Chương 19: Cùng Sinh Tử Chạy Đua

Không cần nghe Trần Nguyệt Hà cảnh báo, tâm cảnh của Nguyễn Trường Sinh đã vang lên tiếng chuông báo động.
Quay ngoắt đầu tới phía trên, hắn nhìn thấy từng luồng khí đen đang bao quanh Dị Hình ma sói.
Cùng với đó, trong cơ thể nó tựa như có hàng ngàn hàng vạn con giun đang không ngừng nhúc nhích.


Cảm giác không lành bao phủ toàn bộ tâm trí Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Nguyệt Hà.
Bất chợt, thân thể Dị Hình ma sói liền phình to lên gấp rưỡi so với ban đầu, tất cả vết thương trong miệng đều nhanh chóng lành lại.
Dây thòng lọng bị cơ thể đột nhiên to ra của quái vật căng nứt!


Sau khi rớt xuống cầu thang và lăn xuống tầng một, nó liền mở choàng mắt.
Con ngươi xanh lét chuyển sang màu đỏ đầy cuồng dại đã gần như mất đi ánh sáng của trí tuệ, bộ lông tựa như chảy ra chất lỏng màu đen, khí chất hoàn toàn chẳng khác nào dã thú.


Nhìn tạo hình rùng rợn, kinh khủng của Dị Hình ma sói, trong lòng Nguyễn Trường Sinh không kiềm được mà điên cuồng chửi bậy:
‘Clmn! Đây có phải là game đánh boss đâu mà giở trò biến thân giai đoạn hai với lộ thanh máu mới!
Có định cho người ta sống không?’


Nếu biết trước con hàng này khó chơi như vậy, hắn đã chạy mất dép từ lâu rồi.
Sức lực của Nguyễn Trường Sinh đã không còn lại bao nhiêu.


Biết rằng bản thân không thể bảo toàn mạng sống khi tiếp tục chiến đấu với quái vật, đặc biệt là quái vật sau khi biến thân, nhìn qua thôi cũng biết nó ít nhất phải mạnh hơn trước đó mấy lần!
Cho nên thừa dịp Dị Hình ma sói còn dưới tầng và chưa phát động tiến công, hắn ra hiệu cho thiếu nữ:




“Rút lui theo kế hoạch!”
Hai người nhanh chóng lao tới căn phòng trong góc tầng hai ban nãy.
Cầm tới balo, theo đường cửa sổ đã được buộc một dây vải, Nguyễn Trường Sinh để nàng bám dây xuống trước, sau đó ngay lập tức đi theo.


Trước lúc bám vào sợi dây, hắn đã nghe thấy tiếng gào rú khủng bố cùng âm thanh lao tới của quái vật ở phía ngoài căn phòng.
Hắn liền cầm thủ trượng chạm vào mối nối kích hoạt của bẫy rập trên cửa sổ nhằm kéo chân Dị Hình ma sói thêm một lát, rồi mới theo sợi dây vải trèo xuống sân vườn.


Hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, Nguyễn Trường Sinh đã bật người chạy, vừa tăng tốc vừa nói với Trần Nguyệt Hà:
“Qua chỗ hố bẫy, bọn chúng có thể cản trở được quái vật thêm một thời gian, tranh thủ cho chúng ta chạy trốn.”
Người sau gật đầu, khuôn mặt cùng ánh mắt đều vô cùng nghiêm trọng:


“Nhưng chúng ta cũng phải tìm cách cắt đuôi nó, nếu không sớm muộn gì cũng bị nó giết ch.ết!”
Nói tới đây, thiếu niên cùng thiếu nữ đồng thanh:
“Đi tới khu thương mại!” x2
Không mưu mà hợp, hai người đều nghĩ tới việc chạy đến khu thương mại.


Sau vụ chôn sống Dị Hình nham quái ngày hôm nay, chắc chắn đã có một lượng lớn Dị Hóa Thể cùng Dị Hình tụ tập ở nơi đó.
Mặc dù phương án trên rất nguy hiểm, tính rủi ro rất cao, nhưng đã đến nước này, bọn họ bắt buộc phải lựa chọn con đường mạo hiểm mới được.


Chỉ cần có thể lợi dụng ý thức lãnh địa của Dị Hình để ngăn trở con quái vật kinh khủng đang đuổi theo đằng sau kia, cả hai mới có cơ hội chạy trốn thành công.
Quyết định như vậy, tại lúc bước ra khu dinh thự, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Nguyệt Hà vội đổi tuyến đường.


Phía xa xa, sau khi đập tan bẫy rập trên cửa sổ, Dị Hình ma sói nhảy xuống sân vườn và đuổi theo, nhưng lại tiếp tục bị những hố bẫy đánh rớt, một cái một cái, một vòng lại một vòng…
Nó gào thét điên cuồng!


Nếu lúc này trí tuệ của quái vật còn cao, thì chắc trong lòng nó đã xuất hiện ám ảnh…
Nhân loại quá hèn hạ!

Trong bóng đêm sột soạt, tiếng bước chân của hai người vang vọng trên con đường hẻm.


Chỉ những loại địa hình nhỏ hẹp mới có thể làm cho Dị Hình ma sói bị kìm hãm lại tốc độ.
Có năng lực dò xét, trinh sát mạnh mẽ, nên Nguyễn Trường Sinh nhận nhiệm vụ dẫn đường, phòng thủ đằng trước.
Trần Nguyệt Hà ở đằng sau một bước làm công tác hỗ trợ.


Tiếp tục chạy hết tốc lực, bọn họ trốn tránh lũ Dị Hóa Thể xung quanh, tránh không được liền nhanh chóng giải quyết.
Trong lúc hớt hải, đột nhiên, ký hiệu trên mu bàn tay của hai người chợt có dị động.
Nhìn ký hiệu răng máu đang lấp lóe, biểu cảm của Nguyễn Trường Sinh trở nên âm tình bất định.


“Không biết hiện tượng này là tốt hay xấu đây?”
Nhẹ vuốt cánh tay, ánh mắt thăm thẳm, thiếu nữ thay hắn nói ra tiếng lòng.
“Dù là gì thì cũng cần phải chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra…”
Trả lời Trần Nguyệt Hà, Nguyễn Trường Sinh nói tiếp:


“Tuy nhiên, việc quan trọng trước mắt vẫn là trốn thoát được con quái vật kia đã.”
Mặc dù tâm lý có nhiều bận tâm, nhưng mối nguy hiểm cận kề không cho bọn họ có nhiều thời gian để suy xét.
Nghe được tiếng gào rú đằng xa, bọn họ liền cắm đầu chạy vội.


Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Nguyệt Hà mới chỉ đi được một nửa chặng đường, còn khoảng gần một cây số nữa mới tới khu thương mại.
Mặc cho đã sử dụng hết sức lực, nhưng Dị Hình ma sói vẫn đang ngày một tiếp cận hai ngươi.


Biết rằng tình trạng như vậy còn tiếp diễn, bọn họ sẽ không kịp đến nơi.
Khuôn mặt lộ vẻ mệt hỏi, hắn bèn gắng gượng kích hoạt Siêu Trí Lực, sau đó vận dụng kỹ xảo Nghe âm biện hình thám thính tất cả vùng không gian xung quanh nhằm tìm kiếm con đường tắt phù hợp nhất.


Chỉ như thể mới có thể rút ngắn thời gian cũng như hạn chế lại tốc độ kẻ địch.
Đã tính toán tỉ mỉ con đường, để tránh hao tổn thêm, hắn tức tốc tắt đi năng lực.
Rẽ vào một khu công viên nhỏ đã bị khóa cổng giữa vùng ngoại ô, hai người bắt đầu leo qua tường rào.


Trợ giúp thiếu nữ nhảy sang hàng rào, Nguyễn Trường Sinh vô tình dùng tay đẩy mông nàng lên!
“...Nhìn cái gì! Nhanh nào!”
Thấy biểu cảm của Trần Nguyệt Hà xấu hổ cùng ánh mắt ghét bỏ lườm hắn, Nguyễn Trường Sinh bực mình nói.
Thiếu nữ cắn cắn răng, vì đang chạy trốn nên không tiện phát tác.


Sau khi trợ giúp nàng xong, hắn cũng thoăn thoắt leo qua rồi nhảy xuống.
Vừa chạy được một đoạn ngang qua trung tâm trong công viên u ám, ngũ giác của hắn chợt báo động!
‘Không đúng! Vừa nãy Nghe âm biện hình của ta không trinh sát được bất kỳ sinh vật hay dị vật nào hoạt động trong công viên cơ mà!’


Không cho hắn thời gian suy nghĩ, một con quái vật tựa như dơi lớn đã từ trên bức tượng tháp trung tâm công viên vồ tới!
Nguyễn Trường Sinh tức tốc kích hoạt cả hai năng lực chủ động, nhưng thân thể của hắn lại không thể phản ứng kịp thời.


Lần này thiếu niên không kịp phản ứng, nhưng cách hắn nửa mét, thiếu nữ đã ngay lập tức nâng tay ngưng tụ ra màn nước che chắn trước mặt quái vật!
Bị dòng nước chui vào tai, mắt, mũi, miệng, thế đâm giữa chừng của nó đã khựng lại đôi chút, vừa đủ để Nguyễn Trường Sinh thực hiện động tác.


Chúi đầu về phía trước, hắn lanh lẹ lăn một vòng, tránh được đòn tập kích chí mạng của quái vật!
Vị trí của Nguyễn Trường Sinh và Trần Nguyệt Hà đã bị con quái vật trước mặt chia cắt.
“Chạy vòng sang đây!”


Đứng bật người dậy, hắn phóng đến, thủ trượng đập tới con Dị Hình gần ba mét, một bên hét lớn với thiếu nữ.
Lúc nãy, con quái vật này có thể lừa gạt được Nghe âm biện hình của Nguyễn Trường Sinh là bởi vì hắn không có thời gian kiểm tr.a kỹ càng tỉ mỉ.


Khi đứng im như tượng đá, sóng sinh học của nó hoàn toàn biến mất, vì thế hắn mới không phát hiện.
Rũ hết nước, sự chú ý của quái vật ngay lập tức bị Nguyễn Trường Sinh thu hút.
Vung lên đôi cánh thịt khổng lồ, Dị Hình vung lấy móng vuốt chộp tới!


Con ngươi co rút, hắn đã tức khắc tính toán ra tố chất thân thể cùng tốc độ của quái vật này.
‘Gấp bốn lần, còn cao hơn giai đoạn đầu của Dị Hình ma sói một lần!’
Kế hoạch chó cắn chó ban đầu vốn được hai người xác định tại địa điểm khu thương mại.


Tuy nhiên, chỗ này vừa vặn đã có sẵn một con “chó” bọn hắn cũng không cần phải bỏ gần tìm xa!
Nghĩ tới đây, đồng thời thấy thiếu nữ đã chạy qua bên này, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu đối ứng quái vật.


Cây gậy batoong đầu rồng vừa đập ra chỉ là động tác giả, cho nên hắn đã ngay lập tức thu về và nghiêng người né đòn.
Cùng Trần Nguyệt Hà phối hợp, hai người chật vật cầm cự Dị Hình dơi lớn thêm gần một phút.


Phía cổng công viên, một tiếng động mạnh đánh vỡ cánh cổng, Dị Hình ma sói cao ba mét đã xuất hiện.
Ánh mắt chỉ còn lại sự điên cuồng, nó đã cảm nhận được cũng như ngửi thấy vị trí của hai con mồi ghê tởm đã ngừng lại tại chỗ.


Tiếng sói tru vang vọng, tứ chi chạm đất, Dị Hình ma sói mạnh mẽ phóng về phía trung tâm công viên!
Lăn người tránh được cánh thịt vừa tạt qua, đôi tai Nguyễn Trường Sinh bỗng giật nhẹ.


Biết được thứ đáng sợ kia đã đến, tiếp tục lăn xa một vòng rồi bật người dậy, đồng thời khuôn mặt trắng bệch vì hao tổn, hắn vội ra hiệu cho Trần Nguyệt Hà:
“Nó tới rồi! Mau trốn ra xa!”
Đã hiểu ý Nguyễn Trường Sinh, vừa chuẩn bị sẵn mảng nước trên tay, nàng vừa nhanh chóng lùi về phía sau.


Ngay lập tức, Dị Hình ma sói đã lao đến trung tâm công viên.
Nhận ra lãnh địa của mình bị Dị Hình khác xâm phạm, chủ nhân của công viên liền ngừng chiến.
Xoay thân thể về hướng kẻ xâm phạm, Dị Hình dơi lớn liền gào lên cảnh cáo!


Phía đối diện, Dị Hình ma sói hoàn toàn không quan tâm tên to con có cánh trước mặt, nó ngay lập tức lấy đà vồ tới Nguyễn Trường Sinh.
Đã đoán được từ trước, hắn cùng Trần Nguyệt Hà đều có phản ứng.
Nguyễn Trường Sinh bật nhảy sang ngang, hiểm lại càng hiểm né được cú vồ của quái vật.


Trong lòng lại hồi hộp không ngừng:
‘Tố chất thân thể cũng như sức bật đã tăng lên gấp đôi trạng thái trước đó!’
Nếu đối đầu thì hắn ch.ết chắc! ch.ết chắc 100%!
Cùng lúc đó, mảng nước tức tốc cản trở khuôn mặt của Dị Hình ma sói.


Cảm giác bị xúc phạm, đồng thời còn bị đoạt con mồi ngay trong lãnh địa của mình, Dị Hình dơi lớn đã tức đến mức nổ tung!
Giang rộng đôi cánh dơi, nó bay lên vào lao tới tấn công Dị Hình ma sói!


Kẻ sau đang định xoay ngang qua để căn rớt Nguyễn Trường Sinh, bỗng nhiên đầu nó liền bị móng vuốt túm lấy, tiếp theo cả thân thể bị kéo lên không trung!
Sau đó, bộ mặt của nó liền bị dí xuống đất ma sát!


Gào thét cuồng loạn, hai tay Dị Hình ma sói quờ về đằng sau và bắt được cánh tay của Dị Hình dơi lớn.
Ngay lập tức, sức mạnh áp đảo tức tốc kéo vật dơi lớn sang bên cạnh, miệng sói vừa phải cày đất đã tái sinh liền nhào tới cắn!


Quan sát hai quái vật đang quần nhau, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Nguyệt Hà nháy cho nhau một cái, sau đó chầm chậm, lặng lẽ lùi lại từng bước một.
Dị hình đều có đôi chút trí tuệ, nên bọn họ không dám di chuyển quá nhanh, nếu không sẽ bị lũ quái vật chú ý.


Thiếu niên đã tạm tắt hai năng lực chủ động, vì tâm thần của hắn đã tiêu hao gần như sạch sẽ, đầu não đã nặng trĩu vô cùng.
Án binh bất động, Nguyễn Trường Sinh phân tích tình huống của bọn hắn cũng như tình huống chiến đấu hiện tại.


Trông một con quái vật giống người sói biến thân, một con quái vật giống huyết tộc biến thân đang va chạm kịch liệt, hắn âm thầm phúc phỉ:
‘Ma sói gặp ma cà rồng, đúng là oan gia ngõ hẹp nha! Thật tuyệt.’


Dù đã bao nhiêu lần ảo tưởng bản thân có thể xem được trận chiến giữa ma sói với ma cà rồng tại ngoài đời thực, nhưng “ma sói” với “ma cà rồng” trước mặt có chút quỷ dị vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
“...”


Nhìn làn da của hai con quái vật như có hàng vạn con giun ngọ nguậy, máu đen văng khắp nơi, hắn có chút không biết phải nói gì.






Truyện liên quan