Chương 6: Thức Tỉnh (3)

“Nguyễn Văn Sang 10-3.”
“Vũ Tiến Sang.”
“...”
“Nguyễn Trường Sinh 10-2.”
Ngốc mao đã dựng thẳng đứng, Nguyễn Trường Sinh hít thở một hơi thật dài nhằm giảm bớt hồi hộp.


Mặc cho ngươi có sống bao nhiêu năm, khi đứng trước bước ngoặt lớn của cuộc đời, dù ít hay nhiều thì bất cứ ai cũng đều không thoát được cảm giác rung động này.
Đặc biệt là khi, hắn đã chờ đợi và tìm kiếm nó suốt mấy chục năm trời.


Lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Trường Sinh bước từng bước nhanh nhẹn tới trước Thức Tỉnh Cơ Bàn.
Dựa theo chỉ dẫn của vị viên chức, hắn cùng bốn học sinh còn lại đồng thời đặt tay lên viên cầu thủy tinh.


Ngay sau đó, tâm trí Nguyễn Trường Sinh như bị kéo ra, không đúng, là chính hắn chui vào tâm trí của bản thân mình.
Tinh thần lực vốn dĩ ẩn sâu đã bắt đầu sinh động.
Giờ đây, hắn rốt cuộc có thể “nhìn thấy” vô vàn màu sắc xung quanh mình, có thân thiết, có lạnh nhạt, có chán ghét,...


Linh Tố! Hắn đã cảm nhận được Linh Tố!
Chưa kịp tìm hiểu rõ ràng hơn, bỗng một thứ gì đó kỳ lạ được rút ra từ một bộ phận thân thể, tinh thần, tâm linh, ý chí, linh hồn và thế giới xung quanh của hắn, sau đó dung hợp lại với nhau và truyền đạt thông tin tới não bộ.


Kia là Đặc Chất của hắn, nó có tên Chưởng Khống Nhập Vi.
Quá trình thức tỉnh thiên phú tưởng chừng như dài đằng đẵng, nhưng thực ra chỉ trong chớp mắt.
Khi hồi lại thần, Nguyễn Trường Sinh đã nghe thấy tiếng thông báo số liệu của vị viên chức:




“Hệ R2 cao nhất: Ám - Cấp D, Âm - Cấp D, R2 còn lại: Cấp E và F, Đặc Chất: Cấp B.”
“Mời các học sinh nhanh chóng trở về vị trí ngồi của mình.”
Hắn cấp tốc nhìn vào màn hình 3D biểu hiện R2, Ám: 35% Âm: 27%.


Theo Liên Minh Quốc Tế, Mức Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố - Elemetus Basic Reaction Rate (R2) được sắp xếp theo danh sách từ F đến S như sau:
F từ 1 ~ 10%
E từ 11 ~20%
D từ 21~ 40%
C từ 41~ 70%
B từ 71~ 110%
A từ 111~ 150%
S từ 151~ 200%


Vì mức độ phản ứng của Linh Tố là không giới hạn, nên theo lý thuyết ngoài cấp cao nhất 200% của S, có thể có cấp độ cao hơn.
Nhưng chúng ta đều hiểu, thứ giới hạn R2 không phải chính nó, mà là chính giới hạn của bản thân con người.


Lễ phép cảm ơn vị viên chức, Nguyễn Trường Sinh đi xuống bục sân khấu và quay về nơi mình ngồi.
Khỉ Con - Nguyễn Minh Hoàng đã ở đó nhìn hắn và nhẹ giọng an ủi:


“R2 hơi thấp cũng không sao, ít ra cấp D còn có cứu, cộng thêm Đặc Chất cấp B của ngươi nữa, nên vẫn có khả năng cao chuyển chức Linh Tố Sư nha Cục Đá.”
“Ừm.”
Khỉ Con nói R2 cấp D còn có thể cứu là có nguyên nhân, chỉ có R2 càng cao thì tốc độ tu luyện và hạn mức cao nhất càng cao.


Bình thường Linh Tố Sư R2 cấp D trở lên trong ba năm học mới có khả năng tu luyện lên cấp 2, đạt điều kiện để thi lấy chứng chỉ nghề nghiệp Linh Tố Sư và tiếp tục phát triển lên cao, còn cấp E và F gần như không thể.
“Mà Cục Đá, Đặc Chất ngươi thức tỉnh là gì thế?”


Không trả lời, Nguyễn Trường Sinh ra dấu im lặng:
“Nơi này không phải địa điểm thảo luận tốt, chút nữa còn phải vào lớp nghe giáo viên chủ nhiệm dặn dò, lúc đấy nói cũng không muộn.”
“Được rồi.”
Khỉ Con thấy cũng đúng, bèn gật gật đầu.


Trong lúc đó, ở quốc gia Golden Lantern, thành phố York Star.
Tại trụ sở ngầm, trong một căn phòng vô cùng rộng lớn, lịch sự mà trang trọng, ở giữa là một chiếc bàn tròn gồm hai mươi hai ghế ngồi.


Tuy nhiên chỉ có lẻ loi một người đàn ông được che kín trong lớp áo khoác dài, bao phủ lấy đầu là chiếc mặt nạ tròn có họa tiết hình vòng cùng những đường nét điêu khắc phức tạp mà thần bí đang ngồi trên ghế.


Ánh mắt màu hoàng kim thâm thúy dưới lớp mặt nạ như đang nhìn về một phía xa xăm, bàn tay hắn không ngừng đùa nghịch lấy các quân bài Tarot.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được thứ gì, liền vô thức nói khẽ:
“Chư Thần Giáo Hội nhúng tay vào thì cũng thôi đi.


Nhưng bây giờ các tuyến vận mệnh lại bất chợt tăng lên nhiều lần liên tiếp, còn rất rối loạn, thật phiền phức rồi nha—”
Nói đến đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười:
“Cũng rất thú vị~”


Hình bóng người đàn ông dần mờ ảo, thân thể như hòa cùng không khí xung quanh rồi lặng yên biến mất.

Sau hơn một tiếng, đã không còn xuất hiện học sinh nào thức tỉnh thiên phú cấp A trở lên, hoạt động thức tỉnh cho học sinh rốt cuộc đi đến hồi kết.
Viên chức Triệu thông báo:


“Mời bảy vị học sinh có Đặc Chất mới chưa được ghi nhận vào danh sách Đặc Chất của Liên Minh Quốc Tế ở lại để tiếp tục kiểm tr.a và xác minh.
Các học sinh khác có thể rời đi.”


Mỗi năm đều có Đặc Chất mới được phát hiện, đây là chuyện rất bình thường, không có gì đáng kinh ngạc.
Các học sinh bắt đầu giải tán trở về lớp của mình để nghe giáo viên chủ nhiệm giao phó thời khóa biểu và giải thích một số việc.


Trong lúc đó, Hiệu trưởng Lý cùng thư ký và các giáo viên đang chào hỏi Viên chức Triệu.
“Chúc mừng Hiệu trưởng, năm nay trường của ngài liền xuất hiện hai vị thiên tài cấp S, chúng ta cũng được vui lây.


Phía thành phố nghe được tin thông báo này đều rất vui mừng, đã bắt đầu chuẩn bị tăng lên lượng tài nguyên cung cấp cho trường ta.”
Viên chức Triệu bắt tay của Hiệu trưởng Lý, hắn cười nói.
Hiệu trưởng mỉm cười cảm ơn, khéo léo đáp lời:


“Cũng là các viên chức tới đây, mang theo may mắn đến cho trường Trần Phóng này.
Mà chúng ta cũng phải chúc mừng Viên chức Triệu mới đúng, nghe nói viên chức chỉ còn thiếu một chút công trạng để thăng chức, hôm nay đã được như ý nguyện.”
“Hahaha, cùng vui cùng vui.”


Viên chức Triệu mỉm cười lịch sự, nhưng đôi mắt không che dấu được nét mừng rỡ.
Hiệu trường cùng viên chức Triệu nói thêm vài lời khách sáo.
Sau khi người của Viên chức Tiệu thu thập xong năm bộ tạo tác, hắn mở lời:
“Vậy chúng ta xin phép rời đi trước.”


Viên chức Triệu đem bảy học sinh tới thao trường.

Ngồi tại bàn học, Khỉ Con đang ở bàn bên cạnh nhìn Nguyễn Trường Sinh cầm lấy cây bút máy bắt đầu biểu diễn năng lực của mình.


Hắn dùng một đầu ngón tay trỏ dựng thẳng, nhẹ nhàng giữ được trọng tâm cây bút trong khi nó đang xoay như chong chóng, sau đó thuần thục theo quán tính khiến chiếc bút xoay quanh các đốt ngón tay của hắn từ ngón cái, ngón trỏ cuối cùng đến ngón út.


Bàn tay Nguyễn Trường Sinh bỗng chốc lật úp, nhưng các ngón tay giống như có ma lực, làm chiếc bút không rơi xuống mà vẫn tiếp tục di chuyển, xoay quanh các ngón tay của hắn.
Cuối cùng hắn dựng thẳng ngón út, chiếc bút đã chuyển tới và xoay tít trên đầu ngón tay út một cách vô cùng ổn định.


“Oa!!! Ngươi không làm ở rạp xiếc thì thực sự quá đáng tiếc cho một tài năng trẻ.”
Khỉ Con thán phục nhìn hắn chơi tạp kỹ.
Nguyễn Trường Sinh: “.”
Vụt!
Cây bút đột ngột đâm tới Khỉ Con với tốc độ chớp nhoáng, chỉ còn cách con ngươi của hắn đúng một centimet.


Khỉ Con bị dọa tí són đái, giơ hai tay xin hàng:
“Đừng a! Ta chỉ đùa một chút thôi, xin mời bỏ súng xuống, người không sợ cướp cò làm ta mù thật sao!”
“Yên tâm, Đặc Chất của ta hiện tại có độ chính xác nhỏ tới từng nanomet, nếu ngươi có bị mù, chắc chắn cũng không phải do ta làm.”


Đặc Chất cấp B của Nguyễn Trường Sinh là Chưởng Khống Nhập Vi, nó có hai tác dụng:
Tác dụng thứ nhất, vĩnh viễn tăng cường năng lực khống chế của bản thân, căn cơ là tinh thần lực và linh hồn.
Tinh thần lực, linh hồn càng cao thì cường độ khống chế càng mạnh, càng vĩ mô.


Tác dụng thứ hai, Nguyễn Trường Sinh có thể chủ động tiêu hao càng nhiều tinh thần lực để khuếch đại tác dụng thứ nhất trong thời gian ngắn, tác dụng phụ sau mỗi lần sử dụng làm tâm thần mỏi mệt.


Đây là một Đặc Chất vô cùng hữu dụng, có thể ứng dụng vào rất nhiều mặt, kể cả chiến đấu hay phụ trợ, hậu cần.
Nhưng không phải tự nhiên nó chỉ được xét vào cấp B, Chưởng Khống Nhập Vi có hai khuyết điểm lớn:


Khuyết điểm đầu tiên, tính lực, chính là khả năng tư duy logic và tốc độ tính nhẩm.
Việc khống chế càng tinh vi, tinh xảo thì yêu cầu tính lực của chủ thể phải càng cao, nếu không chỉ có thể lấy Đặc Chất làm tạp kỹ đùa chơi.


Tính lực ban đầu của mỗi người đều thuộc trí tuệ bẩm sinh, chỉ có thể gián tiếp tăng lên hạn mức cao nhất thông qua quá trình khai phát não bộ, tu luyện tinh thần lực và tu luyện linh hồn.
Khuyết điểm thứ hai, tri thức dự trữ, chính là các loại kiến thức chuyên môn và trình độ học thuật.


Tỷ như việc hắn muốn điều khiển thân thể mình gia tăng bài tiết adrenalin nhằm tăng cường tốc độ phản ứng, thì việc thứ nhất hắn phải hiểu rõ được adrenalin là gì.
Sau đó phải hiểu rõ phương pháp làm sao phân biệt và khống chế, mới có thể điều khiển được nó hoàn mỹ theo ý mình.


Tất cả những thứ trên đều yêu cầu phải có đủ tri thức và kiến thức chuyên môn, nếu không hiểu mà dám tự lấy thân mình đi thử…chậc chậc, những kẻ như thế mộ đều đã xanh cỏ hết.
Tri thức dự trữ chỉ có thể tăng lên thông qua thời gian học tập và nghiên cứu các loại tri thức.


Tổng kết lại, Đặc Chất của Nguyễn Trường Sinh duy nhất dành riêng cho học bá, còn học tr.a thì chỉ có nhìn vào mà rơi lệ.
Rất mau quên đi trò đùa ác của Nguyễn Trường Sinh, một lúc sau, Khỉ Con nói:


“Mặc dù Chưởng Khống Nhập Vi có nhiều khuyết điểm, nhưng nó cũng khá phù hợp với học bá như ngươi đấy chứ.
Tất nhiên vẫn không bằng Cường m của ta rồi, chờ tới khi lên cấp cao liền có thể chấn vỡ cả một thành phố, lúc đấy đại ca khác bảo kê ngươi, hihihaha.”


Nguyễn Trường Sinh liếc mắt nhìn Khỉ Con, vì vừa nãy đùa hơi ác nên hắn tạm bỏ qua, không tiện đỗi lại.
Việc mình tự mình biết, hắn cũng không phải học bá gì cả, dù bài thi vào trường Trần Phóng của hắn đạt top 8 toàn khối.


Nhưng đó là trải nghiệm cả hai đời, cộng với sự cố gắng và trí thông minh khá hơn trung bình một chút, tất cả hợp lại mới khiến hắn miễn cưỡng lết được tới độ cao ấy.


Ngoài top trường còn có có top thành phố, ngoài thành phố còn có top tỉnh, ngoài tỉnh còn có top quốc gia, ngoài quốc gia còn có top thế giới,...
Hắn còn có một chặng đường dài phải nỗ lực.


Trong lúc nói chuyện câu được câu không với Khỉ Con, vì bàn học của Nguyễn Trường Sinh nằm gần cửa sổ, khi đang thử khống chế nhập vi nhằm tăng cường năm giác quan, hắn bỗng nghe bên ngoài cửa có tiếng giày cao gót tới gần.
Dừng thử nghiệm, lấy bút chọc chọc Khỉ Con, hắn nói:
“Chủ nhiệm tới.”


Lúc này, nữ giáo viên chủ nhiệm mặc một bộ trang phục chính thức già giặn, chậm rãi bước vào phòng học.
Cả lớp nghe theo chỉ huy của lớp trưởng Trần Băng Băng đứng dậy chào.


Giáo viên chủ nhiệm lớp 10-2 tên Phạm Đình Thi, một người phụ nữ trung niên đứng tuổi, đã có công tác khá lâu năm trong nghề và nổi tiếng bởi sự nghiêm khắc cùng trách nhiệm đối với cá nhân mỗi học sinh.


Chủ nhiệm nghiêm túc nhìn qua cả lớp, đặc biệt là Trần Băng Băng, ánh mắt hiện lên sự hài lòng, nàng gật đầu và nói:
“Mời các trò ngồi xuống.”


Sau khi cả lớp ngồi ngay ngắn, không khí trở nên nghiêm túc mà tĩnh lặng, Chủ nhiệm bắt đầu giảng giải một số việc cần chú ý sau khi thức tỉnh năng lực siêu phàm, sau đó lấy ra điện thoại thực hiện thao tác và nói:


“Ta đã gửi thời khóa biểu của năm nay vào nhóm thông báo lớp đã tạo khi các trò xếp vào lớp 10-2.
Các trò hãy để điện thoại lên bàn, mở thời khóa biểu và bật chế độ hình chiếu cảm ứng 3D, ta sẽ giới thiệu và giải thích một số môn học.”


Tất cả học sinh nhanh chóng làm theo lời chủ nhiệm Phạm Đình Thi và tiếp tục nghe giảng.
Nửa tiếng sau, khi đã hoàn thành công việc của mình, Chủ nhiệm nhắc nhở nghiêm khắc:
“Ta nhắc lại lưu ý một lần cuối.


Dù là hiện tại hay sau này, bất cứ ai cũng không được sử dụng bừa bãi năng lực siêu phàm của mình ngoại trừ tự vệ và công việc chuyên môn được cấp phép, vệ tinh giám sát Thiên Cơ luôn luôn có mặt ở mọi nơi.


Bất kỳ hành vi trái với nội quy nhà trường và pháp luật đều sẽ bị phát hiện và chế tài, nhớ lấy!
Buổi hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các lại các trò—”
“Aaa!!”
Chưa đợi giáo viên chủ nhiệm nói xong, bỗng nhiên, những tiếng hét kinh ngạc, khủng hoảng đã vang vọng khắp phòng.


Trên mu bàn tay của Nguyễn Trường Sinh cũng như các học sinh khác trong lớp đều hiện lên ký hiệu răng nanh máu.
‘Mình thực sự không nhìn lầm!’
Con ngươi co rút lại, cảm giác bất an đánh tới dồn dập.


Lúc hắn đang định thử sử dụng Chưởng Khống Nhập Vi đi khống chế ký hiệu này thì bản thân tựa như bị túm lên và kéo vào một vòng xoáy không gian vô hình.
Nguyễn Trường Sinh chỉ kịp nghe được những tiếng kêu sợ hãi của những học sinh xung quanh.


Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm, tất cả mọi người đều biến mất khỏi lớp học…






Truyện liên quan