Chương 8: Dò Xét

Nghe kỹ thêm một hồi và xác định chắc chắn rằng bản thân không lầm, Nguyễn Trường Sinh âm thầm suy đoán:
‘Là người hay vật thể gì sao? Hoặc có lẽ là học sinh giống mình cũng bị kéo tới đây?’
Dù là ai đi nữa, hắn vẫn phải cẩn thận.


Nguyễn Trường Sinh không có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị.
Không vội đi xuống tầng dò xét đầu nguồn phát ra tiếng động, Nguyễn Trường Sinh cần phải tìm thêm tình báo hoặc đồ vật để tự vệ mới được.


Hắn lần lượt kiểm tr.a khắp căn phòng, nhưng không tìm được thứ gì hữu dụng.
Bước trên nền gạch trạm trổ hoa văn tinh xảo đã tích tụ đầy tro bụi, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ mở cửa phòng và bước ra ngoài.


Nhìn hành lang rộng rãi nhưng yên tĩnh và có chút tăm tối, hắn lờ mờ thấy được phía lan can đằng trước được trang trí bởi những bức tượng đá cũng những nét chạm khắc phù điêu tinh xảo.


Dường như thời gian bỏ hoang đã quá lâu, những bức tượng đều phủ lên một lớp bụi, kết hợp với ánh sáng u ám mờ nhạt.
Trong không gian hắc ám rộng lớn và tĩnh lặng, tràn đầy yếu tố không lường trước được này, Nguyễn Trường Sinh đột nhiên cảm thấy gai gai người.


‘Cái cảnh tượng kinh dị gì thế không biết…’
Hắn âm thầm phỉ báng, đồng thời đánh lấy mười hai phần cảnh giác.
Dựa vào những tia sáng lờ mờ, Nguyễn Trường Sinh di chuyển chậm rãi tới những căn phòng xung quanh và tiếp tục kiểm tr.a mọi thứ.




Bước tới một gian phòng rộng nhất của tầng, nơi đây tựa như phòng đọc sách, trung tâm là một chiếc bàn làm việc, đối xứng phía trên tường đằng sau được treo một bức tranh nghệ thuật, xung quanh hai bên là những tủ sách cổ kính.


Đạp vào phần thảm tựa như da lông của một loài động vật, từ trong tủ, Nguyễn Trường Sinh ngẫu nhiên chọn một quyển sách và cẩn thận từng li từng tí rút ra.
Khi đã thành công cầm lên quyển sách mà không bị khởi động loại bẫy rập nào (tưởng tượng) hắn mới nhẹ nhàng thở phào.


Lấy tay phủi đi lớp bụi, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng mở những trang sách đã ố vàng để tìm kiếm thông tin, tuy nhiên bên trong lại toàn là ngôn ngữ mà hắn không biết.


Thử dùng phần mềm dịch thuật bằng điện thoại, kết quả cho thấy trong kho dữ liệu cũng không có loại ngôn ngữ này, như vậy càng làm suy đoán của hắn có cơ sở.
Bản thân hắn chắc chắn đã bị kéo tới thế giới, vị diện khác!


Thở hắt một hơi, Nguyễn Trường Sinh quyết định gác lại vấn đề trên qua một bên, việc hắn cần phải làm bây giờ là thích ứng và sinh tồn, chứ không phải nghĩ ngợi linh tinh.
Cất quyển sách về vị trí ban đầu, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục cẩn thận tìm tòi xung quanh.


Hắn lần mò được một chiếc hộp làm bằng da tại dưới phần đáy của bàn làm việc.
Mở hộp, Nguyễn Trường Sinh thấy được ba chiếc gậy batoong đầu rồng, hay còn gọi là thủ trượng dành cho thân sĩ, có chiều dài hơn một mét, ngoài ra còn một vị trí để gậy đã trống rỗng.


Trong ba cây gậy, một chiếc làm từ loại gỗ quý được chạm khắc thủ công rất tinh xảo, một chiếc làm từ kim loại rỗng lõi có mặt ngoài được mạ vàng óng ánh.
Và cuối cùng một chiếc có thân gậy màu đen được làm từ kim loại đặc ruột, đầu rồng làm bằng ám kim.


Từ những chiếc gậy này cùng bố cục của những đồ vật trong phòng, hắn đã suy đoán được giới tính, tuổi tác cùng bộ phận tính cách của chủ căn dinh thự.
Cầm lên cây gậy batoong màu đen, vuốt nhẹ và ướm thử sức nặng của nó, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh hiện lên vẻ hài lòng.


‘Rốt cuộc cũng kiếm được thứ vũ khí tự vệ thuận tay.’
Đã không còn thứ gì khác hữu dụng, hắn quay đầu ra khỏi phòng và bước xuống lầu.


Cầu thang được đặt ở trung tâm của căn biệt thự có độ rộng phải tầm ba mét, từ góc cầu thang nhìn xuống sảnh tầng dưới, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc thấy được nội thất tổng thể.


Trên những bức tường cùng góc tường vốn dĩ đều được trang hoàng lộng lẫy bởi những bức tranh, chậu cây cảnh, tượng sáp giờ đây đều đã cũ kỹ, tồi tàn.
Những tấm vải thảm cùng những rèm vải trang trí trên các ô cửa sổ đã có phần rách nát.


Trong những bức tranh ảnh treo tường, có một số bức trông đã rất xa xưa, chụp ảnh gia đình gồm bốn người: một người trung niên ngồi giữa có biểu cảm uy nghiêm, một đôi vợ chồng trẻ đang mỉm cười và đứa bé trai chừng năm tuổi được người đàn ông trung niên bế nghiêng vào lòng.


Không biết là do bụi bẩn, do ánh sáng hay nguyên nhân gì mà khóe miệng của đứa trẻ bị dính một vệt, khiến nụ cười của nó giống như kéo dài đến tận mang tai, ánh mắt lom lom phảng phất nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh.
“...”
Xoa xoa lấy hai mắt, hắn tiếp tục đi xuống tầng dưới.


‘Có vẻ như dinh thự này đã bị bỏ hoang ít nhất mười năm trở lên.’
Trong không gian rộng lớn và u ám, chỉ có tiếng bước chân của Nguyễn Trường Sinh đang vang vọng trên nền cầu thang.


Cẩn thận đi xuống sảnh tầng một, nơi này được trang trí bởi một lượng những giá tủ, tượng đá và cây cảnh tương đối khổng lồ, từ trong trí nhớ đã được Siêu Trí Lực cường hóa, hắn phát giác được tiếng động ban nãy phát ra ở đâu.


Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ tới gần nguồn âm thanh và dừng lại.
Hắn đã đi vào một căn phòng, trong này không có bất kỳ cửa sổ, trước mặt là một chiếc giường ngủ, chăn gối trên giường đôi rất lộn xộn.
Phòng này cùng dãy phòng xung quanh có thiết kế khá tương tự, đều rất giản thể.


Có vẻ như bọn chúng chuyên dành cho người hầu ở lại, nhưng căn phòng hắn đang đứng lại không hề có cửa sổ như những căn phòng cạnh bên.
Mô phỏng lại vị trí phát ra tiếng động, Nguyễn Trường Sinh chắc chắn âm thanh bắt nguồn từ đây.


Quan sát căn phòng tối tăm và cũ kỹ, hắn liền đánh cái rùng mình.
‘Chẳng lẽ chỗ này có ma? Không được! Không thể tự mình dọa mình! Chắc chắn có ẩn tình khác!’
Kiến thiết lại tâm lý, Nguyễn Trường Sinh bật đèn flash từ điện thoại và bắt đầu dò xét xung quanh.


Tìm kiếm một lát mà không có manh mối nào, hắn quay về chiếc giường ngủ.
Đây là một chiếc giường chân thấp, bởi vậy Nguyễn Trường Sinh đã bỏ qua duy nhất một nơi, đó là gầm giường.
Hít sâu một hơi dài, hắn bèn từ từ cúi đầu xuống nhìn.


Không khí trở nên vô cùng hồi hộp và lạnh lẽo.
Không gian tối tăm trong gầm sắp được hé mở.
Bất chợt, một cánh tay lạnh ngắt đầy thi ban từ trong gầm giường thò ra!
Chưa kịp mở miệng kêu thảm, nó đã bắt được đầu của Nguyễn Trường Sinh, sau đó lôi hắn vào gầm giường!


Từ phần hít sâu một hơi bên trên trở đi là Nguyễn Trường Sinh vừa tưởng tượng ra, khục khục…
Hắn cũng không ngu mà đặt bản thân mình trong tình trạng thiếu phòng thủ như vậy!
Cẩn tắc vô áy náy.
Kẹp điện thoại vào trong áo để cố định nguồn sáng, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu hành động.


Cánh tay phát lực, hắn đẩy chiếc giường sang bên cạnh.
Nhìn xuống sàn, Nguyễn Trường Sinh ngay lập tức liền thấy được một một cánh cửa trông vô cùng rắn chắc dẫn xuống tầng hầm được đóng kín.
‘Người giàu có thực biết chơi.’


Không biết bên trong là người hay thứ gì, là địch hay là bạn, nhưng Nguyễn Trường Sinh cần thêm thông tin và tình báo nên không thể không mạo hiểm một lần.
Dùng thủ trượng gõ gõ cánh cửa, mặc dù khác biệt về ngôn ngữ, hắn cất tiếng hỏi:
“Có ai ở dưới đấy không?”
Không thấy trả lời.


Thanh âm của Nguyễn Trường Sinh hơi tăng lên và cất giọng hỏi lại lần nữa.
Nhưng vẫn không có âm thanh nào phản hồi.
Qua một thời gian ngắn, hắn quyết định ngồi xuống thử mở cửa.


Vì cấu tạo của cửa hầm không phải là loại cửa đẩy mà là loại cửa kéo, một bên sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu, một bên Nguyễn Trường Sinh lấy bàn tay bám vào phần nắm cửa.
Cánh tay phát lực!
Lạch cạch…
Dường như phía trong bị kẹt lại đôi chút, hắn thử lại một lần nữa.


Lần này gồng cả eo cùng vai, Nguyễn Trường Sinh đẩy mạnh.
Xoạt!
Cánh cửa theo quán tính trượt sang một bên.
Khi hắn chuẩn bị nhìn vào trong, bỗng một tiếng gầm gừ vang vọng.
Nguy hiểm!
Con ngươi co rút lại, hắn lập tức làm ra phản ứng né tránh.
Trong tối tăm, một bóng người từ hầm ngầm lao vút tới!


Thứ đó giơ lên bàn tay tính chụp vào cổ Nguyễn Trường Sinh!
Hai ngón cái của bàn chân đã giẫm xuống sàn làm điểm tựa để bật lùi về đằng sau, hiểm lại càng hiểm, hắn thành công né được móng vuốt sắc nhọn vừa sượt qua khuôn mặt.


Lùi ra phía xa, Nguyễn Trường Sinh đã nhìn được rõ ràng đối tượng mới tập kích mình.
Hình thể giống con người, nhưng làn da đã hoàn hư thối và chuyển màu xanh xám, dưới làn da tựa như có trăm ngàn con giun đang nhúc nhích


Tóc tai quái vật bù xù, trên thân mặc một bộ thường phục dính đầy máu đen, thậm chí còn có một số vết đạn.
Đôi mắt của nó hiện lên từng tia máu, đồng tử giãn ra nhưng màu mắt lại chuyển đỏ, biểu cảm vô cùng đói khát và dữ tợn.
‘Zombie!?!’


Không cho hắn thời gian suy nghĩ kỹ càng, zombie đã bắn vọt áp sát tới trước mặt.
Trong lòng hồi hộp, thậm chí sợ hãi, vì nếu không cẩn thận mà bị zombie làm tổn thương, Nguyễn Trường Sinh liền ch.ết chắc rồi.
Hắn cũng không muốn bị cảm nhiễm rồi hóa thành zombie!


Quan sát lấy hình dáng dữ tợn của con quái vật, trái tim của hắn dồn dập đập phanh phanh.
Thân thể xoay người tiếp tục tránh thoát cú vồ của kẻ địch, Nguyễn Trường Sinh vội vàng chạy ra ngoài căn phòng.


Bước vào đại sảnh, lúc zombie cùng âm thanh gầm gừ của nó sắp đuổi đến sau lưng, hắn nhanh chóng cúi người xoay một vòng để né đòn tấn công.
‘Nó không mạnh mẽ như mình tưởng cho lắm.’


Qua một thời gian tránh né, khi cảm giác được kẻ địch trông rất đáng sợ nhưng cũng không quá mạnh, tâm lý của Nguyễn Trường Sinh mới bắt đầu ổn định trở lại.
‘Chỉ hơn người bình thường đôi chút, có thể đánh!’
Nghĩ như vậy, hắn quyết định phản kích.


Cấp tốc đứng dậy, hai chân hắn trùng xuống, cánh tay cầm cây gậy batoong bằng kim loại đặc ruột đánh mạnh theo góc trái xéo lên.
Thân gậy vút lên tiếng gió, đập thẳng vào móng vuốt vừa giơ ra!
Rắc!
Bàn tay bị đánh nứt xương.


Tuy nhiên zombie tựa như không cảm thấy đau, cho nên nó vẫn theo quán tính há mồm lao tới cắn Nguyễn Trường Sinh.
Mặc dù tư duy và thần kinh phản ứng của hắn đã nắm bắt được động tác của kẻ địch, nhưng phản ứng thân thể lại không theo kịp.


Bất đắc dĩ, Nguyễn Trường Sinh chỉ kịp thu gậy về, tay trái cầm vào phần đuôi cây gậy làm động tác chắn ngang trước ngực.






Truyện liên quan