Chương 32: Cao Đẳng Thể Thuật (2)

“Thức Nhu trong Cao Đẳng Thể Thuật là một chiêu thức được áp dụng trong né tránh, phòng thủ.
Nguyên lý của nó dựa trên khả năng dẻo dai của thân thể, thông qua phương thức tụ lực và phát lực đặc biệt khiến thân thể trở nên vô cùng mềm mại và đàn hồi.


Khi sử dụng thức Nhu, thân thể có thể hoàn thành được các động tác phi thường, hay thậm chí hấp thu và chuyển dời sức ép của các loại lực tác động tới cơ thể mình ra ngoài hoặc xuống mặt đất.”
Giáo viên vừa giảng giải vừa làm mẫu, nhờ Trần Băng Băng tiến công lấy hắn.


Lớp trưởng liền gật đầu làm theo, nàng xông tới và tung ra nắm đấm.
Mỗi đòn đánh mạnh mẽ và linh xảo của Trần Băng Băng đều bị vị đàn ông cao to vạm vỡ này né tránh bằng cách…uốn éo cơ thể.


Trong khi hạn chế di chuyển, thân thể trông vô cùng tráng kiện và cứng cáp của hắn đang không ngừng thực hiện các động tác uốn dẻo, hóp lưng, hóp vai, hóp eo...vô cùng kỳ dị.
Tiếp đó, giáo viên thể chất không còn tránh né nữa mà để lớp trưởng đánh từng đòn lên cơ thể.


Mỗi khi đòn đánh tiếp xúc tới bộ phận nào, bộ phận ấy liền như cao su lún xuống, hắn liền thuận theo thế đánh thụt lùi về phía sau.


Trong khi lùi lại, bộ phận thân thể lún xuống đã co giãn về vị trí ban đầu mà không có vết bầm tím nào, đồng thời mỗi bước khi lùi đều in hằn dấu chân lên sân tập.




Vẻ mặt buồn bực của Trần Băng Băng lúc này thật thú vị, nàng có cảm giác mình đang đánh nhau với cục bông mềm, không đã tay một tí nào, thật quá sức khó chịu, quá sức ghê tởm!
Cả lớp đều buồn cười nhìn cảnh quái dị trên sân tập.


Nhưng không có mấy người hứng thú với chiêu thức Nhu, vì bề ngoài của nó khá khó nhìn, nếu dùng ra sẽ rất mất mặt, thiếu niên nha, mặt mũi quan trọng nhất.


Ngoại trừ Nguyễn Trường Sinh, ánh mắt hắn long lanh nhìn kỹ mỗi động tác của giáo viên, trong lòng không ngừng phân tích khả năng và phương thức áp dụng của chiêu thức này.
Cuối cùng hắn cho ra kết luận:


Về khả năng phòng thủ, tuy cần năng lực khống chế vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, nhưng nếu làm được thì Nhu có hạn mức phòng thủ cao hơn nhiều so với Kính.


Về khả năng né tránh, Nhu không né đòn nhanh như Thuấn, nhưng có thể kết hợp thay nhau sử dụng, khi thuần thục việc kết hợp cả hai sẽ khiến chuyện né tránh trở nên kỳ quỷ, mạnh mẽ mà khó lường.


Ngoài ra Nguyễn Trường Sinh còn nghĩ tới một số chiến thuật khác, nhưng hiện tại chưa có khả năng áp dụng nên không đề cập đến.

Kết thúc biểu diễn chiêu thức Nhu, giáo viên Tuấn cảm ơn lớp trưởng và kêu nàng trở về vị trí trong hàng của lớp.


Cuối cùng, hắn giảng đến thức cuối trong Cao Đẳng Thể Thuật - Ám:
“Ám là chiêu thức được sinh ra để đối đầu với những thực thể có lớp vỏ ngoài hay biểu bì vô cùng cứng rắn, khó có thể cường công phá vỡ nhưng nội tạng lại yếu ớt, có cường độ chênh lệch so với vỏ ngoài.


Thay vì tốn nhiều sức lực dùng Kính hay Thuấn đánh xuyên lớp phòng vệ này, Võ Thánh đã sáng tạo ra thức Ám nhằm ít tốn sức nhất mà vẫn có thể tổn thương kẻ địch.


Nguyên lý của nó là kết hợp phương thức phát lực và liễm lực vô cùng đặc biệt, tạo thành khả năng tích tụ, thẩm thấu và phá hoại từ phía bên trong mà xuyên qua lớp phòng thủ bên ngoài.”
Vừa nói xong, nam giáo viên hơi tụ lực, sau đó đánh vào hình nộm.


Ba giây trôi qua, khi cả lớp bắt đầu hoang mang không hiểu, giáo viên Tuấn liền bẻ hình nộm ra làm đôi và cầm nó lên đưa tới trước mặt mọi người.
Bên trong hình nộm vốn đặc ruột đã thình lình nứt vỡ thành từng mảnh vụn.
“Oa, chiêu thức thật âm hiểm.”


“Ta vẫn thích Kính với Thuấn hơn, thức Ám quá nhàm chán, không đủ nhiệt huyết a.”
“Nhưng nó tốn ít sức mà hiệu quả cao, đặc biệt là đối với những kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như ngươi.”
“Ngươi đây muốn ch.ết a, tan học gặp nhau ở cổng!”


“Hừ, gặp thì gặp, lúc đấy khác biết ai là gà ai là thóc.”
“...”
Cả lớp bàn tán nhộn nhịp, có người thích thú, có người xem thường.
Giáo viên Vũ Anh Tuấn bắt đầu dạy học tỉ mỉ từng thức một.
Mặt trời hôm nay không ló đầu nên mọi người cũng quên mất thời gian.


Cuối cùng, khi đồng hồ điểm mười một giờ trưa, buổi dạy học đầu tiên của Cao Đẳng Thể Thuật kết thúc.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới thế mà một tuần đã qua.
Cuối tháng 9 năm 1135, sáng thứ hai.


Trong khu tập luyện dưới tầng hầm, dù đã được khống chế, mồ hôi trên người Nguyễn Trường Sinh vẫn tuôn ra như tắm.
Hiện tại, hắn đang đạp chân trên một chiếc cọc cao hơn một mét, xung quanh là những chiếc cọc khác có độ cao thấp, xa gần không đồng đều.
Nguyễn Trường Sinh tiếp tục luyện tập.


Tưởng chừng như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, nhưng những bước di chuyển chớp nhoáng của hắn đều rất chính xác và linh hoạt.
Mỗi khi bắt đầu điểm lấy đà, đôi chân trần của Nguyễn Trường Sinh đều nhẹ gồ lên gân mạch, sau đó ngay lập tức bật ra, trông vô cùng mạnh mẽ và mỹ cảm.


Nhìn hắn sải bước trên các cây cọc phảng phất như đang đi dạo trên đất bằng, nhàn nhã, tự tại.
Nếu giáo viên thể chất của hắn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ ngạc nhiên, tán thán không ngớt.


Thuấn, một thức trong Cao Đẳng Thể Thuật, đã được Nguyễn Trường Sinh tu luyện tới mức độ lô hỏa thuần thanh chỉ trong một tuần!
Nếu như trước kia chưa có Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực, hắn phải mất ít nhất một năm mới có thể đạt tới tình trạng hiện giờ.


Nhưng trên đời này không có nếu như, hiện tại Nguyễn Trường Sinh chỉ cần đúng một tuần là đủ.
Qua một thời gian tu luyện, hắn kết thúc chương trình tập luyện của mình, nhẹ nhàng khống chế bản thân nhảy xuống sân mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.


Lúc này, bảng trạng thái khuôn Công Pháp và Thuật Thức của Nguyễn Trường Sinh đã có sự thay đổi rõ rệt:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100

『Công pháp』:
Minh Tưởng (Hoàn mỹ)
Cảm Ứng Hô Hấp Pháp (Tinh thông) (32%) (↑28)


Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Một (Thuần thục) (57%) → Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Một (Tinh thông) (14%)
『Thuật thức』:
Cơ Sở Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Cao Đẳng Thể Thuật • Kính (Tinh thông) (2%)
Cao Đẳng Thể Thuật • Thuấn (Tinh thông) (12%)
Cao Đẳng Thể Thuật • Nhu (Tinh thông) (1%)
Cao Đẳng Thể Thuật • Ám (Tinh thông) (1%)



Tiến độ cấp Đạo Chủng và Linh Tố Sư của hắn đều tăng lên từng bước chậm chạp mà kiên định.
Trong đó, Cảm Ứng Hô Hấp Pháp và Tinh Không Quan Tưởng Đồ tăng tiến độ khá nhanh, giúp tốc độ tu luyện Linh Tố và Tinh thần lực tiến triển khả quan.


Hiện tại năng lực bị động của Siêu Trí Lực đã đạt 11.5 lần, năng lực chủ động đạt 3.4 lần.
Nhưng độ thuần thục tăng nhanh nhất thì phải nói đến tứ thức Cao Đẳng Thể Thuật.


Nhờ có nền móng vô cùng vững chắc cũng như khả năng tụ lực, phát lực, liễm lực hoàn mỹ, tùy tâm sở dục từ Cơ Sở Thể Thuật, trong một tuần Cao Đẳng Thể Thuật đều đã từ giai đoạn Sơ hiểu nhảy vọt tới Tinh thông.


Đặc biệt là thức Thuấn được hắn “chăm sóc” kỹ càng nhất, kỹ năng bảo mệnh nha, không kỹ càng không được.


Nguyễn Trường Sinh đã có thể vận dụng linh hoạt tứ thức trong bất kỳ tình huống nào, thông qua chưởng khống tiềm thức, Cao Đẳng Thể Thuật gần như được hắn in sâu vào hệ thống phản xạ có điều kiện của cơ thể.


Thả lỏng thân thể một lúc, hắn bắt đầu thực hiện công việc hàng ngày và chuẩn bị đến trường.

Đứng xếp hàng tại thao trường, Nguyễn Trường Sinh nói chuyện phiếm với Khỉ Con.
“Ngươi tập luyện Cao Đẳng Thể Thuật thế nào rồi?”


“Cũng tạm thôi, nhà của ta không có sân tập chuyên môn nên tiến độ tập luyện khá chậm chạp.”
Thấy Nguyễn Trường Sinh hỏi, Khỉ Con - Nguyễn Minh Hoàng lơ đễnh trả lời.


Khỉ Con xuất thân gia đình bình dân, ba mẹ hắn đều không có chứng chỉ Linh Tố Sư, là người làm nghề hậu cần nên lương tháng không quá dư dả.


Hắn có một người anh ruột lớn hơn năm tuổi, đã trở thành Linh Tố Sư nhưng thiên phú thường thường, tuy giúp cuộc sống gia đình khá khẩm hơn chút nhưng không thể khiến Khỉ Con có đủ điều kiện tốt để tu luyện như những gia đình khá giả được.


Mặc dù ba mẹ Nguyễn Trường Sinh đã qua đời, nhưng bọn họ đều là Linh Tố Sư cấp 3 thâm niên, dù cho hắn đã bị vị họ hàng xa cuỗm mất một phần tài sản nhưng mẹ hắn còn là Tạo Tác Sư ngày kiếm đấu vàng, nên mới có thể để lại cho Nguyễn Trường Sinh nhiều tiền vốn tới như vậy.


Nghe Khỉ Con nói xong, hắn bèn đáp lại:
“Có gì không hiểu thì hỏi ta, Cao Đẳng Thể Thuật đã được ta tu luyện ra dáng.
Dù sao học thầy không tày học bạn nha, tuy sau này ngươi có không theo lưu phái Cường Hóa đi nữa thì chúng cũng rất hữu dụng.”


Hắn không phải loại người tốt lành gì, nhưng Khỉ Con là một trong những người thân thiết ít ỏi mà hắn có.
Chỉ còn hơn một năm để cố gắng, nếu có thể tiện tay, tất nhiên hắn sẽ không ngại giúp đỡ.
Khỉ Con có chút bán tín bán nghi, nhưng vẫn vui vẻ ra mặt:


“Yên tâm đi, tuy không biết ngươi đã luyện tới đâu, nhưng tấm lòng này rất đáng ghi nhận, tạ ơn ngươi a Cục Đá.
Sau này đại ca chắc chắn bảo kê ngươi!”


Nhìn Khỉ Con thấp hơn mình một cái đầu, mặt mày thì hiện lên rõ ràng ba từ “không đáng tin” Nguyễn Trường Sinh liền im lặng lườm hắn không nói gì.
‘“Không biết ngươi đã luyện tới đâu” đúng không? Vậy ngươi cảm nhận là rõ’ trong lòng Nguyễn Trường Sinh ác thú vị nghĩ.


Liếc mắt nhìn xung quanh thấy mọi người không để ý, hắn liền thực hiện động tác.
Thuấn • Đạn Chỉ!
Tay hắn vụt tới trước mặt Khỉ Con với tốc độ khó tin, ngón trỏ cong lại được ngón cái giữ lấy nhanh chóng bật thẳng vào trán Khỉ Con!
Sau đó ngay lập tức rụt về như không có chuyện gì xảy ra.


Người sau chưa kịp thấy gì, liền kêu ui da một tiếng, nhe răng nhếch miệng che đầu.
Ngốc mao trên đầu không ngừng ngoe nguẩy, Nguyễn Trường Sinh khá hài lòng với thể thuật diễn sinh hắn vừa nghĩ ra danh tự, một bên nhìn Khỉ Con, hắn chê cười:
“Sao rồi, đã biết ta luyện tới đâu chưa?


Không muốn được chỉ điểm thì thôi vậ—”
Nguyễn Trường Sinh chưa nói hết câu, Khỉ Con đã vội lao tới, giọng nói thay đổi một trăm tám mươi độ:
“Bạn thân, không, đại ca của ta nha!
Chúng ta luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau mà phải không?...”


Nghe Khỉ Con nói nhăng nói cuội một hồi, Nguyễn Trường Sinh đau hết cả đầu.
“Được rồi, im ngay cho ta, ở trường học ta sẽ tranh thủ hỗ trợ ngươi, còn về nhà thì gọi điện thoại, nhưng không thể chiếm nhiều thời gian của ta.”


Trong lúc hắn đang nói, giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn đã bước tới trước lớp, trong tay hắn cầm một chiếc điện thoại, tay khác vác một chiếc túi.
Sau khi cả lớp đã trật tự ổn định, giáo viên bắt đầu buổi học hôm nay.


Qua gần một giờ ôn lại tứ thức cho các học sinh, hắn mở chiếc túi và lấy ra số lượng lớn đồ phòng hộ rồi phát cho cả lớp mặc vào.
Chiếc túi này là một tạo tác, phía bên trong được mở rộng ra một không gian khá lớn nên có thể chứa được nhiều đồ đến vậy.


Sau khi phân phát xong, giáo viên Tuấn dùng điện thoại mở ra danh sách lớp và nói:
“Buổi hôm nay chúng ta sẽ chính thức đi vào giai đoạn thực chiến, ta sẽ gọi ngẫu nhiên hai người trong danh sách lớp lên đấu tập với nhau.”
Không để ý mọi người xôn xao, giáo viên nhanh chóng gọi tên hai người đầu tiên:


“Lý Toàn Hưng và— —
Nguyễn Trường Sinh!”






Truyện liên quan