Chương 17: Dạ Tập

Quái vật dạ hành đã biến mất khỏi tầm mắt.
Nhờ có Đạo Chủng cứu trợ, Nguyễn Trường Sinh mới thoát nạn trong gác tấc.
May là vừa nãy thiếu nữ không nhìn thấy ánh mắt của đôi trọng đồng màu xám đục, nếu không hiện tại chắc chắn hắn đã phải mang xác nàng đi chôn.


Hắn cũng cần phải tự rút kinh nghiệm xương máu cho bản thân mình.
Đối với một số thứ nguy hiểm, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để hắn ch.ết mấy trăm lần.
Có câu nói “lòng hiếu kỳ hại ch.ết mèo” thật không sai, nên Nguyễn Trường Sinh phải biết khống chế lại lòng hiếu kỳ của mình mới được.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nước của thế giới này thật quá sâu.
Hắn vừa suýt soát bị ánh mắt của “người qua đường” giết ch.ết!
Không nhìn đểu, không xưng xỉa nói câu “nhìn gì?” nhưng thiếu chút nữa hắn phải đi đời nhà ma!
Quá cmn kinh khủng.


Tâm trạng ổn định trở lại, Nguyễn Trường Sinh mới để ý đến Trần Nguyệt Hà.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng:
“Quái vật đã hoàn toàn biến mất.
Ngươi mở mắt được rồi.”
Nghe vậy, thiếu nữ mới mở choàng mắt và thở phào một hơi.


Thấy mình đã bám lấy tay Nguyễn Trường Sinh lúc nào không hay, vành tai Trần Nguyệt Hà hơi đỏ hồng.
Lần này quyết định đánh phủ đầu trước tiên, nàng liền rụt tay về rồi tức tốc giở chiêu ác nhân cáo trạng trước.


Khuôn mặt trứng ngỗng hơi ngửa lên, đôi mắt tinh quái, Trần Nguyệt Hà tức giận chỉ tay:
“A! Lưu manh Nguyễn Trường Sinh! Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta!”




Trong lòng còn đang trầm trọng vì biết hạn mức của quái vật ở thế giới này có chút quá khủng bố, hắn liền bị lời vu oan giá họa của thiếu nữ làm cho huyết áp tăng vọt, ngốc mao dựng đứng.
“Thật không biết xấu hổ! Là ngươi chủ động áp sát thân thể rồi bám lấy tay của ta!”


Thiếu niên vội phản bác, nhưng ngay lập tức bị Trần Nguyệt Hà đỗi lại:
“Hừ! Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ta chỉ bắt chước theo ai đó thôi!
Chắc chắn là ngươi giở trò trước, ta khẳng định!”


Theo chủ đề tranh chấp được khởi màn, không khí nặng nề do quái vật khổng lồ kia gây ra đã dần dần biến mất.
Cũng đã được khoảng tám tiếng đồng hồ kể từ bữa xế chiều, nên hai người quyết định ăn thêm một chút để lót dạ.


Đi xuống tầng một và vệ sinh cá nhân, bọn họ nhanh chóng lấy lương khô từ balo ra, sau đó vừa ăn vừa bàn về cảnh tượng kinh khủng ban nãy cùng kế hoạch thu thập đồ ăn cho sáng mai.
“Chúng ta đều thấy rõ ràng rồi, vùng nội thành không phải là nơi ta với ngươi có thể chạy đến thăm dò hay thu thập đồ ăn.


Bởi vậy, sáng mai chúng ta liền tiếp tục thăm dò vùng ngoại thành xung quanh đây là được.”
Nghe Nguyễn Trường Sinh nói chuyện, thiếu nữ khẽ gật đầu.
Hai người đều nhất trí cho rằng vùng nội thành là cấm khu, ai đi ai ch.ết.


Trong lúc bàn bạc, Nguyễn Trường Sinh đã từ phòng bếp mò được một bộ công cụ mài.
Hắn đang chuẩn bị dùng những thứ này để vuốt nhọn phần đuôi của gậy batoong.
Tiếp tục bàn luận câu được câu chăng với Trần Nguyệt Hà, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu động thủ.


Mặc dù dao làm bếp rất sắc bén, tuy nhiên cấu tạo của dao làm bếp chỉ phù hợp với công việc cắt chém, lưỡi dao lại quá ngắn và thiếu sức bền.
Cho nên bọn chúng không thực sự phù hợp để chiến đấu, đặc biệt là đối với những quái vật Dị Hình.


Thân thể của lũ quái vật đều hơn hai mét đổ lên, tổ chất tổng thể vô cùng mạnh mẽ.
Mà thể chất của Nguyễn Trường Sinh không cho phép hắn có khả năng sử dụng dao chém hay sử dụng gậy đập để giải quyết kẻ địch.


Nên cách xử lý tốt nhất mà hắn có đủ khả năng làm được, đó chính là “đâm xuyên”.


Chỉ cần lớp phòng thủ của các Dị Hình khác không đáng sợ như nham quái, thì Nguyễn Trường Sinh có thể tự tin rằng cây thủ trượng do hắn điều khiển chắc chắn có thể chọc thủng điểm yếu của kẻ địch.
Nửa tiếng trôi qua, lấy tay vuốt ve phần đuôi gậy batoong đầu rồng, hắn tạm thời hài lòng.


Tuy vẫn còn hơi cùn, nhưng cũng đủ để đâm xuyên bất kỳ yếu điểm nào.
Thời điểm Nguyễn Trường Sinh chuẩn bị mang bộ dụng cụ mài đi cất, đột nhiên, một chiếc bẫy tại trong sân vườn được phát động!
Đồng thời, tiếng kêu cảnh báo cũng vang lên lanh lảnh!


Tâm thần lập tức trở nên căng thẳng, hai người vội vàng đứng phắt dậy và bước vào trạng thái phòng bị.
Lanh lẹ bước tới gần cửa sổ, mượn ánh trăng mờ nhạt, bọn họ lặng lẽ quan sát.
Tại sân vượt, một con bóng đen có tạo hình giống ma sói đã nhanh chóng thoát khỏi bẫy rập trói buộc.


Trông thấy quái vật cao hơn hai mét, thân thể cường tráng vô cùng, con ngươi của Nguyễn Trường Sinh co rút:
“Là Dị Hình!” rồi nói “Mau lùi lại, dùng dòng nước hỗ trợ ta là được!” với Trần Nguyệt Hà.


Không chờ nàng phản ứng, Dị Hình ma sói đã hướng đôi mắt dã thú xanh lét của nó về phía bọn hắn.
Ánh mắt lộ ra vẻ tham lam cùng khát máu, miệng sói của nó bỗng chốc nứt ra thành bốn mảnh, bên trong tràn đầy răng nanh sắc nhọn cùng với chiếc đầu lưỡi xoắn ốc.


Rú lên một tiếng kinh khủng, quái vật đã cúi đầu, bàn chân đạp mạnh và bắn vọt tới khung cửa sổ!
Đối mặt với thứ đồ vật đáng sợ như này, hắn cần phải sử dụng toàn bộ lực lượng để ứng phó!
Chưởng Khống Nhập Vi: khống chế gấp bội - kích hoạt!


Siêu Trí Lực: ba lần tốc độ tư duy - kích hoạt!
Nhanh chóng kéo Trần Nguyệt Hà về phía sau, tay cầm gậy batoong, tay kia kéo lên dây dòng dọc gần bên cửa sổ.
Choang!
Móng vuốt đập vỡ cánh cửa, theo thanh âm loảng xoảng, Dị Hình ma sói liền thò đầu chui vào trong dinh thự.


Nhưng chưa kịp đáp xuống sàn, cạm bẫy được Nguyễn Trường Sinh dựng sẵn đã phát động!
Những thanh gỗ xung quanh khung cửa bỗng kẹp chặt toàn bộ thân thể nó, từng chiếc đinh nhọn trên thanh gỗ đâm sâu vào da thịt.
Trần Nguyệt Hà cũng ngay lập tức ngưng tụ dòng nước quấy nhiễu.


Thân thể bị đau, mắt mũi miệng bị dìm nước, quái vật vội gào thét giãy giụa.
Thừa dịp Dị Hình ma sói đang bị bẫy rập trói buộc, đã tụ lực từ lâu, Nguyễn Trường Sinh đạp lên một bước!
Trùng chân, uốn gối!
Thủ trượng theo động tác nâng tay ngang vai của hắn bắt đầu ngắm chuẩn!


Ánh mắt chuyên chú mà lãnh tĩnh, Nguyễn Trường Sinh phát lực!
Phốc!
Một đòn thứ kiếm mạnh mẽ đâm thủng trái tim quái vật.
Dù ngực bị chọc thủng một lỗ, nó vẫn sinh long hoạt hổ gào rú, tựa như bản thân chỉ vừa mới bị xước da vậy.


Phá dỡ được những thanh gỗ, cánh tay tráng kiện của Dị Hình ma sói đã ngay lập tức vồ lấy Nguyễn Trường Sinh.
Trong lòng trầm xuống, hắn tức tốc rút gậy trở lại và bật về phía sau, thành công tránh được móng vuốt của kẻ địch.


Lúc này, những vết thương tại trái tim hay những vết thương do đinh nhọn gây ra đều đang ngọ nguậy, nhúc nhích.
Không đến ba giây, tất cả đều đã được hồi phục nhanh chóng và lành lặn như chưa từng có gì xảy ra.
‘Năng lực tái sinh thật khủng khiếp!’
Nguyễn Trường Sinh khiếp sợ than thầm.


Khác với Dị Hình bọ ngựa có năng lực công kích cắt chém mạnh mẽ, Dị Hình nham quái có năng lực phòng thủ, sức bật vượt trội, Dị Hình ma sói dường như thiên về khả năng hồi phục tái sinh.
Đồng thời, trái tim của bọn chúng không còn là điểm chí mạng.


Đột nhập được dinh thự, quái vật mở miệng máu nhào tới hắn.
Sức bật, tốc độ phản ứng cũng như tố chất thân thể nói chung của nó đều mạnh hơn Nguyễn Trường Sinh rất nhiều, ước lượng chắc phải hơn gấp ba lần người thường như hắn.


Vì thế, hắn cần phải tính toán phương thức ứng đối cùng động tác của bản thân một cách nhanh gọn nhất có thể để chống lại Dị Hình ma sói.
Tất cả vẫn còn nằm trong phạm vi giải quyết!


Thông qua tăng tốc tư duy cùng Nghe âm biện hình, Nguyễn Trường Sinh đã dự phán trước được toàn bộ ý định của kẻ thù.
Khi vị máu tanh cùng mùi hôi thối vừa đánh ập đến, thân thể hơi nghiêng sang phải, hắn thấp người né cú táp, đồng thời đập một gậy xéo lên cái mõm đang tõe ra làm bốn.


Đùng!
Đòn đánh làm đầu của quái vật hơi bật ngửa về phía sau, khiến nó phải chùn chân lùi lại một bước.
Tranh thủ cơ hội thở dốc, Nguyễn Trường Sinh quát khẽ với Trần Nguyệt Hà:
“Lên cầu thang!” tiếp đó cùng quái vật vừa đánh vừa lùi.


Nghe được câu nói, nàng nhìn ánh mắt của đồng bạn.
Lập tức hiểu ý, thiếu nữ vội vàng xoay người, mang theo đèn bão chạy nhanh về phía bậc thang.


Trong lúc quần nhau để lôi kéo sự chú ý cùng thù hận, vừa tránh né móng vuốt cào ngang qua người, chống gậy ra phía trước, Nguyễn Trường Sinh bị một bàn tay của Dị Hình ma sói đập bay ba mét!
Thân thể mỏi nhừ, trong lòng hắn bất đắc dĩ:
‘Sức mạnh cách biệt quá lớn…’


Tốc độ quái vật nhanh hơn hắn gấp ba lần, kỹ xảo cùng năng lực của hắn cũng khó có thể san bằng khoảng cách to lớn này, cho nên Nguyễn Trường Sinh không thể hoàn toàn tránh được hết tất cả các đòn công kích của kẻ địch.


Đã dự phán được bản thân không thể tránh thoát, trước khi đỡ đòn, hắn đã điều chỉnh tư thế và phương hướng rơi.
Thân thể ngã vào tủ xếp thảm mềm mại, Nguyễn Trường Sinh lập tức lăn người.
Oanh!


Móng vuốt sắc nhọn đâm trúng vị trí hắn vừa ngã, những tấm thảm cùng mặt tưởng đằng sau đều bị xuyên thủng, vỡ nát!
Lăn thêm một vòng, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng bật người nhảy lên, né được móng vuốt sượt qua người trong gang tấc.


Mượn cánh tay của quái vật vừa tạt ngang làm điểm tựa, hai chân của hắn tức tốc lấy đà đạp mạnh rồi nhảy lên phần thân bức tượng ba mét ngay cạnh.
Chân đạp những bức tượng cùng giá tủ lân cận, hắn vừa nhảy parkour vừa cùng Dị Hình ma sói đua sinh tử.


Tiếng đồ vật bị quái vật đập vỡ, cào nát khiến mảnh vụn bay tứ tán liên tục vang vọng khắp dinh thự!
Bị con mồi nhỏ yếu liên tiếp trêu đùa, một lần lại một lần, Dị Hình ma sói gào thét giận dữ, thân thể nó điên cuồng lao vào tiến công không ngừng.


Đồng thời nó cũng có chút trí tuệ, biết phá hủy tất cả giá tủ và bức tượng nơi mà Nguyễn Trường Sinh có thể đặt chân.


Quá trình chiến đấu vô cùng nguy hiểm, bất cứ động tác sai lầm nhỏ nhoi cũng có thể dẫn đến kết quả vạn kiếp bất phục, sinh mạng của Nguyễn Trường Sinh sẽ có thể bị bóp tắt bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, không hiểu sao, tâm lý của hắn lại có đôi chút…
…Thích thú!


Hắn cảm thấy mình đang có vấn đề về tâm thần!
Khóe miệng hơi nhếch, Nguyễn Trường Sinh cong người bật lên, tránh ra cú táp của kẻ địch.
Trong lúc chật vật nhảy tránh tại sảnh chính, hắn đã dần dần tiếp cận vị trí trung tâm dinh thự, đồng thời nhìn thấy Trần Nguyệt Hà đã bước lên cầu thang.


Nguyễn Trường Sinh biết bản thân nên tiến tới bước tiếp theo của kế hoạch!
Thừa dịp Dị Hình ma sói đang chuẩn bị nhảy cắn, hắn liền lấy chân đạp mặt nó một cái!
Sau đó mượn lực lộn nhào vài vòng xuống sàn nhà và chạy nhanh về phía bậc thang chính giữa sảnh.


Cùng với hành động chạy nước rút, miệng hắn hô lên:
“Dùng dòng nước quấy nhiễu!”
Không phụ lòng của thiếu niên, đồng bạn của hắn ngay lập tức phối hợp.
Đang tức điên gào thét vì trên mặt xuất hiện dấu đế giày, Dị Hình ma sói liền bị mảng nước chui vào tai, mắt, mũi, miệng.


“Gào…ọc ọc!!!”
Nếu không phải bởi vì dòng nước chui vào cơ thể sẽ bị sinh mệnh, ý chí của đối tượng cản trở làm mất tác dụng điều khiển, thì Đặc Chất này của Trần Nguyệt Hà thực sự mạnh kinh khủng.
Nhân lúc quái vật bị quấy nhiễu, Nguyễn Trường Sinh bước lên giữa bậc cầu thang.


Lấy tay lau đi vết máu trên má do mảnh vụn của tường hoặc gỗ sượt qua, Khuôn mặt vốn dĩ lúc nào cũng vô cùng lãnh tĩnh chợt vô thức mỉm cười, hắn nghiêm túc nói:
“Bắt đầu hiệp hai!”






Truyện liên quan