Chương 9: Dị Hóa Thể

Cổ của zombie ngay lập tức bị thân gậy kẹp lại, không cho tiến tới gần.
Chân phải lùi lại một bước nhằm tiêu lực, nhìn khuôn mặt hư thối, gân xanh dưới làn da không ngừng ngọ nguậy cùng hàm răng máu của con quái vật đang kề sát tới mặt, tâm lý hắn buồn nôn từng trận.


Gạt quái vật sang một bên, nhân lúc nó đang loạng choạng, Nguyễn Trường Sinh đã tụ lực để ra đòn kết thúc!
Bước chân đạp mạnh!
Hai tay hắn cầm vào phần đầu rồng và nâng lên cao quá đầu.
Dồn hết sức lực vào cánh tay!
Cây gậy batoong từ trên cao vụt thẳng xuống đầu zombie!
Bộp! Răng rắc!


Tiếng xương sọ nứt vỡ, đầu của quái vật liền méo đi.
Thở ra hơi dài, Nguyễn Trường Sinh lùi lại một bước.
Tưởng chừng như cuộc chiến đã kết thúc…
Phần đầu méo mó, xương sọ đã lõm xuống.
Nhưng con quái vật vẫn tiếp tục đứng dậy và đánh tới Nguyễn Trường Sinh.


Nghiêng người né tránh cú táp, trong lòng hắn nổi lên nghi vấn:
‘Phần đầu không phải điểm yếu của nó ư?’
Vì thấy con quái vật hình người này khá tương tự zombie nên hắn sinh ra lầm tưởng.


May là Nguyễn Trường Sinh cẩn thận, sau khi đánh xong đã lùi về một bước, bởi vậy mới kịp thời tránh thoát đòn tấn công của kẻ địch.
Cổ tay xoay tròn, gậy batoong theo hướng nghiêng đập tới cánh tay còn lành lặn của quái vật.
Rắc!


Phế hết hai cánh tay, hắn quyết định thử tập kích vào một điểm yếu khác.
Chân đạp cung bộ, thân thể đã trực diện kẻ địch, khuỷu tay của Nguyễn Trường Sinh hơi gập về đằng sau.
Lấy cơ hoành làm điểm tụ lực!
Một chân bước về phía trước, gậy batoong thẳng tắp như cây thương!
Phát lực!




Gậy batoong theo động tác đâm mạnh vô cùng tinh chuẩn, toàn lực đánh tới trái tim của quái vật!
Đùng!
Phần đuôi gậy lún sâu vào một centimet.
Toàn bộ lực xung kích đã đánh vỡ nát trái tim, khiến hành động của quái vật lập tức khựng lại tại chỗ.


Không đến một giây, nó liền ngã vật xuống sàn, không còn bất kỳ động đậy nào.
Cẩn thận quan sát một lúc rồi dùng gậy batoong gõ thử xác ch.ết trên sàn, một lúc lâu, Nguyễn Trường Sinh mới hoàn toàn yên tâm và kết thúc trạng thái căng thẳng.


Trận chiến này tưởng chừng khá hung hiểm, nhưng sau khi tổng kết mọi thứ, hắn rõ ràng được con quái vật này cũng không mạnh.


Tố chất cơ thể của nó cao hơn Nguyễn Trường Sinh khoảng gấp rưỡi, nhưng phản ứng thần kinh lại khá chậm chạp, phương thức chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng cắn xé - điển hình của chiến đấu cặn bã.


Mà hắn cùng những học sinh bằng tuổi đều đã được học tập Cơ Sở Thể Thuật ít nhất bốn năm trở lên, còn được thường xuyên đấu tập quanh năm suốt tháng.


Chỉ cần vượt qua được chướng ngại tâm lý cũng như cảm giác sợ hãi, ghê tởm ở trong lòng, cộng thêm một chút cẩn thận nữa thì chiến thắng quái vật này là chuyện dễ dàng.
Ban đầu mới gặp nên Nguyễn Trường Sinh có chút kinh hãi cùng luống cuống, nhưng về sau đã có thể thong dong ứng đối nhẹ nhàng.


Ngồi xuống nghỉ ngơi để hồi phục lại thể lực, qua một lát, hắn bắt đầu kiểm tr.a tình huống thân thể của quái vật.


Nhìn bộ quần áo thường phục trên thân thể nó, Nguyễn Trường Sinh đã chắc chắn trăm phần trăm là quái vật này từ người biến thành, có thể là một trong những thành viên của gia đình sống tại dinh thự.


Các bộ phận trên cơ thể đều đã dị hóa rõ ràng, từ chân tay xuất hiện móng vuốt, ngoại hình cho đến lục phủ ngũ tạng đều nổi gân xanh ngọ nguậy chằng chịt.
Đặc biệt là điểm yếu của nó, trái tim, đã có dấu hiệu kết hạch.


Nguyễn Trường Sinh tạm thời đặt tên cho quái vật này là Dị Hóa Thể.
Kết thúc giai đoạn khám nghiệm, hắn đứng dậy và đi tới cửa tầng hầm.
Vừa mới bước xuống dò xét, Nguyễn Trường Sinh đã thấy một đống xương khô rải rác trên bậc thang.


Nhặt lên cây gậy batoong đầu rồng khác cùng một khẩu súng lục đã hết đạn rơi bên cạnh, hắn liền ngay lập tức rõ ràng thân phận của bộ xương này.
Đã đoán được cảnh tượng sắp nhìn thấy, khuôn mặt không cảm xúc, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục đi xuống hầm ngầm.


Không gian lạnh lẽo, tăm tối cùng không khí hôi thối quanh quẩn khiến hắn không thể không tăng tốc độ.
Đạp tới sàn, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng kiểm tr.a toàn bộ tầng hầm.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện thêm hai bộ xương một lớn một nhỏ.


Ngoài ra, đồ ăn thức uống được tích trữ trong hầm đều đã hỏng, các loại vật dụng khác đều không kém là bao.
Mặc dù không tìm thêm được thứ gì hữu ích, nhưng tình cảnh của gia đình trong dinh thự đã giúp Nguyễn Trường Sinh tưởng tượng được phần nào tình huống của thế giới này.


Giống với tận thế sinh hóa, nhân loại của thế giới này cũng bị một loại tai nạn tương tự đánh úp khiến văn minh xã hội nhanh chóng sụp đổ.
Khi tai nạn ập tới, chủ gia đã đuổi tất cả người hầu, rồi mới cùng con trai, con dâu và cháu trai của hắn nhanh chóng trốn xuống tầng hầm để lánh nạn.


Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà người con trai lại bị cảm nhiễm thành Dị Hóa Thể, vị chủ gia quyết định rút súng xử lý nhưng không thành, cuối cùng định chạy lên mở cửa tầng hầm để trốn thì bị Dị Hóa Thể đuổi theo sát hại, sau đó quay trở về làm thịt nốt vợ và con của mình.


Nếu những gì Nguyễn Trường Sinh vừa suy đoán là đúng, thì ngoài đường kia thực vô cùng nguy hiểm, có khả năng Dị Hóa Thể mới chỉ là quái vật tầng chót nhất.
Đồng thời, hắn ngay lập tức sử dụng Đạo Chủng kiểm tr.a toàn bộ trạng thái cơ thể.


Khi cảm ứng bản thân không bị dấu hiệu xấu như cảm nhiễm hay ô nhiễm, lòng bất an của Nguyễn Trường Sinh mới yên ổn phần nào.
Rời khỏi tầng hầm, hắn tiếp tục kiểm tr.a toàn bộ một lượt dinh thự.


Chỉ có một số bộ quần áo trong tủ cũng như đồ dùng thường ngày vẫn có thể sử dụng, nguồn điện cũng như nguồn nước đã bị ngắt từ rất lâu.
Trong khu bếp, đồ ăn cùng thức uống đều hư thối, may là nơi này còn có nhiều dao làm bếp.


Ngốc mao nhẹ nhàng lắc lư, Nguyễn Trường Sinh bèn thử thắt lấy hai bộ dao làm bếp hình lăng trụ thon dài màu xám bạc vào hai bên hông, ý định cosplay Levi Ackerman rút dao xoèn xoẹt Dị Hóa Thể.


Cơ mà nghĩ một lúc lại thấy như vậy quá cồng kềnh, bất lợi cho việc linh hoạt trong chiến đấu, nên hắn chỉ lấy một bao đựng dao bảy ngăn buộc chéo lưng.
Sau đó chuẩn bị kế hoạch thăm dò phía bên ngoài dinh thự.


Không biết phải sinh hoạt ở thế giới này bao lâu, mà đồ ăn thức uống lại không có, trong túi áo của Nguyễn Trường Sinh chỉ thủ sẵn hai thanh socola.
Với tình trạng như vậy, nếu chỉ biết sợ hãi rồi ẩn nấp thì qua vài hôm thôi là hắn phải ch.ết đói.


Thêm vào đó, việc Nguyễn Trường Sinh cùng các học sinh bị kéo tới thế giới khác chắc chắn không phải vấn đề bắn tên không đích.
Hắn không tin ký hiệu răng nanh máu trên mu bàn tay cũng như kẻ chủ sự sau màn sẽ để yên cho bọn hắn bình an ẩn nấp.


Tìm lấy một chiếc áo măng tô màu đen khoác thêm lên người cộng với một chiếc balo, đồng thời sử dụng hai cuốn vải buộc quanh bàn tay và cánh tay, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ đi tới cửa phụ kết nối ra ngoài sân vườn.
Trước khi mở cửa, hắn sử dụng mắt mèo trên cửa để quan sát phía bên ngoài.


Tuy nhiên, phần bên kia mắt mèo không hiểu sao lại đen sì, Nguyễn Trường Sinh còn thấp thoáng nhìn thấy màu đỏ hiện lên.
Quan sát kĩ một lần nữa, hắn chợt giật bắn mình.
Bởi vì đằng sau mắt mèo là một…con ngươi màu đỏ!


Lùi vài bước, tim vẫn đập thình thịch, Nguyễn Trường Sinh không nhịn được chửi thề:
“Clm nó chứ! Chẳng nhẽ mình đi nhầm studio kinh dị?”
Nghe được tiếng của hắn, Dị Hóa Thể gầm gừ đập cửa.
Không nói nhiều, Nguyễn Trường Sinh mở chốt cửa rồi đạp mạnh một cước.
Oành!


Cánh cửa bật ra khiến Dị Hóa Thể loạng choạng, nhân cơ hội, hắn tức tốc từ bao dao rút ra một thanh.
Hơi cúi thấp người!
Ánh bạc lóe lên!
Phập!
Con dao đã đâm thủng trái tim quái vật.


Rút dao, tay kia chống thủ trượng đầu rồng, Nguyễn Trường Sinh không thèm nhìn Dị Hóa Thể đang từ từ trượt xuống nền đất mà cảnh giác xung quanh.
Trong tầm mắt không còn kẻ địch, hắn mới lấy tấm vải lau máu trên con dao và cất trở về bao đựng.


Đi tới và lặng lẽ mở cánh cổng, Nguyễn Trường Sinh xác định lại phương hướng một lần nữa, rồi mới bắt đầu di chuyển về hướng đông nam.
Lúc trước trên tầng cao của dinh thự, hắn nhìn thấy hướng này có một con sông chảy qua.


Nguồn nước uống luôn là vấn đề vô cùng cấp bách, cần phải giải quyết sớm nhất có thể.
Trên đường đi, một con Dị Hóa Thể núp trong góc khuất của tường định tập kích Nguyễn Trường Sinh.


Nhưng âm thanh di động dù chỉ một thoáng của nó cũng không tài nào thoát nổi thính giác đã qua Chưởng Khống Nhập Vi khai phát của hắn.
Cho nên trong năm chiêu, Nguyễn Trường Sinh đã giải quyết kẻ địch.


Nếu không phải muốn thí nghiệm thị giác, thính giác cùng khứu giác của Dị Hóa Thể, hắn cũng không cần đến năm chiêu, một đòn là đủ.


Nhờ đó, Nguyễn Trường Sinh biết được thính giác cùng khứu giác của nó đều rất linh, nhưng thị giác có vẻ rất bình thường, thậm chí bị cận thị cường độ thấp.


Tiếp tục lên đường và cảnh giác xung quanh, ở khoảng cách gần đường phố, hắn mới thấy rõ ràng những vệt máu đen, mảnh xương thi thoảng rơi trên mặt đất hoặc bám trên tường.
Không hiểu sao số lượng Dị Hóa Thể xuất hiện với tần suất khá thấp, không giống như tưởng tượng của Nguyễn Trường Sinh…






Truyện liên quan