Chương 10: Chân Chính Quái Vật - Dị Hình

Sau quãng đường gần năm trăm mét.
Khi đã đến gần dòng sông, bước chân trở nên lặng lẽ, Nguyễn Trường Sinh chậm rãi tiếp cận từ đằng sau…
Không để Dị Hóa Thể ngồi trên một tảng đá kịp phản ứng, tay phải cầm cán dao, hắn quyết đoán phóng người đâm mạnh!
Phốc!


Xuyên thủng trái tim kẻ địch, Nguyễn Trường Sinh lập tức gọn lẹ rút dao.
Lấy một chân làm trụ tâm, cây gậy batoong bên tay trái theo động tác cùng quán tính xoay người của hắn vụt trúng khớp gối một con Dị Hóa Thể cạnh bên!
Bốp!


Đòn đánh khiến động thái tấn công của nó ngay lập tức bị khựng lại và ngã xuống đất.
Một con từ đằng xa năm mét đã nghe thấy tiếng động, nó gào rú và lao tới gần.


Cổ tay cùng ngón tay xoay chuyển con dao làm bếp như múa đao hoa, thấp người né tránh cú vồ, Nguyễn Trường Sinh đơn giản làm một động tác đâm thẳng.
Không cần sử dụng quá nhiều khí lực, Dị Hóa Thể cứ như tự động đưa ngực trái lên cho hắn đâm.
Phập!


Nhanh chóng rút dao trở về, Nguyễn Trường Sinh quay qua xử lý nốt con quái vật còn lại đang ngã quỵ.
Tất cả hành động của ba con Dị Hóa Thể đều đã bị Nguyễn Trường Sinh theo kế hoạch tập kích tính toán hết trong đầu, nên trận chiến này không có gì đáng nói.


Chậm rãi giơ lên thủ trượng như thương đâm rồi mạnh mẽ phát lực, cuộc tập kích chính thức kết thúc.
Thời gian chiến đấu ngắn ngủi mà tinh chuẩn đến từng động tác, tiếng động chiến đấu không đáng kể, bán kính phạm vi mười mét trở đi sẽ không ai nghe thấy.




Đây là thành quả Nguyễn Trường Sinh đạt được sau khi đã tiêu diệt bảy con Dị Hóa Thể, đây là chưa tính cả ba con vừa xử lý.
Đã thuộc làu đặc điểm và phương thức chiến đấu của Dị Hóa Thể thì đối với hắn, việc đánh ch.ết bọn chúng là điều thực sự quá dễ dàng.


Đầu óc trở nên dễ dùng, năng lực khống chế lại mạnh mẽ, tinh xảo.
Cảm giác lúc này của Nguyễn Trường Sinh thực sự vô cùng sảng khoái.
Năng lực Siêu Trí Lực kết hợp với Đặc chất Chưởng Khống Nhập Vi đúng là tuyệt phối.


Đây là hắn còn chưa tiêu hao tâm thần để kích hoạt tác dụng chủ động của cả hai, nếu không còn phải sảng khoái gấp bội.
Trong lúc nghĩ ngợi cùng tổng kết vấn đề, thể lực của Nguyễn Trường Sinh đã hồi phục sung mãn, hắn tiếp tục đi tới cạnh sông.


Tuy nhiên, khi tới nơi, khuôn mặt Nguyễn Trường Sinh hơi nhăn lại.
Nhìn dòng nước đục màu xám xịt, xác thối hai bên nổi lềnh bềnh, tâm trạng hắn liền không được tốt.
‘Rồi xong…kế hoạch phá sản.’
Trong lòng trầm xuống, Nguyễn Trường Sinh lại phải đau đầu để tìm kiếm phương pháp khác.


Thấy nguồn nước đã bị ô nhiễm đến mức này, thì chắc chắn hầu hết tất cả sinh vật trong thành phố không phải đã ch.ết thì cũng đều bị dị hóa hết sạch.
Thêm vào đó, hoạt động sản xuất đồ ăn đồ uống đã bị dừng lại, bỏ hoang rất nhiều năm.


Không thức ăn, không nước uống, tình trạng hiện tại thực sự vô cùng gay go và ác liệt.
Khu thương mại, không nhiều thì ít cũng sẽ có đồ khô, thậm chí là nước uống.
Vứt bỏ mọi do dự, hắn liền nhanh chóng theo hướng mũi tên sải bước.


Trong quá trình tới khu thương mại, Nguyễn Trường Sinh cẩn thận tránh né tầm mắt của Dị Hóa Thể, không né được thì nhanh chóng giải quyết một cách lặng lẽ để tránh bị vậy công và hao tổn quá nhiều thể lực.


Đi qua một số cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị mini thì hắn tiện đường tạt vào, nhưng tất cả đều đã bị lấy mất, còn lại chẳng có thứ gì hữu dụng hết.
Gần một tiếng đi bộ, thi thoảng bị lạc đường đôi chút, cuối cùng Nguyễn Trường Sinh cũng tới gần khu thương mại.


Khi đến nơi, hắn chợt nghe thấy tiếng gầm gừ náo loạn bên trong!
‘Có biến!’
Tâm lý tràn đầy ngạc nhiên cùng tò mò, Nguyễn Trường Sinh quyết định ngầm kiểm tra.
Men theo vách tường, thân hình Nguyễn Trường Sinh như u linh lặng lẽ bước tới gần địa điểm náo loạn.


Lên tầng hai của một tòa nhà trong khu thương mại rồi ẩn giấu sau lan can hành lang, tại khoảng cách xa xa, tầm mắt hắn từ trên cao nhìn xuống sân ở trung tâm.
Trên sân, một thiếu niên cường tráng đang cầm một chiếc xẻng công binh lần lượt đẩy lùi từng con Dị Hóa Thể.


Quan sát bộ đồng phục đang mặc trên người của hắn, Nguyễn Trường Sinh rất nhanh đã nhận ra.
Đây là học sinh của trường trung học Phạm Tuyên, cùng là trường điểm với trường Trần Phóng.
‘Nếu nam sinh của trường Phạm Tuyên xuất hiện ở đây, vậy thì…


…tất cả các học sinh cùng tuổi trong thành phố đều bị kéo vào thế giới này rồi.’
Không dừng lại ở đó, vừa đánh lui quái vật, nam sinh vừa hướng vào phía trong một cửa hàng và hét lên câu gì đó.


Thông qua khẩu hình, Nguyễn Trường Sinh lờ mờ đoán được kẻ này đang ý chỉ “mau rút lui”.
Chưa đến ba giây, một bóng người có vóc dáng thon thả từ trong cửa hàng đã vội lao ra ngoài.


Mặc áo đồng phục cùng váy xếp của trường Trần Phóng, làn da trắng hồng tựa như mỡ đông, tóc dài màu đen được buộc đuôi ngựa, Trần Nguyệt Hà nhanh chóng tiếp cận nam sinh và phụ trợ hắn đánh lui kẻ địch.


Khuôn mặt trứng ngỗng trang nhã mà không kém phần xinh đẹp, đôi mắt đen linh động có hồn tựa như biết nói, Trần Nguyệt Hà cất lên giọng nói thanh thoát từ đôi môi anh đào đỏ mọng:


“Đã lấy được một ít đồ ăn! Chúng ta mau đi thôi!” đồng thời vung lên cây gậy sắt trên cánh tay, đập mạnh vào trái tim Dị Hóa Thể.
Nghe thấy đồng bạn báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, nam sinh cường tráng liền mừng rỡ rồi dùng hết sức hoành ngang chiếc xẻng công binh.


Những con Dị Hóa Thể xung quanh đều bị quái lực của hắn đánh bay ra ngoài.
Nhìn hai người phía xa đang từ từ rút lui, mặc dù khuôn mặt không hiện ra biểu cảm gì, trong lòng Nguyễn Trường Sinh lại âm thầm nói nhỏ:
“Gặp được người quen ở đây, đúng là không ngờ nha…”


Trần Nguyệt Hà là bạn học cùng trường của hắn, hay nói đúng hơn, nàng là bạn học với hắn từ thời cấp một tiểu học cho đến giờ.
Tại trường tiểu học và trung học, hai đứa đều chung lớp với nhau nên khá quen thân.


Tuy nhiên, khi Nguyễn Trường Sinh tìm lại được ký ức tiền kiếp cùng tai nạn ba năm về trước, hắn đã không còn thân thiết với bất cứ ai ngoài hai thằng bạn thân là Khỉ Con và Gấu Chó nữa cả.
Từ ấy trở đi, Nguyễn Trường Sinh gần như không liên lạc gì với nàng ta.


Lục lọi ký ức ban sáng, hắn liền nhớ là Đặc Chất cùng R2 của Trần Nguyệt Hà đều thuộc phân cấp B, rất có tiềm năng cùng triển vọng.
Nhưng bị kéo vào thế giới nguy hiểm này rồi thì tiềm năng cũng chỉ còn là tiềm năng.
Có sống sót mới có phát triển, không sống sót thì chẳng là gì.


Quan sát khuôn mặt cùng biểu cảm của nàng, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh có chút hoảng hốt:
‘Càng lớn, nàng lại càng giống…’
Một hình bóng trong trí nhớ xa xưa chợt lóe lên.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Trần Nguyệt Hà và nam sinh đã sắp chạy ra gần một cổng ra vào khác của khu thương mại.


Đột nhiên, Trần Nguyệt Hà cất cao giọng cảnh báo:
“Cẩn thận!”
Một bóng đen từ cổng như quỷ mị bay vụt tới, lưỡi đao dài gần hai mét như tia sáng lướt qua!
“Aaaa!!!”
Mặc dù đã cố gắng né tránh, cánh tay của nam sinh vẫn bị chặt đứt lìa khiến hắn đau đớn, kêu rên thảm thiết.


Sau khi nhát chém kết thúc, Nguyễn Trường Sinh mới nhìn rõ được kẻ vừa tấn công nam sinh là thứ gì.
Cơ thể cao gầy, khuôn mặt tam giác, đôi mắt kép lạnh lùng vô cảm tựa như mắt của côn trùng, răng nanh đều lộ ra ngoài khóe miệng.


Hai cánh tay của quái vật không bình thường, mà được nối liền bởi hai thanh liêm đao, phía sau là một đôi cánh côn trùng dài mỏng, khiến tổng quan của nó trông giống một con bọ ngựa khổng lồ.


Không dừng ở đó, quái vật bọ ngựa tiếp tục nâng hai lưỡi đao chém tới nam sinh trường Phạm Tuyên, làm kẻ sau phải nhịn đau để cố gắng né tránh.
Tại gần bên.
Qua giây lát ngỡ ngàng cùng kinh sợ, đã hồi lại thần, Trần Nguyệt Hà nhẹ nhàng cắn môi dưới.


Khi nàng quyết định lộ ra bài tẩy của mình để cứu nam sinh, bỗng một tiếng nổ từ trong cửa hàng vang lên.
Một con quái vật khổng lồ hơn ba mét phá vỡ cửa kính, như xe tải hung thần giẫm ch.ết chân ga đâm tới phía nàng, tên nam sinh cùng con quái vật bọ ngựa!


Tất cả đều ngay lập tức phản ứng và làm ra động tác né tránh.
Trần Nguyệt Hà đã linh xảo nhảy sang một bên.
Oanh!
Quái vật phi qua rồi đập mạnh thân thể vào phần kiến trúc, khiến khu thương mại rung lên ầm ầm!


Lắc lắc đầu, nó rút khỏi đống đổ nát và quay lại nhìn mọi người, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam nhưng ngay tức khắc trở nên cảnh giác.


Thân thể cùng cơ bắp phồng lên, sần sùi như lớp nham thạch không hề xi nhê chút nào bởi cú va chạm ban nãy, nó liền rống lên uy hϊế͙p͙ quái vật bọ ngựa, tựa như muốn xông lên chiến đấu.
Kẻ sau nghe được tiếng rống hung tợn bèn lùi lại, ánh mắt hơi lộ vẻ e dè.


Nhưng không đợi nham quái phản ứng, quái vật bọ ngựa đột ngột vỗ cánh rồi phi tốc bắn vọt tới nam sinh đang thẫn thờ bất cẩn, liêm đao ở hai tay liên tiếp chém ra làm nam sinh thương nặng và mất khả năng chống cự!
Sau đó vội lấy răng nanh cắp lấy con mồi và lao ra ngoài khu thương mại.


Không biết từ lúc nào, lũ Dị Hóa Thể xung quanh cũng đã chạy trốn hết trơn.
Sống lưng Nguyễn Trường Sinh chợt lạnh buốt.
Bởi vì trước khi đi, đôi mắt kép của nó còn nhìn chòng chọc về phía hắn một thoáng.
‘Nó phát hiện ra ta!?!’


Trong lòng hơi kinh hãi, nhưng Nguyễn Trường Sinh vẫn lặng lẽ chạy tới cửa kính phía ngoài khu thương mãi để theo dõi quái vật.
Thấy bóng hình nó cắp theo nam sinh đã dần dần khuất khỏi tầm mắt, hắn mới thở ra một hơi.


Vừa trở về lan can hành lang, Nguyễn Trường Sinh vừa tổng kết lại những chi tiết đã xảy ra và suy đoán:


‘Lũ quái vật mới xuất hiện này đã hoàn toàn dị hóa so với Dị Hóa Thể, đặc điểm cùng sức mạnh tổng thể đều tăng vọt khủng bố, đã gần ngang bằng với chiến lực của Linh Tố Sư bình thường mới vào level 1 rồi.’


Đặc biệt là quái vật đã có trí tuệ, từ trong ánh mắt của quái vật bọ ngựa nhìn hắn liền đã đủ rõ ràng.


‘May là bọn chúng không hề đoàn kết, thậm chí còn có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt. Nếu không phải như vậy thì cơ hội sinh tồn của tất cả học sinh đều gần như bằng không.’


Hắn chắc chắn không phải đối thủ của bọn chúng, nếu đối đầu trực diện mà không có chiến thuật gì thì tỉ lệ xuống đất ăn tỏi cao tới chín mươi phần trăm.
Tạm thời đặt tên cho loại quái vật là Dị Hình, Nguyễn Trường Sinh tiếp túc từ trên cao nhìn xuống.


Lúc này, Trần Nguyệt Hà đang chật vật né tránh cánh tay khổng lồ của Dị Hình nham quái quật tới.






Truyện liên quan