băng đã thay xong đồng phục thể dục và tới sân tập trước mọi người, bộ đồng phục vừa vặn với thân thể khiến vóc dáng nàng hiện lên từng đường cong mềm mại của thanh xuân, nhưng không thiếu phần năng động, khí phái.


Hôm nay Trần Băng Băng vẫn đeo băng đô cài tóc như mọi khi, nhưng không còn để tóc xõa mà đã buộc lên thành đuôi ngựa, làm khuôn mặt trái xoan trắng trẻo hồng hào của nàng càng được tôn lên phần anh khí.


Mi mắt cong vút như nguyệt nha nhẹ nhàng chớp chớp, mang theo khí thế mạnh mẽ, Trần Băng Băng nghiêm túc kêu gọi cả lớp đi ra xếp hàng và điểm danh.
Nguyễn Trường Sinh hơi chút chú ý, liền thấy được cô nàng lớp trưởng này cũng không mấy thân thiết với các nữ sinh khác của lớp.


Trong ánh mắt của các nàng, hắn chỉ thấy được sự ngưỡng mộ, lấy lòng, dè chừng, ghen ghét,...mà không thấy được sự thân thiết, đón nhận.
Bọn con trai cũng nhìn nàng có chút sợ hãi, ngưỡng mộ mà tránh xa.




Có vẻ như Trần Băng Băng bị cả lớp xa lánh đây, à không, còn có tên thiểm cẩu Lý Toàn Hưng đang nở nụ cười “tà mị quyến cuồng” đắm đuối ngắm lớp trưởng, làm cho mọi người đều phải vô thức đứng cách xa tên dở hơi kia một mét.


Hắn thì không tính, dù sao tâm lý của hắn đã quá trưởng thành, sẽ không có chuyện Nguyễn Trường Sinh giở trò bạo lực lạnh với một thiếu nữ.
Dù sao thiếu nữ là để yêu thương mà phải không, đặc biệt là ma pháp thiếu nữ bị mất đầ—


Khục—hắn nhanh chóng lờ đi tiếng FBI Open Up vừa lơ đãng phát ra trong đầu…
Lúc này, một người đàn ông cao to vạm vỡ đã nhanh chóng bước tới trước lớp 10-2, hắn nói giọng đanh thép mà mạnh mẽ:
“Chào cả lớp, ta tên Vũ Anh Tuấn, là giáo viên thể chất dạy môn Cao Đẳng Thể Thuật của lớp ta.


Đáng nhẽ phải hơn một tháng nữa thì môn học này mới được xếp vào thời khóa biểu.
Nhưng vì tình trạng của các trò, nhà trường và ban ngành giáo dục đã quyết định đẩy môn Cao Đẳng Thể Thuật lên sớm hơn một tháng.”


Sau khi giới thiệu bản thân và tìm hiểu sơ về các học sinh trong lớp, giáo viên Tuấn cảnh cáo mọi người:
“Môn học này có tính rủi ro khá cao, nếu các trò không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề thương tích, thậm chí tàn phế.


Để tránh những điều đáng tiếc, việc duy nhất các trò cần làm là phải luôn luôn nghe theo chỉ lệnh của ta, rõ chưa?”
Giải thích tới những từ cuối cùng, hắn vừa nói vừa gằn giọng, âm lượng trở nên to lớn và vang vọng vào trong lòng mỗi học sinh.
Mọi người vô thức đáp lại:
“Rõ!”


Khuôn mặt giáo viên Tuấn hiện lên vẻ hài lòng, hắn ngay lập tức ra lệnh:
“Hiện tại, bắt đầu từ hàng bên trái nối đuôi nhau chạy mười vòng quanh thao trường để làm nóng người, chạy!”
Theo lệnh của giáo viên thể chất, cả lớp lần lượt từng người theo thứ tự mà chạy.


Thao trường của trường trung học Trần Phóng có diện tích khá lớn, nên sau mười phút mọi mới hoàn thành.
Chỉ có số ít học sinh thở hổn hển, đổ mồ hôi kha khá, những người còn lại chỉ hơi rối loạn hô hấp đôi chút.


Dù sao tất cả đều được luyện tập Cơ Sở Thể Thuật từ năm mười một tuổi nhằm sẵn sàng bước vào con đường Linh Tố Sư, nên thể chất vô cùng tốt là điều tất nhiên.
Khi cả lớp đã tập hợp và đứng xếp hàng nghiêm chỉnh, giáo viên Vũ Anh Tuần liền bắt đầu giảng giải về Cao Đẳng Thể Thuật:


“Cao Đẳng Thể Thuật là một môn cận chiến được tạo ra bởi một vị mang danh hiệu Võ Thánh của quốc gia Đông Minh vào gần một ngàn năm trước, mãi sau này mới được Liên Minh Quốc Tế cải tiến, phổ cập và phát triển tới toàn bộ thế giới.


Cho đến hiện tại, nó đã trở thành một bộ phận không thể thiếu của Linh Tố Sư cấp thấp và các Linh Tố Sư theo lưu phái Cường Hóa.
Sau khi thức tỉnh năng lực tu luyện Linh Tố, các trò đã đạt đủ hai điều kiện để học tập môn học, không biết mọi người có rõ chăng…”


Nói đến đây, giáo viên tạm thời dừng lại một chút.
Cả lớp vẫn im lặng chờ đợi người đàn ông vạm vỡ trước mặt tiếp tục bài giảng.
Vũ Anh Tuấn: “...”
Không khí xung quanh đột nhiên xuất hiện cảm giác khó xử.


Giáo viên Vũ Anh Tuấn mắng thầm trong lòng, bọn học sinh này liền không thể ham học hỏi hơn một chút được sao.
Nguyễn Trường Sinh nhìn vậy biết ý, trong lòng than thầm ‘giáo viên mới thật cmn phiền phức’ bèn lấy cùi chỏ huých nhẹ Khỉ Con đang đứng bên cạnh.


Khỉ Con quay sang, thấy được Cục Đá đang ra dấu, nháy mắt liền hiểu ý.
Hắn hơi chỉnh lại cuống giọng rồi tiếp lời vị giáo viên với biểu cảm thán phúc và tò mò:
“Thưa giáo viên, vậy hai điều kiện đó là gì ạ?”


Rốt cuộc thấy được bậc thang để leo xuống, giáo viên Tuấn nhìn Khỉ Con với ánh mắt tán thưởng, hắn thuận theo trả lời:
“Điều kiện thứ nhất, thân thể.


Một quãng thời gian sau thức tỉnh, mỗi người đều đã thông qua Hô Hấp Pháp, thân thể được Linh Tố tăng cường và thích nghi vừa đạt tới yêu cầu để chịu đựng các động tác khó của Cao Đẳng Thể Thuật.
Điều kiện thứ hai, tâm trí.


Ở tuổi mười lăm, thế giới quan cũng như tâm trí của các trò đã gần như định hình, biết thứ gì tốt thứ gì xấu, biết lợi và hại, nên sẽ hạn chế được việc sử dụng Cao Đẳng Thể Thuật vào mục đích bất chính.
Tốt, không dài dòng thêm nữa, chúng ta bắt đầu bài học hôm nay.”


Giáo viên Tuấn vỗ vỗ tay, biểu cảm trở nên nghiêm khắc:
“Buổi hôm nay ta sẽ giới thiệu qua toàn bộ bốn thức của Cao Đẳng Thể Thuật: Kính, Thuấn, Nhu, Ám cùng cách thức học tập.
Những buổi sau sẽ dạy chi tiết hơn từng thức.
Đồng thời, ta cần mời một học sinh lên đây cùng diễn tập.”


Liếc nhanh toàn bộ lớp học, hắn quay về vị trí ban đầu, chỉ tay:
“Lớp trưởng đi, mời ngươi tới đây.”
Trần Băng Băng nghe thấy giáo viên gọi mình, liền nhanh nhẹn bước lên, trong ánh mắt đỏ rực hiện vẻ…hưng phấn, thậm chí khát máu?!?


Nguyễn Trường Sinh cảm thấy vị nữ lớp trưởng này không quá bình thường!
Trong lúc hắn suy nghĩ, hai người đã đứng cách nhau năm mét tại một khoảng sân rộng, bên cạnh là một số hình nộm tập võ.
Giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn bắt đầu giảng thuật:


“Bốn thức được sinh ra với từng mục đích khác nhau, trong đó thức đầu tiên của Cao Đẳng Thể Thuật được gọi là Kính, nguyên lý chính là thao túng và tích tụ lực lượng của bản thân vào một bộ phận hoặc toàn bộ thân thế.


Sau đó không phát lực ra ngoài mà điều khiển lực lượng này tích trữ và kéo căng bộ phận hoặc toàn bộ thân thể, khiến thân thể trở nên mạnh mẽ và cứng cáp.”
Vừa nói, hắn vừa giơ lên nắm đấm biểu hiện.


Hít thở một hơi, giáo viên hơi gồng cánh tay, cơ bắp và gân mạch trên nắm đấm của hắn chợt phồng lên một vòng, vẻ ngoài trở nên vô cùng cứng rắn.
Nam giáo viên bỗng đấm ra một quyền lên hình nộm bên cạnh.
Ầm!


Hình nộm vốn tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng rắn chắc nay nứt vỡ thành từng mảnh.
Trước mặt cả lớp, giáo viên đưa nắm tay vừa ra đòn cho mọi người nhìn, trên mu bàn tay không có một chút vết trầy xước nào cả.
Nhìn các học sinh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bàn tay hắn, giáo viên Tuấn hài lòng.


“Ngoài sử dụng Kính áp dụng vào cường công, chúng ta còn có thể áp dụng vào việc phòng thủ.
Ta và lớp trưởng sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một lần.
Để rõ ràng, ta sẽ sử dụng Kính trên cánh tay đón đỡ đòn đánh.”


Nói rồi, giáo viên ra hiệu cho lớp trưởng đánh vào hai tay đã xếp thành hình chữ X trước ngực của hắn.
Dựa theo hiệu lệnh bắt đầu, Trần Băng Băng thấp xuống đầu gối, dứt khoát tụ lực sau đó nhún chân bật mạnh, lao tới đấm vào cánh tay của giáo viên mà xung quanh không hề có chút tiếng gió.


Thấy vậy Nguyễn Trường Sinh liền rõ ràng, vị nữ thiên tài này đã đạt tới giai đoạn Hoàn Mỹ của Cơ Sở Thể Thuật.
Đòn đánh của nàng được tụ lực của toàn thân và phát phát lực trong tích tắc mà không phát tàn một chút dư ba nào ra ngoài.
Oanh!!!


Dù một đấm của Trần Băng Băng đạt tới giai đoạn hoàn mỹ, nhưng vẫn không thể khiến giáo viên thể chất suy chuyển thân thể, thậm chí tại vị trí trúng đòn trên cánh tay không có một chút vết tích nào của đòn đánh vừa diễn ra.


Tuy cú đấm của nữ lớp trưởng không làm Vũ Anh Tuấn xi nhê, nhưng trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên và thán phục:
‘Không hổ danh là một trong hai vị thiên tài cấp S, Cơ Sở Thể Thuật đã tu luyện đến mức độ như vậy.’


Sau khi biểu diễn xong thức Kính trong Cao Đẳng Thể Thuật, giáo viên Vũ Anh Tuấn khen ngợi Trần Băng Băng, tiếp tục nhờ nàng đứng ra xa mười mét rồi giảng đến thức thứ hai, Thuấn.


“Thuấn, chính là lợi dụng sức bật của các khối cơ bắp và gân mạch trên cơ thể, thông qua phương thức phát lực khiến bản thân bước đi cùng ra đòn với tốc độ cực nhanh.
Nhìn, đây là biểu hiện khi ta điều khiển cơ bắp và gân mạch trên chân của mình để phát lực thức Thuấn.”


Hắn cởi giày, sau khi gân mạch và cơ bắp trên đôi chân đã gồ lên rõ ràng, Vũ Anh Tuấn bắt đầu phương pháp phát lực.


Đồng tử Nguyễn Trường Sinh và Trần Băng Băng bất chợt co rút, người trước ngay lập tức kích hoạt năng lực chủ động tăng lên tốc độ tư duy để nhìn rõ hơn, còn người sau theo bản năng vội vàng phản ứng thân thể của mình nhưng không kịp.


Trong khoảnh khắc đó, vị giáo viên vạm vỡ đã xuất hiện ngay trước mặt lớp trưởng.
Cả lớp chưa kịp hô lên tiếng thán phục, đã thấy hắn lại xuất hiện ở vị trí đứng ban đầu và nói:


“Chưa xong chưa xong, ngoài tăng tốc bộ pháp, thức Thuấn còn một phương thức áp dụng khác, chính là ra đòn chớp nhoáng.
Hãy nhìn cho kỹ hình nộm bên cạnh và tay của ta.”
Giảng xong, giáo viên nhẹ nhàng nâng tay.


Cơ bắp và gân mạch trên cánh tay bắt đầu gồ lên, sau đó mọi người chỉ kịp thấy cánh tay ấy lóe lên một cái, đầu người của hình nộm đã bị mạnh mẽ xuyên thủng.
Có lẽ trong lớp này, chỉ có duy Nguyễn Trường Sinh nhìn được rõ ràng nhất mọi thứ mới phát sinh.


Hít một hơi khí lạnh, hắn tắt đi năng lực Siêu Trí Lực và thầm tán thán: ‘Thật cmn kinh khủng, tốc độ ra đòn đã gần đạt đến vận tốc âm thanh, mặc dù ta có thể thấy được, nhưng phản ứng của thân thể chắc chắn không kịp tránh nổi chiêu thức này’ sau đó kích động vô cùng.


Hắn cũng sắp học được thức Thuấn nha, năng lực bảo mệnh cuối cùng cũng có chỗ dựa.
Chỉ cần tốc độ thân thể của Nguyễn Trường Sinh theo kịp một bộ phận tốc độ tư duy của bản thân khi kích hoạt Siêu Trí Lực, năng lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên cực kỳ mạnh mẽ.


“Mai sau các trò lên cấp 1 sẽ theo thiên phú bản thân mà đi từng lưu phái khác biệt, nhưng né tránh và chạy trốn trong chiến đấu cấp thấp gần như không thể rời bỏ bộ pháp, nên chắc chắn không ai được bỏ qua việc tu luyện thức Thuấn.
Nghe rõ chưa?”


Sau khi giảng giải xong xuôi thức Thuấn, giáo viên thể chất lớn tiếng nhắc nhở.
Khi nghe được câu trả lời cùng biểu cảm nghiêm túc của mọi người, hắn mới chuyển sang thức thứ ba của Cao Đẳng Thể Thuật, Nhu.






Truyện liên quan