Chương 18: Trí Đấu

Một tay cầm chặt cây gậy batoong đầu rồng, tay kia Nguyễn Trường Sinh giơ lên ngón giữa làm thủ thế khiêu khích quốc tế hóa.
Mặc dù không gian dinh thự u tối, thiếu ánh sáng, nhưng hắn tin con quái vật có thể nhìn thấy rõ ràng lòng hiếu khách của mình.


Đúng như mong đợi, sau khi loại bỏ hết nước trên mặt, nó ngay lập tức giận dữ lao vụt, áp sát con mồi.
Không bị ảnh hưởng bởi tầm nhìn, thông qua Nghe âm biện hình, Nguyễn Trường Sinh dễ dàng xem thấu tất cả động tác của kẻ địch.


Không đợi Dị Hình ma sói lao tới gần, chân trái lùi lên một bậc thang, hắn trùng gối đạp mạnh!
Thân thể hơi nghiêng, mượn tính áp chế từ địa thế cao cùng khả năng khống chế tình huống chiến đấu tinh vi, Nguyễn Trường Sinh quyết đoán vung gậy.
Thủ trượng theo đường vòng cung vút ra tiếng gió!
Bốp!


Đập trúng khớp tay vừa nâng lên của quái vật, mượn phản lực từ đòn đánh, hắn ngay lập tức tiếp tục tụ lực!
Tức tốc, thủ trượng thuận thế nảy lên và mạnh mẽ vụt xéo tới cằm của quái vật!
“Gào ách…”


Dính một đòn mụ mị đầu óc, tiếng gầm gừ của nó liền khựng lại giữa chừng.
Thân thể hơi hất về phía sau, Dị Hình ma sói liền bị trượt chân, ngã lăn xuống cầu thang.
Nhìn biểu hiện của nó, đôi mắt Nguyễn Trường Sinh hơi híp lại.


Hắn không lao xuống truy kích kẻ địch, mà vẫn bình tĩnh đứng trên bậc thang làm động tác sẵn sàng đón đánh.
Nơi này chính là chiến trường mà Nguyễn Trường Sinh lựa chọn để kích đấu với quái vật.




Dựa vào địa thế cao đánh thấp, kết hợp địa hình bậc thang khá phức tạp có thể tạo nên rất nhiều phiền phức cho những kẻ có kỹ xảo chiến đấu, thân pháp yếu kém thiếu tinh xảo như lũ quái vật này, chỉ cần đạp hụt một bước là sơ hở của bọn chúng sẽ lộ ra.


Thêm vào đó, cầu thang của dinh thự được thiết kế với chiều rộng hơn ba mét, tương đối thoải mái và có lợi cho năng lực chiến đấu khéo léo của hắn.


Tất cả những thứ trên đều là chìa khóa giúp Nguyễn Trường Sinh san bằng thế yếu của bản thân và mở ra khả năng chiến thắng kẻ địch đáng sợ trước mặt, không đúng, là dưới mặt…


Dị Hình ma sói lổm ngổm bò dậy, tựa như một cỗ máy giết người không biết sợ hãi, nó lại tiếp tục lao lên tử chiến tới cùng.
Nhưng tất cả thế công của quái vật đều bị Nguyễn Trường Sinh đứng từ trên cao hóa giải.


Bước chân xê dịch chi li tới từng động tác, thân thể phát lực chính xác tới từng thớ cơ bắp, hắn không ngừng liên tiếp ra đòn phản chế, đánh cho quái vật không nhìn rõ trời nam đất bắc.
Sải bước sang ngang, Nguyễn Trường Sinh cúi thấp người, theo lực lượng tụ tập từ eo phát động!


Cánh tay cầm thủ trượng đâm thẳng, tinh chuẩn kích trúng đầu gối làm Dị Hình tiếp tục trượt chân và ngã lăn xuống sàn nhà tầng một.
Nghe âm thanh quái vật va đập binh bong vi diệu, tâm lý hắn sảng khoái tột độ…


Có dòng nước của Trần Nguyệt Hà phối hợp quấy nhiễu, Nguyễn Trường Sinh thành công “gạt giò” vài lần làm nó liên tục ngã sõng soài, lăn trượt mấy vòng xuống cầu thang.
Trong lòng ôm hận vô cùng, nhưng Dị Hình ma sói cũng biết học khôn.


Không còn tiếp tục lao lên vô não, quái vật cải biến phương thức tiến công, bắt đầu mượn lan can cầu thang bằng đá vững chắc làm điểm tựa.
Từ phía lan can, nó không ngừng cong người bật nhảy theo đường dích dắc nhằm vượt qua Nguyễn Trường Sinh.


Muốn ứng đối chiêu thức này của Dị Hình ma sói, hắn bắt buộc phải đánh chặn trực diện kẻ địch.
Nếu để quái vật vượt lên, không những lợi thế từ địa hình chiến trường sẽ trong chớp mắt bị đảo ngược, Trần Nguyệt Hà đang đứng ngay ở trên hành lang tầng hai cũng phải gặp nguy hiểm.


Nàng còn có nhiệm vụ phải thực thi, nên Nguyễn Trường Sinh không thể để thiếu nữ đối đầu trực tiếp với nó được.
Dự đoán ra ý đồ của Dị Hình, biểu cảm trên mặt hắn hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh, giống như tất cả đã được tính toán từ trước.


Thuận theo ước muốn chiến đấu cứng đối cứng của quái vật, Nguyễn Trường Sinh không ngừng phát lực chặn đánh, gắng gượng cầm cự thêm chút thời gian.
Mặc dù đã tránh né hết sức vấn đề va chạm chính diện, nhưng mưu đồ của kẻ địch đã thành công phần nào.


Mỗi lần thủ trượng đầu rồng đón đỡ một bộ phận các đòn công kích của Dị Hình ma sói, lực phản chấn cùng sức mạnh áp đảo của kẻ thù đều khiến cánh tay của hắn ch.ết lặng, thậm chí hổ khẩu trên lòng bàn tay đã rách tả tơi, máu đỏ rướm xuống thềm bậc thang.


Một bên dùng Chưởng Khống Nhập Vi khống chế các mạch máu, cơ bắp xung quanh vùng tổn thương, hắn tiếp tục huyết chiến!
Trận chiến này kéo dài tưởng chừng trong vô vọng, không sớm thì muộn Nguyễn Trường Sinh cũng bị đánh bại, tiêu diệt.
Tuy nhiên, việc hắn cầm cự chiến đấu không phải là vô ích.


Nguyễn Trường Sinh không bao giờ làm việc vô bổ hay bắn tên không đích.
Mỗi lần cây gậy gõ vào thân thể quái vật, hắn đều âm thầm thông qua Nghe âm biện hình, mượn sóng phản hồi để dò xét, phân tích và tính toán ra điểm yếu chí mạng của kẻ địch!


Nhưng bởi vì trong cơ thể của Dị Hình ma sói có thứ gì đó quái lạ khiến từ trường sinh vật của nó vô cùng mạnh mẽ, nên việc phân tích của hắn bị quấy nhiễu và phải tốn thêm rất nhiều sức lực.
Thời gian chiến đấu tại địa điểm cầu thang đã diễn ra được gần ba phút.


Sau nhiều lần giao tranh, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc đã hoàn tất mục đích của mình!
Điểm yếu chí mạng đã được xác định thành công!
Trong lòng hắn chửi thầm:
‘Cái cmn chứ! Yếu điểm không ở trái tim, cổ hay đầu não, mà là giấu ở phần căn của lưỡi, thật quá mẹ nó âm phủ!’


Mặc dù nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nhưng cũng đừng có âm hiểm như vậy chứ!
Nguyễn Trường Sinh quan sát được, mỗi lần mở miệng cắn hay gào thét, Dị Hình ma sói đều đóng miệng lại rất nhanh chóng.


Nếu bây giờ muốn đánh trúng vào phần căn lưỡi trong miệng, hắn phải tìm được cách để cố định thân thể nó trong vài giây mới được.
Đã có chiến thuật, Nguyễn Trường Sinh bèn hô ngắn gọn:
“Đầu tầng hai, mau chuẩn bị!”


Chỉ trong tích tắc, Trần Nguyệt Hà đã biết mình cần phải làm gì.
Ngừng việc sử dụng dòng nước hỗ trợ, nàng tức tốc bắn vọt tới một bức tượng cạnh phần lan can của hành lang tầng hai đã bị thiếu niên phá bỏ.


Qua kỹ xảo Nghe âm biện vị “thấy” được thiếu nữ đã vào vị trí, tâm thần hắn liền tập trung cao độ.


Vừa chậm rãi bước lùi lên trên, Nguyễn Trường Sinh vừa tiếp tục đón đánh những cú nhảy vồ tập kích của quái vật, sau đó cưỡng ép khiến nó chỉ có thể di chuyển trên thềm bậc thang để đấu tay bo với hắn một lát.


Khi khoảng cách tới tầng hai chỉ còn lại bảy bậc thang, xảo diệu nghiêng đầu né qua móng vuốt của Dị Hình ma sói, Nguyễn Trường Sinh thuận thế xoay người theo chiều kim đồng hồ, cây gậy batoong đã đặt ngang trước ngực.
Ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn lập tức tụ lực!


Chân phải dẫm xuống bậc thang phía trên, đồng thời trùng xuống làm điểm trụ!
Không cho quái vật phản ứng, Nguyễn Trường Sinh phát lực!
Toàn bộ sức mạnh tức tốc dồn vào thế đâm của thủ trượng đầu rồng!
“Ngao!!!”


Một con mắt bị đâm thủng, đầu nhọn của thủ trượng không dừng ở đó mà nhanh chóng chọc thẳng vào não, khiến Dị Hình ma sói kêu gào thảm thiết.
Nguyễn Trường Sinh tức tốc rút gậy về, tránh né máu đen cùng dịch trắng bắn tung tóe một thân.
Vết thương này muốn tái sinh cũng phải mất khoảng một, hai giây.


Thừa dịp nó đang khựng lại đôi chút, hắn liền xoay người, lanh lẹ nhảy lên phần cuối của cầu thang tại tầng hai.
Thở dốc vài hơi, Nguyễn Trường Sinh đã thấy quái vật đã hồi phục hoàn toàn, đôi mắt xanh lét đang điên cuồng nhìn chòng chọc vào hắn.
Nó lấy đà bắn vọt tới!


Không do dự, Nguyễn Trường Sinh trầm giọng:
“Ngay lập tức!” rồi bật lùi về đằng sau.
Không khiến thiếu niên thất vọng, Trần Nguyệt Hà kêu lên một tiếng thanh thoát mà mạnh mẽ, sau đó nhất cổ tác khí đạp mạnh tượng đá xuống tầng một!
Sợi dây buộc trên bức tượng nhanh chóng kéo căng.


Khi Dị Hình ma sói vừa chạm chân lên tầng hai, dây thòng lọng dưới sàn nhà ngay lập tức thít lại!
Cảm nhận được hai chân mình bị buộc chặt, nó muốn cúi xuống xé tan sợi dây thì một tiếng “ầm” trầm đục vang lên từ tầng một.


Theo tiếng động va chạm của tượng đá với tầng một, quái vật đã bị dây thòng lọng cũng những dòng dọc trên trần kéo ngược cả thân thể lên cao!
“Gào!”
Lo lắng quan sát cả quá trình chiến đấu căng thẳng, ác liệt, đôi mắt lung linh của thiếu nữ không ngừng lộ ra cảm xúc kỳ dị phức tạp.


Nội tâm nàng thán phục năng lực đấu chiến tinh vi của hắn.
Nhìn Dị Hình ma sói bị kéo ngược lên, phần đầu cách mặt đất gần bốn mét, Nguyễn Trường Sinh liền cảm thấy cạm bẫy này của mình có chút thất sách.


Mục đích cùng ý định ban đầu của bẫy thòng lọng chỉ là trói buộc và khống chế kẻ địch, nên hắn thiết kế với mong muốn kéo xa sàn nhà càng cao càng tốt.
Vậy nên bây giờ chẳng khác nào mua dây buộc mình.


Lúc này quái vật đã đang chuẩn bị cong thân lên để phá bỏ cạm bẫy, Nguyễn Trường Sinh biết rằng không có nhiều thời gian.
Nhìn về phía mặt tường đối diện hành lang, thiếu niên nảy ra một ý.
Não bộ tính toán đôi chút:
‘Hành lang rộng năm mét…có thể thực hiện.’


Hắn bèn quay đầu về phía Trần Nguyệt Hà và nói:
“Ngoại trừ miệng của quái vật, lập tức dùng dòng nước quấy nhiễu tai, mắt, mũi của nó!”
“Được!”
Không rõ ý định của người trước, nàng vẫn tin tưởng, quyết đoán làm theo.


Mảng nước nhanh chóng ngưng tụ và bám vào ba bộ phận trên mặt của Dị Hình ma sói, làm nó không thể không há miệng gào thét rồi lấy tay gạt nước khuôn mặt.
Quay người về mặt tường, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu cúi người lấy đà.
Tập trung tinh thần, hắn gia tốc bắn vọt!


Mượn tốc độ cùng lực quán tính, hắn nhanh như tia chớp đạp trên mặt tường bốn bước!
Tại bước đạp cuối cùng, hắn tinh vi điều khiển thân thể khiến tất cả cơ bắp ngay lập tức co lại hết cỡ.
Nguyễn Trường Sinh nhún chân, mạnh mẽ bật người!


Như một vận động viên môn nhảy cầu thâm niên, hắn tinh xảo ngửa người bay ra đằng sau theo một đường parabol ưu mỹ.
Trong lúc rơi tự do về phía quái vật, Nguyễn Trường Sinh xảo diệu lộn vòng để khiến mặt trước của thân thể hướng xuống đất.


Nhìn Dị Hình ma sói trong gang tấc, hắn nhanh nhẹn dùng tay bắt lấy bàn chân của nó, một chân đạp vào ngực quái vật làm điểm tựa.
Cảm nhận được con mồi đang bám lấy mình, Dị Hình ma sói ngay lập tức bỏ đi việc gạt mảng nước trên mặt.


Mở miệng gào thét, hai tay của nó chuẩn bị vồ về phía Nguyễn Trường Sinh!
“Đòn quyết định!”
Giọng nói đanh thép, hắn hơi nghiêng người ra sau!
Thủ trượng trong lòng bàn tay Nguyễn Trường Sinh lập tức phát lực!
Thanh âm xé rách không khí!
Vút!


Đầu nhọn lập tức xuyên thủng cái lưỡi xoắn ốc của quái vật, tiếp tục đâm sâu vào phần căn và họng!
“Ách…ách…”
Muốn gào thét giãy giụa, nhưng âm thanh từ miệng của Dị Hình ma sói đã không thể phát ra thành tiếng.


Hai bộ móng vuốt đang lao đến Nguyễn Trường Sinh chợt khựng lại, rồi sau đó từ từ thõng xuống.
Quái vật Dị Hình đã không còn động đậy.
Để cẩn thận, hắn dùng Nghe âm biện hình kiểm tr.a lại.
Tất cả hoạt động sinh lý trong cơ thể quái vật đều đã ngừng.


Chậm rãi rút thủ trượng ra khỏi miệng nó, Nguyễn Trường Sinh lấy thân thể quái vật làm bàn đạp rồi nhảy xuống sàn hành lang tầng hai và thở hắt một hơi thật dài.
Hắn ngừng việc tiêu hao tâm thần cho Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực.


Cuộc chiến đã diễn ra hơn năm phút, chỉ còn khoảng vài chục giây nữa thôi thì tâm thần của hắn sẽ bị rút sạch.
Thân thể cùng tinh thần đã gần như tới cực hạn, nên khuôn mặt của Nguyễn Trường Sinh lộ vẻ trắng bệch.


Từ phía bên cạnh, Trần Nguyệt Hà vui mừng hớn hở vì chiến thắng, nhưng cũng rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của hắn.
Khi nàng định đến gần, thiếu nữ chợt giật mình và hoảng sợ kêu:
“Cẩn thận!
…Nó còn sống!”






Truyện liên quan