Chương 16: Đêm

Ngồi tại đằng sau rèm cửa, Nguyễn Trường Sinh hướng ánh mắt về khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhìn phía xa xăm, trong lòng hắn chợt suy nghĩ miên man về quá khứ.


Từ khi sự kiện kia diễn ra khiến ba mẹ qua đời, sống lẻ loi một mình trong xã hội siêu phàm tương đối khắc nghiệt, nội tâm Nguyễn Trường Sinh vẫn luôn thiếu vắng cảm giác an toàn, thậm chí còn nặng đến mức ám ảnh tâm lý, làm hắn phải luôn tìm mọi cách để có thể bảo vệ bản thân mình như sống cẩn thận, điệu thấp, kín tiếng, học làm bẫy rập,...


Bây giờ bị kéo tới thế giới này, cảm giác thiếu an toàn ấy đã trở nên cường liệt hơn bao giờ hết.
Biểu hiện hững hờ, điềm tĩnh, thong dong thậm chí thi thoảng còn trêu chọc Trần Nguyệt Hà một chút,...tất cả chỉ nhằm che giấu đi nội tâm bất an của chính hắn mà thôi.


Trong lúc đang trầm ngâm, thông qua điều khiển nhập vi khiến ngũ giác tăng cường, Nguyễn Trường Sinh nghe thấy nhịp thở đều đều của Trần Nguyệt Hà.
Nhìn về khuôn mặt của thiếu nữ đang ngủ say trên giường, trong lòng hắn thầm nhủ:
‘Đúng là không coi mình làm người ngoài…’


Đã trong giấc mơ thơm ngọt, lông mày lá liễu của nàng vốn hơi nhăn vì sự lo lắng nay đã nhu hòa mấy phần.
Làn da trắng hồng khỏe mạnh, từng sợi tóc dài xõa xuống khuôn mặt trứng ngỗng còn khá ngây ngô, dường như mơ thấy điều gì kỳ lạ nên cái mũi nhỏ nhắn của Trần Nguyệt Hà hơi nhíu nhíu.


Quan sát nàng một hồi, Nguyễn Trường Sinh mới quay đầu về lại hướng cửa sổ.
Hắn dùng bàn tay phải xoa xoa lấy ký hiệu răng máu trên mu bàn tay trái một cách vô thức.
Sực nhớ ra ký hiệu này, Nguyễn Trường Sinh bèn thử dùng Đặc Chất của mình khống chế nó.




Qua một thời gian ngắn, hắn liền bất đắc dĩ từ bỏ.
Ký hiệu tưởng chừng như nằm trên mu bàn tay của hắn, nhưng thật ra nó chỉ là một dạng hình chiếu.
Vị trí và hình thái của ký hiệu đã vượt quá phạm vi tri thức dự trữ của Nguyễn Trường Sinh.


Đồng thời nếu hắn muốn chưởng khống một thứ gì, thì thứ đó phải thuộc quyền sở hữu của hắn, hoặc ít nhất là hắn phải có công cụ để tác động trực tiếp hoặc gián tiếp đến nó.


Khi hội tụ đủ hai điều kiện tri thức dự trữ và khả năng tác động, thì Đặc chất Chưởng Khống Nhập Vi của Nguyễn Trường Sinh mới có thể bao phủ và phát động.


Không có gì để làm, lại cực kỳ chán ghét việc thời gian bị lãng phí, hắn bèn tranh thủ lúc canh gác để luyện tập kỹ xảo Nghe âm biện hình mới khai phát được hồi sáng.


Bằng kỹ xảo này, cho dù trong những trường hợp khi tầm mắt bị hạn chế, Nguyễn Trường Sinh vẫn có thể dò xét được đại khái các vật thể xung quanh bán kính một trăm mét.


Đến phần trung tâm bán kính mười mét, hắn liền có thể ba trăm sáu mươi độ cảm nhận được rõ ràng chi tiết từng sự vật như đang tận mắt nhìn thấy vậy, thậm chí chỉ cần tốn chút thời gian và tâm thần là đã có thể phân tích kết cấu và điểm yếu của những vật thể xung quanh.


Phạm vi, cường độ cùng thời gian dò xét còn có thể tăng cao hơn nữa khi tính lực của hắn được nâng cao, nên kỹ xảo này vẫn còn có rất nhiều tiềm năng phát triển.
Còn lại một đầu đề Nguyễn Trường Sinh đang nghiên cứu, đó là thông qua Nghe âm biện hình phân tích kết cấu và điểm yếu của sinh vật.


Ngón trỏ gõ nhịp nhẹ nhàng trên tay vịn của ghế ngồi nhằm tạo ra âm thanh dò xét, hắn liền lấy Trần Nguyệt Hà làm vật thí nghiệm ().
Tuy nhiên, bởi vì trong cơ thể của sinh vật có rất nhiều loại sóng từ trường quấy nhiễu, nên Nguyễn Trường Sinh phải mất kha khá thời gian mới có thể phân tích thành công.


Kết cấu chi tiết từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tại từng bộ phận trên thân thể tinh xảo, thon gọn của thiếu nữ đã trần truồng hiện ra trong não bộ.


Vừa bật điện thoại lật ra sách sinh học, vừa dùng tâm thái và ánh mắt của một nhà khoa học khi nhìn vật thí nghiệm, hắn nhanh chóng học tập và phân tích từng loại điểm yếu của cơ thể.
‘A…chỗ này cũng là điểm yếu ư? Ta tưởng chỉ nam giới mới có điểm yếu tại đây thôi chứ, quái lạ…’


Trong giấc ngủ say, không hiểu sao Trần Nguyệt Hà bỗng nhiên có cảm giác mình đang bị mạo phạm.

Hai tiếng lặng lẽ trôi qua, sau hai lần phải dùng nước lạnh rửa mặt để lãnh tính tâm sinh lý, Nguyễn Trường Sinh nhìn giờ trên đồng hồ điện thoại.


Đã đến thời điểm thay ca, hắn bèn tiếc nuối dừng lại công cuộc nghiên cứu tập luyện của mình rồi bước tới lay tỉnh thiếu nữ.
Bị hắn gọi, Trần Nguyệt Hà nhẹ nhàng “ưm” một tiếng và từ từ tỉnh ngủ.


Thấy nàng lù rà lù rù, mãi mới chịu ngồi dậy, lòng ác thú vị của Nguyễn Trường Sinh liền phát tác.
Hắn nghiêm túc chỉ chỉ khóe miệng của nàng và nói:
“Lau nước miếng đi kìa.”
Nghe được câu này, từ trạng thái mơ ngủ, thiếu nữ đã giật mình bối rối rồi vội lấy tay quẹt qua miệng.


Nhưng mà khóe miệng của nàng không có gì nha!
Phát giác mình bị lừa, Trần Nguyệt Hà trừng mắt, hung hăng nhìn về biểu cảm cùng ánh mắt vô tội của Nguyễn Trường Sinh.
“Khụ khụ…đừng nhìn ta như vậy, mau chỉnh lại phục trang rồi xuống giường thay ca cho ta đi.”
Hắn ho nhẹ vài tiếng rồi chuyển sự chú ý.


Trừng mắt đỗi Nguyễn Trường Sinh một lát, nàng mới “hừ” một tiếng giọng mũi và chỉnh lại trang phục của chính mình.
Từ bên cạnh bàn cầm lên dây buộc tóc, thiếu nữ tinh tế vuốt lấy mái tóc cùng tóc mai đen tuyền của mình, khiến vành tai phấn nộn lộ ra ngoài.


Cột tóc thành kiểu đuôi ngựa xong xuôi gọn gàng, Trần Nguyệt Hà mới đeo giày và đứng lên.
Hắn nhanh chóng tới phần bên kia của giường rồi ngồi lên và bắt đầu kéo ra chăn gối của riêng mình.
Suốt từ sáng tham dự Lễ Trưởng Thành, sau đó lại bị kéo vào thế giới nguy hiểm.


Mãi cho đến hiện tại, dù đã có năng lực bị động tăng tốc hồi phục tâm thần, trạng thái của Nguyễn Trường Sinh cũng không mấy tốt đẹp cho cam.


Đã đạt thành mục đích chung, thêm vào đó hắn cũng thấy được biểu hiện tích cực của Trần Nguyệt Hà trong suốt cả ngày, nên tạm thời có thể bước đầu tin tưởng đồng bạn của mình.


Khi nằm xuống giường, cơn mệt mỏi đã nhanh chóng đánh ập tới, khiến mắt của Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng ríp lại.
Nhìn thấy thiếu niên đã ngủ say, ngồi trên ghế, đôi mắt Trần Nguyệt Hà chợt hiện lên vẻ tinh nghịch.


Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn tựa như nằm mơ thấy có một cánh tay rất mềm mại đang xoa vuốt, vò nắm khuôn mặt cùng đầu tóc của mình.
Cảm giác thật dễ chịu làm sao, giấc ngủ cũng trở nên càng thơm ngọt…
Ngủ ngon không đến hai tiếng, gần giữa đêm, Nguyễn Trường Sinh đột nhiên bị lay tỉnh.


Mở choàng mắt, bóng hình của Trần Nguyệt Hà đã ngồi trước mặt hắn.
Còn có đôi chút nhập nhèm, Nguyễn Trường Sinh định phàn nàn một câu thì bàn tay của nàng vội vàng che lấy miệng hắn!
Thiếu nữ ra hiệu im lặng.
Ngay lập tức tỉnh táo lại, Nguyễn Trường Sinh mới quan sát rõ ràng.


Khuôn mặt của Trần Nguyệt Hà lúc này đã trắng bệch vì sợ hãi, ánh mắt của nàng vô cùng bối rối và bất an.
Biết tình huống nghiêm trọng, hắn tức tốc ngồi dậy và rời khỏi giường.


Theo nàng lặng lẽ đi tới cạnh cửa sổ, Nguyễn Trường Sinh nghiêm túc nhìn ra khung cảnh bên ngoài, khuôn mặt hắn chợt cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Mượn tia sáng nhợt nhạt của ánh trăng xám chiếu xuống thành phố, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao thiếu nữ lại có biểu hiện sợ hãi đến như vậy.


Từ đằng xa phía trung tâm nội thành, một thân ảnh quái vật khổng lồ cao mấy trăm mét đang ngọ ngoạy di chuyển trong bóng đêm.
Hắn phải dùng từ “ngọ nguậy” bởi vì thân thể của nó giống như được cấu thành từ hàng ngàn, hàng vạn con giun khổng lồ đang không ngừng chắp vá, đan chéo vào nhau.


Xung quanh nó xuất hiện những ngọn lửa xanh lét, rùng rợn mà đáng sợ.
Vì khoảng cách quá xa cùng tầm nhìn ban đêm bị hạn chế, Nguyễn Trường Sinh không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng chi tiết của con quái vật.


Có lẽ phải may mắn vì hắn không thấy được rõ ràng, nếu không thì khả năng cao sanity của Nguyễn Trường Sinh sẽ bị tụt dốc không phanh.
Nhưng tiếng động cùng những thanh âm tụng niệm, tế lễ từ phương đó phát ra vẫn có thể vang vọng đến tận vị trí dinh thự nơi hai người đang ở.


Nghe âm thanh rầm rì, ma mị, kỳ quái này, hắn và Trần Nguyệt Hà đều có cảm giác hơi chút khó chịu.
Nguyễn Trường Sinh dùng năng lực chiếu rọi trạng thái của Đạo Chủng để kiểm tr.a bản thân, tuy nhiên không phát hiện ra tính huống nguy hại gì.


Yên tâm đôi chút, hắn bèn tiếp tục cảnh giác dò xét phía bên ngoài.
Ở bên cạnh, thấy tạo hình kinh khủng, ghê tởm, rùng rợn cùng thanh âm phiền nhiễu của quái vật, Trần Nguyệt Hà đã nhắm mắt lại.
Cảm giác sợ hãi, bất lực khiến nàng vô thức áp sát Nguyễn Trường Sinh.


Khi chạm vào người hắn, phảng phất như tìm thấy chủ tâm cốt, thiếu nữ liền bám chặt tay hắn không buông.
Không có thời gian để chú ý nàng, thiếu niên vẫn đang gắt gào nhìn về phía quái vật khổng lồ.
Bất chợt, Nguyễn Trường Sinh quan sát thấy một điểm đen trên cái đầu to nhất của nó.


Tựa như cảm giác được có kẻ đang nhìn ngó, điểm đen trên quái vật khổng lồ chợt quay đầu.
Một đôi trọng đồng màu xám đục lướt về phía Nguyễn Trường Sinh.
Dù cách xa mấy chục cây số, nhưng hắn lại có thể “thấy” được ánh mắt của nó một cách rõ ràng.


Lý trí cùng điên cuồng, lạnh lùng mà ngạo mạn.
Trong tâm trí Nguyễn Trường Sinh bỗng chốc nổ vang những tiếng lạo xạo, ong ong nói mớ.
Đầu hắn đau như muốn nứt, ý chí đang nhanh chóng bị ô nhiễm, mài mòn.


Cảm nhận được chủ thể cộng sinh đang bị uy hϊế͙p͙, thậm chí vặn vẹo nhiễu sóng đến tâm linh cùng nhân cách, Đạo Chủng đã ngay lập tức phóng ra từng tia quang mang bao phủ toàn bộ tâm trí Nguyễn Trường Sinh.
Qua một lát, tất cả trạng thái xấu đều đã bị gạt bỏ, hắn mới thở hắt ra một hơi.


Dường như ánh mắt của quái vật chỉ lướt qua hắn một cái rồi bỏ đi không quan tâm, nhưng tính mạng Nguyễn Trường Sinh chẳng khác nào vừa phải đi dạo một lượt quỷ môn quan cả.
Hắn liền thức thời, quyết định không quan sát thêm một lần nào nữa.


Quái vật khổng lồ đã dần di chuyển ra xa xa, bóng hình của nó cùng những ánh lửa xanh lét từ từ tan biến trong làn sương khói của đêm muộn.


Trở lại vài phút trước, sau khi ngoái nhìn về hướng nào đó, thấy đối tượng chỉ là tôm tép nhãi nhép, tuy nhiên cũng có chút tài năng nên tránh được ánh mắt của nó.
Quái vật có đôi trọng đồng màu xám đục thuận tay sử dụng ý niệm ra lệnh cho quái vật dưới trướng.


Quái vật dưới trướng liền ra lệnh cho một con Dị Hình có bề ngoài tương tự người sói đang theo sau quái vật khổng lồ.
Được lệnh truy tìm và xử lý con mồi, Dị Hình người sói tức tốc rời khỏi và phóng đi tới hướng Nguyễn Trường Sinh…






Truyện liên quan