Chương 11: Nhu Thủy Nhuyễn Ngọc

Sau khi xoay người né tránh, Trần Nguyệt Hà co chân lại, bắp đùi thon thả co giãn liền bật mạnh!
Làn váy nhẹ lay động, cây gậy sắt trên tay của thiếu nữ đập trúng ngực nham quái như đập trên tấm kim loại dày cộp.


Mọi đòn tấn công tới kẻ địch đều chẳng khác gì châu chấu đá xe, khiến ánh mắt của nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, có lòng không đủ lực.
Quan sát con quái vật Dị Hình, Nguyễn Trường Sinh đã phân tích ra đặc điểm của nó.


Nham quái cao hơn ba mét, bề ngang cơ bắp kinh khủng như tên khổng lồ xanh mặc quần tím nào đó.
Làn da của nó cứng rắn như nham thạch, nhìn lực đánh của Trần Nguyệt Hà đập tới mà không có chút vết trầy xước là hắn biết mình cũng không có cách nào để phá lớp phòng thủ ấy được.


Khá may mắn là, cho dù năng lực phòng thủ cùng sức bật của nham quái mạnh khủng bố, nhưng phản ứng thần kinh của nó lại khá trì trệ, có khi còn kém hơn cả phản ứng của Dị Hóa Thể.


Vì thân thể vô cùng nặng nề, nên tốc độ di chuyển của quái vật rất chậm, cho nên nó vẫn thường dùng sức bật của mình để phi thân va chạm vào kẻ địch.
Bởi vậy, Trần Nguyệt Hà mới có thể cầm cự tới bây giờ, chứ mà thay nham quái bằng con Dị Hình bọ ngựa ban nãy…


Không nghĩ nhiều nữa, thừa dịp nham quái đang bị cầm chân, Nguyễn Trường Sinh chuẩn bị lẻn vào bên trong cửa hàng để lấy đồ ăn.
Hắn cũng không có ý định trợ giúp.




Một là Nguyễn Trường Sinh đánh không lại con quái vật to xác kia, hai là hắn tự nhận bản thân mình không phải người tốt lành gì cho cam, ba là hắn không háo sắc, không thiểm cẩu.
Dù học chung với nhau từ rất lâu, nhưng hắn không có quan hệ thân thiết gì với nàng hết.


Tại sao lại phải đánh đổi sự an nguy của tính mạng để đi cứu giúp một người không mấy liên quan đến mình cơ chứ?
Thêm vào đó, ai biết được mặt ngoài sắc nước hương trời kia, liệu nhân cách bên trong con người của Trần Nguyệt Hà có được như mặt ngoài của nàng?


Trong thế giới sinh tồn đầy rẫy nguy hiểm, nguy cơ sinh tử luôn rình rập thì tốt nhất đừng nên đặt niềm tin vào lòng người!
Nếu sức mạnh kẻ địch trong tầm với thì Nguyễn Trường Sinh sẽ nể tình quen biết lâu năm mà tiện tay chạy tới cứu trợ, nhưng trong tình huống trước mặt nha…xin miễn thứ cho kẻ bất tài!


Khoảnh khắc lạnh lùng quay đầu định bước đi, hắn liền thấy được một thứ thú vị khiến bản thân phải ngồi trở về vị trí cũ ngay lập tức.
Đã chạy tới showroom của khu thương mại, Trần Nguyệt Hà tức tốc bật nhảy và lăn người để né tránh “lão quái xế hung thần” vừa đâm qua.
Ầm!


Kiến trúc xung quanh rung lên từng trận, đất đá sụp đổ lỗ chỗ.
Há miệng thở dốc, khuôn mặt dính chút bụi đất của nàng hơi nhăn lại.
Đã cảm nhận được thể lực của bản thân sắp tiêu hao sạch sẽ mà vẫn trốn không thoát, Trần Nguyệt Hà quyết định vận dụng Đặc Chất của mình.


Đặc Chất cấp B có tên là Nhu Thủy Nhuyễn Ngọc.
Nó có hai tác dụng.


Tác dụng thứ nhất, tăng tính chất mềm mại, tính chất linh hoạt và tính chất đồng điệu cũng như mức độ thân hòa với Linh Tố Thủy lên 50% trong môi trường nước lên 99% đồng thời tốc độ hồi phục, ngưng tụ và vận chuyển linh lực của Linh Tố Thủy cũng tăng lên tùy thuộc vào cường độ tinh thần lực của chủ thể.


Mức độ thân hòa với Linh Tố Thủy không giống với Mức Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố - R2.
Thân hòa chỉ giúp tính chất đồng điệu giữa Linh Tố Thủy và chủ thể được tăng mạnh, khiến khả năng điều khiển Linh Tố Thủy trở nên dễ dàng tựa như sai sử cánh tay của chính mình, qua đó gián tiếp tăng lên R2.


Tác dụng thứ hai là có thể trực tiếp ngưng tụ và điều khiển nước từ môi trường xung quanh mà không cần động dụng linh lực của bản thân. Tinh thần lực cùng ý chí càng mạnh, tác dụng của đặc chất càng mạnh.


Tuy nhiên, vì nàng vẫn chưa tấn thăng Linh Tố Sư cấp 1, chưa thể hấp thu và vận dụng Linh Tố nên hiện tại tác dụng thứ nhất của Đặc Chất gần như bỏ qua.
Con bài nàng vẫn đang giấu giếm, chính là tác dụng thứ hai của Nhu Thủy Nhuyễn Ngọc!
“Nước tới!”
Trần Nguyệt Hà giơ tay phải lên phía trước.


Thanh âm mạnh mẽ mà kiên quyết, một mảng nước nhỏ chợt tụ lại, như đứa trẻ ngoan ngoãn đang quấn quýt, nhẹ nhàng chảy quanh bàn tay của thiếu nữ.


Mượn tác dụng của Đặc Chất, khoảng cách điều khiển hiện tại xa nhất là 20m, theo tâm ý của Trần Nguyệt Hà, mảng nước nhanh chóng chia ra, phi tới và chui vào tai, mắt, mũi của nham quái.
Bị dòng nước thẩm thấu, xâm nhập, Dị Hình nham quái vô cùng khó chịu, nó rống lên giận dữ rồi không ngừng dùng tay dụi lấy mặt.


Nhân cơ hội này, nàng vội vàng chạy ra xa trăm mét.
Bước gần tới cánh cổng khu thương mại, không đợi Trần Nguyệt Hà thở ra một hơi, quái vật khổng lồ đã lại điên cuồng lao tới!
Bất đắc dĩ, nàng tiếp tục né tránh và lặp lại chiêu cũ.


Nhìn quá trình cút bắt cộng thêm tai nạn xe cộ diễn ra không ngừng, dù có phần hơi ác nhưng Nguyễn Trường Sinh cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy nhiên, hắn cũng thắc mắc một điều.


Dòng nước do Trần Nguyệt Hà tạo ra đã cản trở thị giác, thính giác cùng khứu giác của kẻ địch, sau đó nàng đã chạy trốn và ẩn núp rất xa.
Thế thì, tại sao Dị Hình lại có thể tiếp tục xác định và đuổi bắt con mồi một cách chính xác đến vậy?


Lơ đãng liếc qua ký hiệu trên mu bàn tay, trong lòng Nguyễn Trường Sinh có một vài suy đoán nhưng chưa chắc chắn.
Cứ tiếp tục đuổi giết như vậy, không sớm thì muộn Trần Nguyệt Hà cũng sẽ kiệt sức và bị bắt.
Dò xét năng lực tạo nước của nàng một lát, ý nghĩ của hắn đã có sự thay đổi.


Nguồn nước quanh thành phố đều đã ô nhiễm, không thể sử dụng.
Nếu Đặc Chất của Trần Nguyệt Hà có tác dụng tạo ra nước sạch thì tính mạng của nàng rất có giá trị, đủ để bỏ qua hầu hết tất cả các vấn đề rủi ro.


Nguyễn Trường Sinh suy ngẫm về các mặt lợi và mặt hại, nhưng rốt cuộc chưa đưa ra quyết định.
Thấy thiếu nữ còn cầm cự được thêm một thời gian, hắn bèn đứng dậy rồi lẻn vào những cửa hàng xung quanh.
Phải thám thính một vấn đề đã thì mới có thể quyết định là cứu hay không cứu.


Dường như một số suy đoán của Nguyễn Trường Sinh là đúng, vì sau khi Dị Hình nham quái xuất hiện, trong khu thương mại đều không có bất kỳ bóng dáng của một con Dị Hóa Thể nào nữa.
Bước chân lặng lẽ tới những gian hàng chứa thực phẩm như đồ hộp, đồ khô gần như đã trơ trọi.


Vào thời điểm tai nạn xảy ra, có vẻ như khu thương mại này cũng đã bị đánh cướp qua rất nhiều lần, cũng may, hắn vẫn có thể tìm được một số mặt hàng bề ngoài trông có vẻ ăn được.
Tâm lý mừng rỡ, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng cất bọn chúng vào balo, sau đó đi qua gian thức uống.


Hắn kiểm tr.a kỹ mấy chai nước lọc còn sót lại, tuy nhiên tất cả đều đã hỏng, không thể uống.
‘Được rồi, lần này đúng là không cứu không xong!’
Trong lòng đã có quyết định, Nguyễn Trường Sinh nhanh chân chạy ra ngoài.


Mặc dù phòng thủ và sức bật của nham quái rất mạnh, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng.
Cứu là phải cứu, nhưng cứu thế nào cũng cần giảng quy cách.


Hắn không thể lỗ mãng lao tới như thằng đần được, nếu Nguyễn Trường Sinh dám làm như thế, thì thân thể nhỏ bé của hắn cuối cùng chỉ xứng làm đồ chơi cho con quái vật khổng lồ kia chơi trò đập ruồi.


Thế mạnh của nhân loại vốn dĩ không phải là thể chất, mà vẫn luôn là trí tuệ cùng khả năng sáng tạo, sử dụng công cụ.
Nguyễn Trường Sinh vừa dò xét đồ vật xung quanh vừa tìm phương thức giải quyết.
Dựa vào những đặc điểm của con quái vật, trong đầu hắn dần dần hình thành một số kế hoạch.


‘Cố gắng chống đỡ thêm một lát nha, là sống hay ch.ết thì vẫn phải dựa vào chính ngươi rồi!’
Âm thầm cầu phúc cho Trần Nguyệt Hà, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ vòng tới khu thương mại và bước ra phía ngoài.


Trên con đường quanh khu thương mại, hắn thuận tay xử lý mấy con Dị Hóa Thế, còn Dị Hình thì gần như không có khả năng xuất hiện.
Nếu có thì ban nãy nó đã bị tiếng động lớn trong khu thương mại hấp dẫn tới như con Dị Hình bọ ngựa rồi.


Khảo sát từng tòa nhà, Nguyễn Trường Sinh vẫn chưa tìm được địa điểm ưng ý để thực thi kế hoạch.
Mãi gần năm phút sau, khi nhìn thấy một nhà hàng rách nát, lông mày của hắn mới chợt máy động.


Đây là một nhà hàng hai tầng có lối kiến trúc theo phong cách cổ đại của lục địa phía Tây, bên trong có các cột trụ tròn làm điểm tựa.


Nhưng các cột trụ đều đã đổ vỡ gần hết, chỉ còn lại hai chiếc cột trụ, một chiếc tương đối lành lặn ở gần trung tâm, một chiếc đã có dấu hiệu nứt vỡ ở rìa.
Bọn chúng vẫn đang gắng gượng chống đỡ mới khiến nhà hàng này chưa hoàn toàn hủy hoại.


Im ắng đạp bước vào trong để quan sát kỹ hơn, Nguyễn Trường Sinh liền nhìn thấy chủ lãnh địa - một con Dị Hóa Thể không biết sao lại đang ngủ ngon lành gần quầy thu ngân.


Vì muốn chào hỏi lịch sự, hắn liền tiễn nó một gậy, đưa chủ lãnh địa lên đường rất an tường () rồi mới bắt đầu kiểm tr.a toàn diện nhà hàng này.


Nhờ có Siêu Trí Lực tăng phúc tư duy cùng tính lực, Nguyễn Trường Sinh mới có thể nhanh chóng tính toán độ bền và sức chống chịu của nhà hàng còn lại bao nhiêu.


‘Tạm được, cũng không có nhiều thời gian để cho ta chọn ba lấy bốn, mấy phút nữa mà còn không chạy tới cứu Trần Nguyệt Hà thì nàng ch.ết chắc.’
Hoàn thành việc tính toán, chỉ còn một khâu cuối cùng thôi thì kế hoạch của hắn mới có thể hoàn thiện.


Bước đến và quan sát chiếc cột trụ ở phần rìa, Nguyễn Trường Sinh có chút đau đầu.
Cho dù đã sắp nứt vỡ, thì chiếc trụ cột này cũng không phải là thứ mà hắn có thể dễ dàng đập phá.






Truyện liên quan