Chương 20: Ma Sói: Ma Cà Rồng, Con Mồi Của Ta Đâu?

Thời gian tiếp theo, cuộc chiến nhanh chóng chuyển hướng.
Dị Hình ma sói quá mạnh, đã bắt đầu đè Dị Hình ma cà rồng mà đánh.
Dù sao chênh lệch về tố chất thân thể cùng năng lực tái sinh vẫn ở đấy, mặc cho việc có cánh biết bay, thì chuyện Dị Hình ma cà rồng thua cuộc là sớm hay muộn mà thôi.


Nhưng rất may là, biến hóa giai đoạn hai dường như hiến tế đi trí thông minh của Dị Hình ma sói, nên khả năng chiến đấu linh hoạt và xảo trá của Dị Hình ma cà rồng đã tạm thời kéo thêm được một khoảng thời gian.
Vừa phòng bị bọn chúng, hai người vừa từ từ bước lùi ra xa.


Nhờ có năng lực bị động tăng lên tốc độ phục hồi tâm thần, Nguyễn Trường Sinh mới có sức lực để trù bị kế hoạch chạy trốn tiếp theo.
Tuy nhiên, mới chỉ không đến ba phút, chưa chờ bọn họ lùi được bao xa, Dị Hình ma cà rồng đã bị đánh cho thương tích đầy mình!


Đẩy lui Dị Hình ma sói một cái, nó liền ngay lập tức bay lên không trung, mang theo thương nặng chạy trốn hối hả.
Thấy tình huống xấu xảy ra trong chớp mắt, trong lòng Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Nguyệt Hà trầm xuống.
Hắn có chút đánh giá thấp chênh lệch sức mạnh giữa các Dị Hình cũng như trí tuệ của chúng.


Biết không thể chiến thắng, chủ nhà ma cà rồng lại quyết đoán bỏ của chạy lấy người, khiến bọn họ không có đủ thời gian để rút lui an toàn.
Không đuổi theo dơi lớn, quái vật ma sói chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai chấm nhỏ đằng xa!
Nguy!


Khoảng cách giữa hai người với quái vật còn quá gần, chỉ cần không đến mười giây là Dị Hình ma sói có thể áp sát bọn họ, có chạy cũng chạy không kịp.
‘Chẳng lẽ…
Phải ch.ết ở đây?’




Không khí lạnh lẽo đè nặng lên tâm lý, trầm mặc trong giây lát, Nguyễn Trường Sinh bỗng nói với Trần Nguyệt Hà:
“Quái vật đã ghim ch.ết ta, ngươi liền mau mau trốn đi…”
Khuôn mặt lãnh tĩnh, hắn mỉm cười thản nhiên:
“...Ta sẽ quần nhau với nó thêm một lát!”


Đôi mắt đen láy như biết nói lộ rõ vẻ giận dữ, lo lắng, thiếu nữ mở miệng gắt gỏng:
“Đồ lưu manh Nguyễn Trường Sinh! Ngươi chiếm tiện nghi của ta chán chê rồi hiện tại muốn quất ngựa truy phong đúng không?!?
Muốn vứt bỏ ta? Đừng có mơ á!”
Nguyễn Trường Sinh: “...”


Mặc dù biết ngươi đang tỏ ý quyết tâm ở lại trợ giúp, nhưng đừng nói những câu gây hiểu lầm như vậy được không...
…Hả con tiểu yêu nữ này!
Không khí nặng nề, bi tráng lập tức biến mất hút, làm hắn cảm thấy có chút đần độn vô vị.


Nguyễn Trường Sinh không định từ bỏ, tuy hắn vẫn còn có một cơ hội nhỏ nhoi để trốn thoát, nhưng tỷ lệ thành công là rất mong manh.


Mà Trần Nguyệt Hà chỉ là đồng bạn hợp tác, đến tình trạng “cây đổ bầy khỉ tan” như này rồi thì nàng không cần phải tiếp tục gánh chịu nguy hiểm cùng hắn làm gì.
Nhìn biểu cảm kiên quyết trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh thực sự có chút cảm động.


“Được rồi, vậy nhớ phụ trợ ta một tay.”
Nghe được lời nói của thiếu niên, Trần Nguyệt Hà gật đầu mỉm cười, đóa sen trắng thanh lệ tựa như nở rộ lần thứ ba.
Không tiếp tục bàn luận, Nguyễn Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Dị Hình ma sói, tầm mắt hắn lộ ra một vòng quyết tuyệt.


Nằm ngửa chờ ch.ết? Không bao giờ!
Sắp được bước tới con đường siêu phàm, sắp được chạm vào kỳ tích, làm sao hắn có thể cam tâm dừng chân ở đây cơ chứ!
Quan sát những hàng cây cao đã mục nát gần đó, Nguyễn Trường Sinh mở miệng:
“Tới chỗ kia đánh cầm chân với nó!”


Khi hai người đang chuẩn bị liều mạng bác một con đường sống, bỗng chốc, ký hiệu răng máu chợt lập lòe ba động.
Mu bàn tay như đang bị thiêu cháy, biểu cảm của hắn cùng Trần Nguyệt Hà đều biến đổi.
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, cái cảm giác quen thuộc ấy xuất hiện!


Lộ ra sự vui mừng cùng hồi hộp, hai người đã tức tốc bị túm vào vòng xoáy không gian.
Dị Hình ma sói: “!!!”
Từ đằng xa lao tới, đột nhiên thấy hai con mồi biến mất, mắt đỏ của Dị Hình ma sói lăn sòng sọc.
Đâu rồi? Con mồi của ta biến đâu mất rồi?!?


Thân thể khựng lại, đứng ngu ngơ một lát ở đó, nó điên cuồng cảm ứng xung quanh.
Cuối cùng vẫn không tìm được, quái vật rú lên một tiếng giận dữ, xé rách không khí im lặng trong bóng đêm quanh quẩn.
Cố gắng vận dụng tí tẹo lượng trí tuệ còn sót lại, Dị Hình ma sói chợt nghĩ tới.


Đúng rồi! Ma cà rồng cũng mới bay đi, chắc chắn là nó cắp mất con mồi!
Dùng năng khiếu khứu giác bắt được mùi vị của dơi lớn, quái vật nhanh chóng đuổi theo!
Ma sói: Ma cà rồng, con mồi của ta đâu! Mau trả lại con mồi cho ta!


Cảm giác mất cân bằng vừa xuất hiện, Nguyễn Trường Sinh ngay lập tức trùng chân xuống đất.
Nhìn thấy không gian lớp học quen thuộc, những hình bóng học sinh khác cũng đang dần dần được dịch chuyển trở về, trong lòng hắn mừng rỡ khôn xiết.


Không đợi hắn hồi lại thần, thân thể của Nguyễn Trường Sinh bất chợt bị đè ép, tựa như bản thân bị một tảng đá lớn đè lên người vậy.
Giống như hắn, tất cả những người mới trở về từ thế giới kia cũng đều bị trọng lực đè ép không thể động đậy.


Trên bục giảng, ngoại trừ có giáo viên chủ nhiệm Phạm Đình Thi đang đứng, còn có ba người đàn ông mặc trang phục của đội chấp pháp.
Nhiệm vụ của bọn họ là chuyên xử lý các loại sự kiện siêu phàm có cường độ hoặc quy mô lớn.
“Gào!”


Vị trí ban đầu vốn dĩ của một số học sinh nay đã bị thay thế bởi thanh âm gào thét của quái vật Dị Hình.
Bọn chúng đều bị trọng lực trấn áp, nên ba vị chấp pháp giả có thể dễ dàng khống chế và lần lượt mang đi.
‘Dị Hình lại có thể dịch chuyển tới thế giới này!’


Con ngươi co rút, trong lòng Nguyễn Trường Sinh bây giờ tựa như sóng biển ngập trời.
Trong khi hắn còn đang trầm tư suy nghĩ, giáo viên chủ nhiệm đã nhanh chóng mở lời ổn định tinh thần của mọi người:


“Các trò đã an toàn, ban ngành chính phủ đã vào cuộc và kéo được các trò trở về đây, đồng thời đang gấp rút giải quyết nốt vụ việc…”


Ngay thời điểm biến cố xảy ra, phía chính phủ đã tức tốc ra tay can thiệp, nhưng vẫn phải mất một thời gian mới xác định được tọa độ và thực hiện việc đảo ngược dịch chuyển cho tất cả học sinh.
Tuy nhiên, trừ bảy con quái vật bị mang đi, Nguyễn Trường Sinh còn thấy khá nhiều ghế trống.


Dường như chủ nhân của những ghế trống ấy đã không thể trở về…
Dù không tài nào động đậy, nhưng hắn đã nghe thấy tiếng kêu to gọi nhỏ của Khỉ Con bên cạnh.
Tâm lý Nguyễn Trường Sinh yên tâm một nửa.


Qua một phút, khi quái vật đã được giải quyết hoàn tất, trọng lực áp lên thân thể mọi người cũng biến mất.
Các nhân viên y tế từ ngoài cửa vội vàng lao vào cấp cứu cho những học sinh đang bị thương nặng không gượng dậy nổi.


Nữ lớp trưởng Trần Băng Băng và Lý Toàn Hưng - hai vị anh tài bậc A của lớp đều bình yên vô sự, tuy nhiên trang phục của lớp trưởng đã rách te tua, lộ ra từng mảng trắng hồng.
Giáo viên chủ nhiệm thấy thế đã vội lấy áo của mình khoác lên người nàng.


Theo chỉ lệnh của giáo viên, Nguyễn Trường Sinh vừa chống gậy batoong, vừa cùng những học sinh khác mỏi mệt bước xuống sân trường để ăn uống, chữa trị và kiểm tra.


Những đồ đạc trên người hắn đều theo hắn trở về, còn quần áo đồng phục vì vứt ở phòng dinh thự, lúc chạy trốn không kip mang theo nên giờ đã không còn.
Uể oải đi bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, thân thể hôi thối, khuôn mặt đầy bụi đất của Khỉ Con khô sáp cảm thán:


“Ta tưởng mình sắp phải ch.ết rồi ấy chứ.
Mười hai tiếng! Hơn mười hai tiếng không có một giọt nước nào vào trong người, lại còn phải chốn chui chốn lủi như chó ch.ết để thoát khỏi lũ quái vật!”
Nói tới đây, nghĩ lại quá khứ mà kinh, hắn nghiến răng nghiến lợi:


“Aaa! Đừng để ta biết được kẻ nào đứng đằng sau vụ việc, nếu không chắc chắn ta phải nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn! Thứ sinh con không có lỗ đ*t!”


Chắc rằng cu cậu vừa phải kinh lịch một trải nghiệm chốn ch.ết rất ư là…bốc mùi, thế nên đây là lần đầu tiên Nguyễn Trường Sinh nhìn thấy tính cách lạc quan, vui vẻ như Khỉ Con căm thù một ai đó đến vậy nha…


Nhìn tạo hình giống như mới từ ống cống, hố rác chui ra của Khỉ Con, Nguyễn Trường Sinh gật đầu đồng tình.
Nếu chuyện dịch chuyển không gian không xảy ra đúng lúc, thì hắn cùng Trần Nguyệt Hà có lẽ cũng đã bị quái vật Dị Hình làm thịt rồi.
Thù này Nguyễn Trường Sinh cũng nhớ kỹ!


Đã tới sân trường, quan sát tất cả mọi người trong sân, khi biết Gấu Chó an toàn, hắn yên tâm hẳn.
Hai thằng bạn thân đều thoát nạn, rất tốt.
Đặng Ngọc Mai cùng thanh mai trúc mã của nàng - Võ Tiểu Phàm cũng bình yên trở về.


Phía xa xa, trong các nhóm học sinh, Trần Nguyệt Hà đang hướng về phía hắn mỉm cười, hắn bèn nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Nguyễn Trường Sinh tỉ mỉ tính toán.


Hơn một nghìn học sinh của khối lớp 10 nay chỉ còn hơn năm trăm người, tỉ lệ sống sót chỉ có khoảng 50% những học sinh sống sót đa phần đều có thương tổn trên người.
Mức độ thiệt hại quá nặng nề.
Không khí tiêu điều, kìm nén bao phủ toàn bộ trường học…






Truyện liên quan